*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi dẫn theo Mặc Hàn vào thang máy, lúc cảm nhận được thang máy từ từ đi xuống, tôi nhớ tới ngày đó gặp được bảy cương thi, nói chuyện khách sạn tồn tại một không gian quỷ cho hắn.
Mặc Hàn nhíu mày lại: “Vừa mới đi ngang qua nơi đó.”
“Anh có thể cảm ứng được?” Tôi kinh ngạc.
Mặc Hàn gật đầu: “Kia hẳn là một tầng của khách sạn này, lần đầu tiên em nhìn tháy chính là ảo giác, sau khi phá vỡ mắt trận, thấy thang máy lần đó, còn lại là diện mạo chân thực.”
“Vậy cương thi còn ở đó sao?” Tôi có chút thấp thỏm hỏi.
Mặc Hàn gật đầu: “Còn có bốn con.”
Sau khi nghĩ đến tôi tiến vào thang máy, âm binh đầu dê không có linh lực của tôi chống đỡ đã tiêu tán, lúc này mới để lại bốn con cương thi.
Khi nói chuyện đã tới tầng một rồi, Mặc Hàn khẽ ngẩng đầu, nhìn trần nhà đỉnh đầu thang máy, như muốn trực tiếp phá vỡ trần nhà, dẫn theo tôi trực tiếp đi nháo cương thi ở tầng kia.
Tôi cản lại hắn: “Em nói chuyện này cho Cảnh Nhuận học trưởng, thang máy là có công nhân khống chế, chờ khi anh cảm ứng được cương thi ở tầng kia, để cho bọn họ dừng lại, được không?”
Minh vương đại nhân ngạo kiều: “Bốn con phế vật mà thôi.”
“Em biết anh lợi hại, nhưng chuyện thang máy tương đối phiền, anh có thể xuyên tường nhưng em không thể, hơn nữa, học trưởng bọn họ làm chủ nhân của khách sạn này, cũng cần phải cảm kích.” Tôi giải thích nói.
Mặc Hàn miễn cưỡng đồng ý.
Tôi gọi điện thoại cho Lam Cảnh Nhuận, nói đơn giản quá trình, mấy người bọn họ đều xuống dưới.
Lam Thiên Hữu ngừng dùng thang máy kia, hai anh em bọn họ, tôi và Mặc Hàn ngồi thang máy đi lên tầng kia.
Bởi vì con số mười bốn này không may mắn, cho nên khách sạn không có một tầng này, trên tầng mười ba trực tiếp là tầng mười lăm, trên thang máy cũng không có cái nút tầng mười bốn.
Nhưng thang máy đi lên đến tầng mười ba, lại đi lên trên một lát, Mặc Hàn đã để thang máy dừng.
“Tới rồi?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Hắn gật đầu, Lam Cảnh Nhuận rút kiếm gỗ đào trên lưng ra.
Sau khi Lam Thiên Hữu ý bảo người mở cửa, tôi thấy được cái phòng gạch thô khiến người sởn tóc gáy kia.
Bên trong, còn có bốn con cương thi đang không có mục tiêu nhảy nhót.
Vừa thấy chúng nó, tôi đã thấy da đầu phát tê dại, trốn đến phía sau Mặc Hàn.
Sắc mặt của Lam Cảnh Nhuận hơi trầm xuống: “Anh, năm đó tìm nhà ai sửa sang công ty vậy? Sao lại bỏ sót một tầng như vậy?”
Sắc mặt của Lam Thiên Hữu cũng không tốt: “Thời gian lâu rồi, anh phải đi về tra mới biết được, trước giải quyết nơi này đi.”
Lam Cảnh Nhuận gật đầu, giơ kiếm đi ra ngoài.
Mặc Hàn dẫn theo tôi cũng đi đến một bên, ánh mắt lại nhìn chỗ đại trận vẽ ban đầu trên mặt đất kia.
Nơi đó hiện tại đã là một mảnh huyết sắc, đại trận kia đã nhìn không ra bộ dáng ban đầu, chỉ còn lại có một mảnh màu đỏ, như đổ ra một thùng sơn đỏ vậy.
Cương thi ngửi được hương vị của người sống, lập tức nhảy về phía chỗ của chúng tôi.
Lam Cảnh Nhuận rút kiếm đón nhận, ánh mắt Mặc Hàn liếc đến nơi đó, thấy tôi tránh ở phía sau hắn, che kín đôi mắt tôi: “Sợ thì đừng nhìn.”
Tôi gật đầu: “Nhanh giải quyết cương thi đi.”
Mặc Hàn chậm rãi nâng tay lên, bốn ngọn lửa xanh từ trên tay hắn bắn ra, bay về phía bốn cương thi kia, cương thi kêu rên một giây đã bị đốt tan thành mây khó.
Lam Cảnh Nhuận nhìn hắn, thu kiếm gỗ đào lại, đi đến chỗ vẽ đại trận ban đầu, hỏi tôi: “Nơi này thì ra chính là thế này sao?”
Tôi lắc đầu: “Nơi đó vốn có cái trận pháp, nhưng tôi xem không hiểu.” Nói xong nhìn về phía Lam Thiên Hữu: “Anh xem hiểu sao?”
Lam Thiên Hữu mỉm cười bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi chỉ biết làm buôn bán, chuyện quỷ thần dốt đặc cán mai.”
Lam Cảnh Nhuận thở dài, bộ dáng mặt mày như rất nghiêm trọng, tôi không khỏi có chút tò mò: “Học trưởng, trận pháp kia có vấn đề sao?”
Hắn lắc đầu: “Tôi không chính mắt nhìn thấy trận pháp kia, nói không ra có vấn đề gì. Nhưng cương thi phối hợp với trận pháp, cũng không phải là chuyện gì tốt.”
“Có lẽ là trận pháp trấn áp những cương thi đó?” Tôi suy đoán nói.
Hắn chần chờ lắc đầu: “Hẳn là không phải, phần lớn những cương thi đó đều có chút lâu năm, trấn áp chúng nó sẽ không chọn ở trung tâm thành phố, hơn nữa, bốn phía tầng lầu này đều che kín trận pháp phòng ngừa sát khí của cương thi trào ra ngoài, lại cảm thấy có người đang lên kế hoạch gì đó.”
Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn khinh thường, vậy tôi an tâm rồi.
Nhìn trận pháp mơ hồ đã nhìn không ra nguyên trạng trên mặt đất kia, tôi nhớ tới Quân Chi rất cảm thấy hứng thú với loại đồ vật này, lấy máy ra chụp nơi đó mấy tấm ảnh, gửi cho hắn.
Lam Thiên Hữu thấy, hỏi: “Em muốn chụp ảnh trở về nghiên cứu sao?”
Tôi lắc đầu, giải thích: “Em trai tôi cảm thấy hứng thú với những thứ này, chụp ảnh cho nó nhìn xem.”
Lam Thiên Hữu không tiếp tục hỏi.
Rời khỏi khách sạn, tôi dọn về biệt thự một lần nữa.
Lúc ở ký túc xá thu thập đồ vật, Ninh Ninh cười nhạo một cái: “Chuyện các cậu ân ái ngược cẩu chính là nhiều!”
Chuyện cậu vẫn muốn biết đều nhiều đến cẩu độc thân không chịu nổi đâu!
Rầm rì!
Thu thập hành lý xong thu vào mặc ngọc, tôi dẫn theo Tiểu Tiểu trở về biệt thự.
Vào biệt thự, mắt tôi choáng váng.
Chỉ thấy chỗ có thể nhìn bằng mắt, đều đặt đầy đồ, còn có không ít hòm lớn, chiếm cứ mỗi một tấc đất trống.
“Bị trộm sao?” Ai lớn mật như vậy dám đến nhà của minh vương trộm đồ!
Mặc Hàn lắc đầu: “Không phải, là ta chuyển đến.”
Tôi khó hiểu: “Anh dọn nhiều đồ vật như vậy đến đây làm gì? Trong nhà cũng không chỗ chứa… Anh chuyển đến từ nơi nào?”
“Minh Cung.” Mặc Hàn nói, ôm tôi xẹt qua hòm lớn chặn đường trước người, đứng ở phòng khách, đặt tôi ngồi ở trên sô pha mềm mại.
Trên sô đặt một trâm cài tinh xảo, tôi thuận tay cầm lên, cảm ứng ra, trâm cài này ẩn chứa một cổ pháp lực rất mạnh, chỉ là tôi không nhận ra tác dụng của nó.
“Thích sao?” Giọng nói của Mặc Hàn như mang theo một cổ chờ mong.
Tôi gật đầu: “Thích.”
Tuy hiện tại trên cơ bản đều không mang cây trâm, nhưng nữ sinh với trang sức tinh mỹ chính là thắng không nổi dụ hoặc!
“Nàng thích là được.” Mặc Hàn ngồi vào bên người tôi, để thân thể của tôi dựa vào trên người hắn.
“Sao lại sẽ có trâm cài?” Tôi hỏi.
“Ta trở lại Minh Cung tìm ra.” Mặc Hàn nói.
Không phải là của cô gái kia đi!
Tôi một giây muốn quăng cây trâm trên tay ra ngoài, nhưng vẫn là nhịn xuống.
“Sao anh lại có trâm cài của phụ nữ?” Tôi quyết định không tự mình loạn tưởng, trực tiếp hỏi Mặc Hàn.
“Hai ngày này mới luyện.” Mặc Hàn nói.
Ta biết Mặc Hàn sẽ luyện chế pháp khí, hơn nữa pháp khí luyện chế ra đều rất lợi hại.
“Cho em sao?” Đôi mắt tôi sáng long lanh.
Hắn gật đầu: “Trâm cài này có thể vạch xuống một đường kết giới bảo hộ nàng.”
Tay tôi cầm trâm cài kia, thoáng rót vào một chút quỷ khí, vẽ trâm cài ở trước người tôi một cái, một đạo kết giới đã vây chúng tôi ở giữa.
Lại vẽ một cái, kết giới lại biến mất.
Thật thần kỳ!
Tôi tự mình cũng thử rất nhiều lần, không cần tiêu phí bao nhiêu linh lực là có thể trực tiếp mở kết giới ra, quả thật là phúc âm của loại người không đủ linh lực như tôi!
Tôi lại nhìn về phía đồ vật khác tràn đầy biệt thự kia, vài thứ đều mang theo pháp lực, đều là pháp bảo người khác tha thiết ước mơ, Mặc Hàn lại để chúng nó như hàng vỉa hè mười đồng tiền năm chiếc, tùy ý vứt trên mặt đất.
“Vài thứ kia lại là sao lại thế này?” Tôi cảm thấy minh vương đại nhân dọn hết hắn tiểu kim khố ở Minh Cung đến đây.
Khuôn mặt của Mặc Hàn như hiện lên một vẻ quẫn bách: “Mặc Uyên nói, lấy đồ vật nàng thích dỗ nàng, nàng sẽ không tức giận, ta đang tìm thứ nàng thích…”
Cho nên, ngày đó hắn ở mặc ngọc nhíu mày tự hỏi cả ngày, chính là suy nghĩ lấy cái gì dỗ tôi sao?
Còn có chạng vạng ngày đó, hắn đột nhiên hỏi tôi muốn Minh Giới hay không, muốn pháp lực của hắn hay không, đều là bởi vì muốn dỗ tôi…
Nháy mắt tôi vì mấy ngày nay mình làm ra vẻ vô cùng xấu hổ!
“Mặc Hàn, về sau em sẽ không tùy tiện tức giận với anh nữa.” Tôi dựa vào ngực của hắn, bả vai rắn chắc này làm tôi cảm thấy vạn phần kiên định.
Hắn sủng nịch ôm lấy tôi, nhẹ nhàng từ tóc dài xoa đầu của tôi: “Đồ ngốc, về sau lúc tức giận, hãy để ta biết nguyên nhân.”
Thật tốt, còn cho phép tôi tức giận.
Tôi đáp ứng một câu: “Được!”
Xoay người thấy pháp khí đầy đất kia, tôi lại nói: “Anh nhanh thu mấy thứ này của anh lại đi bằng không bị người khác phát hiện, sẽ có người tới trộm mất!”
