Bên cạnh Cơ Động, cảm xúc của Liệt Diễm tựa hồ trở nên có chút đặc biệt:
- Ngươi biết không, Cơ Động? Bốn năm trước lúc ngươi ở trên Thánh Tà Chiến Trường, đối mặt với cường địch, lúc ngươi lâm vào nguy hiểm đến tinh mạng, trong lòng ta cực kỳ mâu thuẫn. Ta không thể quyết định được, bản thân ta có nên lên cứu ngươi hay không. Bởi vì, nếu ta ở trong thế giới nhân loại thi triển năng lực của mình, như vậy, hậu quả nhận được sẽ vô cùng đắt giá. Lúc đó ta đã do dự, vô cùng không yên. Đang trong lúc ta vừa hạ quyết tâm lên cứu ngươi, sư huynh Phất Thụy của ngươi đã tới kịp, đánh bại cường địch cứu tính mạng của ngươi. Cũng trong chính lần đó, ta thật sự cảm giác được vô cùng thống khổ, sự thống khổ khó có thể hình dung nổi. Từ khi ta có được ý thức đến bây giờ, đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được thống khổ. Ta cũng không rõ ràng lắm đây loại cảm giác gì. Nhưng mà, khi ta nghĩ đến lúc đó ngươi có thể chết, trong lòng ta liền choáng đầy sự sợ hãi. Lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm xúc sợ hãi như thế, đối với ta mà nói, cảm giác như thế nào, ngươi có thể biết được hay không? Lúc đó ta đã phát một lời thể, vĩnh viễn không bao giờ để cho loại tình huống như thế này xảy ra lần nữa. Ta không muốn lại một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi như rơi xuống địa ngục như vậy. Tình cảm của ngươi đối với ta, kỳ thật ta cũng hoàn toàn biết được. Trong mỗi một chén rượu ngươi điều chế cho ta, đều ẩn chứa một phần biến hóa cảm xúc của ngươi. Chúng ta quen biết nhau cũng đã hơn mười năm trời rồi. Mười năm nay, ngươi đối với ta đều chưa hề thay đổi gì. Ta hối hận về sự do dự lúc đó của ta, bởi vì ta hiểu rất rõ ràng, nếu lúc đó đổi lại ngươi ở vào địa vị của ta, ngươi sẽ không chút do dự đi đến bên cạnh ta, giúp ta chống đỡ cường địch. Cũng ngay trong lúc đó, ta rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nếu phát sinh tình huống như thế nữa, ta sẽ không chút do dự đứng ở trước mặt ngươi.
Nghe những lời Liệt Diễm nói, cả người Cơ Động đã sợ đến ngây người. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không dám tưởng tượng, bản thân mình ở trong lòng Liệt Diễm không ngờ lại có địa vị như thế. Hắn lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được Liệt Diễm có cảm xúc, tính tình giống như một người con gái nhân loại bình thường.
- Không, Liệt Diễm, ngươi ngàn vạn lần không được làm như thế. Ta không muốn ngươi làm như vậy.
Thanh âm Cơ Động không tự giác trở nên run rẩy:
- Ngươi là nữ thần trong lòng ta, ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi có bất cứ thương tổn gì cả. Nhất là vì ta mà bị thương tổn, là chuyện ta không muốn chứng kiến nhất. Ta chỉ là một nhân loại, ta biết rõ, tính mạng của ngươi cơ hồ là vô hạn. Cho dù là ta cố gắng đến thế nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được hai ba trăm năm mà thôi. Một ngày nào đó, ta sẽ rời khỏi ngươi, vĩnh viễn rời khỏi ngươi. Đúng vậy, ta đúng là luôn có một giấc mộng, giấc mộng là chúng ta có thể ở cùng một chỗ với nhau. Nhưng mà, ta cứ một mực sợ xúc phạm tới ngươi. Ta cũng không dám lo nghĩ nhiều, bởi vì ta sợ, nếu có một ngày nào đó ta chết đi, ngươi sẽ bởi vì ta mà bi thương. Ta thật sự sợ ngươi sẽ vì ta mà bị thương tâm.
- Đừng nói nữa.
Liệt Diễm đột nhiên cắt ngang lời Cơ Động nói, bước lên một bước, nhào vào trong ngực Cơ Động, gắt gao ôm chặt lưng hắn:
- Không được nói chết, ta sẽ không để cho ngươi chết đâu, vĩnh viễn cũng không. Ta muốn giúp ngươi trở nên giống như ta, cùng trở thành bất tử. Tuy rằng, cho dù hiện tại ta vẫn còn chưa có chuẩn bị tốt việc chấp nhận phần tình cảm này của ngươi, nhưng mà, nếu như ta thật sự sẽ nảy sinh ra loại tình cảm như vậy, ngươi là sự lựa chọn duy nhất của ta. Tính mạng của ngươi là tất cả đối với ta. Vĩnh viễn không được ở trước mặt ta mà nói đến chữ chết.
Cho dù là lần trước cùng với Liệt Diễm khiêu vũ, Cơ Động cũng chỉ là ôm lấy lưng của nàng mà thôi, đây là lần đầu tiên bọn họ ôm lấy nhau, lần đầu tiên thật sự thân thiết ôm ấp nhau, hơn nữa lại còn là Liệt Diễm chủ động ôm lấy hắn. Lúc này, đại não Cơ Động đã lâm vào trống rỗng. Hắn gắt gao ôm chặt Liệt Diễm vào trong ngực mình, toàn thân áp sát vào người Liệt Diễm, khiến cho hắn có thể đầy đủ cảm nhận được thân thể mềm mại, co dãn vô cùng tận của Liệt Diễm, gây cho hắn một cảm giác tuyệt vời động lòng người.
