*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Sao con còn tỉnh?” Mặc Hàn xụ mặt hỏi.
“Con vẫn luôn tỉnh nha, ba ba, người muốn thân mẹ sao?” Bảo bảo ngây thơ hỏi.
Mặc Hàn lựa chọn làm lơ vấn đề của nó, phân phó nói: “Đi ngủ.”
“Nhưng con mới tỉnh! Ba ba, người muốn thân mẹ, con cũng muốn thân thân! Mẹ sẽ thường xuyên hôn con!” Tiểu gia hỏa nắm không bỏ.
Mặt Mặc Hàn kéo càng dài: “Ngoan, đi tu luyện.” Sau đó chính là một luồng chú hôn mê nhốt đánh vào bên trong bụng tôi.
Bảo bảo phát ra một tiếng bất mãn, rầm rì một tiếng, bĩu môi: “Ba ba bất công…” Vẫn là từ từ đi ngủ.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, sờ bụng của mình: “Bảo bảo muốn thân anh thì anh thân nó một chút có sao! Thật vất vả có bảo bảo, anh làm gì hung dữ như vậy!”
“Hài tử không thể cưng chiều.” Mặc Hàn chính thức nói.
Rõ ràng là anh muốn làm chút chuyện tốt không thể để nhi tử ra gây rối!
Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, Mặc Hàn ôm tôi vào trong lòng, nhẹ giọng ở bên tai tôi nỉ non nói: “Mộ Nhi, ta không bất công.”
Tôi biết đ, Mặc Hàn của nhà chúng tôi là minh vương đại nhân công chính vô tư.
“Tim ta đều ở chỗ nàng, dù thế nào cũng đều chỉ biết thuộc về nàng.” Mặc Hàn lại nói.
Làm sao bây giờ, đột nhiên muốn tha thứ cho chuyện hắn thi chú hôn mê cho bảo bảo…
Tôi thẹn thùng nhìn hắn một cái, vẻ mặt Mặc Hàn lại thản nhiên muốn thân lại đây. Ta nhớ tới chính sự kéo hắn vào mặc ngọc, sợ hắn một phát không thể vãn hồi, vội né tránh.
Minh vương đại nhân rất ai oán: “Mộ Nhi…”
“Em có chính sự nói với anh!”
“Làm chính trước sự.” Mặc Hàn tỏ vẻ dù chuyện có lớn cũng đều không lớn bằng hiện tại hắn muốn ăn tôi sạch sẽ.
Vừa nói, trên tay hắn cũng không dừng lại, dù sao bảo bảo cũng đã ngủ, hắn cũng rất không kiêng nể gì.
Tôi lại trừng mắt nhìn hắn một cái, nhanh nói: “Lam Thiên Hữu nói với em một ít lời, em cảm thấy cần phải nói cho anh.”
“Súc sinh kia có lời gì hay! Không nghe!” Haiz, minh vương đại nhân cũng sẽ dùng tiểu tính tình sao.
“Ngoan, chúng ta nghe một chút được không, hắn nói, Khổng Tuyên giúp chúng ta như vậy, là có mục đích khác.” Tôi nói, thấy khinh miệt trong mắt Mặc Hàn nháy mắt bị toàn bộ cảnh giới thay thế.
“Mục đích gì?” Hắn lập tức hỏi.
Tôi đúng sự thật nói cho Mặc Hàn lời Lam Thiên Hữu nói, nói thật, Khổng Tuyên và Đại Bàng thật sự là quá tốt với tôi, tôi đến làm lòng tôi chột dạ.
Trên thế giới này, trừ ba mẹ tôi và Mặc Hàn ra, vẫn là lần đầu tiên có người tốt với tôi như vậy.
Khổng Tuyên không có khả năng là thích tôi, bằng không Mặc Hàn sớm đã ném hắn ra ngoài tám trăm lần rồi.
Cho nên, nhất định là có mục đích khác.
Mặc Hàn trầm tư trong chốc lát, nói: “Súc sinh kia có Thiên Đạo tương trợ, có lẽ xác thật có thể biết được chút bí mật. Khổng Tuyên và Đại Bàng nơi này là hỏi không ra cái gì, Mộ Nhi, chúng ta đi chỗ súc sinh kia nói nhìn xem.”
“Vạn nhất là hắn ly gián chúng ta và Khổng Tuyên bọn họ thì sao?” Tôi lại lo lắng cái này.
“Bất luận là thật hay là giả, ta đều không hy vọng bên cạnh nàng có bất kì tai hoạ ngầm gì. Nếu không có mục đích gì không thể cho ai biết, Khổng Tuyên nói vậy cũng sẽ không ngăn chúng ta. Nếu là có…”
Mặc Hàn không tự giác nắm tay: “Chúng ta đây chỉ có thể đánh đòn phủ đầu.”
“Đánh đòn phủ đầu như thế nào?” Tôi hỏi, dù sao Khổng Tuyên đã cứu tôi, tôi không muốn nháo đến quá căng với hắn.
Mặc Hàn biết tôi băn khoăn, trầm tư một chút, nói: “Đến lúc đó xem đi, hắn đã cứu nàng, chỉ cần không phải quá phận, ta đều không để bụng.”
Tôi cũng là ý tứ này.
Hai người sửa sang lại quần áo thoáng có chút hỗn loạn rồi đi ra ngoài, Khổng Tuyên còn ở bên ngoài, thấy chúng tôi đi ra ngoài, còn có chút ngoài ý muốn.
“Nhanh như vậy?” Hắn kinh ngạc một chút, ngay sau đó không có ý tốt nhìn về phía Mặc Hàn: “Không phải là ngươi không được ——”
Lời nói còn chưa nói xong, Mặc Hàn đã một quyền tiếp đón ở trên mặt tao bao điểu kia.
Khổng Tuyên ôm mặt vẻ mặt oan ức nói với tôi: “Đồng Đồng muội tử, nam quỷ bạo lực như vậy, không thể muốn!”
