"Tại...tại sao lại thế này?" Giang Triết Mỹ đứng như trời trồng, vẻ mặt chẳng giấu được sự bàng hoàng. Trước mắt cô, căn biệt thự của Giang Cẩn Quỳ đã bị cảnh sát phong toả.
Bước chân run rẫy lùi về sau, phải mất một lúc cô mới có thể đứng vững trở lại, nhưng đầu óc vẫn không thể định hình được gì. Cô cầm điện thoại, nhanh chóng gọi đến số máy của Giang Cẩn Quỳ, nhưng chẳng có ai đáp lại ngoài những hồi âm thanh vô nghĩa cứ lặp lại bên tai.
Tay cô thoáng run lên, siết chiếc điện thoại vào ngực. Đôi mắt ngấn nước đưa ánh nhìn hoảng loạn đảo khắp một vòng. Xung quanh cô, mọi thứ đều đột nhiên trở nên hư ảo khó hiểu. Rồi như mất hết bình tĩnh, cô lập tức ngồi vào xe, điên cuồng lao đến phía bệnh viện...
Khuấy nhẹ bát cháo nóng trên tay, Giang Triết Hàn đưa lên miệng thổi vài hơi, hắn ngắn gọn nói như ra lệnh: "Há miệng ra!"
Trạch Lam ngồi trên giường, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng. Cô vẫn không có tâm trạng nuốt trôi bất kì thứ gì, dù là cao lương mỹ vị.
Cô hơi quay mặt về một phía, tỏ ý né tránh.
Giang Triết Hàn ngồi gần hơn, nhẫn nại lặp lại lần nữa: "Ngoan! Há miệng ra."
Trạch Lam vẫn chỉ đăm đăm nhìn vào một góc, lời nói của Giang Triết Hàn hệt như một cơn gió nhỏ lướt nhanh qua tai cô. Cô không chú ý, cũng không đem nó để trong lòng mình. Cô đang rất nhớ Phù Dung!
Trong đáy mắt sâu thẳm hơi rộ lên chút nóng lòng, nếu như là trước đây, hắn đã không cần suy nghĩ mà dùng sức bức ép cô. Nhưng hiện giờ thì không thể, cái thai đã lớn hơn rất nhiều kia hoàn toàn không cho phép hắn được làm điều gì quá đáng.
Hắn nhẫn nhịn, lấy sự ôn nhu đè nén đi sự nóng tính vốn có. Hắn chạm nhẹ lên mặt cô, ngón tay dịu dàng xoa xoa gò má. Hắn nói: "Em thực sự cứng đầu đến mức muốn cả con bé cũng chịu đói với em sao Trạch Lam? Nếu em không ăn, không tự bảo trọng mình thì làm sao có thể lo cho con bé? Hiểu Tình, nó cần em mạnh mẽ hơn!"
Chẳng biết là do trùng hợp hay đứa nhỏ kia thực sự hiểu ra, Giang Triết Hàn vừa dứt lời thì nó đã đạp một cái thật mạnh, khiến Trạch Lam cũng vì đó mà giật mình khẽ nhíu mày.
"Em ổn chứ?" Giang Triết Hàn lo lắng hỏi. Hắn sờ lên bụng Trạch Lam, nhìn vào nét mặt đang dần giãn ra trở lại của cô, hắn hỏi tiếp: "Con bé lại đạp à?"
Trạch Lam khép mắt gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Đạp...rất mạnh!"
Nghe đến đây, đột nhiên Giang Triết Hàn bật ra tiếng cười. Nụ cười hiếm hoi khác biệt của hắn đi kèm thứ âm thanh trầm lặng nam tính truyền đến bên tai khiến Trạch Lam phải vô thức ngước nhìn.
"Ngay cả Hiểu Tình cũng đồng ý với tôi, con bé ắt hẳn phản đối kịch liệt với cái cách bướng bĩnh mà em đang làm." Giang Triết Hàn nói, một ngón tay còn không ngừng chạm lên chóp mũi của cô.
Hắn đưa thìa cháo về phía cô, chỉ bá đạo nhướng mắt một lần. Trong sự ân cần lại như xen lẫn sự thúc ép, thực sự làm người khác phải đôi lần suy nghĩ. Con người của hắn, liệu còn có bao nhiêu phần khó đoán.
Khi cô còn chẳng có chút đề phòng, chỉ mãi nhìn vô định vào một góc thì bất chợt hắn lại ngang nhiên ghé môi hôn cô một cái. Không hề thâm nhập, chỉ đơn giản là một cái chạm môi rất nhẹ bên ngoài.
Cô ngẫn người nhìn hắn, hắn lại sắc bén nhìn cô mà khẽ nói: "Nếu em không ăn, tôi sẽ tiếp tục hôn!"
Trạch Lam bối rối đôi chút, cự li gương mặt Giang Triết Hàn rất gần. Hơi thở nóng hổi của hắn cứ bình thản rót nhẹ vào tai cô. Cô hơi nghiêng sang một bên, lạnh nhạt nói: "Tôi không có tâm trạng..."
Còn chẳng cho cô nói hết câu, Giang Triết Hàn lại cắt ngang bằng một lời nói đầy mờ ám: "Là không có tâm trạng để ăn, hay không có tâm trạng để hôn?"
