Editor: Tiểu Ốc
Tống Lương Thần đã không còn cơ hội gặp mặt Lệ Tịnh Lương, rất khó để hiểu, một cuộc hợp tác quan trọng như vậy, nhưng Lệ Tịnh Lương thân là nhân vật chủ chốt lại mất tích, giao lại toàn quyền lo liệu cho cấp dưới.
Do dự đã lâu, cuối cùng cô ta cũng lấy hết dũng khí đi hỏi phó tổng Hà, mới biết được rằng bởi vì Lệ phu nhân vừa mới sinh xong con đầu lòng chưa được bao lâu đã mang thai tiếp, nên càng phải chăm sóc cẩn thận và chu đáo hơn, vì vậy anh đã trở về nhà làm một ông xã nhị thập tứ hiếu* rồi.
(*)Nhị thập tứ hiếu: hiểu nôm na là ông chồng hoàn hảo, siêu siêu tốt, chăm sóc chu đáo cho vợ, tuyệt đối thủy chung, ngoan ngoãn với vợ,….
Tống Lương Thần: ......
Ở trong nhà, Hạ Tuyền nằm, Lệ Tịnh Lương đứng, cầm một quyển sách trong tay, nghiêm túc đọc diễn cảm.
Hạ Tuyền vui vẻ nghe, Lệ Hạ ở bên cạnh vỗ tay bảo hay, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Một lát sau, điện thoại Lệ Tịnh Lương vang lên, anh nhìn lướt qua số điện thoại rồi để sách xuống đi ra ngoài, Hạ Tuyền ở trên giường chờ mòn chờ mỏi, khoảng chừng gần mười phút sau anh mới đi lên tầng một lần nữa, lúc về phòng thì trong tay cầm hai con gấu bông, một con là cô phiên bản hoạt hình, một con còn lại là...... Lệ Hạ phiên bản hoạt hình, thật ra thì nhìn bề ngoài cũng không giống lắm, nhưng quần áo và khí chất thì phải giống đến mười phần.
Anh mua ở đâu vậy? Hạ Tuyền vui mừng nhận lấy.
Tâm tình rất tốt sai. Anh không có trả lời, mà hỏi ngược lại.
Hạ Tuyền rũ mắt xuống, trên mặt mang theo nụ cười chân thành: Cứ coi như có nhiều chuyện phiền muộn hơn nữa, thì chỉ cần nghĩ tới em và anh...em cũng thấy rất vui rồi.
Vậy thì tốt. Lệ Tịnh Lương khẽ vuốt đầu con trai nói, Anh có chút chuyện phải đi ra ngoài, bốn người bọn em tự chơi đi nhé.
Hạ Tuyền ôm gấu bông nói: Anh vẫn chưa nói cho em biết anh mua ở đâu? Tên là gì? Không phải là cùng tên với em chứ? Cô chỉ chỉ vào mình.
Thật đúng là trẻ con, còn muốn đặt tên cho gấu bông nữa.
Lệ Tịnh Lương đi đến bên cửa ngoái đầu lại nhìn hai mẹ con bọn họ, khẽ dừng lại mấy giây rồi nói: Nó tên là thiên sứ giáng trần.
Dứt lời, lập tức rời đi không quay đầu lại, còn giúp bọn họ đóng cửa.
Hạ Tuyền nhìn con gấu bông trong tay, hồi tưởng lại câu trả lời mà anh vừa nói với mình, cảm thấy câu nói kia thật sự rất đúng.
Mặc dù đến nay lời nói của Lương Ngâm vẫn canh cánh trong lòng cô, nhưng có thể có Lệ Tịnh Lương làm bạn, cảm xúc của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Thì ra, cảm xúc của con người thật sự có thể bị chi phối bởi người mình yêu, và khi bạn đặc biệt yêu một người, thì người đó có thể điều khiển mọi thứ của bạn.
Trong gian phòng trang nhã của một nhà hàng tầm thường ở ngoại ô thành phố, Lý Chí Viễn thận trọng ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng giương mắt nhìn người đàn ông đối diện, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Lệ Tịnh Lương thong thả ung dung uống trà, mặc dù chủ động hẹn Lý Chí Viễn tới đây, nhưng anh vẫn luôn giữ yên lặng, giống như không có chuyện gì cả.
Lý Chí Viễn thật sự không thể chịu nổi cái áp lực không tiếng động như vậy của anh nữa, nuốt nước miếng nói: Lệ tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì không? Xin ngài đừng khách khí, có việc gì cứ nói thẳng.
