Hà Phan có lí do để tin mình không bị mang đi thủ tiêu một khi Samdech đã lên tiếng công khai mời đón anh. Thế nhưng ông ta có ý đồ bổ sung anh vào danh sách con tin là có thể. Thêm một con tin là thêm một cân nặng. Trên chặng đường gần một tiếng đồng hồ, chúng bịt mặt hòng không để anh nhìn thấy gì xung quanh. Chiếc xe như một cỗ quan tài mang anh đi trong đêm về một nơi xa xăm vô định, đi mãi, đi mãi cho đến khi chạm vào cánh cổng địa ngục thì nó dừng lại.
- Xuống xe! - Giọng Tea Sech lạnh buốt vang lên.
- Lôi hắn đi!
Vừa bước xuống đang lững chững đánh hơi trong tối tăm thì anh bị chúng giằng tay lôi xềnh xệch. Gió trời lồng lộng mang vị tanh nồng của phù sa, nền đất tơi xốp lụp xụp cỏ câyuốn mách cho anh đây là một bãi bồi rộng lớn. Anh biết bao bọc lấy sisophon chỉ là rừng núi và các con sông hẹp, vậy thì chúng đã đưa anh về phía đông nam, rất có thể là Biển hồ. Nhận định này càng sáng tỏ khi tiếng sóng vỗ ì oạp xa xa. Đi một quãng, chúng lôi anh lên một con thuyền neo sát bờ. Không nhầm, đây là Biển hồ Tonle Sap.
- Ngồi xuống.
Họ kéo anh lên thuyền bơi ra khơi. Chúng định ném mình cho cá Barb khổng lồ ăn thịt ư? Thuyền tròng trành độ dăm phút, chúng buộc chặt một sợi dây vào cổ tay anh. Chưa hiểu sự thể ra sao thì một tiếng ùm vang lên hệt một tảng đá giật anh lộn cổ xuống nước. Hà Phan hốt hoảng vùng vẫy kéo đứt sợi dây nhưng nó như riết chặt hơn lôi thẳng anh xuống đáy sông. Thế là hết. Té ra chúng đưa anh đi gặp Hà Bá chứ đâu ph
ải gặp Tôn Thất Sắc, mà biết đâu giáo sư cùng Long Vương đang đợi anh ở âm cung. Anh tuyệt vọng rút khẩu súng bên hông đưa lên thái dương tự kết liễu đời mình chứ không chịu cái đau đớn uất ức thế này. Bỗng dưng sợi dây trên cổ tay lôi anh theo một phương ngang. Anh nhận ra không phải là một hòn đá mà như một con vật biết bơi, một người nhái.
Những cuộn sóng ngầm nhè nhẹ dội vào người anh từ phía trước, Hà Phan bắt đầu ngạt thở, ngực đau rát. Ngay lúc đó anh bị lôi tuột vào một cái hang ngầm rồi sợi dây lại kéo ngược anh theo hướng thẳng đứng. Trước khi lồng ngực nổ tung thì điều kì diệu kịp thời ập đến. Không khí.
Hà Phan ngã vật ra đất như một kẻ chết đuối được vớt lên bờ, miệng mũi thở dốc. Cánh tay trái tái phát dữ dội sau chặng đường rung lắc rồi lại ngâm nước. Vậy là bao nhiêu cố gắng sơ cứu của cô nàng y tá xinh đẹp coi như vứt đi.
Một bàn tay lôi anh đứng lên rồi giật tung tấm băng che mắt, một màu tối tăm không khá hơn nhưng anh nhận ra đang ở đoạn đầu của một đường ngầm bí mật. Cách ngụy trang lối vào dưới nước thật nghê gớm này làm anh nhớ tới địa đạo Củ Chi cũng như đường hầm của Saddam Hussein bên bờ sông Tigris. Với độ sâu khủng khiếp thế này, về mùa khô, khi mực nước hồ hạ thấp hàng chục mét cũng không thể lộ cửa hang.
Hai tên lính lạ hoắc dẫn anh mò mẫm theo một đường hầm bê tông hẹp và dốc xuống. Vậy là đã rõ, Samdech muốn đưa anh vào sào huyệt và anh tin ông đang thực hiện nghiêm túc lời hứa.
- Đứng lại.