"Không phải...hm!!!" Trạch Lam chỉ vừa mở miệng muốn tranh luận nhưng liền bị hắn áp môi hôn đến giật mình. Cô đẩy lấy vai hắn, yếu đuối chống trả.
Hắn rời môi cô, trán kề trán thích thú trầm giọng: "Bây giờ, em có ăn hay không?"
Trạch Lam thở mạnh, trong mắt đã có chút chấn động. Cô rất nhanh gật đầu: "Ăn...tôi sẽ ăn!"
Giang Triết Hàn nhếch môi, cười rất hài lòng. Hắn đưa thìa cháo về phía Trạch Lam, cô liền ngoan ngoãn há miệng ăn hết. Một thìa rồi hai thìa, lần lượt từng thìa cháo nóng được hắn cẩn thận thổi qua rồi đút cho cô.
Cô thì thấy bản thân như bị ép đem thành một đứa trẻ nhỏ, dưới sự chăm sóc này của hắn cô càng cảm thấy lồng ngực mình dâng lên thứ xúc cảm khó tả. Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó của hắn, cô chừa từng nghĩ có những lúc con người hắn lại có thể thay đổi khác lạ đến thế này.
Hoặc giả, hắn chưa từng thay đổi. Chẳng qua chỉ là do hắn mang bản tính này giấu sâu trong người, che đậy bản thân bằng thứ vỏ bọc đầy ác cảm vô tình. Phải đến khi tâm bị chấn động, hắn mới thức tỉnh mà để lộ hết ra bên ngoài.
Chính là nét mặt hiện giờ cô đang nhìn thấy!
Giang Triết Hàn đút đến thìa cuối cùng, sau đó dùng khăn giấy thấm nhẹ lên môi Trạch Lam. Hắn nói: "Tôi ra ngoài một lúc, sẽ quay lại nhanh thôi. Nếu ở trong phòng quá buồn chán, em có thể gọi y tá đưa em ra ngoài. Hít thở một chút không khí trong lành vẫn tốt hơn!"
Không đáp, Trạch Lam chỉ ngã người ra sau, tỏ ý muốn nằm xuống giường. Giang Triết Hàn hiểu ra, hắn nhanh tay đỡ lấy người cô, thật cẩn thận giúp cô có tư thế thoải mái nhất có thể.
Kéo chăn bông đắp ngang ngực cô, còn không quên vén nhẹ vài sợi tóc con rơi ra trước trán, dịu dàng nói: "Nghỉ ngơi đi!"
Nhưng khi hắn vừa xoay lưng, liền nhận thấy ống tay áo một bên có lực ghì lại. Hắn quay mặt trở về, đã thấy bàn tay Trạch Lam đang siết chặt lấy tay hắn. Hắn nhíu mày, nhìn vào đôi mắt bi thương đó của cô, hắn biết cô đang muốn nhắn gửi hắn điều gì.Đặt lên bàn tay Trạch Lam một cái vỗ về rất ấm áp, hắn tiến lại gần cô hơn, hơi thấp người rồi trấn an: "Tôi sẽ lo liệu mọi thứ, cứ yên tâm!"
Trạch Lam mím môi, đáy mắt hằn lên sự trông đợi vô hạn. Cô thấy vết thương trong lòng vẫn còn đang dâng lên cơn đau khó chịu, trong phút chốc lại như từng chút huỷ hoại tâm can mình. Dù là cơ hội mong manh đến cỡ nào, cô vẫn mong rằng Phù Dung sẽ bình an vô sự.
Năm ngón tay trắng muốt hơi giãn ra, thôi không cố sức níu lấy tay áo Giang Triết Hàn. Hắn hạ người, vừa muốn hôn lên môi cô thì bên ngoài chợt truyền đến vài âm thanh hỗn loạn.
"Mỹ Mỹ?!"
Giang Triết Hàn cau mày, khí sắc lập tức thay đổi. Hắn nhìn ra cửa, đã thấy Giang Triết Mỹ đang ngoan cố chống trả với đám thuộc hạ canh giữ bên ngoài. Hắn vuốt ve gương mặt Trạch Lam, ôn nhu nói: "Tôi phải đi rồi! Nhân viên y tế sẽ mang bữa trưa đến đúng giờ, em nhớ phải ăn cho hết!"
"Bỏ ra! Tôi phải gặp anh ấy..." Giang Triết Mỹ cố đẩy vào người hai tên thuộc hạ đang kéo lấy cô cách xa cánh cửa phòng bệnh. Đến khi một giọng nói đầy khó chịu cất lên mới làm cô thôi làm càn.
"Chuyện gì?" Giang Triết Hàn hỏi, ánh mắt đổ dồn về phía Giang Triết Mỹ một cái nhìn đầy giận dữ. Giang Triết Mỹ được buông thả, liền chạy đến nắm lấy áo hắn mà gấp gáp hỏi: "Anh hai...anh cả...anh cả đã bị cảnh sát bắt rồi! Chuyện này là sao hả?"
