Vốn tưởng rằng Trần Tư Tuyền sẽ ở trong sân tu luyện, nhưng khi kéo rèm cửa ra thì hắn lại thấy nàng đang đứng ở bên bờ hồ làm cái gì đó. Dường như có tiếng nước chảy, sau đó nhiệt khí lại bốc lên ngùn ngụt.
Nàng đang làm gì nhỉ?
Cơ Động đi ra sau cửa, nghi ngờ hỏi Trần Tư Tuyền:
- Tư Tuyền, ngươi đang làm gì vậy?
Trần Tư Tuyền cũng không quay đầu lại mà nói:
- Tắm a! Ta chọn tửu điếm này chính là bởi muốn tắm ở đây. Ôn tuyền ở đây tốt nhất Đông Mộc thành. Rất là thoải mái!
Vừa nói, nàng vừa đứng lên, đồng thời tiện tay cởi áo khoác của mình. Cũng may là bây giờ là cuối mùa thu, y phục trên người nàng không tính là quá ít. Nhưng mắt thấy Trần Tư Tuyền đang cởi y phục, Cơ Động bị dọa cho điếng cả hồn:
- Tư Tuyền, ngươi muốn tắm ở trong sân sao?
Trần Tư Tuyền quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt toát ra thần sắc kỳ quái:
- Ta đang ở trong tiểu viện, ôn tuyền cũng ở nơi này, vì sao lại không thể tắm? Cơ Động, hay là ngươi tắm cùng ta đi? Hiện tại ngươi là người yêu của ta, nếu ngươi muốn tắm ta cũng không phản đối đâu.
Vừa nói nàng vừa nở nụ cười xấu hổ, nhưng trong nụ cười đó vẫn mang theo một tia thản nhiên. Vừa nói dứt câu, hai tay nàng đã bắt đầu cởi đến lớp nội y.
Cơ Động cơ hồ là chạy trối chết vào phòng. Hắn đóng chặt cửa phòng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất kéo tất cả rèm cửa sổ lại. Trong quá trình kéo rèm cửa, hắn thậm chí còn sử dụng cả tuyệt kỹ Đằng Xà Thiểm. Điều này nói lên tâm tình của hắn bây giờ đang bối rối đến cỡ nào.
Trần Tư Tuyền nhìn cửa phòng đóng chặt, buột miệng cười khúc khích. Nàng cố ý nói lớn:
- Đồ tiểu quỷ nhát gan!
Lời của nàng, Cơ Động tuyệt đối có thể nghe được.
Vừa nói, nàng vừa cởi y phục của mình.
Nhìn xuống Ôn Tuyền đang tỏa nhiệt khí, Trần Tư Tuyền lại ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng âm thầm cầu nguyện:
“Ác Thần! Nếu như ngươi thật lòng muốn cho ta hoàn thành ước hẹn, vậy thì hãy ban xuống một trận mưa đi.”
Trần Tư Tuyền khẽ cắn răng, rốt cục cũng cởi hết nội y. Thân thể thon dài, chân ngọc trơn nhẵn nhẹ nhàng bước vào Ôn Tuyền. Tiếng nước chảy róc rách bắt đầu vang lên.
Cơ Động ngơ ngác đứng ở trong phòng, đưa lưng về phía cửa sổ mờ sáng. Mặc dù không thể nhìn trực tiếp cảnh tượng phía ngoài, nhưng để nhìn thấy cái bóng mờ của Trần Tư Tuyền dưới ánh trăng cũng không thành vấn đề.
Dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, Cơ Động cố gắng tự nhủ không nên suy nghĩ nữa. Nhưng vào lúc này hắn đã hoàn toàn không khống chế được suy nghĩ của mình.
Chỉ cách nhau bằng một cánh cửa mỏng manh! Trần Tư Tuyền đang tắm ở bên ngoài, còn hắn thì đứng ở trong phòng. Bất tri bất giác, trong tai của hắn lại vang lên câu nói của Trần Tư Tuyền lúc nãy “Cơ Động, ngươi cùng ta tắm đi!” Câu nói này tuyệt đối có sức hút mạnh như nam châm.
Cơ Động cảm giác máu trong cơ thể mình đang sôi trào, nhất là tiếng nước chảy từ phía ngoài kia không ngừng truyền đến làm đầu óc của hắn dần không khống chế nổi mà bắt đầu tưởng tượng ra thân thể mềm mại nóng bỏng của Trần Tư Tuyền.
Tại sao lại như vậy chứ? Trên mặt Cơ Động hiện lên nụ cười khổ. Sự hành hạ chiều nay chẳng phải so với hôm qua còn lớn hơn sao? Hắn hiện tại chỉ hi vọng Trần Tư Tuyền có thể tắm rửa nhanh… nhanh hơn một chút đi.
