Tiếng cửa phòng mở ra, Trạch Lam chậm rãi rời khỏi căn phòng sau một đêm bị hành hạ đến toàn thân suýt chút cũng muốn rời rạc.
Trước mặt cô, Giang Triết Hàn đứng ngay phía nơi cửa sổ cách cô chỉ vài ba bước chân ngắn ngủi. Dưới cái nắng sớm vừa mới lên cao không bao lâu, soi rọi vào thân ảnh cao lớn của hắn một khoảng vàng nhạt.
Ở góc độ này, khi hắn đang đứng ngược chiều của ánh nắng ngoài kia. Bóng lưng lạnh lùng của hắn càng tạo cho người khác một cái nhìn xa cách vô hạn. Trạch Lam đứng yên trước cửa phòng, hai bàn tay thoáng siết chặt thân váy trên người đến nhăn nhúm.
Rõ ràng, dù Giang Triết Hàn có hoàn hảo đến đâu ở vẻ bề ngoài của hắn, nhưng trong mắt cô, hắn vẫn chỉ là hiện thân của cầm thú hung ác. Cô tự nghĩ, liệu cái thứ đỏ rực đang đập ở phía ngực trái của hắn...có phải cấu thành từ sắt đá lạnh lẽo hay không? Mà đối với cô hay bất kì ai, hắn chỉ mang đúng một nét tàn nhẫn ngay từ trong ánh mắt.
Tứ thiếu!
Tiếng của Liêu Tống khẽ cúi đầu gọi lấy, bóng lưng Giang Triết Hàn chầm chậm chuyển động. Hắn nhướng mày nhìn cô gái đang đứng cách hắn không xa, trong lòng rộ chút khen ngợi.
Trạch Lam trong bộ đầm bồng bềnh, mềm mại màu trắng tinh. Phần thân váy xoè ra, lại rũ xuống một cách nhẹ nhàng. Điểm xuyến trên thân váy là những viên đá ánh bạc lấp lánh phản chiếu dưới ánh sáng của đèn vàng bên trên.
Mái tóc vẫn còn ẩm ướt được cô tự do buông xoã, một bên được vén nhẹ qua vành tai, rơi rước ra trước một vài lọn tóc đen nho nhỏ. Gương mặt trắng trẻo điểm lên đôi má phần ửng hồng. Cánh môi chẳng cần son dưỡng vẫn nhuận mềm, ngon mắt.
Quả thực, dù hận cô đến vậy, nhưng Giang Triết Hàn theo bản năng một người đàn ông. Hắn không thể phủ nhận rằng Trạch Lam - cô đẹp đến hoàn hảo! Mà sự hoàn hảo này...lại bị một tay hắn nắm giữ, bị hắn chà đạp không một lần thương tiếc.
Rãnh môi Giang Triết Hàn cong nhẹ, đế giày tây từng nhịp gõ xuống sàn gạch bóng loáng, dần dần tiến về phía Trạch Lam. Hai tay theo thói quen vốn có để trong túi quần, hắn thư thả nói với cô bằng cái chất giọng trầm trầm của mình.
Chào mừng cô trở về nhà sau một chuyến rong chơi thú vị!
Âm thanh ấy truyền đến tai Trạch Lam, chỉ khiến cô thấy nơi đại não vang lên hàng vạn lần những tiếng rơi vỡ vụn vặt. Cô khép mắt cúi mặt, cố gắng kiềm nén mọi sự thống hận, khổ sở xuống sâu trong lồng ngực.
Giang Triết Hàn - con người này quả thực nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì ở trên đời. Cô trốn chạy khỏi hắn đã hai lần, vậy mà...lần nào cũng để hắn tóm được một cách dễ dàng. Hơn nữa, lại còn xem cuộc đào thoát bằng cả tính mạng của cô như một trò chơi tiêu khiển. Hắn đầu tiên buông thả, rồi lại rình rập, rồi lại siết sao truy đuổi tận cùng.
Hắn căn bản ngay từ đầu, chưa bao giờ có ý định sẽ để Trạch Lam cô vụt mất khỏi lòng bàn tay hắn. Cố gắng bao nhiêu lần thì đã sao, chạy thoát khỏi hắn thì thế nào. Đến cuối cùng, vẫn bị hắn thâu tóm theo đúng mọi điều mà hắn muốn.
Những dòng suy nghĩ thay nhau dẫm đạp lên cõi lòng đã rạn nứt của Trạch Lam, trong một lúc làm khoé mi cô có phần cay nóng khó chịu. Yết hầu cô trượt xuống, nuốt lấy mùi vị mặn đắng của nước mắt, của nhục nhã đau thương.
Cô ngẩng cao đầu nhìn trực diện vào Giang Triết Hàn, cứng rắn nói: Tôi muốn gặp Phù Dung!
Hàng lông mày của Giang Triết Hàn thoáng nhướng lên kiêu căng, hắn nhếch môi cười nhạt nhẽo mà lạnh lùng đáp: Gặp hay không, không đến lượt cô quyết định. Còn phải chờ xem, cô sẽ khiến tâm trạng của tôi trở nên như thế nào. Là lành hay dữ...phụ thuộc ở cách xử sự của cô!
Nói xong, Giang Triết Hàn còn không quên đưa một ngón tay khẽ nâng nhẹ khuôn cằm của Trạch Lam lên, gương mặt đẹp như tượng tạc chậm rãi gần kề. Hơi thở ấm nóng nơi hắn từng đợt phả nhẹ vào mặt cô, khiến cô chỉ vô thức nuốt nghẹn vào lòng mà đứng đó cam chịu.
Cánh môi bị Giang Triết Hàn hôn lấy trước mặt bao nhiêu con mắt của đám thủ hạ, hắn vẫn ngang ngược hôn cô một cách cuồng nhiệt. Mười ngón tay cấu chặt vào thân váy đến run rẫy, Trạch Lam không thể phản kháng trước sự đe doạ của Giang Triết Hàn.
Cô nhắm mắt chấp nhận bị hắn mang ra trêu đùa trước mặt người khác. Mùi vị từ cánh môi của cô là thứ chưa bao giờ hắn cảm thấy thôi luyến tiếc. Bất kể là vị trí nào trên cơ thể cô, hắn đều muốn được nếm đầy đủ, một tấc cũng không bỏ sót.
Giang Triết Hàn đưa nhãn khí vô tình nhìn vào gương mặt trước mắt, đầu lông mày của Trạch Lam cau chặt khi phải gượng ép bản thân đón nhận chiếc lưỡi ngông cuồng của hắn đang đùa giỡn trong khoan miệng.
Hắn rời bỏ cánh môi hồng nhuận mềm mại của cô, đáy mắt mang theo sự tàn nhẫn bất diệt lạnh lùng nhìn cô. Rồi không nói một lời, hắn chỉ đưa tay lau nhẹ qua cánh môi bạc tình của mình rồi quay lưng về phía cô mà tiến thẳng về trước.
Trạch Lam thất thần nhìn theo hình dáng đáng sợ đang xa dần, chợt tiếng gọi của Liêu Tống làm cô giật mình, vội định thần trở lại. Hắn lại nói:
Cô Lưu, phiền cô nhanh chân lên. Tứ thiếu không muốn phải chờ đợi bất kì ai...
Giọng nói của Liêu Tống khàn đặc lại trầm thấp, cùng với vẻ ngoài có phần dữ tợn, thực sự khiến Trạch Lam phải lo sợ đôi chút. Cô không đáp, lặng lẽ lê đôi chân trong đôi giày cao gót ánh bạc được mua về cùng chiếc đầm sang trọng theo sau những dấu chân đã qua của Giang Triết Hàn.
Cách cô độ chừng chỉ bốn năm bước chân, Giang Triết Hàn một thân cao quý bước đi với mọi sự tôn trọng và kính nể của tất cả những ai nhìn thấy hắn. Trạch Lam nhỏ bé hơn vạn phần dưới sức ép của thế lực, xung quanh cô là những tên thủ hạ cứ kè sát không rời nửa bước.
Cô tuy trong dáng dấp như rất sang trọng, trang nhã khi khoác lên người những món hàng đắt tiền xa xỉ. Nhưng thực chất lại chẳng khác một tên tù binh đang bị áp giải đến pháp trường để hành quyết.