“Trừ nàng ra, ta không sợ bất kì cái gì bị cướp đi.” Mặc Hàn cúi đầu hôn tôi một chút, mặt tôi đỏ rực lên.
Sao lại cảm giác kỹ năng nói lời âu yếm của minh vương đại nhân càng ngày càng lô hỏa thuần thanh (dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..) đây…
Nhìn pháp khí đầy đất kia, Mặc Hàn lại không nhanh không chậm nói: “Nàng là thê tử của ta, vài thứ kia cũng đều là của nàng, đi xem có thích hay không. Không thích, Minh Cung còn có không ít đồ chưa kịp dọn đến đây, ta lại đi lấy.”
Lợi hại!
Minh vương đại nhân quả nhiên là đại phú hào siêu cấp!
Tôi tò mò mở một cái hòm cách tôi gần nhất ra, bên trong đặt một cái đỉnh: “Đây là làm gì?”
“Thần Nông Đỉnh, luyện dược.”
“Cái này thì sao?” Tôi lại xách lên một đồ vật như áo choàng.
“Áo choàng ẩn thân.”
Harry Potter sao?
“Vậy cái đàn này lại là cái gì?” Tôi chỉ vào một đàn cổ.
“Chiêu Hồn Cầm, có thể triệu hoán hồn phách và âm linh.”
“A, còn có giày?” Tôi tò mò nhìn chằm chằm một đôi giày bó hậu đế đặt ở trong một góc, có chút giống ủng quan hài kịch thời cổ đại quan đeo.
Mặc Hàn quét mắt, nói: “Giày qua song, đeo vào có thể bảo vệ âm linh bình an vượt qua Minh Hà.”
Trước kia tôi ở Minh Cung kiến thức quá hung tàn của Minh Cung, với giày này càng thêm tò mò: “Đeo vào là có thể ở trên Minh Hà như giẫm trên đất bằng sao?”
Mặc Hàn gật đầu.
Thứ tốt!
Minh vương ra tay, quả nhiên không giống bình thường!
Tôi làm một phàm nhân chưa thấy qua nhiều việc đời, hỏi thật nhiều tác dụng của pháp khí, Mặc Hàn đều kiên nhẫn trả lời.
Cuối cùng, tôi phải ra kết luận là, đồ vật đều là thứ tốt, nhưng hiện tại tôi vẫn không dùng được.
Anh gặp qua người sống nào yêu cầu một bộ quan tài là giường ngủ không?
Anh lại gặp qua người sống nào dùng đến cái loại hơi thở áp súc siêu cao này làm hương nến?
Tôi để Mặc Hàn thu đồ vật lại, để lại trâm cài kia, đặt ở mặc ngọc, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Rất nhanh đã tới ngày Quân Chi tới thành phố Trạch Vân, thứ sáu, mặt trời lớn tóm tắt nói vạn sự toàn nghi, Mặc Hàn để Tiểu Tiểu đi theo sau tôi, yên tâm để chúng tôi ra cửa.
Lúc đi nhà ga đón Quân Chi, tôi mở chiếc siêu xe của Mặc Hàn đưa tôi kia.
Quân Chi xách theo rương hành lý, cảm khái một phen: “Chị, chị gần người giàu có rồi! Đáng tiếc là quỷ…”
Tôi mỉm cười, mở cốp xe ra để hắn bỏ rương hành lý vào sau, về lại trong xe.
Mới ngồi xuống, Tiểu Tiểu vốn ở trên ghế sau ngủ phút chốc đã bay vào trong lòng tôi: “Đói!”
Quân Chi mới vừa tiến vào, nghe thấy cái này, sắc mặt đại biến: “Quỷ thai?”
Một tay hắn đã lấy bùa ra, nhanh chóng vỗ vào trên người Tiểu Tiểu.
Bùa khắc âm, Tiểu Tiểu là Tiểu Kim Ô, thuộc tính chí dương, bùa tự nhiên không tổn thương đến nàng.
Nàng ghét bỏ run lên cơ thể, phun lửa đốt một cái, bất mãn hét với Quân Chi: “Ngươi mới là quỷ thai! Phàm nhân ngu xuẩn!”
Quân Chi sửng sốt ba giây, sau đó nhìn về phía tôi: “Chị nuôi gà tinh nhỏ?”
Gà tinh… Tôi còn mì chính đấy…
Nhìn Tiểu Kim Ô béo như quả bóng này, nhổ lông ánh vàng rực rỡ kia của nàng ra, đều không cần dùng tới lửa nướng, chấm chút tương là có thể ăn.
Tôi cạn lời gật đầu: “Tam Túc Kim Ô.” Lại chỉ mặt trời trên bầu trời: “Đó là anh trai nàng.”
Năng lực tiếp thu của Quân Chi rất nhanh, sau khi ngạc nhiên một phen, rất nhanh đã tiếp nhận Tiểu Tiểu, còn cầm linh quả không ngừng đùa với nàng.
Đồng thời, hắn cũng không ngừng may mắn: “Cũng may không phải là quỷ thai của con quỷ kia.”
Tôi có chút lo lắng, không biết khi nào mới có thể làm Quân Chi chân chính tiếp nhận người anh rể Mặc Hàn này.
Trước khi xuống xe, Quân Chi cho tôi một túi giấy, bên trong cuốn thật nhiều bùa, đều là chính hắn vẽ, nói là để lại cho tôi phòng thân.
Tôi có loại cảm khái Mộ gia có em trai nhỏ trưởng thành.
Vào phòng, dì Phương đã dọn xong đồ ăn mua từ nhà hàng lên trên bàn.
Mặc Hàn rất ít ăn thức ăn bên ngoài, hắn còn đang tu luyện, tôi cũng không đi gọi hắn, sau khi ăn cơm trưa với Quân Chi và Tiểu Tiểu, thì đi dọn phòng cho khách cho Quân Chi.
Tôi và Mặc Hàn ở phòng ngủ chính phía tây, Quân Chi ở phòng cho khách phía đông.
Về phần Tiểu Tiểu, ổ mèo ở nơi nào, nàng sẽ ngủ ở nơi đó.
