Sân bay Nội Bài. 17 giờ 55’ phút cùng ngày 22/6.
Chiếc loa phát thanh thông báo chuyến bay RK 684 của hãng Royal Khmer từ Siem Reap đã hạ cánh an toàn. Vài phút sau tại cổng ra xuất hiện một thanh niên trạc 30 đeo kính đen, vầng thái dương rộng, khuôn mặt bành to bị bóp nhọn đột ngột phía dưới bởi m
t chiếc cằm vểnh lên đầy vẻ hiếu chiến. Với chiều cao trên mức lí tưởng của mình trông hắn khá bảnh trong bộ sơ mi trắng thắt cravat màu ghi nổi bật. Quần ka-ki hiệu Pierre Cardin là thẳng mướt. Tay nắm chắc chiếc cặp da màu đen vuông vắn. Y phớt lờ các lời mời của đội taxi rồi rảo bước về các quầy lưu niệm cạnh cổng.
Y là sát thủ số một, biệt danh Po-vek.
Phiên âm theo tiếng khmer, Po-vek có nghĩa là rắn hổ mang, dĩ nhiên đây không phải là tên thật. Chính vì vậy hắn có thể sở hữu rất nhiều tên tùy theo tính chất và chức năng từng phi vụ cụ thể. Lần này biệt danh ‘’hổ mang’’ như muốn nhắc nhở hắn ‘’đánh nhanh rút lẹ’’. Bổ một nhát chết tươi rồi thu về trong nháy mắt. Các biệt danh luôn thay đổi sau mỗi vụ án để tránh lộ dấu vết. Đời hắn không biết đã bao nhiêu lần đổi tên, nhiều đến nỗi tên thật của mình là gì hắn cũng không nhớ nổi. Nhớ tên thật là điều không cần thiết.
Po-vek chọn lấy hai cái Sim viettell trả trước rồi bước đi.
Cũng tại đây 10 năm về trước, khi còn là sinh viên Đại Học Bách Khoa theo diện nhà nước gửi đi đào tạo các cán bộ chủ chốt để xây dựng một nước Campuchia tự chủ vững mạnh. Thủ đô lãng mạn nhất mà hắn được biết vẫn như xưa. khác với lần trước là đi gom góp kiến thức, lần này hắn sang đây với sứ mệnh lấy mạng một người thầy của y học Việt Nam.
Từ chỗ một kĩ sư điện tử để thành tên sát thủ lại là một câu chuyện dài.
Hắn hít một hơi thật sâu không khí mát rượi từ phương bắc để trở về thực tại với nhiệm vụ nặng nề trước mắt. Hạ sát ba người trong thời gian một ngày.
Một yêu cầu bất khả thi với những tên đồ tể đầu đất, nhưng với hắn, mọi thứ sẽ khác.
Rút mảnh giấy ghi ba số thuê bao ra, hắn bắt đầu gọi. Trước lúc ra đi Bề trên đã cung cấp cho hắn chủ nhân 3 số thuê bao kia là ai. Điều kinh ngạc nữa ở Bề trên là dường như cái gì cũng thông, cũng hiểu. Bề trên hắn hầu như có mọi mối quan hệ tới bất cứ ai miễn có ích cho ông ấy. Mỗi khi hắn bôn ba nơi đâu trên hành tinh này hắn có cảm tưởng như bóng ông ta đang trùm tỏa phía sau che chở hắn. Hắn rất tự
Tìm một góc tối ít ai để ý, Po-vek bắt đầu công việc.
Hắn lấy số thứ nhất ra gọi. Đây là bác sĩ Tôn Thất Sang, em trai ông Sắc. Một hồi lâu mới có người bắt máy.
- A lô, có phải bác sỹ Sang không ạ!
Bên kia một giọng đàn ông ngập ngừng.
- Vâng... xin lỗi ai đấy ạ?
- Tôi từ Campuchia sang cần gặp ông để bàn về việc giáo sư Sắc. – Hắn vào đề một cách chắc nịch.
- Xin lỗi, tôi không được ông Sắc nói về anh bao giờ cả.
- Đúng vậy, ông Sắc đang bị quản thúc nghiêm ngặt và không thể nói gì nhiều ngoài mẩu thư đã gửi cho ông.
Viên bác sỹ chột dạ. Một giọng lơ lớ rờn rợn. Ông nhìn lại số điện thoại lạ trên màn hình Nokia lần nữa. Tin nhắn bí mật anh trai gửi cho ông đêm qua có lẽ nào đã có kẻ khác biết. Không lẽ anh ông gửi tin mật kia đã bị bại lộ?
Thoáng chút sửng sốt, từ khi nhận được tin anh trai ông hôm qua, Tôn Thất Sang không một phút giây không nghĩ đến anh trai mình. Ông chờ một cú điện thoại của anh trai mình chứ không phải là giọng nói ma quái này. Ông dập vội máy rồi đứng thần ra giữa phố.
Máy lại đổ chuông. Ông ta rảo thật nhanh về nhà đóng cửa cẩn thận rồi chủ động gọi lại người kia. Sau cánh cửa khóa chặt, chất giọng vị bác sĩ thần kinh bĩnh tĩnh lên nhiều:
- Hãy nói rõ anh là ai, gặp tôi có việc gì?
Bên kia, chất giọng trọ trẹ lại vang lên:
- Xin ông đừng vội hiểu sai ý đồ tôi, tôi sang đây là để mang điều tốt đẹp cho ông và anh trai ông. Xin đừng dập máy.
