Nữ sĩ quan người mặc quân trang cho dù ở tình huống nào cũng đều là đối tượng của sự chú ý. Quý Manh Nhân quen với ánh mắt hiếu kỳ mang theo vẻ thăm dò này, nhưng không có nghĩa là bà thích.
“Tiểu Đào, xe con đâu?” Bà hờ hững nhìn Đào Đào đang chạy tới mức thở hổn hển.
“Xe gặp chút sự cố, mang đi sửa rồi ạ. Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Đào Đào quá kinh ngạc. Quý Manh Nhân rất ít khi đến nhà họ, cô nghĩ rằng công ty Đằng Diệu nằm ở số mấy đường nào Quý Manh Nhân nhất định không biết.
“Hôm nay không bận, mẹ gọi điện cho Hoa Diệp, tìm con cùng ăn tối, chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau, đúng lúc nó đang có tiệc.” Quý Manh Nhân cau mày, “Chúng ta bắt xe đi!”
Tháng trước Quý Manh Nhân dẫn đoàn tới căn cứ nào đó biểu diễn, Hoa Diệp thỉnh thoảng có gọi điện hỏi thăm, nếu đúng lúc Đào Đào đang ở bên cạnh thì anh sẽ đưa điện thoại cho Đào Đào nói vài câu. Đào Đào gần như hít lấy một hơi, thông thường là chào hỏi trước, bảo Quý Manh Nhân chú ý nóng lạnh, sau đó chủ động nói tình hình của mình, báo cáo hoàn tất, Quý Manh Nhân sẽ ừ một tiếng, rồi hai bên tạm biệt nhau.
Là mẹ chồng, Quý Manh Nhân có thể gọi là rất dễ chung sống. Bà chưa bao giờ dùng cái danh mẹ chồng để khoa chân múa tay, kén cá chọn canh với Đào Đào, cũng sẽ không vì là mẹ góa con côi mà có ý muốn độc chiếm theo bản năng. Giữa họ không tồn tại khoảng cách thế hệ, bất đồng, va chạm, càng không thể có bất cứ cãi vã nào. Sau khi Đào Đào và Hoa Diệp kết hôn, Quý Manh Nhân dường như đã hoàn thành xong sứ mạng, từ từ rút khỏi sân khấu lui về sau cánh gà.
Quý Manh Nhân đối với bất cứ ai cũng đều nhàn nhạt, kể cả Hoa Diệp.
“Mẹ, tối nay mẹ muốn ăn gì ạ?” Đào Đào và Quý Manh Nhân cùng ngồi ở ghế sau taxi, lờ mờ cảm thấy Quý Manh Nhân liếc mắt qua, chốc chốc lại đánh giá mình, cô cụp mắt, giả vờ không phát hiện ra.
Trận gió to đầu tiên của mùa thu này, cuối cùng sẽ thổi đến những gì.
“Mẹ giống con.” Lời của Quý Manh Nhân cũng luôn ngắn gọn như trước. Trước đây bà là diễn viên ca sĩ hạng nhất của quốc gia, đặc biệt chú trọng chăm sóc giọng nói, trước giờ chưa từng đụng vào thức ăn chua cay, dầu mỡ, mấy chục năm như một ngày. Bây giờ tuy đã rất ít lên sân khấu biểu diễn nhưng thói quen này vẫn luôn không thay đổi. Buổi tối, Quý Manh Nhân chỉ uống ít canh và sữa.
“Vậy chúng ta đi ăn món hải sản.” Đào Đào khom người nói địa chỉ với tài xế.
Tên của nhà hàng là “Đình Tự Gian”, quán giống như tên, rất nhỏ, nhưng tinh tế mát mẻ, nằm ở cuối đường Phúc Châu.
Khách của nhà hàng không nhiều, họ chọn một bàn nằm trong góc, bị một tấm bình phong cao một mét che khuất, chẳng khác nào là một không gian riêng tư để một mình suy nghĩ thông suốt, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng sáo trúc khe khẽ ở phía sau, không khí vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có Đào Đào ăn là chính, hai người chỉ gọi những món đặc sắc của nhà hàng là “nhất đồng tiên”, cá vược rọ tre và hai dĩa rau xào, trong nhà hàng có nước ép trái cây, Đào Đào gọi một bình sữa đu đủ.
(Nhất đồng tiên là một món ăn đặc sản vùng Nam Kinh, một loại canh hải sản được nấu trong nồi làm bằng tre trúc)
Quý Manh Nhân không thích người khác gắp thức ăn cho, Đào Đào cũng không cố biểu hiện sự nhiệt tình, hai người giống như ăn cơm ở nhà, thỉnh thoảng nói về mùi vị thức ăn, sau đó tự ai người nấy ăn.
Ăn được một nửa, Đào Đào thấy nước hoa quả trong ly của Quý Manh Nhân đã hết, liền đặt đũa xuống lại rót đầy cho bà.
“Tiểu Đào, Hoa Diệp dạo này gầy quá, có phải uống nhiều rượu quá không? Dạ dày nó không tốt, con phải quản chặt nó, đừng để mặc cho nó quen thói.” Quý Manh Nhân đón lấy ly nước, nhìn cô.
Đào Đào sững sờ, “Dạ!”
