*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Anh họ bị lời nói này của hắn thay đổi, cũng biết Mặc Hàn là nhân vật tàn nhẫn, giãy giụa một phen, nói đúng sự thật: “Cửu Âm Đan muốn thể chất cực âm ôn dưỡng, anh tìm một nữ quỷ đặt ở chỗ nàng.”
“Tinh Bác Hiểu.” Mặc Hàn gọi một tiếng, Tinh Bác Hiểu lập tức xuất hiện ở trong phòng, tôi cũng không biết hắn ở đây.
“Lấy Cửu Âm Đan đưa cho Mặc Uyên.” Mặc Hàn phân phó một tiếng, Tinh Bác Hiểu xách anh họ lên đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, anh họ bị ném ở cửa nhà, Tinh Bác Hiểu đã trở lại Minh giới.
Tôi có chút tò mò: “Anh đều mặc kệ ném cho Mặc Uyên sao?”
Mặc Hàn gật đầu: “Nàng muốn đệ đệ nàng rèn luyện, ta cũng muốn cho Mặc Uyên cơ hội rèn luyện.”
“Hắn làm minh vương ba ngàn năm rồi, còn rèn luyện chưa đủ sao?”
Nhớ tới lần trước Mặc Uyên trực tiếp ở trên hồ sơ viết chữ “Cút” kia, hình như thật sự còn chưa đủ…
Mặc Hàn do dự một chút, nói: “Hắn còn phải tiếp tục, hơn nữa, chuyện này ta lại cảm thấy có quan hệ với chuyện hắn không xử lý sạch sẽ lần trước.”
Bà nội nhìn thấy anh họ trở về, vui vẻ mà khóc, vui mừng làm một bàn đồ ăn ngon.
Ba tôi vốn không có sắc mặt gì tốt, anh họ trở về khẳng định là đòi tiền, lúc này ông đều đang suy nghĩ là lấy chổi rễ, hay là lấy chổi lông gà cho thuận tay.
Nhưng mà, lần này mãi cho đến buổi chiều, anh họ cũng chưa nhắc đến trọng điểm chuyện tiền, lúc này sắc mặt ba tôi mới dần dịu xuống, hỏi hắn mấy ngày này như thế nào, tìm được công việc không, mẹ tôi còn hỏi hắn có đối tượng hay không.
Anh họ tôi đều trả lời cho có lệ, tôi nghe được ra, hắn chính là nói bậy, tất cả đều là bịa.
Ăn cơm chiều không có việc gì, bảo bảo muốn đi ra ngoài tản bộ, tôi và Mặc Hàn đi ở trên đường nhỏ trong nông thôn, từ xa đã thấy anh họ một mình lén lút chạy nhanh.
“Mẹ, Tụ Hồn Đuốc của chúng ta bị hắn trộm đi.” Bảo bảo tức giận nói với tôi.
Mẫu tử liên tâm, tôi tự nhiên biết hắn nói chính là anh họ.
Mấy ngày nay, bởi vì buổi tối đều phải đốt chút Tụ Hồn Đuốc ôn dưỡng bảo bảo. Tôi lười biếng không thu Tụ Hồn Đuốc lại, mà là đặt ở trên bàn.
Dù sao trong nhà đều có vài người như vậy, cũng sẽ không đụng đến nến của tôi.
Không nghĩ tới thật đúng là xuất hiện trộm vặt.
Mặc Hàn giơ tay ném qua một đạo âm phong, bị tôi cản lại: “Từ từ! Chúng ta theo sau, xem hắn muốn đi đâu.”
Tôi vẫn cảm thấy tối hôm qua anh họ không nói toàn bộ.
Mặc Hàn hiểu ý, sau khi vạch xuống một đường kết giới làm người sống không nhìn thấy bóng dáng của chúng tôi, dẫn theo tôi đi theo.
Anh họ ra khỏi thôn, mở một chiếc Minibus nát, đi nhanh.
Mặc Hàn ôm tôi bay theo, trực tiếp dừng ở trên Minibus đi nhờ xe, anh họ cũng chưa phát hiện.
