Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 116: Thiếu

/249


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc Hàn nhìn tôi, có chút không được tự nhiên hỏi một vấn đề: “Cho nên… Các nàng phát triển tới trình độ nào…” Dừng một chút, đoán chừng là sợ tôi tức giận, hắn lại bổ sung thêm nói: “Có thể không nói.”

“Chỉ nắm tay…” Tôi vừa nói vừa đánh giá vẻ mặt của Mặc Hàn, còn chưa nói xong đã thấy minh vương đại nhân không vui nhíu mày lại, vội bổ sung nói: “Chỉ hai lần! Còn không tới năm phút đồng hồ!”

Lần đầu tiên nắm tay là lần đầu tiên hẹn hò, Hàn Đông nắm tay tôi, không đến hai phút tôi đã cảm thấy không thoải mái, nhịn nhưng không nhịn nổi nữa, dùng sức rụt tay mình lại.

Sau khi trở về, bị Ninh Ninh tư tưởng giáo dục một phen.

Lần thứ hai, tôi cảm thấy nếu đã đồng ý tỏ tình của hắn, mà vẫn luôn duy trì khoảng cách cũng không tốt, nên muốn thử xem, lúc hắn lại nắm tay lần nữa, tôi cũng không né tránh, nhưng mà nhịn ba phút, vẫn thấy không thoải mái, nên giãy giụa giằng ra.

Lúc sau cũng đi ra ngoài với Hàn Đông vài lần, trên cơ bản đều là đi xem phim, đi dạo công viên gì đó, tay lại không chạm qua một lần.

Tôi đều cơ trí mặc áo khoác có túi đi ra ngoài, vừa ra đã đút tay vào trong túi!

Nhưng mà, vẻ mặt của minh vương đại nhân khó chịu đi đến ban công, tôi vội vàng kéo hắn: “Anh làm gì vậy?”

“Chặt tay hắn.”

Minh vương đại nhân anh bình tĩnh!

Ở dưới khuyên bảo của tôi lần nữa, saukhi luôn mãi thanh minh minh vương đại nhân tôn quý không đáng chấp nhặt với phàm nhân như vậy, Mặc Hàn mới miễn cưỡng từ bỏ ý tưởng đi chặt tay Hàn Đông.

Nhưng mà, không đến mấy ngày, mẹ tôi nhảy xong từ quảng trường trở về, đã nổi lên bát quái với ba tôi, tôi đi ngang qua phòng khách vừa lúc nghe thấy.

Mẹ tôi nói, nhà Hàn Đông gặp quỷ.

Tôi nhìn về phía minh vương đại nhân tu luyện ở mặc ngọc, sao đều cảm thấy không thoát được quan hệ với hắn.

Sau khi Quân Chi nghe nói chuyện này, xoa tay hầm hè, đêm đó đã hưng phấn lôi kéo tôi đi đến dưới lầu nhà Hàn Đông vây xem.

Nhà bọn họ xác thật có âm khí nhàn nhạt, nhà của bạn Quân Chi ở đối diện nhà Hàn Đông, chúng tôi đến nhà bạn học ngồi. Vừa lúc nhìn thấy trong nhà Hàn Đông có mấy con ma đang bay.

Mấy con quỷ đều là âm linh bình thường, không có lực sát thương gì, thậm chí cũng chưa có ý thức gì rõ ràng. Chỉ là, trước ngực bọn họ đeo thẻ bài, nhưng không khỏi làm tôi nhìn thêm hai cái.

Quả nhiên là bút tích của minh vương đại nhân!

Xem ra, Mặc Hàn không định trực tiếp ra tay thu thập bọn họ, mà là thả mấy âm linh đi qua, trực tiếp để âm linh ở nhà bọn họ.

Hơn nữa thẻ bài gỗ trước ngực âm linh, hiểu công việc còn không dám quản.

Làm sao bây giờ, tôi có chút muốn khen thưởng Mặc Hàn.

Bỗng nhiên, cửa sổ đối diện, mẹ Hàn Đông đụng phải Hàn Đông đi ở phía trước.

Hàn Đông thở dài, đỡ mẹ hắn ngồi xuống sô pha phòng khách: “Mẹ, mẹ không nhìn thấy, muốn lấy cái gì gọi con là được.”

Mẹ Hàn Đông bị mù? Mù từ khi nào?