Trái ngược với sự hoảng loạn của cô, Giang Triết Hàn chỉ vô tình gạt tay cô ra, thản nhiên nói: "Làm ầm làm ĩ không ra hệ thống gì, chính là vì chuyện này?"
Giang Triết Mỹ sững sốt trước thái độ hờ hững của Giang Triết Hàn. Mí mắt cô giật đến run lên liên tục, cô lấp bấp: "Anh hai...anh làm sao thế? Anh cả bị bắt, chuyện hệ trọng như vậy mà anh lại coi như không có gì! Anh hai..."
Nắm lấy cánh tay Giang Triết Hàn, Giang Triết Mỹ lần nữa mới giật mình nhận ra sự lãnh đạm tột cùng đang hiện lên trên mặt hắn. Trong đáy mắt hắn, bình lặng đến lạnh người.
"Lẽ nào...lẽ nào anh cả bị bắt...là do anh!?" Giang Triết Mỹ vừa hỏi, tay vừa siết chặt tay áo Giang Triết Hàn đến run rẫy.
Hắn chỉ dửng dưng nhìn cô, ngắn gọn đáp: "Đúng!"
Nghe qua giọng nói đầy thâm trầm vừa tàn nhẫn cất lên, Giang Triết Mỹ hệt như đi từ bàng hoàng đến một thứ cảm xúc cực đoan tồi tệ khác - đó là căm giận.
"Anh hai! Anh điên rồi sao? Người đó là anh ruột của anh, là anh cả kia mà!!!"
Giang Triết Mỹ gào khóc, trong quãng giọng ấy chất đầy sự bi phẫn. Cô liên tục đánh mạnh vào ngực Giang Triết Hàn, vừa đánh vừa kêu khóc: "Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này? Tại sao anh em chúng ta lại tổn hại lẫn nhau như vậy?"
Vừa hay lúc này, Giang Triết Mỹ đưa mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh của Trạch Lam. Ngay lập tức cô đã nổi điên mà quát thẳng vào mặt Giang Triết Hàn: "Có phải là vì chị ta hay không? Anh hai, trả lời em đi! Có phải anh vì chị ta mà đến cả anh ruột cũng không cần?"
"Câm miệng!" Giang Triết Hàn giận dữ gằng giọng. Tia mắt hắn hẹp dài nổi đầy sát khí, một nhát ghim thẳng vào đứa em gái đang ngu ngơ không chịu hiểu chuyện.
Sắc mặt hắn tối sầm, ngữ khí đã không còn bình thản: "Cẩn Quỳ buôn bán chất cấm, tội danh đó là không thể chối cãi. Tống anh ta vào tù là muốn anh ta dừng lại việc sai trái mà mình đang làm. Mỹ Mỹ, em đã lớn thế này rồi, lẽ nào phân biệt phải trái mà em cũng không rõ?"
"Không đúng! Không..." Giang Triết Mỹ ngang bướng vừa muốn phản đối, còn chưa hết câu thì Giang Triết Hàn đã lấn tới mà nói: "Chẳng phải Tố Dĩ Dĩ là đồng nghiệp tốt của em sao? Cô ta ra nông nỗi như vậy, em còn thơ ngây tin mọi chuyện chỉ là tai nạn? Em có từng nghĩ đến nguyên do nào khác hay không?"
Giang Triết Mỹ căng mắt nhìn trừng trừng vào kẻ đang lấn áp mình, bước chân cô loạng choạng lùi về sau. Cô ôm tai, nhắm mắt mà gào thét: "Không nghe! Em không muốn nghe!!!"
"Chỉ là do anh đã quá u mê Trạch Lam, chỉ vì cô ta mà anh có thể đánh đổi tất cả mọi thứ. Ngay cả tình thân mà anh cũng không cần!"
"Giang Triết Hàn!!!"
Giang Triết Mỹ đột ngột kêu thẳng tên hắn, rồi cô nhanh tay giật phăng mặt dây chuyền phỉ thuý mà ném mạnh xuống dưới sàn. Vừa đau lòng vừa căm giận mà gào lên: "Tôi ghét anh!"
Trước mắt Giang Triết Hàn, bóng lưng đầy oán trách của Giang Triết Mỹ mỗi lúc mỗi xa dần. Hắn vẫn đứng yên đó, trong vài phút hệt như hoá thành bất động.
Nhìn xuống những mảnh vỡ bé tí nằm vương vãi dưới chân, trong đáy mắt sâu thẳm như cuộn thành một vòng tâm bão. Trong khoảng ký ức vui vẻ ngắn ngủi, hắn chợt thấy nụ cười đầy hạnh phúc của Giang Triết Mỹ năm cô vừa lên sáu. Năm đó trong dịp sinh nhật, hắn đã tự tay đeo mặt dây chuyền này lên cho cô.
"Đứa trẻ này, vẫn ngốc đến vậy!" Giang Triết Hàn khẽ trách, nhưng trong quãng giọng chẳng hề có chút nóng giận nào.
Lúc này, từ phía sau, Đàm Chiêu mới đi đến mà thấp giọng hỏi: "Triết Mỹ lại bướng nữa à?"
Giang Triết Hàn không đáp, nhưng từ góc độ này, dù chỉ quan sát được bóng lưng của hắn, anh cũng tự khắc hiểu ra tâm trạng của hắn đang xung đột đến mức nào.