Hà Phan đứng lại và nhận ra lờ mờ trước mặt là một đường hầm cụt. Anh giật thót mình khi mảng nền dưới chân đột ngột thụt xuống như một thang máy. Lại một cánh cửa mở ra, đây cũng là một đường hầm khác, nhưng rộng hơn và rất lạnh. Anh cố hình dung mình đang đi xuống trong một mê cung nhiều tầng chôn sâu trong lòng đất. Họ dẫn anh đi một quãng ngắn, tên vệ sĩ có mặt lờ nhờ buông anh ra và cất tiếng:
- Ông sẽ được cứu chữa cánh tay trước khi đi vào phần chính ngôi nhà.
Nói xong chúng đẩy anh sang trái và một cánh cửa vách hé ra.
- Tôi không cần, hãy đưa tôi đi gặp giáo sư Sắc.
- Samdech biết bao nhiêu thương tích trên người anh là do ông ấy gây nên, hãy để ông ấy có cơ hội ăn năn hối lỗi.
Hà Phan suýt phì cười. Quay sang nhìn Hà Phan một lát, hắn tỏ sự e dè:
- Hay là anh không tin quân y chúng tôi?
Hà Phan nhìn đồng hồ rồi dứt khoát:
- Hãy đưa tôi đi gặp Tôn Thất Sắc ngay.
- Sẽ nhanh hơn ông tưởng, Samdech đã cử một bác sỹ giỏi nhất đến giúp ông và đang chờ trong này. - Hắn đẩy anh vào sâu trong căn phòng. Hà Phan cảm thấy không nỡ từ chối. Ở đây có bác sỹ tốt và sự miễn phí, điều mà bệnh viện Sisophon không có.
- Tôi đồng ý. - Anh nhìn đồng hồ. – Nhưng phải nhanh lên đấy.
- Yên tâm, trong 5 phút là xong.
Hà Phan thừa biết, nếu anh có mệnh hệ gì trong lúc này thì sẽ ảnh hưởng đến Samdech. Anh cần được an toàn và liên lạc với Trần Phách như là một phần của thỏa thuận đã nói rõ. Thực ra Samdech muốn cái ổ cứng của lão an toàn chứ đâu phải cánh tay anh. Vừa ngồi xuống ghế, một người đàn ông đeo kính mau lẹ bước đến với các y cụ hành nghề. Ông ta vào việc với sự khẩn trương và chính xác đáng nể.
Hà Phan khá tò mò với cách băng bó của viên bác sĩ. Một ca bột màu đen có ánh kim được nhào với một loại dung dịch rồi phủ đều lên cánh tay, chỉ trong chốc lát, lớp bột đã cứng như đá phiến. Hà Phan ngờ ngợ đó là thuốc một quả bom bị xịt được trộn phụ gia đông kết nhanh. Hi vọng nó không bắt lửa.
Một lớp đệm cao su được róc ra từ xăm một chiếc xe Jeep quấn đều quanh lớp lõi. Sau cùng, một lớp vỏ cứng đấy ấn tượng được tạo ra từ hai nửa vỏ đạn pháo 105 li ghép lại và bắt vít. Với kiểu băng bó có một không hai này anh có thể chống được mọi cú va đập.
- Đã xong. - Vị bác sĩ nháy mắt.
Hà Phan đứng dậy và rùng mình nhận ra một quả đạn pháo đã mọc ngay trên cơ thể của mình. Nhìn lên cánh tay nặng trĩu rằng biết đâu Samdech đã cho đặt chíp điều khiển và đã hẹn giờ phát nổ. Dù sao thì sự chăm sóc nhiệt tình đầy sáng tạo này làm anh nhớ lại thời khắc oai hùng của chính dân tộc mình.
Trong kháng chiến chống Mỹ tứ bề thiếu thốn, các bác sỹ bệnh viện Quân y 211 đã ứng dụng phế liệu vũ khí địch làm dụng cụ y tế một cách sáng tạo có một không hai. Họ rút ruột dây điện trên xác trực thăng Mỹ làm ống truyền máu, rèn vỏ bom thành dao mổ, tháo đinh vít máy bay để gắn các phần xương gãy, rút dây dù làm chỉ khâu y tế.... Về ‘’công nghệ’’ này, samdech chỉ là học trò của họ nhưng nhìn xuống cánh tay sắt của mình, anh thấy sự tài tử và biến hóa của ông ta quả cũng đáng khen. Đúng chất quân y.
Hà Phan gập duỗi cánh tay, tiếng rít ken két vang lên như người máy và nở một nụ cười đầy cảm kích.
- Đa tạ bác sỹ!