- Tôi muốn hỏi, tại sao anh lại có số điện thoại của tôi và biết rõ về anh tôi như thế? Anh hiểu tôi nói không?
- Ông Sang, chính ông phải nghe và hiểu những gì tôi sắp nói. – Chất giọng rợn tai ngân lên. - Sau khi bị phát giác gửi lời kêu cứu, ông ta trở nên đặc biệt nguy hiểm, tôi đến gặp ông để nói rõ cái gì đã và đang diễn ra với anh trai ông. Tôi cần tham vấn với ông một số giải pháp để đưa ông ta về nước.
Vị bác sỹ khá thận trọng khi người khách lạ có nhã ý cứu chuộc anh mình, ông lặng người chưa biết ứng xử ra sao. Đầu giây bên kia gấp gáp hơn
- Ông Sang ạ, tôi vội vàng sang Hà Nội là để bàn chuyện hệ trọng này đây. Hiện tôi đang ở sân bay và không thể trình bày chuyện cơ mật này trong điện thoại được. Ông bố trí một nơi nào đó chúng ta sẽ gặp nhau. Nếu ông chưa muốn cứu anh trai thì... thôi sẽ để dành dịp khác vậy.
- Khoan đã, thôi được. Chúng ta hẹn nhau ở công an quận Tây Hồ 7 giờ tối nay được không?
Đã tính đến khả năng này, tên sát thủ không hề ngạc nhiên.
- Liệu đây là giải pháp thông minh nhất sao? ông Sắc đang nằm trong tay phiến quân. Tôi nhắc lại những gì ông biết phải tuyệt mật. Tuyệt đối không để ai biết bức thư hôm qua và cuộc nói chuyện này. Nếu chúng biết tôi và ông đi báo công an, tôi e rằng hậu quả khó mà nói trước. Ông hiểu rồi chứ.
- Tôi chưa nói với ai và sẽ không nói cho ai hết. Nếu ông có ý tốt, mời đến ngay nhà riêng của tôi trên phố Hai Bà Trưng đi.
Ra vẻ nghĩ ngợi vài giây, hắn đáp:
- Thế cũng được, hãy cho tôi địa chỉ đi.
Tên sát thủ mừng thầm. Tôn Thất Sang chưa báo cho ai về bức thư. Ông ta lại mời mình đến thăm nhà. Thế này thì gọi là ‘’cõng rắn về nhà’’ được không nhỉ?. Đầu giây bên kia im lặng như để lục lại địa chỉ nhà mình. Dường như chưa thật tin tưởng, vị bác sỹ vội thay đổi ngay ý định.
- Hay sáng mai đến gặp tôi tại bệnh viện Việt Đức cho tiện?
- Không được, ông chọn nơi nào thì tùy nhưng không được chậm trễ. Thời gian cứu anh trai ông không còn nhiều. Tốt nhất ta nên chọn một nơi an toàn kín đáo để còn thỏa thuận chi tiết.
Bây giờ bác sỹ Sang mới dám thở phào, ông luôn tự hào về khả năng phán đoán ý đối phương qua ngôn ngữ. Ông dám khẳng định đây là một vụ bắt cóc tống tiền. Vậy là sau 2 ngày im lặng đến rợn người, kẻ chủ mưu đã tìm đúng địa chỉ để ra giá. Ông lấy làm mừng vì anh mình chưa mất, và ít ra, tiền còn cứu được mạng người. Tuy nhiên nếu đồng ý ngay sẽ gây tâm lí đắc thắng cho bọn bắt cóc. Ông tìm cách moi thêm thông tin, nó rất bổ ích cho cảnh sát.
- Tình cảnh cụ thể ông Sắc thế nào ông có thể vắn tắt được không?
Tên sát thủ kiên nhẫn:
- Ông Sắc và rất nhiều người nữa đang bị giam, tôi là số ít đã may mắn được chúng thả ra để mang yêu sách của chúng đến từng gia đình con tin
Tôn Thất Sang thở phào. Cuối cùng hắn cũng tự nói ra. Ông thều thào hỏi:
- Thật sao. Chúng muốn gì, tiền chuộc hay là yêu sách khác?
- Tôi cam đoan chỉ có ông mới đám ứng được. Ông Sắc đang trong tình trạng bị đe dọa tính mạng và sức khỏe giảm sút, bệnh đái đường ông ta nặng thêm. Ông ấy muốn tôi gặp gấp ông để bàn cách kéo ông ta ra sớm giờ nào hay giờ đấy.
- Thôi được, ông đang ở đâu tôi sẽ đến ngay. - Tôn Thất Sang quả quyết.
- Ông không định đến cùng cảnh sát đấy chứ?
- Hãy tin tôi, tôi không đùa với tính mạng anh tôi đâu.
- Tôi sẽ trọ tại khách sạn Media trên thị trấn Đông Anh. Nếu ông đến đây thì tốt biết mấy.
- Được, tôi sẽ đến gặp ông đúng 8 giờ tối nay.
Tên sát thủ hạ máy xuống rồi thở phào, hắn nhìn những áng mây xám nặng nề đang trĩu xuống xuống thị trấn Đông Anh rồi bắt Taxi về khách sạn nghỉ ngơi. Hắn biết đêm nay sẽ rất dài.