Đối với loại giọng điệu nhún nhường này, Lệ Tịnh Lương đã sớm quen lắm rồi.
Anh giương mắt liếc nhìn ông ta, khẽ lắc đầu nói: Luật sư Lý, ông không đoán được lý do tôi tới tìm ông sao? Suy nghĩ thật kỹ vào, hãy sử dụng thứ duy nhất không vô dụng trên người ông.
...... Đầu óc ư?
Lý Chí Viễn hoang mang tự hỏi, chợt trợn tròn hai mắt nhỏ giọng nói: Chẳng lẽ là bởi vì...... Lệ phu nhân?
Lệ Tịnh Lương tựa vào ghế nở nụ cười, Lý Chí Viễn thấy thế cũng biết mình đoán đúng.
Xin Lệ tiên sinh yên tâm, mặc dù bây giờ Lương Ngâm ở cùng tôi, nhưng tôi sẽ không giúp bà ta làm bất cứ chuyện gì có hại đến Lệ phu nhân. Lý Chí Viễn hoảng hốt thề thốt.
Lệ Tịnh Lương hừ lạnh một tiếng khinh thường nói: Tôi đương nhiên yên tâm, tuy nhiên coi như ông muốn như vậy, nhưng cũng phải xem ông có cái bản lĩnh đó hay không đã.”
...... Thế là sao? Mồ hôi Lý Chí Viễn rơi như mưa khổ sở suy nghĩ, đầu cũng sắp nổ tung rồi.
Nghe nói ông đang nghĩ cách để giảm án tù cho Diệp Minh Tâm?
Lệ Tịnh Lương chỉ nói bâng quơ một câu, Lý Chí Viễn lập tức hiểu ra vấn đề, vội vàng nịnh nọt nói: Thì ra là vì vậy? Lệ tiên sinh, bây giờ tôi chỉ mới chuẩn bị thôi, chưa trực tiếp làm gì cả, nếu như ngài không thích, tôi sẽ lập tức ngừng lại.
“Ông không sợ bà Lương không vui sao?
Lương Ngâm đã ly hôn với Diệp Hân, Lệ Tịnh Lương đã không cần xưng hô đối phương là Diệp phu nhân nữa.
Bà ta vui hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Lệ tiên sinh vui mừng là được rồi. Lý Chí Viễn nịnh hót cười một tiếng.
Lệ Tịnh Lương lịch sự nhếch môi khẽ cười, hắng giọng nói: Bà Lương, bà có thể ra ngoài.
Lý Chí Viễn ngẩn ra, kinh ngạc nhìn căn phòng kế bên, một người phụ nữ với gương mặt tái nhợt bước ra từ bên trong, đó chính là Lương Ngâm.
Tại sao bà lại ở đây? Lý Chí Viễn không thể tin nổi nói.
Lương Ngâm căm hận chỉ vào ông ta nói: Ông là tên lừa gạt!
Lý Chí Viễn khẽ ghét bỏ nhíu mày: Lừa bà thì sao? Với bộ dạng bây giờ của bà, ngoại trừ cái gương mặt đó ra thì còn có cái gì để bị người ta lừa sao?
Lương Ngâm tức giận đến nỗi choáng váng, suýt chút nữa thì ngất xỉu, Lý Chí Viễn lập tức nói: Lệ tiên sinh, ngài yên tâm, nếu như bà ta ngất xỉu ở đây, tôi sẽ có đầy đủ cách để chứng minh chúng ta vô tội, còn bà ta thì xong đời.
Lương Ngâm thật sự không thể nào tin nổi những gì mình đang nghe: “Tại sao ông có thể làm vậy? Bà ta ôm ngực, vẻ mặt nhịn đau, giống như thật sự bị tức đến nỗi phát bệnh.
Lệ Tịnh Lương cười tủm tỉm nhìn Lương Ngâm: Bà Lương, bây giờ bà biết rồi đấy, ngoại trừ cái chết ra, bà chẳng còn cái gì hết.
Lời này vừa nói ra, Lương Ngâm lập tức hiểu rõ những chuyện xảy ra ngày hôm nay là vì ai, bà ta phẫn hận nhìn chằm chằm Lệ Tịnh Lương: Vậy thì sao? Chỉ cần tôi còn sống, như thế liền đại biểu tôi đã thắng.
