Sáng sớm hôm sau, Doanh Thiệu Kiệt ngủ không ngon giấc, bởi lẽ luôn cảm thấy lưng mình đè lên vật gì đó, tỉnh dậy mới phát hiện, hóa ra Tô Duyệt Duyệtđã vượt “đường ranh giới”, nằm sang phía bên anh, chiếc đèn pin ôm chặt trong tay không biết vì sao đã nằm gọn lỏn dưới lưng anh. Bắt được “hung khí” nhưng lại bị hớp hồn bởi tư thế ngủ như trẻ con của cô.
Tay đặt ở khóe miệng, người cuộn tròn lại, tâm lý học gọi tư thế ngủ này là thiếu cảm giác an toàn. Tuy vẻ mặt cô lạc quan, kiên định nhưng trong lòng lại khao khát có người bảo vệ. Đèn pin ư? Doanh Thiệu Kiệt dở khóc dở cười nhìn “vũ khí phòng vệ” của cô, bất giác cảm thấy cô thật đáng yêu.
Khi rời đi, Doanh Thiệu Kiệt có vẻ quyến luyến, không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, không muốn làm kinh động tới cô, anh chỉ lặng lẽ xách hành lý, ăn sáng xong thì đi thẳng ra sân bay.
Tô Duyệt Duyệt tỉnh dậy, phát hiện thấy mình nằm chòi sang bên phía đối phương, bất giác nhảy dựng khỏi giường, ngó xung quanh tìm Doanh Thiệu Kiệt, lúc này mới phát hiện thấy anh không ở trong phòng, trên bàn có một tờ giấy ghi lại lời nhắn, nói rằng anh ra sân bay, dặn cô nhớ thứ Sáu đừng quên trả tiền phòng. Tô Duyệt Duyệt đứng chống nạnh, chửi rủa anh đúng là đồ keo kiệt, chiếm cứ giường của cô, lại còn bắt cô trả tiền phòng nữa chứ.
Cô không dễ biểu đạt nổi tức giận của mình, giận anh như vậy không được, giận anh thế kia cũng không xong, cuối cùng, nhìn về phía hành lang đêm qua họ đã suýt hôn nhau, tim bỗng đập dữ dội.
Chỉ thiếu một bước, một bước nữa thôi thì quan hệ của họ sẽ biến thành “không bình thường” nhưng cũng chính là bước này, không thêm bước nào khác đã duy trì mối quan hệ hiện tại của họ.
Do phòng thiếu người nên giờ bỗng trở nên rộng thênh thang, phòng tắm có khe hở mười centimét cũng không cần che chắn nữa, hiện tại ở đây chỉ còn một mình cô, cũng không biết máy bay của anh đã cất cánh lúc mấy giờ? Tô Duyệt Duyệt lặng lẽ bước tới trước rèm cửa sổ, đưa mắt nhìn theo một chiếc máy bay tít phía xa, như có một sự ràng buộc vô hình, trong lòng cay cay nhưng miệng lại thốt ra lời mạnh mẽ: “Khi nào về, tôi sẽ tìm anh tính sổ.”
Vào bữa sáng, Tô Duyệt Duyệt vừa hay gặp Tống Dật Tuấn, hai người ăn xong thì một người tới tổng bộ Tập đoàn JS còn một người ra sân bay. Khi chia tay,Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy một chiếc xe ô tô sang trọng tới đón Tống Dật Tuấn, mới đầu cô không biết chiếc xe này nhãn hiệu gì, cho tới khi người lái xe taxi lẩm bẩm một câu: “Còn tranh đường của mình chứ, cái xe Bentley đúng là chẳng ra sao.” Bentley là siêu xe, rốt cuộc cỡ bao nhiêu tiền, cô cũng không biết, chỉ nghe Tiểu Giai từng nói, lấy được một anh chàng có Bentley thì tốt quá.
Tuy Tô Duyệt Duyệt lần này chỉ tới tổng bộ Tập đoàn JS một mình nhưng Emma lại đối xử với cô rất tốt, Tô Duyệt Duyệt thấy hơi khó hiểu, trong lòng nghĩ rằng liệu có phải vì Tống Dật Tuấn không có mặt ở đây nên quan hệ giữa họ mới không còn lạnh nhạt như vậy. Từ thứ Ba tới thứ Năm, Emma vui vẻ bàn giao công việc cho cô, thậm chí còn mời cô đi ăn trưa. Chuyện này đã khiến Tô Duyệt Duyệt giảm bớt tâm lý cảnh giác đối với Emma, sau bữa trưa, hai người đang đi bộ trên phố, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe bóng lộn lao ra từ Tập đoàn JS. Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhớ tới chiếc xe mà mình gặp hôm ở trước cổng khách sạn, bất giác lẩm bẩm: “Bentley.”
Chỉ nghe thấy cô gái bên cạnh dè bỉu nói: “Đồ tỉnh lẻ!”
Tô Duyệt Duyệt “ớ” lên một tiếng, hỏi: “Emma, ai là đồ tỉnh lẻ?”
Emma lập tức lấy lại vẻ mặt bình thường, lấp liếm nói: “Tôi có nói gì đâu.”
Tô Duyệt Duyệt nghĩ bụng rõ ràng mình nghe thấy cô ta nói vậy nhưng vì sao cô ta lại phủ nhận chứ? “Đồ tỉnh lẻ” mang nghĩa chê bai, dè bỉu người khác, cô ta nói vậy, hẳn là nói tới một người đàn ông.
Chuông diện thoại đột nhiên reo vang, Tô Duyệt Duyệt mỉm cười, bấm vào nút nghe: “A lô!”
“Là tôi đây, sao cô không ở phòng làm việc?” Đầu dây bên kia là giọng nói như tiếng suối chảy giữa khe núi của Tống Dật Tuấn, Tô Duyệt Duyệt nghe vậy, sững người nhưng chợt nhớ anh đã nói với mình rằng thứ Năm sẽ quay lại, vội trả lời: “Ồ, Emma mời tôi ăn trưa.”
“Vậy cô cứ vui vẻ nhé, tôi đi họp đây.”
“Vâng.”
Tô Duyệt Duyệt đang chờ đợi người đàn ông ở đầu dây bên kia nói thêm dăm ba câu nữa nhưng đối phương đã vội vàng dập máy. Chỉ nghe thấy tiếng Emma đứng bên cạnh giễu cợt: “Sao thế? Anh ta tới đốc thúc, giám sát công biệc của cô hay của tôi?”