Đúng 7 giờ 45 Pu-vek bật dậy. Hắn uống ngụm nước khoáng Aqua để làm mát cuống họng khô khan của mình. Mình còn phải nói nhiều nữa. Lát sau hắn soi gương chỉnh lại cravat rồi mỉm cười hài lòng với môn tiếng Việt vẫn còn sắc lẹm của mình. Con mồi sẽ tự đông dẫn xác đến. Pu-vek moi dưới vali lên một chiếc đèn pin Trung Quốc rồi lấy một thỏi sắt đúc bằng chì lắp vào thanh gỗ thành chiếc búa đinh. Hắn gõ gõ đầu búa lạnh buốt vào lòng bàn tay vẻ hài lòng với thứ vũ khí tự tạo này. Chẳng cần đến cuốc xẻng hay xà beeng lềnh kềnh tốn sức như tiền nhân hắn hay dùng. Loại búa chì này chỉ cần gõ nhẹ vào mỏm đầu, dù khỏe như voi Nimith cũng phải quay đầu về núi.
Chỉ hơn chục phút sau, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Tim Pu-vek như lồng lên trong ngực. Hắn hít một hơi thật sâu rồi liếc qua chiếc gương lần nữa khi đi ra mở cửa.
- Xin lỗi, ông là bác sỹ Sang?
- Đúng vậy, tôi nên gọi anh là gì nhỉ?
- Mời ông vào, cứ gọi tôi là Chea.
Bác sỹ Sang thận trọng bước vào phòng, tên sát thủ mừng rỡ định sập cửa thì một thanh niên cao lớn ăn mặc lịch sự cũng luồn theo làm hắn ngỡ ngàng.
Như, bác sĩ Sang chỉ tay người thanh niên đi sau giới thiệu.
- Đây là anh Phương bạn tôi.
- Cum riep sua!(2) – tên sát thủ có khuôn mặt tam giác chụm hai tay vào nhau đặt ngang cằm đúng kiểu một người Khmer ngoan đạo.
- Chào anh, rất vui gặp các anh, mời các anh ngồi.
Sau màn chào hỏi. Nhận ra đối tượng có ý đề phòng mình và cơ hội không lí tưởng để ra tay, Po-vek hất hàm hỏi bác sỹ Sang.
- Liệu chúng ta có thể nói chuyện được không?
- Không sao, đây là bạn thân tôi, cũng là người họ hàng với ông Sắc. Anh cứ nói không có gì phải ngại.
- Tôi thì không vấn đề gì, chính bác sỹ Sắc dặn tôi chỉ để cho ông biết thôi, tôi không thể làm khác được.
Bác sỹ Sang nhắc khéo người đi cùng ra ngoài chờ. Người đàn ông to con nhanh nhẹn bước ra ngoài nhưng tên sát thủ vẫn không thấy an tâm. Hạ thủ thì dễ nhưng ra khỏi đây mới là vấn đề. Ai dám chắc tên kia không phải là một vệ sỹ ‘’có nghề’’. Pu-vek nhận thấy muốn ra tay trót lọt cần tách chúng ra và kéo đi khỏi khách sạn. Nghệ thuật ‘’điệu hổ li sơn’’ đâu rồi?
Pu-vek cất giọng điềm tĩnh:
- Nay ông đã đến đây, tôi buộc phải nói sự thật. Trước tiên tôi xin lỗi vì chiều nay qua điện thoại nói rất bất tiện. Tôi sợ làm ông xúc động mạnh.
- Ý ông là, chẳng lẽ...? - Vốn là bác sỹ nên ông nhạy cảm với những câu mào đầu kiểu như vậy. Cũng như ông, hàng bao nhiêu lần, mỗi khi bệnh nhân của mình không qua khỏi, ông lại không đủ dũng cảm để nói ra sự thật với người thân của họ. Nỗi đau tan nát.
Giờ đây tên sát thủ trả lại câu nói đó cho ông:
- Thật đau lòng... Ông ấy đã... không còn nữa.
Bác sỹ Sang như bị dội nước lạnh phủ đầu:
- Trời... không thể! – Ông ta thốt lên.
- Rất tiếc đó lại là sự thật.
Có tiếng két cửa vang lên, tên sát thủ giật mình nhận ra người đàn ông đang xộc vào sau tiếng thét của vị bác sỹ.
- Anh Sang, không sao chứ?
Đôi mắt thất thần vị bác sỹ vẫn không rời tên sát thủ.
- Không thể, ông nói dối...Chính tối qua anh tôi còn gửi tin cho tôi rằng...
- Hãy nghe tôi nói đây. Chính vì cú nhắn tin vụng về và dại dột kia không may bị bại lộ. Anh trai ông đã giết hại sự nghiệp và de dọa tính mạng tên thủ lĩnh, Một việc tày trời như thế thử hỏi sao chúng có thể buông tha? May mắn thay, tôi được hứa thả từ trước. Một số con tin thì mau chân chạy thoát ra rừng.
- Vậy là anh tôi đã chết thật rồi sao? – Vị bác sỹ đau đớn rên lên.
- Đúng vậy, tôi rất đau lòng phải nói ra sự thật này.
Bác sỹ Sang ôm lấy đầu hốt hoảng tột độ. Người bạn đi cùng vội tiến sát tên sát thủ hất hàm:
- Anh nói có bằng chứng gì không?
- Tất nhiên. Nếu ông hỏi cơ quan ngoại giao thì sẽ khách quan hơn, nhưng ông có thể kiểm chứng ngay lúc này, tại đây. – Hắn chỉ chiếc laptop trên bàn. - Báo điện tử Pnompenh news có hai phiên bản tiếng Anh và tiếng Pháp giờ này chắn đã đăng tin.
Hắn bật chiếc máy tính rồi kích một trang web.
