Ám Hương

Chương 109 - Chương 109

/113


Cố gắng tống hết những hình ảnh chướng mắt vừa rồi ra khỏi suy nghĩ, nhưng cứ hết lần này đến lần khác chúng cứ hiện lên trong đầu rõ mồn một. Bách Thâm ngồi ủ rũ bên con kênh, ánh mắt nặng nề nhìn vô hồn xuống mặt nước. Đêm nay trời không nổi gió, mặt sông tĩnh lặng đến lạ nhưng trái lại lòng anh thì không. Trong lòng Bách Thâm hiện giờ, hệt như nổi sóng dữ dội. Càng nghĩ càng khiến đầu óc cô lại thành một khối ảm đạm, tay anh siết chặt đến mức run lên.

Anh biết Tiểu Thất gạt mọi người chuyện cô mất trí, suốt mấy năm qua không ít lần chính mắt anh nhìn thấy cô ôm ngực khóc một cách lén lút. Anh biết, chuyện trước đây đã để lại cho cô những tổn thương quá lớn. Bởi thế nếu cô đã một lòng muốn vứt bỏ quá khứ thì anh cũng chẳng muốn giúp cô lấy lại làm gì.

Nhưng tại sao kẻ đã gây ra tổn thương cho cô lại là Giang Triết Hàn? Có nghĩ bao nhiêu lần anh vẫn không thể hiểu, vì cớ gì anh cứ vấp phải cái tên này trong cuộc đời mình. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy! Hể là hắn thì mọi chuyện lại rắc rối vô cùng.

"Tên khốn..."

Tức giận ném văng một viên đá xuống nước, âm thanh nhỏ nhặt ngắn gọn phát ra rồi nhanh chóng trả lại không gian yên ắng. Sự bình yên của nơi này quả thực chỉ càng làm con người ta càng bị nhấn chìm trong tâm tư của bản thân. Nếu là trước kia, anh nhất định đã tìm đến một quán rượu mà uống cho say mèm mới thôi nghĩ.

Đang gục mặt, phía sau lưng bỗng truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng gọi: "Thầy Bách!"

Quay mặt lại, Bách Thâm hơi ngạc nhiên khi thấy người đó là ai. Nhưng rồi cũng chỉ thờ ơ hỏi: "Cô Lý, tôi nghĩ cô đã về nhà rồi. Sao còn quay lại?"

In vào trong mắt Lý Dịch Đình, hình ảnh của Bách Thâm hiện lên đầy buồn bã. Gương mặt anh, ánh mắt anh và cả giọng nói đó của anh. Tất cả đều mang đến cảm giác đau lòng khó tả. Cái bóng lưng ngồi cô độc bên con kênh nhỏ bị khuất trong bóng tối, ánh đèn leo lét trên cái cột gỗ không đủ soi sáng đến nơi mà anh ngồi. Có vẻ anh đang thực sự muốn giam mình trong một khoảng tối, không muốn để ai nhìn thấy được dáng vẻ của anh lúc này.

Hàng mi hơi trĩu xuống, Lý Dịch Đình bước đến gần Bách Thâm, trên tay cầm một thứ đưa ra: "Em cầm nhầm chìa khoá của anh, cho nên mới quay lại."

Bách Thâm cầm lấy thứ mà Lý Dịch Đình vừa đưa, không hề ngước lên nhìn cô, anh chỉ nói: "Cảm ơn cô!"

Không chịu được, quả thực Lý Dịch Đình cảm thấy cõi lòng mình đang căng đến sắp nứt ra. Cô vẫn đứng đó, nghiêm giọng hỏi: "Lúc nãy không thấy anh ở nhà, em sang nhà của Tiểu Thất nhưng...mọi thứ lộn xộn hết cả lên! Tiểu Thất cũng không thấy đâu? Thầy Bách, rốt cuộc đa xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại ngồi ở đây một mình?"

Trong vài phút, chẳng có sự hồi đáp nào trả lời lại những thắc mắc của Lý Dịch Đình. Bách Thâm ngồi yên bất động, chỉ có xâu chìa khoá trong tay thi thoảng bị anh làm cho phát ra vài tiếng leng keng.

Lý Dịch Đình nóng lòng muốn hỏi tiếp, nhưng trông qua sắc diện khó coi của Bách Thâm nhất thời làm cô chững lại đôi lúc. Đột nhiên, Nhan Khúc đứng gần đó lên tiếng: "Có phải do anh ta gây ra hay không?"

Câu hỏi của Nhan Khúc thoáng khiến Lý Dịch Đình mơ hồ. Cô nhíu mày nhìn sang, khó hiểu hỏi: "Khúc, em nói ai?"

