Chu Tiểu Tiểu nói tiếp:
- Theo danh sách ghi chép các loại danh tửu trong tàng tửu khố của thương hội, thì trong thập đại danh tửu, trừ Sinh Mệnh Chi Nguyên cùng với Hãn Hải Quỳnh Tương mà ngươi có, ta đã tìm được thêm bốn loại nữa. Bốn loại danh tửu còn lại thì tương đối phiền toái. Dựa theo ghi chép trên Danh Tửu Lục, trong Thập đại danh tửu thì Quanh Minh đại lục ta có sáu, hai loại đã có trong tay ngươi, cộng thêm ta có bốn loại nữa là vừa đủ sáu. Nhưng còn bốn loại kia lại đang nằm ở Hắc Ám đại lục, ta tạm thời không thể kiếm được. Nhưng năm năm sau, khi Hồng Liên Thiên Hỏa hết tác dụng, tới lúc đó Thánh Chiến nổ ra là điều không thể tránh khỏi. Ta sẽ tìm biện pháp lẻn vào Hắc Ám đại lục tìm cho ngươi bốn loại kia.
- Chu Hội trưởng, cám ơn ngài!
Đó là lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng của Cơ Động. Giờ đây trong ánh mắt hắn, mập mạp đã trở nên thân cận hơn rất nhiều. Mặc dù đó chỉ mới là một lời hứa hẹn, nhưng hắn vẫn cảm kích ghi nhận trong lòng. Hơn nữa mập mạp còn tự mình đi một chuyến tới Sí Hỏa Học Viện để đem tin tức nói cho Cơ Động biết. Phần này nhân tình, Cơ Động luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Chu mập lại nói tiếp:
- Đừng cám ơn ta, nhìn theo góc độ thương nhân, đây là một giao dịch của chúng ta. Tình huống của ngươi, ta đã báo lên Nghị Sự Đoàn của thương hội rồi. Trải qua vài lần thảo luận, có tám phần là ủng hộ đề nghị của ta. Chỉ cần ngươi có thể thông qua được khảo hạch của Nghị Sự Đoàn thì ngươi sẽ là người được đề cử vào chiếc ghế Hội trưởng của thương hội. Có như thế, ngươi mới nhận được sự ủng hội của chúng ta ở tất cả phương diện.
- Chờ một chút! Sao lại có chuyện đề cử Hội trưởng thương hội ở đây? Cơ Động, chuyện này là thế nào?
Chúc Dung nghi ngờ hỏi.
Chu Tiểu Tiểu ứng thanh:
- Này Chúc Dung, chuyện này ta cũng đã bàn với đại ca Âm Triêu Dương rồi. Đại ca nói chuyện này tùy thuộc hoàn toàn vào Cơ Động, ngươi không nên xen vào làm gì. Yên tâm đi, ta không hại đệ tử bảo bối của ngươi đâu mà. Thật ra, vốn là ta muốn khảo hạch tên đồ đệ Lôi Đế Phất Thụy của ngươi, về sau phát lại hiện được tên tiểu tử Cơ Động này nên ta mới tạm thời thay đổi chủ ý. Ta hiểu rất rõ quy định của thương hội, mặc dù hắn phải gánh trách nhiệm nhiều hơn một chút, nhưng đổi lại hắn sẽ có lực chấn nhiếp rất lớn. Trên thực tế công việc cũng không phải là quá nhiều, lại được sự ủng hộ toàn diện của thương hội, đây nào phải là chuyện xấu.
Chúc Dung cau mày, mặc dù Chu Tiểu Tiểu thân là cường giả cấp Chí tôn, nhưng lão cũng thật sự không hề e ngại. Bây giờ mập mạp hắn lại mang Âm Triêu Dương ra làm bình phong như thế này, quả thật lão đã không còn lời gì để nói nữa rồi. Chuyện mà lão sư đã quyết thì hắn tuyệt đối sẽ không chất vấn một câu.
Trên khuôn mặt bầu bĩnh của Chu bé nhỏ hiện lên vẻ giảo hoạt, hắn hướng về Cơ Động nói:
- Tiểu tử, thế chừng nào ngươi đi lấy rượu với ta?
Cơ Động lựa chọn ngay tắp lự:
- Tự nhiên lúc nào cũng được rồi!
Mập mạp đáp lời:
- Vậy để ngươi quyết định đi. Chừng nào ngươi chuẩn bị xong hãy đến Kim thành tìm ta, ta sẽ chờ ngươi ở đó. Bất quá, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi cầm bốn bình rượu của ta, chính là đại biểu cho việc ngươi đã chính thức chấp nhận trở thành người nối nghiệp ta sau này. Bốn bình rượu trên đều là hãn thế kỳ trân, ngươi muốn lấy đi phải thông qua khảo hạch của Nghị Sự Đoàn trong thương hội mới xong. Nếu không, cho dù ta thân là hội trưởng cũng không thể đem bốn bình rượu trân bảo của thương hội mà đưa cho ngươi được.
Cơ Động đáp:
- Ta đã minh bạch. Ta đương nhiên sẽ tới. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn sắp tới thì sợ rằng không được, ta cần phải đi một chuyến tới Trung Nguyên thành, có thể đi một chuyến tới Thánh Tà đảo nữa. Chờ làm xong mấy chuyện đó trước, ta sẽ tới Kim thành tìm ngài.