Liệt Diễm nằm trong lòng ngực của Cơ Động, tiếp tục nói:
- Sau khi ngươi bị trọng thương, Lam Bảo Nhi luôn luôn ở bên cạnh chiếu cố ngươi. Ta mỗi ngày đều chú ý đến tình huống thân thể của ngươi. Lúc ngươi cần được chiếu cố đến nhất, người ở bên cạnh ngươi cũng không phải là ta. Điều đó làm cho ta cảm nhận được một loại cảm xúc khác mà chỉ có nhân loại các ngươi mới có, đó chính là ghen tị. Cho nên ta mới quyết định, ta cùng với ngươi đi đến nhân gian, vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi ngươi nữa. Ta không muốn nhìn thấy cảnh ngươi và người con gái khác ở chung với nhau. Có thể là ta quá ích kỷ, coi như ta còn chưa có chuẩn bị tốt việc chấp nhận phần này tình cảm của ngươi, nhưng ta cũng không hy vọng ngươi sẽ yêu người khác. Mặc dù ta biết rõ, chuyện này cơ hồ là không có khả năng xuất hiện. Cơ Động, đáp ứng ta, phải sống thật tốt, phải tu luyện thật tốt. Có được Hỗn Độn Chi Hỏa, ngươi cũng có thể có khả năng bất tử.
- Ta đồng ý, ta đồng ý.
Cơ Động ngửi thấy một cỗ hương khí nhàn nhạt phát ra trên người Liệt Diễm, cảm nhận được nàng đang kích động đến mức trước giờ chưa từng có. Lúc này trong lòng hắn, trong nội tâm đang bốc lên một luồng lửa nóng bỏng. Mười năm trời, hắn rốt cuộc đã cảm giác được những gì mình bỏ ra cũng đã được hồi báo. Hóa ra nàng vẫn luôn có thể cảm nhận được tình cảm của mình. Còn cần phải nói thêm gì nữa?
- Liệt Diễm, khi nào mà ngươi còn chưa chân chính chuẩn bị sẵn sàng, ta tuyệt không hề bắt buộc ngươi. Ta sẽ chờ ngươi, chờ ngươi cả cuộc đời này. Nếu cuộc đời này không đủ, thậm chí là đời đời kiếp kiếp, trong lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi. Không có bất cứ nữ nhân nào có thể chiếm được bất cứ chỗ nào trong lòng ta, cho dù là một góc nhỏ nhất cũng vậy. Ta thật sự rất vui vẻ, ta không bao giờ ngờ được, sẽ có một ngày ngươi lại nói với ta những lời như vậy. Ta đã thỏa mãn rồi, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy được ngươi, chính là sự thỏa mãn nhất của ta rồi. Ta không yêu cầu thêm cái gì khác nữa. Bất cứ cái gì cũng không.
Liệt Diễm cũng không có mở miệng, nhẹ nhàng nằm trong vòng tay của Cơ Động. Nàng cảm nhận được một cảm giác vô cùng an tâm và thoải mái. Mặc dù thực lực Cơ Động và nàng căn bản không thể nào so sánh được, nhưng nàng vẫn cảm giác được vô cùng an toàn. Nàng không có nói với Cơ Động biết, nàng kỳ thật là cố gắng khiến cho mình càng trở nên giống nhân loại hơn, đây là chính là sự chuẩn bị mà nàng đã nói. Trong lòng nàng cũng đã sớm có quyết định, nếu có một ngày, bản thân nàng trở nên không hề khác gì nhân loại, quen thuộc những tính cách thông thường của nhân loại, khi đó nàng sẽ giống như một nữ nhân nhân loại bình thường, thương yêu Cơ Động, cùng với hắn ở một chỗ, vĩnh viễn ở bên nhau.
Cơ Động luôn luôn vì Liệt Diễm mà cố gắng tu luyện, không ngừng trả giá. Nhưng mà, từ khi hắn biết Liệt Diễm cũng nhận rõ ràng phần tình cảm kia của mình, hơn nữa Liệt Diễm cũng luôn luôn vì mình mà trả giá, yên lặng trả giá. Nàng đã vì hắn mà đi theo đến thế giới bên ngoài, thế giới nhân loại, nơi mà nàng cũng không thể sử dụng ma lực. Vì hắn mà nàng đã cố gắng chấp nhận hết tất cả mọi thứ trong thế giới nhân loại. Bởi vì nàng biết rõ, nếu hắn thật sự cùng với nàng ở cùng một chỗ, như vậy sẽ không có khả năng mãi mãi sinh hoạt dưới thế giới Địa Tâm buồn tẻ kia. Nàng cũng hy vọng hắn sẽ có thể được vui vẻ!
Hai người cứ như vậy ôm nhau, hưởng thụ loại cảm giác tuyệt vời này. Đặc biệt, lúc này Cơ Động cũng không hề có bất cứ sự kích thích dục vọng gì, giống như từ sâu trong tâm trí của hắn cũng hiểu được không thể nào phá hủy đi tình cảm ba động tinh khiết nhất này.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm xuống. Ánh chiều tà trên trời giống như một nhân loại thẹn thùng, len lén biết mất trong bóng tối xa xa.