“Mẹ, vì sao không cướp Tụ Hồn Đuốc về? Không có Tụ Hồn Đuốc, buổi tối con sẽ đói.” Bảo bảo bất mãn kháng nghị.
Tôi khẽ sờ hắn: “Ngoan, mẹ đây là tương kế tựu kế, dẫn xà xuất động! Có ba ba ở đây, nhất định Tụ Hồn Đuốc lấy về cho con, ngoan, buổi tối mẹ sẽ không để con đói bụng!”
“Vâng.” Bảo bảo ngoan ngoãn đáp ứng.
Xe của anh họ vẫn luôn chạy đến một cửa hàng giải trí của huyện thành mới dừng lại. Cửa giải trí đứng mấy cô gái ăn mặc bại lộ, ở nơi đó xoắn đến xoắn đi mời chào khách nhân. Vừa thấy đã không phải là cửa hàng đứng đắn gì.
Quan trọng hơn là, trong nhà giải trí còn truyền ra một cổ âm khí rất dày đặc, thậm chí mang theo tử khí nhàn nhạt.
“Mẹ, bộ dáng người bên trong đều ăn rất ngon…” Bảo bảo lại chảy nước miếng, nhưng là nhớ kỹ tôi dạy hắn, vẫn là cố gắng khắc chế xúc động mình muốn ăn người.
“Ngoan, đi tu luyện đi, trẻ con đừng tới nơi này.” Tôi đứng ở trên đường cái trước cửa hàng, đều có thể nghe được động tĩnh pít-tông vận động trên lầu truyền đến kia.
“Vì sao? Bởi vì không thể ăn thịt người sao? Nhưng bộ dáng thật sự ăn ngon… Vì sao người sống nơi này đều có âm khí? Bộ dáng còn đặc biệt ăn ngon?”
May mà bảo bảo của nhà chúng tôi vẫn là đứa bé chỉ biết ăn.
“Nơi này không ít người sống đều dùng Cửu Âm Đan, người sống ăn vào Cửu Âm Đan, ở trước khi trở thành người chết sẽ ăn quỷ, nhưng cũng làm quỷ thèm nhỏ dãi.” Mặc Hàn giải thích, cố tình nói cho bảo bảo một câu: “Những thực phẩm đó đều là rác rưởi, không được ăn.”
“A…” Bảo bảo cái hiểu cái không lên tiếng.
Sợ sau khi tiến vào, bảo bảo nhìn thấy hình ảnh và tiếng một số trẻ con không nên nghe nhìn, sau khi tôi ý bảo Mặc Hàn làm pháp để bảo bảo ngủ, chúng tôi mới đi vào.
Âm khí trên người anh họ rất nặng, theo âm khí hắn lưu lại, tôi và Mặc Hàn xuyên qua từng tầng rên rỉ, đã lên lầu bốn tầng quản lý.
Anh họ vào một văn phòng như rất xa hoa, tôi không thể xuyên tường, chỉ có thể ở cửa nghe.
Văn phòng là cách âm, nhưng thính lực của tôi rất tốt, cũng vẫn nghe thấy không ít.
“Anh Huân, anh nhìn cái này xem, em nghe nói bộ dáng cái này hình như rất mỹ vị!” Vẻ mặt của anh họ tôi là một vẻ tranh công.
Kỳ quái, dựa theo tính tình tham lam kia của hắn, lấy được Tụ Hồn Đuốc không nên độc chiếm sao? Sao còn lấy ra cho người khác?
Một giọng nói khác có chút quen tai cũng vang lên, tôi có thể tưởng tượng đến hắn nhất định nghe thấy Tụ Hồn Đuốc kia như nghe xì gà, sau đó một bộ dáng thèm nhỏ dãi: “Ừ! Không tồi! Thật không tồi! Tiểu tử cậu, thứ tốt như vậy tìm tới từ nơi nào?”
“Cái này…… Là lấy tới từ chỗ em gái tôi… Nàng không biết thông đồng với lệ quỷ khi nào, nếu em đoán không sai, đây hẳn chính là đồ vật của lệ quỷ kia! Anh Huân, anh nghĩ lại xem, nếu chúng ta bắt lấy lệ quỷ kia ăn luôn, nhất định có thể công lực đại trướng!”