Vì Thánh Chiến của hai bờ đại lục mà cố gắng. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, hạn định cho bản thân mười năm thời gian, cố gắng hoàn thành tâm nguyện của Liệt Diễm. Trong mười năm đó, hắn nhất định phải kết thúc mọi chuyện, kết thúc cố gắng cuối cùng của mình. Ngày mà hắn hoàn thành xong tâm nguyện của Liệt Diễm, chính là lúc hắn lên đường đi tìm nàng.
Chu bé nhỏ mừng híp mắt, cười nói:
- Chuyện cần nói thì cũng đã nói rõ. Ta chuẩn bị quay trở về, còn vài chuyện đang chờ ta xử lý ở nhà. Cơ Động tiểu tử, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lí cho thật tốt. Tuy thực lực của ngươi không tệ, nhưng khảo nghiệm của Nghị Sự Đoàn là thiên kỳ bách quái, không chỉ giới hạn trong năng lực thực chiến đâu. Ngày xưa khi tiến hành khảo hạch, ta suýt chút nữa là bị lột da rồi đấy. Cũng may lúc đó không có người nào khác cùng ta ứng tuyển, lại thêm Hội trưởng đương nhiệm thân thể không tốt, ta mới có thể miễn cưỡng vượt qua kiểm tra mà trở thành hội trưởng.
Cơ Động thản nhiên:
- Chuyện Thập đại danh tửu ta nhất định phải hoàn thành!
Mập mạp cười cười:
- Vậy thì tốt. Ta trở về chờ ngươi. Đến khi ngươi được thương hội chính thức xác nhận là người kế nhiệm thì sau này ta cũng khỏe thân già rồi, không còn cảnh bị mấy lão già gân kia lải nhải nhắc nhở tu luyện mỗi ngày nữa. Thời gian rảnh rỗi đó không bằng để ta đi tiếp chuyện với mỹ nữ còn tốt hơn. Vẫn còn biết bao nhiêu mỹ nữ ngày nhớ đêm mong được ta quan ái a!
Nhìn bộ dạng của hắn, Cơ Động không thể thốt ra nổi một lời. Chẳng lẽ nói yêu cầu đầu tiên khi làm lão bản của Ngốc Có Tiền là phải tham tài lẫn háo sắc sao?
Sau Chu Tiểu Tiểu rời đi, không đợi Chúc Dung hỏi, Cơ Động liền nhất nhất thuật lại quá trình quen biết mập mập cho Chúc Dung nghe.
Nghe xong, Chúc Dung không khỏi thở dài, khuyên nhủ:
- Cơ Động à, trách nhiệm mà ngươi phải gánh trên người cũng đủ nhiều rồi!
Cơ Động đáp lời:
- Xin lỗi lão sư, con nhất quyết phải trở thành người kế nhiệm của Chu Tiểu Tiểu, bởi việc sưu tập thập đại danh tửu là chuyện mà con nhất định phải hoàn thành bằng được. Đây là tâm nguyện cuối cùng của Liệt Diễm trước khi chết. Con muốn mỗi năm dùng một loại danh tửu để tế viếng nàng.
Chúc Dung toàn thân chấn động:
- Ngươi chịu đi làm hội trưởng thương hội Ngốc Có Tiền là để lấy rượu tế Liệt Diễm?
Nhìn ánh mắt mông lung của Cơ Động, Chúc Dung không khỏi quặn đau trong lòng. Đứa nhỏ này thật sự là phải đè nén tâm trạng nhiều lắm. Không ngờ tình cảm của nó đối với Liệt Diễm lại sâu đậm đến như thế.
- Lão sư, ý đồ nhi đã quyết, xin lão sư không nên ngăn cản.
Chúc Dung thở dài một tiếng, nói:
- Cứ theo lời sư tổ ngươi nói đi, ngươi muốn làm gì thì cứ làm! Lão sư tin tưởng ngươi lựa chọn đúng. Thôi, mau trở về chuẩn bị một chút đi, ngày mai là ngươi quay về Trung Nguyên thành rồi. Lần này ngươi đi, có hai nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, một là chứng tỏ sức mạnh của Sí Hỏa Học Viện ta trước Thiên Can Học Viện, việc thứ hai là mang Chúc Viêm về đây. Về phần Ngũ Hành tương sinh trận pháp vận chuyển như thế nào, đành phải nhờ cậy vào ngươi rồi.
Chúc Dung cực kỳ coi trọng lần luận bàn này với Thiên Can Học Viện. Lão rời khỏi Thiên Can Học Viện không chỉ bởi nguyên nhân của Cơ Động. Mặc dù Âm Chiêu Dung có vị trí rất cao trong thập đại đổng sự, nhưng Chúc Dung lại chỉ là một đổng sự bình thường mà thôi. Ở đó, lão không thể đại triển quyền cước mà thực hiện hoài bão được. Lão lựa chọn rời đi để muốn chứng tỏ với Thiên Can Học Viện rằng, cho dù không được sự ủng hộ toàn diện của các đại đế quốc, lão cũng có khả năng thành lập một học viện cao cấp như Thiên Can Học Viện vậy.
Trong đời Chúc Dung, chuyện lão đắc ý nhất là dạy được hai đệ tử giỏi giang. Lão cực kỳ hi vọng lần này Cơ Động dẫn đoàn của Sí Hỏa Học Viện đến luận bàn với Thiên Can Học Viện có thể thể hiện được phong thái của học viện. Ít nhất là mở mắt cho đám đổng sự kia biết thực lực của Sí Hỏa Học Viện tuyệt không hề thua kém Thiên Can Học Viện.