Thính lực của Quân Chi cũng không tồi, cũng nghe thấy Hàn Đông nói, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc này, lại nghe thấy mẹ Hàn Đông nói: “Con dán tường đi, vài thứ kia đều ở bên tường này bay đấy…”

Giản Quế Chi nói chính là những âm linh bay ở trong nhà Hàn Đông đó, xác thật đều dựa ở trên tường, bà ta có thể nhìn thấy quỷ sao?

Tôi càng thêm giật mình, khuôn mặt Hàn Đông tiều tụy lên tiếng, cũng không làm theo lời mẹ hắn nói, mà trực tiếp bước ra giữa hành lang, đi xuyên qua từ trên người âm linh.

Giản Quế Chi lại như cái gì cũng không biết, vẫn ở phòng khách chờ Hàn Đông trở về.

Vẻ mặt tôi mờ mịt, đang suy nghĩ muốn đi tìm Mặc Hàn hỏi một chút hay không, Quân Chi cũng đã tỏ vẻ rõ ràng, kéo tôi về nhà.

Trên đường, hắn nói với tôi: “Mẹ tra nam mở mắt âm.”

“Âm Dương Nhãn?” Tôi cho rằng tôi nghe sai một chữ.

Quân Chi lắc đầu, cường điệu nói: “Là mắt âm, Âm Dương Nhãn là mắt âm và mắt dương phối hợp, có thể nhìn thấy người, cũng có thể nhìn thấy quỷ.”

Hắn quay đầu lại nhìn về phía nhà Hàn Đông: “Đôi mắt người thường đều là mắt dương, trừ khi còn nhỏ bởi vì hồn phách yếu ớt, nên có thể thấy âm linh ra, về sau lớn lên cũng chỉ có thể thấy người và vật dương gian, cho nên gọi là mắt dương. Mà mắt âm thì ngược lại, chỉ có thể nhìn thấy đồ vật âm phủ, nhìn không thấy người và vật dương gian.”

Tôi nhớ tới lúc trước cãi nhau, mẹ Hàn Đông nói chuyện tôi bị mù, lúc ấy, đoán chừng Mặc Hàn cũng nghe vào trong lòng đi.

Tôi nhìn mặc ngọc, Quân Chi cũng chung ý tưởng: “Việc này là anh rể làm đi?”

Tôi đang suy nghĩ nói dối tốt cho Mặc Hàn đi qua như thế nào, Quân Chi lại là vẻ mặt vui sướng và tán dương: “Làm rất tốt!”

Em thân là người trong đạo môn chí khí trừ ác dương thiện đâu?

Sáng sớm hôm sau, Quân Chi đã nhận được điện thoại của Ngọc Hư Tử, nói là Hàn Đông nhờ người mời đạo trưởng Thanh Hư Quan đến nhà hắn nhìn xem, Ngọc Hư Tử vừa thấy Quân Chi và Hàn Đông ở một chỗ, để cho Quân Chi đi qua.

Quân Chi ôm Tiểu Tiểu xuân phong đắc ý đi, Hàn Đông không nghĩ tới là hắn, thấy hắn muốn vào cửa, lập tức đuổi Quân Chi đi ra ngoài, Quân Chi xoay người rời đi. Lúc sau Thanh Hư Quan giải thích, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Quân Chi, Quân Chi cũng không để ý đến hắn.

Rơi vào đường cùng, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho tôi.

Tôi sợ từ chối, Hàn Đông còn sẽ gọi điện thoại đến, chọc giận đến Mặc Hàn thì không tốt, nên để Quân Chi đi xem.

Thằng nhóc này đi cho âm linh trong nhà Hàn Đông ăn ngon uống tốt đốt một phần cung phụng, hơn nữa tỏ vẻ, anh rể của hắn sẽ nhớ rõ công lao này của bọn họ, làm tốt công tác cổ vũ âm linh một phen.

Sau đó vẻ mặt hắn ghét bỏ nói với Hàn Đông: “Anh yên tâm ở đi, dù sao nhưng âm linh đó lại không chiếm được chỗ.” Nhân tiện, còn thu phí hai giọt nước mắt trâu của Hàn Đông, để Hàn Đông thấy quỷ một lúc.

Nghe nói Hàn Đông trực tiếp bị dọa phát bệnh.

Quân Chi và Thanh Hư Quan nói chuyện này không quản được, Hàn Đông lại muốn để Thanh Hư Quan hỗ trợ, ngược lại bị Ngọc Hư Tử dạy dỗ một hồi.

Tôi cảm thấy lão đạo sĩ tham tài này là sợ hỏng chuyện tốt của Mặc Hàn, Mặc Hàn cắt đường tài lộc của ông ta.