Bước đi chẳng dám ngẩng mặt nhìn ai, Trạch Lam cố gắng lãng đi những ánh mắt hiếu kì và soi mói của mọi người xung quanh. Chiếc xế hộp đen bóng đỗ ngay trước sân lớn ngay cửa chính của toà nhà, một tên thủ hạ đi đến mở cửa.
Giang Triết Hàn chợt dừng chân, trước khi ngồi vào xe, hắn vẫn quay lại lặng nhìn Trạch Lam một lần. Cô dẫu đứng cách hắn một khoảng, nhưng cô vẫn nhận thấy dường như trong đôi mắt vô tình đó của hắn...lại như ẩn chứa những trăn trở khó đoán vô cùng.
Cô khẽ mím môi, cố giữ bình tĩnh khi tiếng cửa xe đã đóng sầm. Cô được Liêu Tống đưa đến và ngồi vào một chiếc xe khác, theo sau chiếc xe trước mặt của Giang Triết Hàn.
Trạch Lam ngồi thẫn thờ đưa mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa nhịp sống hối hả, vội vã của nơi đô thị phồn hoa. Nhưng cuộc đời của cô như bị rơi lại giữa chừng, không yên vui, không tiếng cười, không còn mơ ước hay hoài bão.
Cuộc sống của cô bị vây quanh bởi bóng đêm dày đặc, bị kiềm hãm giữa quyền thế và tiền tài. Tất cả những thứ đó, chỉ đến từ một người - chính là Giang Triết Hàn.
Nghĩ đến đây, Trạch Lam vô thức cười nhạt môi, cô tựa đầu vào ô kính, lặng người cay mắt nhìn dòng xe bên ngoài qua lại tấp nập. Lại không ngăn được bản thân phải thầm khao khát được tự do như những cô gái đang vui vẻ tản bộ trên vỉa hè.
Trước đây...mình cũng đã từng như vậy! Trạch Lam lẩm bẩm, nơi sóng mũi đã nhanh chóng cay nóng. Cô hít một hơi, cố gắng giữ cho bản thân còn lại một chút mạnh mẽ. Bởi vì, cô vẫn còn Phù Dung, con bé rất cần sự mạnh mẽ, kiên cường của cô. Nếu đến cả người làm chị như cô cũng ngã gục, thì thử hỏi một con bé như nó...sẽ sống thế nào giữa cái hiện thực khốc liệt này!
***
Ông chủ! Cafe của ngài!
Giọng Quân Nhu nhỏ nhẹ cất lên, cô đặt tách cafe còn nóng mới pha xong lên mặt bàn kính. Trước mặt cô, Giang Cẩn Quỳ ngồi chéo chân đang chậm rãi ngắm nhìn khẩu iPi 1 một cách khá thích thú.
Quân Nhu cố tình để những động tác của mình chậm lại một cách nhất định, nhằm níu giữ thêm chút ít thời gian để ở gần hơn với người đàn ông cao quý kia.
Nhưng...sự cao quý đó của Giang Cẩn Quỳ lại mang đến cho cô chỉ là một thứ xa cách vô hình đến đau lòng. Thậm chí, ngay khi cô đang đứng ngay trước mặt anh, đặt trước bàn kính là một tách cafe do chính tay cô pha đang toả hương ngào ngạt. Vậy mà, trong đáy mắt lạnh lùng đó của anh không có gì ngoài khẩu súng đắt đỏ trên tay.
Quân Nhu nuốt mọi phẫn uất, tổn thương xuống sâu tận đáy lòng. Suy cho cùng, ngay từ đầu mọi việc cũng là do mình cô tự suy diễn. Tình cảm do cô tạo ra, do cô mà sinh sôi nảy nở thì lại vì Giang Cẩn Quỳ mà chết dần chết mòn.
Thoáng nhận ra cô gái trước mặt mình không có dấu hiệu rời đi, Giang Cẩn Quỳ mới đưa mắt khẽ nhìn sang Quân Nhu mà nghiêm nghị lên tiếng.
Có chuyện gì muốn nói sao?
Hai cánh môi mềm khẽ mím lại, Quân Nhu cố điềm tĩnh nuốt nước bọt một hơi. Cô e dè ngẩng mặt, dưới cái sự lãnh đạm đang tản ra từ Giang Cẩn Quỳ, thực sự khiến Quân Nhu cô cảm thấy có một chút sức ép nặng nề không hề thoải mái.
Cô nhỏ giọng nói: Tôi chỉ muốn xem, vết thương trên cổ của ngài...có ổn hay không?
Giang Cẩn Quỳ hơi nheo mắt nhìn Quân Nhu, mà cái nheo mắt này cũng đủ làm cõi lòng cô hơi run lên vì sợ. Liệu có phải...cô lại làm gì đó khiến anh không hài lòng hay không?
Quân Nhu thầm nghĩ mà từng đoạn thần kinh nơi đại não cũng hơi căng ra đôi chút. Giang Cẩn Quỳ đặt khẩu súng xuống bàn, chậm rãi ngã lưng ra ghế mà trầm giọng cất lời: Tôi cảm thấy càng lúc sự lo lắng của cô hình như càng thái quá! Một chút vết thương nhỏ này...cô thực sự nghĩ sẽ ảnh hưởng đến tôi?
Tôi..không dám nghĩ vậy! Quân Nhu vội vã cúi đầu, trong giọng nói có phần lúng túng.
Giang Cẩn Quỳ cầm lấy tách cafe nâng lên đưa ngang tầm mắt, đầu lông mày nhíu lại, nhãn khí lộ ra chút không vừa ý mà lạnh lùng nói: Cafe hôm nay, về màu sắc lẫn mùi vị...đều tệ như nhau!
Câu nói nhẹ nhàng mà Giang Cẩn Quỳ vừa mới buông ra hệt như một cú đấm mạnh đến cõi lòng của Quân Nhu vỡ vụn thành một đóng đổ nát. Tâm mi của cô thoáng dao động một cái, lại cảm nhận nơi khoé mi có thứ gì đó ươn ướt và mờ nhạt. Đến khi một giọt lăn dài trên má, cô mới đau đớn nhận ra...là bản thân lại yếu đuối mà khóc ngay trước mặt người đàn ông cô yêu.
Giang Cẩn Quỳ đặt tách cafe xuống bàn, lạnh lùng đứng dậy khỏi ghế mà lướt qua Quân Nhu nhẹ như gió thoảng. Cô cắn môi nhìn lấy bóng lưng của anh trong chiếc áo sơmi trắng nhã nhặn, anh đứng xoay lưng về phía cô, trước mặt của anh...nơi mà cô bây giờ không thể nhìn thấy đã tản ra vài làn khói trắng mờ nhạt.
Hương thơm của thanh xì gà thượng hạng dần hoà vào trong không khí, như một chất kịch độc bơm đầy vào từng mạch máu nơi tim của Quân Nhu. Cô ngậm đắng ngập cả cõi lòng khi đón nhận sự tàn nhẫn, vô tình của Giang Cẩn Quỳ chỉ qua...một làn khói thuốc mỏng manh.
Trong giây phút từng đoạn xúc cảm trong cô như bị đứt đoạn, mọi sự tỉnh táo trong tâm trí của một kẻ đang đau lòng vì tình cũng nhanh chóng bị rời rạc. Quân Nhu chua xót nhìn lấy bóng lưng cao quý kia, lại lần nữa không ngăn được hờn ghen mà cất giọng.
Có phải ngài rất hứng thú với Lưu Trạch Lam?
Thanh xì gà vừa chạm lên môi khẽ khựng lại, Giang Cẩn Quỳ chậm rãi xoay người, trong nhãn khí rộ lên tia tức giận. Anh nhíu mày nhìn Quân Nhu, trầm giọng nói: Cô đang ghen tức mà muốn tra hỏi tôi?
Âm sắc nhuộm rõ một sự phẫn nộ đang từ từ nhen nhóm khiến Quân Nhu thoáng căng mắt sợ hãi. Cô nhìn trực diện vào Giang Cẩn Quỳ, đối mặt với diện dung lãnh đạm này của anh...chưa bao giờ là cô hết trầm luân đắm chìm trong đó.
Tình cảm của tôi dành cho ngài, ngài cũng đã biết. Việc tôi có đem lòng ghen tức hay không, cũng chẳng có gì là lạ lẫm! Thứ tôi muốn biết, chỉ là cảm giác và suy nghĩ của ngài...