Nhanh chóng ngồi xếp bằng trên đất, trong lòng Cơ Động không ngừng niệm: “Nam mô a di đà Phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc...”
Sự thật đã chứng minh tốc độ tắm của nữ nhân vĩnh viễn không bao giờ nhanh được, huống chi mục đích của Trần Tư Tuyền khi mang Cơ Động tới đây là muốn hấp dẫn hắn.
Vốn Trần Tư Tuyền đối với việc này một chút lòng tin cũng không có, nhưng phần lòng tin này lại chính là do Cơ Động mang đến cho nàng. Ngày hôm qua nhìn bộ dạng Cơ Động chạy trối chết, nàng biết mình không phải là không có lực hấp dẫn đối với Cơ Động. Có điều kiện tiên quyết này, lòng tin của nàng hôm nay dĩ nhiên vững vàng hơn rất nhiều.
Ngâm mình trong Ôn Tuyền, hơi nước nóng rực từ Ôn Tuyền thấm sâu vào thân thể làm cảm xúc của Trần Tư Tuyền vốn đang căng thẳng dần dần thanh tĩnh lại. Tắm ở Ôn Tuyền thật sự là một sự hưởng thụ tuyệt vời, nhất là loại Ôn Tuyền lộ thiên, vừa tắm vừa ngắm nhìn ánh sao trên bầu trời lại càng trên cả tuyệt vời.
Xem ra lựa chọn nơi này quả thật không sai!
Thật ra thì đây là lần đầu tiên Liệt Diễm tới nơi này, nhưng trong trí nhớ của thân xác hiện hữu của nàng thì nơi đây rất tuyệt vời. Hơi nước nóng rực từ Ôn Tuyền thấm vào thân thể phảng phất như khiến da thịt, xương cốt toàn thân đều giãn ra, ngay cả tinh thần cũng trở nên thư thái. Mặc dù Trần Tư Tuyền không biết Cơ Động đang ở trong phòng tụng niệm A Di Đà Phật, nhưng thấy động tác hắn kéo rèm cửa sổ nhanh chóng như vậy, nàng biết kế hoạch của mình đã có hiệu quả.
Mất sức ba trâu chín hổ từ tín ngưỡng kiếp trước mới làm cho tâm tình Cơ Động bình phục lại mấy phần. Nhưng ngay sau đó bên tai hắn lại truyền đến thanh âm của Trần Tư Tuyền.
- Cơ Động, làm phiền ngươi đem chiếc khăn lông lớn trong phòng ném cho ta được không? Ta sắp tắm xong rồi.
Cơ Động ngẩn người, suýt nữa thì phun máu mũi. Thật muốn làm người ta chết mà! Chẳng lẽ ngươi không biết sức hấp dẫn của mình lớn như thế nào sao?
Đối mặt với một nữ nhân dịu dàng như thế này không thể đánh được, cũng không thể mắng được, thậm chí lại càng không thể trốn tránh. Hiện tại cảm giác của Cơ Động chỉ có thể dùng ba từ “không sống nổi” để hình dung. Hắn đã bắt đầu suy nghĩ có nên buông tha bình rượu kia mà nhanh chóng chạy trốn hay không nữa.
Kịch liệt thở dốc mấy tiếng, Cơ Động mới cầm chiếc khăn lông lớn đứng dậy đi tới trước cửa. Hắn khẽ mở cửa tạo thành một kẽ hở nhỏ, rồi dựa theo trí nhớ nhắm mắt ném đại cái khăn lông ra ngoài.
- Cảm ơn!
Thanh âm của Trần Tư Tuyền vang lên. Ngay sau đó lại là một tràng nước chảy róc rách, làm đầu óc Cơ Động vận động điên cuồng.
- Cơ Động, ngươi thật không muốn tắm sao? Thật là thoải mái nha! Ôn Tuyền này rất lớn, hai người tắm cũng không thành vấn đề đâu. Nếu không ta quấn khăn lông lại, ngươi sẽ không thấy gì đâu.
“Phụt…!!!”
Cơ Động rốt cục cũng không thể khống chế nổi mà phun máu mũi ra.
Trần Tư Tuyền từ trong hồ đứng lên nhìn về phía cửa phòng, đột nhiên thấy hắn phun máu tươi thì nhất thời cả kinh.
- Cơ Động, ngươi làm sao vậy?
Trong tiếng kinh hô, Trần Tư Tuyền vội vàng vọt tới bên cạnh cửa phòng.
- Đừng… Đừng tới đây…!!!
Cơ Động hô to. Bất quá đã chậm rồi… Trần Tư Tuyền đã tới trước mặt hắn.