Không biết trải qua bao lâu, Liệt Diễm hạ thấp giọng, thì thào bên tai Cơ Động:
- Ngươi còn muốn ôm bao lâu nữa, còn chưa ôm đủ sao?
Cơ Động rất thành thật, nói:
- Vẫn còn chưa đủ, vĩnh viễn cũng không ôm đủ.
Liệt Diễm thẹn thùng nằm ở trong lòng ngực của hắn, nói:
- Buông ra đi, ngươi đúng là lòng tham không đáy mà.
Cơ Động lúc này mới tâm không cam lòng không muốn chậm rãi buông ra, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt mỹ lệ của Liệt Diễm, cố nén sự thèm muốn hôn một cái.
Cơ Động giống như là đột nhiên cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn lại phía cửa phòng ngủ. Hắn nhất thời ngây người một chút, nơi đó đang có một người đang lẳng lặng đứng đó, tựa hồ đã đứng đó khá lâu.
Thân mặc một bộ bố y, không hề có bất cứ trang sức hay là trang điểm gì, nhưng người đứng ở cửa phòng lại có thể khiến cho Cơ Động đang ôm ấp Liệt Diễm cũng phải nhìn ngẩn ngơ, chuyện này đã chứng minh được rất nhiều chuyện.
Mái tóc dài màu vàng kim, buông thả sau lưng, cũng giống như mái tóc đỏ của Liệt Diễm, cũng có dạng cuộn sóng. Chẳng qua so với mái tóc dài của Liệt Diễm thì ngắn hơn một chút. Thân thể cũng cao xấp xỉ với Liệt Diễm, dáng người nóng bỏng càng thêm khoa trương hơn so với Liệt Diễm, nhất là bộ ngực cùng với cái mông kinh người, lại choáng đầy lực hấp dẫn mạnh mẽ, tuyệt đối không hề kém hơn so với Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ Hạt Tử. Nhưng dáng người như vậy, loại choáng đầy một sức mạnh hài hòa tuyệt mỹ. Dáng người nóng bỏng xứng với dung nhan lạnh như băng, khuôn mặt trái xoan băng lãnh. Cặp lông mày tỉ mỉ màu lam nâu, cái mũi cao hơn so với người bình thường một chút, nếu bảo Cơ Động dùng lời nói để hình dung, hắn sẽ sử dụng bốn chữ để đánh giá, đó chính là: tuyệt sắc nhân gian.
Đúng vậy, chính là nhân gian tuyệt sức. Ở trong lòng Cơ Động, Liệt Diễm là nữ thần, không ai có thể hoàn mỹ bằng nàng. Nhưng cô gái trước mắt này, lại có thể nói là hoàn mỹ gần như là Thần vậy. Trong số những nữ nhân mà Cơ Động từng gặp qua, luận dáng người, luận dung mạo, nàng tuyệt đối có thể xếp thứ hai, chỉ thua Liệt Diễm, so với Hạt Tử và Lam Bảo Nhi còn hơn mấy phần.
Không cần phải hỏi, vị giai nhân tuyệt sắc mắt lam tóc vàng này chính là người lúc trước toàn thân được che trong bộ giáp Toàn thân khải màu vàng kim, A Kim. Nàng không biết đã đứng đó bao nhiêu lâu rồi, chẳng qua nàng một mực không hề nói tiếng nào cả.
Những gì mình nói với Liệt Diễm cũng đã bị A Kim nghe hết, Cơ Động không khỏi có chút xấu hổ, cười khổ, nói:
- Đến đây hồi nào sao không chịu nói?
Mặc dù A Kim cũng không có hoàn mỹ choáng đầy cảm giác khiến người ta rung động như Liệt Diễm, nhưng với nhan sắc tuyệt diễm của nàng mà đi ra ngoài, cũng đồng dạng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.
Nhìn thấy dung mạo của A Kim, Liệt Diễm cũng không quá kinh ngạc, tựa hồ như nàng đã sớm nhìn qua rồi. Cơ Động tuy rằng bởi vì nhan sắc của A Kim mà thoáng ngây người một chút, nhưng rất nhanh cũng đã khôi phục lại bình thường, ánh mắt cũng trở lại bên người Liệt Diễm. Chuyện này khiến cho Liệt Diễm không khỏi toát ra một nụ cười thấu hiểu, quay sang nói với A Kim:
- Giúp chúng ta đóng cửa lại, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi. Thân thể của ngươi vừa mới khôi phục lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút.
- Vâng.
A Kim cung kính trả lời, tiện tay đóng cánh cửa phòng ngủ lại.
Đã không có A Kim nhìn nữa, Cơ Động nhất thời thả lỏng rất nhiều. Từ khi đi đến thế giới này, hiện tại có thể nói đây là lần hắn vui sướng nhất, nét cười trên mặt không thể nào ngừng lại được.
Nhìn bộ dáng của hắn, khuôn mặt Liệt Diễm đỏ lên, sẳng giọng nói:
- Đừng nhìn nữa, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.
Cơ Động hạ giọng, nói:
- Hiện tại chúng ta ngồi xuống tu luyện hay là ngủ?
Vừa nói, hắn nhịn không được liếc mắt nhìn về phía cái giường tròn lớn mê người kia.
- Cơ Động...
Sắc mặt Liệt Diễm không hài lòng nhìn hắn.
Cơ Động vội vàng giải thích:
- Liệt Diễm, ngươi đừng hiểu lầm, ngươi hãy nghe ta nói. Ý của ta là, ngươi xem cái giường này lớn như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể mỗi người ngủ một bên, cách xa nhau, hoàn toàn không đụng tới nhau mà. Cái giường này nhìn qua cũng không tệ, không ngủ một giấc thì hình như hơi đáng tiếc đó.