Lời nói mạch lạc của Quân Nhu truyền đến tai, Giang Cẩn Quỳ vẫn chẳng để lấy một chút cảm xúc nào trong đáy mắt. Anh nhếch môi cười nhẹ mà nói: Ngô Quân Nhu, cô không phải tình nhân của tôi...cũng không phải là thứ khiến cho tôi sinh tâm hứng thú. Cô là thủ hạ dưới tay của tôi, việc của một tên thủ hạ chỉ là hoàn thành tốt nhiệm vụ mà mình được giao. Những thứ khác, tốt hơn hết đừng nên biết thì sẽ hay hơn!
Bầu trời còn sót lại chút bình tâm của Quân Nhu cũng như rung chuyển, cô đau đớn cảm nhận nơi tim mình đang từng hồi từng hồi rạn nứt. Trước mắt cô, Giang Cẩn Quỳ vẫn ung dung đứng ngay cửa sổ mà thưởng thức mùi vị của loại xì gà anh yêu thích.
Hương thơm lẫn làn khói mờ ảo kia lại như ngấm sâu vào vết nứt nơi tim của cô, làm chúng bị tách rộng rồi vỡ nát, đẩy cơn đau nhanh chóng lan truyền khắp mọi tế bào xúc cảm trong con người nhỏ bé.
Quả nhiên, trong mắt Giang Cẩn Quỳ, Quân Nhu cô chẳng qua không khác gì tách cafe bị anh bỏ lại trên bàn. Cô là thứ không hợp khẩu vị của anh, không vừa mắt của anh, lại càng không khiến một người đàn ông phong tình như anh gợi lên chút hứng thú.
Nhìn vào bóng lưng vô tâm trước mặt, Quân Nhu như kẻ mất trí mà nói: Nếu như ngài thích cô ta...tại sao không một lần tóm gọn cô ta về bên cạnh ngài?
Giang Cẩn Quỳ nhìn xa xăm ra khung cảnh tuyệt mỹ trước mặt mình, rừng cây xanh um bao phủ khắp một vùng xung quanh căn biệt thự. Anh rít một hơi xì gà, nhạt môi đáp lời: Lưu Trạch Lam cũng chỉ là thứ tiêu khiển phụ trong cuộc chơi này mà thôi. Việc gì tôi phải gấp gáp đối với cô ta kia chứ? Ít nhất, tôi cũng phải đợi em trai mình mê muội cô ta nhiều thêm nữa...tôi mới lịch sự ra tay!
Vậy...ngài muốn cô ta in lên người ngài thêm bao nhiêu dấu vết nữa? Quân Nhu càng nghĩ lại càng mất kiểm soát, cô vô tội vạ nói một cách khó hiểu. Biểu diện nhuốm đầy một màu u uất tột cùng...
Một vài tàn thuốc bị rơi rớt xuống sàn nhà, Giang Cẩn Quỳ hướng mắt về phía cô gái đứng cách mình không xa. Thanh xì gà bị kẹp giữa hai ngón tay của anh chỉ thẳng về phía cô mà đều đều cất giọng: In thêm bao nhiêu dấu cũng chẳng vấn đề gì với cả tôi.. và cả cô! Vì thực sự, khi chạm vào Lưu Trạch Lam rồi tôi mới biết...lí do vì sao Giang Triết Hàn lại như mê mẩn cô ta đến vậy....
Rắc một tiếng.
Bàn tay của Quân Nhu thoáng siết lại đến cả khớp tay cũng kêu lên một cái. Dường như Giang Cẩn Quỳ càng biết cô muốn xen vào tâm tình của anh bao nhiêu, anh lại càng cố ý làm tổn thương cô nhiều bấy nhiêu.
Rãnh môi của cô gượng cười, tầm mắt cúi xuống mà gằn giọng nói: Cafe của ngài...tôi sẽ đi pha lại một tách khác! Có lẽ do tâm trạng của tôi không tốt nên dẫn đến mùi vị mà tôi pha ra cũng tồi tệ. Thành thật xin lỗi ngài!
Quân Nhu cầm lấy tách cafe, mặt cúi gầm xuống mà nhanh chân rời khỏi. Cửa phòng đóng lại, cô đứng dựa lưng vào đó mà thở dồn dập. Tách cafe bị cô siết đến rung lên, cô buồn bã nhìn vào thứ chất lỏng nâu sẫm trong tách, mi mắt hơi nặng dần mà căm giận tự nói: Từ lúc nào, mà cô lại là thứ mùi vị khiến cho ngài ấy hài lòng kia chứ! Cô rốt cuộc mang trong người cái thứ yêu thuật chết tiệt nào...mà lại làm cả anh em Giang gia phải thèm khát được nếm trải?
Lúc này, Tá Đằng đang từ dưới chân cầu thang đi lên. Ngược hướng với hắn là một cô gái trong bộ dạng giận dữ, ấm ức nhanh chân lướt qua hắn. Một lực va mạnh vào bả vai của hắn, Quân Nhu chẳng thèm để tâm mà một mạch bước đi đến khuất dạng.
Tá Đằng chỉ nhìn theo cô, hắn sải bước đến gần phía phòng của Giang Cẩn Quỳ, lại vô tình trông thấy trong gốc cây Bách hồng sam bonsai ngay gần đó là một chiếc tách nằm nghiêng ngã.
Bên trong vẫn còn đọng lại một ít cafe đã nguội lạnh, Tá Đẳng nhếch môi khẽ nhướng mắt, lại vô tâm mà nói: Có lẽ thứ phức tạp và đáng sợ nhất...vẫn là lòng dạ và tâm tình của phái nữ! Dám mang cả chậu cây mà ông chủ yêu thích ra để trút giận, Ngô Quân Nhu...cô cũng to gan thật!
***
Tố Dĩ Dĩ ngồi trong xe, mòn mỏi cùng Giang Triết Mỹ chờ đợi tin tức của Trạch Lam trở về. Khi mà mọi công sức trong buổi sáng hôm nay tưởng đâu đã hoá công cốc, thì bất chợt từ phía xa, Giang Triết Mỹ dễ dàng nhận ra chiếc Audi Q8 của Giang Triết Hàn đang dần tiên tới.
Cô lay mạnh cánh tay của Tố Dĩ Dĩ mà reo lên: Dĩ Dĩ...về...về rồi!
Tố Dĩ Dĩ kinh ngạc lẫn vui mừng khi nghe tin, chiếc Audi sang trọng vừa chạy chờ tới, Giang Triết Mỹ đã liều mạng nhảy ngay ra trước đầu xe mà chặn lại.
Giang Triết Hàn sắc diện tối sầm, hắn vẫn ngồi yên trong xe không có dấu hiệu muốn đối mặt với người bên ngoài. Lại còn vô tình hơn khi phất tay ra hiệu cho tên thủ hạ tiếp tục cho xe tiến về trước.
Giang Triết Mỹ hốt hoảng né sang một bên, cô không nghĩ người anh hai của mình lại nhẫn tâm đến vậy. Nếu cô không né tránh, liệu có phải cô đã bị Giang Triết Hàn cho xe cán luôn qua người cô hay không?
Nghĩ đến đây, Giang Triết Mỹ giận dữ gào lên: Triết Hàn, anh mất trí rồi. Anh đúng là cái tên đại đại mất trí...Anh thực sự muốn cán chết em gái mình sao chứ?
Chiếc Audi lạnh lùng lăn bánh qua khỏi cánh cổng được mở ra, Giang Triết Mỹ hậm hực đứng đó thở hồng hộc. Cô vừa muốn lao luôn vào trong thì bị Tố Dĩ Dĩ giữ lại.
Mỹ Mỹ, bình tĩnh đi...em nhìn xem...người ngồi trong chiếc xe kia..có phải là Trạch Lam không?
Vừa nói, ngón tay của Tố Dĩ Dĩ run run hướng về phía chiếc xe đang lặng lẽ lướt chậm qua cả cô và Giang Triết Mỹ. Và quả nhiên, khi nhận ra người đang gục đầu buồn bã ngồi trong chiếc xe ấy là ai, cô đã vội nhảy lên mà la lớn: Trạch Lam!
Âm thanh dõng dạc quen thuộc truyền đến màng nhĩ, Trạch Lam trong phút chốc tỉnh táo vội ngẩng mặt quan sát. Nhìn thấy Tố Dĩ Dĩ đang chạy theo đuôi xe mà cô căng mắt suýt khóc.
