Chương 2
Editor: Tiểu Ốc
Sau sự kiện chặn cửa ngày hôm trước, Hạ Tuyền lại phỏng vấn của phóng viên ở nhà, mục đích cô trở về Giang Thành lần này ngoại trừ người đàn ông kia ra, thì còn vì phải tham gia một chương trình yêu đương thực tế của các đại minh tinh đang vô cùng thịnh hành có tên là 《 giả làm người yêu 》 mùa thứ hai.
Vì mánh lới cùng với tính chất đáng xem, nên ban tổ chức thông báo là chưa xác định được ai sẽ tham gia, mà chỉ tung ra một danh sách các nam nữ minh tinh, nhân viên sẽ lựa chọn tại chỗ. Đối với chương trình lần này, Hạ Tuyền rất nắm chặt, nhưng khi phóng viên hỏi cô có tham gia hay không thì cô cũng không khẳng định, người Trung Quốc được dạy phải khiêm tốn, biểu hiện quá mức cường thế ngược lại sẽ không đòi được lợi.
Sau khi phỏng vấn xong cô có thời gian một ngày trống lịch, nên ngủ thẳng cho tới khi nào tự tỉnh thì thôi, lúc rời giường thì đã đúng chuẩn vào giữa trưa. Thay đồ trang sức trang nhã, đeo kính râm lên, đội mũ cùng với đeo khẩu trang, mặc một chiếc quần dài màu xanh dương, cầm ô che nắng rồi đi ra khỏi cửa.
Hôm nay cô định đi dạo phố phường một chút, sau đó đi ăn ở bên ngoài. Mặc dù kể từ sau khi trở nên nổi tiếng thì thường xuyên bị nhận ra khi đi dạo, nhưng cô cũng không nổi tiếng đến nỗi mà ngay cả sinh hoạt bình thường cũng bị liên lụy.
Giang Thành là quê nhà của cô, cô rất quen thuộc với nơi này, nhưng mà đúng là đã rất lâu rồi không trở về. Bởi vì trong lòng có mục đích khác nên mấy năm nay vẫn luôn một mực bôn ba và cố gắng ở bên ngoài, đến lúc cuối cùng cũng có thể tâm bình khí hòa trở lại nơi thành thị này thì nơi đây đã thay đổi rồi.
Giang Thành là một thành phố cổ xưa, tương đối nổi tiếng vì những ngõ hẻm ở đây, mặc dù bây giờ các tòa cao ốc đều rất cao và hiện đại, nhưng vẫn có rất nhiều nơi đặc sắc được mở ra ở trong các ngõ hẻm.
Buổi trưa hôm nay cô định đi ăn một bữa cơm truyền thống quê hương, cho nên bảo tài xế dừng lại, đi bộ vào một con ngõ, quẹo trái quẹo phải ở bên trong, tìm kiếm cửa tiệm kia trong trí nhớ.
Đi tới đi lui, điện thoại di động của cô chợt vang lên, lấy ra nhìn một cái, là người đại diện Hứa Cách Phỉ của cô gọi tới, giương mắt nhìn lướt qua rồi đi vào một cái ngõ khác, một tay ôm ngực không chút để ý nhận điện thoại.
"Chị Phỉ." Cô nhẹ giọng nói, "Có chuyện gì sao? Hôm nay em nghỉ phép."
Hứa Cách Phỉ lạnh nhạt nói: "Nghỉ phép thì không thể gọi điện thoại cho em sao?"
"Dĩ nhiên có thể, có dặn dò gì ạ?" Cô vô cùng dịu dàng.
"Chẳng phải lần trước em đã nhờ chị hỏi ban tổ chức là có những nam minh tinh nào sẽ tham gia sao?" Hứa Cách Phỉ nói, "Chị đã tìm người hỏi rồi, bên đó giữ miệng vô cùng kín, không tra ra được kết quả gì cả, chẳng qua là chị cảm thấy em hoàn toàn có thể yên tâm, với vị trí của Vân Nhược Châu, thì tuyệt đối sẽ không tham gia cái loại chương trình này."
"Em cũng cảm thấy như vậy, không đến là tốt nhất."
Suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, một ảnh đế có thể dễ dàng đoạt được giải thưởng quốc tế lớn trong tay thì làm sao lại tự hạ mình đi tham gia một chương trình ti vi chứ? Vân Nhược Châu đã vào nghề lâu như vậy rồi, nhưng cho dù có nhiều bộ phim điện ảnh hơn nữa, thì anh cũng đều không hề tham gia vào bất kỳ chương trình ti vi nào, mặc dù trên danh sách lần này có tên của anh, nhưng mà chắc cũng chỉ để câu sự chú ý và tăng lượt view thôi, nếu không thì sẽ vô cùng đắt đỏ nha?