Bước đến trước một chút, mũi giày cẩn thận né tránh dẫm lên những mảnh vụn bên dưới. Đàm Chiêu ngán ngẫm lắc đầu, nhìn ra phía hành lang mà Giang Triết Mỹ vừa khuất dạng rồi nói: "Xem ra, vị tiểu thư này vẫn chưa chịu lớn. Đứa trẻ của Giang gia này, quả thực rất khó dạy bảo!"
Lúc này, sau cánh cửa phòng bệnh, Trạch Lam đứng nấp phía sau, lén nhìn qua ô cửa kính đã chứng kiến được tất cả. Cô bần thần đi về phía giường, thẫn thờ ngồi xuống. Đôi mắt cứ nhìn mãi ra phía cửa, không thể không để tâm.
Nhưng sự thật chẳng phải là có để tâm hay không nữa, mà Trạch Lam đã thực sự đem tâm tư mình đặt vào phía Giang Triết Hàn từ lúc nào mà cô cũng không hay. Tận mắt nhìn thấy cảnh hắn bị chính người thân oán hận rồi từ bỏ, cô lại vô thức cảm thấy không yên trong lòng.
"Mình yêu anh ta sao?"
Trạch Lam tự hỏi, mi mắt ngấn nước khẽ run lên. Cô siết chặt khoảng áo trước ngực, mâu thuẫn thay nhau dằn xé lên nơi tim. Đặt tay lên bụng, chậm rãi xoa xoa thành những vòng tròn. Cô cắn môi, khép mắt cố nuốt thứ cảm xúc hỗn độn xuống lồng ngực.
Đến bây giờ, dù không muốn thú nhận nhưng Trạch Lam vẫn phải chấp nhận sự thật nghiệt ngã. Giây phút cô ngỡ bản thân đã sắp rời xa được hắn, thì cô lại cay đắng phát hiện, thứ hắn nắm giữ không chỉ còn là thân xác của cô, mà đến cả con tim, cảm xúc...cũng vô tình bị hắn chiếm giữ!
[...]
"Bị cáo Giang Cẩn Quỳ, tội danh tàng trữ và mua bán ma tuý được cấu thành. Tuyên án xử phạt bảy năm tù giam đối với bị cáo Giang Cẩn Quỳ. Những bị cáo liên quan mỗi người năm năm tù giam, tịch thu toàn bộ gia sản cơ nghiệp!"
Phiên toà cuối cùng được khép lại, cánh phóng viên bên ngoài đã bắt đầu xôn xao muốn tìm nguồn thông tin nhanh nhất. Giang Triết Hàn bước ra đến cửa, lập tức đã có hàng chục phóng viên đổ thẳng vào hắn.
Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra, hắn chẳng hề màng tới, chỉ lạnh lùng lướt qua đám đông rồi ngồi vào trong xe. Đám thuộc hạ phải liên tục kề sát, kẻ thì dọn đường, gạt đám phóng viên lắm chuyện sang một bên.
Giang Triết Hàn ngã lưng ra ghế, nâng cao kính xe. Trong đầu hắn, vẫn chưa dứt được hình ảnh giây phút Giang Cẩn Quỳ bị giải đi. Giây phút đó, hắn chỉ thấy ánh mắt của anh hận hắn chất đầy sát khí.
Tam Ngưu ngồi hàng ghế trước, nhìn qua gương chiếu hậu mà nói: "Tứ thiếu, rốt cuộc anh ta cũng đã bị tuyên án. Mặc dù chỉ có bảy năm, nhưng xem ra đã là quá đủ để chúng ta khôi phục lại mọi thứ."
Nghe đến đây, hàng lông mày của Giang Triết Hàn chợt đổ xô lại một cách đáng sợ. Bảy năm, vốn dĩ với chừng ấy tội danh của Giang Cẩn Quỳ, không thể nào chỉ dừng lại ở con số bảy.
Giang Cẩn Quỳ vẫn không hổ danh là bậc cáo già đầy gian xảo, số chứng cứ còn lại chưa kịp thu thập toàn bộ đã bị kẻ nào đó nhanh trí xoá sạch. Manh mối điều tra bị đứt đoạn, thời gian xét xử bị kéo dài đã gần hai tháng. Cảnh sát buộc phải kết án, để toà đưa ra phán quyết cuối cùng.
Xe bắt đầu lăn bánh, trong phút chốc ngang hàng với chiếc xe nghiệp vụ của cảnh sát. Giang Cẩn Quỳ bị còng hai tay, nhưng nét mặt lại ung dung vô cùng. Anh thoáng đưa mắt nhìn sang, liền nhận ra chiếc xe đang đi song song kia là của ai. Lập tức, trong đầu nổi lên một trận lửa lớn.
Giang Triết Hàn lặng nhìn qua lớp cửa kính, chỉ thấy trước mắt chẳng khác gì một bức tranh u tối ảm đạm. Hắn thấy tia mắt sắc nhọn như dao của Giang Cẩn Quỳ đang nhìn mình, rồi lại nhếch môi nói vu vơ.