Quý Manh Nhân nhíu mày, trên khuôn mặt dịu dàng lộ ra ý cười, “Tháng sau mẹ định về hưu, sau này sẽ có nhiều thời gian ở Thanh Đài hơn, cũng có thể quản Hoa Diệp giúp con.”
“Hình như mẹ chưa đến tuổi nghỉ hưu mà?” Đào Đào ngạc nhiên hỏi.
“Mẹ muốn nghỉ rồi, không muốn chạy ngược chạy xuôi nữa. Tiểu Đào, con và Hoa Diệp tính khi nào thì có con?” Quý Manh Nhân hỏi.
Con sò trên đũa Đào Đào đang gắp bỗng run, rồi lại rơi vào trong bát canh, cô lúng túng ngước mắt lên, ánh mắt hoảng loạn.
“Hoa Diệp đã ba mươi hai tuổi rồi, con cũng đã hai mươi lăm, làm bố mẹ chắc cũng không gọi là sớm. Đừng lo em bé sẽ ảnh hưởng đến công việc của hai đứa, sau khi sinh xong, mọi việc cứ giao hết cho mẹ. Mẹ nghĩ bố mẹ con còn sốt ruột hơn mẹ nữa đấy!”
Chủ đề này quá đột ngột cũng quá bất ngờ, Đào Đào nhất thời không biết ứng phó thế nào, Quý Manh Nhân cũng không đợi câu trả lời của cô, tiếp tục nói: “Hai hôm nữa cùng Hoa Diệp đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, chú ý thời gian làm việc và nghỉ ngơi, rồi đặt ra thực đơn bồi bổ, điều dưỡng sức khỏe cho tốt.”
“Mẹ, tại sao?” Đào Đào cắn môi, vẫn hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ chưa? Cô có thể đảm nhận trách nhiệm này không? Lúc này có thích hợp có con không?
Quý Manh Nhân nhíu mày, cười như không cười, “Lẽ nào con không muốn có con?”
Cô gật đầu, những đôi vợ chồng khác vẫn có thể sống kiểu vợ chồng son một cách thời thượng, nhưng cô và Hoa Diệp thì không thể. Không phải vì Hoa Diệp là con một, mà Hoa Diệp là đứa con mồ côi cha của Quý Manh Nhân, có một đứa con để phụng dưỡng cha mẹ, sẽ có thể bù đắp cho hơn ba mươi năm lạnh lẽo của nhà họ Quý.
Vợ chồng Đào Giang Hải kể từ ngày cô kết hôn, đã giục có con rồi.
Đối với chuyện con cái, cô có hơi sợ hãi. Cô sẽ làm mẹ, nhưng không phải bây giờ.
“Văn phòng của Hoa Diệp gần đây hình như rất bận.” Cô cười một cách kín đáo.
“Có thể bận đến đâu? Nó không phân biệt rõ được công việc và gia đình đâu là chính đâu là phụ sao?” Sắc mặc Quý Manh Nhân trầm xuống, tuy giọng nói vẫn đều đều.
Đào Đào không còn muốn ăn nữa, trong lòng bỗng giống như có một hòn đá to đè lên, vừa sâu vừa nặng, khiến cô khó mà thở nổi.
Cơm xong, Quý Manh Nhân nói con đường này rất yên tĩnh, đi dạo một lát!
Đào Đào đi cùng bà một lúc, hai người không nói chuyện với nhau nữa.
Bắt xe đưa Quý Manh Nhân về doanh trại quân đội, cô mới về nhà. Trong xe nhận được điện thoại của Tả Tu Nhiên, không biết đang ở đâu, vừa là tiếng xe vừa là tiếng người, rất ồn ào.
“Nghe nói cô bị tướng lĩnh của quốc dân đảng bắt đi rồi, không phạm pháp gì chứ?”
“Trước mắt vẫn chưa.” Nghe giọng điệu hờ hững của anh, Đào Đào bật cười.
“Vậy thì tốt, món nợ cô nợ tôi vẫn còn cơ hội để trả.”
“Xin lỗi nhé, hôm nay thật sự có việc, có điều cơm tôi nhất định sẽ bù sau.”
“Đương nhiên phải bù rồi, tôi đã hi sinh cho cô nhiều thế cơ mà. Giờ đang ở đâu?”
“Đang trên taxi.”
“Ngoan thế à, còn sớm mà đã về nhà ngủ rồi?”
“Đúng vậy, hôm nay mệt cả ngày, mai còn phải cùng anh xuống xưởng nữa.”
“Xe của cô vẫn chưa sửa xong, sáng mai tôi có thể tiện đường cho cô đi nhờ.”
“Thầy Tả, anh phải làm quen với đường ở Thanh Đài nhiều hơn, từ Hải Tinh đến công ty, sẽ không đi ngang qua nhà tôi. Tôi ngồi xe buýt vậy!”
“Vậy sao? Tôi còn tưởng là cùng một đường cơ đấy, cuối tuần này, người gốc Thanh Đài là cô phải dẫn tôi đi dạo một vòng, đừng để tôi làm trò cười như thế này nữa. Đi dạo mệt rồi thì mời tôi ăn một bữa hoành tráng.”
Anh căn bản không phải đang trưng cầu ý kiến của cô, mà là trực tiếp đưa ra mệnh lệnh, Đào Đào bật cười, nhìn thấy cửa lớn của Thính Hải Các qua cửa xe, “Cuối tuần rồi nói, tôi xuống xe đây.”
“Đừng để quên túi xách đấy.”