Mặc kệ mình...cậu về đi. Trạch Lam ngồi nhìn ra phía tấm kính sau xe, vừa đau lòng nói vừa xua tay muốn đuổi Tố Dĩ Dĩ rời đi. Nhưng bên cạnh, Giang Triết Mỹ đã vội chạy xông vào đám thủ hạ, đòi sống đòi chết phải qua đuoc cổng.
Lúc này, một trong số các tên đang ngăn cản Giang Triết Mỹ bỗng nhận được mệnh lệnh nào đó từ bộ đàm, liền nhướng mắt với đám người con lại, sau đó đồng loạt bọn họ đều buông Giang Triết Mỹ, đứng yên một góc như thể chấp nhận cho việc mà cô đang muốn làm.
Mặc dù lấy làm lạ, nhưng cô không hề suy nghĩ thêm mà tiến nhanh vào trong. Chạy đến bên chiếc xe vừa dừng lại ở sân lớn, Giang Triết Mỹ đưa tay đâp mạnh lên cửa xe mà hét lên: Trạch Lam, chị không sao chứ?
Nhưng đổi lại sự lo lắng và sốt sắng của Giang Triết Mỹ lẫn Tố Dĩ Dĩ, Trạch Lam lại chỉ cúi mặt quay sang một phía, ngồi yên bất động. Quả thực, cô rất muốn đuoc ai đó cứu cô ra khỏi cơn ác mộng này...nhưng người đó nhất định không được là Tố Dĩ Dĩ...người bạn mà cô quý trọng nhất.
Việc đối đầu với Giang Triết Hàn là một việc ngu xuẩn nhất trên đời, chuyện lần trước Trạch Lam cô tìm đến cầu cứu Tố Dĩ Dĩ, may mắn thay khi Giang Triết Hàn hắn không động đến cô ấy.
Trạch Lam chẳng ngu dại mà gây phiền toái cho Tố Dĩ Dĩ thêm một lần nào nữa. Bởi thế, cô bây giờ đang cam chịu chấp nhận số phận. Cô không muốn được Tố Dĩ Dĩ đưa cô ra khỏi đây...khi Phù Dung hiện tại không biết đã ra sao?
Nè! Cậu làm sao thế? Có phải anh ta làm hại gì đến cậu nữa đúng không? giọng Tố Dĩ Dĩ cao lên, cô liều mạng mở luôn cửa xe mà lôi lấy Trạch Lam ra ngoài.
Giang Triết Mỹ lặng người đứng ở một chỗ, cô nhíu mày quan sát cẩn thận từng biểu hiện của Trạch Lam. Rồi như nhận ra điều gì đó, cô lên giọng hoài nghi mà hỏi: Nói đi...rốt cuộc chị là vì sao...lại liên quan đến Triết Hàn? Là anh ấy bắt ép chị...hay là còn có uẩn khúc nào ở đây?
Trạch Lam đưa mắt nhìn lấy cô tiểu thư của Giang gia, nhìn nét thành thật trong đôi mắt của cô ấy...cô cũng hiểu được Giang Triết Mỹ hoàn toàn khác biệt với anh hai của cô ấy.
Sự lo lắng, quan tâm của cô ấy dành cho cô, cô thực sự ghi tạc trong lòng. Nhưng Trạch Lam vẫn không trả lời câu hỏi đó mà chỉ ngậm ngùi nói: Cậu...mau dẫn Mỹ Mỹ rời khỏi đây đi. Mình...mình không thể rời khỏi nơi này được!
Tại...tại sao?! Tố Dĩ Dĩ lấp bấp, khi câu nói của Trạch Lam làm cô sững sốt vô cùng.
Giang Triết Mỹ nóng lòng, cô đi đến nắm chặt hai bả vai của Trạch Lam mà ra sức lay mạnh, lại không ngừng gào lên: Là Triết Hàn ép buộc chị có đúng không? Phù Dung...chắc chắn anh ấy bắt con bé để uy hiếp chị. Đúng không hả?...sao...sao chị không nói gì đi chứ Trạch Lam. Trả lời em đi...
Dù là không bắt ép, cô ta vẫn không thể rời khỏi đây!
Giọng của Giang Triết Hàn trầm mặc cất lên từ phía sau, khiến cả ba cô gái đều đồng loạt giật mình. Trạch Lam nén giận nhìn hắn, hắn lại một vẻ ngạo mạn tự đắc nhìn cô. Nhếch môi cười kiêu căng, hắn bước đến gần cô, người hơi nghiêng về trước mà khẽ nói: Sở dĩ cô ta không thể rời đi, là vì có một sự thật không thể nào chối bỏ được!
Sự thật?! cả Tố Dĩ Dĩ cùng Giang Triết Mỹ đều đồng thanh thốt lên. Bốn mắt căng ra nhìn chằm chằm vào Trạch Lam mong đợi một câu trả lời xác đáng từ phía cô.
Trạch Lam không dám nhìn trực diện vào hai cô gái trước mặt, ngay giây phút tất cả mọi thứ đều trở nên im ắng. Hơi thở của cả ba người kia đều bị dồn ép đến ngột ngạt thì Giang Triết Hàn đột ngột vòng tay qua eo nhỏ của Trạch Lam, một lực mạnh mẽ kéo cô về sát vào người hắn.
Trước tầm mắt như giãn ra vì kinh ngạc của Tố Dĩ Dĩ và Giang Triết Mỹ, còn chẳng đợi hai người họ hoài nghi thắc mắc thì Giang Triết Hàn hắn đã cong môi cười nhẹ, khẩu khí đầy tự mãn trầm trầm nhả ra, vừa nói hắn lại vừa liếc nhìn sang Trạch Lam với tia mắt đầy gian trá:
Thân là một tứ thiếu phu nhân Giang thị, thì làm sao có thể tuỳ tiện rời đi.
Anh hai...anh vừa nói gì? Anh gọi Trạch Lam..anh gọi chị ấy là tứ thiếu phu nhân? Giang Triết Mỹ căng mắt, đầu óc chao đảo đến suýt đứng không vững, ngón tay run rẫy chỉ vào Trạch Lam mà lấp bấp hỏi.
Bản thân Trạch Lam lúc này chẳng thể phản bác lại, cô vẫn nhớ như in lời đe doạ của Giang Triết Hàn - rằng sự lành hay dữ của Phù Dung...đều nằm ở cách xử sự của cô. Việc cô có thể làm bây giờ là im lặng, phó mặc cho mọi điều mà hắn muốn.
Nhìn Trạch Lam khép mắt cắn môi chịu đựng gói gọn trong vòng tay của Giang Triết Hàn, thực tình lòng dạ Giang Triết Mỹ muốn đảo lộn hết cả lên, cô vừa không hiểu chuyện gì đang diễn ra, lại như vừa bị sốc đến suýt ngất.
Nhìn vào Trạch Lam, cô lần nữa không ngăn được bản tính nóng nảy mà lớn giọng: Trả lời em đi! Chị...có thật là tứ thiếu phu nhân hay không?
Mười ngón tay của Trạch Lam thoáng siết chặt đến run bần bật, yết hầu cô nuốt xuống bao nhiêu uất nghẹn đến cả cõi lòng cũng sắp bị dồn nén đến nứt toạt.
Sự im lặng của Trạch Lam càng làm cho bầu không khí thêm bí bách, Tố Dĩ Dĩ cắn chặt cánh môi đang va vào nhau. Cô gằn giọng mà lên tiếng: Trạch Lam! Cậu hãy mở miệng và nói...rằng anh ta đang nói láo đi. Làm ơn...
Là thật...tất cả những gì anh ta nói...đều là thật! Bởi thế mình không thể rời khỏi anh ta được. Cho nên...hai người đi đi. Trạch Lam nén đau mà đáp. Hàm răng bị cô nghiến chặt đến sắp đau buốt. Trước sự cả kinh lẫn bàng hoàng của Tố Dĩ Dĩ cùng Giang Triết Mỹ, Giang Triết Hàn lại chỉ khẽ buông ra một tiếng cười vụn vặt.
Hắn đưa cánh môi lành lạnh chạm nhẹ lên vành tai của Trạch Lam một cái, đôi mắt ánh lên sự thâm độc mà càn rỡ cố ý nói lớn: Giấy hôn thú là do một tay cô ký vào...Thật may...khi dường như cô vẫn còn không quên điều đó!
