Len lỏi trong lượn sóng người cuồn cuộn trong thị trấn, Thảo Sương nắm chặt lấy tay Hồ Sơn và Giang Lâm hỏi han tíu tít. Cả ba dừng lại trước một gian hàng lớn lựa chọn. Chiều mai là ngày mừng tuổi thọ của sư phụ Lâm Bình nên ba người rủ nhau ra thị trấn mua sắm lễ vật.
Lát sau mua hàng xong, họ dắt nhau trở ra ngoài quan lộ.
Bỗng một chiếc kiệu từ từ lướt qua, đột nhiên dừng lại, một tên võ sĩ bước lại gần ba người nói giọng cợt nhã:
− Đại công tử mượn tiểu cô nương này một đêm, xin hai thiếu hiệp vui lòng nhận lời cho.
Thảo Sương tròn mắt hỏi ngây ngô:
− Tôi là người chứ có phải đồ vật đâu mà đại công tử hỏi mượn chứ? Mà người mượnt a về để làm chi?
Một tên võ sĩ khác cất giọng đểu cáng:
− Để làm vợ chứ làm chi? Nếu nàng khéo chìu chuộng ngài sẽ ban tặng nhiều vàng bạc lắm đó.
Thảo Sương đỏ mặt thét:
− Lũ khốn kiếp, đừng ăn nói hồ đồ. Ta đi thôi hai anh.
Cả ba người im lặng lướt tới, nhưng bốn tên này đã rút kiếm ra khỏi vỏ:
− Đứng lại.
Giang Lâm bậm môi, lửa giận bừng bừng, liền rút nhanh thanh kiếm của mình ra.
Hồ Sơn vội đưa tay chặn lại:
− Khoan đã! Nhị đệ chờ ta thương lượng cùng công tử đã.
Nói xong Hồ Sơn tiến đến bên chiếc kiệu nói gì đó, nhưng chủ nhân chiếc kiệu dường như chẳng bằng lòng nên vẻ mặt chàng đã biến đổi. Chàng bước lại gần Giang Lâm và Thảo Sương nói nhỏ:
− Chúng ta đã gặp phải cọp dữ rồi, hắn là đại công tử của Thái An Hầu. Sư phụ đã dặn chúng ta đừng gây sự với bọn này. Hãy nhịn chúng một bước.
Thảo Sương nheo nheo con mắt trái:
− Nhịn là sao hở đại ca?
− Bây giờ muội tạm theo hắn về phủ, đợi hai anh về bẩm với sư phụ rồi người sẽ xuống cứu em về.
Giang Lâm dựng cặp lông mày lưỡi kiếm:
− Đại ca! Anh nói gì lạ vậy? Sao lại để cho Thảo muội vào đó. Rủị..
Hồ Sơn đưa mắt nhìn bốn tên võ sĩ nói nhanh:
− Với uy tín của chưởng môn nhân Thái Bình giáo. Sư phụ thừa sức lãnh Thảo muội về mà không tốn một giọt mồ hôi.
Giang Lâm quắc mắt:
− Đành rằng vậy! Nhưng không thể để cho bọn này ngang ngược như thế được.
Đệ quyết bảo vệ Thảo muội đến cùng.
Tên võ sĩ tiến tới quát:
− Sao? Bàn tính đã xong chưa?
Hồ Sơn vội nói:
− Xin quý ngài thư thả cho một chút rồi cô em tôi sẽ vâng lời đại công tử.
Thảo Sương kêu lên kinh ngạc:
− Đại ca bỏ em sao?
Giang Lâm nắm tay nàng:
− Muội an tâm, ca ca còn muội còn, ca ca mất muội mới mất.
Hồ Sơn tức giận:
− Nếu đệ không nghe lời đại ca, hậu quả sẽ không lường. Đại ca về báo với sư phụ đây.
Nói xong, chàng phi thân phóng qua đầu bốn tên võ sĩ mất dạng. Thảo Sương buông theo một câu tức giận:
− Đồ hèn nhát.
Rồi nàng cũng rút kiếm ra khỏi vỏ hét lớn:
− Bọn cẩu trệ hãy xem kiếm của bổn cô nương.
Ánh kiếm chớp lòa, Thảo Sương đã động thủ. Đồng thời, Giang Lâm cũng vừa vung kiếm nhảy vào vòng chiến.
Trong chớp mắt bốn tên võ sĩ đã bị hai người sát hại. Cùng lúc, cánh cửa chiếc kiệu bật mở. Một chiếc bóng lao ra ngoài. Đó là đại công tử Hắc Chiêu.
Hắc Chiêu quát:
− Các ngươi muốn chết!