“À, có lẽ không nhìn thấy chúng ta nên mới hỏi thăm thôi.”
“Vậy à?”
Emma cười thầm, sự đốc thúc giám sát của anh ta e rằng đã quá muộn, việc cần làm cô đã làm xong cả rồi, theo trực giác của người phụ nữa mách bảo, cô ta đoán Tống Dật Tuấn có tình cảm đặc biệt với Tô Duyệt Duyệt ngốc nghếch, tình cảm đặc biệt này vì sao mà có thì cô ta lại không quan tâm, như vậy càng tốt, mình sẽ kéo Tô Duyệt Duyệt cùng chết với mình, còn khiến người đàn ông kia phải chịu đau khổ.
Chốn công sở xưa nay đều sặc mùi máu tanh. Cô ta là kẻ thất bại nhưng dù vậy, cô ta cũng muốn kéo người khác nhuốm máu theo mình, bởi lẽ cô ta sẽ có cảm giác sung sướng khi nhìn thấy người mới đến đang còn chân ướt chân ráo đã bị “lưỡi kiếm” vô tình nơi công sở róc sạch da thịt, ngay lúc này đây, thậm chí cô ta còn mường tượng ra cảnh Tô Duyệt Duyệt bị đuổi khỏi công ty, nước mắt giàn giụa,
Thật tuyệt, quả là tuyệt vời!
Nghĩ tới đây, Emma liền nở một nụ cười lạnh lùng.
Nội dung bàn giao chiều nay không có gì nhiều nhưng khi đặt cặp tài liệu lên bàn, Tô Duyệt Duyệt đã không cẩn thận, gạt rơi cốc nước của Emma xuống đất vỡ tan tành. Chiếc cốc này là Andrew tặng cho Emma, một chiếc cốc gốm đắt tiền. Emma miệng nói không sao, bước khỏi chỗ ngồi, nói vỡ cốc là điềm lành nhưng trong lòng tức tối, thầm nguyền rủa Tô Duyệt Duyệt bị công ty sa thải.
Tới gần năm giờ, Emma nhận một cú điện thoại, nói là nhà có việc phải về trước. Tô Duyệt Duyệtthầm nghĩ mình không phải sếp cô ta, hơn nữa tổng bộ Tập đoàn JS, bao gồm cả trụ sở làm việc tại Bắc Kinh đều có chế độ làm việc linh động, bèn không nói gì, sau khi chào tạm biệt cô ta, trở về chỗ ngồi, đọc lại một lượt nội dung công việc được bàn giao trong ngày. Cô là người rất cẩn thận, hơn nữa lại là nhân viên mới, cô cần duy trì thái độ tích cực và nhiệt tình đối với công việc.
Dù sao làm một mình cũng thấy thoải mái hơn.
“Bye bye!”
Một nam đồng nghiệp đeo kính cận dày cộp thuộc phòng IT chào cô một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc. Lúc này Tô Duyệt Duyệt mới phát hiện thấy đèn tuýp đã bật sáng trưng từ bao giờ, trong phòng làm việc rộng thênh thang này, ghế ngồi nào cũng trống không.
Đã bảy giờ rồi.
Không để ý, thoắt cái đã bảy giờ rồi.
Đây là Bắc Kinh, cô không cần phải đi nhờ xe, cũng vì lẽ đó mà đã mấy ngày nay cô không có lý do gì để nhắn tin cho Doanh Thiệu Kiệt. Mỗi khi cầm điện thoại lên, lại cảm thấy chẳng có cớ gì gọi cho anh, thế là, lại đặt điện thoại lên bàn. Trong mười giây tiếp theo, cô thực hiện động tác vô nghĩa này thêm một lần nữa.
“Thưa tiểu thư Tô Duyệt Duyệt, hiện là mười chín giờ năm phút tối theo giờ Bắc Kinh, sếp của tiểu thư là tôi đây ra lệnh cho tiểu thư mau chóng tan làm.”
Tay vừa để lên bàn phím, Tống Dật Tuấn đã đứng ngay trước mặt, giơ tay lên, hướng mặt đồng hồ về phía Tô Duyệt Duyệt. Hôm nay khác với bình thường, Tống Dật Tuấn mặc một chiếc áo len màu kem nhạt, bên ngoài khoác áo măng tô da, mùi da nhẹ dịu toát lên vẻ lịch lãm. Tô Duyệt Duyệt có lẽ ngồi trong phòng điều hòa nên hơi nóng, mặt đỏ hồng, thấy Tống Dật Tuấn quan tâm tới mình, lại đỏ thêm một chút.
“Đi nào!” Tống Dật Tuấn làm vẻ thu dọn đồ củaTô Duyệt Duyệt, lúc này cô mới đứng dậy, kết thúc “cuộc chiến” ngày hôm nay. Mùa đông ở Bắc Kinh khác với miền Đông, tuyết rơi xuống đất sẽ tích tụ lại một chỗ, khô cong, giẫm chân lên nghe “lách tách”.Tô Duyệt Duyệt cảm thấy rất thú vị, cứ thế đi lên trước, giẫm vào chỗ tuyết sâu không có người qua lại, Tống Dật Tuấn nhìn theo bóng cô, cười tủm tỉm.
Đột nhiên trong đầu Tống Dật Tuấn lóe lên một trò đùa tinh nghịch, thế là gào lên từ phía sau bóng người đang tràn đầy hứng khởi kia: “Cô giẫm phải hố phân tự hoại rồi.”
“Hả? Á!”
“Cừu trắng” quay người lại, bàn chân đang giẫm trong tuyết nhấc vội lên, người ngã sấp xuống, tuyết chui đầy vào miệng. Tống Dật Tuấn thấy nguy, vội vã chạy tới đỡ cô dậy, kính rơi vào trong tuyết, Tô Duyệt Duyệt đau khổ kêu lên: “Toi rồi, phen này tha hồ mà thối.”
Tay vơ vội tuyết còn dính trên mặt, đưa lên mũi, hít hít ngửi ngửi, đôi mắt một mí nhắm chặt lại, như thể đang ngửi thấy mùi rất thối. Tống Dật Tuấn nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, không nhịn nổi cười ha hả, nói: “Tôi chỉ đùa thôi mà, có phải thật đâu, ngã đau không?”