Bác sỹ Sang và người bạn cúi nhìn chằm chằm trang nhất tờ báo điện tử rồi kích vào mục chữ đen đậm ‘’Tìm thấy xác viên bác sỹ bị mất tích’’ vốn hiểu được hai thứ ngoại ngữ nhưng mấy bức ảnh chụp trên hiện trường đã nói lên tất cả.
Bác sỹ Sang không thể nào quên hình ảnh người anh đạo mạo và rạng rỡ trong bộ đồ vest thắt cravat đỏ sẫm khi đưa tiễn ở sân bay. Đau lòng thay, đó cũng là lần cuối cùng ông còn được tận mắt nhìn thấy người anh tài ba mẫu mực của mình. Giờ đây, nhìn những bức ảnh anh mình chỉ là cái xác không đầu vứt xộc xệch trong rừng. Không đủ can đảm để đọc nốt những dòng chữ màu đen, ông ta ôm đầu gào lên.
- Trời!... anh ơi...!
Thình lình. Như chợt nhớ ra điều gì, ông quay phắt lại nhìn Pu-vek với ánh mắt ngầu đỏ. Không thể kìm nén những tấn đau thương đang dâng trào, vị bác sỹ hai thứ tóc nhìn vị khách khmer như muốn buộc tội.
- Tin tày tời, vậy mà lúc nãy anh còn nói rằng anh tôi đang sống và về tìm cách cứu ông ta. Tôi thật không hiểu anh đang muốn gì?
Vị bác sỹ gần như nổi xung, cơn xúc động xô hất sự điềm tĩnh của ông đến bờ vực giận giữ và hoảng hốt. Như một hành động vô ông chỉ mặt tên sát thủ rít lên:
- Anh không thành thật với tôi. Rốt cuộc anh là ai? Là ai?
Tên sát thủ lùi bước tránh luồng hỏa khí phả ra từ người bác sỹ nhưng bị bàn tay rắn chắc ông ta túm lấy cravat.
- Nói đi, Mày đã làm gì với anh tao? Nói!
Bộ mặt tam giác quắt lại dưới ánh đèn nê-ông, sắc mặt tan máu của hắn trông càng thảm hại. Pu-vek lùi thêm mấy bước nhìn hai khuôn mặt thất hồn trước mặt. Hắn nhận ra dùng chiêu bài cuối cùng này là một con dao hai lưỡi. Hắn biết rằng, đùa giỡn với tình yêu đã là nguy hiểm, đùa giỡn với sự đau khổ người khác còn khủng khiếp hơn nhiều. Pu-vek hối hận vì đã tung tin độc này quá sớm. Mẹo điệu hổ li sơn có nguy cơ không thể triển khai. Dường như sự căm phẫn và xúc động mạnh đang làm vị bác sỹ không còn làm chủ được bản thân. Ông ta buông cravat rồi điên cuồng xộc đến bấu lấy cổ áo hắn lay mạnh.
- Chính chúng mày đã giết anh tao! quân sát nhân! Tao sẽ tống chúng mày vào ngục.
Tên sát thủ bị dồn sát bức tường cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Trong tình huống như thế này, nếu như không có gã vệ sĩ hộ pháp đang khoanh tay đứng giữa nhà, có lẽ hắn đã ra tay thực thi ngay tức khắc sứ mạng ‘’rắn hổ mang’’ của mình. Nhưng kìm chế là cốt cách của kẻ quân tử. Tên sát thủ nhận ra màn kịch vụng về của mình đang chuyển biến theo chiều hướng xấu. Hắn tự biến mình từ vị cứu tinh thành tên tội đồ chỉ trong nháy mắt.
Pu-vek nén chặt uất khí vào lồng ngực nhìn đối phương, hắn sợ rằng chỉ một phút không kìm chế được, người đàn ông đang đau khổ tột cùng kia sẽ làm điều không hay. Trong khi tiêu chí của hắn là mau lẹ và kín đáo.
Hạ nhiệt vị bác sĩ lúc này là ưu tiên hàng đầu của hắn. Nắn lại cổ áo, kéo thẳng cravat, miệng hắn ấp úng:
- Thưa bác sỹ, tôi không hại ông ấy. Bác sỹ Sắc bị giết nằm ngoài mong muốn của tôi. Tôi thành thật xin lỗi và lấy làm tiếc về việc đau lòng này.
Câu nói của hắn phản tác dụng ngay tức thì.
- Lễ độ lắm! anh muốn gặp tôi chỉ để xin lỗi một việc mà không phải anh gây ra? Đồ giả dối!
- Xin đừng nhầm lẫn, hãy chờ tôi.
Pu-vek vẫn còn một nước cờ dự phòng cuối cùng, và giờ là lúc hắn giở bài ấy ra. Tên đồ tể bộc hết vẻ tự tinli trên giường lấy ra một phong bì rồi lôi ra một mẩu giấy được gấp làm tư. Hai cặp mắt không bỏ sót nhất cử nhất tiện nào của hắn. Tên sát thủ lấy giọng điềm tĩnh như một mục sư. Hắn đánh hắng nhẹ rồi nói:
- Xin hai vị nghe đây. Nếu không vì tình nghĩa bạn tù với ông Sắc và tính mạng của ông Sang đây, tôi đã không lặn lội sang đây để hứng lấy sự phẫn nộ và chửi mắng của các ông. Suy cho cùng sự xúc động và giận dữ của các vị là dễ hiểu. Đây, lời tuyệt tự ông ta đây. Các ông muốn phán xét tôi là ai thì hãy xem đi rồi nói. - Gã chìa bức thư về người bác sỹ. Tôn Thất Sang lật ra đọc như nuốt khan từng chữ.