Liệt Diễm hơi sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc nhìn Cơ Động:
- Ngươi thật sự không có mục đích gì khác chứ?
Cơ Động hiên ngang lẫm liệt, nói:
- Đương nhiên là không có. Trước khi ngươi thật sự chấp nhận ta, ta làm sao có thể mạo phạm ngươi?
Liệt Diễm hừ một tiếng:
- Một ý tưởng nào cũng đều không có sao? Ánh mắt của ngươi có thể nói cho ta biết, những lời này của ngươi cũng không có thành thật đó.
Cơ Động cười khổ, nói:
- Liệt Diễm, nữ nhân nhân loại bình thường cũng đâu có thông minh như vậy chứ. Kỳ thật, ta chỉ là có chút suy nghĩ bậy bạ mà thôi. Nếu có thể ở trên cái giường lớn này, ôm ngươi ngủ, cảm giác đó sẽ sung sướng đến thế nào. Đương nhiên, chỉ đơn giản là ôm ngươi thôi.
Vừa nói, hắn vừa mang theo vài phần hi vọng cùng mấy phần không yên liếc trộm Liệt Diễm, quan sáng thần sắc của nàng.
Đôi môi đỏ mọng của Liệt Diễm khẽ mím lại, bất mãn nhìn Cơ Động, không hề chú ý đến hắn nữa, xoay người đến bên cạnh chiếc giường tròn kia, cởi giày nằm xuống một bên, kéo một góc cái chăn, cũng là hình tròn, đắp lại.
Nàng không nói gì, là đồng ý phải không? Hay là đã cự tuyệt? Cơ Động đứng ở bên giường, suốt nửa ngày cũng không có làm gì cả. Ý niệm trong lòng hắn không ngừng xoay chuyển mạnh mẽ. Nếu nói hắn không động tâm, tuyệt đối là không có khả năng. Hắn vô cùng hy vọng có thể thật sự được ôm Liệt Diễm mà ngủ một đêm. Trong lòng hắn quả thật cũng không có những ý tưởng nào khác, chỉ là đơn giản hy vọng có thể như vậy mà ôm nàng mà thôi.
Nhưng mà, không được Liệt Diễm trực tiếp cho phép, hắn đúng là vẫn không dám làm như vậy. Hắn thật sự không hy vọng mình thật vất vả mới bồi đắp được một chút cảm tình của Liệt Diễm, nhưng lại vì mình lỗ mãng mà phá hỏng nói đi. Hôm nay có thể ôm được Liệt Diễm, trong lòng hắn đã là thập phần thỏa mãn.
Hắn chậm rãi đi về phía bên kia của cái giường, nhẹ nhẹ nhàng nhàng nằm lên trên đó. Cảm giác thoải mái, sạch sẽ cùng với mùi hương nhàn nhạt khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Trên giường này chỉ có một cái chăn. Mặc dù cái chăn này rất lớn, nhưng nếu hai người đều ngủ rất xa như vậy liền không đủ. Nói thế nào cũng không có khả năng đắp hết người được, dù sao đây cũng là một cái chăn đôi a! Cho dù là với tính cách của Cơ Động, lúc này trong lòng dục vọng cũng đã dâng lên mãnh liệt.
Cảm giác mệt mỏi dần dâng lên. Suốt cả ngày mệt mỏi, lúc này thoải mái nằm trên cái giường, dần dần được phóng thích ra. Ánh mắt của hắn một mực nhìn về phía bóng lưng Liệt Diễm, trong lòng âm thầm thỏa mãn, dần dần tiến vào giấc mộng đẹp.
Mặc dù đã quay lưng về phía Cơ Động, kỳ thật Liệt Diễm vẫn đang một mực mở to hai mắt. Cơ Động đang làm gì, nàng không cần phải dùng ánh mắt nhìn cũng có thể biết rõ. Lúc trước Cơ Động cẩn cẩn thận thận leo lên giường, trong lòng nàng thật sự có chút khẩn trương, có chút sợ Cơ Động lăn qua, nhưng cũng có chút mong chờ vòng tay ấm áp của hắn choàng qua thân thể mình.
Tiếng hít thở đều đều từ phía bên kia giường truyền đến. Liệt Diễm chậm rãi xoay người lại, nhìn Cơ Động mang theo vẻ thỏa mãn mỉm cười mà ngủ say, trong lòng nàng không ngừng truyền đến sự xúc động mãnh liệt. Nàng đương nhiên có thể cảm nhận được lúc trước khi ngủ, Cơ Động khát vọng được ôm mình ngủ đến mức nào. Nhưng cuối cùng hắn cũng không có làm như vậy, dưới tình huống mình cũng không có rõ ràng cự tuyệt cũng không có làm như vậy. Hắn chính là đang quý trọng mình, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác yên tâm cùng với xúc động.
Liệt Diễm nhẹ nhàng ngồi dậy, không phát ra chút tiếng động nào, lặng lẽ cầm lấy bàn tay Cơ Động lên, khẽ tựa vào lòng ngực hắn, sau đó để cánh tay Cơ Động đặt lên hông mình, thân thể mềm mại thoáng cuộn mình lại, rúc vào trong lòng hắn. Mang theo một nụ cười mỉm cùng thỏa mãn nhàn nhạt, khẽ nhắm hai mắt lại. Chỉ chốc lát sau, tiếng thở đều đặn đồng thời nhẹ nhành vang lên.