Trần Tư Tuyền đứng trước mặt Cơ Động, thấy hai hàng máu tươi từ mũi Cơ Động chảy ra, nàng vội vàng dùng khăn lông vừa nhận lấy trong tay mình giúp hắn lau đi. Bởi vì cái gọi là quan tâm quá tất loạn, cho nên nàng cũng chẳng để ý đến việc mình đang không một mảnh vải che thân. Lúc này nàng đã không còn ý nghĩ muốn hấp dẫn Cơ Động nữa, nàng chỉ quan tâm đến hắn mà thôi. Nhưng chính hành động này của nàng lại đả kích Cơ Động mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Không muốn nhìn cũng không được a! Lúc Trần Tư Tuyền đưa khăn lông tới, thân thể hoàn mỹ mềm mại của nàng hoàn toàn xuất hiện trước mặt Cơ Động. Ba vòng cực chuẩn 90-60-90, đôi chân thon dài mơn man. Mái tóc dài lục sắc xõa ra phía sau, trước ngực là đôi tiểu bạch thỏ tuyết trắng đẫy đà. Da thịt của nàng trắng nõn và mềm mại như đậu hũ non, từng giọt thủy châu lóng lánh từ trên người nàng không ngừng lăn xuống tới…….. (A Bư: hềnh như tác giả còn tả thiếu thiếu cái gì ấy Cuồng ka nhể? - Ừm… ta… ta hẻm biết chỗ đó đâu… mi chém kinh quá – Cuồng)
Cái gì mà đẹp dịu dàng và ôn nhu như nước chứ, so sánh như thế chính là vũ nhục Tuyền công chúa. Vẻ đẹp của Trần Tư Tuyền khó có thể diễn tả bằng ngôn từ. Kiếp trước Cơ Động vẫn cho rằng nữ nhân mặc y phục tuyệt đối đẹp hơn so với nữ nhân không mặc gì, bởi y phục và trang sức mới giúp nữ nhân nâng cao khí chất của mình. Nhưng loại suy nghĩ này mà áp dụng với Trần Tư Tuyền thì quả là một sai lầm.
Cho dù trước kia ở cùng Liệt Diễm, Cơ Động vẫn chưa từng thấy Liệt Diễm thoát y. Có thể nói, Trần Tư Tuyền là nữ nhân đầu tiên khỏa thân trước mặt hắn. Phần kích thích này khiến cho máu mũi Cơ Động hoàn toàn không thể ngăn chặn được mà tiếp tục phun trào.
- Ngươi…!!!
Cơ Động đột nhiên nhắm mắt lại, đồng thời đưa tay muốn đẩy Trần Tư Tuyền ra.
Bất quá trong lúc bối rối này, một cái đẩy của hắn tự nhiên sẽ không chính xác. Ngay lúc Trần Tư Tuyền đưa khăn lông tới, hắn đã đẩy trúng vị trí cao vút và mẫn cảm trước ngực Trần Tư Tuyền.
Vị trí ấy đàn hồi mười phần, mềm mại trơn nhẵn. Tuy chỉ phớt qua nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự mát rượi ở nơi đó.
Cơ Động cũng suýt nữa dùng Diệt Thần Dẫn đẩy Trần Tư Tuyền ra. Cửa phòng nặng nề đóng lại, Cơ Động nắm chặt cửa phòng, hắn sợ Trần Tư Tuyền lại xông tới. Dù đang đứng ở ngoài cửa nhưng Trần Tư Tuyền vẫn có thể nghe rõ tiếng thở dốc của hắn.
- A…!!!
Cho tới giờ khắc này, Trần Tư Tuyền mới kinh hô, vội vàng dùng khăn lông che thân thể của mình lại. Cơ Động bên trong gian phòng lại nghe thấy tiếng nước chảy, hiển nhiên là Trần Tư Tuyền vừa nhảy vào Ôn Tuyền.
Điều này có thể trách ai? Cơ Động dĩ nhiên hiểu Trần Tư Tuyền là bởi vì hắn phun máu mũi cho nên mới chạy tới. Nhưng dù như vậy, hắn cũng chịu không được, nhịp tim tăng lên gấp ba lần. Hắn có thể cảm giác được máu trong cơ thể mình đang lưu chuyển với một tốc độ cực cao. Mặt Cơ Động nóng lên, thậm chí ngay cả ánh mắt của hắn cũng trở nên đỏ bừng.
Cơ Động há mồm thở dốc, Nam Mô A Di Đà Phật đã không còn bất cứ tác dụng gì nữa. Hắn chỉ có thể nắm thật chặt cửa phòng để ổn định tinh thần của mình.
“Chát… Bốp… Bốp!!!”
Cơ Động hung hăng vả miệng vào miệng mình vài cái. Cơ Động, ngươi đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy. Ngươi sớm đã có Liệt Diễm, tại sao có thể sinh ra dục vọng mãnh liệt với một nữ nhân khác như thế. Ngươi không thấy xấu hổ với Liệt Diễm sao? Không thấy thất vọng khi Liệt Diễm vì ngươi mà bỏ cả tính mạng sao?