Thiếu niên, chí hướng rộng lớn! Lại muốn ăn minh vương!
Anh ăn minh vương là muốn cả nhà đều bị diệt sao!
Tôi trộm nhìn Mặc Hàn, vẻ mặt hắn như thường, mới khẽ thở ra. Đoán chừng, anh họ tôi nhân vật như vậy ở trong mắt hắn, cũng chỉ như con kiến mà thôi, không cần để ý bất kì cái gì đi.
Người bên trong lo lắng một phen, cảm thấy đề nghị của anh họ đặc biệt tốt!
Nhưng, anh Huân lại hỏi vấn đề tôi còn tương đối quan tâm: “Chúng ta ăn lệ quỷ kia, em gái cậu sẽ không tìm cậu tính sổ chứ?”
Anh họ cười nhạo: “Anh Huân yên tâm! Cho nó một trăm lá gan nó cũng không dám! Không có lệ quỷ kia che chở nó, nó tính là cái gì!”
Hắn nói xong dừng một chút: “Nhưng âm khí trên người em gái em cũng nặng không bình thường. Không biết có phải cũng ăn qua Cửu Âm Đan hay không, nhưng nó có thể phơi nắng bình thường…”
Anh Huân lập tức hỏi: “Vì sao nàng có thể phơi nắng? Người âm khí nặng, phơi nắng sẽ không chịu nổi! Vì sao nàng có thể? Có phải có bảo vật gì đặc thù hay không?”
“Bằng không, em cũng lừa gạt nàng tới cho anh Huân nhìn xem? Không dối gạt anh Huân, em họ kia của em lớn lên mặn mà! Lại là sinh viên đại học Xuân Y! Vừa xinh đẹp vừa có văn hóa…”
Mẹ nó! Mộ Viễn Gia! Anh vẫn là người sao! Lại ngay cả em gái mình cũng đều bán!
Mặt Mặc Hàn đã tối lại, từng đợt âm phong nổi lên ở tại chỗ, muốn xông vào văn phòng kia, tôi vội ngăn cản hắn: “Đừng rút dây động rừng!”
Thấy tôi kiên trì, Mặc Hàn mới khó chịu ngừng gió: “Tuyệt đối không tha cho bọn họ.”
“Được, đến lúc đó tùy anh xử lý.” Hiện tại Mộ Viễn Gia có thể bán đứng tôi, về sau những người khác trong nhà hắn cũng không có gì không thể bán đứng.
Tôi không thể để người trong nhà giữ quả bom hẹn giờ này, bằng không còn không biết nhiễu loạn ra cái gì đâu.
Bên trong truyền đến một tiếng cười vang của đại lão gia, còn kèm theo một ít chuyện hài thô tục khó nghe. Nghe được Mặc Hàn giận không thể át, vẫn là quát lên một đạo âm phong ném vào mọi người bên trong.
Tôi vội vàng ngăn cản hắn: “Nhịn xuống! Nhịn xuống! Trong chốc lát lại dạy dỗ bọn họ! Mặc Hàn!”
Lúc này âm phong mới ngừng lại, người bên trong kinh hoảng lại không tìm thấy nguyên do: “Sao lại thế này? Có phải có quỷ chạy ra hay không?”
“Quỷ chạy ra không có khả năng có năng lực lớn như vậy!”
“Vậy sao lại thế này?”
“Mày hỏi tao tao hỏi ai? Con mẹ nó!”
……
Đoán chừng là sau một hồi giãy giụa ở trong lòng, Mộ Viễn Gia lại nói: “Anh Huân… Có chuyện, em không biết có nên nói hay không…”
“Có rắm mau thả!”
“Em gái em từng nói… Em ăn Cửu Âm Đan… Là giả…”
Bên trong lập tức có tiểu đệ khác phản mắng: “Mày nói bậy gì đó! Sao có thể là giả! Chúng ta ăn quỷ, chẳng lẽ cũng là giả sao?”