- Ngươi biết không, Cơ Động? Bốn năm trước lúc ngươi ở trên Thánh Tà Chiến Trường, đối mặt với cường địch, lúc ngươi lâm vào nguy hiểm đến tinh mạng, trong lòng ta cực kỳ mâu thuẫn. Ta không thể quyết định được, bản thân ta có nên lên cứu ngươi hay không. Bởi vì, nếu ta ở trong thế giới nhân loại thi triển năng lực của mình, như vậy, hậu quả nhận được sẽ vô cùng đắt giá. Lúc đó ta đã do dự, vô cùng không yên. Đang trong lúc ta vừa hạ quyết tâm lên cứu ngươi, sư huynh Phất Thụy của ngươi đã tới kịp, đánh bại cường địch cứu tính mạng của ngươi. Cũng trong chính lần đó, ta thật sự cảm giác được vô cùng thống khổ, sự thống khổ khó có thể hình dung nổi. Từ khi ta có được ý thức đến bây giờ, đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được thống khổ. Ta cũng không rõ ràng lắm đây loại cảm giác gì. Nhưng mà, khi ta nghĩ đến lúc đó ngươi có thể chết, trong lòng ta liền choáng đầy sự sợ hãi. Lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm xúc sợ hãi như thế, đối với ta mà nói, cảm giác như thế nào, ngươi có thể biết được hay không? Lúc đó ta đã phát một lời thể, vĩnh viễn không bao giờ để cho loại tình huống như thế này xảy ra lần nữa. Ta không muốn lại một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi như rơi xuống địa ngục như vậy. Tình cảm của ngươi đối với ta, kỳ thật ta cũng hoàn toàn biết được. Trong mỗi một chén rượu ngươi điều chế cho ta, đều ẩn chứa một phần biến hóa cảm xúc của ngươi. Chúng ta quen biết nhau cũng đã hơn mười năm trời rồi. Mười năm nay, ngươi đối với ta đều chưa hề thay đổi gì. Ta hối hận về sự do dự lúc đó của ta, bởi vì ta hiểu rất rõ ràng, nếu lúc đó đổi lại ngươi ở vào địa vị của ta, ngươi sẽ không chút do dự đi đến bên cạnh ta, giúp ta chống đỡ cường địch. Cũng ngay trong lúc đó, ta rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nếu phát sinh tình huống như thế nữa, ta sẽ không chút do dự đứng ở trước mặt ngươi.
Nghe những lời Liệt Diễm nói, cả người Cơ Động đã sợ đến ngây người. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không dám tưởng tượng, bản thân mình ở trong lòng Liệt Diễm không ngờ lại có địa vị như thế. Hắn lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được Liệt Diễm có cảm xúc, tính tình giống như một người con gái nhân loại bình thường.
- Không, Liệt Diễm, ngươi ngàn vạn lần không được làm như thế. Ta không muốn ngươi làm như vậy.
Thanh âm Cơ Động không tự giác trở nên run rẩy:
- Ngươi là nữ thần trong lòng ta, ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi có bất cứ thương tổn gì cả. Nhất là vì ta mà bị thương tổn, là chuyện ta không muốn chứng kiến nhất. Ta chỉ là một nhân loại, ta biết rõ, tính mạng của ngươi cơ hồ là vô hạn. Cho dù là ta cố gắng đến thế nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được hai ba trăm năm mà thôi. Một ngày nào đó, ta sẽ rời khỏi ngươi, vĩnh viễn rời khỏi ngươi. Đúng vậy, ta đúng là luôn có một giấc mộng, giấc mộng là chúng ta có thể ở cùng một chỗ với nhau. Nhưng mà, ta cứ một mực sợ xúc phạm tới ngươi. Ta cũng không dám lo nghĩ nhiều, bởi vì ta sợ, nếu có một ngày nào đó ta chết đi, ngươi sẽ bởi vì ta mà bi thương. Ta thật sự sợ ngươi sẽ vì ta mà bị thương tâm.
- Đừng nói nữa.
Liệt Diễm đột nhiên cắt ngang lời Cơ Động nói, bước lên một bước, nhào vào trong ngực Cơ Động, gắt gao ôm chặt lưng hắn:
- Không được nói chết, ta sẽ không để cho ngươi chết đâu, vĩnh viễn cũng không. Ta muốn giúp ngươi trở nên giống như ta, cùng trở thành bất tử. Tuy rằng, cho dù hiện tại ta vẫn còn chưa có chuẩn bị tốt việc chấp nhận phần tình cảm này của ngươi, nhưng mà, nếu như ta thật sự sẽ nảy sinh ra loại tình cảm như vậy, ngươi là sự lựa chọn duy nhất của ta. Tính mạng của ngươi là tất cả đối với ta. Vĩnh viễn không được ở trước mặt ta mà nói đến chữ chết.
Cho dù là lần trước cùng với Liệt Diễm khiêu vũ, Cơ Động cũng chỉ là ôm lấy lưng của nàng mà thôi, đây là lần đầu tiên bọn họ ôm lấy nhau, lần đầu tiên thật sự thân thiết ôm ấp nhau, hơn nữa lại còn là Liệt Diễm chủ động ôm lấy hắn. Lúc này, đại não Cơ Động đã lâm vào trống rỗng. Hắn gắt gao ôm chặt Liệt Diễm vào trong ngực mình, toàn thân áp sát vào người Liệt Diễm, khiến cho hắn có thể đầy đủ cảm nhận được thân thể mềm mại, co dãn vô cùng tận của Liệt Diễm, gây cho hắn một cảm giác tuyệt vời động lòng người.