Vì vậy Chúc Dung không chỉ đặc biệt cho phép Cơ Động được tự mình lựa chọn trang bị, lại còn chuẩn bị thêm cho bọn họ ba mươi con tuấn mã cho lần hành trình này. Nếu không phải như thế, dù có đầy đủ tinh thạch đi chăng nữa, muốn trong một thời gian ngắn mà kiếm đủ ba mươi bộ ma khải cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như lần này có thể mang Chúc Viêm theo về, tình huống tự nhiên sẽ chuyển biến khác. Trong Ngũ đại đế quốc, Hỏa hệ ma sư của Nam Hỏa quốc am hiểu nhất chính là chú tạo, Chúc Viêm lại là chú tạo sư đỉnh cấp, có hắn về tọa trấn ở đây, Sí Hỏa Học Viện có thể nhảy vọt lên một cấp bậc. Mặc dù còn chưa thể sánh ngang với Thiên Can Học Viện, nhưng ít nhất thực lực cũng không chênh lệch nhau quá xa.
Sáng sớm, ba mươi hai thớt ngựa phóng như bay ra khỏi thành Sí Hỏa, nhắm hướng Trung Thổ đế quốc mà phóng đi.
Cũng đã mấy năm kể từ khi ra đi, Cơ Động mới lại một lần nữa quay về Trung Nguyên thành.
Cơ Động cưỡi một con ngựa màu đỏ tía dẫn đầu phóng đi, mặc dù đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng hông hắn vẫn thẳng tắp. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, các học viên cũng trở nên nghiêm chỉnh hơn, học theo phong thái của hắn mà phóng đi.
Trên quan đạo rộng lớn, ngoại trừ tiếng móng ngựa gõ lộp cộp xuống mặt đường, không có bất cứ một âm thanh nào khác vang lên, không một học viên nào châu đầu ghé tai nhau mà trò chuyện, mọi người đều mang bộ dạng lạnh lùng mà thúc ngựa lao tới. (Móa, đang cưỡi ngựa chạy thục mạng mà châu đầu nói chuyện để mà chết à – Bựa!)
Hiệu quả của lần địa ngục huấn luyện quả nhiên cực kỳ tốt. Điều này Cơ Động đã được nếm thử trong thời gian tu luyện với Liệt Diễm. Đối với những học viên này, Cơ Động còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với sự nghiêm nghị mà Liệt Diễm giành cho hắn. Hắn thậm chí còn hạ lệnh bảy ngày cấm khẩu. Nói ít làm nhiều mới có thể chuyên chú, đây chính là chủ trương của Cơ Động.
Ba mươi học viên dưới tay hắn được Chúc Dung tự mình đặt tên thành Nhật Nguyệt học đường, với ý tứ muốn so sánh với Âm Dương học đường của Thiên Can Học Viện.
Trong ba mươi tên học viên, đã có mười hai người đột phá tu vi Tam quan, cấp thấp nhất cũng là hai mươi bảy cấp. Theo như Cơ Động tính toán, trong vòng ba bốn tháng nữa, toàn bộ nhóm học viên này tu vi sẽ đạt từ Tam quan trở lên.
Tam quan trong giới ma sư cũng chỉ coi được coi là bình thường, lực chiến đấu cá nhân còn nhiều hạn chế. Nhưng cái Cơ Động cần là lực chiến đấu tổng thể, ở phương diện này, hắn có lòng tin rất lớn vào học viên của mình.
Thiên Can Học Viện không chỉ là tảng đá đè nặng trong lòng Chúc Dung, mà đối với Cơ Động, nơi đó cũng là nơi có ý nghĩa hết sức đặc thù. Lúc trước, hắn bị ép phải rời khỏi Thiên Can Học Viên và thoát ly Âm Dương Học Đường, mặc dù sau này hắn hai lần tham gia Thánh Tà chiến trường, nhưng trong lòng hắn thủy chung vẫn còn chút oán niệm với Thiên Can Học Viện. Nếu như Thiên Can Học Viện tuyệt đối công bình, hắn cũng không phải rời đi như vậy.
Dĩ nhiên, Cơ Động hiện giờ đã không còn là Cơ Động của lúc trước nữa, cho dù hắn không đánh trả mà đứng trước mặt Viện trưởng Cơ Minh của Thiên Can Học Viện, thì lão ta cũng không dám đụng đến một cọng tóc trên người hắn.
Cơ Động có rất nhiều thân phận, hơn nữa mỗi thân phận cũng đủ để làm đại lục rung động.
Chấp pháp trưởng lão của Ma Sư công hội, cháu ruột Bình Đẳng Vương, đệ tử của hai vị Thắng Quan và Thái Ất miện hạ, Bính Đinh Song Hỏa trong thập đại Thiên Can Thánh Đồ, thậm chí còn là Thánh Vương, phó Viện trưởng của Sí Hỏa Học Viện, cuối cùng là người được đề cử vào vị trí hội trưởng của thương hội Ngốc Có Tiền!