Đôi mắt Nhan Khúc lặng đi một cách bất thường, cậu ta đáp: "Giang Triết Hàn!"

"Giang...Giang Triết Hàn!?" Lý Dịch Đình kinh ngạc thốt lên. Đầu óc bị xoay đến rối tung, cô thực sự không hiểu mình đang nghe phải những gì. Cô đứng dậy đi về phía Nhan Khúc, lần nữa hỏi: "Sao em lại nói là anh ta? Làm sao em biết được?"

"Đoàn xe kéo vào thôn khi rồi, không phải là của anh ta sao?" Nhan Khúc đều đều đáp, trong giọng nói có chút chán ghét.

Bách Thâm vẫn ngồi một góc, ngắn gọn nói: "Phải!"

"Rốt cuộc hai người đang nói cái gì vậy? Nhà của Tiểu Thất bị xáo tung, cô ấy lại biến mất! Chẳng lẽ...chẳng lẽ Giang Triết Hàn, anh ta lại vô cớ bắt người trái phép sao?" Lý Dịch Đình rối trí không ngừng kêu lên.

Nhưng nhìn lại lần nữa cô mới nhận thấy, cả Bách Thâm và Nhan Khúc đều vô cùng bình tĩnh. Tuy có vẻ rất tức giận nhưng không hề có một chút gì gọi là hốt hoảng hay cả kinh. Cứ như chuyện này cả hai người họ đều đã đoán và biết được.

Bách Thâm thở dài: "Vốn dĩ cô ấy là người của anh ta thì làm sao là bắt giữ trái phép. Anh ta đến đây để đòi lại người của mình mà thôi!"

"Người của mình!?" Lý Dịch Đình lại thêm một phen kinh ngạc.

"Ý anh là Tiểu Thất...cô ấy quen biết với Giang Triết Hàn?"

"Cô ấy là vợ của anh ta." Bách Thâm nói. Anh đứng lên đi lướt qua người Lý Dịch Đình và Nhan Khúc, bước chân chực chìm trong sự nóng giận. Nhưng anh phải kiên nhẫn, không thể chỉ vì một phút tưc giận mà hoá dại dột bốc đồng. Vết xe đỗ năm xưa, anh không bao giờ muốn lặp lại một lần nào nữa.

"Thầy Bách..." Lý Dịch Đình nhỏ giọng muốn gọi theo, nhưng lại cam lòng không dám. Cô đứng như chôn chân, nhìn theo bóng lưng mệt mỏi của Bách Thâm đang xa dần.

Bất chợt khi nhìn sang, cô lại cơ hồ nhíu mày khó hiểu khi trông thấy sắc mặt của Nhan Khúc. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô thấy nơi trán Nhan Khúc đổ xô lại đầy giận dữ. Ánh mắt như chìm trong bóng tối, chứa đựng một loại chán fhets đến cực độ. Nhan Khúc mà cô biết, chưa từng để lộ bộ mặt ảm đạm thế này!

"Khúc!" Lý Dịch Đình khẽ gọi, cô đặt tay lên vai Nhan Khúc, lay lay hai cái.

Nhan Khúc lập tức trở về trạng thái thường thấy, nét mặt dịu lại, ánh mắt ôn hoà không chút phức tạp. Nhìn cô, cậu ta bình thường nói: "Đi thôi! Chị bảo quay lại trả chìa khoá rồi về kia mà. Em buồn ngủ quá rồi!"

Vừa nói, Nhan Khúc vừa giơ tay che đi cái ngáp dài đầy uể oải. Sau đó liền rất nhanh quay đi, khiến Lý Dịch Đình không thể tiếp tục đứng yên mà liền chạy theo.

[...]

Nằm trong phòng, Hiểu Tình cứ không ngừng ôm cứng cơ thể Trạch Lam. Cứ ai mà có ý định muốn tách rời con bé ra khỏi cô, nó lại khóc tức tưởi. Giang Triết Hàn thực sự bất lực trước sự bướng bỉnh này, hắn đành nhường Trạch Lam cho con bé một chút. Bản thân quay đi giải quyết một số cuộc điện thoại quan trọng.

Hơn một tiếng trôi qua, Trạch Lam nằm trên giường, tay ôm Hiểu Tình. Nhẹ nhàng vỗ về lên lưng con bé, khi lại vuốt tóc một cách âu yếm. Đã rất lâu rồi cô không có được thứ cảm giác hạnh phúc này. Hơn sáu năm qua, không đêm nào mà cô không mơ thấy mình được ôm con gái vào lòng. Hát cho con bé nghe một vài câu quen thuộc trong những bài hát ru.