Rầm rì, còn không phải anh miệng tiện! Mặc Hàn của nhà chúng tôi không được, tôi còn không rõ ràng? Cần anh lắm mồm! Bị đánh là xứng đáng, đánh thành đầu heo như Mặc Uyên mới được!
Tôi lườm hắn một cái, Khổng Tuyên càng oan ức hơn: “Đồng Đồng, ta cũng là vì hạnh phúc của muội mà suy nghĩ…”
“Không nói lời nào không ai bảo anh người câm đâu!” Tôi lườm hắn.
Mặc Hàn không muốn để ý đến Khổng Tuyên, dắt tay của tôi đi đến địa phương Lam Thiên Hữu nhắc tới.
Đưa mắt nhìn lại, nơi đó chỉ có một mảnh rừng rậm không có giới hạn.
Chúng tôi đi chưa đến hai bước, Khổng Tuyên đứng ở tại chỗ nhìn chúng tôi, bỗng nhiên gọi tôi: “Mặc Hàn! Đồng Đồng!”
Mặc Hàn còn tức giận, không để ý chim.
Tôi quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấy lo âu trong mắt Khổng Tuyên còn chưa kịp che giấu, chẳng lẽ Lam Thiên Hữu nói đều là sự thật?
Nhận thấy được tôi khẩn trương, Mặc Hàn nắm thật chặt tay hắn, ý bảo tôi an tâm.
Khổng Tuyên nhân cơ hội đi tới trước mặt chúng tôi, chặn đường đi của chúng tôi.
“Tránh ra.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Khổng Tuyên da mặt dày cười: “Các ngươi đi nhầm hướng rồi, cây ngô đồng ở nơi đó.” Hắn chỉ sau lưng chúng tôi.
“Bổn tọa biết.” Mặc Hàn ngẩng cao đầu: “Bổn tọa chỉ là không muốn lại đi tổ chim của ngươi.”
“Bên kia chính là biên giới Động Thiên Phúc Địa, đi qua cũng không có gì đẹp. Ngươi không muốn trở lại nhà ta, cũng không thể dẫn Đồng Đồng muội tử đi loại đất cằn sỏi đá này đi.” Khổng Tuyên lại nói.
Mặc Hàn nhìn về phía tôi, tôi học bộ dáng ngày thường ân ái với Mặc Hàn nói với Khổng Tuyên nói: “Chỉ cần ở chung với Mặc Hàn, đi nơi nào tôi đều không để bụng.”
Khổng Tuyên phun một búng máu.
Mặc Hàn vừa lòng dẫn tôi vòng ra Khổng Tuyên đi vào bên trong, đi không đến hai bước, Khổng Tuyên lại đuổi theo lần nữa: “Nơi đó thật sự không có gì chơi vui, Đồng Đồng, ta dẫn muội đi dạo ở Động Thiên Phúc Địa!”
“Mộ Nhi có ta mang theo đi dạo là được.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Khổng Tuyên bất đắc dĩ, chúng tôi lại đi đến phía trước lần nữa, tôi thoáng quay đầu lại, thông qua khóe mắt, thấy khuôn mặt Khổng Tuyên nôn nóng nói không nên lời.
Hắn quả nhiên có thứ gì đó lừa chúng tôi sao…
Lòng tôi có chút trầm xuống.
Từ khi hắn ở núi Bất Chu liều chết cứu tôi, tôi đã xem hắn làm bạn bè. Nhưng hắn lại luôn có nhiều bí mật như vậy.
Đi vài bước với Mặc Hàn, mắt thấy sẽ phải bước vào bên trong rừng rậm cỏ xanh như đột ngột mọc lên từ mặt đất từ dưới chân kia, Khổng Tuyên lại vòng tới trước mặt chúng tôi một lần nữa, chặn bước chân chúng tôi đi tới.
Sắc mặt Mặc Hàn đã lạnh xuống.
Hiển nhiên, Khổng Tuyên dụng tâm kín đáo đã làm hắn rất không thoải mái.
Khổng Tuyên cũng đã quyết định tâm tư không nhìn sắc mặt Mặc Hàn, chỉ là cười xán lạn với tôi: “Đồng Đồng, nơi ta còn có trà hoa quả uống ngon, là các tiểu phượng hoàng dùng tuyết trên cây ngô đồng mùa đông sau khi hóa thành sương, muội muốn nếm thử hay không? Cũng có chỗ có lợi với bảo bảo!”
Có đồ uống ngon sao có thể từ chối!
“Được, chờ tôi và Mặc Hàn dạo xong sẽ đi nếm thử!” Tôi cười đồng ý.
Sắc mặt Khổng Tuyên có chút xấu hổ, còn muốn tìm cớ gì đó dụ chúng tôi, còn chưa mở miệng đã bị Mặc Hàn dập tắt.
“Ngươi năm lần bảy lượt ngăn cản chúng ta, là bên trong có bí mật gì không thể cho ai biết sao?” Giọng nói của hắn rất lạnh, gần như đã mang theo chất vấn.
Vẻ mặt của Khổng Tuyên cứng một chút, ngay sau đó bật cười càng xán lạn: “Sao có thể! Ta có cái gì giấu các ngươi! Đặc biệt là muội tử Đồng Đồng của ta!”
“Vậy Đồng Đồng muội tử muốn vào bên trong đi dạo, Khổng Tuyên ca ca anh khẳng định cũng là đồng ý đi?” Tôi theo lời nói nói.
Khổng Tuyên dọn cục đá đập vào chân mình, chỉ có thể nhịn đau gật đầu.
Mặc Hàn dẫn tôi ta bước vào rừng rậm, mới đi vào, tôi đã cảm giác hơi thở trong rừng rậm và hơi thở cỏ xanh trên mặt đất phía sau không giống nhau.
Hơi thở cỏ xanh trên mặt đất mang theo một loại ánh mặt trời, hoạt bát, khắp nơi đều là hơi thở sung sướng sinh cơ bừng bừng.
Mà trong rừng rậm, an tĩnh túc mục.
Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, trong mắt lẫn nhau đều có thêm ba phần đề phòng với nơi này.
Khổng Tuyên mất tự nhiên ho khan một tiếng, giả một bộ dáng chúng tôi tự mất mặt: “Đều đã nói với các ngươi không có gì đẹp, a, trừ cây cối khắp nơi, chim đều không có, nhìn cái gì! Đồng Đồng muội tử, làm một thai phụ, chúng ta vẫn là đi uống trà đi!”
“Vì sao không có vũ tộc khác?” Một câu của Mặc Hàn đã hỏi tới điểm quan trọng.
Khổng Tuyên nhìn chúng tôi trầm ngâm trong chốc lát, thở dài nói: “Nơi này là cấm địa, cấm địa Động Thiên Phúc Địa. Vũ tộc bình thường, không chịu được hơi thở nơi này, cho nên ai cũng đều không tới.”
“Vì sao lại là cấm địa?” Tôi hỏi, nếu thật sự là nói như vậy, chúng tôi tiến vào trước, hắn nên nói cho chúng ta biết.
Khổng Tuyên ẩn nhẫn nhìn tôi, trầm ngâm một hồi lâu, giọng nói mới hạ xuống mở miệng: “Mẫu thân… Chính là ở chỗ này… Niết bàn…”
Lại là như thế này!
Tôi lập tức áy náy: “Thật xin lỗi…”
Khổng Tuyên miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không có việc gì, Đồng Đồng muội tử không cần để ý. Muội có thể tiến vào, cũng nói rõ duyên phận không ít với nơi này. Chúng ta đi thôi!”
Tôi gật đầu, nơi này hẳn là nơi thương tâm của Khổng Tuyên, tôi và Mặc Hàn đã biết tình hình thực tế lại tiếp tục đi, xác thật không tốt.
Mặc Hàn còn có chút lo lắng nhìn chỗ sâu trong rừng rậm, không muốn rời đi như vậy. Tôi kéo tay hắn, hắn mới không tình nguyện đi theo Khổng Tuyên đi ra ngoài.
Đêm đó, chúng tôi ở Động Thiên Phúc Địa.
Trong lúc đó, tôi đã biết một tin tức làm tôi rất vui vẻ.
Tôi và Mặc Hàn ở chính là một thụ ốc ở bên cạnh tổ chim của Khổng Tuyên, còn ở trên cây ngô đồng, tương đương với phòng khách quý. Mà Cơ Tử Đồng chính là ở một phòng trên cây tùng bình thường cách vách.
Cao thấp đều thấy!
Ăn qua thức ăn đặc sắc của chim ở Động Thiên Phúc Địa, Mặc Hàn ôm lấy tôi ở trong nôi thụ ốc ngắm sao, vừa lúc bị Cơ Tử Đồng tới tìm Khổng Tuyên nhìn thấy, vẻ mặt nàng lại là ân ái.
Tâm tình càng tốt!
Nhưng mà, lúc đêm khuya, tôi ngủ thật say lại bị Mặc Hàn đánh thức.
“Ngủ…” Tôi ngáp, tìm chăn ôm Mặc Hàn muốn tiếp tục ngủ, Mặc Hàn lại không tùy tôi.
“Một lát nữa thì ngủ tiếp, chúng ta đi xuống cây ngô đồng nhìn xem.” Hắn nói.
Tôi hoảng hốt nhớ tới Lam Thiên Hữu bảo tôi đi xuống cây ngô đồng nhìn xem, lập tức buồn ngủ đã mất không ít.
Mặc Hàn lấy quần áo mặc vào cho tôi, nói: “Ta vốn định tự mình đi xem, nàng ngủ là được, nhưng nếu Khổng Tuyên thật sự có ý đồ khác với nàng, để nàng một người ngủ ở nơi này ta cũng không yên tâm.”
Hắn thật cẩn thận.
Tôi hôn hắn một cái, Mặc Hàn bế tôi lên mặc xong quần áo, vòng qua thủ vệ vũ tộc, đi tới cây ngô đồng.
Phía dưới có mấy phượng hoàng đang tuần tra, pháp lực đều không thấp, lại đều không phải là đối thủ của lão quỷ Mặc Hàn này.
Đánh qua một chú hôn mê, phượng hoàng tuần tra đều rối rít đánh ngáp ngã xuống.
Cây ngô đồng này không biết có bao nhiêu năm, to lớn có thể xây biệt thự ở trên tán cây, càng đừng nói thân cây nó có bao nhiêu thô.
Mặc Hàn dùng quỷ khí dọc theo thân cây dò xét một phen, đều rất bình thường. Cái gì cũng đều không phát hiện ra.
Tôi nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, học bộ dáng của Mặc Hàn, cũng phân linh lực ra đi tra xét.
Vốn tưởng Mặc Hàn không phát hiện cái gì, tôi cũng sẽ không có manh mối gì, lại không nghĩ rằng linh lực của tôi không bay rất xa, đã dung vào bên trong thân cây cây ngô đồng, ngay sau đó biến mất không thấy.
Tôi sửng sốt.
Nhìn về phía Mặc Hàn, hắn cũng có chút kinh ngạc.
Hắn lại phân ra một đạo quỷ khí dò xét về phía địa phương linh lực của tôi biến mất, bị cây ngô đồng chắn bên ngoài.
Tôi lại thử một lần, lần này tụ linh lực vào nhau, hình thành một con đường, ánh sáng linh lực lóe màu ngân bạch bay tới nơi đó, lại bị cây ngô đồng hấp thu lần nữa.
Linh lực hình thành dải lụa có hiện tượng bị lôi kéo, như bên trong cây ngô đồng có cái gì đó đang hấp thu linh lực của tôi.
Tôi không biết làm sao nhìn về phía Mặc Hàn.
Một tay Mặc Hàn bắt được tay của tôi, một tay khác quấn một đạo quỷ khí ở phía trên linh lực của tôi: “Mộ Nhi, lại để nó hấp thu chút.”