Bất cứ một thân phận nào của hắn cũng đều có địa vị rất cao. Lại thêm các vị lãnh đạo cao tầng của các đế quốc cũng hiểu rõ ràng về tính huống tại Thánh Tà chiến trường. Bọn họ hiểu được nỗ lực của Cơ Động là đáng giá như thế nào. Vì vậy Chúc Dung không hề lo lắng khi phái Cơ Động đến Thiên Can Học Viện trong lần luận bàn này của hai học viện.
Chiến mã phi nhanh, mỗi giờ đi được bốn trăm dặm đường, nếu như không sợ ngựa kiệt sức có lẽ tốc độ di chuyển sẽ còn nhanh hơn nữa. Lúc người nghỉ ngơi lấy sức thì ngựa cũng có thời gian thong thả mà uống nước ăn cỏ.
Vào ngày Nhật Nguyệt Học Đường được thành lập, Cơ Động liền hiểu rõ Chúc Dung coi trọng đám học viên này như thế nào. Vì vậy, ngoại trừ việc huấn luyện thực lực cho nhóm học viên này, hắn còn huấn luyện kèm thêm về mặt ý chí. Ngươi cho dù có giỏi tới đâu đi nữa, nếu không có một ý chí kiên cường sắt đá thì cũng không thể trở thành một viên ngọc sáng giá.
Ngay cả Trần Tư Tuyền cũng tấm tắc tán thành phương thức huấn luyện này không thôi.
Từ Sí Hỏa thành đến Trung Nguyên thành còn xa hơn nhiều so với khoảng cách từ Ly Hỏa thành đến Trung Nguyên thành. Ly Hỏa thành tọa lạc ở biên cảnh hai nước, nên việc đi lại đương nhiên là nhanh hơn, trong khi đó Sí Hỏa thành lại ở trung tâm của Nam Hỏa đế quốc. Cho nên dù bọn họ di chuyển với tốc độ cao thì cũng mất tới sáu ngày sau mới đến được biên cảnh của hai nước.
Một khi đến được biên giới thì mọi việc đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều, Cơ Động chủ động giảm lại tốc độ, chỉ còn đi hai trăm dặm một ngày. Hắn muốn cấp cho các học viên thời gian để điều chỉnh lại trạng thái bản thân, tránh không cho họ vào Trung Nguyên thành với tình trạng mỏi mệt.
Ba mươi hai thớt nhân mã đi trên đường lập tức trở thành tâm điểm cho người người, nhất là đoàn thể này lại vừa có nam có nữ xen lẫn. Nhóm người Cơ Động mới vừa đi vào cảnh nội của Trung Thổ đế quốc không lâu, đột nhiên từ phía đối diện đằng xa xuất hiện một đoàn nhân mã phi về hướng bọn họ.
Đoàn người ngựa kia không phải là một thương đoàn mà là một chi quân đội. Càng làm cho Cơ Động ngạc nhiên hơn chính là chi quân đội này toàn là trọng kỵ binh. Trong danh mục quân đội các nước, tuy trọng kỵ binh không là loại binh chủng đỉnh cấp nhưng cũng là một trong những binh chủng cao quý, được trang bị không hề thua kém so với binh chủng ma sư. Một quân đoàn trọng kỵ binh cần gấp hai lần số quân hậu cần chi viện so với những quân đoàn khác, mà quân đoàn phía trước đang đi về phía họ lúc này nhìn sơ quân số cũng đã lên đến hơn ba ngàn người.
Ba ngàn trọng kỵ binh phi nước đại, tiếng vó ngựa khiến mặt đất rung chuyển như địa chấn, chỉ nhìn thôi cũng đủ để rúng động lòng người. Điều động quân số đến mức độ này đã có thể được xem là đại quy mô. Chẳng lẽ bọn họ đang trên đường thi hành nhiệm vụ nào chăng?
Cơ Động phất phất tay ra lệnh:
- Tránh sang hai bên đường!
Nhóm đệ tử Nhật Nguyệt Học Đường lần đầu tiên mới chứng kiến một chi quân đội hoành tráng như thế, nên ánh mắt không che dấu được sự hưng phấn cao độ. Nhìn đoàn quân như sóng cuộn đang ào ào tiến tới, bọn họ ai cũng cảm nhận được khí thế bàng bạc mạnh mẽ của chi quân đội này.
Đang phóng nhanh như bay phía trước đoàn quân là một người thân mang trọng giáp nặng nề màu vàng, hắn không cưỡi chiến mã mà dùng một con Địa Long màu vàng đất làm tọa kị. Đây chính là vật cưỡi chuyên biệt của Kim Cương quân đoàn. Người này toàn thân trang bị cũng hoàn toàn là trang bị đặc trưng của Kim Cương quân đoàn, chẳng qua là do mũ giáp kín mít nên không thể nhìn rõ ràng mặt mũi.
Con Địa Long đang phóng như bay tới gần phía trước đoàn người Cơ Động, bất chợt vị kỵ sĩ dẫn đầu ngồi trên lưng Địa Long kéo mạnh dây cương, vung tay hét lớn:
- Tất cả dừng lại!
Tiếng ngựa hí dồn dập và tiếng leng keng do kim khí va vào nhau phát ra liên hồi, quả thật muốn để một binh đoàn trọng kỵ binh đang tiến như thác lũ dừng lại là chuyện không hề đơn giản, tối thiểu cũng phải mất một ít thời gian. Nhưng cảnh tượng ba ngàn trọng kỵ sĩ cùng đồng loạt hãm ngựa dừng lại trong chớp mắt đã nói lên họ chính là một chi quân đội cực kì tinh nhuệ.