Lập tức thanh đoản đao to lớn của hắn chém thẳng xuống đầu Giang Lâm nhanh như làn chớp.
Thảo Sương hốt hoảng phóng tới vung kiếm đón đỡ.
Xoảng!
Hàng trăm ngàn tia lửa bắn xẹt ra khi hai món vũ khí va chạm vào nhau. Thanh kiếm của Thảo Sương đã bị bảo đao chặt đứt một nửa.
Nàng lùi lại trố mắt nhìn.
Giang Lâm lập tức đẩy nàng sang một bên:
− Muội dang ra để mặc ngu ca.
Thanh kiếmt rên tay chàng cũng chỉ là một thanh kiếm thường, nhưng vì nội lực của chàng khá cao nên từ nãy đến giờ thanh bảo đao chưa làm gì cả. Tuy gần chợ nhưng hai người giao đấu đã lâu mà chẳng có một người dân nào dám bén mảng lại gần. Họ sợ bị liên lụy vì Hắc Chiêu công tử là một tên hung ác khôn lường. Tiếng kiếm khí dập vào nhau chan chát, mồ hôi bắt đầu thấm ướt trên lưng Giang Lâm. Phía xa lại có tiếng quát tháo vang dội, đó là viện binh của tên công tử đang kéo đến.
Giang Lâm vội hoành kiếm theo thế “Giao long đoạt nhãn” trong lúc tay kia vận kình lực lên chờ sẵn.
Hắc Chiêu vừa tiến lên là chàng tung lưỡi kiếm lên không, tay kia phóng theo một luồng kình lực. Nhưng hắn nào phải tay vừa. Tay trái múa bảo đao, tay phải phóng ra một luồng kình lực mạnh bạo nhằm giữa ngực Giang Lâm.
Giang Lâm vội tréo chân chùn người xuống tránh khỏi, cùng lúc đưa song chưởng đánh lên. Hắc Chiêu bất ngờ bị chưởng phong đánh trúng té ngửa ra sau. Tiếng quan huyện Đạt Khanh kêu lên hốt hoảng:
− Trời! Tên tiểu tử đánh công tử bị trọng thương rồi! Mau đưa người về phủ.
Hắc Chiêu được bọn thuộc hạ dìu đi. Đạt Khanh quát:
− Các ngươi, trói nó đem về huyện đường cho ta.
Vòng vây bao lấy Giang Lâm vào giữa. Thảo Sương bị gãy mất gươm đành bất lực đứng yên nhìn chàng tả xông hữu đột giữa vòng vây trùng điệp.
Lát sau mua hàng xong, họ dắt nhau trở ra ngoài quan lộ.
Bỗng một chiếc kiệu từ từ lướt qua, đột nhiên dừng lại, một tên võ sĩ bước lại gần ba người nói giọng cợt nhã:
− Đại công tử mượn tiểu cô nương này một đêm, xin hai thiếu hiệp vui lòng nhận lời cho.
Thảo Sương tròn mắt hỏi ngây ngô:
− Tôi là người chứ có phải đồ vật đâu mà đại công tử hỏi mượn chứ? Mà người mượnt a về để làm chi?
Một tên võ sĩ khác cất giọng đểu cáng:
− Để làm vợ chứ làm chi? Nếu nàng khéo chìu chuộng ngài sẽ ban tặng nhiều vàng bạc lắm đó.
Thảo Sương đỏ mặt thét:
− Lũ khốn kiếp, đừng ăn nói hồ đồ. Ta đi thôi hai anh.
Cả ba người im lặng lướt tới, nhưng bốn tên này đã rút kiếm ra khỏi vỏ:
− Đứng lại.
Giang Lâm bậm môi, lửa giận bừng bừng, liền rút nhanh thanh kiếm của mình ra.
Hồ Sơn vội đưa tay chặn lại:
− Khoan đã! Nhị đệ chờ ta thương lượng cùng công tử đã.
Nói xong Hồ Sơn tiến đến bên chiếc kiệu nói gì đó, nhưng chủ nhân chiếc kiệu dường như chẳng bằng lòng nên vẻ mặt chàng đã biến đổi. Chàng bước lại gần Giang Lâm và Thảo Sương nói nhỏ:
− Chúng ta đã gặp phải cọp dữ rồi, hắn là đại công tử của Thái An Hầu. Sư phụ đã dặn chúng ta đừng gây sự với bọn này. Hãy nhịn chúng một bước.
Thảo Sương nheo nheo con mắt trái:
− Nhịn là sao hở đại ca?
− Bây giờ muội tạm theo hắn về phủ, đợi hai anh về bẩm với sư phụ rồi người sẽ xuống cứu em về.