Đào Đào gập điện thoại lại, ngay sau đó liền cười thành tiếng, Tả Tu Nhiên hình như còn rất chu đáo.
Dưới bóng cây, lá rơi đầy mặt đất, giẫm lên nghe xào xạt, giống như một cơn mưa phùn vừa lướt qua, đèn kiểu Anh bật sáng, tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, cô nhìn bóng mình kéo dài dưới ngọn đèn đường, khẽ thở dài.
Mở cửa ra, rất bất ngờ, đèn sáng, nhưng không thấy người đâu. Ấm đun nước trong bếp đã sôi, hơi nóng lan tỏa đến tận phòng khách, cô vội chạy qua rút điện ra. Trên bàn ăn đặt một bát mì, chỉ ăn được một nửa, nửa còn lại đã nát nhừ, trương lên đầy bát. Cô đổ mì vào thùng rác, cúi đầu, nhìn thấy trong thùng rác có một điếu thuốc còn nguyên và mấy gói đồ lặt vặt.
Hoa Diệp không nghiện thuốc nặng lắm, đôi lúc mang vụ án về nhà, tối đến sẽ hút vài điếu. Thuốc của anh đều là đám bạn Trương Hoằng cho, rất ít khi tự mua. Những khi tụ tập, mấy người đàn ông ngồi cùng nhau, mới nhả khói dày đặc.
Những sợi mì nhừ nát rơi trên điếu thuốc, thuốc đã tắt ngấm, nhìn thêm nữa, ngay cả bật lửa cũng vứt ở trong đó. Đào Đào nhíu mày, treo túi xách lên cửa chính, ra sân thượng xem thử trước, không có ai, rồi đi vào trong lại, nghe thấy trong thư phòng có tiếng động, cô đứng ở ngoài cửa.
“Kinh Nghệ, mình gọi điện cho chủ tịch Nhạc của Thái Hoa rồi, Thái Hoa có vài căn hộ độc thân ở gần trường đại học Thanh Đài, mình bảo chủ tịch Nhạc giữ lại một căn hộ tầng trên cùng, rất yên tĩnh, thích hợp để cô ấy luyện đàn, viết nhạc, cũng sẽ không ảnh hưởng đến người khác, phía sau là núi Bút Phong, phía trước có thể nhìn thấy biển, tiền thuê nhà cũng coi như rất rẻ, địa chỉ và thông tin mình đã gửi vào hộp thư của cậu rồi, mai cậu đưa cô ấy đến xem thử! Mình? Mai mình có việc, không đi được, ha, không phải cố ý, là có việc thật. Ừ ừ, lần sau tụ tập, mình nhất định sẽ có mặt. Cái gì…”
Đào Đào không nghe tiếp nữa, xoay người bước vào phòng khách, thay bộ đồ mặc ở nhà. Sáng ra phải làm bữa sáng, giặt đồ, nên việc dọn dẹp nhà cửa cô thường hay làm vào buổi tối. Vừa dọn dẹp xong phòng khách và phòng ăn thì Hoa Diệp từ thư phòng bước ra.
“Về rồi à!” Anh nhướng mày.
“Ừ, mẹ nói tối nay anh có tiệc.” Cô bước tới, ngửi ngửi, không có mùi rượu.
“Anh từ chối rồi. Kể từ hôm nay anh phải cai rượu.” Anh đứng tại chỗ, chỉ là hơi cụp mắt xuống liền nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn trơn bóng của cô đang lấp ló trong những kẽ hở của mấy sợi tóc đen nhánh, độ cong xinh đẹp. “Anh cũng cai thuốc rồi.”
Cô cau mày nhìn anh, nói: “Ừ, thuốc và rượu quả thật không tốt cho sức khỏe, cai là tốt.”
“Sau này buổi tối em cũng bớt lên mạng chơi game đi, anh sẽ giảm bớt tiệc tùng, chúng ta có thể đi xem phim, nghe nhạc, hoặc là xuống dưới đi dạo, bây giờ Thanh Đài vẫn chưa gọi là lạnh.” Khóe miệng Hoa Diệp hiện ra ý cười nhàn nhạt, nhưng nơi đáy mắt lại là một vùng u tối.
Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, vô cùng hoài nghi thính giác của mình đã bị hỏng.
“Em có muốn đi tắm không?”
“Anh làm việc của anh đi, em dọn dẹp nhà cửa thêm một chút rồi đi tắm.” Hoa Diệp dịu dàng như vậy khiến cô khó mà đón nhận, trong lòng có hơi hoảng sợ.
“Trong nhà đã rất sạch sẽ rồi, đừng dọn nữa, chúng ta… cùng nhau tắm đi!” Hoa Diệp thấp giọng, mang theo sự mê hoặc không nói nên lời.
Cô bị dọa bay mất hai phần hồn, không phải ngại ngùng mà là bị dọa thật. Họ là vợ chồng, đương nhiên sẽ làm chuyện thân mật, sẽ khỏa thân tiếp xúc với nhau, nhưng trong tuần trăng mật, hai người ở Hải Nam, cũng chưa từng phóng túng như vậy, hôm nay Hoa Diệp làm sao thế?
Cô chớp chớp mắt, kiễng chân lên, sờ trán anh, rồi lại sờ trán mình, đâu có sốt!