Trước mặt cô, Giang Triết Hàn đứng ngay phía nơi cửa sổ cách cô chỉ vài ba bước chân ngắn ngủi. Dưới cái nắng sớm vừa mới lên cao không bao lâu, soi rọi vào thân ảnh cao lớn của hắn một khoảng vàng nhạt.
Ở góc độ này, khi hắn đang đứng ngược chiều của ánh nắng ngoài kia. Bóng lưng lạnh lùng của hắn càng tạo cho người khác một cái nhìn xa cách vô hạn. Trạch Lam đứng yên trước cửa phòng, hai bàn tay thoáng siết chặt thân váy trên người đến nhăn nhúm.
Rõ ràng, dù Giang Triết Hàn có hoàn hảo đến đâu ở vẻ bề ngoài của hắn, nhưng trong mắt cô, hắn vẫn chỉ là hiện thân của cầm thú hung ác. Cô tự nghĩ, liệu cái thứ đỏ rực đang đập ở phía ngực trái của hắn...có phải cấu thành từ sắt đá lạnh lẽo hay không? Mà đối với cô hay bất kì ai, hắn chỉ mang đúng một nét tàn nhẫn ngay từ trong ánh mắt.
Tứ thiếu!
Tiếng của Liêu Tống khẽ cúi đầu gọi lấy, bóng lưng Giang Triết Hàn chầm chậm chuyển động. Hắn nhướng mày nhìn cô gái đang đứng cách hắn không xa, trong lòng rộ chút khen ngợi.
Trạch Lam trong bộ đầm bồng bềnh, mềm mại màu trắng tinh. Phần thân váy xoè ra, lại rũ xuống một cách nhẹ nhàng. Điểm xuyến trên thân váy là những viên đá ánh bạc lấp lánh phản chiếu dưới ánh sáng của đèn vàng bên trên.
Mái tóc vẫn còn ẩm ướt được cô tự do buông xoã, một bên được vén nhẹ qua vành tai, rơi rước ra trước một vài lọn tóc đen nho nhỏ. Gương mặt trắng trẻo điểm lên đôi má phần ửng hồng. Cánh môi chẳng cần son dưỡng vẫn nhuận mềm, ngon mắt.
Quả thực, dù hận cô đến vậy, nhưng Giang Triết Hàn theo bản năng một người đàn ông. Hắn không thể phủ nhận rằng Trạch Lam - cô đẹp đến hoàn hảo! Mà sự hoàn hảo này...lại bị một tay hắn nắm giữ, bị hắn chà đạp không một lần thương tiếc.
Rãnh môi Giang Triết Hàn cong nhẹ, đế giày tây từng nhịp gõ xuống sàn gạch bóng loáng, dần dần tiến về phía Trạch Lam. Hai tay theo thói quen vốn có để trong túi quần, hắn thư thả nói với cô bằng cái chất giọng trầm trầm của mình.
Chào mừng cô trở về nhà sau một chuyến rong chơi thú vị!
Âm thanh ấy truyền đến tai Trạch Lam, chỉ khiến cô thấy nơi đại não vang lên hàng vạn lần những tiếng rơi vỡ vụn vặt. Cô khép mắt cúi mặt, cố gắng kiềm nén mọi sự thống hận, khổ sở xuống sâu trong lồng ngực.
Giang Triết Hàn - con người này quả thực nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì ở trên đời. Cô trốn chạy khỏi hắn đã hai lần, vậy mà...lần nào cũng để hắn tóm được một cách dễ dàng. Hơn nữa, lại còn xem cuộc đào thoát bằng cả tính mạng của cô như một trò chơi tiêu khiển. Hắn đầu tiên buông thả, rồi lại rình rập, rồi lại siết sao truy đuổi tận cùng.
Hắn căn bản ngay từ đầu, chưa bao giờ có ý định sẽ để Trạch Lam cô vụt mất khỏi lòng bàn tay hắn. Cố gắng bao nhiêu lần thì đã sao, chạy thoát khỏi hắn thì thế nào. Đến cuối cùng, vẫn bị hắn thâu tóm theo đúng mọi điều mà hắn muốn.
Những dòng suy nghĩ thay nhau dẫm đạp lên cõi lòng đã rạn nứt của Trạch Lam, trong một lúc làm khoé mi cô có phần cay nóng khó chịu. Yết hầu cô trượt xuống, nuốt lấy mùi vị mặn đắng của nước mắt, của nhục nhã đau thương.
Cô ngẩng cao đầu nhìn trực diện vào Giang Triết Hàn, cứng rắn nói: Tôi muốn gặp Phù Dung!
Hàng lông mày của Giang Triết Hàn thoáng nhướng lên kiêu căng, hắn nhếch môi cười nhạt nhẽo mà lạnh lùng đáp: Gặp hay không, không đến lượt cô quyết định. Còn phải chờ xem, cô sẽ khiến tâm trạng của tôi trở nên như thế nào. Là lành hay dữ...phụ thuộc ở cách xử sự của cô!
Nói xong, Giang Triết Hàn còn không quên đưa một ngón tay khẽ nâng nhẹ khuôn cằm của Trạch Lam lên, gương mặt đẹp như tượng tạc chậm rãi gần kề. Hơi thở ấm nóng nơi hắn từng đợt phả nhẹ vào mặt cô, khiến cô chỉ vô thức nuốt nghẹn vào lòng mà đứng đó cam chịu.
Cánh môi bị Giang Triết Hàn hôn lấy trước mặt bao nhiêu con mắt của đám thủ hạ, hắn vẫn ngang ngược hôn cô một cách cuồng nhiệt. Mười ngón tay cấu chặt vào thân váy đến run rẫy, Trạch Lam không thể phản kháng trước sự đe doạ của Giang Triết Hàn.
Cô nhắm mắt chấp nhận bị hắn mang ra trêu đùa trước mặt người khác. Mùi vị từ cánh môi của cô là thứ chưa bao giờ hắn cảm thấy thôi luyến tiếc. Bất kể là vị trí nào trên cơ thể cô, hắn đều muốn được nếm đầy đủ, một tấc cũng không bỏ sót.
Giang Triết Hàn đưa nhãn khí vô tình nhìn vào gương mặt trước mắt, đầu lông mày của Trạch Lam cau chặt khi phải gượng ép bản thân đón nhận chiếc lưỡi ngông cuồng của hắn đang đùa giỡn trong khoan miệng.
Hắn rời bỏ cánh môi hồng nhuận mềm mại của cô, đáy mắt mang theo sự tàn nhẫn bất diệt lạnh lùng nhìn cô. Rồi không nói một lời, hắn chỉ đưa tay lau nhẹ qua cánh môi bạc tình của mình rồi quay lưng về phía cô mà tiến thẳng về trước.
Trạch Lam thất thần nhìn theo hình dáng đáng sợ đang xa dần, chợt tiếng gọi của Liêu Tống làm cô giật mình, vội định thần trở lại. Hắn lại nói:
Cô Lưu, phiền cô nhanh chân lên. Tứ thiếu không muốn phải chờ đợi bất kì ai...
Giọng nói của Liêu Tống khàn đặc lại trầm thấp, cùng với vẻ ngoài có phần dữ tợn, thực sự khiến Trạch Lam phải lo sợ đôi chút. Cô không đáp, lặng lẽ lê đôi chân trong đôi giày cao gót ánh bạc được mua về cùng chiếc đầm sang trọng theo sau những dấu chân đã qua của Giang Triết Hàn.
Cách cô độ chừng chỉ bốn năm bước chân, Giang Triết Hàn một thân cao quý bước đi với mọi sự tôn trọng và kính nể của tất cả những ai nhìn thấy hắn. Trạch Lam nhỏ bé hơn vạn phần dưới sức ép của thế lực, xung quanh cô là những tên thủ hạ cứ kè sát không rời nửa bước.
Cô tuy trong dáng dấp như rất sang trọng, trang nhã khi khoác lên người những món hàng đắt tiền xa xỉ. Nhưng thực chất lại chẳng khác một tên tù binh đang bị áp giải đến pháp trường để hành quyết.
Bước đi chẳng dám ngẩng mặt nhìn ai, Trạch Lam cố gắng lãng đi những ánh mắt hiếu kì và soi mói của mọi người xung quanh. Chiếc xế hộp đen bóng đỗ ngay trước sân lớn ngay cửa chính của toà nhà, một tên thủ hạ đi đến mở cửa.