Giang Lâm dựng cặp lông mày lưỡi kiếm:
− Đại ca! Anh nói gì lạ vậy? Sao lại để cho Thảo muội vào đó. Rủị..
Hồ Sơn đưa mắt nhìn bốn tên võ sĩ nói nhanh:
− Với uy tín của chưởng môn nhân Thái Bình giáo. Sư phụ thừa sức lãnh Thảo muội về mà không tốn một giọt mồ hôi.
Giang Lâm quắc mắt:
− Đành rằng vậy! Nhưng không thể để cho bọn này ngang ngược như thế được.
Đệ quyết bảo vệ Thảo muội đến cùng.
Tên võ sĩ tiến tới quát:
− Sao? Bàn tính đã xong chưa?
Hồ Sơn vội nói:
− Xin quý ngài thư thả cho một chút rồi cô em tôi sẽ vâng lời đại công tử.
Thảo Sương kêu lên kinh ngạc:
− Đại ca bỏ em sao?
Giang Lâm nắm tay nàng:
− Muội an tâm, ca ca còn muội còn, ca ca mất muội mới mất.
Hồ Sơn tức giận:
− Nếu đệ không nghe lời đại ca, hậu quả sẽ không lường. Đại ca về báo với sư phụ đây.
Nói xong, chàng phi thân phóng qua đầu bốn tên võ sĩ mất dạng. Thảo Sương buông theo một câu tức giận:
− Đồ hèn nhát.
Rồi nàng cũng rút kiếm ra khỏi vỏ hét lớn:
− Bọn cẩu trệ hãy xem kiếm của bổn cô nương.
Ánh kiếm chớp lòa, Thảo Sương đã động thủ. Đồng thời, Giang Lâm cũng vừa vung kiếm nhảy vào vòng chiến.
Trong chớp mắt bốn tên võ sĩ đã bị hai người sát hại. Cùng lúc, cánh cửa chiếc kiệu bật mở. Một chiếc bóng lao ra ngoài. Đó là đại công tử Hắc Chiêu.
Hắc Chiêu quát:
− Các ngươi muốn chết!
Lập tức thanh đoản đao to lớn của hắn chém thẳng xuống đầu Giang Lâm nhanh như làn chớp.
Thảo Sương hốt hoảng phóng tới vung kiếm đón đỡ.
Xoảng!
Hàng trăm ngàn tia lửa bắn xẹt ra khi hai món vũ khí va chạm vào nhau. Thanh kiếm của Thảo Sương đã bị bảo đao chặt đứt một nửa.
Nàng lùi lại trố mắt nhìn.
Giang Lâm lập tức đẩy nàng sang một bên:
− Muội dang ra để mặc ngu ca.
Thanh kiếmt rên tay chàng cũng chỉ là một thanh kiếm thường, nhưng vì nội lực của chàng khá cao nên từ nãy đến giờ thanh bảo đao chưa làm gì cả. Tuy gần chợ nhưng hai người giao đấu đã lâu mà chẳng có một người dân nào dám bén mảng lại gần. Họ sợ bị liên lụy vì Hắc Chiêu công tử là một tên hung ác khôn lường. Tiếng kiếm khí dập vào nhau chan chát, mồ hôi bắt đầu thấm ướt trên lưng Giang Lâm. Phía xa lại có tiếng quát tháo vang dội, đó là viện binh của tên công tử đang kéo đến.
Giang Lâm vội hoành kiếm theo thế “Giao long đoạt nhãn” trong lúc tay kia vận kình lực lên chờ sẵn.
Hắc Chiêu vừa tiến lên là chàng tung lưỡi kiếm lên không, tay kia phóng theo một luồng kình lực. Nhưng hắn nào phải tay vừa. Tay trái múa bảo đao, tay phải phóng ra một luồng kình lực mạnh bạo nhằm giữa ngực Giang Lâm.
Giang Lâm vội tréo chân chùn người xuống tránh khỏi, cùng lúc đưa song chưởng đánh lên. Hắc Chiêu bất ngờ bị chưởng phong đánh trúng té ngửa ra sau. Tiếng quan huyện Đạt Khanh kêu lên hốt hoảng:
− Trời! Tên tiểu tử đánh công tử bị trọng thương rồi! Mau đưa người về phủ.
Hắc Chiêu được bọn thuộc hạ dìu đi. Đạt Khanh quát:
− Các ngươi, trói nó đem về huyện đường cho ta.
Vòng vây bao lấy Giang Lâm vào giữa. Thảo Sương bị gãy mất gươm đành bất lực đứng yên nhìn chàng tả xông hữu đột giữa vòng vây trùng điệp.
/17
|