“Gì cơ? Đùa á?”
Tô Duyệt Duyệt ngồi xuống, do mất kính nên cô chỉ nhìn thấy phía trước mờ mờ, đôi mắt nheo nheo thành một đường chỉ càng khiến cô trở nên vô cùng đáng yêu. Tống Dật Tuấn nhặt kính rơi trên tuyết, nhét vào tay cô, nhẹ nhàng đỡ cô dậy, nói: “Thế này đi, giờ tôi sẽ mời cô đi ăn để tạ tội, lát nữa quay lại đây đắp người tuyết, như vậy ok chứ?”
“Ơ!” Tô Duyệt Duyệt ngớ người nhưng cũng gật đầu đồng ý, tiếp đến nở một nụ cười ngây thơ, lúc này Tống Dật Tuấn ý thức được rằng mình đã bắt đầu thích cô. Tiếp xúc với đủ loại phụ nữ, anh thấy cô là người con gái ngây thơ nhất. Mọi người vẫn nói “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, tuy mắt cô không to nhưng lại trong vắt như mặt nước hồ không vẩn đục chút nào, dường như mọi điều xấu xa ở chốn đô thị đều không mảy may làm ảnh hưởng tới sự trong sáng của cô. Thứ cô có anh lại không có, do vậy anh muốn có cô.
Bữa tối đồ ăn thường rất rẻ, họ vào một quán ăn cách chỗ đắp tuyết không xa, ăn tạc tương miến Bắc Kinh[1]. Đây là bữa tối rẻ nhất mà Tống Dật Tuấn ăn trong nửa năm qua, chốn xa hoa không nói làm gì, ngay cả những quán bình dân nhất cũng không có giá rẻ như ở đây. Tống Dật Tuấn đẹp trai ngời ngời, mặc áo choàng da đã thu hút sự chú ý của một vài cô gái có lẽ là học sinh, anh vẫn giữ thói quen cười tủm tỉm, dáng vẻ ăn mì cũng rất nho nhã. Tô Duyệt Duyệtkông nhìn anh, ăn ngấu nghiến “tạc tương miến Bắc Kinh trong truyền thuyết”, tấm tắc khen: “Ngon quá!”
[1] Một loại mì xào.
“Đúng vậy, rất ngon.”
“Hì hì, để tôi nói cho anh biết, kỳ thực tôi nấu mì cũng rất ngon, đạt đẳng cấp thượng hạng đấy nhé!”
“Thật á?” Tống Dật Tuấn hỏi lại, nói như vậy, cô ấy còn là một cô gái giỏi bếp núc ư?
“Đúng vậy, sau này có cơ hội tôi sẽ nấu cho anh ăn.” Tô Duyệt Duyệt cười đáp lời anh.
Tống Dật Tuấn lại nói tiếp: “Xem ra dạ dày của bạn trai cô đã bị cô trói rất chặt rồi.”
Kỳ thực, trong lòng anh hiểu rõ Tô Duyệt Duyệtchưa có bạn trai.
“Tôi chưa có bạn trai.” Xoay tròn đôi đũa trên tay,Tô Duyệt Duyệt cười gượng gạo, có lẽ, ở trước mặt Mèo con, cô lại không cảm thấy thế nhưng khi bị một người đàn ông, hơn nữa còn là cấp trên của mình nói như vậy, cô cảm thấy rất bối rối, thậm chí có chút tự ti, lớn như thế này rồi mà vẫn chưa có người yêu, có lẽ mình không đủ xinh đẹp, đến một người theo đuổi cũng chẳng có, thời sinh viên còn ở ký túc xá, cô thường cảm thấy cô đơn. Còn khi đã đi làm, Tô Duyệt Duyệt phát hiện thấy mối quan hệ giao tiếp của cô cũng bị thu hẹp lại, đừng nói là được người khác theo đuổi, tìm được một người chị hay người em gái hiểu mình cũng có vẻ rất khó.
“Bố mẹ cô không giục à?”
“Giục tôi?” Tô Duyệt Duyệt hút nốt sợi mì cuối cùng vào miệng, lau đôi môi dính dầu bóng loáng, nói: “Không giục, có điều, tôi cũng không rõ, có lẽ các cụ cũng sốt ruột rồi.”
Mỗi dịp Tết về nhà, bố mẹ cô thỉnh thoảng cũng nhắc tới con gái của người này, người kia sắp lấy chồng, đến cô gái thấp béo trông chẳng ưa nhìn tẹo nào ở cùng làng cũng đã lấy chồng rồi. Đương nhiên, nhìn chung, thái độ của bố mẹ vẫn rất thông cảm với con gái. Có điều, chỉ một hai năm nữa thôi, thế nào họ cũng sẽ giục cô. Tô Duyệt Duyệt nói, “công việc, kết hôn, sinh con” chính là quỹ đạo của đời người, dù hạnh phúc tới đâu, đa số con người vẫn muốn quay về điểm khởi đầu.
Tống Dật Tuấn không nói thêm về chuyện này nữa, đối với anh, những thông tin đó đã quá đủ rồi. Anh chuyển sang nói một số chủ đề khác, sau khi trả tiền xong thì cùng Tô Duyệt Duyệt rời khỏi quán ăn.
“Anh không cần hóa đơn à?”
Tới nơi tràn ngập tuyết không có ai quấy rầy đó, Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhớ tới hóa đơn nhưng Tống Dật Tuấn lại thản nhiên nói: “Có vài chục tệ thôi mà.”
“Ớ!”
“Sao thế? Cô sẽ không bảo tôi rằng, cô muốn từ bỏ nơi ngập tuyết này, quay lại lấy hóa đơn đấy chứ?” Tống Dật Tuấn đã xắn ống tay áo, bắt đầu đắp quả cầu tuyết, Tô Duyệt Duyệt đứng ngẩn tò te một lúc mới tham gia đắp tuyết cùng anh. Ánh trăng mông lung nhưng đã có ánh điện bù đắp cho sự thiếu hụt mà thiên nhiên mang lại này, ánh sáng trở nên hoàn mỹ hơn, hai người cười nói vui vẻ, cùng nhau đắp tuyết, cuối cùng sau nửa giờ đồng hồ, tác phẩm của họ đã hoàn thành, đó là một chú Cừu lười biếng đứng trên ván trượt tuyết.