Tôi gật đầu, tiếp tục phóng thích linh lực, linh lực lập tức theo nơi đó bị đồ vật bên trong thân cây hấp thu.
Nơi đó như có một con quái thú ăn linh lực.
Quỷ khí màu đen của Mặc Hàn cũng theo linh lực tiến vào bên trong, hắn không bảo tôi dừng, tôi cũng không dám ngừng.
Một hồi lâu sau, Mặc Hàn mới bảo tôi thu thồi linh lực.
Không biết có phải ảo giác hay không, một chốc thu linh lực lại kia, tôi như nghe được không ít tiếng của trẻ con bất mãn, như lúc trước Mặc Hàn không cho bảo bảo cắn nuốt linh lực của tôi quá độ vậy.
“Mặc Hàn, anh nghe thấy gì không?” Bởi vì nghe được không phải rất rõ ràng, tôi hỏi Mặc Hàn một tiếng.
Hắn lắc đầu: “Không có, sao, nàng nghe được cái gì sao?”
“Là nghe được chút gì đó, Nhưng không biết có phải ảo giác hay không…” Tôi không phải rất xác định.
Mặc Hàn đề phòng thả ra quỷ khí ở xung quanh dò xét một phen, cái gì cũng đều không phát hiện ra, trấn an nói: “Đừng lo lắng, ta ở đây, nắm chặt ta, rất nhanh chúng ta sẽ có thể biết bên trong có cái gì.”
Tôi gật đầu, đã thấy Mặc Hàn vận quỷ khí của hắn, lại mở ra một cái động ở trên thân cây ngô đồng.
Bên trong phát ra hơi thở kỳ quái, rất quen thuộc, lại cũng rất xa lạ. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh khi Bàn Phượng diệt tộc, Mặc Hàn nói một tiếng rồi ôm chặt, ngay ở trước lúc cửa động đen sắp khép kín đã ôm tôi bay vào bên trong thân cây.
Rất tối, lại có thể cảm nhận ra là một không gian rất lớn.
Mặc Hàn triệu ra chiếu sáng Lam Diễm cho tôi, nhiều đóa Lam Diễm phiêu tán ở không trung, tôi phát hiện nơi này là một hốc cây thật lớn.
Cách đó không xa có một bậc thang xoáy vòng đi xuống, không biết thông đến nơi nào. Mà cổ hơi thở quen thuộc lại xa lạ tôi vừa mới ở bên ngoài cảm nhận được kia, đó là từ nơi đó thổi tới.
Tôi nói phát hiện của mình cho Mặc Hàn, Mặc Hàn suy nghĩ, nói: “Chúng ta đi xem, ta chưa bao giờ nghe nói qua trong cây ngô đồng Động Thiên Phúc Địa còn có hốc cây lớn như vậy, việc này chỉ sợ không đơn giản.”
Mặc Hàn đi ở phía trước, bảo vệ tôi ở sau người, thật cẩn thận đi đến phía trước.
Bậc thang thật dài như không có điểm cuối, không biết chúng tôi đi bao lâu rồi, lại vẫn đang luôn đi tới.
Tôi nhìn nhiều hơn, tùy tay ném xuống một miếng thịt bò viên trong túi ban ngày chưa ăn xong.
Đi theo Mặc Hàn lên phía trước không đến hai bước, ở trước bậc thang, lại thấy được viên thịt bò vị sa cha kia.
Tôi và Mặc Hàn đều dừng bước chân.
“Mặc Hàn… Quỷ đánh tường sao?” Nhưng quỷ nào đánh tường có thể giấu diếm được đại quỷ Mặc Hàn này!
Hắn trầm tư một chút, nói: “Không, là Mê Tung Trận.”
“Mê Tung Phệ Hồn Trận?” Tôi kinh ngạc.
Mặc Hàn lại lắc đầu lần nữa, giải thích nói: “Mê Tung Phệ Hồn Trận kỳ thật là trận pháp sau khi hai bộ trận pháp Mê Tung Trận và Phệ Hồn Trận kết hợp. Nơi này chỉ là Mê Tung Trận, chỉ có thể dùng để vây khốn người, lại không thể phệ hồn.”
“Vậy có biện pháp nào phá hủy không?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn duỗi tay, một đoàn quỷ khí tụ ở lòng bàn tay hắn.
Hắn tán quỷ khí ra tứ phía, không trong chốc lát, tứ quỷ khí tán ra lại ở phía ngược lại bay trở về, thẳng tắp muốn công kích chúng tôi, bị Mặc Hàn vô tình đánh tan.
“Mộ Nhi, người bày ra bộ trận pháp này, pháp lực không thấp.” Khuôn mặt Mặc Hàn trầm xuống nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Vậy làm sao bây giờ…” Mặc Hàn sẽ có biện pháp đi.
“Ta đi phá trận, nàng ở chỗ này chờ ta, thứ Mê Tung Trận này sẽ không không vô cớ xuất hiện, nơi này hẳn chỉ là một cái bậc thang, sẽ không quá dài. Sau khi Mê Tung Trận biến mất, khoảng cách của chúng ta sẽ không xa.” Hắn xoa đầu tôi: “Đừng sợ, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
Tôi muốn đi với hắn, nhưng Mặc Hàn đã thả lỏng tay vẫn luôn nắm tay của tôi ra.
Cơ thể hắn đột nhiên lắc lư như mặt nước một chút, lòng tôi cảm không ổn, cất bước duỗi tay muốn bắt cánh tay hắn: “Mặc Hàn! Em đi với anh!”
Mặc Hàn không nguyện ý, tôi lo lắng nói: “Anh đã quên lần ở núi Trường Bạch đó, một mình anh đi phá trận… Em tin anh! Cho dù ảo cảnh như thế nào, em đều tin anh! Nhưng… Em không muốn lại nhìn thấy những ảo cảnh đáng sợ đó…”
Mặc Hàn bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.