Giang Triết Hàn chợt dừng chân, trước khi ngồi vào xe, hắn vẫn quay lại lặng nhìn Trạch Lam một lần. Cô dẫu đứng cách hắn một khoảng, nhưng cô vẫn nhận thấy dường như trong đôi mắt vô tình đó của hắn...lại như ẩn chứa những trăn trở khó đoán vô cùng.
Cô khẽ mím môi, cố giữ bình tĩnh khi tiếng cửa xe đã đóng sầm. Cô được Liêu Tống đưa đến và ngồi vào một chiếc xe khác, theo sau chiếc xe trước mặt của Giang Triết Hàn.
Trạch Lam ngồi thẫn thờ đưa mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa nhịp sống hối hả, vội vã của nơi đô thị phồn hoa. Nhưng cuộc đời của cô như bị rơi lại giữa chừng, không yên vui, không tiếng cười, không còn mơ ước hay hoài bão.
Cuộc sống của cô bị vây quanh bởi bóng đêm dày đặc, bị kiềm hãm giữa quyền thế và tiền tài. Tất cả những thứ đó, chỉ đến từ một người - chính là Giang Triết Hàn.
Nghĩ đến đây, Trạch Lam vô thức cười nhạt môi, cô tựa đầu vào ô kính, lặng người cay mắt nhìn dòng xe bên ngoài qua lại tấp nập. Lại không ngăn được bản thân phải thầm khao khát được tự do như những cô gái đang vui vẻ tản bộ trên vỉa hè.
Trước đây...mình cũng đã từng như vậy! Trạch Lam lẩm bẩm, nơi sóng mũi đã nhanh chóng cay nóng. Cô hít một hơi, cố gắng giữ cho bản thân còn lại một chút mạnh mẽ. Bởi vì, cô vẫn còn Phù Dung, con bé rất cần sự mạnh mẽ, kiên cường của cô. Nếu đến cả người làm chị như cô cũng ngã gục, thì thử hỏi một con bé như nó...sẽ sống thế nào giữa cái hiện thực khốc liệt này!
***
Ông chủ! Cafe của ngài!
Giọng Quân Nhu nhỏ nhẹ cất lên, cô đặt tách cafe còn nóng mới pha xong lên mặt bàn kính. Trước mặt cô, Giang Cẩn Quỳ ngồi chéo chân đang chậm rãi ngắm nhìn khẩu iPi 1 một cách khá thích thú.
Quân Nhu cố tình để những động tác của mình chậm lại một cách nhất định, nhằm níu giữ thêm chút ít thời gian để ở gần hơn với người đàn ông cao quý kia.
Nhưng...sự cao quý đó của Giang Cẩn Quỳ lại mang đến cho cô chỉ là một thứ xa cách vô hình đến đau lòng. Thậm chí, ngay khi cô đang đứng ngay trước mặt anh, đặt trước bàn kính là một tách cafe do chính tay cô pha đang toả hương ngào ngạt. Vậy mà, trong đáy mắt lạnh lùng đó của anh không có gì ngoài khẩu súng đắt đỏ trên tay.
Quân Nhu nuốt mọi phẫn uất, tổn thương xuống sâu tận đáy lòng. Suy cho cùng, ngay từ đầu mọi việc cũng là do mình cô tự suy diễn. Tình cảm do cô tạo ra, do cô mà sinh sôi nảy nở thì lại vì Giang Cẩn Quỳ mà chết dần chết mòn.
Thoáng nhận ra cô gái trước mặt mình không có dấu hiệu rời đi, Giang Cẩn Quỳ mới đưa mắt khẽ nhìn sang Quân Nhu mà nghiêm nghị lên tiếng.
Có chuyện gì muốn nói sao?
Hai cánh môi mềm khẽ mím lại, Quân Nhu cố điềm tĩnh nuốt nước bọt một hơi. Cô e dè ngẩng mặt, dưới cái sự lãnh đạm đang tản ra từ Giang Cẩn Quỳ, thực sự khiến Quân Nhu cô cảm thấy có một chút sức ép nặng nề không hề thoải mái.
Cô nhỏ giọng nói: Tôi chỉ muốn xem, vết thương trên cổ của ngài...có ổn hay không?
Giang Cẩn Quỳ hơi nheo mắt nhìn Quân Nhu, mà cái nheo mắt này cũng đủ làm cõi lòng cô hơi run lên vì sợ. Liệu có phải...cô lại làm gì đó khiến anh không hài lòng hay không?
Quân Nhu thầm nghĩ mà từng đoạn thần kinh nơi đại não cũng hơi căng ra đôi chút. Giang Cẩn Quỳ đặt khẩu súng xuống bàn, chậm rãi ngã lưng ra ghế mà trầm giọng cất lời: Tôi cảm thấy càng lúc sự lo lắng của cô hình như càng thái quá! Một chút vết thương nhỏ này...cô thực sự nghĩ sẽ ảnh hưởng đến tôi?
Tôi..không dám nghĩ vậy! Quân Nhu vội vã cúi đầu, trong giọng nói có phần lúng túng.
Giang Cẩn Quỳ cầm lấy tách cafe nâng lên đưa ngang tầm mắt, đầu lông mày nhíu lại, nhãn khí lộ ra chút không vừa ý mà lạnh lùng nói: Cafe hôm nay, về màu sắc lẫn mùi vị...đều tệ như nhau!
Câu nói nhẹ nhàng mà Giang Cẩn Quỳ vừa mới buông ra hệt như một cú đấm mạnh đến cõi lòng của Quân Nhu vỡ vụn thành một đóng đổ nát. Tâm mi của cô thoáng dao động một cái, lại cảm nhận nơi khoé mi có thứ gì đó ươn ướt và mờ nhạt. Đến khi một giọt lăn dài trên má, cô mới đau đớn nhận ra...là bản thân lại yếu đuối mà khóc ngay trước mặt người đàn ông cô yêu.
Giang Cẩn Quỳ đặt tách cafe xuống bàn, lạnh lùng đứng dậy khỏi ghế mà lướt qua Quân Nhu nhẹ như gió thoảng. Cô cắn môi nhìn lấy bóng lưng của anh trong chiếc áo sơmi trắng nhã nhặn, anh đứng xoay lưng về phía cô, trước mặt của anh...nơi mà cô bây giờ không thể nhìn thấy đã tản ra vài làn khói trắng mờ nhạt.
Hương thơm của thanh xì gà thượng hạng dần hoà vào trong không khí, như một chất kịch độc bơm đầy vào từng mạch máu nơi tim của Quân Nhu. Cô ngậm đắng ngập cả cõi lòng khi đón nhận sự tàn nhẫn, vô tình của Giang Cẩn Quỳ chỉ qua...một làn khói thuốc mỏng manh.
Trong giây phút từng đoạn xúc cảm trong cô như bị đứt đoạn, mọi sự tỉnh táo trong tâm trí của một kẻ đang đau lòng vì tình cũng nhanh chóng bị rời rạc. Quân Nhu chua xót nhìn lấy bóng lưng cao quý kia, lại lần nữa không ngăn được hờn ghen mà cất giọng.
Có phải ngài rất hứng thú với Lưu Trạch Lam?
Thanh xì gà vừa chạm lên môi khẽ khựng lại, Giang Cẩn Quỳ chậm rãi xoay người, trong nhãn khí rộ lên tia tức giận. Anh nhíu mày nhìn Quân Nhu, trầm giọng nói: Cô đang ghen tức mà muốn tra hỏi tôi?
Âm sắc nhuộm rõ một sự phẫn nộ đang từ từ nhen nhóm khiến Quân Nhu thoáng căng mắt sợ hãi. Cô nhìn trực diện vào Giang Cẩn Quỳ, đối mặt với diện dung lãnh đạm này của anh...chưa bao giờ là cô hết trầm luân đắm chìm trong đó.
Tình cảm của tôi dành cho ngài, ngài cũng đã biết. Việc tôi có đem lòng ghen tức hay không, cũng chẳng có gì là lạ lẫm! Thứ tôi muốn biết, chỉ là cảm giác và suy nghĩ của ngài...