“Chồng ơi, có phải bát mì đó bị hư rồi không?” Cô thật sự nghĩ không ra, ăn đồ hỏng sẽ ảnh hưởng đến sự hoạt động bình thường của não ư?
Hoa Diệp khẽ khép mắt lại, cúi đầu xuống, dán mặt mình vào mặt cô, một tay kéo cô vào trong lòng, “Tiểu Đào, em không muốn tắm cùng anh sao?”
“Muốn chứ!” Cô giống như bị thôi miên vậy.
Lời vừa nói xong, Hoa Diệp liền bế cô dậy đi vào nhà tắm trong phòng ngủ. Cô vẫn chưa hoàn hồn trở lại, thì quần áo trên người cả hai đã rơi tứ tung xuống nền nhà từng cái một.
Dòng nước ấm từ vòi sen phun ra, đồng thời đôi môi nóng hổi của Hoa Diệp cũng dán lên môi cô.
Đào Đào hơi hoảng hốt, hơi nước ngăn cản tầm nhìn của cô, làm mờ đôi mắt cô, cô đành phải nhắm hai mắt lại, cảm nhận được cơ bụng rắn chắc và vật cứng rắn nóng rực kia của Hoa Diệp đang dán chặt vào người mình, cô bất giác há miệng, cùng môi lưỡi anh triền miên. Không biết có phải là do hơi nước trong phòng tắm quá nóng hay không, mà đầu cô càng ngày càng choáng váng, dần dần không thể suy nghĩ được nữa, không thể không giao cả toàn bộ sức lực cho anh.
Anh mạnh mẽ giữ chặt gáy cô, thêm vào đó là nụ hôn này, cả người cô giống như đang đi trên mây, chỉ nghe thấy anh nói bên tai: “Anh không ngủ ở phòng dành cho khách nữa. Tiểu Đào, chúng ta sinh em bé đi!”
Cô hơi ngây người, cơ thể cứng ngắc.
Anh căn bản không cho cô cơ hội suy nghĩ, cánh tay ôm chặt cô, càng dán chặt cô vào người mình không một kẽ hở. Cô sắp không thở nổi nữa, anh mới buông cô ra, mặc cho cô nhoài người trên vai anh thở dốc. Anh dành ra một tay kéo chiếc khăn bông xuống, lau qua loa cơ thể cả hai, rồi ôm cô đi thẳng vào chiếc giường lớn của phòng ngủ.
Anh đè cô lên giường, ngón tay và môi lưỡi di chuyển từ trên xuống dưới, Đào Đào cảm thấy máu trong người như sắp bốc hơi, miệng lưỡi khô khốc, cô vươn tay ra ôm lấy cổ anh, đáp trả nụ hôn của anh.
Từ cơ thể đến trái tim của cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận sự tấn công của anh, sẵn lòng để anh áp bức.
“Chồng ơi?” Cô đột nhiên cảm thấy cơ thể lạnh đi, Hoa Diệp trượt xuống khỏi người cô, thở dốc.
Dưới ánh sáng màu cam dìu dịu, cô nhìn thấy vật cương cứng lúc nãy vẫn còn nóng bỏng giờ đã mệt lả và biến thành một vật thể cong cong mềm nhũn, trái tim cô đập “thịch” một cái.
Hình như vẫn chỉ mới ở màn dạo đầu mà!
“Anh không biết sao nữa, bỗng nhiên…” Hoa Diệp nhắm mắt, vẻ mặt ủ rũ, “Vừa rồi trong phòng tắm vẫn còn rất ổn cơ mà.”
“Ừm, có thể là do anh mệt quá đấy, chồng à, không sao đâu.” Cô che giấu nỗi hoảng sợ của mình, dịu dàng kéo chăn qua, kéo lên đắp tới cổ cho anh, ngọt ngào hôn anh, “Thật ra ôm như thế này cũng rất hạnh phúc. Chồng ơi, hôm nay anh mạnh mẽ quá, làm em sợ hết hồn.”
“Lát nữa chúng ta thử lại.” Hoa Diệp xoay người qua, tay ở trong chăn vuốt ve cơ thể cô.
“Để sau đi, hôm nay em cũng mệt lắm.” Cô ôm anh thật chặt, không biết sao, có chút muốn khóc.
“Không, nhất định phải thử. Sức khỏe anh không có bất cứ vấn đề gì cả.”
Nhưng tối hôm nay, dù Hoa Diệp có cố gắng thế nào, Đào Đào phối hợp ra sao, anh vẫn không thể thành công tiến vào cơ thể cô, hai người vật vã tới mức người đầy mồ hôi, cơ thể mệt lả, ngay cả tâm lý cũng giống như bị tổn hại nghiêm trọng.
“Chồng à, không cần vội đâu, mai em đi mua vài bộ nội y quyến rũ mặc cho anh xem, nhất định sẽ khiến anh kích thích đến chảy máu mũi.”
Hoa Diệp thở dài thườn thượt, mày nhíu lại.
“Anh nghĩ anh vẫn nên ra ngủ ở phòng dành cho khách thôi!” Anh đứng dậy.
“Đừng, em muốn ôm anh ngủ.” Đào Đào chu môi, kéo anh lại.
Anh nằm xuống trở lại, vuốt lại tóc cho cô, “Được thôi!”
“Chồng ơi, ngủ ngon!” Cô thơm chụt vào môi anh, đổi sang tư thế thoải mái nằm trong lòng anh, một lúc sau đã không lên tiếng nữa.