Trong đầu Cơ Động không ngừng tái diễn lại hết thảy mọi chuyện đã phát sinh ở Thánh Tà đảo… rồi nhớ lại quãng thời gian nơi Địa Tâm thế giới… cuối cùng là di ngôn của Liệt Diễm. Vì để cho mình tỉnh táo, hắn phải đem tất cả thống khổ từ nội tâm phát tiết ra. Sự thống khổ tê tâm liệt phế giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu khiến máu trong cơ thể hắn đang sôi trào rốt cục cũng bình tĩnh lại mấy phần.
Trần Tư Tuyền cũng không tốt hơn Cơ Động là mấy, nàng cũng thật vất vả mới làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. Hắn thấy rồi, hắn nhất định đã thấy rồi… Hàm răng ngọc của nàng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng, trong lòng thầm than thở.
Sau khi tỉnh táo, Trần Tư Tuyền nghĩ lại lúc Cơ Động nhìn thấy toàn bộ thân thể nàng, điều đó đã tạo kích thích mãnh liệt đối với hắn, thậm chí còn khiến hắn chảy máu mũi. Điều này đương nhiên không phải là chuyện tốt bởi nàng hiểu rất rõ Cơ Động. Nếu cứ như vậy, nhất định sẽ khiến cho Cơ Động càng đề phòng nàng hơn.
Xem ra kế hoạch hôm nay thật sự không thể nào thành công. Nhất là ánh trăng trên cao vẫn sáng ngời, không có dấu hiệu muốn mưa chút nào.
Than nhẹ một tiếng, Trần Tư Tuyền bắt đầu tùy ý tắm rửa thân thể. Nàng không muốn tiếp tục đi kích thích Cơ Động nữa, để tránh dẫn đến việc phản tác dụng.
Từ trong hồ đứng dậy, Trần Tư Tuyền cầm lấy chiếc khăn lông quấn quanh cơ thể, đồng thời ngao ngán nhìn chung quanh lần nữa. Xem ra tối nay phải ở trong sân này một đêm rồi.
Ngay khi nàng đang buồn bực thì bất ngờ một tiếng sấm không chút báo trước đột nhiên nổ ầm ầm, dọa nàng sợ đến mức nhảy dựng lên.
Bầu trời một khắc trước vẫn còn đang trong sáng lãng mạng, giờ đã nhanh chóng tụ tập mây đen. Chẳng lẽ là Ác Thần đã nghe được lời cầu nguyện của mình? Trần Tư Tuyền trợn tròn mắt nhìn lên đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời.
Tiếng sấm nổ vừa rồi cũng làm cho Cơ Động đang đau khổ ở trong phòng rùng mình tỉnh táo lại. Vào lúc này, hắn không dám uống rượu, hắn sợ… sợ mình vạn nhất say rượu mất đi lý trí mà làm ra chuyện gì có lỗi với Liệt Diễm.
Tại sao lại có tiếng sấm?
Không đợi Cơ Động suy nghĩ nhiều, từng tiếng sấm liên tiếp vang lên dường như muốn xé rách bầu trời, phá hủy cả thế giới.
Trời muốn mưa sao? Tiếng sấm trầm muộn như thế này sợ rằng sẽ mưa rất to.
Cơ Động cau mày. Nếu trời mưa thật thì mình làm sao có thể để cho nàng ở ngoài đó được? Mình là nam nhân cơ mà.
Cơ Động đang đắn đo trong lòng thì bất chợt một đợt sấm chớp lại liên tục vang lên.
*****
Tại Thần giới.
- Phạm quy…! Tà Ác… Ngươi phạm quy rồi! Thẻ vàng… không… thẻ đỏ…!
Thiện Thần hổn hển hô to.
- Ta có phạm quy đâu? Ta chỉ là điều khiển hiện tượng thiên văn một chút thôi mà!
Ác Thần dương dương tự đắc.
Thiện Thần cả giận:
- Ngươi điều khiển hiện tượng thiên văn còn không phải là phạm quy sao? Ngươi đây là gián tiếp trợ giúp bọn họ ở chung. Nữ nhân trời sinh vốn đã có lực hấp dẫn cường đại đối với nam nhân. Mặc dù Cơ Động không thể khống chế nổi nhưng đây chỉ là phương diện dục vọng. Ngươi giúp Liệt Diễm như vậy không phải là muốn bọn họ phát sinh chuyện gì sao?
Ác Thần hưởng ứng:
- Ngươi cũng nói đây là gián tiếp cơ mà. Cây ngay không sợ chết đứng, nếu trong lòng tiểu tử Cơ Động kia một chút ham muốn cũng không có, thì ta tung ra hiện tượng thiên văn có thể tạo được tác dụng gì chứ?