Anh họ liên tục cười làm lành, nhưng anh Huân nói một câu tương đối khách quan: “Cửu Âm Đan, xác thật còn đang trong quá trình hoàn thiện. Nhưng còn không có hoàn thiện tốt đã có uy lực lớn như vậy, càng không cần phải nói sau khi hoàn thiện!”
“Đúng! Ăn Cửu Âm Đan hoàn thiện xong, nói không chừng ngay cả Minh giới chúng ta đều sắp nhất thống!”
“Không sai! Nhất thống Minh giới! Nhất thống Minh giới!”
……
Thật sự là đàn xã hội có sức tưởng tượng phong phú.
Bên trong bắt đầu vạch kế hoạch cụ thể bắt Mặc Hàn, tỷ như nói, bọn họ trước thiết kế một bẫy rập quỷ, lại để Mộ Viễn Gia lừa tôi tới.
Đến lúc đó, Mặc Hàn thấy tôi có nguy hiểm, nhất định sẽ tới cứu tôi, bọn họ khởi động bẫy rập là được.
Nói thật, bọn họ bày ra bẫy rập, quỷ được thờ phụng trên bàn đại điện Thanh Hư Quan, tùy tiện một con cũng đều có thể nhẹ nhàng phá, lại còn suy nghĩ kỳ lạ muốn bắt Mặc Hàn, còn cảm thấy mình nhất định sẽ thành công, cũng không biết dũng khí tới từ nơi nào.
Người bên trong thương lượng một hồi lâu, cảm thấy kế hoạch thiên y vô phùng, khó chờ đợi nổi lập tức muốn thực thi kế hoạch.
Tôi nói với Mặc Hàn: “Kế hoạch kia quá ngu xuẩn, em mới không bồi bọn họ chơi.”
Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi hai việc chính là, thứ nhất, ngàn vạn đừng đi ra ngoài chơi với Mộ Viễn Gia! Thứ hai, trong tay có tiền ngàn vạn không thể bị Mộ Viễn Gia biết!
Nhưng mà khi còn nhỏ lúc ở nông thôn, điều thứ nhất tôi nhớ kỹ, điều thứ hai,
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Anh họ bị lời nói này của hắn thay đổi, cũng biết Mặc Hàn là nhân vật tàn nhẫn, giãy giụa một phen, nói đúng sự thật: “Cửu Âm Đan muốn thể chất cực âm ôn dưỡng, anh tìm một nữ quỷ đặt ở chỗ nàng.”
“Tinh Bác Hiểu.” Mặc Hàn gọi một tiếng, Tinh Bác Hiểu lập tức xuất hiện ở trong phòng, tôi cũng không biết hắn ở đây.
“Lấy Cửu Âm Đan đưa cho Mặc Uyên.” Mặc Hàn phân phó một tiếng, Tinh Bác Hiểu xách anh họ lên đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, anh họ bị ném ở cửa nhà, Tinh Bác Hiểu đã trở lại Minh giới.
Tôi có chút tò mò: “Anh đều mặc kệ ném cho Mặc Uyên sao?”
Mặc Hàn gật đầu: “Nàng muốn đệ đệ nàng rèn luyện, ta cũng muốn cho Mặc Uyên cơ hội rèn luyện.”
“Hắn làm minh vương ba ngàn năm rồi, còn rèn luyện chưa đủ sao?”
Nhớ tới lần trước Mặc Uyên trực tiếp ở trên hồ sơ viết chữ “Cút” kia, hình như thật sự còn chưa đủ…
Mặc Hàn do dự một chút, nói: “Hắn còn phải tiếp tục, hơn nữa, chuyện này ta lại cảm thấy có quan hệ với chuyện hắn không xử lý sạch sẽ lần trước.”
Bà nội nhìn thấy anh họ trở về, vui vẻ mà khóc, vui mừng làm một bàn đồ ăn ngon.
Ba tôi vốn không có sắc mặt gì tốt, anh họ trở về khẳng định là đòi tiền, lúc này ông đều đang suy nghĩ là lấy chổi rễ, hay là lấy chổi lông gà cho thuận tay.