Chiếc loa phát thanh thông báo chuyến bay RK 684 của hãng Royal Khmer từ Siem Reap đã hạ cánh an toàn. Vài phút sau tại cổng ra xuất hiện một thanh niên trạc 30 đeo kính đen, vầng thái dương rộng, khuôn mặt bành to bị bóp nhọn đột ngột phía dưới bởi m
t chiếc cằm vểnh lên đầy vẻ hiếu chiến. Với chiều cao trên mức lí tưởng của mình trông hắn khá bảnh trong bộ sơ mi trắng thắt cravat màu ghi nổi bật. Quần ka-ki hiệu Pierre Cardin là thẳng mướt. Tay nắm chắc chiếc cặp da màu đen vuông vắn. Y phớt lờ các lời mời của đội taxi rồi rảo bước về các quầy lưu niệm cạnh cổng.
Y là sát thủ số một, biệt danh Po-vek.
Phiên âm theo tiếng khmer, Po-vek có nghĩa là rắn hổ mang, dĩ nhiên đây không phải là tên thật. Chính vì vậy hắn có thể sở hữu rất nhiều tên tùy theo tính chất và chức năng từng phi vụ cụ thể. Lần này biệt danh ‘’hổ mang’’ như muốn nhắc nhở hắn ‘’đánh nhanh rút lẹ’’. Bổ một nhát chết tươi rồi thu về trong nháy mắt. Các biệt danh luôn thay đổi sau mỗi vụ án để tránh lộ dấu vết. Đời hắn không biết đã bao nhiêu lần đổi tên, nhiều đến nỗi tên thật của mình là gì hắn cũng không nhớ nổi. Nhớ tên thật là điều không cần thiết.
Po-vek chọn lấy hai cái Sim viettell trả trước rồi bước đi.
Cũng tại đây 10 năm về trước, khi còn là sinh viên Đại Học Bách Khoa theo diện nhà nước gửi đi đào tạo các cán bộ chủ chốt để xây dựng một nước Campuchia tự chủ vững mạnh. Thủ đô lãng mạn nhất mà hắn được biết vẫn như xưa. khác với lần trước là đi gom góp kiến thức, lần này hắn sang đây với sứ mệnh lấy mạng một người thầy của y học Việt Nam.
Từ chỗ một kĩ sư điện tử để thành tên sát thủ lại là một câu chuyện dài.
Hắn hít một hơi thật sâu không khí mát rượi từ phương bắc để trở về thực tại với nhiệm vụ nặng nề trước mắt. Hạ sát ba người trong thời gian một ngày.
Một yêu cầu bất khả thi với những tên đồ tể đầu đất, nhưng với hắn, mọi thứ sẽ khác.
Rút mảnh giấy ghi ba số thuê bao ra, hắn bắt đầu gọi. Trước lúc ra đi Bề trên đã cung cấp cho hắn chủ nhân 3 số thuê bao kia là ai. Điều kinh ngạc nữa ở Bề trên là dường như cái gì cũng thông, cũng hiểu. Bề trên hắn hầu như có mọi mối quan hệ tới bất cứ ai miễn có ích cho ông ấy. Mỗi khi hắn bôn ba nơi đâu trên hành tinh này hắn có cảm tưởng như bóng ông ta đang trùm tỏa phía sau che chở hắn. Hắn rất tự
Tìm một góc tối ít ai để ý, Po-vek bắt đầu công việc.
Hắn lấy số thứ nhất ra gọi. Đây là bác sĩ Tôn Thất Sang, em trai ông Sắc. Một hồi lâu mới có người bắt máy.
- A lô, có phải bác sỹ Sang không ạ!
Bên kia một giọng đàn ông ngập ngừng.
- Vâng... xin lỗi ai đấy ạ?
- Tôi từ Campuchia sang cần gặp ông để bàn về việc giáo sư Sắc. – Hắn vào đề một cách chắc nịch.
- Xin lỗi, tôi không được ông Sắc nói về anh bao giờ cả.
- Đúng vậy, ông Sắc đang bị quản thúc nghiêm ngặt và không thể nói gì nhiều ngoài mẩu thư đã gửi cho ông.
Viên bác sỹ chột dạ. Một giọng lơ lớ rờn rợn. Ông nhìn lại số điện thoại lạ trên màn hình Nokia lần nữa. Tin nhắn bí mật anh trai gửi cho ông đêm qua có lẽ nào đã có kẻ khác biết. Không lẽ anh ông gửi tin mật kia đã bị bại lộ?
Thoáng chút sửng sốt, từ khi nhận được tin anh trai ông hôm qua, Tôn Thất Sang không một phút giây không nghĩ đến anh trai mình. Ông chờ một cú điện thoại của anh trai mình chứ không phải là giọng nói ma quái này. Ông dập vội máy rồi đứng thần ra giữa phố.
Máy lại đổ chuông. Ông ta rảo thật nhanh về nhà đóng cửa cẩn thận rồi chủ động gọi lại người kia. Sau cánh cửa khóa chặt, chất giọng vị bác sĩ thần kinh bĩnh tĩnh lên nhiều:
- Hãy nói rõ anh là ai, gặp tôi có việc gì?
Bên kia, chất giọng trọ trẹ lại vang lên:
- Xin ông đừng vội hiểu sai ý đồ tôi, tôi sang đây là để mang điều tốt đẹp cho ông và anh trai ông. Xin đừng dập máy.
- Tôi muốn hỏi, tại sao anh lại có số điện thoại của tôi và biết rõ về anh tôi như thế? Anh hiểu tôi nói không?