Anh mở mắt cho đến khi trời sáng, thở dài từng đợt.
“Tiểu Đào, xe con đâu?” Bà hờ hững nhìn Đào Đào đang chạy tới mức thở hổn hển.
“Xe gặp chút sự cố, mang đi sửa rồi ạ. Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Đào Đào quá kinh ngạc. Quý Manh Nhân rất ít khi đến nhà họ, cô nghĩ rằng công ty Đằng Diệu nằm ở số mấy đường nào Quý Manh Nhân nhất định không biết.
“Hôm nay không bận, mẹ gọi điện cho Hoa Diệp, tìm con cùng ăn tối, chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau, đúng lúc nó đang có tiệc.” Quý Manh Nhân cau mày, “Chúng ta bắt xe đi!”
Tháng trước Quý Manh Nhân dẫn đoàn tới căn cứ nào đó biểu diễn, Hoa Diệp thỉnh thoảng có gọi điện hỏi thăm, nếu đúng lúc Đào Đào đang ở bên cạnh thì anh sẽ đưa điện thoại cho Đào Đào nói vài câu. Đào Đào gần như hít lấy một hơi, thông thường là chào hỏi trước, bảo Quý Manh Nhân chú ý nóng lạnh, sau đó chủ động nói tình hình của mình, báo cáo hoàn tất, Quý Manh Nhân sẽ ừ một tiếng, rồi hai bên tạm biệt nhau.
Là mẹ chồng, Quý Manh Nhân có thể gọi là rất dễ chung sống. Bà chưa bao giờ dùng cái danh mẹ chồng để khoa chân múa tay, kén cá chọn canh với Đào Đào, cũng sẽ không vì là mẹ góa con côi mà có ý muốn độc chiếm theo bản năng. Giữa họ không tồn tại khoảng cách thế hệ, bất đồng, va chạm, càng không thể có bất cứ cãi vã nào. Sau khi Đào Đào và Hoa Diệp kết hôn, Quý Manh Nhân dường như đã hoàn thành xong sứ mạng, từ từ rút khỏi sân khấu lui về sau cánh gà.
Quý Manh Nhân đối với bất cứ ai cũng đều nhàn nhạt, kể cả Hoa Diệp.
“Mẹ, tối nay mẹ muốn ăn gì ạ?” Đào Đào và Quý Manh Nhân cùng ngồi ở ghế sau taxi, lờ mờ cảm thấy Quý Manh Nhân liếc mắt qua, chốc chốc lại đánh giá mình, cô cụp mắt, giả vờ không phát hiện ra.
Trận gió to đầu tiên của mùa thu này, cuối cùng sẽ thổi đến những gì.
“Mẹ giống con.” Lời của Quý Manh Nhân cũng luôn ngắn gọn như trước. Trước đây bà là diễn viên ca sĩ hạng nhất của quốc gia, đặc biệt chú trọng chăm sóc giọng nói, trước giờ chưa từng đụng vào thức ăn chua cay, dầu mỡ, mấy chục năm như một ngày. Bây giờ tuy đã rất ít lên sân khấu biểu diễn nhưng thói quen này vẫn luôn không thay đổi. Buổi tối, Quý Manh Nhân chỉ uống ít canh và sữa.
“Vậy chúng ta đi ăn món hải sản.” Đào Đào khom người nói địa chỉ với tài xế.
Tên của nhà hàng là “Đình Tự Gian”, quán giống như tên, rất nhỏ, nhưng tinh tế mát mẻ, nằm ở cuối đường Phúc Châu.
Khách của nhà hàng không nhiều, họ chọn một bàn nằm trong góc, bị một tấm bình phong cao một mét che khuất, chẳng khác nào là một không gian riêng tư để một mình suy nghĩ thông suốt, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng sáo trúc khe khẽ ở phía sau, không khí vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có Đào Đào ăn là chính, hai người chỉ gọi những món đặc sắc của nhà hàng là “nhất đồng tiên”, cá vược rọ tre và hai dĩa rau xào, trong nhà hàng có nước ép trái cây, Đào Đào gọi một bình sữa đu đủ.
(Nhất đồng tiên là một món ăn đặc sản vùng Nam Kinh, một loại canh hải sản được nấu trong nồi làm bằng tre trúc)
Quý Manh Nhân không thích người khác gắp thức ăn cho, Đào Đào cũng không cố biểu hiện sự nhiệt tình, hai người giống như ăn cơm ở nhà, thỉnh thoảng nói về mùi vị thức ăn, sau đó tự ai người nấy ăn.
Ăn được một nửa, Đào Đào thấy nước hoa quả trong ly của Quý Manh Nhân đã hết, liền đặt đũa xuống lại rót đầy cho bà.
“Tiểu Đào, Hoa Diệp dạo này gầy quá, có phải uống nhiều rượu quá không? Dạ dày nó không tốt, con phải quản chặt nó, đừng để mặc cho nó quen thói.” Quý Manh Nhân đón lấy ly nước, nhìn cô.
Đào Đào sững sờ, “Dạ!”
Quý Manh Nhân nhíu mày, trên khuôn mặt dịu dàng lộ ra ý cười, “Tháng sau mẹ định về hưu, sau này sẽ có nhiều thời gian ở Thanh Đài hơn, cũng có thể quản Hoa Diệp giúp con.”