- Theo danh sách ghi chép các loại danh tửu trong tàng tửu khố của thương hội, thì trong thập đại danh tửu, trừ Sinh Mệnh Chi Nguyên cùng với Hãn Hải Quỳnh Tương mà ngươi có, ta đã tìm được thêm bốn loại nữa. Bốn loại danh tửu còn lại thì tương đối phiền toái. Dựa theo ghi chép trên Danh Tửu Lục, trong Thập đại danh tửu thì Quanh Minh đại lục ta có sáu, hai loại đã có trong tay ngươi, cộng thêm ta có bốn loại nữa là vừa đủ sáu. Nhưng còn bốn loại kia lại đang nằm ở Hắc Ám đại lục, ta tạm thời không thể kiếm được. Nhưng năm năm sau, khi Hồng Liên Thiên Hỏa hết tác dụng, tới lúc đó Thánh Chiến nổ ra là điều không thể tránh khỏi. Ta sẽ tìm biện pháp lẻn vào Hắc Ám đại lục tìm cho ngươi bốn loại kia.
- Chu Hội trưởng, cám ơn ngài!
Đó là lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng của Cơ Động. Giờ đây trong ánh mắt hắn, mập mạp đã trở nên thân cận hơn rất nhiều. Mặc dù đó chỉ mới là một lời hứa hẹn, nhưng hắn vẫn cảm kích ghi nhận trong lòng. Hơn nữa mập mạp còn tự mình đi một chuyến tới Sí Hỏa Học Viện để đem tin tức nói cho Cơ Động biết. Phần này nhân tình, Cơ Động luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Chu mập lại nói tiếp:
- Đừng cám ơn ta, nhìn theo góc độ thương nhân, đây là một giao dịch của chúng ta. Tình huống của ngươi, ta đã báo lên Nghị Sự Đoàn của thương hội rồi. Trải qua vài lần thảo luận, có tám phần là ủng hộ đề nghị của ta. Chỉ cần ngươi có thể thông qua được khảo hạch của Nghị Sự Đoàn thì ngươi sẽ là người được đề cử vào chiếc ghế Hội trưởng của thương hội. Có như thế, ngươi mới nhận được sự ủng hội của chúng ta ở tất cả phương diện.
- Chờ một chút! Sao lại có chuyện đề cử Hội trưởng thương hội ở đây? Cơ Động, chuyện này là thế nào?
Chúc Dung nghi ngờ hỏi.
Chu Tiểu Tiểu ứng thanh:
- Này Chúc Dung, chuyện này ta cũng đã bàn với đại ca Âm Triêu Dương rồi. Đại ca nói chuyện này tùy thuộc hoàn toàn vào Cơ Động, ngươi không nên xen vào làm gì. Yên tâm đi, ta không hại đệ tử bảo bối của ngươi đâu mà. Thật ra, vốn là ta muốn khảo hạch tên đồ đệ Lôi Đế Phất Thụy của ngươi, về sau phát lại hiện được tên tiểu tử Cơ Động này nên ta mới tạm thời thay đổi chủ ý. Ta hiểu rất rõ quy định của thương hội, mặc dù hắn phải gánh trách nhiệm nhiều hơn một chút, nhưng đổi lại hắn sẽ có lực chấn nhiếp rất lớn. Trên thực tế công việc cũng không phải là quá nhiều, lại được sự ủng hộ toàn diện của thương hội, đây nào phải là chuyện xấu.
Chúc Dung cau mày, mặc dù Chu Tiểu Tiểu thân là cường giả cấp Chí tôn, nhưng lão cũng thật sự không hề e ngại. Bây giờ mập mạp hắn lại mang Âm Triêu Dương ra làm bình phong như thế này, quả thật lão đã không còn lời gì để nói nữa rồi. Chuyện mà lão sư đã quyết thì hắn tuyệt đối sẽ không chất vấn một câu.
Trên khuôn mặt bầu bĩnh của Chu bé nhỏ hiện lên vẻ giảo hoạt, hắn hướng về Cơ Động nói:
- Tiểu tử, thế chừng nào ngươi đi lấy rượu với ta?
Cơ Động lựa chọn ngay tắp lự:
- Tự nhiên lúc nào cũng được rồi!
Mập mạp đáp lời:
- Vậy để ngươi quyết định đi. Chừng nào ngươi chuẩn bị xong hãy đến Kim thành tìm ta, ta sẽ chờ ngươi ở đó. Bất quá, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi cầm bốn bình rượu của ta, chính là đại biểu cho việc ngươi đã chính thức chấp nhận trở thành người nối nghiệp ta sau này. Bốn bình rượu trên đều là hãn thế kỳ trân, ngươi muốn lấy đi phải thông qua khảo hạch của Nghị Sự Đoàn trong thương hội mới xong. Nếu không, cho dù ta thân là hội trưởng cũng không thể đem bốn bình rượu trân bảo của thương hội mà đưa cho ngươi được.
Cơ Động đáp:
- Ta đã minh bạch. Ta đương nhiên sẽ tới. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn sắp tới thì sợ rằng không được, ta cần phải đi một chuyến tới Trung Nguyên thành, có thể đi một chuyến tới Thánh Tà đảo nữa. Chờ làm xong mấy chuyện đó trước, ta sẽ tới Kim thành tìm ngài.