- Ông Sang, chính ông phải nghe và hiểu những gì tôi sắp nói. – Chất giọng rợn tai ngân lên. - Sau khi bị phát giác gửi lời kêu cứu, ông ta trở nên đặc biệt nguy hiểm, tôi đến gặp ông để nói rõ cái gì đã và đang diễn ra với anh trai ông. Tôi cần tham vấn với ông một số giải pháp để đưa ông ta về nước.
Vị bác sỹ khá thận trọng khi người khách lạ có nhã ý cứu chuộc anh mình, ông lặng người chưa biết ứng xử ra sao. Đầu giây bên kia gấp gáp hơn
- Ông Sang ạ, tôi vội vàng sang Hà Nội là để bàn chuyện hệ trọng này đây. Hiện tôi đang ở sân bay và không thể trình bày chuyện cơ mật này trong điện thoại được. Ông bố trí một nơi nào đó chúng ta sẽ gặp nhau. Nếu ông chưa muốn cứu anh trai thì... thôi sẽ để dành dịp khác vậy.
- Khoan đã, thôi được. Chúng ta hẹn nhau ở công an quận Tây Hồ 7 giờ tối nay được không?
Đã tính đến khả năng này, tên sát thủ không hề ngạc nhiên.
- Liệu đây là giải pháp thông minh nhất sao? ông Sắc đang nằm trong tay phiến quân. Tôi nhắc lại những gì ông biết phải tuyệt mật. Tuyệt đối không để ai biết bức thư hôm qua và cuộc nói chuyện này. Nếu chúng biết tôi và ông đi báo công an, tôi e rằng hậu quả khó mà nói trước. Ông hiểu rồi chứ.
- Tôi chưa nói với ai và sẽ không nói cho ai hết. Nếu ông có ý tốt, mời đến ngay nhà riêng của tôi trên phố Hai Bà Trưng đi.
Ra vẻ nghĩ ngợi vài giây, hắn đáp:
- Thế cũng được, hãy cho tôi địa chỉ đi.
Tên sát thủ mừng thầm. Tôn Thất Sang chưa báo cho ai về bức thư. Ông ta lại mời mình đến thăm nhà. Thế này thì gọi là ‘’cõng rắn về nhà’’ được không nhỉ?. Đầu giây bên kia im lặng như để lục lại địa chỉ nhà mình. Dường như chưa thật tin tưởng, vị bác sỹ vội thay đổi ngay ý định.
- Hay sáng mai đến gặp tôi tại bệnh viện Việt Đức cho tiện?
- Không được, ông chọn nơi nào thì tùy nhưng không được chậm trễ. Thời gian cứu anh trai ông không còn nhiều. Tốt nhất ta nên chọn một nơi an toàn kín đáo để còn thỏa thuận chi tiết.
Bây giờ bác sỹ Sang mới dám thở phào, ông luôn tự hào về khả năng phán đoán ý đối phương qua ngôn ngữ. Ông dám khẳng định đây là một vụ bắt cóc tống tiền. Vậy là sau 2 ngày im lặng đến rợn người, kẻ chủ mưu đã tìm đúng địa chỉ để ra giá. Ông lấy làm mừng vì anh mình chưa mất, và ít ra, tiền còn cứu được mạng người. Tuy nhiên nếu đồng ý ngay sẽ gây tâm lí đắc thắng cho bọn bắt cóc. Ông tìm cách moi thêm thông tin, nó rất bổ ích cho cảnh sát.
- Tình cảnh cụ thể ông Sắc thế nào ông có thể vắn tắt được không?
Tên sát thủ kiên nhẫn:
- Ông Sắc và rất nhiều người nữa đang bị giam, tôi là số ít đã may mắn được chúng thả ra để mang yêu sách của chúng đến từng gia đình con tin
Tôn Thất Sang thở phào. Cuối cùng hắn cũng tự nói ra. Ông thều thào hỏi:
- Thật sao. Chúng muốn gì, tiền chuộc hay là yêu sách khác?
- Tôi cam đoan chỉ có ông mới đám ứng được. Ông Sắc đang trong tình trạng bị đe dọa tính mạng và sức khỏe giảm sút, bệnh đái đường ông ta nặng thêm. Ông ấy muốn tôi gặp gấp ông để bàn cách kéo ông ta ra sớm giờ nào hay giờ đấy.
- Thôi được, ông đang ở đâu tôi sẽ đến ngay. - Tôn Thất Sang quả quyết.
- Ông không định đến cùng cảnh sát đấy chứ?
- Hãy tin tôi, tôi không đùa với tính mạng anh tôi đâu.
- Tôi sẽ trọ tại khách sạn Media trên thị trấn Đông Anh. Nếu ông đến đây thì tốt biết mấy.
- Được, tôi sẽ đến gặp ông đúng 8 giờ tối nay.
Tên sát thủ hạ máy xuống rồi thở phào, hắn nhìn những áng mây xám nặng nề đang trĩu xuống xuống thị trấn Đông Anh rồi bắt Taxi về khách sạn nghỉ ngơi. Hắn biết đêm nay sẽ rất dài.