Thiện Thần lại càng tức giận hơn:
- Dù thế thì ngươi cũng không thể làm quá tay như vậy chứ! Liệt Diễm chỉ cầu mưa nhỏ, ngươi lại tặng luôn một trận mưa to là sao hả?
Nàng đang làm gì nhỉ?
Cơ Động đi ra sau cửa, nghi ngờ hỏi Trần Tư Tuyền:
- Tư Tuyền, ngươi đang làm gì vậy?
Trần Tư Tuyền cũng không quay đầu lại mà nói:
- Tắm a! Ta chọn tửu điếm này chính là bởi muốn tắm ở đây. Ôn tuyền ở đây tốt nhất Đông Mộc thành. Rất là thoải mái!
Vừa nói, nàng vừa đứng lên, đồng thời tiện tay cởi áo khoác của mình. Cũng may là bây giờ là cuối mùa thu, y phục trên người nàng không tính là quá ít. Nhưng mắt thấy Trần Tư Tuyền đang cởi y phục, Cơ Động bị dọa cho điếng cả hồn:
- Tư Tuyền, ngươi muốn tắm ở trong sân sao?
Trần Tư Tuyền quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt toát ra thần sắc kỳ quái:
- Ta đang ở trong tiểu viện, ôn tuyền cũng ở nơi này, vì sao lại không thể tắm? Cơ Động, hay là ngươi tắm cùng ta đi? Hiện tại ngươi là người yêu của ta, nếu ngươi muốn tắm ta cũng không phản đối đâu.
Vừa nói nàng vừa nở nụ cười xấu hổ, nhưng trong nụ cười đó vẫn mang theo một tia thản nhiên. Vừa nói dứt câu, hai tay nàng đã bắt đầu cởi đến lớp nội y.
Cơ Động cơ hồ là chạy trối chết vào phòng. Hắn đóng chặt cửa phòng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất kéo tất cả rèm cửa sổ lại. Trong quá trình kéo rèm cửa, hắn thậm chí còn sử dụng cả tuyệt kỹ Đằng Xà Thiểm. Điều này nói lên tâm tình của hắn bây giờ đang bối rối đến cỡ nào.
Trần Tư Tuyền nhìn cửa phòng đóng chặt, buột miệng cười khúc khích. Nàng cố ý nói lớn:
- Đồ tiểu quỷ nhát gan!
Lời của nàng, Cơ Động tuyệt đối có thể nghe được.
Vừa nói, nàng vừa cởi y phục của mình.
Nhìn xuống Ôn Tuyền đang tỏa nhiệt khí, Trần Tư Tuyền lại ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng âm thầm cầu nguyện:
“Ác Thần! Nếu như ngươi thật lòng muốn cho ta hoàn thành ước hẹn, vậy thì hãy ban xuống một trận mưa đi.”
Trần Tư Tuyền khẽ cắn răng, rốt cục cũng cởi hết nội y. Thân thể thon dài, chân ngọc trơn nhẵn nhẹ nhàng bước vào Ôn Tuyền. Tiếng nước chảy róc rách bắt đầu vang lên.
Cơ Động ngơ ngác đứng ở trong phòng, đưa lưng về phía cửa sổ mờ sáng. Mặc dù không thể nhìn trực tiếp cảnh tượng phía ngoài, nhưng để nhìn thấy cái bóng mờ của Trần Tư Tuyền dưới ánh trăng cũng không thành vấn đề.
Dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, Cơ Động cố gắng tự nhủ không nên suy nghĩ nữa. Nhưng vào lúc này hắn đã hoàn toàn không khống chế được suy nghĩ của mình.
Chỉ cách nhau bằng một cánh cửa mỏng manh! Trần Tư Tuyền đang tắm ở bên ngoài, còn hắn thì đứng ở trong phòng. Bất tri bất giác, trong tai của hắn lại vang lên câu nói của Trần Tư Tuyền lúc nãy “Cơ Động, ngươi cùng ta tắm đi!” Câu nói này tuyệt đối có sức hút mạnh như nam châm.
Cơ Động cảm giác máu trong cơ thể mình đang sôi trào, nhất là tiếng nước chảy từ phía ngoài kia không ngừng truyền đến làm đầu óc của hắn dần không khống chế nổi mà bắt đầu tưởng tượng ra thân thể mềm mại nóng bỏng của Trần Tư Tuyền.
Tại sao lại như vậy chứ? Trên mặt Cơ Động hiện lên nụ cười khổ. Sự hành hạ chiều nay chẳng phải so với hôm qua còn lớn hơn sao? Hắn hiện tại chỉ hi vọng Trần Tư Tuyền có thể tắm rửa nhanh… nhanh hơn một chút đi.
Nhanh chóng ngồi xếp bằng trên đất, trong lòng Cơ Động không ngừng niệm: “Nam mô a di đà Phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc...”