Liệt Diễm nằm trong lòng ngực của Cơ Động, tiếp tục nói:
- Sau khi ngươi bị trọng thương, Lam Bảo Nhi luôn luôn ở bên cạnh chiếu cố ngươi. Ta mỗi ngày đều chú ý đến tình huống thân thể của ngươi. Lúc ngươi cần được chiếu cố đến nhất, người ở bên cạnh ngươi cũng không phải là ta. Điều đó làm cho ta cảm nhận được một loại cảm xúc khác mà chỉ có nhân loại các ngươi mới có, đó chính là ghen tị. Cho nên ta mới quyết định, ta cùng với ngươi đi đến nhân gian, vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi ngươi nữa. Ta không muốn nhìn thấy cảnh ngươi và người con gái khác ở chung với nhau. Có thể là ta quá ích kỷ, coi như ta còn chưa có chuẩn bị tốt việc chấp nhận phần này tình cảm của ngươi, nhưng ta cũng không hy vọng ngươi sẽ yêu người khác. Mặc dù ta biết rõ, chuyện này cơ hồ là không có khả năng xuất hiện. Cơ Động, đáp ứng ta, phải sống thật tốt, phải tu luyện thật tốt. Có được Hỗn Độn Chi Hỏa, ngươi cũng có thể có khả năng bất tử.
- Ta đồng ý, ta đồng ý.
Cơ Động ngửi thấy một cỗ hương khí nhàn nhạt phát ra trên người Liệt Diễm, cảm nhận được nàng đang kích động đến mức trước giờ chưa từng có. Lúc này trong lòng hắn, trong nội tâm đang bốc lên một luồng lửa nóng bỏng. Mười năm trời, hắn rốt cuộc đã cảm giác được những gì mình bỏ ra cũng đã được hồi báo. Hóa ra nàng vẫn luôn có thể cảm nhận được tình cảm của mình. Còn cần phải nói thêm gì nữa?
- Liệt Diễm, khi nào mà ngươi còn chưa chân chính chuẩn bị sẵn sàng, ta tuyệt không hề bắt buộc ngươi. Ta sẽ chờ ngươi, chờ ngươi cả cuộc đời này. Nếu cuộc đời này không đủ, thậm chí là đời đời kiếp kiếp, trong lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi. Không có bất cứ nữ nhân nào có thể chiếm được bất cứ chỗ nào trong lòng ta, cho dù là một góc nhỏ nhất cũng vậy. Ta thật sự rất vui vẻ, ta không bao giờ ngờ được, sẽ có một ngày ngươi lại nói với ta những lời như vậy. Ta đã thỏa mãn rồi, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy được ngươi, chính là sự thỏa mãn nhất của ta rồi. Ta không yêu cầu thêm cái gì khác nữa. Bất cứ cái gì cũng không.
Liệt Diễm cũng không có mở miệng, nhẹ nhàng nằm trong vòng tay của Cơ Động. Nàng cảm nhận được một cảm giác vô cùng an tâm và thoải mái. Mặc dù thực lực Cơ Động và nàng căn bản không thể nào so sánh được, nhưng nàng vẫn cảm giác được vô cùng an toàn. Nàng không có nói với Cơ Động biết, nàng kỳ thật là cố gắng khiến cho mình càng trở nên giống nhân loại hơn, đây là chính là sự chuẩn bị mà nàng đã nói. Trong lòng nàng cũng đã sớm có quyết định, nếu có một ngày, bản thân nàng trở nên không hề khác gì nhân loại, quen thuộc những tính cách thông thường của nhân loại, khi đó nàng sẽ giống như một nữ nhân nhân loại bình thường, thương yêu Cơ Động, cùng với hắn ở một chỗ, vĩnh viễn ở bên nhau.
Cơ Động luôn luôn vì Liệt Diễm mà cố gắng tu luyện, không ngừng trả giá. Nhưng mà, từ khi hắn biết Liệt Diễm cũng nhận rõ ràng phần tình cảm kia của mình, hơn nữa Liệt Diễm cũng luôn luôn vì mình mà trả giá, yên lặng trả giá. Nàng đã vì hắn mà đi theo đến thế giới bên ngoài, thế giới nhân loại, nơi mà nàng cũng không thể sử dụng ma lực. Vì hắn mà nàng đã cố gắng chấp nhận hết tất cả mọi thứ trong thế giới nhân loại. Bởi vì nàng biết rõ, nếu hắn thật sự cùng với nàng ở cùng một chỗ, như vậy sẽ không có khả năng mãi mãi sinh hoạt dưới thế giới Địa Tâm buồn tẻ kia. Nàng cũng hy vọng hắn sẽ có thể được vui vẻ!
Hai người cứ như vậy ôm nhau, hưởng thụ loại cảm giác tuyệt vời này. Đặc biệt, lúc này Cơ Động cũng không hề có bất cứ sự kích thích dục vọng gì, giống như từ sâu trong tâm trí của hắn cũng hiểu được không thể nào phá hủy đi tình cảm ba động tinh khiết nhất này.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm xuống. Ánh chiều tà trên trời giống như một nhân loại thẹn thùng, len lén biết mất trong bóng tối xa xa.
Không biết trải qua bao lâu, Liệt Diễm hạ thấp giọng, thì thào bên tai Cơ Động:
- Ngươi còn muốn ôm bao lâu nữa, còn chưa ôm đủ sao?