Lời nói mạch lạc của Quân Nhu truyền đến tai, Giang Cẩn Quỳ vẫn chẳng để lấy một chút cảm xúc nào trong đáy mắt. Anh nhếch môi cười nhẹ mà nói: Ngô Quân Nhu, cô không phải tình nhân của tôi...cũng không phải là thứ khiến cho tôi sinh tâm hứng thú. Cô là thủ hạ dưới tay của tôi, việc của một tên thủ hạ chỉ là hoàn thành tốt nhiệm vụ mà mình được giao. Những thứ khác, tốt hơn hết đừng nên biết thì sẽ hay hơn!
Bầu trời còn sót lại chút bình tâm của Quân Nhu cũng như rung chuyển, cô đau đớn cảm nhận nơi tim mình đang từng hồi từng hồi rạn nứt. Trước mắt cô, Giang Cẩn Quỳ vẫn ung dung đứng ngay cửa sổ mà thưởng thức mùi vị của loại xì gà anh yêu thích.
Hương thơm lẫn làn khói mờ ảo kia lại như ngấm sâu vào vết nứt nơi tim của cô, làm chúng bị tách rộng rồi vỡ nát, đẩy cơn đau nhanh chóng lan truyền khắp mọi tế bào xúc cảm trong con người nhỏ bé.
Quả nhiên, trong mắt Giang Cẩn Quỳ, Quân Nhu cô chẳng qua không khác gì tách cafe bị anh bỏ lại trên bàn. Cô là thứ không hợp khẩu vị của anh, không vừa mắt của anh, lại càng không khiến một người đàn ông phong tình như anh gợi lên chút hứng thú.
Nhìn vào bóng lưng vô tâm trước mặt, Quân Nhu như kẻ mất trí mà nói: Nếu như ngài thích cô ta...tại sao không một lần tóm gọn cô ta về bên cạnh ngài?
Giang Cẩn Quỳ nhìn xa xăm ra khung cảnh tuyệt mỹ trước mặt mình, rừng cây xanh um bao phủ khắp một vùng xung quanh căn biệt thự. Anh rít một hơi xì gà, nhạt môi đáp lời: Lưu Trạch Lam cũng chỉ là thứ tiêu khiển phụ trong cuộc chơi này mà thôi. Việc gì tôi phải gấp gáp đối với cô ta kia chứ? Ít nhất, tôi cũng phải đợi em trai mình mê muội cô ta nhiều thêm nữa...tôi mới lịch sự ra tay!
Vậy...ngài muốn cô ta in lên người ngài thêm bao nhiêu dấu vết nữa? Quân Nhu càng nghĩ lại càng mất kiểm soát, cô vô tội vạ nói một cách khó hiểu. Biểu diện nhuốm đầy một màu u uất tột cùng...
Một vài tàn thuốc bị rơi rớt xuống sàn nhà, Giang Cẩn Quỳ hướng mắt về phía cô gái đứng cách mình không xa. Thanh xì gà bị kẹp giữa hai ngón tay của anh chỉ thẳng về phía cô mà đều đều cất giọng: In thêm bao nhiêu dấu cũng chẳng vấn đề gì với cả tôi.. và cả cô! Vì thực sự, khi chạm vào Lưu Trạch Lam rồi tôi mới biết...lí do vì sao Giang Triết Hàn lại như mê mẩn cô ta đến vậy....
Rắc một tiếng.
Bàn tay của Quân Nhu thoáng siết lại đến cả khớp tay cũng kêu lên một cái. Dường như Giang Cẩn Quỳ càng biết cô muốn xen vào tâm tình của anh bao nhiêu, anh lại càng cố ý làm tổn thương cô nhiều bấy nhiêu.
Rãnh môi của cô gượng cười, tầm mắt cúi xuống mà gằn giọng nói: Cafe của ngài...tôi sẽ đi pha lại một tách khác! Có lẽ do tâm trạng của tôi không tốt nên dẫn đến mùi vị mà tôi pha ra cũng tồi tệ. Thành thật xin lỗi ngài!
Quân Nhu cầm lấy tách cafe, mặt cúi gầm xuống mà nhanh chân rời khỏi. Cửa phòng đóng lại, cô đứng dựa lưng vào đó mà thở dồn dập. Tách cafe bị cô siết đến rung lên, cô buồn bã nhìn vào thứ chất lỏng nâu sẫm trong tách, mi mắt hơi nặng dần mà căm giận tự nói: Từ lúc nào, mà cô lại là thứ mùi vị khiến cho ngài ấy hài lòng kia chứ! Cô rốt cuộc mang trong người cái thứ yêu thuật chết tiệt nào...mà lại làm cả anh em Giang gia phải thèm khát được nếm trải?
Lúc này, Tá Đằng đang từ dưới chân cầu thang đi lên. Ngược hướng với hắn là một cô gái trong bộ dạng giận dữ, ấm ức nhanh chân lướt qua hắn. Một lực va mạnh vào bả vai của hắn, Quân Nhu chẳng thèm để tâm mà một mạch bước đi đến khuất dạng.
Tá Đằng chỉ nhìn theo cô, hắn sải bước đến gần phía phòng của Giang Cẩn Quỳ, lại vô tình trông thấy trong gốc cây Bách hồng sam bonsai ngay gần đó là một chiếc tách nằm nghiêng ngã.
Bên trong vẫn còn đọng lại một ít cafe đã nguội lạnh, Tá Đẳng nhếch môi khẽ nhướng mắt, lại vô tâm mà nói: Có lẽ thứ phức tạp và đáng sợ nhất...vẫn là lòng dạ và tâm tình của phái nữ! Dám mang cả chậu cây mà ông chủ yêu thích ra để trút giận, Ngô Quân Nhu...cô cũng to gan thật!
***
Tố Dĩ Dĩ ngồi trong xe, mòn mỏi cùng Giang Triết Mỹ chờ đợi tin tức của Trạch Lam trở về. Khi mà mọi công sức trong buổi sáng hôm nay tưởng đâu đã hoá công cốc, thì bất chợt từ phía xa, Giang Triết Mỹ dễ dàng nhận ra chiếc Audi Q8 của Giang Triết Hàn đang dần tiên tới.
Cô lay mạnh cánh tay của Tố Dĩ Dĩ mà reo lên: Dĩ Dĩ...về...về rồi!
Tố Dĩ Dĩ kinh ngạc lẫn vui mừng khi nghe tin, chiếc Audi sang trọng vừa chạy chờ tới, Giang Triết Mỹ đã liều mạng nhảy ngay ra trước đầu xe mà chặn lại.
Giang Triết Hàn sắc diện tối sầm, hắn vẫn ngồi yên trong xe không có dấu hiệu muốn đối mặt với người bên ngoài. Lại còn vô tình hơn khi phất tay ra hiệu cho tên thủ hạ tiếp tục cho xe tiến về trước.
Giang Triết Mỹ hốt hoảng né sang một bên, cô không nghĩ người anh hai của mình lại nhẫn tâm đến vậy. Nếu cô không né tránh, liệu có phải cô đã bị Giang Triết Hàn cho xe cán luôn qua người cô hay không?
Nghĩ đến đây, Giang Triết Mỹ giận dữ gào lên: Triết Hàn, anh mất trí rồi. Anh đúng là cái tên đại đại mất trí...Anh thực sự muốn cán chết em gái mình sao chứ?
Chiếc Audi lạnh lùng lăn bánh qua khỏi cánh cổng được mở ra, Giang Triết Mỹ hậm hực đứng đó thở hồng hộc. Cô vừa muốn lao luôn vào trong thì bị Tố Dĩ Dĩ giữ lại.
Mỹ Mỹ, bình tĩnh đi...em nhìn xem...người ngồi trong chiếc xe kia..có phải là Trạch Lam không?
Vừa nói, ngón tay của Tố Dĩ Dĩ run run hướng về phía chiếc xe đang lặng lẽ lướt chậm qua cả cô và Giang Triết Mỹ. Và quả nhiên, khi nhận ra người đang gục đầu buồn bã ngồi trong chiếc xe ấy là ai, cô đã vội nhảy lên mà la lớn: Trạch Lam!
Âm thanh dõng dạc quen thuộc truyền đến màng nhĩ, Trạch Lam trong phút chốc tỉnh táo vội ngẩng mặt quan sát. Nhìn thấy Tố Dĩ Dĩ đang chạy theo đuôi xe mà cô căng mắt suýt khóc.