Buổi chiều, tôi bồi Quân Chi đi Thanh Hư Quan.
Trong lúc đó tôi hỏi hắn một vấn đề rất nghiêm túc: “Rốt cuộc là thời gian em tới tới Thanh Hư Quan học nghệ là khi nào?”
“Không phải mỗi năm em đều tham gia trại hè, Đông Lệnh Doanh sao, chính là thừa dịp lúc ấy tới Thanh Hư Quan.” Quân chi cười xảo quyệt: “Đương nhiên, thiên phú của em dị bẩm, năng lực tự học siêu quần, càng là như cá gặp nước!”
Trách không được hắn tham gia những hoạt động đó, trừ phí sinh hoạt ra, chưa bao giờ yêu cầu phí dụng khác!
Quân Chi và mọi người Thanh Hư Quan đều rất quen thuộc, ngựa quen đường cũ đi đến tiểu viện của Ngọc Hư Tử.
“Sư phụ! Con đến rồi!” Hắn vui sướng chào hỏi với Ngọc Hư Tử.
Ngọc Hư Tử vui mừng gật đầu, nhìn ra được, ông ấy nhìn thấy Quân Chi thì rất cao hứng.
Sau đó, khi nhìn thấy tôi ở sau người Quân Chi, tươi cười của lão đạo sĩ cứng đờ.
Tôi quyết định tiếp tục tiếp theo thiếp tàn nhẫn dược: “Đạo trưởng, cảm ơn ông đã chăm sóc em trai của tôi! Quân Chi nghịch ngợm, Mặc Hàn và tôi còn xin đạo trưởng khoan dung nhiều hơn!”
Tay Ngọc Hư Tử vuốt râu dê, run rẩy thiếu chút nữa không nhịn được dựt râu mình xuống.
Tôi đoán hiện tại nhất định là ông ấy hối hận khi nhận Quân Chi.
Nhưng cáo già chính là cáo già, giật mình qua đi, lại rất nhanh trấn định xuống: “Cô Tử Đồng nghiêm trọng rồi, Quân Chi là ái đồ của tôi, người của vi sư quan tâm là đương nhiên.”
Đang nói, anh em Lam Cảnh Nhuận và Lam Thiên Hữu cũng đến đây.
Quân Chi cũng theo chân bọn họ chào hỏi: “Sư huynh, anh Thiên Hữu!”
Bọn họ lại đều quen biết!
Sợ hai người đối diện không quen biết tôi, Quân Chi còn kéo tôi giới thiệu cho bọn hắn: “Đây là chị của em, Mộ Tử Đồng! Sư huynh, đều học chung một trường đó!”
Lam Cảnh Nhuận kinh ngạc: “Hai người lại là chị em… Thật khéo…”
“Mấy người cũng biết?” Em trai tôi cũng kinh ngạc một phen, sau đó mọi người ở dưới sắp xếp quan hệ, lại là một đám bạn tốt vui sướng.
Em trai tôi và Lam Cảnh Nhuận thảo luận một ít thủ đoạn đối phó với âm linh, tôi vẫn luôn ở đây chơi. Bỗng nhiên, nghe thấy Quân Chi hỏi Lam Thiên Hữu một tiếng: “Anh Thiên Hữu, không phải anh không vào Thanh Hư Quan học nghệ sao? Sao lại mang thanh kiếm đồng tiền kia?”
Lúc này tôi mới chú ý tới, trong túi Lam Thiên Hữu lộ ra tới nửa thân kiếm kiếm đồng tiền mini.
Lam Cảnh Nhuận nhìn tôi một cái, sắc mặt có chút khó coi, không nói gì.
Lam Thiên Hữu lại khẽ mỉm cười, nhìn về phía tôi: “Bởi vì anh muốn bảo vệ chị của em.”
Tôi phun ra một ngụm máu!
Quân Chi sửng sốt hai giây, ngạc nhiên nhìn về phía tôi: “Chị, chị không phải…”
Đã có Mặc Hàn đúng không?
Đúng vậy!
Tôi cũng không biết Lam Thiên Hữu trúng gió gì!
Ngay ở lúc tôi moi hết cõi lòng muốn nói chuyện quá khứ này cho có lệ, Lam Thiên Hữu căn cứ nguyên tắc lời không khiến người chết không thôi, lại mở miệng: “Anh đang theo đuổi Tử Đồng.”
Em trai tôi kinh ngạc đã không biết nói gì.
Ngọc Hư Tử đã sớm đi rồi, tôi nhận thấy được tầm mắt mọi người còn lại đều nhìn về phía tôi, căng da đầu nói: “Đây là một hiểu lầm…”
“Không sao, tôi có thể chờ.” Lam Thiên Hữu cười như là một thiên sứ.
Chờ cái đầu anh!
Tôi cảm thấy đây nhất định là báo ứng mà tôi vừa mới ỷ thế hiếp người ở trước mặt Ngọc Hư Tử, chống lưng cho Quân Chi!
Đoán chừng Lam Cảnh Nhuận có thể cảm nhận được tôi khó chịu, lên tiếng giải vây cho tôi nói: “Anh, hôm nay thật vất vả Quân Chi mới đến đây, trước đón gió cho hắn đi.”
“Được.” Lam Thiên Hữu cười đồng ý, ánh mắt lại còn dừng ở trên người tôi.
Thừa dịp hắn đi gọi điện thoại để người đặt nhà hàng, tôi tìm cái lấy cớ nhanh chóng ra khỏi Thanh Hư Quan.
Trở lại trên xe, Quân Chi đuổi theo ra: “Chị, chị không đi ăn cơm sao? Nhà hàng năm sao, đầu bếp Michelin đó!”
“Không đi.” Tôi quyết định từ nay về sau cách xa Lam Thiên Hữu!
“Chị và anh Thiên Hữu là chuyện như thế nào?” Quân Chi bắt đầu bát quái.