Vì Thánh Chiến của hai bờ đại lục mà cố gắng. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, hạn định cho bản thân mười năm thời gian, cố gắng hoàn thành tâm nguyện của Liệt Diễm. Trong mười năm đó, hắn nhất định phải kết thúc mọi chuyện, kết thúc cố gắng cuối cùng của mình. Ngày mà hắn hoàn thành xong tâm nguyện của Liệt Diễm, chính là lúc hắn lên đường đi tìm nàng.
Chu bé nhỏ mừng híp mắt, cười nói:
- Chuyện cần nói thì cũng đã nói rõ. Ta chuẩn bị quay trở về, còn vài chuyện đang chờ ta xử lý ở nhà. Cơ Động tiểu tử, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lí cho thật tốt. Tuy thực lực của ngươi không tệ, nhưng khảo nghiệm của Nghị Sự Đoàn là thiên kỳ bách quái, không chỉ giới hạn trong năng lực thực chiến đâu. Ngày xưa khi tiến hành khảo hạch, ta suýt chút nữa là bị lột da rồi đấy. Cũng may lúc đó không có người nào khác cùng ta ứng tuyển, lại thêm Hội trưởng đương nhiệm thân thể không tốt, ta mới có thể miễn cưỡng vượt qua kiểm tra mà trở thành hội trưởng.
Cơ Động thản nhiên:
- Chuyện Thập đại danh tửu ta nhất định phải hoàn thành!
Mập mạp cười cười:
- Vậy thì tốt. Ta trở về chờ ngươi. Đến khi ngươi được thương hội chính thức xác nhận là người kế nhiệm thì sau này ta cũng khỏe thân già rồi, không còn cảnh bị mấy lão già gân kia lải nhải nhắc nhở tu luyện mỗi ngày nữa. Thời gian rảnh rỗi đó không bằng để ta đi tiếp chuyện với mỹ nữ còn tốt hơn. Vẫn còn biết bao nhiêu mỹ nữ ngày nhớ đêm mong được ta quan ái a!
Nhìn bộ dạng của hắn, Cơ Động không thể thốt ra nổi một lời. Chẳng lẽ nói yêu cầu đầu tiên khi làm lão bản của Ngốc Có Tiền là phải tham tài lẫn háo sắc sao?
Sau Chu Tiểu Tiểu rời đi, không đợi Chúc Dung hỏi, Cơ Động liền nhất nhất thuật lại quá trình quen biết mập mập cho Chúc Dung nghe.
Nghe xong, Chúc Dung không khỏi thở dài, khuyên nhủ:
- Cơ Động à, trách nhiệm mà ngươi phải gánh trên người cũng đủ nhiều rồi!
Cơ Động đáp lời:
- Xin lỗi lão sư, con nhất quyết phải trở thành người kế nhiệm của Chu Tiểu Tiểu, bởi việc sưu tập thập đại danh tửu là chuyện mà con nhất định phải hoàn thành bằng được. Đây là tâm nguyện cuối cùng của Liệt Diễm trước khi chết. Con muốn mỗi năm dùng một loại danh tửu để tế viếng nàng.
Chúc Dung toàn thân chấn động:
- Ngươi chịu đi làm hội trưởng thương hội Ngốc Có Tiền là để lấy rượu tế Liệt Diễm?
Nhìn ánh mắt mông lung của Cơ Động, Chúc Dung không khỏi quặn đau trong lòng. Đứa nhỏ này thật sự là phải đè nén tâm trạng nhiều lắm. Không ngờ tình cảm của nó đối với Liệt Diễm lại sâu đậm đến như thế.
- Lão sư, ý đồ nhi đã quyết, xin lão sư không nên ngăn cản.
Chúc Dung thở dài một tiếng, nói:
- Cứ theo lời sư tổ ngươi nói đi, ngươi muốn làm gì thì cứ làm! Lão sư tin tưởng ngươi lựa chọn đúng. Thôi, mau trở về chuẩn bị một chút đi, ngày mai là ngươi quay về Trung Nguyên thành rồi. Lần này ngươi đi, có hai nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, một là chứng tỏ sức mạnh của Sí Hỏa Học Viện ta trước Thiên Can Học Viện, việc thứ hai là mang Chúc Viêm về đây. Về phần Ngũ Hành tương sinh trận pháp vận chuyển như thế nào, đành phải nhờ cậy vào ngươi rồi.
Chúc Dung cực kỳ coi trọng lần luận bàn này với Thiên Can Học Viện. Lão rời khỏi Thiên Can Học Viện không chỉ bởi nguyên nhân của Cơ Động. Mặc dù Âm Chiêu Dung có vị trí rất cao trong thập đại đổng sự, nhưng Chúc Dung lại chỉ là một đổng sự bình thường mà thôi. Ở đó, lão không thể đại triển quyền cước mà thực hiện hoài bão được. Lão lựa chọn rời đi để muốn chứng tỏ với Thiên Can Học Viện rằng, cho dù không được sự ủng hộ toàn diện của các đại đế quốc, lão cũng có khả năng thành lập một học viện cao cấp như Thiên Can Học Viện vậy.
Trong đời Chúc Dung, chuyện lão đắc ý nhất là dạy được hai đệ tử giỏi giang. Lão cực kỳ hi vọng lần này Cơ Động dẫn đoàn của Sí Hỏa Học Viện đến luận bàn với Thiên Can Học Viện có thể thể hiện được phong thái của học viện. Ít nhất là mở mắt cho đám đổng sự kia biết thực lực của Sí Hỏa Học Viện tuyệt không hề thua kém Thiên Can Học Viện.