Hiểu Tình rất bám mẹ, kể từ lúc nghe tin Giang Triết Hàn chuẩn bị đi đến tìm gặp Trạch Lam thì con bé đã đứng ngồi không yên. Bây giờ được nằm trong lòng cô như thế này, quả thực con bé không hề có ý muốn trả mẹ lại cho papa như lời đã nói.

"Mẹ ơi! Đừng khóc nữa mà!" Hiểu Tình chu chu môi nói, bàn tay bé xinh đặt lên mặt Trạch Lam, cẩn thận lau đi khoé mắt còn ướt đẫm của cô.

Hiểu Tình rất hiểu chuyện, đúng như những gì Trạch Lam mong muốn trước đây. Cô đặt cho con bé cái tên này chính là mong con bé lớn lên sẽ trở thành người con gái tinh tế. Nhưng có lẽ, một phần quan trọng nằm ở người đã nuôi dạy nó. Hiểu Tình ngoan thế này chứng tỏ Giang Triết Hàn đã thương yêu và dạy dỗ con bé rất tốt.

"Xin lỗi Tình Tình! Mẹ rất tệ khi mấy năm qua đã không ở bên cạnh chăm sóc con. Nếu Tình Tình có giận có hận mẹ, mẹ cũng không trách con. Có trách thì trách mẹ đã nhẫn tâm bỏ mặc con suốt hơn sáu năm trời. Khiến con thành đứa trẻ không có mẹ...trong khi mẹ của con vẫn còn sống."

Vừa ôm vừa xoa đầu Hiểu Tình, Trạch Lam lần nữa lại xúc động muốn rơi nước mắt. Hiểu Tình dúi dúi mặt vào ngực cô, lắc đầu nói: "Tình Tình không giận mẹ! Tình Tình rất nhớ mẹ..."

Đột nhiên, Hiểu Tình ngước mặt lên nhìn Trạch Lam, vô tư hỏi: "Tình Tình không giận mẹ vậy mẹ cũng đừng giận papa nữa có được không?"

"Giận...papa!?" Trạch Lam ngập ngừng. Hiểu Tình gật đầu, lại nói: "Papa rất buồn, Tình Tình rất nhiều lần thấy papa uống rất nhiều rượu. Papa say mèm, còn liên tục gọi tên của mẹ. Papa nói đã làm mẹ buồn nên mẹ mới giận mà bỏ đi. Papa cho người đi tìm mẹ, mỗi lần không tìm được papa lại giận dữ mà mắng chửi. Cả chú khó tính cũng bị papa mắng cho vài trận!"

Trong phút chốc, cả cõi lòng của Trạch Lam dâng lên cảm giác đau nhói. Đôi mắt ướt đẫm ngập tràn thương tổn hơi giãn ra, ánh nhìn buồn bã khiến cả hàng mi tựa hồ trĩu nặng. Nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, Trạch Lam mím môi cố ngăn mình không được rơi thêm giọt lệ nào nữa.

Cô mỉm cười với Hiểu Tình, dịu dàng nói: "Được rồi! Tình Tình ngoan, không nói về những chuyện này nữa. Kể cho mẹ nghe, việc học tập ở trường của con bấy lâu cho mẹ nghe."

"Không không!" Hiểu Tình lắc đầu nguầy nguậy, thân người hơi cục cựa tỏ vẻ không đồng ý.

"Mẹ phải nói là mẹ không giận papa nữa! Mẹ sẽ tha thứ cho papa..." vừa réo Hiểu Tình vừa làm ra bộ mặt như sắp khóc.

Trạch Lam không đành lòng, chỉ không nghĩ con bé vừa mới ở độ tuổi này đã sớm biết cách giải hoà cho người khác. Cái tính lanh lợi này cô không biết có phải thừa hưởng từ sự thông minh tinh ý của Giang Triết Hàn hay không?

Hết cách, cô đành ôm lấy Hiểu Tình mà vui vẻ nói: "Được được! Mẹ sẽ không giận, không trách papa nữa! Lỗi lầm gì cũng tha thứ và bỏ qua..."

"Thật chứ!?" Hiểu Tình tròn mắt nhìn cô. Trạch Lam gật đầu, con bé liền vui sướng mà vỗ tay reo lên: "Hay quá! Cuối cùng papa sẽ hết buồn và không uống say nữa rồi!"

Trôi qua khoảng gần hai mươi phút tiếp theo, bây giờ Giang Triết Hàn mới quay trở lại phòng. Mở cửa, hắn đã thấy Trạch Lam và Hiểu Tình ngủ say. Hai mẹ con ôm nhau, đắp chăn ngủ ngon lành.