Tôi nắm chặt tay hắn, một đường đi về
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Sao con còn tỉnh?” Mặc Hàn xụ mặt hỏi.
“Con vẫn luôn tỉnh nha, ba ba, người muốn thân mẹ sao?” Bảo bảo ngây thơ hỏi.
Mặc Hàn lựa chọn làm lơ vấn đề của nó, phân phó nói: “Đi ngủ.”
“Nhưng con mới tỉnh! Ba ba, người muốn thân mẹ, con cũng muốn thân thân! Mẹ sẽ thường xuyên hôn con!” Tiểu gia hỏa nắm không bỏ.
Mặt Mặc Hàn kéo càng dài: “Ngoan, đi tu luyện.” Sau đó chính là một luồng chú hôn mê nhốt đánh vào bên trong bụng tôi.
Bảo bảo phát ra một tiếng bất mãn, rầm rì một tiếng, bĩu môi: “Ba ba bất công…” Vẫn là từ từ đi ngủ.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, sờ bụng của mình: “Bảo bảo muốn thân anh thì anh thân nó một chút có sao! Thật vất vả có bảo bảo, anh làm gì hung dữ như vậy!”
“Hài tử không thể cưng chiều.” Mặc Hàn chính thức nói.
Rõ ràng là anh muốn làm chút chuyện tốt không thể để nhi tử ra gây rối!
Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, Mặc Hàn ôm tôi vào trong lòng, nhẹ giọng ở bên tai tôi nỉ non nói: “Mộ Nhi, ta không bất công.”
Tôi biết đ, Mặc Hàn của nhà chúng tôi là minh vương đại nhân công chính vô tư.
“Tim ta đều ở chỗ nàng, dù thế nào cũng đều chỉ biết thuộc về nàng.” Mặc Hàn lại nói.
Làm sao bây giờ, đột nhiên muốn tha thứ cho chuyện hắn thi chú hôn mê cho bảo bảo…
Tôi thẹn thùng nhìn hắn một cái, vẻ mặt Mặc Hàn lại thản nhiên muốn thân lại đây. Ta nhớ tới chính sự kéo hắn vào mặc ngọc, sợ hắn một phát không thể vãn hồi, vội né tránh.
Minh vương đại nhân rất ai oán: “Mộ Nhi…”
“Em có chính sự nói với anh!”
“Làm chính trước sự.” Mặc Hàn tỏ vẻ dù chuyện có lớn cũng đều không lớn bằng hiện tại hắn muốn ăn tôi sạch sẽ.
Vừa nói, trên tay hắn cũng không dừng lại, dù sao bảo bảo cũng đã ngủ, hắn cũng rất không kiêng nể gì.
Tôi lại trừng mắt nhìn hắn một cái, nhanh nói: “Lam Thiên Hữu nói với em một ít lời, em cảm thấy cần phải nói cho anh.”
“Súc sinh kia có lời gì hay! Không nghe!” Haiz, minh vương đại nhân cũng sẽ dùng tiểu tính tình sao.
“Ngoan, chúng ta nghe một chút được không, hắn nói, Khổng Tuyên giúp chúng ta như vậy, là có mục đích khác.” Tôi nói, thấy khinh miệt trong mắt Mặc Hàn nháy mắt bị toàn bộ cảnh giới thay thế.
“Mục đích gì?” Hắn lập tức hỏi.
Tôi đúng sự thật nói cho Mặc Hàn lời Lam Thiên Hữu nói, nói thật, Khổng Tuyên và Đại Bàng thật sự là quá tốt với tôi, tôi đến làm lòng tôi chột dạ.
Trên thế giới này, trừ ba mẹ tôi và Mặc Hàn ra, vẫn là lần đầu tiên có người tốt với tôi như vậy.
Khổng Tuyên không có khả năng là thích tôi, bằng không Mặc Hàn sớm đã ném hắn ra ngoài tám trăm lần rồi.
Cho nên, nhất định là có mục đích khác.
Mặc Hàn trầm tư trong chốc lát, nói: “Súc sinh kia có Thiên Đạo tương trợ, có lẽ xác thật có thể biết được chút bí mật. Khổng Tuyên và Đại Bàng nơi này là hỏi không ra cái gì, Mộ Nhi, chúng ta đi chỗ súc sinh kia nói nhìn xem.”
“Vạn nhất là hắn ly gián chúng ta và Khổng Tuyên bọn họ thì sao?” Tôi lại lo lắng cái này.
“Bất luận là thật hay là giả, ta đều không hy vọng bên cạnh nàng có bất kì tai hoạ ngầm gì. Nếu không có mục đích gì không thể cho ai biết, Khổng Tuyên nói vậy cũng sẽ không ngăn chúng ta. Nếu là có…”
Mặc Hàn không tự giác nắm tay: “Chúng ta đây chỉ có thể đánh đòn phủ đầu.”
“Đánh đòn phủ đầu như thế nào?” Tôi hỏi, dù sao Khổng Tuyên đã cứu tôi, tôi không muốn nháo đến quá căng với hắn.
Mặc Hàn biết tôi băn khoăn, trầm tư một chút, nói: “Đến lúc đó xem đi, hắn đã cứu nàng, chỉ cần không phải quá phận, ta đều không để bụng.”
Tôi cũng là ý tứ này.
Hai người sửa sang lại quần áo thoáng có chút hỗn loạn rồi đi ra ngoài, Khổng Tuyên còn ở bên ngoài, thấy chúng tôi đi ra ngoài, còn có chút ngoài ý muốn.
“Nhanh như vậy?” Hắn kinh ngạc một chút, ngay sau đó không có ý tốt nhìn về phía Mặc Hàn: “Không phải là ngươi không được ——”
Lời nói còn chưa nói xong, Mặc Hàn đã một quyền tiếp đón ở trên mặt tao bao điểu kia.
Khổng Tuyên ôm mặt vẻ mặt oan ức nói với tôi: “Đồng Đồng muội tử, nam quỷ bạo lực như vậy, không thể muốn!”