"Bảy năm! Xem ra khoảng thời gian này, tôi phải tranh thủ sống thật an nhàn...cho đến khi một ngày anh quay trở lại!"
Bước chân run rẫy lùi về sau, phải mất một lúc cô mới có thể đứng vững trở lại, nhưng đầu óc vẫn không thể định hình được gì. Cô cầm điện thoại, nhanh chóng gọi đến số máy của Giang Cẩn Quỳ, nhưng chẳng có ai đáp lại ngoài những hồi âm thanh vô nghĩa cứ lặp lại bên tai.
Tay cô thoáng run lên, siết chiếc điện thoại vào ngực. Đôi mắt ngấn nước đưa ánh nhìn hoảng loạn đảo khắp một vòng. Xung quanh cô, mọi thứ đều đột nhiên trở nên hư ảo khó hiểu. Rồi như mất hết bình tĩnh, cô lập tức ngồi vào xe, điên cuồng lao đến phía bệnh viện...
Khuấy nhẹ bát cháo nóng trên tay, Giang Triết Hàn đưa lên miệng thổi vài hơi, hắn ngắn gọn nói như ra lệnh: "Há miệng ra!"
Trạch Lam ngồi trên giường, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng. Cô vẫn không có tâm trạng nuốt trôi bất kì thứ gì, dù là cao lương mỹ vị.
Cô hơi quay mặt về một phía, tỏ ý né tránh.
Giang Triết Hàn ngồi gần hơn, nhẫn nại lặp lại lần nữa: "Ngoan! Há miệng ra."
Trạch Lam vẫn chỉ đăm đăm nhìn vào một góc, lời nói của Giang Triết Hàn hệt như một cơn gió nhỏ lướt nhanh qua tai cô. Cô không chú ý, cũng không đem nó để trong lòng mình. Cô đang rất nhớ Phù Dung!
Trong đáy mắt sâu thẳm hơi rộ lên chút nóng lòng, nếu như là trước đây, hắn đã không cần suy nghĩ mà dùng sức bức ép cô. Nhưng hiện giờ thì không thể, cái thai đã lớn hơn rất nhiều kia hoàn toàn không cho phép hắn được làm điều gì quá đáng.
Hắn nhẫn nhịn, lấy sự ôn nhu đè nén đi sự nóng tính vốn có. Hắn chạm nhẹ lên mặt cô, ngón tay dịu dàng xoa xoa gò má. Hắn nói: "Em thực sự cứng đầu đến mức muốn cả con bé cũng chịu đói với em sao Trạch Lam? Nếu em không ăn, không tự bảo trọng mình thì làm sao có thể lo cho con bé? Hiểu Tình, nó cần em mạnh mẽ hơn!"
Chẳng biết là do trùng hợp hay đứa nhỏ kia thực sự hiểu ra, Giang Triết Hàn vừa dứt lời thì nó đã đạp một cái thật mạnh, khiến Trạch Lam cũng vì đó mà giật mình khẽ nhíu mày.
"Em ổn chứ?" Giang Triết Hàn lo lắng hỏi. Hắn sờ lên bụng Trạch Lam, nhìn vào nét mặt đang dần giãn ra trở lại của cô, hắn hỏi tiếp: "Con bé lại đạp à?"
Trạch Lam khép mắt gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Đạp...rất mạnh!"
Nghe đến đây, đột nhiên Giang Triết Hàn bật ra tiếng cười. Nụ cười hiếm hoi khác biệt của hắn đi kèm thứ âm thanh trầm lặng nam tính truyền đến bên tai khiến Trạch Lam phải vô thức ngước nhìn.
"Ngay cả Hiểu Tình cũng đồng ý với tôi, con bé ắt hẳn phản đối kịch liệt với cái cách bướng bĩnh mà em đang làm." Giang Triết Hàn nói, một ngón tay còn không ngừng chạm lên chóp mũi của cô.
Hắn đưa thìa cháo về phía cô, chỉ bá đạo nhướng mắt một lần. Trong sự ân cần lại như xen lẫn sự thúc ép, thực sự làm người khác phải đôi lần suy nghĩ. Con người của hắn, liệu còn có bao nhiêu phần khó đoán.
Khi cô còn chẳng có chút đề phòng, chỉ mãi nhìn vô định vào một góc thì bất chợt hắn lại ngang nhiên ghé môi hôn cô một cái. Không hề thâm nhập, chỉ đơn giản là một cái chạm môi rất nhẹ bên ngoài.
Cô ngẫn người nhìn hắn, hắn lại sắc bén nhìn cô mà khẽ nói: "Nếu em không ăn, tôi sẽ tiếp tục hôn!"
Trạch Lam bối rối đôi chút, cự li gương mặt Giang Triết Hàn rất gần. Hơi thở nóng hổi của hắn cứ bình thản rót nhẹ vào tai cô. Cô hơi nghiêng sang một bên, lạnh nhạt nói: "Tôi không có tâm trạng..."
Còn chẳng cho cô nói hết câu, Giang Triết Hàn lại cắt ngang bằng một lời nói đầy mờ ám: "Là không có tâm trạng để ăn, hay không có tâm trạng để hôn?"