Vẻ mặt của tôi nghiêm túc tuyên bố với hắn: “Anh rể của em là Mặc Hàn, về phần Lam Thiên Hữu, chị cũng không biết là chuyện như thế nào! Chị và
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi dẫn theo Mặc Hàn vào thang máy, lúc cảm nhận được thang máy từ từ đi xuống, tôi nhớ tới ngày đó gặp được bảy cương thi, nói chuyện khách sạn tồn tại một không gian quỷ cho hắn.
Mặc Hàn nhíu mày lại: “Vừa mới đi ngang qua nơi đó.”
“Anh có thể cảm ứng được?” Tôi kinh ngạc.
Mặc Hàn gật đầu: “Kia hẳn là một tầng của khách sạn này, lần đầu tiên em nhìn tháy chính là ảo giác, sau khi phá vỡ mắt trận, thấy thang máy lần đó, còn lại là diện mạo chân thực.”
“Vậy cương thi còn ở đó sao?” Tôi có chút thấp thỏm hỏi.
Mặc Hàn gật đầu: “Còn có bốn con.”
Sau khi nghĩ đến tôi tiến vào thang máy, âm binh đầu dê không có linh lực của tôi chống đỡ đã tiêu tán, lúc này mới để lại bốn con cương thi.
Khi nói chuyện đã tới tầng một rồi, Mặc Hàn khẽ ngẩng đầu, nhìn trần nhà đỉnh đầu thang máy, như muốn trực tiếp phá vỡ trần nhà, dẫn theo tôi trực tiếp đi nháo cương thi ở tầng kia.
Tôi cản lại hắn: “Em nói chuyện này cho Cảnh Nhuận học trưởng, thang máy là có công nhân khống chế, chờ khi anh cảm ứng được cương thi ở tầng kia, để cho bọn họ dừng lại, được không?”
Minh vương đại nhân ngạo kiều: “Bốn con phế vật mà thôi.”
“Em biết anh lợi hại, nhưng chuyện thang máy tương đối phiền, anh có thể xuyên tường nhưng em không thể, hơn nữa, học trưởng bọn họ làm chủ nhân của khách sạn này, cũng cần phải cảm kích.” Tôi giải thích nói.
Mặc Hàn miễn cưỡng đồng ý.
Tôi gọi điện thoại cho Lam Cảnh Nhuận, nói đơn giản quá trình, mấy người bọn họ đều xuống dưới.
Lam Thiên Hữu ngừng dùng thang máy kia, hai anh em bọn họ, tôi và Mặc Hàn ngồi thang máy đi lên tầng kia.
Bởi vì con số mười bốn này không may mắn, cho nên khách sạn không có một tầng này, trên tầng mười ba trực tiếp là tầng mười lăm, trên thang máy cũng không có cái nút tầng mười bốn.
Nhưng thang máy đi lên đến tầng mười ba, lại đi lên trên một lát, Mặc Hàn đã để thang máy dừng.
“Tới rồi?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Hắn gật đầu, Lam Cảnh Nhuận rút kiếm gỗ đào trên lưng ra.
Sau khi Lam Thiên Hữu ý bảo người mở cửa, tôi thấy được cái phòng gạch thô khiến người sởn tóc gáy kia.
Bên trong, còn có bốn con cương thi đang không có mục tiêu nhảy nhót.
Vừa thấy chúng nó, tôi đã thấy da đầu phát tê dại, trốn đến phía sau Mặc Hàn.
Sắc mặt của Lam Cảnh Nhuận hơi trầm xuống: “Anh, năm đó tìm nhà ai sửa sang công ty vậy? Sao lại bỏ sót một tầng như vậy?”
Sắc mặt của Lam Thiên Hữu cũng không tốt: “Thời gian lâu rồi, anh phải đi về tra mới biết được, trước giải quyết nơi này đi.”
Lam Cảnh Nhuận gật đầu, giơ kiếm đi ra ngoài.
Mặc Hàn dẫn theo tôi cũng đi đến một bên, ánh mắt lại nhìn chỗ đại trận vẽ ban đầu trên mặt đất kia.
Nơi đó hiện tại đã là một mảnh huyết sắc, đại trận kia đã nhìn không ra bộ dáng ban đầu, chỉ còn lại có một mảnh màu đỏ, như đổ ra một thùng sơn đỏ vậy.
Cương thi ngửi được hương vị của người sống, lập tức nhảy về phía chỗ của chúng tôi.
Lam Cảnh Nhuận rút kiếm đón nhận, ánh mắt Mặc Hàn liếc đến nơi đó, thấy tôi tránh ở phía sau hắn, che kín đôi mắt tôi: “Sợ thì đừng nhìn.”
Tôi gật đầu: “Nhanh giải quyết cương thi đi.”
Mặc Hàn chậm rãi nâng tay lên, bốn ngọn lửa xanh từ trên tay hắn bắn ra, bay về phía bốn cương thi kia, cương thi kêu rên một giây đã bị đốt tan thành mây khó.
Lam Cảnh Nhuận nhìn hắn, thu kiếm gỗ đào lại, đi đến chỗ vẽ đại trận ban đầu, hỏi tôi: “Nơi này thì ra chính là thế này sao?”
Tôi lắc đầu: “Nơi đó vốn có cái trận pháp, nhưng tôi xem không hiểu.” Nói xong nhìn về phía Lam Thiên Hữu: “Anh xem hiểu sao?”
Lam Thiên Hữu mỉm cười bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi chỉ biết làm buôn bán, chuyện quỷ thần dốt đặc cán mai.”
Lam Cảnh Nhuận thở dài, bộ dáng mặt mày như rất nghiêm trọng, tôi không khỏi có chút tò mò: “Học trưởng, trận pháp kia có vấn đề sao?”
Hắn lắc đầu: “Tôi không chính mắt nhìn thấy trận pháp kia, nói không ra có vấn đề gì. Nhưng cương thi phối hợp với trận pháp, cũng không phải là chuyện gì tốt.”
“Có lẽ là trận pháp trấn áp những cương thi đó?” Tôi suy đoán nói.
Hắn chần chờ lắc đầu: “Hẳn là không phải, phần lớn những cương thi đó đều có chút lâu năm, trấn áp chúng nó sẽ không chọn ở trung tâm thành phố, hơn nữa, bốn phía tầng lầu này đều che kín trận pháp phòng ngừa sát khí của cương thi trào ra ngoài, lại cảm thấy có người đang lên kế hoạch gì đó.”
Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn khinh thường, vậy tôi an tâm rồi.
Nhìn trận pháp mơ hồ đã nhìn không ra nguyên trạng trên mặt đất kia, tôi nhớ tới Quân Chi rất cảm thấy hứng thú với loại đồ vật này, lấy máy ra chụp nơi đó mấy tấm ảnh, gửi cho hắn.
Lam Thiên Hữu thấy, hỏi: “Em muốn chụp ảnh trở về nghiên cứu sao?”
Tôi lắc đầu, giải thích: “Em trai tôi cảm thấy hứng thú với những thứ này, chụp ảnh cho nó nhìn xem.”
Lam Thiên Hữu không tiếp tục hỏi.
Rời khỏi khách sạn, tôi dọn về biệt thự một lần nữa.
Lúc ở ký túc xá thu thập đồ vật, Ninh Ninh cười nhạo một cái: “Chuyện các cậu ân ái ngược cẩu chính là nhiều!”
Chuyện cậu vẫn muốn biết đều nhiều đến cẩu độc thân không chịu nổi đâu!
Rầm rì!
Thu thập hành lý xong thu vào mặc ngọc, tôi dẫn theo Tiểu Tiểu trở về biệt thự.
Vào biệt thự, mắt tôi choáng váng.
Chỉ thấy chỗ có thể nhìn bằng mắt, đều đặt đầy đồ, còn có không ít hòm lớn, chiếm cứ mỗi một tấc đất trống.
“Bị trộm sao?” Ai lớn mật như vậy dám đến nhà của minh vương trộm đồ!
Mặc Hàn lắc đầu: “Không phải, là ta chuyển đến.”
Tôi khó hiểu: “Anh dọn nhiều đồ vật như vậy đến đây làm gì? Trong nhà cũng không chỗ chứa… Anh chuyển đến từ nơi nào?”
“Minh Cung.” Mặc Hàn nói, ôm tôi xẹt qua hòm lớn chặn đường trước người, đứng ở phòng khách, đặt tôi ngồi ở trên sô pha mềm mại.
Trên sô đặt một trâm cài tinh xảo, tôi thuận tay cầm lên, cảm ứng ra, trâm cài này ẩn chứa một cổ pháp lực rất mạnh, chỉ là tôi không nhận ra tác dụng của nó.
“Thích sao?” Giọng nói của Mặc Hàn như mang theo một cổ chờ mong.
Tôi gật đầu: “Thích.”
Tuy hiện tại trên cơ bản đều không mang cây trâm, nhưng nữ sinh với trang sức tinh mỹ chính là thắng không nổi dụ hoặc!
“Nàng thích là được.” Mặc Hàn ngồi vào bên người tôi, để thân thể của tôi dựa vào trên người hắn.
“Sao lại sẽ có trâm cài?” Tôi hỏi.
“Ta trở lại Minh Cung tìm ra.” Mặc Hàn nói.
Không phải là của cô gái kia đi!
Tôi một giây muốn quăng cây trâm trên tay ra ngoài, nhưng vẫn là nhịn xuống.
“Sao anh lại có trâm cài của phụ nữ?” Tôi quyết định không tự mình loạn tưởng, trực tiếp hỏi Mặc Hàn.
“Hai ngày này mới luyện.” Mặc Hàn nói.
Ta biết Mặc Hàn sẽ luyện chế pháp khí, hơn nữa pháp khí luyện chế ra đều rất lợi hại.
“Cho em sao?” Đôi mắt tôi sáng long lanh.
Hắn gật đầu: “Trâm cài này có thể vạch xuống một đường kết giới bảo hộ nàng.”
Tay tôi cầm trâm cài kia, thoáng rót vào một chút quỷ khí, vẽ trâm cài ở trước người tôi một cái, một đạo kết giới đã vây chúng tôi ở giữa.
Lại vẽ một cái, kết giới lại biến mất.
Thật thần kỳ!
Tôi tự mình cũng thử rất nhiều lần, không cần tiêu phí bao nhiêu linh lực là có thể trực tiếp mở kết giới ra, quả thật là phúc âm của loại người không đủ linh lực như tôi!
Tôi lại nhìn về phía đồ vật khác tràn đầy biệt thự kia, vài thứ đều mang theo pháp lực, đều là pháp bảo người khác tha thiết ước mơ, Mặc Hàn lại để chúng nó như hàng vỉa hè mười đồng tiền năm chiếc, tùy ý vứt trên mặt đất.
“Vài thứ kia lại là sao lại thế này?” Tôi cảm thấy minh vương đại nhân dọn hết hắn tiểu kim khố ở Minh Cung đến đây.
Khuôn mặt của Mặc Hàn như hiện lên một vẻ quẫn bách: “Mặc Uyên nói, lấy đồ vật nàng thích dỗ nàng, nàng sẽ không tức giận, ta đang tìm thứ nàng thích…”
Cho nên, ngày đó hắn ở mặc ngọc nhíu mày tự hỏi cả ngày, chính là suy nghĩ lấy cái gì dỗ tôi sao?
Còn có chạng vạng ngày đó, hắn đột nhiên hỏi tôi muốn Minh Giới hay không, muốn pháp lực của hắn hay không, đều là bởi vì muốn dỗ tôi…
Nháy mắt tôi vì mấy ngày nay mình làm ra vẻ vô cùng xấu hổ!
“Mặc Hàn, về sau em sẽ không tùy tiện tức giận với anh nữa.” Tôi dựa vào ngực của hắn, bả vai rắn chắc này làm tôi cảm thấy vạn phần kiên định.
Hắn sủng nịch ôm lấy tôi, nhẹ nhàng từ tóc dài xoa đầu của tôi: “Đồ ngốc, về sau lúc tức giận, hãy để ta biết nguyên nhân.”
Thật tốt, còn cho phép tôi tức giận.
Tôi đáp ứng một câu: “Được!”
Xoay người thấy pháp khí đầy đất kia, tôi lại nói: “Anh nhanh thu mấy thứ này của anh lại đi bằng không bị người khác phát hiện, sẽ có người tới trộm mất!”