Trong lòng ổn định, giọng điệu của Hạ Tuyền cũng mang theo ý cười: "Cảm ơn chị Phỉ nhiều, khi nào mời chị ăn cơm nha."
Hứa Cách Phỉ nghiêm túc nói: "Bây giờ chỉ cần không mang lại phiền phức cho chị là chị liền A Di Đà Phật rồi, hôm nay lúc ăn trưa nhớ kỹ phải kiềm chế đấy, ngày mai còn phải lên hình nữa, đừng có mà ăn đến nỗi mặt sưng hết cả lên!"
Hạ Tuyền liên tục đồng ý.
"Đúng rồi, ngày hôm qua rốt cuộc em đã làm gì ở trên máy bay vậy? Mã Nghĩ không ngăn em lại sao? Chị chỉ là về trễ đúng một ngày thôi, mà em đã gây ra chuyện gì cho chị vậy."
Mã Nghĩ là nam trợ lý của Hạ Tuyền, nhớ tới một màn kia ở trên máy bay, tâm tình tốt của cô hơi xuống dốc một chút, không để lại dấu vết nói sang chuyện khác: "Không có gì, giữa trưa rồi, chị đi ăn cơm trước đi, em cũng đi ăn cơm đây."
Hứa Cách Phỉ không nghe theo tiếp tục nói: "Chị nói cho em biết này Hạ Tuyền, em đừng có tự cho rằng mình thật sự lợi hại, cũng đừng có đi trêu chọc Lệ Tịnh Lương nữa, em không chơi nổi đâu biết chưa?"
"Em không hề cảm thấy mình lợi hại, cũng không muốn chơi đùa." Hạ Tuyền kiên nhẫn nói xong, cảm thấy sau lưng đang có xe đi tới, muốn nhường đường cho đối phương, nhưng ngõ lại quá hẹp, nếu cô muốn nhường đường thì phải dán cả người vào bức tường mới được, nhưng nếu thế thì quá không văn minh rồi.
Hứa Cách Phỉ cũng không biết tình hình bên này, nói thẳng: "Em không cảm thấy mình lợi hại khi em lấy danh thiếp của anh ta sao? Nếu em lại náo loạn một lần nữa với Vân Nhược Châu kia thì chị còn có thể chấp nhận được, nhưng làm ơn đừng có chọc tới vị tổ tông kia."
Lần trước bởi vì xì căng đan ầm ĩ với Vân Nhược Châu, mà Hạ Tuyền bị các fan của nam thần ném đá rất thảm, chẳng những bị mắng là mượn cơ hội để lăng xê, diễn xuất kém, mà thậm chí còn nói là cô được một đạo diễn quy tắc ngầm nhìn trúng.
Nhớ tới cũng thấy rất bất lực, nhưng thật ra đó cũng không hẳn là chuyện xấu, bởi vì ít nhất cô cũng thật sự nổi tiếng nhờ danh tiếng của Vân Nhược Châu, coi như là trong cái họa có cái phúc.
"Biết rồi, nhưng sao lại nói tới Vân Nhược Châu." Hạ Tuyền giật giật khóe miệng nói, "Hơn nữa vì sao em không thể đi tìm Lệ Tịnh Lương chứ? Nam chưa cưới nữ chưa gả, tìm anh ta không được sao?"
"Em tỉnh ngủ chưa vậy?" Hứa Cách Phỉ ngạc nhiên nói, "Lệ Tịnh Lương đã đính hôn rồi, vị hôn phu chính là con gái của ông chủ mới của em mà em lại không biết à? Hơn nữa chị đã nói với em từ rất sớm rồi, đồng ý với chị là sẽ không nói đến chuyện yêu đương." d.đ.l.q.đ.tiểu.ốc
"Vậy em phải làm sao?" Hạ Tuyền nghe thấy người khác nhắc tới Diệp Minh Tâm là liền bốc hỏa, cô dứt khoát đứng yên tại chỗ nói chuyện với Hứa Cách Phỉ, "Chẳng lẽ em cần phải một mình đi dạo phố một mình đi ăn cơm một mình chịu đựng tất cả sao?"
Hứa Cách Phỉ trầm mặc, qua một hồi lâu mới mệt mỏi nói: "Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, chị không có việc gì nữa." Nói xong liền cúp máy.