Sự thật đã chứng minh tốc độ tắm của nữ nhân vĩnh viễn không bao giờ nhanh được, huống chi mục đích của Trần Tư Tuyền khi mang Cơ Động tới đây là muốn hấp dẫn hắn.
Vốn Trần Tư Tuyền đối với việc này một chút lòng tin cũng không có, nhưng phần lòng tin này lại chính là do Cơ Động mang đến cho nàng. Ngày hôm qua nhìn bộ dạng Cơ Động chạy trối chết, nàng biết mình không phải là không có lực hấp dẫn đối với Cơ Động. Có điều kiện tiên quyết này, lòng tin của nàng hôm nay dĩ nhiên vững vàng hơn rất nhiều.
Ngâm mình trong Ôn Tuyền, hơi nước nóng rực từ Ôn Tuyền thấm sâu vào thân thể làm cảm xúc của Trần Tư Tuyền vốn đang căng thẳng dần dần thanh tĩnh lại. Tắm ở Ôn Tuyền thật sự là một sự hưởng thụ tuyệt vời, nhất là loại Ôn Tuyền lộ thiên, vừa tắm vừa ngắm nhìn ánh sao trên bầu trời lại càng trên cả tuyệt vời.
Xem ra lựa chọn nơi này quả thật không sai!
Thật ra thì đây là lần đầu tiên Liệt Diễm tới nơi này, nhưng trong trí nhớ của thân xác hiện hữu của nàng thì nơi đây rất tuyệt vời. Hơi nước nóng rực từ Ôn Tuyền thấm vào thân thể phảng phất như khiến da thịt, xương cốt toàn thân đều giãn ra, ngay cả tinh thần cũng trở nên thư thái. Mặc dù Trần Tư Tuyền không biết Cơ Động đang ở trong phòng tụng niệm A Di Đà Phật, nhưng thấy động tác hắn kéo rèm cửa sổ nhanh chóng như vậy, nàng biết kế hoạch của mình đã có hiệu quả.
Mất sức ba trâu chín hổ từ tín ngưỡng kiếp trước mới làm cho tâm tình Cơ Động bình phục lại mấy phần. Nhưng ngay sau đó bên tai hắn lại truyền đến thanh âm của Trần Tư Tuyền.
- Cơ Động, làm phiền ngươi đem chiếc khăn lông lớn trong phòng ném cho ta được không? Ta sắp tắm xong rồi.
Cơ Động ngẩn người, suýt nữa thì phun máu mũi. Thật muốn làm người ta chết mà! Chẳng lẽ ngươi không biết sức hấp dẫn của mình lớn như thế nào sao?
Đối mặt với một nữ nhân dịu dàng như thế này không thể đánh được, cũng không thể mắng được, thậm chí lại càng không thể trốn tránh. Hiện tại cảm giác của Cơ Động chỉ có thể dùng ba từ “không sống nổi” để hình dung. Hắn đã bắt đầu suy nghĩ có nên buông tha bình rượu kia mà nhanh chóng chạy trốn hay không nữa.
Kịch liệt thở dốc mấy tiếng, Cơ Động mới cầm chiếc khăn lông lớn đứng dậy đi tới trước cửa. Hắn khẽ mở cửa tạo thành một kẽ hở nhỏ, rồi dựa theo trí nhớ nhắm mắt ném đại cái khăn lông ra ngoài.
- Cảm ơn!
Thanh âm của Trần Tư Tuyền vang lên. Ngay sau đó lại là một tràng nước chảy róc rách, làm đầu óc Cơ Động vận động điên cuồng.
- Cơ Động, ngươi thật không muốn tắm sao? Thật là thoải mái nha! Ôn Tuyền này rất lớn, hai người tắm cũng không thành vấn đề đâu. Nếu không ta quấn khăn lông lại, ngươi sẽ không thấy gì đâu.
“Phụt…!!!”
Cơ Động rốt cục cũng không thể khống chế nổi mà phun máu mũi ra.
Trần Tư Tuyền từ trong hồ đứng lên nhìn về phía cửa phòng, đột nhiên thấy hắn phun máu tươi thì nhất thời cả kinh.
- Cơ Động, ngươi làm sao vậy?
Trong tiếng kinh hô, Trần Tư Tuyền vội vàng vọt tới bên cạnh cửa phòng.
- Đừng… Đừng tới đây…!!!
Cơ Động hô to. Bất quá đã chậm rồi… Trần Tư Tuyền đã tới trước mặt hắn.