“Trừ nàng ra, ta không sợ bất kì cái gì bị cướp đi.” Mặc Hàn cúi đầu hôn tôi một chút, mặt tôi đỏ rực lên.
Sao lại cảm giác kỹ năng nói lời âu yếm của minh vương đại nhân càng ngày càng lô hỏa thuần thanh (dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..) đây…
Nhìn pháp khí đầy đất kia, Mặc Hàn lại không nhanh không chậm nói: “Nàng là thê tử của ta, vài thứ kia cũng đều là của nàng, đi xem có thích hay không. Không thích, Minh Cung còn có không ít đồ chưa kịp dọn đến đây, ta lại đi lấy.”
Lợi hại!
Minh vương đại nhân quả nhiên là đại phú hào siêu cấp!
Tôi tò mò mở một cái hòm cách tôi gần nhất ra, bên trong đặt một cái đỉnh: “Đây là làm gì?”
“Thần Nông Đỉnh, luyện dược.”
“Cái này thì sao?” Tôi lại xách lên một đồ vật như áo choàng.
“Áo choàng ẩn thân.”
Harry Potter sao?
“Vậy cái đàn này lại là cái gì?” Tôi chỉ vào một đàn cổ.
“Chiêu Hồn Cầm, có thể triệu hoán hồn phách và âm linh.”
“A, còn có giày?” Tôi tò mò nhìn chằm chằm một đôi giày bó hậu đế đặt ở trong một góc, có chút giống ủng quan hài kịch thời cổ đại quan đeo.
Mặc Hàn quét mắt, nói: “Giày qua song, đeo vào có thể bảo vệ âm linh bình an vượt qua Minh Hà.”
Trước kia tôi ở Minh Cung kiến thức quá hung tàn của Minh Cung, với giày này càng thêm tò mò: “Đeo vào là có thể ở trên Minh Hà như giẫm trên đất bằng sao?”
Mặc Hàn gật đầu.
Thứ tốt!
Minh vương ra tay, quả nhiên không giống bình thường!
Tôi làm một phàm nhân chưa thấy qua nhiều việc đời, hỏi thật nhiều tác dụng của pháp khí, Mặc Hàn đều kiên nhẫn trả lời.
Cuối cùng, tôi phải ra kết luận là, đồ vật đều là thứ tốt, nhưng hiện tại tôi vẫn không dùng được.
Anh gặp qua người sống nào yêu cầu một bộ quan tài là giường ngủ không?
Anh lại gặp qua người sống nào dùng đến cái loại hơi thở áp súc siêu cao này làm hương nến?
Tôi để Mặc Hàn thu đồ vật lại, để lại trâm cài kia, đặt ở mặc ngọc, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Rất nhanh đã tới ngày Quân Chi tới thành phố Trạch Vân, thứ sáu, mặt trời lớn tóm tắt nói vạn sự toàn nghi, Mặc Hàn để Tiểu Tiểu đi theo sau tôi, yên tâm để chúng tôi ra cửa.
Lúc đi nhà ga đón Quân Chi, tôi mở chiếc siêu xe của Mặc Hàn đưa tôi kia.
Quân Chi xách theo rương hành lý, cảm khái một phen: “Chị, chị gần người giàu có rồi! Đáng tiếc là quỷ…”
Tôi mỉm cười, mở cốp xe ra để hắn bỏ rương hành lý vào sau, về lại trong xe.
Mới ngồi xuống, Tiểu Tiểu vốn ở trên ghế sau ngủ phút chốc đã bay vào trong lòng tôi: “Đói!”
Quân Chi mới vừa tiến vào, nghe thấy cái này, sắc mặt đại biến: “Quỷ thai?”
Một tay hắn đã lấy bùa ra, nhanh chóng vỗ vào trên người Tiểu Tiểu.
Bùa khắc âm, Tiểu Tiểu là Tiểu Kim Ô, thuộc tính chí dương, bùa tự nhiên không tổn thương đến nàng.
Nàng ghét bỏ run lên cơ thể, phun lửa đốt một cái, bất mãn hét với Quân Chi: “Ngươi mới là quỷ thai! Phàm nhân ngu xuẩn!”
Quân Chi sửng sốt ba giây, sau đó nhìn về phía tôi: “Chị nuôi gà tinh nhỏ?”
Gà tinh… Tôi còn mì chính đấy…
Nhìn Tiểu Kim Ô béo như quả bóng này, nhổ lông ánh vàng rực rỡ kia của nàng ra, đều không cần dùng tới lửa nướng, chấm chút tương là có thể ăn.
Tôi cạn lời gật đầu: “Tam Túc Kim Ô.” Lại chỉ mặt trời trên bầu trời: “Đó là anh trai nàng.”
Năng lực tiếp thu của Quân Chi rất nhanh, sau khi ngạc nhiên một phen, rất nhanh đã tiếp nhận Tiểu Tiểu, còn cầm linh quả không ngừng đùa với nàng.
Đồng thời, hắn cũng không ngừng may mắn: “Cũng may không phải là quỷ thai của con quỷ kia.”
Tôi có chút lo lắng, không biết khi nào mới có thể làm Quân Chi chân chính tiếp nhận người anh rể Mặc Hàn này.
Trước khi xuống xe, Quân Chi cho tôi một túi giấy, bên trong cuốn thật nhiều bùa, đều là chính hắn vẽ, nói là để lại cho tôi phòng thân.
Tôi có loại cảm khái Mộ gia có em trai nhỏ trưởng thành.
Vào phòng, dì Phương đã dọn xong đồ ăn mua từ nhà hàng lên trên bàn.
Mặc Hàn rất ít ăn thức ăn bên ngoài, hắn còn đang tu luyện, tôi cũng không đi gọi hắn, sau khi ăn cơm trưa với Quân Chi và Tiểu Tiểu, thì đi dọn phòng cho khách cho Quân Chi.
Tôi và Mặc Hàn ở phòng ngủ chính phía tây, Quân Chi ở phòng cho khách phía đông.
Về phần Tiểu Tiểu, ổ mèo ở nơi nào, nàng sẽ ngủ ở nơi đó.