“Trông này, chú cừu mới đáng yêu làm sao!” Tô Duyệt Duyệt xoa xoa tay, ngắm nghía tác phẩm của mình với vẻ hài lòng, Tống Dật Tuấn đứng bên cạnh nói: “Nghe nhạc chuông điện thoại của cô, cứ tưởng cô thích Cừu vui vẻ, nào ngờ lại đắp Cừu lười biếng.”
Tô Duyệt Duyệt chớp mắt, bước tới bên Tống Dật Tuấn, nói: “Báo cáo sếp, trong công việc tôi là Cừu vui vẻ, trong cuộc sống tôi là Cừu lười biếng.”
Tống Dật Tuấn không nhịn được cười, sự so sánh này quả là thú vị, có lẽ rất thích hợp với tính cách của Tô Duyệt Duyệt, vừa rồi cô một mực nói muốn đắp Cừu lười biếng, may mà anh biết nhân vật chú Cừu lười biếng này, hơn nữa thời học sinh cũng rất thích giờ thủ công mỹ thuật nên đã rất nhanh đắp thành hình chú Cừu lười biếng đứng trên ván trượt tuyết.
“Mẹ ơi, có Cừu lười biếng này!”
Hai người đang ngắm nghía tác phẩm của mình, con đường tưởng chừng tĩnh lặng không bóng người này cũng đã có một vài người qua lại, lúc này một cô bé tầm bốn, năm tuổi nhìn thấy Cừu lười biếng vội chạy lại, biết Cừu lười biếng là do “cô đeo kính cận” và “chú mặc áo da” kia đắp thành, bèn đòi mẹ chụp ảnh lưu niệm với hai cô chú và Cừu lười biếng. Đây là một tấm ảnh rất dễ thương, sau khi xem ảnh, Tô Duyệt Duyệt bảo mẹ cô bé bắn bluetooth sang điện thoại của mình, Tống Dật Tuấn cũng có được một tấm.
“Anh nói thử xem, chú cừu này có thể trụ được bao lâu?”
“Một ngày? Chưa biết chừng ngày mai đã bị phá hỏng rồi.”
“Không thể như vậy chứ? Chúng ta đã vất vả đắp nên nó.” Tô Duyệt Duyệt nghe Tống Dật Tuấn nói vậy, bất giác sống mũi cay xè, đưa tay ra vuốt bộ lông của chú cừu, song mới chỉ được nửa giây, bỗng thấy mu bàn tay mình bị phủ kín bởi một lòng bàn tay nóng ấm, hồi hộp nhìn sang bên, lại bắt gặp một ánh mắt ấm áp.
“Có lẽ hai, ba ngày, có lẽ một tuần, có lẽ, nó sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc băng đăng ờ phố Bắc Kinh, được duy trì suốt mùa đông.”
Câu nói hóm hỉnh của anh đã khóa chặt những giọt nước mắt chực trào của cô, một sự ấm áp truyền qua lòng bàn tay chạy thẳng tới trái tim cô, nếu nói, vì một mục đích nào đó, anh muốn theo đuổi cô thì lúc này, mục đích trở nên nhỏ bé, còn động cơ theo đuổi cô lại càng thuần khiết. Trời quá lạnh, giống như lòng anh vậy, lạnh đã lâu rồi, cũng cần sưởi ấm, thứ có thể sưởi ấm anh nhất định là mặt trời ấm áp, mà hiện tại cô gái rất đỗi bình thường kia là mặt trời ấm áp của anh.
Khi đi taxi trở về khách sạn, Tô Duyệt Duyệt quay đầu lại, nhìn rất lâu, Tống Dật Tuấn hiều cô đang có rất nhiều tâm sự trong lòng.
Trên đường tới Tập đoàn JS vào sáng thứ Sáu, anh cố ý bảo taxi chở họ vòng qua nơi đắp Cừu lười biếng tối qua, cũng không biết ai đó đã thắt một chiếc khăn màu vàng ở cổ Cừu lười biếng, nhìn từ xa, trông nó càng sinh động, đầy sức sống, điều này khiến Tô Duyệt Duyệt vui suốt cả ngày. Emma hỏi cô có chuyện gì mà vui như vậy, cô vốn định kể cho Emma nghe nhưng chuyện này liên quan tới mối quan hệ với Tống Dật Tuấn nên giữ im lặng chỉ nói “chuyện bí mật”. Emma cười thầm, mình hơi đâu mà để tâm tới con ranh ngốc nghếch này có bí mật gì chứ, chỉ riêng một mình nó đã đủ làm mình phát điên lên rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng Emma làm việc ở trụ sở Bắc Kinh JSCT, mọi thủ tục cần thiết đều đã làm xong, vào buổi chiều, Tống Dật Tuấn tới kiểm tra tình hình bàn giao công việc của cô ta, Emma tới trước mặt, ấn thẻ nhân viên của JSCT vào ngực anh, khinh khỉnh nói: “Tống Dật Tuấn, hy vọng hôm nay của tôi không phải là ngày mai của anh.”
Giọng nói lanh lảnh, ngữ điệu chứa đầy sự châm biếm khiến toàn bộ nhân viên trong văn phòng làm việc đều đổ dồn ánh mắt về góc này, do đương sự đang ở đó hằm hè nhau, nên người xung quanh chỉ có thể thì thào bình luận thông qua hình thức gọi điện nội bộ.
“Cảm ơn sự quan tâm của cô!” Tống Dật Tuấn bình thản như không, nắm tấm thẻ nhân viên của Emma vào lòng bàn tay, nói tiếp: “Chúc may mắn!”, điều này khiến Emma càng thêm tức giận, nghiến răng ken két, vốn muốn lần cuối cùng gây hấn sẽ khiến đối phương thân bại dnah liệt, nào ngờ kẻ thất bại lại chính là mình. “Hừm” một tiếng trong cổ họng, Emma trợn mắt tức tối, xách túi rời khỏi JSCT, không mang theo lời chúc phúc cuối cùng cũng chẳng để lại hai từ “tạm biệt”.
Tô Duyệt Duyệt thè lưỡi, hít vào một luồng khí lạnh, Emma ra đi, cô đã có một tuần làm việc cùng cô ta, từ ấn tượng không tốt ban đầu giờ đã có được một mối quan hệ đồng nghiệp tạm coi là ổn, nào ngờ, còn chưa kịp chúc phúc cho cô ta thì từ quan hệ đồng nghiệp, họ đã trở thành hai kẻ xa lạ.