Đúng, bà
Tống Lương Thần đã không còn cơ hội gặp mặt Lệ Tịnh Lương, rất khó để hiểu, một cuộc hợp tác quan trọng như vậy, nhưng Lệ Tịnh Lương thân là nhân vật chủ chốt lại mất tích, giao lại toàn quyền lo liệu cho cấp dưới.
Do dự đã lâu, cuối cùng cô ta cũng lấy hết dũng khí đi hỏi phó tổng Hà, mới biết được rằng bởi vì Lệ phu nhân vừa mới sinh xong con đầu lòng chưa được bao lâu đã mang thai tiếp, nên càng phải chăm sóc cẩn thận và chu đáo hơn, vì vậy anh đã trở về nhà làm một ông xã nhị thập tứ hiếu* rồi.
(*)Nhị thập tứ hiếu: hiểu nôm na là ông chồng hoàn hảo, siêu siêu tốt, chăm sóc chu đáo cho vợ, tuyệt đối thủy chung, ngoan ngoãn với vợ,….
Tống Lương Thần: ......
Ở trong nhà, Hạ Tuyền nằm, Lệ Tịnh Lương đứng, cầm một quyển sách trong tay, nghiêm túc đọc diễn cảm.
Hạ Tuyền vui vẻ nghe, Lệ Hạ ở bên cạnh vỗ tay bảo hay, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Một lát sau, điện thoại Lệ Tịnh Lương vang lên, anh nhìn lướt qua số điện thoại rồi để sách xuống đi ra ngoài, Hạ Tuyền ở trên giường chờ mòn chờ mỏi, khoảng chừng gần mười phút sau anh mới đi lên tầng một lần nữa, lúc về phòng thì trong tay cầm hai con gấu bông, một con là cô phiên bản hoạt hình, một con còn lại là...... Lệ Hạ phiên bản hoạt hình, thật ra thì nhìn bề ngoài cũng không giống lắm, nhưng quần áo và khí chất thì phải giống đến mười phần.
Anh mua ở đâu vậy? Hạ Tuyền vui mừng nhận lấy.
Tâm tình rất tốt sai. Anh không có trả lời, mà hỏi ngược lại.
Hạ Tuyền rũ mắt xuống, trên mặt mang theo nụ cười chân thành: Cứ coi như có nhiều chuyện phiền muộn hơn nữa, thì chỉ cần nghĩ tới em và anh...em cũng thấy rất vui rồi.
Vậy thì tốt. Lệ Tịnh Lương khẽ vuốt đầu con trai nói, Anh có chút chuyện phải đi ra ngoài, bốn người bọn em tự chơi đi nhé.
Hạ Tuyền ôm gấu bông nói: Anh vẫn chưa nói cho em biết anh mua ở đâu? Tên là gì? Không phải là cùng tên với em chứ? Cô chỉ chỉ vào mình.
Thật đúng là trẻ con, còn muốn đặt tên cho gấu bông nữa.
Lệ Tịnh Lương đi đến bên cửa ngoái đầu lại nhìn hai mẹ con bọn họ, khẽ dừng lại mấy giây rồi nói: Nó tên là thiên sứ giáng trần.
Dứt lời, lập tức rời đi không quay đầu lại, còn giúp bọn họ đóng cửa.
Hạ Tuyền nhìn con gấu bông trong tay, hồi tưởng lại câu trả lời mà anh vừa nói với mình, cảm thấy câu nói kia thật sự rất đúng.
Mặc dù đến nay lời nói của Lương Ngâm vẫn canh cánh trong lòng cô, nhưng có thể có Lệ Tịnh Lương làm bạn, cảm xúc của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Thì ra, cảm xúc của con người thật sự có thể bị chi phối bởi người mình yêu, và khi bạn đặc biệt yêu một người, thì người đó có thể điều khiển mọi thứ của bạn.
Trong gian phòng trang nhã của một nhà hàng tầm thường ở ngoại ô thành phố, Lý Chí Viễn thận trọng ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng giương mắt nhìn người đàn ông đối diện, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Lệ Tịnh Lương thong thả ung dung uống trà, mặc dù chủ động hẹn Lý Chí Viễn tới đây, nhưng anh vẫn luôn giữ yên lặng, giống như không có chuyện gì cả.
Lý Chí Viễn thật sự không thể chịu nổi cái áp lực không tiếng động như vậy của anh nữa, nuốt nước miếng nói: Lệ tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì không? Xin ngài đừng khách khí, có việc gì cứ nói thẳng.