Cơ Động rất thành thật, nói:
- Vẫn còn chưa đủ, vĩnh viễn cũng không ôm đủ.
Liệt Diễm thẹn thùng nằm ở trong lòng ngực của hắn, nói:
- Buông ra đi, ngươi đúng là lòng tham không đáy mà.
Cơ Động lúc này mới tâm không cam lòng không muốn chậm rãi buông ra, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt mỹ lệ của Liệt Diễm, cố nén sự thèm muốn hôn một cái.
Cơ Động giống như là đột nhiên cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn lại phía cửa phòng ngủ. Hắn nhất thời ngây người một chút, nơi đó đang có một người đang lẳng lặng đứng đó, tựa hồ đã đứng đó khá lâu.
Thân mặc một bộ bố y, không hề có bất cứ trang sức hay là trang điểm gì, nhưng người đứng ở cửa phòng lại có thể khiến cho Cơ Động đang ôm ấp Liệt Diễm cũng phải nhìn ngẩn ngơ, chuyện này đã chứng minh được rất nhiều chuyện.
Mái tóc dài màu vàng kim, buông thả sau lưng, cũng giống như mái tóc đỏ của Liệt Diễm, cũng có dạng cuộn sóng. Chẳng qua so với mái tóc dài của Liệt Diễm thì ngắn hơn một chút. Thân thể cũng cao xấp xỉ với Liệt Diễm, dáng người nóng bỏng càng thêm khoa trương hơn so với Liệt Diễm, nhất là bộ ngực cùng với cái mông kinh người, lại choáng đầy lực hấp dẫn mạnh mẽ, tuyệt đối không hề kém hơn so với Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ Hạt Tử. Nhưng dáng người như vậy, loại choáng đầy một sức mạnh hài hòa tuyệt mỹ. Dáng người nóng bỏng xứng với dung nhan lạnh như băng, khuôn mặt trái xoan băng lãnh. Cặp lông mày tỉ mỉ màu lam nâu, cái mũi cao hơn so với người bình thường một chút, nếu bảo Cơ Động dùng lời nói để hình dung, hắn sẽ sử dụng bốn chữ để đánh giá, đó chính là: tuyệt sắc nhân gian.
Đúng vậy, chính là nhân gian tuyệt sức. Ở trong lòng Cơ Động, Liệt Diễm là nữ thần, không ai có thể hoàn mỹ bằng nàng. Nhưng cô gái trước mắt này, lại có thể nói là hoàn mỹ gần như là Thần vậy. Trong số những nữ nhân mà Cơ Động từng gặp qua, luận dáng người, luận dung mạo, nàng tuyệt đối có thể xếp thứ hai, chỉ thua Liệt Diễm, so với Hạt Tử và Lam Bảo Nhi còn hơn mấy phần.
Không cần phải hỏi, vị giai nhân tuyệt sắc mắt lam tóc vàng này chính là người lúc trước toàn thân được che trong bộ giáp Toàn thân khải màu vàng kim, A Kim. Nàng không biết đã đứng đó bao nhiêu lâu rồi, chẳng qua nàng một mực không hề nói tiếng nào cả.
Những gì mình nói với Liệt Diễm cũng đã bị A Kim nghe hết, Cơ Động không khỏi có chút xấu hổ, cười khổ, nói:
- Đến đây hồi nào sao không chịu nói?
Mặc dù A Kim cũng không có hoàn mỹ choáng đầy cảm giác khiến người ta rung động như Liệt Diễm, nhưng với nhan sắc tuyệt diễm của nàng mà đi ra ngoài, cũng đồng dạng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.
Nhìn thấy dung mạo của A Kim, Liệt Diễm cũng không quá kinh ngạc, tựa hồ như nàng đã sớm nhìn qua rồi. Cơ Động tuy rằng bởi vì nhan sắc của A Kim mà thoáng ngây người một chút, nhưng rất nhanh cũng đã khôi phục lại bình thường, ánh mắt cũng trở lại bên người Liệt Diễm. Chuyện này khiến cho Liệt Diễm không khỏi toát ra một nụ cười thấu hiểu, quay sang nói với A Kim:
- Giúp chúng ta đóng cửa lại, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi. Thân thể của ngươi vừa mới khôi phục lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút.
- Vâng.
A Kim cung kính trả lời, tiện tay đóng cánh cửa phòng ngủ lại.
Đã không có A Kim nhìn nữa, Cơ Động nhất thời thả lỏng rất nhiều. Từ khi đi đến thế giới này, hiện tại có thể nói đây là lần hắn vui sướng nhất, nét cười trên mặt không thể nào ngừng lại được.
Nhìn bộ dáng của hắn, khuôn mặt Liệt Diễm đỏ lên, sẳng giọng nói:
- Đừng nhìn nữa, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.
Cơ Động hạ giọng, nói:
- Hiện tại chúng ta ngồi xuống tu luyện hay là ngủ?
Vừa nói, hắn nhịn không được liếc mắt nhìn về phía cái giường tròn lớn mê người kia.
- Cơ Động...
Sắc mặt Liệt Diễm không hài lòng nhìn hắn.
Cơ Động vội vàng giải thích:
- Liệt Diễm, ngươi đừng hiểu lầm, ngươi hãy nghe ta nói. Ý của ta là, ngươi xem cái giường này lớn như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể mỗi người ngủ một bên, cách xa nhau, hoàn toàn không đụng tới nhau mà. Cái giường này nhìn qua cũng không tệ, không ngủ một giấc thì hình như hơi đáng tiếc đó.