Trần Tư Tuyền đứng trước mặt Cơ Động, thấy hai hàng máu tươi từ mũi Cơ Động chảy ra, nàng vội vàng dùng khăn lông vừa nhận lấy trong tay mình giúp hắn lau đi. Bởi vì cái gọi là quan tâm quá tất loạn, cho nên nàng cũng chẳng để ý đến việc mình đang không một mảnh vải che thân. Lúc này nàng đã không còn ý nghĩ muốn hấp dẫn Cơ Động nữa, nàng chỉ quan tâm đến hắn mà thôi. Nhưng chính hành động này của nàng lại đả kích Cơ Động mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Không muốn nhìn cũng không được a! Lúc Trần Tư Tuyền đưa khăn lông tới, thân thể hoàn mỹ mềm mại của nàng hoàn toàn xuất hiện trước mặt Cơ Động. Ba vòng cực chuẩn 90-60-90, đôi chân thon dài mơn man. Mái tóc dài lục sắc xõa ra phía sau, trước ngực là đôi tiểu bạch thỏ tuyết trắng đẫy đà. Da thịt của nàng trắng nõn và mềm mại như đậu hũ non, từng giọt thủy châu lóng lánh từ trên người nàng không ngừng lăn xuống tới…….. (A Bư: hềnh như tác giả còn tả thiếu thiếu cái gì ấy Cuồng ka nhể? - Ừm… ta… ta hẻm biết chỗ đó đâu… mi chém kinh quá – Cuồng)
Cái gì mà đẹp dịu dàng và ôn nhu như nước chứ, so sánh như thế chính là vũ nhục Tuyền công chúa. Vẻ đẹp của Trần Tư Tuyền khó có thể diễn tả bằng ngôn từ. Kiếp trước Cơ Động vẫn cho rằng nữ nhân mặc y phục tuyệt đối đẹp hơn so với nữ nhân không mặc gì, bởi y phục và trang sức mới giúp nữ nhân nâng cao khí chất của mình. Nhưng loại suy nghĩ này mà áp dụng với Trần Tư Tuyền thì quả là một sai lầm.
Cho dù trước kia ở cùng Liệt Diễm, Cơ Động vẫn chưa từng thấy Liệt Diễm thoát y. Có thể nói, Trần Tư Tuyền là nữ nhân đầu tiên khỏa thân trước mặt hắn. Phần kích thích này khiến cho máu mũi Cơ Động hoàn toàn không thể ngăn chặn được mà tiếp tục phun trào.
- Ngươi…!!!
Cơ Động đột nhiên nhắm mắt lại, đồng thời đưa tay muốn đẩy Trần Tư Tuyền ra.
Bất quá trong lúc bối rối này, một cái đẩy của hắn tự nhiên sẽ không chính xác. Ngay lúc Trần Tư Tuyền đưa khăn lông tới, hắn đã đẩy trúng vị trí cao vút và mẫn cảm trước ngực Trần Tư Tuyền.
Vị trí ấy đàn hồi mười phần, mềm mại trơn nhẵn. Tuy chỉ phớt qua nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự mát rượi ở nơi đó.
Cơ Động cũng suýt nữa dùng Diệt Thần Dẫn đẩy Trần Tư Tuyền ra. Cửa phòng nặng nề đóng lại, Cơ Động nắm chặt cửa phòng, hắn sợ Trần Tư Tuyền lại xông tới. Dù đang đứng ở ngoài cửa nhưng Trần Tư Tuyền vẫn có thể nghe rõ tiếng thở dốc của hắn.
- A…!!!
Cho tới giờ khắc này, Trần Tư Tuyền mới kinh hô, vội vàng dùng khăn lông che thân thể của mình lại. Cơ Động bên trong gian phòng lại nghe thấy tiếng nước chảy, hiển nhiên là Trần Tư Tuyền vừa nhảy vào Ôn Tuyền.
Điều này có thể trách ai? Cơ Động dĩ nhiên hiểu Trần Tư Tuyền là bởi vì hắn phun máu mũi cho nên mới chạy tới. Nhưng dù như vậy, hắn cũng chịu không được, nhịp tim tăng lên gấp ba lần. Hắn có thể cảm giác được máu trong cơ thể mình đang lưu chuyển với một tốc độ cực cao. Mặt Cơ Động nóng lên, thậm chí ngay cả ánh mắt của hắn cũng trở nên đỏ bừng.
Cơ Động há mồm thở dốc, Nam Mô A Di Đà Phật đã không còn bất cứ tác dụng gì nữa. Hắn chỉ có thể nắm thật chặt cửa phòng để ổn định tinh thần của mình.
“Chát… Bốp… Bốp!!!”
Cơ Động hung hăng vả miệng vào miệng mình vài cái. Cơ Động, ngươi đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy. Ngươi sớm đã có Liệt Diễm, tại sao có thể sinh ra dục vọng mãnh liệt với một nữ nhân khác như thế. Ngươi không thấy xấu hổ với Liệt Diễm sao? Không thấy thất vọng khi Liệt Diễm vì ngươi mà bỏ cả tính mạng sao?