Lời xin lỗi ngay trên đầu lưỡi, nhưng Hạ Tuyền lại không nói ra được. Cô nhìn điện thoại một lúc
Editor: Tiểu Ốc
Sau sự kiện chặn cửa ngày hôm trước, Hạ Tuyền lại phỏng vấn của phóng viên ở nhà, mục đích cô trở về Giang Thành lần này ngoại trừ người đàn ông kia ra, thì còn vì phải tham gia một chương trình yêu đương thực tế của các đại minh tinh đang vô cùng thịnh hành có tên là 《 giả làm người yêu 》 mùa thứ hai.
Vì mánh lới cùng với tính chất đáng xem, nên ban tổ chức thông báo là chưa xác định được ai sẽ tham gia, mà chỉ tung ra một danh sách các nam nữ minh tinh, nhân viên sẽ lựa chọn tại chỗ. Đối với chương trình lần này, Hạ Tuyền rất nắm chặt, nhưng khi phóng viên hỏi cô có tham gia hay không thì cô cũng không khẳng định, người Trung Quốc được dạy phải khiêm tốn, biểu hiện quá mức cường thế ngược lại sẽ không đòi được lợi.
Sau khi phỏng vấn xong cô có thời gian một ngày trống lịch, nên ngủ thẳng cho tới khi nào tự tỉnh thì thôi, lúc rời giường thì đã đúng chuẩn vào giữa trưa. Thay đồ trang sức trang nhã, đeo kính râm lên, đội mũ cùng với đeo khẩu trang, mặc một chiếc quần dài màu xanh dương, cầm ô che nắng rồi đi ra khỏi cửa.
Hôm nay cô định đi dạo phố phường một chút, sau đó đi ăn ở bên ngoài. Mặc dù kể từ sau khi trở nên nổi tiếng thì thường xuyên bị nhận ra khi đi dạo, nhưng cô cũng không nổi tiếng đến nỗi mà ngay cả sinh hoạt bình thường cũng bị liên lụy.
Giang Thành là quê nhà của cô, cô rất quen thuộc với nơi này, nhưng mà đúng là đã rất lâu rồi không trở về. Bởi vì trong lòng có mục đích khác nên mấy năm nay vẫn luôn một mực bôn ba và cố gắng ở bên ngoài, đến lúc cuối cùng cũng có thể tâm bình khí hòa trở lại nơi thành thị này thì nơi đây đã thay đổi rồi.
Giang Thành là một thành phố cổ xưa, tương đối nổi tiếng vì những ngõ hẻm ở đây, mặc dù bây giờ các tòa cao ốc đều rất cao và hiện đại, nhưng vẫn có rất nhiều nơi đặc sắc được mở ra ở trong các ngõ hẻm.
Buổi trưa hôm nay cô định đi ăn một bữa cơm truyền thống quê hương, cho nên bảo tài xế dừng lại, đi bộ vào một con ngõ, quẹo trái quẹo phải ở bên trong, tìm kiếm cửa tiệm kia trong trí nhớ.
Đi tới đi lui, điện thoại di động của cô chợt vang lên, lấy ra nhìn một cái, là người đại diện Hứa Cách Phỉ của cô gọi tới, giương mắt nhìn lướt qua rồi đi vào một cái ngõ khác, một tay ôm ngực không chút để ý nhận điện thoại.
"Chị Phỉ." Cô nhẹ giọng nói, "Có chuyện gì sao? Hôm nay em nghỉ phép."
Hứa Cách Phỉ lạnh nhạt nói: "Nghỉ phép thì không thể gọi điện thoại cho em sao?"
"Dĩ nhiên có thể, có dặn dò gì ạ?" Cô vô cùng dịu dàng.
"Chẳng phải lần trước em đã nhờ chị hỏi ban tổ chức là có những nam minh tinh nào sẽ tham gia sao?" Hứa Cách Phỉ nói, "Chị đã tìm người hỏi rồi, bên đó giữ miệng vô cùng kín, không tra ra được kết quả gì cả, chẳng qua là chị cảm thấy em hoàn toàn có thể yên tâm, với vị trí của Vân Nhược Châu, thì tuyệt đối sẽ không tham gia cái loại chương trình này."
"Em cũng cảm thấy như vậy, không đến là tốt nhất."
Suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, một ảnh đế có thể dễ dàng đoạt được giải thưởng quốc tế lớn trong tay thì làm sao lại tự hạ mình đi tham gia một chương trình ti vi chứ? Vân Nhược Châu đã vào nghề lâu như vậy rồi, nhưng cho dù có nhiều bộ phim điện ảnh hơn nữa, thì anh cũng đều không hề tham gia vào bất kỳ chương trình ti vi nào, mặc dù trên danh sách lần này có tên của anh, nhưng mà chắc cũng chỉ để câu sự chú ý và tăng lượt view thôi, nếu không thì sẽ vô cùng đắt đỏ nha?