"Không phải...hm!!!" Trạch Lam chỉ vừa mở miệng muốn tranh luận nhưng liền bị hắn áp môi hôn đến giật mình. Cô đẩy lấy vai hắn, yếu đuối chống trả.
Hắn rời môi cô, trán kề trán thích thú trầm giọng: "Bây giờ, em có ăn hay không?"
Trạch Lam thở mạnh, trong mắt đã có chút chấn động. Cô rất nhanh gật đầu: "Ăn...tôi sẽ ăn!"
Giang Triết Hàn nhếch môi, cười rất hài lòng. Hắn đưa thìa cháo về phía Trạch Lam, cô liền ngoan ngoãn há miệng ăn hết. Một thìa rồi hai thìa, lần lượt từng thìa cháo nóng được hắn cẩn thận thổi qua rồi đút cho cô.
Cô thì thấy bản thân như bị ép đem thành một đứa trẻ nhỏ, dưới sự chăm sóc này của hắn cô càng cảm thấy lồng ngực mình dâng lên thứ xúc cảm khó tả. Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó của hắn, cô chừa từng nghĩ có những lúc con người hắn lại có thể thay đổi khác lạ đến thế này.
Hoặc giả, hắn chưa từng thay đổi. Chẳng qua chỉ là do hắn mang bản tính này giấu sâu trong người, che đậy bản thân bằng thứ vỏ bọc đầy ác cảm vô tình. Phải đến khi tâm bị chấn động, hắn mới thức tỉnh mà để lộ hết ra bên ngoài.
Chính là nét mặt hiện giờ cô đang nhìn thấy!
Giang Triết Hàn đút đến thìa cuối cùng, sau đó dùng khăn giấy thấm nhẹ lên môi Trạch Lam. Hắn nói: "Tôi ra ngoài một lúc, sẽ quay lại nhanh thôi. Nếu ở trong phòng quá buồn chán, em có thể gọi y tá đưa em ra ngoài. Hít thở một chút không khí trong lành vẫn tốt hơn!"
Không đáp, Trạch Lam chỉ ngã người ra sau, tỏ ý muốn nằm xuống giường. Giang Triết Hàn hiểu ra, hắn nhanh tay đỡ lấy người cô, thật cẩn thận giúp cô có tư thế thoải mái nhất có thể.
Kéo chăn bông đắp ngang ngực cô, còn không quên vén nhẹ vài sợi tóc con rơi ra trước trán, dịu dàng nói: "Nghỉ ngơi đi!"
Nhưng khi hắn vừa xoay lưng, liền nhận thấy ống tay áo một bên có lực ghì lại. Hắn quay mặt trở về, đã thấy bàn tay Trạch Lam đang siết chặt lấy tay hắn. Hắn nhíu mày, nhìn vào đôi mắt bi thương đó của cô, hắn biết cô đang muốn nhắn gửi hắn điều gì.Đặt lên bàn tay Trạch Lam một cái vỗ về rất ấm áp, hắn tiến lại gần cô hơn, hơi thấp người rồi trấn an: "Tôi sẽ lo liệu mọi thứ, cứ yên tâm!"
Trạch Lam mím môi, đáy mắt hằn lên sự trông đợi vô hạn. Cô thấy vết thương trong lòng vẫn còn đang dâng lên cơn đau khó chịu, trong phút chốc lại như từng chút huỷ hoại tâm can mình. Dù là cơ hội mong manh đến cỡ nào, cô vẫn mong rằng Phù Dung sẽ bình an vô sự.
Năm ngón tay trắng muốt hơi giãn ra, thôi không cố sức níu lấy tay áo Giang Triết Hàn. Hắn hạ người, vừa muốn hôn lên môi cô thì bên ngoài chợt truyền đến vài âm thanh hỗn loạn.
"Mỹ Mỹ?!"
Giang Triết Hàn cau mày, khí sắc lập tức thay đổi. Hắn nhìn ra cửa, đã thấy Giang Triết Mỹ đang ngoan cố chống trả với đám thuộc hạ canh giữ bên ngoài. Hắn vuốt ve gương mặt Trạch Lam, ôn nhu nói: "Tôi phải đi rồi! Nhân viên y tế sẽ mang bữa trưa đến đúng giờ, em nhớ phải ăn cho hết!"
"Bỏ ra! Tôi phải gặp anh ấy..." Giang Triết Mỹ cố đẩy vào người hai tên thuộc hạ đang kéo lấy cô cách xa cánh cửa phòng bệnh. Đến khi một giọng nói đầy khó chịu cất lên mới làm cô thôi làm càn.
"Chuyện gì?" Giang Triết Hàn hỏi, ánh mắt đổ dồn về phía Giang Triết Mỹ một cái nhìn đầy giận dữ. Giang Triết Mỹ được buông thả, liền chạy đến nắm lấy áo hắn mà gấp gáp hỏi: "Anh hai...anh cả...anh cả đã bị cảnh sát bắt rồi! Chuyện này là sao hả?"
Trái ngược với sự hoảng loạn của cô, Giang Triết Hàn chỉ vô tình gạt tay cô ra, thản nhiên nói: "Làm ầm làm ĩ không ra hệ thống gì, chính là vì chuyện này?"