Samdech đã ghi thêm điểm trong anh, nhưng còn lâu anh mới để ông ta yên nếu vụ Tôn Thất Sắc không giải quyết thoả đáng. Hai tên vệ sĩ vội vã vào vị trí hộ tống. Tiếng bước chân gõ trên sàn bê tông dội vào không gian hình ống nghe oang oảng, hun hút.
- Dừng lại! - Chúng lại ra lệnh.
Chiếc thẻ nhỏ gắn trên túi áo một tên vệ sĩ lóe lên một điểm sáng đỏ, cánh cửa ngách gần đó liền bật ra. Chúng đẩy anh vào một hình hộp kín như thang máy có hai dãy nghế ngồi gắn đầy các thiết bị điện tử rồi ấn nút, chiếc xe kì lạ này bắt đầu di chuyển trong khi các đèn nháy báo hiệu các chức năng bên trong đã kích hoạt.
- Tôi còn phải đi bao lâu nữa? – Anh sốt ruột hỏi.
Một tên liền chỉ lên tấm biển trước mặt có bảng chữ khơme ‘’Im lặng’’. Khi chiếc xe dừng lại, vừa chỉ tay ra ngoài hắn vừa nói:
- Hệ thống thang máy sát trùng bằng ozon và tia cực tím đấy.
Hà Phan trố mắt. Tên này hiểu ý liền phân bua:
- Không hại đến sức khỏe lắm đâu, trong khi mọi loại vi khuẩn bám trên cơ thể và cả trong vết thương của anh đã hoàn toàn bị thiêu cháy. Điều này là bắt buộc trước khi tiếp cận trung tâm chúng tôi. Hà Phan tặc lưỡi cúi xuống chỉnh lại tà áo khô ran và lạnh buốt.
- Mặc vào rồi đi tiếp, nhanh lên.
Tên kia lôi từ đâu đó trên tường một bộ áo trắng dài trùm lên vai anh rồi lại đẩy đi. Phía trước mặt anh là một không gian được ngăn chia kế tiếp nhau theo sơ đồ một dây chuyền khép kín, mạch lạc, sáng láng, có thể nhìn xuyên qua các ca-bin bởi các vách ngăn trong suốt. Một tổng quan lạnh lẽo và uy nghiêm. Rất nhiều người mặc áo trắng đang làm việc ở các công đoạn khó hiểu khác nhau.
Anh chưa từng bước chân vào một phòng thí nghiệm của bất cứ viện nào nhưng những gì bày bố trước mắt rất giống trong các phim viễn tưởng mà chỉ có các nhà bác học xuất chúng mới có suất làm ở đây. Quả nhiên Samdech đã không quá lời khi khoe khoang với anh.
Điều anh băn khăn là chức năng của phòng thí nghiệm này là gì? Nó sẽ cho ra đời một đấng siêu nhân cứu thế hay là một con quái vật ghê tởm của vũ trụ đây? Dĩ nhiên anh nghiêng về giả thiết thứ hai.
Việc bắt cóc một bác sỹ thần kinh để phục vụ nghiên cứu cho thấy con quái vật này sẽ được làm bằng xương bằng thịt và biết suy nghĩ như người.
- Ông ta kia. - Tên vệ sĩ chỉ tay.
Một người đàn ông đang đi về bức tường kính và Hà Phan đã nhận ra ông ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặt ông ta gầy, đôi mắt trũng sâu so với các bức ảnh hồ sơ. Thật đáng phục cho kẻ nào nhồi hình nộm trên hang X đã thật tinh tế khi mô phỏng một cái trán hình thang và chòm râu bạc óng ánh trông y như thật.
- Anh chỉ có một phút thôi đấy. - Một tên nhắc khẽ.
Hà Phan nhìn ông ta gọi to.
- Giáo sư!
Đôi mắt ông ta xa lạ nhìn anh.
- Kính cách âm. - Tên này gõ ngón tay lên vách kính dày cộp.
- Tôi cần nói chuyện với ông ta.
- Không được phép.
- Ông ấy đang làm gì ở đây?
- Tôi không biết.
- Tôi muốn hỏi ông ấy.
- Đã hết thời gian, mời ông đi cho.
Hai tên vệ sĩ xoay vai anh rồi thúc đi. Chúng tiễn ra cuối tổ hợp thí nghiệm rồi đẩy anh qua cánh cửa sắt sang một khu vực cách biệt không một bóng người. Mùi hóa chất xốc vào mũi nồng nặc.