Rầm rì, còn không phải anh miệng tiện! Mặc Hàn của nhà chúng tôi không được, tôi còn không rõ ràng? Cần anh lắm mồm! Bị đánh là xứng đáng, đánh thành đầu heo như Mặc Uyên mới được!
Tôi lườm hắn một cái, Khổng Tuyên càng oan ức hơn: “Đồng Đồng, ta cũng là vì hạnh phúc của muội mà suy nghĩ…”
“Không nói lời nào không ai bảo anh người câm đâu!” Tôi lườm hắn.
Mặc Hàn không muốn để ý đến Khổng Tuyên, dắt tay của tôi đi đến địa phương Lam Thiên Hữu nhắc tới.
Đưa mắt nhìn lại, nơi đó chỉ có một mảnh rừng rậm không có giới hạn.
Chúng tôi đi chưa đến hai bước, Khổng Tuyên đứng ở tại chỗ nhìn chúng tôi, bỗng nhiên gọi tôi: “Mặc Hàn! Đồng Đồng!”
Mặc Hàn còn tức giận, không để ý chim.
Tôi quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấy lo âu trong mắt Khổng Tuyên còn chưa kịp che giấu, chẳng lẽ Lam Thiên Hữu nói đều là sự thật?
Nhận thấy được tôi khẩn trương, Mặc Hàn nắm thật chặt tay hắn, ý bảo tôi an tâm.
Khổng Tuyên nhân cơ hội đi tới trước mặt chúng tôi, chặn đường đi của chúng tôi.
“Tránh ra.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Khổng Tuyên da mặt dày cười: “Các ngươi đi nhầm hướng rồi, cây ngô đồng ở nơi đó.” Hắn chỉ sau lưng chúng tôi.
“Bổn tọa biết.” Mặc Hàn ngẩng cao đầu: “Bổn tọa chỉ là không muốn lại đi tổ chim của ngươi.”
“Bên kia chính là biên giới Động Thiên Phúc Địa, đi qua cũng không có gì đẹp. Ngươi không muốn trở lại nhà ta, cũng không thể dẫn Đồng Đồng muội tử đi loại đất cằn sỏi đá này đi.” Khổng Tuyên lại nói.
Mặc Hàn nhìn về phía tôi, tôi học bộ dáng ngày thường ân ái với Mặc Hàn nói với Khổng Tuyên nói: “Chỉ cần ở chung với Mặc Hàn, đi nơi nào tôi đều không để bụng.”
Khổng Tuyên phun một búng máu.
Mặc Hàn vừa lòng dẫn tôi vòng ra Khổng Tuyên đi vào bên trong, đi không đến hai bước, Khổng Tuyên lại đuổi theo lần nữa: “Nơi đó thật sự không có gì chơi vui, Đồng Đồng, ta dẫn muội đi dạo ở Động Thiên Phúc Địa!”
“Mộ Nhi có ta mang theo đi dạo là được.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Khổng Tuyên bất đắc dĩ, chúng tôi lại đi đến phía trước lần nữa, tôi thoáng quay đầu lại, thông qua khóe mắt, thấy khuôn mặt Khổng Tuyên nôn nóng nói không nên lời.
Hắn quả nhiên có thứ gì đó lừa chúng tôi sao…
Lòng tôi có chút trầm xuống.
Từ khi hắn ở núi Bất Chu liều chết cứu tôi, tôi đã xem hắn làm bạn bè. Nhưng hắn lại luôn có nhiều bí mật như vậy.
Đi vài bước với Mặc Hàn, mắt thấy sẽ phải bước vào bên trong rừng rậm cỏ xanh như đột ngột mọc lên từ mặt đất từ dưới chân kia, Khổng Tuyên lại vòng tới trước mặt chúng tôi một lần nữa, chặn bước chân chúng tôi đi tới.
Sắc mặt Mặc Hàn đã lạnh xuống.
Hiển nhiên, Khổng Tuyên dụng tâm kín đáo đã làm hắn rất không thoải mái.
Khổng Tuyên cũng đã quyết định tâm tư không nhìn sắc mặt Mặc Hàn, chỉ là cười xán lạn với tôi: “Đồng Đồng, nơi ta còn có trà hoa quả uống ngon, là các tiểu phượng hoàng dùng tuyết trên cây ngô đồng mùa đông sau khi hóa thành sương, muội muốn nếm thử hay không? Cũng có chỗ có lợi với bảo bảo!”
Có đồ uống ngon sao có thể từ chối!
“Được, chờ tôi và Mặc Hàn dạo xong sẽ đi nếm thử!” Tôi cười đồng ý.
Sắc mặt Khổng Tuyên có chút xấu hổ, còn muốn tìm cớ gì đó dụ chúng tôi, còn chưa mở miệng đã bị Mặc Hàn dập tắt.
“Ngươi năm lần bảy lượt ngăn cản chúng ta, là bên trong có bí mật gì không thể cho ai biết sao?” Giọng nói của hắn rất lạnh, gần như đã mang theo chất vấn.
Vẻ mặt của Khổng Tuyên cứng một chút, ngay sau đó bật cười càng xán lạn: “Sao có thể! Ta có cái gì giấu các ngươi! Đặc biệt là muội tử Đồng Đồng của ta!”
“Vậy Đồng Đồng muội tử muốn vào bên trong đi dạo, Khổng Tuyên ca ca anh khẳng định cũng là đồng ý đi?” Tôi theo lời nói nói.
Khổng Tuyên dọn cục đá đập vào chân mình, chỉ có thể nhịn đau gật đầu.
Mặc Hàn dẫn tôi ta bước vào rừng rậm, mới đi vào, tôi đã cảm giác hơi thở trong rừng rậm và hơi thở cỏ xanh trên mặt đất phía sau không giống nhau.
Hơi thở cỏ xanh trên mặt đất mang theo một loại ánh mặt trời, hoạt bát, khắp nơi đều là hơi thở sung sướng sinh cơ bừng bừng.
Mà trong rừng rậm, an tĩnh túc mục.
Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, trong mắt lẫn nhau đều có thêm ba phần đề phòng với nơi này.
Khổng Tuyên mất tự nhiên ho khan một tiếng, giả một bộ dáng chúng tôi tự mất mặt: “Đều đã nói với các ngươi không có gì đẹp, a, trừ cây cối khắp nơi, chim đều không có, nhìn cái gì! Đồng Đồng muội tử, làm một thai phụ, chúng ta vẫn là đi uống trà đi!”
“Vì sao không có vũ tộc khác?” Một câu của Mặc Hàn đã hỏi tới điểm quan trọng.
Khổng Tuyên nhìn chúng tôi trầm ngâm trong chốc lát, thở dài nói: “Nơi này là cấm địa, cấm địa Động Thiên Phúc Địa. Vũ tộc bình thường, không chịu được hơi thở nơi này, cho nên ai cũng đều không tới.”
“Vì sao lại là cấm địa?” Tôi hỏi, nếu thật sự là nói như vậy, chúng tôi tiến vào trước, hắn nên nói cho chúng ta biết.
Khổng Tuyên ẩn nhẫn nhìn tôi, trầm ngâm một hồi lâu, giọng nói mới hạ xuống mở miệng: “Mẫu thân… Chính là ở chỗ này… Niết bàn…”
Lại là như thế này!
Tôi lập tức áy náy: “Thật xin lỗi…”
Khổng Tuyên miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không có việc gì, Đồng Đồng muội tử không cần để ý. Muội có thể tiến vào, cũng nói rõ duyên phận không ít với nơi này. Chúng ta đi thôi!”
Tôi gật đầu, nơi này hẳn là nơi thương tâm của Khổng Tuyên, tôi và Mặc Hàn đã biết tình hình thực tế lại tiếp tục đi, xác thật không tốt.
Mặc Hàn còn có chút lo lắng nhìn chỗ sâu trong rừng rậm, không muốn rời đi như vậy. Tôi kéo tay hắn, hắn mới không tình nguyện đi theo Khổng Tuyên đi ra ngoài.
Đêm đó, chúng tôi ở Động Thiên Phúc Địa.
Trong lúc đó, tôi đã biết một tin tức làm tôi rất vui vẻ.
Tôi và Mặc Hàn ở chính là một thụ ốc ở bên cạnh tổ chim của Khổng Tuyên, còn ở trên cây ngô đồng, tương đương với phòng khách quý. Mà Cơ Tử Đồng chính là ở một phòng trên cây tùng bình thường cách vách.
Cao thấp đều thấy!
Ăn qua thức ăn đặc sắc của chim ở Động Thiên Phúc Địa, Mặc Hàn ôm lấy tôi ở trong nôi thụ ốc ngắm sao, vừa lúc bị Cơ Tử Đồng tới tìm Khổng Tuyên nhìn thấy, vẻ mặt nàng lại là ân ái.
Tâm tình càng tốt!
Nhưng mà, lúc đêm khuya, tôi ngủ thật say lại bị Mặc Hàn đánh thức.
“Ngủ…” Tôi ngáp, tìm chăn ôm Mặc Hàn muốn tiếp tục ngủ, Mặc Hàn lại không tùy tôi.
“Một lát nữa thì ngủ tiếp, chúng ta đi xuống cây ngô đồng nhìn xem.” Hắn nói.
Tôi hoảng hốt nhớ tới Lam Thiên Hữu bảo tôi đi xuống cây ngô đồng nhìn xem, lập tức buồn ngủ đã mất không ít.
Mặc Hàn lấy quần áo mặc vào cho tôi, nói: “Ta vốn định tự mình đi xem, nàng ngủ là được, nhưng nếu Khổng Tuyên thật sự có ý đồ khác với nàng, để nàng một người ngủ ở nơi này ta cũng không yên tâm.”
Hắn thật cẩn thận.
Tôi hôn hắn một cái, Mặc Hàn bế tôi lên mặc xong quần áo, vòng qua thủ vệ vũ tộc, đi tới cây ngô đồng.
Phía dưới có mấy phượng hoàng đang tuần tra, pháp lực đều không thấp, lại đều không phải là đối thủ của lão quỷ Mặc Hàn này.
Đánh qua một chú hôn mê, phượng hoàng tuần tra đều rối rít đánh ngáp ngã xuống.
Cây ngô đồng này không biết có bao nhiêu năm, to lớn có thể xây biệt thự ở trên tán cây, càng đừng nói thân cây nó có bao nhiêu thô.
Mặc Hàn dùng quỷ khí dọc theo thân cây dò xét một phen, đều rất bình thường. Cái gì cũng đều không phát hiện ra.
Tôi nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, học bộ dáng của Mặc Hàn, cũng phân linh lực ra đi tra xét.
Vốn tưởng Mặc Hàn không phát hiện cái gì, tôi cũng sẽ không có manh mối gì, lại không nghĩ rằng linh lực của tôi không bay rất xa, đã dung vào bên trong thân cây cây ngô đồng, ngay sau đó biến mất không thấy.
Tôi sửng sốt.
Nhìn về phía Mặc Hàn, hắn cũng có chút kinh ngạc.
Hắn lại phân ra một đạo quỷ khí dò xét về phía địa phương linh lực của tôi biến mất, bị cây ngô đồng chắn bên ngoài.
Tôi lại thử một lần, lần này tụ linh lực vào nhau, hình thành một con đường, ánh sáng linh lực lóe màu ngân bạch bay tới nơi đó, lại bị cây ngô đồng hấp thu lần nữa.
Linh lực hình thành dải lụa có hiện tượng bị lôi kéo, như bên trong cây ngô đồng có cái gì đó đang hấp thu linh lực của tôi.
Tôi không biết làm sao nhìn về phía Mặc Hàn.
Một tay Mặc Hàn bắt được tay của tôi, một tay khác quấn một đạo quỷ khí ở phía trên linh lực của tôi: “Mộ Nhi, lại để nó hấp thu chút.”