Vì vậy Chúc Dung không chỉ đặc biệt cho phép Cơ Động được tự mình lựa chọn trang bị, lại còn chuẩn bị thêm cho bọn họ ba mươi con tuấn mã cho lần hành trình này. Nếu không phải như thế, dù có đầy đủ tinh thạch đi chăng nữa, muốn trong một thời gian ngắn mà kiếm đủ ba mươi bộ ma khải cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như lần này có thể mang Chúc Viêm theo về, tình huống tự nhiên sẽ chuyển biến khác. Trong Ngũ đại đế quốc, Hỏa hệ ma sư của Nam Hỏa quốc am hiểu nhất chính là chú tạo, Chúc Viêm lại là chú tạo sư đỉnh cấp, có hắn về tọa trấn ở đây, Sí Hỏa Học Viện có thể nhảy vọt lên một cấp bậc. Mặc dù còn chưa thể sánh ngang với Thiên Can Học Viện, nhưng ít nhất thực lực cũng không chênh lệch nhau quá xa.
Sáng sớm, ba mươi hai thớt ngựa phóng như bay ra khỏi thành Sí Hỏa, nhắm hướng Trung Thổ đế quốc mà phóng đi.
Cũng đã mấy năm kể từ khi ra đi, Cơ Động mới lại một lần nữa quay về Trung Nguyên thành.
Cơ Động cưỡi một con ngựa màu đỏ tía dẫn đầu phóng đi, mặc dù đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng hông hắn vẫn thẳng tắp. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, các học viên cũng trở nên nghiêm chỉnh hơn, học theo phong thái của hắn mà phóng đi.
Trên quan đạo rộng lớn, ngoại trừ tiếng móng ngựa gõ lộp cộp xuống mặt đường, không có bất cứ một âm thanh nào khác vang lên, không một học viên nào châu đầu ghé tai nhau mà trò chuyện, mọi người đều mang bộ dạng lạnh lùng mà thúc ngựa lao tới. (Móa, đang cưỡi ngựa chạy thục mạng mà châu đầu nói chuyện để mà chết à – Bựa!)
Hiệu quả của lần địa ngục huấn luyện quả nhiên cực kỳ tốt. Điều này Cơ Động đã được nếm thử trong thời gian tu luyện với Liệt Diễm. Đối với những học viên này, Cơ Động còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với sự nghiêm nghị mà Liệt Diễm giành cho hắn. Hắn thậm chí còn hạ lệnh bảy ngày cấm khẩu. Nói ít làm nhiều mới có thể chuyên chú, đây chính là chủ trương của Cơ Động.
Ba mươi học viên dưới tay hắn được Chúc Dung tự mình đặt tên thành Nhật Nguyệt học đường, với ý tứ muốn so sánh với Âm Dương học đường của Thiên Can Học Viện.
Trong ba mươi tên học viên, đã có mười hai người đột phá tu vi Tam quan, cấp thấp nhất cũng là hai mươi bảy cấp. Theo như Cơ Động tính toán, trong vòng ba bốn tháng nữa, toàn bộ nhóm học viên này tu vi sẽ đạt từ Tam quan trở lên.
Tam quan trong giới ma sư cũng chỉ coi được coi là bình thường, lực chiến đấu cá nhân còn nhiều hạn chế. Nhưng cái Cơ Động cần là lực chiến đấu tổng thể, ở phương diện này, hắn có lòng tin rất lớn vào học viên của mình.
Thiên Can Học Viện không chỉ là tảng đá đè nặng trong lòng Chúc Dung, mà đối với Cơ Động, nơi đó cũng là nơi có ý nghĩa hết sức đặc thù. Lúc trước, hắn bị ép phải rời khỏi Thiên Can Học Viên và thoát ly Âm Dương Học Đường, mặc dù sau này hắn hai lần tham gia Thánh Tà chiến trường, nhưng trong lòng hắn thủy chung vẫn còn chút oán niệm với Thiên Can Học Viện. Nếu như Thiên Can Học Viện tuyệt đối công bình, hắn cũng không phải rời đi như vậy.
Dĩ nhiên, Cơ Động hiện giờ đã không còn là Cơ Động của lúc trước nữa, cho dù hắn không đánh trả mà đứng trước mặt Viện trưởng Cơ Minh của Thiên Can Học Viện, thì lão ta cũng không dám đụng đến một cọng tóc trên người hắn.
Cơ Động có rất nhiều thân phận, hơn nữa mỗi thân phận cũng đủ để làm đại lục rung động.
Chấp pháp trưởng lão của Ma Sư công hội, cháu ruột Bình Đẳng Vương, đệ tử của hai vị Thắng Quan và Thái Ất miện hạ, Bính Đinh Song Hỏa trong thập đại Thiên Can Thánh Đồ, thậm chí còn là Thánh Vương, phó Viện trưởng của Sí Hỏa Học Viện, cuối cùng là người được đề cử vào vị trí hội trưởng của thương hội Ngốc Có Tiền!
Bất cứ một thân phận nào của hắn cũng đều có địa vị rất cao. Lại thêm các vị lãnh đạo cao tầng của các đế quốc cũng hiểu rõ ràng về tính huống tại Thánh Tà chiến trường. Bọn họ hiểu được nỗ lực của Cơ Động là đáng giá như thế nào. Vì vậy Chúc Dung không hề lo lắng khi phái Cơ Động đến Thiên Can Học Viện trong lần luận bàn này của hai học viện.