"Con bé này, vậy mà còn nói sẽ trả lại." Hắn khẽ nói như trách móc, nhưng cũng cố nén tiếng cười suýt bật ra khỏi miệng. Đi đến bên cạnh, hắn giở lấy chăn bông, sau đó thật cẩn thận bế lấy Trạch Lam mà rời khỏi phòng.

Vừa hay trông thấy Chu Mẫn Bình từ xa đi đến, nhìn thấy hắn bà như mọi khi cúi đầu chào một tiếng "Tứ thiếu".

Giang Triết Hàn nhìn về phía phòng của Hiểu Tình, vừa trầm ổn nói: "Trông chừng con bé!"

"Vâng thưa ngài!" Chu Mẫn Bình gật đầu. Bà mất vài giây đứng đó quan sát theo hắn, quả thực có chút ngạc nhiên khi thấy hắn bế một cô gái trên tay. Bình thường từ ánh mắt cho đến dáng vẻ đều rất hung ác, nghiêm khắc. Vậy mà từ lúc đón cô gái kia trở về, sự hung ác trong mắt hắn dường như đã lặng xuống rất nhiều. Thay vào đó là một ánh mắt ngập tràn mong đợi và mãn nguyện tột cùng.

Nhẹ nhàng đặt Trạch Lam xuống giường, Giang Triết Hàn cởi bỏ áo vest cùng caravat rồi nằm xuống bên cạnh cô. Cô vẫn ngủ say, nhìn kỹ thì mới thấy nơi khoé mi dường như vẫn còn ướt. Có lẽ, là mệt rồi ngủ thiếp đi vì khóc quá nhiều.

"Cực khổ cho em rồi!"

Dịu dàng lau qua khoé mi của Trạch Lam, hắn ôn nhu thì thầm. Vén gọn lại mái tóc của cô, hắn chăm chú nhìn cô thật lâu.

Gương mặt với những đường nét mộc mạc này đã rất lâu rồi hắn mới được tận mắt quan sát. Mắt của cô, mũi của cô, cả cánh môi mềm mại này đều là những thứ khiến hắn một lòng lưu luyến đến mức không thể cam tâm vứt bỏ. Cô ốm hơn trước khá nhiều, chắc chắn trong những năm qua cô cũng như hắn chưa một lần được ngủ ngon giấc. Những bữa cơm nuốt vội vào miệng cũng chỉ để có sức sống cho qua ngày. Không chút hương vị để thưởng thức, nơi đầu lưỡi chỉ đọng lại vị mặn đắng từng trải của cuộc đời.

Nắm lấy bàn tay của cô, hắn chậm rãi cảm nhận hơi ấm cùng sự mềm mại đang tan ra. Như một thứ chất lỏng có thể thấm sâu vào từng lớp biểu bì, để lại cảm giác thoải mái không muốn buông ra.

Cầm chiếc nhẫn ở tay Trạch Lam hơi xoay nhẹ một chút, Giang Triết Hàn vô tình nhìn thấy vết sẹo hằn lên khá sâu ngay vị trí đeo nhẫn. Trong tim chợt như bị một lực thắt lại đến đau tức, hắn cơ hồ nhớ lại khoảnh khắc kinh khủng bên bờ vực năm ấy.

Hắn vĩnh viễn cũng không thể nào quên được giây phút hắn bất lực giương mắt nhìn cô rời khỏi tay hắn. Giây phút đó mọi thứ xung quanh hắn dường như sụp đổ hoàn toàn.

Vuốt ve gò má vừa khô lệ của cô, hắn từ từ áp sát hơn, đặt lên môi cô một cái hôn thật nhẹ. Nhưng lúc này, khi hắn vừa chạm môi cô chỉ vài giây thì cô bắt đầu tỉnh dậy.

Cảm nhận được sự động chạm, Trạch Lam hơi nhíu mày rồi mở mắt. Tầm nhìn phía trước chầm chậm rõ dần, thình lình cô thấy đầu óc chấn động khi thấy gương mặt của Giang Triết Hàn đang ở rất gần.

Khi cô còn chưa kịp phản ứng thì hắn lại đột ngột hôn mạnh hơn. Cánh môi cô bị hắn dễ dàng cạy mở, nụ hôn rất nhanh đã được hắn đưa sâu vào trong rồi dịu dàng vừa nâng niu vừa thưởng thức.

Trạch Lam thấy hơi khó thở, cảm giác được hơi thở của bản thân đang dần bị sự nam tính ngang ngược của hắn áp đảo rồi rút cạn. Cô nhăn mặt, thở gấp gáp, vội đưa tay lên ngăn cản.

"Anh...anh..."

Giang Triết Hàn nhìn cô, nét mặt lạnh lùng nhưng giọng nói thì không: "Thật ngại quá, đã phá hỏng giấc ngủ của em rồi!"

————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/113

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status