Buổi chiều, tôi bồi Quân Chi đi Thanh Hư Quan.
Trong lúc đó tôi hỏi hắn một vấn đề rất nghiêm túc: “Rốt cuộc là thời gian em tới tới Thanh Hư Quan học nghệ là khi nào?”
“Không phải mỗi năm em đều tham gia trại hè, Đông Lệnh Doanh sao, chính là thừa dịp lúc ấy tới Thanh Hư Quan.” Quân chi cười xảo quyệt: “Đương nhiên, thiên phú của em dị bẩm, năng lực tự học siêu quần, càng là như cá gặp nước!”
Trách không được hắn tham gia những hoạt động đó, trừ phí sinh hoạt ra, chưa bao giờ yêu cầu phí dụng khác!
Quân Chi và mọi người Thanh Hư Quan đều rất quen thuộc, ngựa quen đường cũ đi đến tiểu viện của Ngọc Hư Tử.
“Sư phụ! Con đến rồi!” Hắn vui sướng chào hỏi với Ngọc Hư Tử.
Ngọc Hư Tử vui mừng gật đầu, nhìn ra được, ông ấy nhìn thấy Quân Chi thì rất cao hứng.
Sau đó, khi nhìn thấy tôi ở sau người Quân Chi, tươi cười của lão đạo sĩ cứng đờ.
Tôi quyết định tiếp tục tiếp theo thiếp tàn nhẫn dược: “Đạo trưởng, cảm ơn ông đã chăm sóc em trai của tôi! Quân Chi nghịch ngợm, Mặc Hàn và tôi còn xin đạo trưởng khoan dung nhiều hơn!”
Tay Ngọc Hư Tử vuốt râu dê, run rẩy thiếu chút nữa không nhịn được dựt râu mình xuống.
Tôi đoán hiện tại nhất định là ông ấy hối hận khi nhận Quân Chi.
Nhưng cáo già chính là cáo già, giật mình qua đi, lại rất nhanh trấn định xuống: “Cô Tử Đồng nghiêm trọng rồi, Quân Chi là ái đồ của tôi, người của vi sư quan tâm là đương nhiên.”
Đang nói, anh em Lam Cảnh Nhuận và Lam Thiên Hữu cũng đến đây.
Quân Chi cũng theo chân bọn họ chào hỏi: “Sư huynh, anh Thiên Hữu!”
Bọn họ lại đều quen biết!
Sợ hai người đối diện không quen biết tôi, Quân Chi còn kéo tôi giới thiệu cho bọn hắn: “Đây là chị của em, Mộ Tử Đồng! Sư huynh, đều học chung một trường đó!”
Lam Cảnh Nhuận kinh ngạc: “Hai người lại là chị em… Thật khéo…”
“Mấy người cũng biết?” Em trai tôi cũng kinh ngạc một phen, sau đó mọi người ở dưới sắp xếp quan hệ, lại là một đám bạn tốt vui sướng.
Em trai tôi và Lam Cảnh Nhuận thảo luận một ít thủ đoạn đối phó với âm linh, tôi vẫn luôn ở đây chơi. Bỗng nhiên, nghe thấy Quân Chi hỏi Lam Thiên Hữu một tiếng: “Anh Thiên Hữu, không phải anh không vào Thanh Hư Quan học nghệ sao? Sao lại mang thanh kiếm đồng tiền kia?”
Lúc này tôi mới chú ý tới, trong túi Lam Thiên Hữu lộ ra tới nửa thân kiếm kiếm đồng tiền mini.
Lam Cảnh Nhuận nhìn tôi một cái, sắc mặt có chút khó coi, không nói gì.
Lam Thiên Hữu lại khẽ mỉm cười, nhìn về phía tôi: “Bởi vì anh muốn bảo vệ chị của em.”
Tôi phun ra một ngụm máu!
Quân Chi sửng sốt hai giây, ngạc nhiên nhìn về phía tôi: “Chị, chị không phải…”
Đã có Mặc Hàn đúng không?
Đúng vậy!
Tôi cũng không biết Lam Thiên Hữu trúng gió gì!
Ngay ở lúc tôi moi hết cõi lòng muốn nói chuyện quá khứ này cho có lệ, Lam Thiên Hữu căn cứ nguyên tắc lời không khiến người chết không thôi, lại mở miệng: “Anh đang theo đuổi Tử Đồng.”
Em trai tôi kinh ngạc đã không biết nói gì.
Ngọc Hư Tử đã sớm đi rồi, tôi nhận thấy được tầm mắt mọi người còn lại đều nhìn về phía tôi, căng da đầu nói: “Đây là một hiểu lầm…”
“Không sao, tôi có thể chờ.” Lam Thiên Hữu cười như là một thiên sứ.
Chờ cái đầu anh!
Tôi cảm thấy đây nhất định là báo ứng mà tôi vừa mới ỷ thế hiếp người ở trước mặt Ngọc Hư Tử, chống lưng cho Quân Chi!
Đoán chừng Lam Cảnh Nhuận có thể cảm nhận được tôi khó chịu, lên tiếng giải vây cho tôi nói: “Anh, hôm nay thật vất vả Quân Chi mới đến đây, trước đón gió cho hắn đi.”
“Được.” Lam Thiên Hữu cười đồng ý, ánh mắt lại còn dừng ở trên người tôi.
Thừa dịp hắn đi gọi điện thoại để người đặt nhà hàng, tôi tìm cái lấy cớ nhanh chóng ra khỏi Thanh Hư Quan.
Trở lại trên xe, Quân Chi đuổi theo ra: “Chị, chị không đi ăn cơm sao? Nhà hàng năm sao, đầu bếp Michelin đó!”
“Không đi.” Tôi quyết định từ nay về sau cách xa Lam Thiên Hữu!
“Chị và anh Thiên Hữu là chuyện như thế nào?” Quân Chi bắt đầu bát quái.
Vẻ mặt của tôi nghiêm túc tuyên bố với hắn: “Anh rể của em là Mặc Hàn, về phần Lam Thiên Hữu, chị cũng không biết là chuyện như thế nào! Chị và
/249
|