- Hãy ngồi chờ đây. Bề trên sẽ đến hầu chuyện anh ngay bây giờ!
Hai tên bỏ đi rồi đ cánh cửa thép sập xuống. Hà Phan ớn lạnh khi nhác thấy hàng trăm bể chứa mờ ảo phía sau lưng.
- Xuống xe! - Giọng Tea Sech lạnh buốt vang lên.
- Lôi hắn đi!
Vừa bước xuống đang lững chững đánh hơi trong tối tăm thì anh bị chúng giằng tay lôi xềnh xệch. Gió trời lồng lộng mang vị tanh nồng của phù sa, nền đất tơi xốp lụp xụp cỏ câyuốn mách cho anh đây là một bãi bồi rộng lớn. Anh biết bao bọc lấy sisophon chỉ là rừng núi và các con sông hẹp, vậy thì chúng đã đưa anh về phía đông nam, rất có thể là Biển hồ. Nhận định này càng sáng tỏ khi tiếng sóng vỗ ì oạp xa xa. Đi một quãng, chúng lôi anh lên một con thuyền neo sát bờ. Không nhầm, đây là Biển hồ Tonle Sap.
- Ngồi xuống.
Họ kéo anh lên thuyền bơi ra khơi. Chúng định ném mình cho cá Barb khổng lồ ăn thịt ư? Thuyền tròng trành độ dăm phút, chúng buộc chặt một sợi dây vào cổ tay anh. Chưa hiểu sự thể ra sao thì một tiếng ùm vang lên hệt một tảng đá giật anh lộn cổ xuống nước. Hà Phan hốt hoảng vùng vẫy kéo đứt sợi dây nhưng nó như riết chặt hơn lôi thẳng anh xuống đáy sông. Thế là hết. Té ra chúng đưa anh đi gặp Hà Bá chứ đâu ph
ải gặp Tôn Thất Sắc, mà biết đâu giáo sư cùng Long Vương đang đợi anh ở âm cung. Anh tuyệt vọng rút khẩu súng bên hông đưa lên thái dương tự kết liễu đời mình chứ không chịu cái đau đớn uất ức thế này. Bỗng dưng sợi dây trên cổ tay lôi anh theo một phương ngang. Anh nhận ra không phải là một hòn đá mà như một con vật biết bơi, một người nhái.
Những cuộn sóng ngầm nhè nhẹ dội vào người anh từ phía trước, Hà Phan bắt đầu ngạt thở, ngực đau rát. Ngay lúc đó anh bị lôi tuột vào một cái hang ngầm rồi sợi dây lại kéo ngược anh theo hướng thẳng đứng. Trước khi lồng ngực nổ tung thì điều kì diệu kịp thời ập đến. Không khí.
Hà Phan ngã vật ra đất như một kẻ chết đuối được vớt lên bờ, miệng mũi thở dốc. Cánh tay trái tái phát dữ dội sau chặng đường rung lắc rồi lại ngâm nước. Vậy là bao nhiêu cố gắng sơ cứu của cô nàng y tá xinh đẹp coi như vứt đi.
Một bàn tay lôi anh đứng lên rồi giật tung tấm băng che mắt, một màu tối tăm không khá hơn nhưng anh nhận ra đang ở đoạn đầu của một đường ngầm bí mật. Cách ngụy trang lối vào dưới nước thật nghê gớm này làm anh nhớ tới địa đạo Củ Chi cũng như đường hầm của Saddam Hussein bên bờ sông Tigris. Với độ sâu khủng khiếp thế này, về mùa khô, khi mực nước hồ hạ thấp hàng chục mét cũng không thể lộ cửa hang.
Hai tên lính lạ hoắc dẫn anh mò mẫm theo một đường hầm bê tông hẹp và dốc xuống. Vậy là đã rõ, Samdech muốn đưa anh vào sào huyệt và anh tin ông đang thực hiện nghiêm túc lời hứa.
- Đứng lại.
Hà Phan đứng lại và nhận ra lờ mờ trước mặt là một đường hầm cụt. Anh giật thót mình khi mảng nền dưới chân đột ngột thụt xuống như một thang máy. Lại một cánh cửa mở ra, đây cũng là một đường hầm khác, nhưng rộng hơn và rất lạnh. Anh cố hình dung mình đang đi xuống trong một mê cung nhiều tầng chôn sâu trong lòng đất. Họ dẫn anh đi một quãng ngắn, tên vệ sĩ có mặt lờ nhờ buông anh ra và cất tiếng:
- Ông sẽ được cứu chữa cánh tay trước khi đi vào phần chính ngôi nhà.