Tôi gật đầu, tiếp tục phóng thích linh lực, linh lực lập tức theo nơi đó bị đồ vật bên trong thân cây hấp thu.
Nơi đó như có một con quái thú ăn linh lực.
Quỷ khí màu đen của Mặc Hàn cũng theo linh lực tiến vào bên trong, hắn không bảo tôi dừng, tôi cũng không dám ngừng.
Một hồi lâu sau, Mặc Hàn mới bảo tôi thu thồi linh lực.
Không biết có phải ảo giác hay không, một chốc thu linh lực lại kia, tôi như nghe được không ít tiếng của trẻ con bất mãn, như lúc trước Mặc Hàn không cho bảo bảo cắn nuốt linh lực của tôi quá độ vậy.
“Mặc Hàn, anh nghe thấy gì không?” Bởi vì nghe được không phải rất rõ ràng, tôi hỏi Mặc Hàn một tiếng.
Hắn lắc đầu: “Không có, sao, nàng nghe được cái gì sao?”
“Là nghe được chút gì đó, Nhưng không biết có phải ảo giác hay không…” Tôi không phải rất xác định.
Mặc Hàn đề phòng thả ra quỷ khí ở xung quanh dò xét một phen, cái gì cũng đều không phát hiện ra, trấn an nói: “Đừng lo lắng, ta ở đây, nắm chặt ta, rất nhanh chúng ta sẽ có thể biết bên trong có cái gì.”
Tôi gật đầu, đã thấy Mặc Hàn vận quỷ khí của hắn, lại mở ra một cái động ở trên thân cây ngô đồng.
Bên trong phát ra hơi thở kỳ quái, rất quen thuộc, lại cũng rất xa lạ. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh khi Bàn Phượng diệt tộc, Mặc Hàn nói một tiếng rồi ôm chặt, ngay ở trước lúc cửa động đen sắp khép kín đã ôm tôi bay vào bên trong thân cây.
Rất tối, lại có thể cảm nhận ra là một không gian rất lớn.
Mặc Hàn triệu ra chiếu sáng Lam Diễm cho tôi, nhiều đóa Lam Diễm phiêu tán ở không trung, tôi phát hiện nơi này là một hốc cây thật lớn.
Cách đó không xa có một bậc thang xoáy vòng đi xuống, không biết thông đến nơi nào. Mà cổ hơi thở quen thuộc lại xa lạ tôi vừa mới ở bên ngoài cảm nhận được kia, đó là từ nơi đó thổi tới.
Tôi nói phát hiện của mình cho Mặc Hàn, Mặc Hàn suy nghĩ, nói: “Chúng ta đi xem, ta chưa bao giờ nghe nói qua trong cây ngô đồng Động Thiên Phúc Địa còn có hốc cây lớn như vậy, việc này chỉ sợ không đơn giản.”
Mặc Hàn đi ở phía trước, bảo vệ tôi ở sau người, thật cẩn thận đi đến phía trước.
Bậc thang thật dài như không có điểm cuối, không biết chúng tôi đi bao lâu rồi, lại vẫn đang luôn đi tới.
Tôi nhìn nhiều hơn, tùy tay ném xuống một miếng thịt bò viên trong túi ban ngày chưa ăn xong.
Đi theo Mặc Hàn lên phía trước không đến hai bước, ở trước bậc thang, lại thấy được viên thịt bò vị sa cha kia.
Tôi và Mặc Hàn đều dừng bước chân.
“Mặc Hàn… Quỷ đánh tường sao?” Nhưng quỷ nào đánh tường có thể giấu diếm được đại quỷ Mặc Hàn này!
Hắn trầm tư một chút, nói: “Không, là Mê Tung Trận.”
“Mê Tung Phệ Hồn Trận?” Tôi kinh ngạc.
Mặc Hàn lại lắc đầu lần nữa, giải thích nói: “Mê Tung Phệ Hồn Trận kỳ thật là trận pháp sau khi hai bộ trận pháp Mê Tung Trận và Phệ Hồn Trận kết hợp. Nơi này chỉ là Mê Tung Trận, chỉ có thể dùng để vây khốn người, lại không thể phệ hồn.”
“Vậy có biện pháp nào phá hủy không?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn duỗi tay, một đoàn quỷ khí tụ ở lòng bàn tay hắn.
Hắn tán quỷ khí ra tứ phía, không trong chốc lát, tứ quỷ khí tán ra lại ở phía ngược lại bay trở về, thẳng tắp muốn công kích chúng tôi, bị Mặc Hàn vô tình đánh tan.
“Mộ Nhi, người bày ra bộ trận pháp này, pháp lực không thấp.” Khuôn mặt Mặc Hàn trầm xuống nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Vậy làm sao bây giờ…” Mặc Hàn sẽ có biện pháp đi.
“Ta đi phá trận, nàng ở chỗ này chờ ta, thứ Mê Tung Trận này sẽ không không vô cớ xuất hiện, nơi này hẳn chỉ là một cái bậc thang, sẽ không quá dài. Sau khi Mê Tung Trận biến mất, khoảng cách của chúng ta sẽ không xa.” Hắn xoa đầu tôi: “Đừng sợ, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
Tôi muốn đi với hắn, nhưng Mặc Hàn đã thả lỏng tay vẫn luôn nắm tay của tôi ra.
Cơ thể hắn đột nhiên lắc lư như mặt nước một chút, lòng tôi cảm không ổn, cất bước duỗi tay muốn bắt cánh tay hắn: “Mặc Hàn! Em đi với anh!”
Mặc Hàn không nguyện ý, tôi lo lắng nói: “Anh đã quên lần ở núi Trường Bạch đó, một mình anh đi phá trận… Em tin anh! Cho dù ảo cảnh như thế nào, em đều tin anh! Nhưng… Em không muốn lại nhìn thấy những ảo cảnh đáng sợ đó…”
Mặc Hàn bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.
Tôi nắm chặt tay hắn, một đường đi về
/249
|