Trong lòng ổn định, giọng điệu của Hạ Tuyền cũng mang theo ý cười: "Cảm ơn chị Phỉ nhiều, khi nào mời chị ăn cơm nha."
Hứa Cách Phỉ nghiêm túc nói: "Bây giờ chỉ cần không mang lại phiền phức cho chị là chị liền A Di Đà Phật rồi, hôm nay lúc ăn trưa nhớ kỹ phải kiềm chế đấy, ngày mai còn phải lên hình nữa, đừng có mà ăn đến nỗi mặt sưng hết cả lên!"
Hạ Tuyền liên tục đồng ý.
"Đúng rồi, ngày hôm qua rốt cuộc em đã làm gì ở trên máy bay vậy? Mã Nghĩ không ngăn em lại sao? Chị chỉ là về trễ đúng một ngày thôi, mà em đã gây ra chuyện gì cho chị vậy."
Mã Nghĩ là nam trợ lý của Hạ Tuyền, nhớ tới một màn kia ở trên máy bay, tâm tình tốt của cô hơi xuống dốc một chút, không để lại dấu vết nói sang chuyện khác: "Không có gì, giữa trưa rồi, chị đi ăn cơm trước đi, em cũng đi ăn cơm đây."
Hứa Cách Phỉ không nghe theo tiếp tục nói: "Chị nói cho em biết này Hạ Tuyền, em đừng có tự cho rằng mình thật sự lợi hại, cũng đừng có đi trêu chọc Lệ Tịnh Lương nữa, em không chơi nổi đâu biết chưa?"
"Em không hề cảm thấy mình lợi hại, cũng không muốn chơi đùa." Hạ Tuyền kiên nhẫn nói xong, cảm thấy sau lưng đang có xe đi tới, muốn nhường đường cho đối phương, nhưng ngõ lại quá hẹp, nếu cô muốn nhường đường thì phải dán cả người vào bức tường mới được, nhưng nếu thế thì quá không văn minh rồi.
Hứa Cách Phỉ cũng không biết tình hình bên này, nói thẳng: "Em không cảm thấy mình lợi hại khi em lấy danh thiếp của anh ta sao? Nếu em lại náo loạn một lần nữa với Vân Nhược Châu kia thì chị còn có thể chấp nhận được, nhưng làm ơn đừng có chọc tới vị tổ tông kia."
Lần trước bởi vì xì căng đan ầm ĩ với Vân Nhược Châu, mà Hạ Tuyền bị các fan của nam thần ném đá rất thảm, chẳng những bị mắng là mượn cơ hội để lăng xê, diễn xuất kém, mà thậm chí còn nói là cô được một đạo diễn quy tắc ngầm nhìn trúng.
Nhớ tới cũng thấy rất bất lực, nhưng thật ra đó cũng không hẳn là chuyện xấu, bởi vì ít nhất cô cũng thật sự nổi tiếng nhờ danh tiếng của Vân Nhược Châu, coi như là trong cái họa có cái phúc.
"Biết rồi, nhưng sao lại nói tới Vân Nhược Châu." Hạ Tuyền giật giật khóe miệng nói, "Hơn nữa vì sao em không thể đi tìm Lệ Tịnh Lương chứ? Nam chưa cưới nữ chưa gả, tìm anh ta không được sao?"
"Em tỉnh ngủ chưa vậy?" Hứa Cách Phỉ ngạc nhiên nói, "Lệ Tịnh Lương đã đính hôn rồi, vị hôn phu chính là con gái của ông chủ mới của em mà em lại không biết à? Hơn nữa chị đã nói với em từ rất sớm rồi, đồng ý với chị là sẽ không nói đến chuyện yêu đương." d.đ.l.q.đ.tiểu.ốc
"Vậy em phải làm sao?" Hạ Tuyền nghe thấy người khác nhắc tới Diệp Minh Tâm là liền bốc hỏa, cô dứt khoát đứng yên tại chỗ nói chuyện với Hứa Cách Phỉ, "Chẳng lẽ em cần phải một mình đi dạo phố một mình đi ăn cơm một mình chịu đựng tất cả sao?"
Hứa Cách Phỉ trầm mặc, qua một hồi lâu mới mệt mỏi nói: "Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, chị không có việc gì nữa." Nói xong liền cúp máy.
Lời xin lỗi ngay trên đầu lưỡi, nhưng Hạ Tuyền lại không nói ra được. Cô nhìn điện thoại một lúc
/51
|