Nói xong chúng đẩy anh sang trái và một cánh cửa vách hé ra.
- Tôi không cần, hãy đưa tôi đi gặp giáo sư Sắc.
- Samdech biết bao nhiêu thương tích trên người anh là do ông ấy gây nên, hãy để ông ấy có cơ hội ăn năn hối lỗi.
Hà Phan suýt phì cười. Quay sang nhìn Hà Phan một lát, hắn tỏ sự e dè:
- Hay là anh không tin quân y chúng tôi?
Hà Phan nhìn đồng hồ rồi dứt khoát:
- Hãy đưa tôi đi gặp Tôn Thất Sắc ngay.
- Sẽ nhanh hơn ông tưởng, Samdech đã cử một bác sỹ giỏi nhất đến giúp ông và đang chờ trong này. - Hắn đẩy anh vào sâu trong căn phòng. Hà Phan cảm thấy không nỡ từ chối. Ở đây có bác sỹ tốt và sự miễn phí, điều mà bệnh viện Sisophon không có.
- Tôi đồng ý. - Anh nhìn đồng hồ. – Nhưng phải nhanh lên đấy.
- Yên tâm, trong 5 phút là xong.
Hà Phan thừa biết, nếu anh có mệnh hệ gì trong lúc này thì sẽ ảnh hưởng đến Samdech. Anh cần được an toàn và liên lạc với Trần Phách như là một phần của thỏa thuận đã nói rõ. Thực ra Samdech muốn cái ổ cứng của lão an toàn chứ đâu phải cánh tay anh. Vừa ngồi xuống ghế, một người đàn ông đeo kính mau lẹ bước đến với các y cụ hành nghề. Ông ta vào việc với sự khẩn trương và chính xác đáng nể.
Hà Phan khá tò mò với cách băng bó của viên bác sĩ. Một ca bột màu đen có ánh kim được nhào với một loại dung dịch rồi phủ đều lên cánh tay, chỉ trong chốc lát, lớp bột đã cứng như đá phiến. Hà Phan ngờ ngợ đó là thuốc một quả bom bị xịt được trộn phụ gia đông kết nhanh. Hi vọng nó không bắt lửa.
Một lớp đệm cao su được róc ra từ xăm một chiếc xe Jeep quấn đều quanh lớp lõi. Sau cùng, một lớp vỏ cứng đấy ấn tượng được tạo ra từ hai nửa vỏ đạn pháo 105 li ghép lại và bắt vít. Với kiểu băng bó có một không hai này anh có thể chống được mọi cú va đập.
- Đã xong. - Vị bác sĩ nháy mắt.
Hà Phan đứng dậy và rùng mình nhận ra một quả đạn pháo đã mọc ngay trên cơ thể của mình. Nhìn lên cánh tay nặng trĩu rằng biết đâu Samdech đã cho đặt chíp điều khiển và đã hẹn giờ phát nổ. Dù sao thì sự chăm sóc nhiệt tình đầy sáng tạo này làm anh nhớ lại thời khắc oai hùng của chính dân tộc mình.
Trong kháng chiến chống Mỹ tứ bề thiếu thốn, các bác sỹ bệnh viện Quân y 211 đã ứng dụng phế liệu vũ khí địch làm dụng cụ y tế một cách sáng tạo có một không hai. Họ rút ruột dây điện trên xác trực thăng Mỹ làm ống truyền máu, rèn vỏ bom thành dao mổ, tháo đinh vít máy bay để gắn các phần xương gãy, rút dây dù làm chỉ khâu y tế.... Về ‘’công nghệ’’ này, samdech chỉ là học trò của họ nhưng nhìn xuống cánh tay sắt của mình, anh thấy sự tài tử và biến hóa của ông ta quả cũng đáng khen. Đúng chất quân y.
Hà Phan gập duỗi cánh tay, tiếng rít ken két vang lên như người máy và nở một nụ cười đầy cảm kích.
- Đa tạ bác sỹ!
Samdech đã ghi thêm điểm trong anh, nhưng còn lâu anh mới để ông ta yên nếu vụ Tôn Thất Sắc không giải quyết thoả đáng. Hai tên vệ sĩ vội vã vào vị trí hộ tống. Tiếng bước chân gõ trên sàn bê tông dội vào không gian hình ống nghe oang oảng, hun hút.