Liệt Diễm hơi sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc nhìn Cơ Động:
- Ngươi thật sự không có mục đích gì khác chứ?
Cơ Động hiên ngang lẫm liệt, nói:
- Đương nhiên là không có. Trước khi ngươi thật sự chấp nhận ta, ta làm sao có thể mạo phạm ngươi?
Liệt Diễm hừ một tiếng:
- Một ý tưởng nào cũng đều không có sao? Ánh mắt của ngươi có thể nói cho ta biết, những lời này của ngươi cũng không có thành thật đó.
Cơ Động cười khổ, nói:
- Liệt Diễm, nữ nhân nhân loại bình thường cũng đâu có thông minh như vậy chứ. Kỳ thật, ta chỉ là có chút suy nghĩ bậy bạ mà thôi. Nếu có thể ở trên cái giường lớn này, ôm ngươi ngủ, cảm giác đó sẽ sung sướng đến thế nào. Đương nhiên, chỉ đơn giản là ôm ngươi thôi.
Vừa nói, hắn vừa mang theo vài phần hi vọng cùng mấy phần không yên liếc trộm Liệt Diễm, quan sáng thần sắc của nàng.
Đôi môi đỏ mọng của Liệt Diễm khẽ mím lại, bất mãn nhìn Cơ Động, không hề chú ý đến hắn nữa, xoay người đến bên cạnh chiếc giường tròn kia, cởi giày nằm xuống một bên, kéo một góc cái chăn, cũng là hình tròn, đắp lại.
Nàng không nói gì, là đồng ý phải không? Hay là đã cự tuyệt? Cơ Động đứng ở bên giường, suốt nửa ngày cũng không có làm gì cả. Ý niệm trong lòng hắn không ngừng xoay chuyển mạnh mẽ. Nếu nói hắn không động tâm, tuyệt đối là không có khả năng. Hắn vô cùng hy vọng có thể thật sự được ôm Liệt Diễm mà ngủ một đêm. Trong lòng hắn quả thật cũng không có những ý tưởng nào khác, chỉ là đơn giản hy vọng có thể như vậy mà ôm nàng mà thôi.
Nhưng mà, không được Liệt Diễm trực tiếp cho phép, hắn đúng là vẫn không dám làm như vậy. Hắn thật sự không hy vọng mình thật vất vả mới bồi đắp được một chút cảm tình của Liệt Diễm, nhưng lại vì mình lỗ mãng mà phá hỏng nói đi. Hôm nay có thể ôm được Liệt Diễm, trong lòng hắn đã là thập phần thỏa mãn.
Hắn chậm rãi đi về phía bên kia của cái giường, nhẹ nhẹ nhàng nhàng nằm lên trên đó. Cảm giác thoải mái, sạch sẽ cùng với mùi hương nhàn nhạt khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Trên giường này chỉ có một cái chăn. Mặc dù cái chăn này rất lớn, nhưng nếu hai người đều ngủ rất xa như vậy liền không đủ. Nói thế nào cũng không có khả năng đắp hết người được, dù sao đây cũng là một cái chăn đôi a! Cho dù là với tính cách của Cơ Động, lúc này trong lòng dục vọng cũng đã dâng lên mãnh liệt.
Cảm giác mệt mỏi dần dâng lên. Suốt cả ngày mệt mỏi, lúc này thoải mái nằm trên cái giường, dần dần được phóng thích ra. Ánh mắt của hắn một mực nhìn về phía bóng lưng Liệt Diễm, trong lòng âm thầm thỏa mãn, dần dần tiến vào giấc mộng đẹp.
Mặc dù đã quay lưng về phía Cơ Động, kỳ thật Liệt Diễm vẫn đang một mực mở to hai mắt. Cơ Động đang làm gì, nàng không cần phải dùng ánh mắt nhìn cũng có thể biết rõ. Lúc trước Cơ Động cẩn cẩn thận thận leo lên giường, trong lòng nàng thật sự có chút khẩn trương, có chút sợ Cơ Động lăn qua, nhưng cũng có chút mong chờ vòng tay ấm áp của hắn choàng qua thân thể mình.
Tiếng hít thở đều đều từ phía bên kia giường truyền đến. Liệt Diễm chậm rãi xoay người lại, nhìn Cơ Động mang theo vẻ thỏa mãn mỉm cười mà ngủ say, trong lòng nàng không ngừng truyền đến sự xúc động mãnh liệt. Nàng đương nhiên có thể cảm nhận được lúc trước khi ngủ, Cơ Động khát vọng được ôm mình ngủ đến mức nào. Nhưng cuối cùng hắn cũng không có làm như vậy, dưới tình huống mình cũng không có rõ ràng cự tuyệt cũng không có làm như vậy. Hắn chính là đang quý trọng mình, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác yên tâm cùng với xúc động.
Liệt Diễm nhẹ nhàng ngồi dậy, không phát ra chút tiếng động nào, lặng lẽ cầm lấy bàn tay Cơ Động lên, khẽ tựa vào lòng ngực hắn, sau đó để cánh tay Cơ Động đặt lên hông mình, thân thể mềm mại thoáng cuộn mình lại, rúc vào trong lòng hắn. Mang theo một nụ cười mỉm cùng thỏa mãn nhàn nhạt, khẽ nhắm hai mắt lại. Chỉ chốc lát sau, tiếng thở đều đặn đồng thời nhẹ nhành vang lên.
/869
|