Giang Triết Mỹ sững sốt trước thái độ hờ hững của Giang Triết Hàn. Mí mắt cô giật đến run lên liên tục, cô lấp bấp: "Anh hai...anh làm sao thế? Anh cả bị bắt, chuyện hệ trọng như vậy mà anh lại coi như không có gì! Anh hai..."
Nắm lấy cánh tay Giang Triết Hàn, Giang Triết Mỹ lần nữa mới giật mình nhận ra sự lãnh đạm tột cùng đang hiện lên trên mặt hắn. Trong đáy mắt hắn, bình lặng đến lạnh người.
"Lẽ nào...lẽ nào anh cả bị bắt...là do anh!?" Giang Triết Mỹ vừa hỏi, tay vừa siết chặt tay áo Giang Triết Hàn đến run rẫy.
Hắn chỉ dửng dưng nhìn cô, ngắn gọn đáp: "Đúng!"
Nghe qua giọng nói đầy thâm trầm vừa tàn nhẫn cất lên, Giang Triết Mỹ hệt như đi từ bàng hoàng đến một thứ cảm xúc cực đoan tồi tệ khác - đó là căm giận.
"Anh hai! Anh điên rồi sao? Người đó là anh ruột của anh, là anh cả kia mà!!!"
Giang Triết Mỹ gào khóc, trong quãng giọng ấy chất đầy sự bi phẫn. Cô liên tục đánh mạnh vào ngực Giang Triết Hàn, vừa đánh vừa kêu khóc: "Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này? Tại sao anh em chúng ta lại tổn hại lẫn nhau như vậy?"
Vừa hay lúc này, Giang Triết Mỹ đưa mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh của Trạch Lam. Ngay lập tức cô đã nổi điên mà quát thẳng vào mặt Giang Triết Hàn: "Có phải là vì chị ta hay không? Anh hai, trả lời em đi! Có phải anh vì chị ta mà đến cả anh ruột cũng không cần?"
"Câm miệng!" Giang Triết Hàn giận dữ gằng giọng. Tia mắt hắn hẹp dài nổi đầy sát khí, một nhát ghim thẳng vào đứa em gái đang ngu ngơ không chịu hiểu chuyện.
Sắc mặt hắn tối sầm, ngữ khí đã không còn bình thản: "Cẩn Quỳ buôn bán chất cấm, tội danh đó là không thể chối cãi. Tống anh ta vào tù là muốn anh ta dừng lại việc sai trái mà mình đang làm. Mỹ Mỹ, em đã lớn thế này rồi, lẽ nào phân biệt phải trái mà em cũng không rõ?"
"Không đúng! Không..." Giang Triết Mỹ ngang bướng vừa muốn phản đối, còn chưa hết câu thì Giang Triết Hàn đã lấn tới mà nói: "Chẳng phải Tố Dĩ Dĩ là đồng nghiệp tốt của em sao? Cô ta ra nông nỗi như vậy, em còn thơ ngây tin mọi chuyện chỉ là tai nạn? Em có từng nghĩ đến nguyên do nào khác hay không?"
Giang Triết Mỹ căng mắt nhìn trừng trừng vào kẻ đang lấn áp mình, bước chân cô loạng choạng lùi về sau. Cô ôm tai, nhắm mắt mà gào thét: "Không nghe! Em không muốn nghe!!!"
"Chỉ là do anh đã quá u mê Trạch Lam, chỉ vì cô ta mà anh có thể đánh đổi tất cả mọi thứ. Ngay cả tình thân mà anh cũng không cần!"
"Giang Triết Hàn!!!"
Giang Triết Mỹ đột ngột kêu thẳng tên hắn, rồi cô nhanh tay giật phăng mặt dây chuyền phỉ thuý mà ném mạnh xuống dưới sàn. Vừa đau lòng vừa căm giận mà gào lên: "Tôi ghét anh!"
Trước mắt Giang Triết Hàn, bóng lưng đầy oán trách của Giang Triết Mỹ mỗi lúc mỗi xa dần. Hắn vẫn đứng yên đó, trong vài phút hệt như hoá thành bất động.
Nhìn xuống những mảnh vỡ bé tí nằm vương vãi dưới chân, trong đáy mắt sâu thẳm như cuộn thành một vòng tâm bão. Trong khoảng ký ức vui vẻ ngắn ngủi, hắn chợt thấy nụ cười đầy hạnh phúc của Giang Triết Mỹ năm cô vừa lên sáu. Năm đó trong dịp sinh nhật, hắn đã tự tay đeo mặt dây chuyền này lên cho cô.
"Đứa trẻ này, vẫn ngốc đến vậy!" Giang Triết Hàn khẽ trách, nhưng trong quãng giọng chẳng hề có chút nóng giận nào.
Lúc này, từ phía sau, Đàm Chiêu mới đi đến mà thấp giọng hỏi: "Triết Mỹ lại bướng nữa à?"
Giang Triết Hàn không đáp, nhưng từ góc độ này, dù chỉ quan sát được bóng lưng của hắn, anh cũng tự khắc hiểu ra tâm trạng của hắn đang xung đột đến mức nào.