- Dừng lại! - Chúng lại ra lệnh.
Chiếc thẻ nhỏ gắn trên túi áo một tên vệ sĩ lóe lên một điểm sáng đỏ, cánh cửa ngách gần đó liền bật ra. Chúng đẩy anh vào một hình hộp kín như thang máy có hai dãy nghế ngồi gắn đầy các thiết bị điện tử rồi ấn nút, chiếc xe kì lạ này bắt đầu di chuyển trong khi các đèn nháy báo hiệu các chức năng bên trong đã kích hoạt.
- Tôi còn phải đi bao lâu nữa? – Anh sốt ruột hỏi.
Một tên liền chỉ lên tấm biển trước mặt có bảng chữ khơme ‘’Im lặng’’. Khi chiếc xe dừng lại, vừa chỉ tay ra ngoài hắn vừa nói:
- Hệ thống thang máy sát trùng bằng ozon và tia cực tím đấy.
Hà Phan trố mắt. Tên này hiểu ý liền phân bua:
- Không hại đến sức khỏe lắm đâu, trong khi mọi loại vi khuẩn bám trên cơ thể và cả trong vết thương của anh đã hoàn toàn bị thiêu cháy. Điều này là bắt buộc trước khi tiếp cận trung tâm chúng tôi. Hà Phan tặc lưỡi cúi xuống chỉnh lại tà áo khô ran và lạnh buốt.
- Mặc vào rồi đi tiếp, nhanh lên.
Tên kia lôi từ đâu đó trên tường một bộ áo trắng dài trùm lên vai anh rồi lại đẩy đi. Phía trước mặt anh là một không gian được ngăn chia kế tiếp nhau theo sơ đồ một dây chuyền khép kín, mạch lạc, sáng láng, có thể nhìn xuyên qua các ca-bin bởi các vách ngăn trong suốt. Một tổng quan lạnh lẽo và uy nghiêm. Rất nhiều người mặc áo trắng đang làm việc ở các công đoạn khó hiểu khác nhau.
Anh chưa từng bước chân vào một phòng thí nghiệm của bất cứ viện nào nhưng những gì bày bố trước mắt rất giống trong các phim viễn tưởng mà chỉ có các nhà bác học xuất chúng mới có suất làm ở đây. Quả nhiên Samdech đã không quá lời khi khoe khoang với anh.
Điều anh băn khăn là chức năng của phòng thí nghiệm này là gì? Nó sẽ cho ra đời một đấng siêu nhân cứu thế hay là một con quái vật ghê tởm của vũ trụ đây? Dĩ nhiên anh nghiêng về giả thiết thứ hai.
Việc bắt cóc một bác sỹ thần kinh để phục vụ nghiên cứu cho thấy con quái vật này sẽ được làm bằng xương bằng thịt và biết suy nghĩ như người.
- Ông ta kia. - Tên vệ sĩ chỉ tay.
Một người đàn ông đang đi về bức tường kính và Hà Phan đã nhận ra ông ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặt ông ta gầy, đôi mắt trũng sâu so với các bức ảnh hồ sơ. Thật đáng phục cho kẻ nào nhồi hình nộm trên hang X đã thật tinh tế khi mô phỏng một cái trán hình thang và chòm râu bạc óng ánh trông y như thật.
- Anh chỉ có một phút thôi đấy. - Một tên nhắc khẽ.
Hà Phan nhìn ông ta gọi to.
- Giáo sư!
Đôi mắt ông ta xa lạ nhìn anh.
- Kính cách âm. - Tên này gõ ngón tay lên vách kính dày cộp.
- Tôi cần nói chuyện với ông ta.
- Không được phép.
- Ông ấy đang làm gì ở đây?
- Tôi không biết.
- Tôi muốn hỏi ông ấy.
- Đã hết thời gian, mời ông đi cho.
Hai tên vệ sĩ xoay vai anh rồi thúc đi. Chúng tiễn ra cuối tổ hợp thí nghiệm rồi đẩy anh qua cánh cửa sắt sang một khu vực cách biệt không một bóng người. Mùi hóa chất xốc vào mũi nồng nặc.
- Hãy ngồi chờ đây. Bề trên sẽ đến hầu chuyện anh ngay bây giờ!
Hai tên bỏ đi rồi đ cánh cửa thép sập xuống. Hà Phan ớn lạnh khi nhác thấy hàng trăm bể chứa mờ ảo phía sau lưng.
/48
|