Nhưng mà, một ngày buổi tối nửa tháng sau, người một nhà chúng tôi ngẫu nhiên ở phòng khách nói chuyện phiếm, thương lượng ăn tết phải làm món gì mới, Mặc Hàn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa.

Tôi theo ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài, cũng không cảm ứng được hơi thở gì đặc thù.

“Không sao.” Mặc Hàn nói, tôi cũng không để ở trong lòng.

Chờ đến khi mẹ tôi và ba tôi đi ra ngoài tản bộ buổi tối, đột nhiên, ngoài cửa vang lên một giọng nói yếu ớt của trẻ con: “Chị, em có thể vào không?”

Hỏi chuyện quen thuộc cỡ nào!

Năm đó tôi chính là tiện miệng đồng ý để nó tiến vào, mới có thể bị một đám quỷ bắt đi lấy máu!

Tôi không để ý, Quân Chi trực tiếp lấy ra một lá bùa mở cửa, không trong chốc lát cầm theo bùa đi vào.

“Một con tiểu quỷ không được việc gì.” Hắn ném bùa đi, ghét bỏ ngồi xuống sô pha, tiếp tục ăn khoai tây chiên.

Mặc Hàn nhìn thoáng qua, nói: “Quỷ của Dưỡng Quỷ Sư.”

Tôi còn tưởng rằng là cô hồn dã quỷ bên kia.

Quân Chi lập tức hứng thú, một lần nữa cầm lấy bùa: “Hỏi một chút là ai phái tới!”

“Không nghiêm hình tra tấn ngươi hỏi không ra.” Mặc Hàn nói.

Quân Chi cười: “Không phải còn có anh rể sao?”

Hai chữ anh rể gọi Mặc Hàn rất thoải mái, xem như là cho phép.

Quân Chi thả tiểu quỷ trong bùa ra, tiểu quỷ lăn vài vòng muốn chạy trốn, Mặc Hàn thả xuống một đạo uy áp, tiểu quỷ run rẩy nằm úp trên mặt đất.

Quân Chi cáo mượn oai hùm đi lên trước, đá tiểu quỷ kia một chân: “Nói, ai phái cậu tới!”

Tiểu quỷ run rẩy nói không ra lời, Mặc Hàn ném qua một cái kết giới vây khốn tiểu quỷ, thu lại uy áp.

Quân Chi long trọng giới thiệu Mặc Hàn cho tiểu quỷ: “Tiểu quỷ, xem đi, đây là ai! Đây là minh vương đại nhân các người! Nhanh thành thật nói, ở cửa nhà của chúng tôi lén lút muốn làm gì!”

Tiểu quỷ khiếp sợ nhìn về phía Mặc Hàn, trong mắt tràn đầy kính sợ.

Quân Chi lại thúc giục một tiếng, tiểu quỷ run rẩy mở miệng: “Giám, giám thị…”

Âm khí của hắn rất yếu, muốn hại người còn không làm được, không nghĩ tới nói chuyện đều rất khó khăn. Có lẽ là uy áp của Mặc Hàn cho hắn chấn động quá lớn, tiểu quỷ vươn đôi tay với Quân Chi.

Có một số âm linh không đủ pháp lực, nhưng lại muốn nói cho người khác những gì mình biết, nên sẽ làm ra loại thủ thế này, để cho người khác nhìn ký ức của hắn.

Quân Chi cân nhắc một chút, duỗi tay cầm tay tiểu quỷ.

Âm khí của tiểu quỷ lập tức truyền về phía hắn.

Không trong chốc lát, Quân Chi trợn mắt buông lỏng tay tiểu quỷ ra, nói với tôi: “Chị, người quen.”

Tôi khó hiểu, Quân Chi nhắc nhở nói: “Không chỉ có quen, còn có thù oán.”

Tôi chỉ biết tôi có thù oán với một nhà Dưỡng Quỷ Sư.

“Đồng gia?” Tôi hỏi.

Quân Chi suy nghĩ một chút, nói thẳng: “Có phải Đồng gia hay không em không biết, nhưng chủ nhân của tiểu quỷ này là chị họ của Hàn Đông!”

Tôi sửng sốt: “Chị họ của hắn là Dưỡng Quỷ Sư?” Nhớ tới cô gái ngày đó ở tiểu khu nhìn thấy, trên người xác thật có âm khí nhàn nhạt, nhưng lúc ấy tôi vội vàng trợ uy cho mẹ tôi, nên không quan tâm nhiều.

Quân Chi gật đầu, cười nhạo một tiếng, ngồi trở lại trên sô pha một


/249

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status