Chốn công sở thật kỳ lạ, nó giống như mùa hè phương Nam, đột nhiên mưa rào, đột nhiên nắng gắt, e rằng trên cùng một con đường, mưa và nắng cũng có thể cùng nhau tồn tại.
Tay đặt ở khóe miệng, người cuộn tròn lại, tâm lý học gọi tư thế ngủ này là thiếu cảm giác an toàn. Tuy vẻ mặt cô lạc quan, kiên định nhưng trong lòng lại khao khát có người bảo vệ. Đèn pin ư? Doanh Thiệu Kiệt dở khóc dở cười nhìn “vũ khí phòng vệ” của cô, bất giác cảm thấy cô thật đáng yêu.
Khi rời đi, Doanh Thiệu Kiệt có vẻ quyến luyến, không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, không muốn làm kinh động tới cô, anh chỉ lặng lẽ xách hành lý, ăn sáng xong thì đi thẳng ra sân bay.
Tô Duyệt Duyệt tỉnh dậy, phát hiện thấy mình nằm chòi sang bên phía đối phương, bất giác nhảy dựng khỏi giường, ngó xung quanh tìm Doanh Thiệu Kiệt, lúc này mới phát hiện thấy anh không ở trong phòng, trên bàn có một tờ giấy ghi lại lời nhắn, nói rằng anh ra sân bay, dặn cô nhớ thứ Sáu đừng quên trả tiền phòng. Tô Duyệt Duyệt đứng chống nạnh, chửi rủa anh đúng là đồ keo kiệt, chiếm cứ giường của cô, lại còn bắt cô trả tiền phòng nữa chứ.
Cô không dễ biểu đạt nổi tức giận của mình, giận anh như vậy không được, giận anh thế kia cũng không xong, cuối cùng, nhìn về phía hành lang đêm qua họ đã suýt hôn nhau, tim bỗng đập dữ dội.
Chỉ thiếu một bước, một bước nữa thôi thì quan hệ của họ sẽ biến thành “không bình thường” nhưng cũng chính là bước này, không thêm bước nào khác đã duy trì mối quan hệ hiện tại của họ.
Do phòng thiếu người nên giờ bỗng trở nên rộng thênh thang, phòng tắm có khe hở mười centimét cũng không cần che chắn nữa, hiện tại ở đây chỉ còn một mình cô, cũng không biết máy bay của anh đã cất cánh lúc mấy giờ? Tô Duyệt Duyệt lặng lẽ bước tới trước rèm cửa sổ, đưa mắt nhìn theo một chiếc máy bay tít phía xa, như có một sự ràng buộc vô hình, trong lòng cay cay nhưng miệng lại thốt ra lời mạnh mẽ: “Khi nào về, tôi sẽ tìm anh tính sổ.”
Vào bữa sáng, Tô Duyệt Duyệt vừa hay gặp Tống Dật Tuấn, hai người ăn xong thì một người tới tổng bộ Tập đoàn JS còn một người ra sân bay. Khi chia tay,Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy một chiếc xe ô tô sang trọng tới đón Tống Dật Tuấn, mới đầu cô không biết chiếc xe này nhãn hiệu gì, cho tới khi người lái xe taxi lẩm bẩm một câu: “Còn tranh đường của mình chứ, cái xe Bentley đúng là chẳng ra sao.” Bentley là siêu xe, rốt cuộc cỡ bao nhiêu tiền, cô cũng không biết, chỉ nghe Tiểu Giai từng nói, lấy được một anh chàng có Bentley thì tốt quá.
Tuy Tô Duyệt Duyệt lần này chỉ tới tổng bộ Tập đoàn JS một mình nhưng Emma lại đối xử với cô rất tốt, Tô Duyệt Duyệt thấy hơi khó hiểu, trong lòng nghĩ rằng liệu có phải vì Tống Dật Tuấn không có mặt ở đây nên quan hệ giữa họ mới không còn lạnh nhạt như vậy. Từ thứ Ba tới thứ Năm, Emma vui vẻ bàn giao công việc cho cô, thậm chí còn mời cô đi ăn trưa. Chuyện này đã khiến Tô Duyệt Duyệt giảm bớt tâm lý cảnh giác đối với Emma, sau bữa trưa, hai người đang đi bộ trên phố, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe bóng lộn lao ra từ Tập đoàn JS. Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhớ tới chiếc xe mà mình gặp hôm ở trước cổng khách sạn, bất giác lẩm bẩm: “Bentley.”
Chỉ nghe thấy cô gái bên cạnh dè bỉu nói: “Đồ tỉnh lẻ!”
Tô Duyệt Duyệt “ớ” lên một tiếng, hỏi: “Emma, ai là đồ tỉnh lẻ?”
Emma lập tức lấy lại vẻ mặt bình thường, lấp liếm nói: “Tôi có nói gì đâu.”
Tô Duyệt Duyệt nghĩ bụng rõ ràng mình nghe thấy cô ta nói vậy nhưng vì sao cô ta lại phủ nhận chứ? “Đồ tỉnh lẻ” mang nghĩa chê bai, dè bỉu người khác, cô ta nói vậy, hẳn là nói tới một người đàn ông.
Chuông diện thoại đột nhiên reo vang, Tô Duyệt Duyệt mỉm cười, bấm vào nút nghe: “A lô!”
“Là tôi đây, sao cô không ở phòng làm việc?” Đầu dây bên kia là giọng nói như tiếng suối chảy giữa khe núi của Tống Dật Tuấn, Tô Duyệt Duyệt nghe vậy, sững người nhưng chợt nhớ anh đã nói với mình rằng thứ Năm sẽ quay lại, vội trả lời: “Ồ, Emma mời tôi ăn trưa.”
“Vậy cô cứ vui vẻ nhé, tôi đi họp đây.”
“Vâng.”
Tô Duyệt Duyệt đang chờ đợi người đàn ông ở đầu dây bên kia nói thêm dăm ba câu nữa nhưng đối phương đã vội vàng dập máy. Chỉ nghe thấy tiếng Emma đứng bên cạnh giễu cợt: “Sao thế? Anh ta tới đốc thúc, giám sát công biệc của cô hay của tôi?”
“À, có lẽ không nhìn thấy chúng ta nên mới hỏi thăm thôi.”
“Vậy à?”