“Hình như mẹ chưa đến tuổi nghỉ hưu mà?” Đào Đào ngạc nhiên hỏi.
“Mẹ muốn nghỉ rồi, không muốn chạy ngược chạy xuôi nữa. Tiểu Đào, con và Hoa Diệp tính khi nào thì có con?” Quý Manh Nhân hỏi.
Con sò trên đũa Đào Đào đang gắp bỗng run, rồi lại rơi vào trong bát canh, cô lúng túng ngước mắt lên, ánh mắt hoảng loạn.
“Hoa Diệp đã ba mươi hai tuổi rồi, con cũng đã hai mươi lăm, làm bố mẹ chắc cũng không gọi là sớm. Đừng lo em bé sẽ ảnh hưởng đến công việc của hai đứa, sau khi sinh xong, mọi việc cứ giao hết cho mẹ. Mẹ nghĩ bố mẹ con còn sốt ruột hơn mẹ nữa đấy!”
Chủ đề này quá đột ngột cũng quá bất ngờ, Đào Đào nhất thời không biết ứng phó thế nào, Quý Manh Nhân cũng không đợi câu trả lời của cô, tiếp tục nói: “Hai hôm nữa cùng Hoa Diệp đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, chú ý thời gian làm việc và nghỉ ngơi, rồi đặt ra thực đơn bồi bổ, điều dưỡng sức khỏe cho tốt.”
“Mẹ, tại sao?” Đào Đào cắn môi, vẫn hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ chưa? Cô có thể đảm nhận trách nhiệm này không? Lúc này có thích hợp có con không?
Quý Manh Nhân nhíu mày, cười như không cười, “Lẽ nào con không muốn có con?”
Cô gật đầu, những đôi vợ chồng khác vẫn có thể sống kiểu vợ chồng son một cách thời thượng, nhưng cô và Hoa Diệp thì không thể. Không phải vì Hoa Diệp là con một, mà Hoa Diệp là đứa con mồ côi cha của Quý Manh Nhân, có một đứa con để phụng dưỡng cha mẹ, sẽ có thể bù đắp cho hơn ba mươi năm lạnh lẽo của nhà họ Quý.
Vợ chồng Đào Giang Hải kể từ ngày cô kết hôn, đã giục có con rồi.
Đối với chuyện con cái, cô có hơi sợ hãi. Cô sẽ làm mẹ, nhưng không phải bây giờ.
“Văn phòng của Hoa Diệp gần đây hình như rất bận.” Cô cười một cách kín đáo.
“Có thể bận đến đâu? Nó không phân biệt rõ được công việc và gia đình đâu là chính đâu là phụ sao?” Sắc mặc Quý Manh Nhân trầm xuống, tuy giọng nói vẫn đều đều.
Đào Đào không còn muốn ăn nữa, trong lòng bỗng giống như có một hòn đá to đè lên, vừa sâu vừa nặng, khiến cô khó mà thở nổi.
Cơm xong, Quý Manh Nhân nói con đường này rất yên tĩnh, đi dạo một lát!
Đào Đào đi cùng bà một lúc, hai người không nói chuyện với nhau nữa.
Bắt xe đưa Quý Manh Nhân về doanh trại quân đội, cô mới về nhà. Trong xe nhận được điện thoại của Tả Tu Nhiên, không biết đang ở đâu, vừa là tiếng xe vừa là tiếng người, rất ồn ào.
“Nghe nói cô bị tướng lĩnh của quốc dân đảng bắt đi rồi, không phạm pháp gì chứ?”
“Trước mắt vẫn chưa.” Nghe giọng điệu hờ hững của anh, Đào Đào bật cười.
“Vậy thì tốt, món nợ cô nợ tôi vẫn còn cơ hội để trả.”
“Xin lỗi nhé, hôm nay thật sự có việc, có điều cơm tôi nhất định sẽ bù sau.”
“Đương nhiên phải bù rồi, tôi đã hi sinh cho cô nhiều thế cơ mà. Giờ đang ở đâu?”
“Đang trên taxi.”
“Ngoan thế à, còn sớm mà đã về nhà ngủ rồi?”
“Đúng vậy, hôm nay mệt cả ngày, mai còn phải cùng anh xuống xưởng nữa.”
“Xe của cô vẫn chưa sửa xong, sáng mai tôi có thể tiện đường cho cô đi nhờ.”
“Thầy Tả, anh phải làm quen với đường ở Thanh Đài nhiều hơn, từ Hải Tinh đến công ty, sẽ không đi ngang qua nhà tôi. Tôi ngồi xe buýt vậy!”
“Vậy sao? Tôi còn tưởng là cùng một đường cơ đấy, cuối tuần này, người gốc Thanh Đài là cô phải dẫn tôi đi dạo một vòng, đừng để tôi làm trò cười như thế này nữa. Đi dạo mệt rồi thì mời tôi ăn một bữa hoành tráng.”
Anh căn bản không phải đang trưng cầu ý kiến của cô, mà là trực tiếp đưa ra mệnh lệnh, Đào Đào bật cười, nhìn thấy cửa lớn của Thính Hải Các qua cửa xe, “Cuối tuần rồi nói, tôi xuống xe đây.”
“Đừng để quên túi xách đấy.”
Đào Đào gập điện thoại lại, ngay sau đó liền cười thành tiếng, Tả Tu Nhiên hình như còn rất chu đáo.