Nhưng mà, lần này mãi cho đến buổi chiều, anh họ cũng chưa nhắc đến trọng điểm chuyện tiền, lúc này sắc mặt ba tôi mới dần dịu xuống, hỏi hắn mấy ngày này như thế nào, tìm được công việc không, mẹ tôi còn hỏi hắn có đối tượng hay không.
Anh họ tôi đều trả lời cho có lệ, tôi nghe được ra, hắn chính là nói bậy, tất cả đều là bịa.
Ăn cơm chiều không có việc gì, bảo bảo muốn đi ra ngoài tản bộ, tôi và Mặc Hàn đi ở trên đường nhỏ trong nông thôn, từ xa đã thấy anh họ một mình lén lút chạy nhanh.
“Mẹ, Tụ Hồn Đuốc của chúng ta bị hắn trộm đi.” Bảo bảo tức giận nói với tôi.
Mẫu tử liên tâm, tôi tự nhiên biết hắn nói chính là anh họ.
Mấy ngày nay, bởi vì buổi tối đều phải đốt chút Tụ Hồn Đuốc ôn dưỡng bảo bảo. Tôi lười biếng không thu Tụ Hồn Đuốc lại, mà là đặt ở trên bàn.
Dù sao trong nhà đều có vài người như vậy, cũng sẽ không đụng đến nến của tôi.
Không nghĩ tới thật đúng là xuất hiện trộm vặt.
Mặc Hàn giơ tay ném qua một đạo âm phong, bị tôi cản lại: “Từ từ! Chúng ta theo sau, xem hắn muốn đi đâu.”
Tôi vẫn cảm thấy tối hôm qua anh họ không nói toàn bộ.
Mặc Hàn hiểu ý, sau khi vạch xuống một đường kết giới làm người sống không nhìn thấy bóng dáng của chúng tôi, dẫn theo tôi đi theo.
Anh họ ra khỏi thôn, mở một chiếc Minibus nát, đi nhanh.
Mặc Hàn ôm tôi bay theo, trực tiếp dừng ở trên Minibus đi nhờ xe, anh họ cũng chưa phát hiện.
“Mẹ, vì sao không cướp Tụ Hồn Đuốc về? Không có Tụ Hồn Đuốc, buổi tối con sẽ đói.” Bảo bảo bất mãn kháng nghị.
Tôi khẽ sờ hắn: “Ngoan, mẹ đây là tương kế tựu kế, dẫn xà xuất động! Có ba ba ở đây, nhất định Tụ Hồn Đuốc lấy về cho con, ngoan, buổi tối mẹ sẽ không để con đói bụng!”
“Vâng.” Bảo bảo ngoan ngoãn đáp ứng.
Xe của anh họ vẫn luôn chạy đến một cửa hàng giải trí của huyện thành mới dừng lại. Cửa giải trí đứng mấy cô gái ăn mặc bại lộ, ở nơi đó xoắn đến xoắn đi mời chào khách nhân. Vừa thấy đã không phải là cửa hàng đứng đắn gì.
Quan trọng hơn là, trong nhà giải trí còn truyền ra một cổ âm khí rất dày đặc, thậm chí mang theo tử khí nhàn nhạt.
“Mẹ, bộ dáng người bên trong đều ăn rất ngon…” Bảo bảo lại chảy nước miếng, nhưng là nhớ kỹ tôi dạy hắn, vẫn là cố gắng khắc chế xúc động mình muốn ăn người.
“Ngoan, đi tu luyện đi, trẻ con đừng tới nơi này.” Tôi đứng ở trên đường cái trước cửa hàng, đều có thể nghe được động tĩnh pít-tông vận động trên lầu truyền đến kia.
“Vì sao? Bởi vì không thể ăn thịt người sao? Nhưng bộ dáng thật sự ăn ngon… Vì sao người sống nơi này đều có âm khí? Bộ dáng còn đặc biệt ăn ngon?”
May mà bảo bảo của nhà chúng tôi vẫn là đứa bé chỉ biết ăn.
“Nơi này không ít người sống đều dùng Cửu Âm Đan, người sống ăn vào Cửu Âm Đan, ở trước khi trở thành người chết sẽ ăn quỷ, nhưng cũng làm quỷ thèm nhỏ dãi.” Mặc Hàn giải thích, cố tình nói cho bảo bảo một câu: “Những thực phẩm đó đều là rác rưởi, không được ăn.”