Đúng 7 giờ 45 Pu-vek bật dậy. Hắn uống ngụm nước khoáng Aqua để làm mát cuống họng khô khan của mình. Mình còn phải nói nhiều nữa. Lát sau hắn soi gương chỉnh lại cravat rồi mỉm cười hài lòng với môn tiếng Việt vẫn còn sắc lẹm của mình. Con mồi sẽ tự đông dẫn xác đến. Pu-vek moi dưới vali lên một chiếc đèn pin Trung Quốc rồi lấy một thỏi sắt đúc bằng chì lắp vào thanh gỗ thành chiếc búa đinh. Hắn gõ gõ đầu búa lạnh buốt vào lòng bàn tay vẻ hài lòng với thứ vũ khí tự tạo này. Chẳng cần đến cuốc xẻng hay xà beeng lềnh kềnh tốn sức như tiền nhân hắn hay dùng. Loại búa chì này chỉ cần gõ nhẹ vào mỏm đầu, dù khỏe như voi Nimith cũng phải quay đầu về núi.
Chỉ hơn chục phút sau, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Tim Pu-vek như lồng lên trong ngực. Hắn hít một hơi thật sâu rồi liếc qua chiếc gương lần nữa khi đi ra mở cửa.
- Xin lỗi, ông là bác sỹ Sang?
- Đúng vậy, tôi nên gọi anh là gì nhỉ?
- Mời ông vào, cứ gọi tôi là Chea.
Bác sỹ Sang thận trọng bước vào phòng, tên sát thủ mừng rỡ định sập cửa thì một thanh niên cao lớn ăn mặc lịch sự cũng luồn theo làm hắn ngỡ ngàng.
Như, bác sĩ Sang chỉ tay người thanh niên đi sau giới thiệu.
- Đây là anh Phương bạn tôi.
- Cum riep sua!(2) – tên sát thủ có khuôn mặt tam giác chụm hai tay vào nhau đặt ngang cằm đúng kiểu một người Khmer ngoan đạo.
- Chào anh, rất vui gặp các anh, mời các anh ngồi.
Sau màn chào hỏi. Nhận ra đối tượng có ý đề phòng mình và cơ hội không lí tưởng để ra tay, Po-vek hất hàm hỏi bác sỹ Sang.
- Liệu chúng ta có thể nói chuyện được không?
- Không sao, đây là bạn thân tôi, cũng là người họ hàng với ông Sắc. Anh cứ nói không có gì phải ngại.
- Tôi thì không vấn đề gì, chính bác sỹ Sắc dặn tôi chỉ để cho ông biết thôi, tôi không thể làm khác được.
Bác sỹ Sang nhắc khéo người đi cùng ra ngoài chờ. Người đàn ông to con nhanh nhẹn bước ra ngoài nhưng tên sát thủ vẫn không thấy an tâm. Hạ thủ thì dễ nhưng ra khỏi đây mới là vấn đề. Ai dám chắc tên kia không phải là một vệ sỹ ‘’có nghề’’. Pu-vek nhận thấy muốn ra tay trót lọt cần tách chúng ra và kéo đi khỏi khách sạn. Nghệ thuật ‘’điệu hổ li sơn’’ đâu rồi?
Pu-vek cất giọng điềm tĩnh:
- Nay ông đã đến đây, tôi buộc phải nói sự thật. Trước tiên tôi xin lỗi vì chiều nay qua điện thoại nói rất bất tiện. Tôi sợ làm ông xúc động mạnh.
- Ý ông là, chẳng lẽ...? - Vốn là bác sỹ nên ông nhạy cảm với những câu mào đầu kiểu như vậy. Cũng như ông, hàng bao nhiêu lần, mỗi khi bệnh nhân của mình không qua khỏi, ông lại không đủ dũng cảm để nói ra sự thật với người thân của họ. Nỗi đau tan nát.
Giờ đây tên sát thủ trả lại câu nói đó cho ông:
- Thật đau lòng... Ông ấy đã... không còn nữa.
Bác sỹ Sang như bị dội nước lạnh phủ đầu:
- Trời... không thể! – Ông ta thốt lên.
- Rất tiếc đó lại là sự thật.
Có tiếng két cửa vang lên, tên sát thủ giật mình nhận ra người đàn ông đang xộc vào sau tiếng thét của vị bác sỹ.
- Anh Sang, không sao chứ?
Đôi mắt thất thần vị bác sỹ vẫn không rời tên sát thủ.
- Không thể, ông nói dối...Chính tối qua anh tôi còn gửi tin cho tôi rằng...
- Hãy nghe tôi nói đây. Chính vì cú nhắn tin vụng về và dại dột kia không may bị bại lộ. Anh trai ông đã giết hại sự nghiệp và de dọa tính mạng tên thủ lĩnh, Một việc tày trời như thế thử hỏi sao chúng có thể buông tha? May mắn thay, tôi được hứa thả từ trước. Một số con tin thì mau chân chạy thoát ra rừng.
- Vậy là anh tôi đã chết thật rồi sao? – Vị bác sỹ đau đớn rên lên.
- Đúng vậy, tôi rất đau lòng phải nói ra sự thật này.
Bác sỹ Sang ôm lấy đầu hốt hoảng tột độ. Người bạn đi cùng vội tiến sát tên sát thủ hất hàm:
- Anh nói có bằng chứng gì không?
- Tất nhiên. Nếu ông hỏi cơ quan ngoại giao thì sẽ khách quan hơn, nhưng ông có thể kiểm chứng ngay lúc này, tại đây. – Hắn chỉ chiếc laptop trên bàn. - Báo điện tử Pnompenh news có hai phiên bản tiếng Anh và tiếng Pháp giờ này chắn đã đăng tin.
Hắn bật chiếc máy tính rồi kích một trang web.