Bước đến trước một chút, mũi giày cẩn thận né tránh dẫm lên những mảnh vụn bên dưới. Đàm Chiêu ngán ngẫm lắc đầu, nhìn ra phía hành lang mà Giang Triết Mỹ vừa khuất dạng rồi nói: "Xem ra, vị tiểu thư này vẫn chưa chịu lớn. Đứa trẻ của Giang gia này, quả thực rất khó dạy bảo!"
Lúc này, sau cánh cửa phòng bệnh, Trạch Lam đứng nấp phía sau, lén nhìn qua ô cửa kính đã chứng kiến được tất cả. Cô bần thần đi về phía giường, thẫn thờ ngồi xuống. Đôi mắt cứ nhìn mãi ra phía cửa, không thể không để tâm.
Nhưng sự thật chẳng phải là có để tâm hay không nữa, mà Trạch Lam đã thực sự đem tâm tư mình đặt vào phía Giang Triết Hàn từ lúc nào mà cô cũng không hay. Tận mắt nhìn thấy cảnh hắn bị chính người thân oán hận rồi từ bỏ, cô lại vô thức cảm thấy không yên trong lòng.
"Mình yêu anh ta sao?"
Trạch Lam tự hỏi, mi mắt ngấn nước khẽ run lên. Cô siết chặt khoảng áo trước ngực, mâu thuẫn thay nhau dằn xé lên nơi tim. Đặt tay lên bụng, chậm rãi xoa xoa thành những vòng tròn. Cô cắn môi, khép mắt cố nuốt thứ cảm xúc hỗn độn xuống lồng ngực.
Đến bây giờ, dù không muốn thú nhận nhưng Trạch Lam vẫn phải chấp nhận sự thật nghiệt ngã. Giây phút cô ngỡ bản thân đã sắp rời xa được hắn, thì cô lại cay đắng phát hiện, thứ hắn nắm giữ không chỉ còn là thân xác của cô, mà đến cả con tim, cảm xúc...cũng vô tình bị hắn chiếm giữ!
[...]
"Bị cáo Giang Cẩn Quỳ, tội danh tàng trữ và mua bán ma tuý được cấu thành. Tuyên án xử phạt bảy năm tù giam đối với bị cáo Giang Cẩn Quỳ. Những bị cáo liên quan mỗi người năm năm tù giam, tịch thu toàn bộ gia sản cơ nghiệp!"
Phiên toà cuối cùng được khép lại, cánh phóng viên bên ngoài đã bắt đầu xôn xao muốn tìm nguồn thông tin nhanh nhất. Giang Triết Hàn bước ra đến cửa, lập tức đã có hàng chục phóng viên đổ thẳng vào hắn.
Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra, hắn chẳng hề màng tới, chỉ lạnh lùng lướt qua đám đông rồi ngồi vào trong xe. Đám thuộc hạ phải liên tục kề sát, kẻ thì dọn đường, gạt đám phóng viên lắm chuyện sang một bên.
Giang Triết Hàn ngã lưng ra ghế, nâng cao kính xe. Trong đầu hắn, vẫn chưa dứt được hình ảnh giây phút Giang Cẩn Quỳ bị giải đi. Giây phút đó, hắn chỉ thấy ánh mắt của anh hận hắn chất đầy sát khí.
Tam Ngưu ngồi hàng ghế trước, nhìn qua gương chiếu hậu mà nói: "Tứ thiếu, rốt cuộc anh ta cũng đã bị tuyên án. Mặc dù chỉ có bảy năm, nhưng xem ra đã là quá đủ để chúng ta khôi phục lại mọi thứ."
Nghe đến đây, hàng lông mày của Giang Triết Hàn chợt đổ xô lại một cách đáng sợ. Bảy năm, vốn dĩ với chừng ấy tội danh của Giang Cẩn Quỳ, không thể nào chỉ dừng lại ở con số bảy.
Giang Cẩn Quỳ vẫn không hổ danh là bậc cáo già đầy gian xảo, số chứng cứ còn lại chưa kịp thu thập toàn bộ đã bị kẻ nào đó nhanh trí xoá sạch. Manh mối điều tra bị đứt đoạn, thời gian xét xử bị kéo dài đã gần hai tháng. Cảnh sát buộc phải kết án, để toà đưa ra phán quyết cuối cùng.
Xe bắt đầu lăn bánh, trong phút chốc ngang hàng với chiếc xe nghiệp vụ của cảnh sát. Giang Cẩn Quỳ bị còng hai tay, nhưng nét mặt lại ung dung vô cùng. Anh thoáng đưa mắt nhìn sang, liền nhận ra chiếc xe đang đi song song kia là của ai. Lập tức, trong đầu nổi lên một trận lửa lớn.
Giang Triết Hàn lặng nhìn qua lớp cửa kính, chỉ thấy trước mắt chẳng khác gì một bức tranh u tối ảm đạm. Hắn thấy tia mắt sắc nhọn như dao của Giang Cẩn Quỳ đang nhìn mình, rồi lại nhếch môi nói vu vơ.
"Bảy năm! Xem ra khoảng thời gian này, tôi phải tranh thủ sống thật an nhàn...cho đến khi một ngày anh quay trở lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/113
|