“A…” Bảo bảo cái hiểu cái không lên tiếng.
Sợ sau khi tiến vào, bảo bảo nhìn thấy hình ảnh và tiếng một số trẻ con không nên nghe nhìn, sau khi tôi ý bảo Mặc Hàn làm pháp để bảo bảo ngủ, chúng tôi mới đi vào.
Âm khí trên người anh họ rất nặng, theo âm khí hắn lưu lại, tôi và Mặc Hàn xuyên qua từng tầng rên rỉ, đã lên lầu bốn tầng quản lý.
Anh họ vào một văn phòng như rất xa hoa, tôi không thể xuyên tường, chỉ có thể ở cửa nghe.
Văn phòng là cách âm, nhưng thính lực của tôi rất tốt, cũng vẫn nghe thấy không ít.
“Anh Huân, anh nhìn cái này xem, em nghe nói bộ dáng cái này hình như rất mỹ vị!” Vẻ mặt của anh họ tôi là một vẻ tranh công.
Kỳ quái, dựa theo tính tình tham lam kia của hắn, lấy được Tụ Hồn Đuốc không nên độc chiếm sao? Sao còn lấy ra cho người khác?
Một giọng nói khác có chút quen tai cũng vang lên, tôi có thể tưởng tượng đến hắn nhất định nghe thấy Tụ Hồn Đuốc kia như nghe xì gà, sau đó một bộ dáng thèm nhỏ dãi: “Ừ! Không tồi! Thật không tồi! Tiểu tử cậu, thứ tốt như vậy tìm tới từ nơi nào?”
“Cái này…… Là lấy tới từ chỗ em gái tôi… Nàng không biết thông đồng với lệ quỷ khi nào, nếu em đoán không sai, đây hẳn chính là đồ vật của lệ quỷ kia! Anh Huân, anh nghĩ lại xem, nếu chúng ta bắt lấy lệ quỷ kia ăn luôn, nhất định có thể công lực đại trướng!”
Thiếu niên, chí hướng rộng lớn! Lại muốn ăn minh vương!
Anh ăn minh vương là muốn cả nhà đều bị diệt sao!
Tôi trộm nhìn Mặc Hàn, vẻ mặt hắn như thường, mới khẽ thở ra. Đoán chừng, anh họ tôi nhân vật như vậy ở trong mắt hắn, cũng chỉ như con kiến mà thôi, không cần để ý bất kì cái gì đi.
Người bên trong lo lắng một phen, cảm thấy đề nghị của anh họ đặc biệt tốt!
Nhưng, anh Huân lại hỏi vấn đề tôi còn tương đối quan tâm: “Chúng ta ăn lệ quỷ kia, em gái cậu sẽ không tìm cậu tính sổ chứ?”
Anh họ cười nhạo: “Anh Huân yên tâm! Cho nó một trăm lá gan nó cũng không dám! Không có lệ quỷ kia che chở nó, nó tính là cái gì!”
Hắn nói xong dừng một chút: “Nhưng âm khí trên người em gái em cũng nặng không bình thường. Không biết có phải cũng ăn qua Cửu Âm Đan hay không, nhưng nó có thể phơi nắng bình thường…”
Anh Huân lập tức hỏi: “Vì sao nàng có thể phơi nắng? Người âm khí nặng, phơi nắng sẽ không chịu nổi! Vì sao nàng có thể? Có phải có bảo vật gì đặc thù hay không?”
“Bằng không, em cũng lừa gạt nàng tới cho anh Huân nhìn xem? Không dối gạt anh Huân, em họ kia của em lớn lên mặn mà! Lại là sinh viên đại học Xuân Y! Vừa xinh đẹp vừa có văn hóa…”
Mẹ nó! Mộ Viễn Gia! Anh vẫn là người sao! Lại ngay cả em gái mình cũng đều bán!