Bác sỹ Sang và người bạn cúi nhìn chằm chằm trang nhất tờ báo điện tử rồi kích vào mục chữ đen đậm ‘’Tìm thấy xác viên bác sỹ bị mất tích’’ vốn hiểu được hai thứ ngoại ngữ nhưng mấy bức ảnh chụp trên hiện trường đã nói lên tất cả.
Bác sỹ Sang không thể nào quên hình ảnh người anh đạo mạo và rạng rỡ trong bộ đồ vest thắt cravat đỏ sẫm khi đưa tiễn ở sân bay. Đau lòng thay, đó cũng là lần cuối cùng ông còn được tận mắt nhìn thấy người anh tài ba mẫu mực của mình. Giờ đây, nhìn những bức ảnh anh mình chỉ là cái xác không đầu vứt xộc xệch trong rừng. Không đủ can đảm để đọc nốt những dòng chữ màu đen, ông ta ôm đầu gào lên.
- Trời!... anh ơi...!
Thình lình. Như chợt nhớ ra điều gì, ông quay phắt lại nhìn Pu-vek với ánh mắt ngầu đỏ. Không thể kìm nén những tấn đau thương đang dâng trào, vị bác sỹ hai thứ tóc nhìn vị khách khmer như muốn buộc tội.
- Tin tày tời, vậy mà lúc nãy anh còn nói rằng anh tôi đang sống và về tìm cách cứu ông ta. Tôi thật không hiểu anh đang muốn gì?
Vị bác sỹ gần như nổi xung, cơn xúc động xô hất sự điềm tĩnh của ông đến bờ vực giận giữ và hoảng hốt. Như một hành động vô ông chỉ mặt tên sát thủ rít lên:
- Anh không thành thật với tôi. Rốt cuộc anh là ai? Là ai?
Tên sát thủ lùi bước tránh luồng hỏa khí phả ra từ người bác sỹ nhưng bị bàn tay rắn chắc ông ta túm lấy cravat.
- Nói đi, Mày đã làm gì với anh tao? Nói!
Bộ mặt tam giác quắt lại dưới ánh đèn nê-ông, sắc mặt tan máu của hắn trông càng thảm hại. Pu-vek lùi thêm mấy bước nhìn hai khuôn mặt thất hồn trước mặt. Hắn nhận ra dùng chiêu bài cuối cùng này là một con dao hai lưỡi. Hắn biết rằng, đùa giỡn với tình yêu đã là nguy hiểm, đùa giỡn với sự đau khổ người khác còn khủng khiếp hơn nhiều. Pu-vek hối hận vì đã tung tin độc này quá sớm. Mẹo điệu hổ li sơn có nguy cơ không thể triển khai. Dường như sự căm phẫn và xúc động mạnh đang làm vị bác sỹ không còn làm chủ được bản thân. Ông ta buông cravat rồi điên cuồng xộc đến bấu lấy cổ áo hắn lay mạnh.
- Chính chúng mày đã giết anh tao! quân sát nhân! Tao sẽ tống chúng mày vào ngục.
Tên sát thủ bị dồn sát bức tường cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Trong tình huống như thế này, nếu như không có gã vệ sĩ hộ pháp đang khoanh tay đứng giữa nhà, có lẽ hắn đã ra tay thực thi ngay tức khắc sứ mạng ‘’rắn hổ mang’’ của mình. Nhưng kìm chế là cốt cách của kẻ quân tử. Tên sát thủ nhận ra màn kịch vụng về của mình đang chuyển biến theo chiều hướng xấu. Hắn tự biến mình từ vị cứu tinh thành tên tội đồ chỉ trong nháy mắt.
Pu-vek nén chặt uất khí vào lồng ngực nhìn đối phương, hắn sợ rằng chỉ một phút không kìm chế được, người đàn ông đang đau khổ tột cùng kia sẽ làm điều không hay. Trong khi tiêu chí của hắn là mau lẹ và kín đáo.
Hạ nhiệt vị bác sĩ lúc này là ưu tiên hàng đầu của hắn. Nắn lại cổ áo, kéo thẳng cravat, miệng hắn ấp úng:
- Thưa bác sỹ, tôi không hại ông ấy. Bác sỹ Sắc bị giết nằm ngoài mong muốn của tôi. Tôi thành thật xin lỗi và lấy làm tiếc về việc đau lòng này.
Câu nói của hắn phản tác dụng ngay tức thì.
- Lễ độ lắm! anh muốn gặp tôi chỉ để xin lỗi một việc mà không phải anh gây ra? Đồ giả dối!
- Xin đừng nhầm lẫn, hãy chờ tôi.
Pu-vek vẫn còn một nước cờ dự phòng cuối cùng, và giờ là lúc hắn giở bài ấy ra. Tên đồ tể bộc hết vẻ tự tinli trên giường lấy ra một phong bì rồi lôi ra một mẩu giấy được gấp làm tư. Hai cặp mắt không bỏ sót nhất cử nhất tiện nào của hắn. Tên sát thủ lấy giọng điềm tĩnh như một mục sư. Hắn đánh hắng nhẹ rồi nói:
- Xin hai vị nghe đây. Nếu không vì tình nghĩa bạn tù với ông Sắc và tính mạng của ông Sang đây, tôi đã không lặn lội sang đây để hứng lấy sự phẫn nộ và chửi mắng của các ông. Suy cho cùng sự xúc động và giận dữ của các vị là dễ hiểu. Đây, lời tuyệt tự ông ta đây. Các ông muốn phán xét tôi là ai thì hãy xem đi rồi nói. - Gã chìa bức thư về người bác sỹ. Tôn Thất Sang lật ra đọc như nuốt khan từng chữ.
/48
|