Dưới bóng cây, lá rơi đầy mặt đất, giẫm lên nghe xào xạt, giống như một cơn mưa phùn vừa lướt qua, đèn kiểu Anh bật sáng, tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, cô nhìn bóng mình kéo dài dưới ngọn đèn đường, khẽ thở dài.
Mở cửa ra, rất bất ngờ, đèn sáng, nhưng không thấy người đâu. Ấm đun nước trong bếp đã sôi, hơi nóng lan tỏa đến tận phòng khách, cô vội chạy qua rút điện ra. Trên bàn ăn đặt một bát mì, chỉ ăn được một nửa, nửa còn lại đã nát nhừ, trương lên đầy bát. Cô đổ mì vào thùng rác, cúi đầu, nhìn thấy trong thùng rác có một điếu thuốc còn nguyên và mấy gói đồ lặt vặt.
Hoa Diệp không nghiện thuốc nặng lắm, đôi lúc mang vụ án về nhà, tối đến sẽ hút vài điếu. Thuốc của anh đều là đám bạn Trương Hoằng cho, rất ít khi tự mua. Những khi tụ tập, mấy người đàn ông ngồi cùng nhau, mới nhả khói dày đặc.
Những sợi mì nhừ nát rơi trên điếu thuốc, thuốc đã tắt ngấm, nhìn thêm nữa, ngay cả bật lửa cũng vứt ở trong đó. Đào Đào nhíu mày, treo túi xách lên cửa chính, ra sân thượng xem thử trước, không có ai, rồi đi vào trong lại, nghe thấy trong thư phòng có tiếng động, cô đứng ở ngoài cửa.
“Kinh Nghệ, mình gọi điện cho chủ tịch Nhạc của Thái Hoa rồi, Thái Hoa có vài căn hộ độc thân ở gần trường đại học Thanh Đài, mình bảo chủ tịch Nhạc giữ lại một căn hộ tầng trên cùng, rất yên tĩnh, thích hợp để cô ấy luyện đàn, viết nhạc, cũng sẽ không ảnh hưởng đến người khác, phía sau là núi Bút Phong, phía trước có thể nhìn thấy biển, tiền thuê nhà cũng coi như rất rẻ, địa chỉ và thông tin mình đã gửi vào hộp thư của cậu rồi, mai cậu đưa cô ấy đến xem thử! Mình? Mai mình có việc, không đi được, ha, không phải cố ý, là có việc thật. Ừ ừ, lần sau tụ tập, mình nhất định sẽ có mặt. Cái gì…”
Đào Đào không nghe tiếp nữa, xoay người bước vào phòng khách, thay bộ đồ mặc ở nhà. Sáng ra phải làm bữa sáng, giặt đồ, nên việc dọn dẹp nhà cửa cô thường hay làm vào buổi tối. Vừa dọn dẹp xong phòng khách và phòng ăn thì Hoa Diệp từ thư phòng bước ra.
“Về rồi à!” Anh nhướng mày.
“Ừ, mẹ nói tối nay anh có tiệc.” Cô bước tới, ngửi ngửi, không có mùi rượu.
“Anh từ chối rồi. Kể từ hôm nay anh phải cai rượu.” Anh đứng tại chỗ, chỉ là hơi cụp mắt xuống liền nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn trơn bóng của cô đang lấp ló trong những kẽ hở của mấy sợi tóc đen nhánh, độ cong xinh đẹp. “Anh cũng cai thuốc rồi.”
Cô cau mày nhìn anh, nói: “Ừ, thuốc và rượu quả thật không tốt cho sức khỏe, cai là tốt.”
“Sau này buổi tối em cũng bớt lên mạng chơi game đi, anh sẽ giảm bớt tiệc tùng, chúng ta có thể đi xem phim, nghe nhạc, hoặc là xuống dưới đi dạo, bây giờ Thanh Đài vẫn chưa gọi là lạnh.” Khóe miệng Hoa Diệp hiện ra ý cười nhàn nhạt, nhưng nơi đáy mắt lại là một vùng u tối.
Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, vô cùng hoài nghi thính giác của mình đã bị hỏng.
“Em có muốn đi tắm không?”
“Anh làm việc của anh đi, em dọn dẹp nhà cửa thêm một chút rồi đi tắm.” Hoa Diệp dịu dàng như vậy khiến cô khó mà đón nhận, trong lòng có hơi hoảng sợ.
“Trong nhà đã rất sạch sẽ rồi, đừng dọn nữa, chúng ta… cùng nhau tắm đi!” Hoa Diệp thấp giọng, mang theo sự mê hoặc không nói nên lời.
Cô bị dọa bay mất hai phần hồn, không phải ngại ngùng mà là bị dọa thật. Họ là vợ chồng, đương nhiên sẽ làm chuyện thân mật, sẽ khỏa thân tiếp xúc với nhau, nhưng trong tuần trăng mật, hai người ở Hải Nam, cũng chưa từng phóng túng như vậy, hôm nay Hoa Diệp làm sao thế?
Cô chớp chớp mắt, kiễng chân lên, sờ trán anh, rồi lại sờ trán mình, đâu có sốt!
“Chồng ơi, có phải bát mì đó bị hư rồi không?” Cô thật sự nghĩ không ra, ăn đồ hỏng sẽ ảnh hưởng đến sự hoạt động bình thường của não ư?