Emma cười thầm, sự đốc thúc giám sát của anh ta e rằng đã quá muộn, việc cần làm cô đã làm xong cả rồi, theo trực giác của người phụ nữa mách bảo, cô ta đoán Tống Dật Tuấn có tình cảm đặc biệt với Tô Duyệt Duyệt ngốc nghếch, tình cảm đặc biệt này vì sao mà có thì cô ta lại không quan tâm, như vậy càng tốt, mình sẽ kéo Tô Duyệt Duyệt cùng chết với mình, còn khiến người đàn ông kia phải chịu đau khổ.
Chốn công sở xưa nay đều sặc mùi máu tanh. Cô ta là kẻ thất bại nhưng dù vậy, cô ta cũng muốn kéo người khác nhuốm máu theo mình, bởi lẽ cô ta sẽ có cảm giác sung sướng khi nhìn thấy người mới đến đang còn chân ướt chân ráo đã bị “lưỡi kiếm” vô tình nơi công sở róc sạch da thịt, ngay lúc này đây, thậm chí cô ta còn mường tượng ra cảnh Tô Duyệt Duyệt bị đuổi khỏi công ty, nước mắt giàn giụa,
Thật tuyệt, quả là tuyệt vời!
Nghĩ tới đây, Emma liền nở một nụ cười lạnh lùng.
Nội dung bàn giao chiều nay không có gì nhiều nhưng khi đặt cặp tài liệu lên bàn, Tô Duyệt Duyệt đã không cẩn thận, gạt rơi cốc nước của Emma xuống đất vỡ tan tành. Chiếc cốc này là Andrew tặng cho Emma, một chiếc cốc gốm đắt tiền. Emma miệng nói không sao, bước khỏi chỗ ngồi, nói vỡ cốc là điềm lành nhưng trong lòng tức tối, thầm nguyền rủa Tô Duyệt Duyệt bị công ty sa thải.
Tới gần năm giờ, Emma nhận một cú điện thoại, nói là nhà có việc phải về trước. Tô Duyệt Duyệtthầm nghĩ mình không phải sếp cô ta, hơn nữa tổng bộ Tập đoàn JS, bao gồm cả trụ sở làm việc tại Bắc Kinh đều có chế độ làm việc linh động, bèn không nói gì, sau khi chào tạm biệt cô ta, trở về chỗ ngồi, đọc lại một lượt nội dung công việc được bàn giao trong ngày. Cô là người rất cẩn thận, hơn nữa lại là nhân viên mới, cô cần duy trì thái độ tích cực và nhiệt tình đối với công việc.
Dù sao làm một mình cũng thấy thoải mái hơn.
“Bye bye!”
Một nam đồng nghiệp đeo kính cận dày cộp thuộc phòng IT chào cô một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc. Lúc này Tô Duyệt Duyệt mới phát hiện thấy đèn tuýp đã bật sáng trưng từ bao giờ, trong phòng làm việc rộng thênh thang này, ghế ngồi nào cũng trống không.
Đã bảy giờ rồi.
Không để ý, thoắt cái đã bảy giờ rồi.
Đây là Bắc Kinh, cô không cần phải đi nhờ xe, cũng vì lẽ đó mà đã mấy ngày nay cô không có lý do gì để nhắn tin cho Doanh Thiệu Kiệt. Mỗi khi cầm điện thoại lên, lại cảm thấy chẳng có cớ gì gọi cho anh, thế là, lại đặt điện thoại lên bàn. Trong mười giây tiếp theo, cô thực hiện động tác vô nghĩa này thêm một lần nữa.
“Thưa tiểu thư Tô Duyệt Duyệt, hiện là mười chín giờ năm phút tối theo giờ Bắc Kinh, sếp của tiểu thư là tôi đây ra lệnh cho tiểu thư mau chóng tan làm.”
Tay vừa để lên bàn phím, Tống Dật Tuấn đã đứng ngay trước mặt, giơ tay lên, hướng mặt đồng hồ về phía Tô Duyệt Duyệt. Hôm nay khác với bình thường, Tống Dật Tuấn mặc một chiếc áo len màu kem nhạt, bên ngoài khoác áo măng tô da, mùi da nhẹ dịu toát lên vẻ lịch lãm. Tô Duyệt Duyệt có lẽ ngồi trong phòng điều hòa nên hơi nóng, mặt đỏ hồng, thấy Tống Dật Tuấn quan tâm tới mình, lại đỏ thêm một chút.
“Đi nào!” Tống Dật Tuấn làm vẻ thu dọn đồ củaTô Duyệt Duyệt, lúc này cô mới đứng dậy, kết thúc “cuộc chiến” ngày hôm nay. Mùa đông ở Bắc Kinh khác với miền Đông, tuyết rơi xuống đất sẽ tích tụ lại một chỗ, khô cong, giẫm chân lên nghe “lách tách”.Tô Duyệt Duyệt cảm thấy rất thú vị, cứ thế đi lên trước, giẫm vào chỗ tuyết sâu không có người qua lại, Tống Dật Tuấn nhìn theo bóng cô, cười tủm tỉm.
Đột nhiên trong đầu Tống Dật Tuấn lóe lên một trò đùa tinh nghịch, thế là gào lên từ phía sau bóng người đang tràn đầy hứng khởi kia: “Cô giẫm phải hố phân tự hoại rồi.”
“Hả? Á!”
“Cừu trắng” quay người lại, bàn chân đang giẫm trong tuyết nhấc vội lên, người ngã sấp xuống, tuyết chui đầy vào miệng. Tống Dật Tuấn thấy nguy, vội vã chạy tới đỡ cô dậy, kính rơi vào trong tuyết, Tô Duyệt Duyệt đau khổ kêu lên: “Toi rồi, phen này tha hồ mà thối.”
Tay vơ vội tuyết còn dính trên mặt, đưa lên mũi, hít hít ngửi ngửi, đôi mắt một mí nhắm chặt lại, như thể đang ngửi thấy mùi rất thối. Tống Dật Tuấn nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, không nhịn nổi cười ha hả, nói: “Tôi chỉ đùa thôi mà, có phải thật đâu, ngã đau không?”
“Gì cơ? Đùa á?”