Chiến mã phi nhanh, mỗi giờ đi được bốn trăm dặm đường, nếu như không sợ ngựa kiệt sức có lẽ tốc độ di chuyển sẽ còn nhanh hơn nữa. Lúc người nghỉ ngơi lấy sức thì ngựa cũng có thời gian thong thả mà uống nước ăn cỏ.
Vào ngày Nhật Nguyệt Học Đường được thành lập, Cơ Động liền hiểu rõ Chúc Dung coi trọng đám học viên này như thế nào. Vì vậy, ngoại trừ việc huấn luyện thực lực cho nhóm học viên này, hắn còn huấn luyện kèm thêm về mặt ý chí. Ngươi cho dù có giỏi tới đâu đi nữa, nếu không có một ý chí kiên cường sắt đá thì cũng không thể trở thành một viên ngọc sáng giá.
Ngay cả Trần Tư Tuyền cũng tấm tắc tán thành phương thức huấn luyện này không thôi.
Từ Sí Hỏa thành đến Trung Nguyên thành còn xa hơn nhiều so với khoảng cách từ Ly Hỏa thành đến Trung Nguyên thành. Ly Hỏa thành tọa lạc ở biên cảnh hai nước, nên việc đi lại đương nhiên là nhanh hơn, trong khi đó Sí Hỏa thành lại ở trung tâm của Nam Hỏa đế quốc. Cho nên dù bọn họ di chuyển với tốc độ cao thì cũng mất tới sáu ngày sau mới đến được biên cảnh của hai nước.
Một khi đến được biên giới thì mọi việc đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều, Cơ Động chủ động giảm lại tốc độ, chỉ còn đi hai trăm dặm một ngày. Hắn muốn cấp cho các học viên thời gian để điều chỉnh lại trạng thái bản thân, tránh không cho họ vào Trung Nguyên thành với tình trạng mỏi mệt.
Ba mươi hai thớt nhân mã đi trên đường lập tức trở thành tâm điểm cho người người, nhất là đoàn thể này lại vừa có nam có nữ xen lẫn. Nhóm người Cơ Động mới vừa đi vào cảnh nội của Trung Thổ đế quốc không lâu, đột nhiên từ phía đối diện đằng xa xuất hiện một đoàn nhân mã phi về hướng bọn họ.
Đoàn người ngựa kia không phải là một thương đoàn mà là một chi quân đội. Càng làm cho Cơ Động ngạc nhiên hơn chính là chi quân đội này toàn là trọng kỵ binh. Trong danh mục quân đội các nước, tuy trọng kỵ binh không là loại binh chủng đỉnh cấp nhưng cũng là một trong những binh chủng cao quý, được trang bị không hề thua kém so với binh chủng ma sư. Một quân đoàn trọng kỵ binh cần gấp hai lần số quân hậu cần chi viện so với những quân đoàn khác, mà quân đoàn phía trước đang đi về phía họ lúc này nhìn sơ quân số cũng đã lên đến hơn ba ngàn người.
Ba ngàn trọng kỵ binh phi nước đại, tiếng vó ngựa khiến mặt đất rung chuyển như địa chấn, chỉ nhìn thôi cũng đủ để rúng động lòng người. Điều động quân số đến mức độ này đã có thể được xem là đại quy mô. Chẳng lẽ bọn họ đang trên đường thi hành nhiệm vụ nào chăng?
Cơ Động phất phất tay ra lệnh:
- Tránh sang hai bên đường!
Nhóm đệ tử Nhật Nguyệt Học Đường lần đầu tiên mới chứng kiến một chi quân đội hoành tráng như thế, nên ánh mắt không che dấu được sự hưng phấn cao độ. Nhìn đoàn quân như sóng cuộn đang ào ào tiến tới, bọn họ ai cũng cảm nhận được khí thế bàng bạc mạnh mẽ của chi quân đội này.
Đang phóng nhanh như bay phía trước đoàn quân là một người thân mang trọng giáp nặng nề màu vàng, hắn không cưỡi chiến mã mà dùng một con Địa Long màu vàng đất làm tọa kị. Đây chính là vật cưỡi chuyên biệt của Kim Cương quân đoàn. Người này toàn thân trang bị cũng hoàn toàn là trang bị đặc trưng của Kim Cương quân đoàn, chẳng qua là do mũ giáp kín mít nên không thể nhìn rõ ràng mặt mũi.
Con Địa Long đang phóng như bay tới gần phía trước đoàn người Cơ Động, bất chợt vị kỵ sĩ dẫn đầu ngồi trên lưng Địa Long kéo mạnh dây cương, vung tay hét lớn:
- Tất cả dừng lại!
Tiếng ngựa hí dồn dập và tiếng leng keng do kim khí va vào nhau phát ra liên hồi, quả thật muốn để một binh đoàn trọng kỵ binh đang tiến như thác lũ dừng lại là chuyện không hề đơn giản, tối thiểu cũng phải mất một ít thời gian. Nhưng cảnh tượng ba ngàn trọng kỵ sĩ cùng đồng loạt hãm ngựa dừng lại trong chớp mắt đã nói lên họ chính là một chi quân đội cực kì tinh nhuệ.
/869
|