Hoa Diệp khẽ khép mắt lại, cúi đầu xuống, dán mặt mình vào mặt cô, một tay kéo cô vào trong lòng, “Tiểu Đào, em không muốn tắm cùng anh sao?”
“Muốn chứ!” Cô giống như bị thôi miên vậy.
Lời vừa nói xong, Hoa Diệp liền bế cô dậy đi vào nhà tắm trong phòng ngủ. Cô vẫn chưa hoàn hồn trở lại, thì quần áo trên người cả hai đã rơi tứ tung xuống nền nhà từng cái một.
Dòng nước ấm từ vòi sen phun ra, đồng thời đôi môi nóng hổi của Hoa Diệp cũng dán lên môi cô.
Đào Đào hơi hoảng hốt, hơi nước ngăn cản tầm nhìn của cô, làm mờ đôi mắt cô, cô đành phải nhắm hai mắt lại, cảm nhận được cơ bụng rắn chắc và vật cứng rắn nóng rực kia của Hoa Diệp đang dán chặt vào người mình, cô bất giác há miệng, cùng môi lưỡi anh triền miên. Không biết có phải là do hơi nước trong phòng tắm quá nóng hay không, mà đầu cô càng ngày càng choáng váng, dần dần không thể suy nghĩ được nữa, không thể không giao cả toàn bộ sức lực cho anh.
Anh mạnh mẽ giữ chặt gáy cô, thêm vào đó là nụ hôn này, cả người cô giống như đang đi trên mây, chỉ nghe thấy anh nói bên tai: “Anh không ngủ ở phòng dành cho khách nữa. Tiểu Đào, chúng ta sinh em bé đi!”
Cô hơi ngây người, cơ thể cứng ngắc.
Anh căn bản không cho cô cơ hội suy nghĩ, cánh tay ôm chặt cô, càng dán chặt cô vào người mình không một kẽ hở. Cô sắp không thở nổi nữa, anh mới buông cô ra, mặc cho cô nhoài người trên vai anh thở dốc. Anh dành ra một tay kéo chiếc khăn bông xuống, lau qua loa cơ thể cả hai, rồi ôm cô đi thẳng vào chiếc giường lớn của phòng ngủ.
Anh đè cô lên giường, ngón tay và môi lưỡi di chuyển từ trên xuống dưới, Đào Đào cảm thấy máu trong người như sắp bốc hơi, miệng lưỡi khô khốc, cô vươn tay ra ôm lấy cổ anh, đáp trả nụ hôn của anh.
Từ cơ thể đến trái tim của cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận sự tấn công của anh, sẵn lòng để anh áp bức.
“Chồng ơi?” Cô đột nhiên cảm thấy cơ thể lạnh đi, Hoa Diệp trượt xuống khỏi người cô, thở dốc.
Dưới ánh sáng màu cam dìu dịu, cô nhìn thấy vật cương cứng lúc nãy vẫn còn nóng bỏng giờ đã mệt lả và biến thành một vật thể cong cong mềm nhũn, trái tim cô đập “thịch” một cái.
Hình như vẫn chỉ mới ở màn dạo đầu mà!
“Anh không biết sao nữa, bỗng nhiên…” Hoa Diệp nhắm mắt, vẻ mặt ủ rũ, “Vừa rồi trong phòng tắm vẫn còn rất ổn cơ mà.”
“Ừm, có thể là do anh mệt quá đấy, chồng à, không sao đâu.” Cô che giấu nỗi hoảng sợ của mình, dịu dàng kéo chăn qua, kéo lên đắp tới cổ cho anh, ngọt ngào hôn anh, “Thật ra ôm như thế này cũng rất hạnh phúc. Chồng ơi, hôm nay anh mạnh mẽ quá, làm em sợ hết hồn.”
“Lát nữa chúng ta thử lại.” Hoa Diệp xoay người qua, tay ở trong chăn vuốt ve cơ thể cô.
“Để sau đi, hôm nay em cũng mệt lắm.” Cô ôm anh thật chặt, không biết sao, có chút muốn khóc.
“Không, nhất định phải thử. Sức khỏe anh không có bất cứ vấn đề gì cả.”
Nhưng tối hôm nay, dù Hoa Diệp có cố gắng thế nào, Đào Đào phối hợp ra sao, anh vẫn không thể thành công tiến vào cơ thể cô, hai người vật vã tới mức người đầy mồ hôi, cơ thể mệt lả, ngay cả tâm lý cũng giống như bị tổn hại nghiêm trọng.
“Chồng à, không cần vội đâu, mai em đi mua vài bộ nội y quyến rũ mặc cho anh xem, nhất định sẽ khiến anh kích thích đến chảy máu mũi.”
Hoa Diệp thở dài thườn thượt, mày nhíu lại.
“Anh nghĩ anh vẫn nên ra ngủ ở phòng dành cho khách thôi!” Anh đứng dậy.
“Đừng, em muốn ôm anh ngủ.” Đào Đào chu môi, kéo anh lại.
Anh nằm xuống trở lại, vuốt lại tóc cho cô, “Được thôi!”
“Chồng ơi, ngủ ngon!” Cô thơm chụt vào môi anh, đổi sang tư thế thoải mái nằm trong lòng anh, một lúc sau đã không lên tiếng nữa.
Anh mở mắt cho đến khi trời sáng, thở dài từng đợt.
/103
|