Mặt Mặc Hàn đã tối lại, từng đợt âm phong nổi lên ở tại chỗ, muốn xông vào văn phòng kia, tôi vội ngăn cản hắn: “Đừng rút dây động rừng!”
Thấy tôi kiên trì, Mặc Hàn mới khó chịu ngừng gió: “Tuyệt đối không tha cho bọn họ.”
“Được, đến lúc đó tùy anh xử lý.” Hiện tại Mộ Viễn Gia có thể bán đứng tôi, về sau những người khác trong nhà hắn cũng không có gì không thể bán đứng.
Tôi không thể để người trong nhà giữ quả bom hẹn giờ này, bằng không còn không biết nhiễu loạn ra cái gì đâu.
Bên trong truyền đến một tiếng cười vang của đại lão gia, còn kèm theo một ít chuyện hài thô tục khó nghe. Nghe được Mặc Hàn giận không thể át, vẫn là quát lên một đạo âm phong ném vào mọi người bên trong.
Tôi vội vàng ngăn cản hắn: “Nhịn xuống! Nhịn xuống! Trong chốc lát lại dạy dỗ bọn họ! Mặc Hàn!”
Lúc này âm phong mới ngừng lại, người bên trong kinh hoảng lại không tìm thấy nguyên do: “Sao lại thế này? Có phải có quỷ chạy ra hay không?”
“Quỷ chạy ra không có khả năng có năng lực lớn như vậy!”
“Vậy sao lại thế này?”
“Mày hỏi tao tao hỏi ai? Con mẹ nó!”
……
Đoán chừng là sau một hồi giãy giụa ở trong lòng, Mộ Viễn Gia lại nói: “Anh Huân… Có chuyện, em không biết có nên nói hay không…”
“Có rắm mau thả!”
“Em gái em từng nói… Em ăn Cửu Âm Đan… Là giả…”
Bên trong lập tức có tiểu đệ khác phản mắng: “Mày nói bậy gì đó! Sao có thể là giả! Chúng ta ăn quỷ, chẳng lẽ cũng là giả sao?”
Anh họ liên tục cười làm lành, nhưng anh Huân nói một câu tương đối khách quan: “Cửu Âm Đan, xác thật còn đang trong quá trình hoàn thiện. Nhưng còn không có hoàn thiện tốt đã có uy lực lớn như vậy, càng không cần phải nói sau khi hoàn thiện!”
“Đúng! Ăn Cửu Âm Đan hoàn thiện xong, nói không chừng ngay cả Minh giới chúng ta đều sắp nhất thống!”
“Không sai! Nhất thống Minh giới! Nhất thống Minh giới!”
……
Thật sự là đàn xã hội có sức tưởng tượng phong phú.
Bên trong bắt đầu vạch kế hoạch cụ thể bắt Mặc Hàn, tỷ như nói, bọn họ trước thiết kế một bẫy rập quỷ, lại để Mộ Viễn Gia lừa tôi tới.
Đến lúc đó, Mặc Hàn thấy tôi có nguy hiểm, nhất định sẽ tới cứu tôi, bọn họ khởi động bẫy rập là được.
Nói thật, bọn họ bày ra bẫy rập, quỷ được thờ phụng trên bàn đại điện Thanh Hư Quan, tùy tiện một con cũng đều có thể nhẹ nhàng phá, lại còn suy nghĩ kỳ lạ muốn bắt Mặc Hàn, còn cảm thấy mình nhất định sẽ thành công, cũng không biết dũng khí tới từ nơi nào.
Người bên trong thương lượng một hồi lâu, cảm thấy kế hoạch thiên y vô phùng, khó chờ đợi nổi lập tức muốn thực thi kế hoạch.
Tôi nói với Mặc Hàn: “Kế hoạch kia quá ngu xuẩn, em mới không bồi bọn họ chơi.”
Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi hai việc chính là, thứ nhất, ngàn vạn đừng đi ra ngoài chơi với Mộ Viễn Gia! Thứ hai, trong tay có tiền ngàn vạn không thể bị Mộ Viễn Gia biết!
Nhưng mà khi còn nhỏ lúc ở nông thôn, điều thứ nhất tôi nhớ kỹ, điều thứ hai,
/249
|