Mặc kệ mình...cậu về đi. Trạch Lam ngồi nhìn ra phía tấm kính sau xe, vừa đau lòng nói vừa xua tay muốn đuổi Tố Dĩ Dĩ rời đi. Nhưng bên cạnh, Giang Triết Mỹ đã vội chạy xông vào đám thủ hạ, đòi sống đòi chết phải qua đuoc cổng.
Lúc này, một trong số các tên đang ngăn cản Giang Triết Mỹ bỗng nhận được mệnh lệnh nào đó từ bộ đàm, liền nhướng mắt với đám người con lại, sau đó đồng loạt bọn họ đều buông Giang Triết Mỹ, đứng yên một góc như thể chấp nhận cho việc mà cô đang muốn làm.
Mặc dù lấy làm lạ, nhưng cô không hề suy nghĩ thêm mà tiến nhanh vào trong. Chạy đến bên chiếc xe vừa dừng lại ở sân lớn, Giang Triết Mỹ đưa tay đâp mạnh lên cửa xe mà hét lên: Trạch Lam, chị không sao chứ?
Nhưng đổi lại sự lo lắng và sốt sắng của Giang Triết Mỹ lẫn Tố Dĩ Dĩ, Trạch Lam lại chỉ cúi mặt quay sang một phía, ngồi yên bất động. Quả thực, cô rất muốn đuoc ai đó cứu cô ra khỏi cơn ác mộng này...nhưng người đó nhất định không được là Tố Dĩ Dĩ...người bạn mà cô quý trọng nhất.
Việc đối đầu với Giang Triết Hàn là một việc ngu xuẩn nhất trên đời, chuyện lần trước Trạch Lam cô tìm đến cầu cứu Tố Dĩ Dĩ, may mắn thay khi Giang Triết Hàn hắn không động đến cô ấy.
Trạch Lam chẳng ngu dại mà gây phiền toái cho Tố Dĩ Dĩ thêm một lần nào nữa. Bởi thế, cô bây giờ đang cam chịu chấp nhận số phận. Cô không muốn được Tố Dĩ Dĩ đưa cô ra khỏi đây...khi Phù Dung hiện tại không biết đã ra sao?
Nè! Cậu làm sao thế? Có phải anh ta làm hại gì đến cậu nữa đúng không? giọng Tố Dĩ Dĩ cao lên, cô liều mạng mở luôn cửa xe mà lôi lấy Trạch Lam ra ngoài.
Giang Triết Mỹ lặng người đứng ở một chỗ, cô nhíu mày quan sát cẩn thận từng biểu hiện của Trạch Lam. Rồi như nhận ra điều gì đó, cô lên giọng hoài nghi mà hỏi: Nói đi...rốt cuộc chị là vì sao...lại liên quan đến Triết Hàn? Là anh ấy bắt ép chị...hay là còn có uẩn khúc nào ở đây?
Trạch Lam đưa mắt nhìn lấy cô tiểu thư của Giang gia, nhìn nét thành thật trong đôi mắt của cô ấy...cô cũng hiểu được Giang Triết Mỹ hoàn toàn khác biệt với anh hai của cô ấy.
Sự lo lắng, quan tâm của cô ấy dành cho cô, cô thực sự ghi tạc trong lòng. Nhưng Trạch Lam vẫn không trả lời câu hỏi đó mà chỉ ngậm ngùi nói: Cậu...mau dẫn Mỹ Mỹ rời khỏi đây đi. Mình...mình không thể rời khỏi nơi này được!
Tại...tại sao?! Tố Dĩ Dĩ lấp bấp, khi câu nói của Trạch Lam làm cô sững sốt vô cùng.
Giang Triết Mỹ nóng lòng, cô đi đến nắm chặt hai bả vai của Trạch Lam mà ra sức lay mạnh, lại không ngừng gào lên: Là Triết Hàn ép buộc chị có đúng không? Phù Dung...chắc chắn anh ấy bắt con bé để uy hiếp chị. Đúng không hả?...sao...sao chị không nói gì đi chứ Trạch Lam. Trả lời em đi...
Dù là không bắt ép, cô ta vẫn không thể rời khỏi đây!
Giọng của Giang Triết Hàn trầm mặc cất lên từ phía sau, khiến cả ba cô gái đều đồng loạt giật mình. Trạch Lam nén giận nhìn hắn, hắn lại một vẻ ngạo mạn tự đắc nhìn cô. Nhếch môi cười kiêu căng, hắn bước đến gần cô, người hơi nghiêng về trước mà khẽ nói: Sở dĩ cô ta không thể rời đi, là vì có một sự thật không thể nào chối bỏ được!
Sự thật?! cả Tố Dĩ Dĩ cùng Giang Triết Mỹ đều đồng thanh thốt lên. Bốn mắt căng ra nhìn chằm chằm vào Trạch Lam mong đợi một câu trả lời xác đáng từ phía cô.
Trạch Lam không dám nhìn trực diện vào hai cô gái trước mặt, ngay giây phút tất cả mọi thứ đều trở nên im ắng. Hơi thở của cả ba người kia đều bị dồn ép đến ngột ngạt thì Giang Triết Hàn đột ngột vòng tay qua eo nhỏ của Trạch Lam, một lực mạnh mẽ kéo cô về sát vào người hắn.
Trước tầm mắt như giãn ra vì kinh ngạc của Tố Dĩ Dĩ và Giang Triết Mỹ, còn chẳng đợi hai người họ hoài nghi thắc mắc thì Giang Triết Hàn hắn đã cong môi cười nhẹ, khẩu khí đầy tự mãn trầm trầm nhả ra, vừa nói hắn lại vừa liếc nhìn sang Trạch Lam với tia mắt đầy gian trá:
Thân là một tứ thiếu phu nhân Giang thị, thì làm sao có thể tuỳ tiện rời đi.
Anh hai...anh vừa nói gì? Anh gọi Trạch Lam..anh gọi chị ấy là tứ thiếu phu nhân? Giang Triết Mỹ căng mắt, đầu óc chao đảo đến suýt đứng không vững, ngón tay run rẫy chỉ vào Trạch Lam mà lấp bấp hỏi.
Bản thân Trạch Lam lúc này chẳng thể phản bác lại, cô vẫn nhớ như in lời đe doạ của Giang Triết Hàn - rằng sự lành hay dữ của Phù Dung...đều nằm ở cách xử sự của cô. Việc cô có thể làm bây giờ là im lặng, phó mặc cho mọi điều mà hắn muốn.
Nhìn Trạch Lam khép mắt cắn môi chịu đựng gói gọn trong vòng tay của Giang Triết Hàn, thực tình lòng dạ Giang Triết Mỹ muốn đảo lộn hết cả lên, cô vừa không hiểu chuyện gì đang diễn ra, lại như vừa bị sốc đến suýt ngất.
Nhìn vào Trạch Lam, cô lần nữa không ngăn được bản tính nóng nảy mà lớn giọng: Trả lời em đi! Chị...có thật là tứ thiếu phu nhân hay không?
Mười ngón tay của Trạch Lam thoáng siết chặt đến run bần bật, yết hầu cô nuốt xuống bao nhiêu uất nghẹn đến cả cõi lòng cũng sắp bị dồn nén đến nứt toạt.
Sự im lặng của Trạch Lam càng làm cho bầu không khí thêm bí bách, Tố Dĩ Dĩ cắn chặt cánh môi đang va vào nhau. Cô gằn giọng mà lên tiếng: Trạch Lam! Cậu hãy mở miệng và nói...rằng anh ta đang nói láo đi. Làm ơn...
Là thật...tất cả những gì anh ta nói...đều là thật! Bởi thế mình không thể rời khỏi anh ta được. Cho nên...hai người đi đi. Trạch Lam nén đau mà đáp. Hàm răng bị cô nghiến chặt đến sắp đau buốt. Trước sự cả kinh lẫn bàng hoàng của Tố Dĩ Dĩ cùng Giang Triết Mỹ, Giang Triết Hàn lại chỉ khẽ buông ra một tiếng cười vụn vặt.
Hắn đưa cánh môi lành lạnh chạm nhẹ lên vành tai của Trạch Lam một cái, đôi mắt ánh lên sự thâm độc mà càn rỡ cố ý nói lớn: Giấy hôn thú là do một tay cô ký vào...Thật may...khi dường như cô vẫn còn không quên điều đó!
/113
|