Tô Duyệt Duyệt ngồi xuống, do mất kính nên cô chỉ nhìn thấy phía trước mờ mờ, đôi mắt nheo nheo thành một đường chỉ càng khiến cô trở nên vô cùng đáng yêu. Tống Dật Tuấn nhặt kính rơi trên tuyết, nhét vào tay cô, nhẹ nhàng đỡ cô dậy, nói: “Thế này đi, giờ tôi sẽ mời cô đi ăn để tạ tội, lát nữa quay lại đây đắp người tuyết, như vậy ok chứ?”
“Ơ!” Tô Duyệt Duyệt ngớ người nhưng cũng gật đầu đồng ý, tiếp đến nở một nụ cười ngây thơ, lúc này Tống Dật Tuấn ý thức được rằng mình đã bắt đầu thích cô. Tiếp xúc với đủ loại phụ nữ, anh thấy cô là người con gái ngây thơ nhất. Mọi người vẫn nói “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, tuy mắt cô không to nhưng lại trong vắt như mặt nước hồ không vẩn đục chút nào, dường như mọi điều xấu xa ở chốn đô thị đều không mảy may làm ảnh hưởng tới sự trong sáng của cô. Thứ cô có anh lại không có, do vậy anh muốn có cô.
Bữa tối đồ ăn thường rất rẻ, họ vào một quán ăn cách chỗ đắp tuyết không xa, ăn tạc tương miến Bắc Kinh[1]. Đây là bữa tối rẻ nhất mà Tống Dật Tuấn ăn trong nửa năm qua, chốn xa hoa không nói làm gì, ngay cả những quán bình dân nhất cũng không có giá rẻ như ở đây. Tống Dật Tuấn đẹp trai ngời ngời, mặc áo choàng da đã thu hút sự chú ý của một vài cô gái có lẽ là học sinh, anh vẫn giữ thói quen cười tủm tỉm, dáng vẻ ăn mì cũng rất nho nhã. Tô Duyệt Duyệtkông nhìn anh, ăn ngấu nghiến “tạc tương miến Bắc Kinh trong truyền thuyết”, tấm tắc khen: “Ngon quá!”
[1] Một loại mì xào.
“Đúng vậy, rất ngon.”
“Hì hì, để tôi nói cho anh biết, kỳ thực tôi nấu mì cũng rất ngon, đạt đẳng cấp thượng hạng đấy nhé!”
“Thật á?” Tống Dật Tuấn hỏi lại, nói như vậy, cô ấy còn là một cô gái giỏi bếp núc ư?
“Đúng vậy, sau này có cơ hội tôi sẽ nấu cho anh ăn.” Tô Duyệt Duyệt cười đáp lời anh.
Tống Dật Tuấn lại nói tiếp: “Xem ra dạ dày của bạn trai cô đã bị cô trói rất chặt rồi.”
Kỳ thực, trong lòng anh hiểu rõ Tô Duyệt Duyệtchưa có bạn trai.
“Tôi chưa có bạn trai.” Xoay tròn đôi đũa trên tay,Tô Duyệt Duyệt cười gượng gạo, có lẽ, ở trước mặt Mèo con, cô lại không cảm thấy thế nhưng khi bị một người đàn ông, hơn nữa còn là cấp trên của mình nói như vậy, cô cảm thấy rất bối rối, thậm chí có chút tự ti, lớn như thế này rồi mà vẫn chưa có người yêu, có lẽ mình không đủ xinh đẹp, đến một người theo đuổi cũng chẳng có, thời sinh viên còn ở ký túc xá, cô thường cảm thấy cô đơn. Còn khi đã đi làm, Tô Duyệt Duyệt phát hiện thấy mối quan hệ giao tiếp của cô cũng bị thu hẹp lại, đừng nói là được người khác theo đuổi, tìm được một người chị hay người em gái hiểu mình cũng có vẻ rất khó.
“Bố mẹ cô không giục à?”
“Giục tôi?” Tô Duyệt Duyệt hút nốt sợi mì cuối cùng vào miệng, lau đôi môi dính dầu bóng loáng, nói: “Không giục, có điều, tôi cũng không rõ, có lẽ các cụ cũng sốt ruột rồi.”
Mỗi dịp Tết về nhà, bố mẹ cô thỉnh thoảng cũng nhắc tới con gái của người này, người kia sắp lấy chồng, đến cô gái thấp béo trông chẳng ưa nhìn tẹo nào ở cùng làng cũng đã lấy chồng rồi. Đương nhiên, nhìn chung, thái độ của bố mẹ vẫn rất thông cảm với con gái. Có điều, chỉ một hai năm nữa thôi, thế nào họ cũng sẽ giục cô. Tô Duyệt Duyệt nói, “công việc, kết hôn, sinh con” chính là quỹ đạo của đời người, dù hạnh phúc tới đâu, đa số con người vẫn muốn quay về điểm khởi đầu.
Tống Dật Tuấn không nói thêm về chuyện này nữa, đối với anh, những thông tin đó đã quá đủ rồi. Anh chuyển sang nói một số chủ đề khác, sau khi trả tiền xong thì cùng Tô Duyệt Duyệt rời khỏi quán ăn.
“Anh không cần hóa đơn à?”
Tới nơi tràn ngập tuyết không có ai quấy rầy đó, Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhớ tới hóa đơn nhưng Tống Dật Tuấn lại thản nhiên nói: “Có vài chục tệ thôi mà.”
“Ớ!”
“Sao thế? Cô sẽ không bảo tôi rằng, cô muốn từ bỏ nơi ngập tuyết này, quay lại lấy hóa đơn đấy chứ?” Tống Dật Tuấn đã xắn ống tay áo, bắt đầu đắp quả cầu tuyết, Tô Duyệt Duyệt đứng ngẩn tò te một lúc mới tham gia đắp tuyết cùng anh. Ánh trăng mông lung nhưng đã có ánh điện bù đắp cho sự thiếu hụt mà thiên nhiên mang lại này, ánh sáng trở nên hoàn mỹ hơn, hai người cười nói vui vẻ, cùng nhau đắp tuyết, cuối cùng sau nửa giờ đồng hồ, tác phẩm của họ đã hoàn thành, đó là một chú Cừu lười biếng đứng trên ván trượt tuyết.
“Trông này, chú cừu mới đáng yêu làm sao!” Tô Duyệt Duyệt xoa xoa tay, ngắm nghía tác phẩm của mình với vẻ hài lòng, Tống Dật Tuấn đứng bên cạnh nói: “Nghe nhạc chuông điện thoại của cô, cứ tưởng cô thích Cừu vui vẻ, nào ngờ lại đắp Cừu lười biếng.”