Trong đầu Cơ Động không ngừng tái diễn lại hết thảy mọi chuyện đã phát sinh ở Thánh Tà đảo… rồi nhớ lại quãng thời gian nơi Địa Tâm thế giới… cuối cùng là di ngôn của Liệt Diễm. Vì để cho mình tỉnh táo, hắn phải đem tất cả thống khổ từ nội tâm phát tiết ra. Sự thống khổ tê tâm liệt phế giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu khiến máu trong cơ thể hắn đang sôi trào rốt cục cũng bình tĩnh lại mấy phần.
Trần Tư Tuyền cũng không tốt hơn Cơ Động là mấy, nàng cũng thật vất vả mới làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. Hắn thấy rồi, hắn nhất định đã thấy rồi… Hàm răng ngọc của nàng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng, trong lòng thầm than thở.
Sau khi tỉnh táo, Trần Tư Tuyền nghĩ lại lúc Cơ Động nhìn thấy toàn bộ thân thể nàng, điều đó đã tạo kích thích mãnh liệt đối với hắn, thậm chí còn khiến hắn chảy máu mũi. Điều này đương nhiên không phải là chuyện tốt bởi nàng hiểu rất rõ Cơ Động. Nếu cứ như vậy, nhất định sẽ khiến cho Cơ Động càng đề phòng nàng hơn.
Xem ra kế hoạch hôm nay thật sự không thể nào thành công. Nhất là ánh trăng trên cao vẫn sáng ngời, không có dấu hiệu muốn mưa chút nào.
Than nhẹ một tiếng, Trần Tư Tuyền bắt đầu tùy ý tắm rửa thân thể. Nàng không muốn tiếp tục đi kích thích Cơ Động nữa, để tránh dẫn đến việc phản tác dụng.
Từ trong hồ đứng dậy, Trần Tư Tuyền cầm lấy chiếc khăn lông quấn quanh cơ thể, đồng thời ngao ngán nhìn chung quanh lần nữa. Xem ra tối nay phải ở trong sân này một đêm rồi.
Ngay khi nàng đang buồn bực thì bất ngờ một tiếng sấm không chút báo trước đột nhiên nổ ầm ầm, dọa nàng sợ đến mức nhảy dựng lên.
Bầu trời một khắc trước vẫn còn đang trong sáng lãng mạng, giờ đã nhanh chóng tụ tập mây đen. Chẳng lẽ là Ác Thần đã nghe được lời cầu nguyện của mình? Trần Tư Tuyền trợn tròn mắt nhìn lên đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời.
Tiếng sấm nổ vừa rồi cũng làm cho Cơ Động đang đau khổ ở trong phòng rùng mình tỉnh táo lại. Vào lúc này, hắn không dám uống rượu, hắn sợ… sợ mình vạn nhất say rượu mất đi lý trí mà làm ra chuyện gì có lỗi với Liệt Diễm.
Tại sao lại có tiếng sấm?
Không đợi Cơ Động suy nghĩ nhiều, từng tiếng sấm liên tiếp vang lên dường như muốn xé rách bầu trời, phá hủy cả thế giới.
Trời muốn mưa sao? Tiếng sấm trầm muộn như thế này sợ rằng sẽ mưa rất to.
Cơ Động cau mày. Nếu trời mưa thật thì mình làm sao có thể để cho nàng ở ngoài đó được? Mình là nam nhân cơ mà.
Cơ Động đang đắn đo trong lòng thì bất chợt một đợt sấm chớp lại liên tục vang lên.
*****
Tại Thần giới.
- Phạm quy…! Tà Ác… Ngươi phạm quy rồi! Thẻ vàng… không… thẻ đỏ…!
Thiện Thần hổn hển hô to.
- Ta có phạm quy đâu? Ta chỉ là điều khiển hiện tượng thiên văn một chút thôi mà!
Ác Thần dương dương tự đắc.
Thiện Thần cả giận:
- Ngươi điều khiển hiện tượng thiên văn còn không phải là phạm quy sao? Ngươi đây là gián tiếp trợ giúp bọn họ ở chung. Nữ nhân trời sinh vốn đã có lực hấp dẫn cường đại đối với nam nhân. Mặc dù Cơ Động không thể khống chế nổi nhưng đây chỉ là phương diện dục vọng. Ngươi giúp Liệt Diễm như vậy không phải là muốn bọn họ phát sinh chuyện gì sao?
Ác Thần hưởng ứng:
- Ngươi cũng nói đây là gián tiếp cơ mà. Cây ngay không sợ chết đứng, nếu trong lòng tiểu tử Cơ Động kia một chút ham muốn cũng không có, thì ta tung ra hiện tượng thiên văn có thể tạo được tác dụng gì chứ?
Thiện Thần lại càng tức giận hơn:
- Dù thế thì ngươi cũng không thể làm quá tay như vậy chứ! Liệt Diễm chỉ cầu mưa nhỏ, ngươi lại tặng luôn một trận mưa to là sao hả?
/869
|