Đối với loại giọng điệu nhún nhường này, Lệ Tịnh Lương đã sớm quen lắm rồi.
Anh giương mắt liếc nhìn ông ta, khẽ lắc đầu nói: Luật sư Lý, ông không đoán được lý do tôi tới tìm ông sao? Suy nghĩ thật kỹ vào, hãy sử dụng thứ duy nhất không vô dụng trên người ông.
...... Đầu óc ư?
Lý Chí Viễn hoang mang tự hỏi, chợt trợn tròn hai mắt nhỏ giọng nói: Chẳng lẽ là bởi vì...... Lệ phu nhân?
Lệ Tịnh Lương tựa vào ghế nở nụ cười, Lý Chí Viễn thấy thế cũng biết mình đoán đúng.
Xin Lệ tiên sinh yên tâm, mặc dù bây giờ Lương Ngâm ở cùng tôi, nhưng tôi sẽ không giúp bà ta làm bất cứ chuyện gì có hại đến Lệ phu nhân. Lý Chí Viễn hoảng hốt thề thốt.
Lệ Tịnh Lương hừ lạnh một tiếng khinh thường nói: Tôi đương nhiên yên tâm, tuy nhiên coi như ông muốn như vậy, nhưng cũng phải xem ông có cái bản lĩnh đó hay không đã.”
...... Thế là sao? Mồ hôi Lý Chí Viễn rơi như mưa khổ sở suy nghĩ, đầu cũng sắp nổ tung rồi.
Nghe nói ông đang nghĩ cách để giảm án tù cho Diệp Minh Tâm?
Lệ Tịnh Lương chỉ nói bâng quơ một câu, Lý Chí Viễn lập tức hiểu ra vấn đề, vội vàng nịnh nọt nói: Thì ra là vì vậy? Lệ tiên sinh, bây giờ tôi chỉ mới chuẩn bị thôi, chưa trực tiếp làm gì cả, nếu như ngài không thích, tôi sẽ lập tức ngừng lại.
“Ông không sợ bà Lương không vui sao?
Lương Ngâm đã ly hôn với Diệp Hân, Lệ Tịnh Lương đã không cần xưng hô đối phương là Diệp phu nhân nữa.
Bà ta vui hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Lệ tiên sinh vui mừng là được rồi. Lý Chí Viễn nịnh hót cười một tiếng.
Lệ Tịnh Lương lịch sự nhếch môi khẽ cười, hắng giọng nói: Bà Lương, bà có thể ra ngoài.
Lý Chí Viễn ngẩn ra, kinh ngạc nhìn căn phòng kế bên, một người phụ nữ với gương mặt tái nhợt bước ra từ bên trong, đó chính là Lương Ngâm.
Tại sao bà lại ở đây? Lý Chí Viễn không thể tin nổi nói.
Lương Ngâm căm hận chỉ vào ông ta nói: Ông là tên lừa gạt!
Lý Chí Viễn khẽ ghét bỏ nhíu mày: Lừa bà thì sao? Với bộ dạng bây giờ của bà, ngoại trừ cái gương mặt đó ra thì còn có cái gì để bị người ta lừa sao?
Lương Ngâm tức giận đến nỗi choáng váng, suýt chút nữa thì ngất xỉu, Lý Chí Viễn lập tức nói: Lệ tiên sinh, ngài yên tâm, nếu như bà ta ngất xỉu ở đây, tôi sẽ có đầy đủ cách để chứng minh chúng ta vô tội, còn bà ta thì xong đời.
Lương Ngâm thật sự không thể nào tin nổi những gì mình đang nghe: “Tại sao ông có thể làm vậy? Bà ta ôm ngực, vẻ mặt nhịn đau, giống như thật sự bị tức đến nỗi phát bệnh.
Lệ Tịnh Lương cười tủm tỉm nhìn Lương Ngâm: Bà Lương, bây giờ bà biết rồi đấy, ngoại trừ cái chết ra, bà chẳng còn cái gì hết.
Lời này vừa nói ra, Lương Ngâm lập tức hiểu rõ những chuyện xảy ra ngày hôm nay là vì ai, bà ta phẫn hận nhìn chằm chằm Lệ Tịnh Lương: Vậy thì sao? Chỉ cần tôi còn sống, như thế liền đại biểu tôi đã thắng.
Đúng, bà
/51
|