Tô Duyệt Duyệt chớp mắt, bước tới bên Tống Dật Tuấn, nói: “Báo cáo sếp, trong công việc tôi là Cừu vui vẻ, trong cuộc sống tôi là Cừu lười biếng.”
Tống Dật Tuấn không nhịn được cười, sự so sánh này quả là thú vị, có lẽ rất thích hợp với tính cách của Tô Duyệt Duyệt, vừa rồi cô một mực nói muốn đắp Cừu lười biếng, may mà anh biết nhân vật chú Cừu lười biếng này, hơn nữa thời học sinh cũng rất thích giờ thủ công mỹ thuật nên đã rất nhanh đắp thành hình chú Cừu lười biếng đứng trên ván trượt tuyết.
“Mẹ ơi, có Cừu lười biếng này!”
Hai người đang ngắm nghía tác phẩm của mình, con đường tưởng chừng tĩnh lặng không bóng người này cũng đã có một vài người qua lại, lúc này một cô bé tầm bốn, năm tuổi nhìn thấy Cừu lười biếng vội chạy lại, biết Cừu lười biếng là do “cô đeo kính cận” và “chú mặc áo da” kia đắp thành, bèn đòi mẹ chụp ảnh lưu niệm với hai cô chú và Cừu lười biếng. Đây là một tấm ảnh rất dễ thương, sau khi xem ảnh, Tô Duyệt Duyệt bảo mẹ cô bé bắn bluetooth sang điện thoại của mình, Tống Dật Tuấn cũng có được một tấm.
“Anh nói thử xem, chú cừu này có thể trụ được bao lâu?”
“Một ngày? Chưa biết chừng ngày mai đã bị phá hỏng rồi.”
“Không thể như vậy chứ? Chúng ta đã vất vả đắp nên nó.” Tô Duyệt Duyệt nghe Tống Dật Tuấn nói vậy, bất giác sống mũi cay xè, đưa tay ra vuốt bộ lông của chú cừu, song mới chỉ được nửa giây, bỗng thấy mu bàn tay mình bị phủ kín bởi một lòng bàn tay nóng ấm, hồi hộp nhìn sang bên, lại bắt gặp một ánh mắt ấm áp.
“Có lẽ hai, ba ngày, có lẽ một tuần, có lẽ, nó sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc băng đăng ờ phố Bắc Kinh, được duy trì suốt mùa đông.”
Câu nói hóm hỉnh của anh đã khóa chặt những giọt nước mắt chực trào của cô, một sự ấm áp truyền qua lòng bàn tay chạy thẳng tới trái tim cô, nếu nói, vì một mục đích nào đó, anh muốn theo đuổi cô thì lúc này, mục đích trở nên nhỏ bé, còn động cơ theo đuổi cô lại càng thuần khiết. Trời quá lạnh, giống như lòng anh vậy, lạnh đã lâu rồi, cũng cần sưởi ấm, thứ có thể sưởi ấm anh nhất định là mặt trời ấm áp, mà hiện tại cô gái rất đỗi bình thường kia là mặt trời ấm áp của anh.
Khi đi taxi trở về khách sạn, Tô Duyệt Duyệt quay đầu lại, nhìn rất lâu, Tống Dật Tuấn hiều cô đang có rất nhiều tâm sự trong lòng.
Trên đường tới Tập đoàn JS vào sáng thứ Sáu, anh cố ý bảo taxi chở họ vòng qua nơi đắp Cừu lười biếng tối qua, cũng không biết ai đó đã thắt một chiếc khăn màu vàng ở cổ Cừu lười biếng, nhìn từ xa, trông nó càng sinh động, đầy sức sống, điều này khiến Tô Duyệt Duyệt vui suốt cả ngày. Emma hỏi cô có chuyện gì mà vui như vậy, cô vốn định kể cho Emma nghe nhưng chuyện này liên quan tới mối quan hệ với Tống Dật Tuấn nên giữ im lặng chỉ nói “chuyện bí mật”. Emma cười thầm, mình hơi đâu mà để tâm tới con ranh ngốc nghếch này có bí mật gì chứ, chỉ riêng một mình nó đã đủ làm mình phát điên lên rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng Emma làm việc ở trụ sở Bắc Kinh JSCT, mọi thủ tục cần thiết đều đã làm xong, vào buổi chiều, Tống Dật Tuấn tới kiểm tra tình hình bàn giao công việc của cô ta, Emma tới trước mặt, ấn thẻ nhân viên của JSCT vào ngực anh, khinh khỉnh nói: “Tống Dật Tuấn, hy vọng hôm nay của tôi không phải là ngày mai của anh.”
Giọng nói lanh lảnh, ngữ điệu chứa đầy sự châm biếm khiến toàn bộ nhân viên trong văn phòng làm việc đều đổ dồn ánh mắt về góc này, do đương sự đang ở đó hằm hè nhau, nên người xung quanh chỉ có thể thì thào bình luận thông qua hình thức gọi điện nội bộ.
“Cảm ơn sự quan tâm của cô!” Tống Dật Tuấn bình thản như không, nắm tấm thẻ nhân viên của Emma vào lòng bàn tay, nói tiếp: “Chúc may mắn!”, điều này khiến Emma càng thêm tức giận, nghiến răng ken két, vốn muốn lần cuối cùng gây hấn sẽ khiến đối phương thân bại dnah liệt, nào ngờ kẻ thất bại lại chính là mình. “Hừm” một tiếng trong cổ họng, Emma trợn mắt tức tối, xách túi rời khỏi JSCT, không mang theo lời chúc phúc cuối cùng cũng chẳng để lại hai từ “tạm biệt”.
Tô Duyệt Duyệt thè lưỡi, hít vào một luồng khí lạnh, Emma ra đi, cô đã có một tuần làm việc cùng cô ta, từ ấn tượng không tốt ban đầu giờ đã có được một mối quan hệ đồng nghiệp tạm coi là ổn, nào ngờ, còn chưa kịp chúc phúc cho cô ta thì từ quan hệ đồng nghiệp, họ đã trở thành hai kẻ xa lạ.
Chốn công sở thật kỳ lạ, nó giống như mùa hè phương Nam, đột nhiên mưa rào, đột nhiên nắng gắt, e rằng trên cùng một con đường, mưa và nắng cũng có thể cùng nhau tồn tại.
/40
|