Quân Ngân thô lỗ vặn bung hai chân Lãnh Tử Diễm ra, động thân liền đâm vào, tràng bích yếu ớt phát ra tiếng blap chói tai, máu tươi đỏ chói nhỏ xuống. Tiến công bất ngờ không kịp phòng bị làm mặt Lãnh Tử Diễm nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, hắn thô bạo cắn môi dưới, đem tiếng kinh hô tràn đến miệng nín trở về, hai chân quấn lên thắt lưng Quân Ngân, khiêu khích y không biết sống chết.
Đôi chân thon dài thẳng tắp quấn trên eo như xà, là một nam nhân thì ai cũng không chịu nổi quyến rũ kiểu này, không cho Lãnh Tử Diễm chút cơ hội thở dốc, Quân Ngân lập tức bắt đầu trừu sáp, quy đầu cực đại cương ngạnh phá vỡ nhục huyệt, hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất, lại chậm rãi kéo ra, tràng thịt đỏ tươi quay cuồng, cuốn lấy dương cụ tím đỏ, thoạt nhìn vừa dâm mỹ vừa đáng thương.
Lãnh Tử Diễm mới đầu còn có thể chịu ðựng, ðến lúc sau, Quân Ngân xâm chiếm càng hung mãnh, lại còn muốn tàn bạo hơn Lăng Diệp. Lănh Tử Diễm giương cổ, lồng ngực săn chắc phập phồng, hai chân vô lực mở to, rất giống cá trên thớt.
" Quân... Quân Ngân..." Trong cơ thể như có đao bén hung hăng bổ hắn ra, Lãnh Tử Diễm mày nhăn rất chặt, bàn tay cào trên bàn đã phá da, miệng lại không ngừng nghỉ. "Ngươi có bản lĩnh.. A.. Có bản lĩnh thì đừng chạm vào ta.. Một bên muốn chia tay với ta... Một bên lại thao ta.. Tính... Tính cái gì..."
Trên trán phủ kín mồ hôi lạnh, trên chóp mũi cũng treo một giọt, trượt đến trên môi, vị mặn chát thấm vào, Lănh Tử Diễm cương ngạnh kéo tay Quân Ngân qua, buộc y giúp mình lau mồ hôi trên mặt. "Không nói lời nào? Ngươi sao lại không nói lời nào, ngươi câm?"
" Lãnh Tử Diễm..."
" Đừng gọi ta như vậy..." Đừng thao ta đến đau như vậy rồi lại gọi đến thâm tình như vậy...
Cố nén đau đớn như đao cắt bên dưới, Lãnh Tử Diễm cầm lấy tay Quân Ngân, vững vàng không buông, mày hắn nhăn, môi cũng bị chính mình cắn đến vô cùng thê lương, bộ dạng thê thảm như đang bị cường bạo, nhuệ quang trong khe mắt lại chưa hề tiêu giảm chút nào.
" Nhẹ chút.... Ngươi... Ngươi... Muốn làm chết ta à..."
Thanh âm Quân Ngân rành mạch phân minh như động tác y. "Làm chết ngươi rồi thì ngươi sẽ không leo lên giường Lăng Diệp nữa."
Lãnh Tử Diễm kinh ngạc nhìn nam nhân kịch liệt trừu sáp trên người mình, bỗng nhiên liền nhếch môi lên cười. "Quân Ngân... Ngươi đang ghen... A... Mẹ... Mẹ nó... Đau!"
Quân Ngân không đáp lại hắn, động tác hung tợn giống như trả thù, Lãnh Tử Diễm lắc lắc đầu, lưng ma sát trên bàn gỗ gây ra thanh âm thô ráp, hắn không thể không đem chân ghìm ở thắt lưng khoác lên bả vai Quân Ngân, bảo trì cân bằng thân thể. "A..." Mở lớn miệng, hô hấp từng ngụm lớn, cầm lấy cái tay kia của Quân Ngân ấn lên ngực mình, thô bạo xoa nắn nụ hoa cứng như đá. "Quân Ngân... Lộng... Lộng nó..." Thấy Quân Ngân không phản ứng, Lãnh Tử Diễm nhắm mắt. "Ngươi ghét bỏ ta?"
" Không."
" Vậy ngươi tại sao chỉ biết thao, không hôn thân thể ta?"
Lời này Lãnh Tử Diễm nói thật sự ủy khuất, Quân Ngân phát hiện mình với người này một chút biện pháp cũng không có.
Y tình nguyện để hắn hận y, mắng y, thậm chí đánh y cũng được, nhưng hắn đừng như vậy... Giống như mình ức hiếp hắn... Rõ ràng người y luyến tiếc nhất, không nỡ thương tổn nhất chính là người này.
" Đủ rồi, Lãnh Tử Diễm!" Quân Ngân xoay đầu. "Đừng quyến rũ ta như vậy, cũng đừng nhắc đến nam nhân khác để chọc giận ta." Y dừng một chút. "Chỗ đó của ngươi... Đã bị cắn như một nữ nhân... Ta không muốn chạm vào."
Bàn tay cầm lấy tay Quân Ngân từng chút, chậm rãi buông ra. Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình nhìn Quân Ngân. Một tiếng ‘ba’ quạt tới.
" Cút.... Cút...."
Lãnh Tử Diễm tay run đẩy Quân Ngân ra, tiểu huyệt thoát khỏi dương cụ vẫn mở như cái miệng nhỏ đang há, gốc đùi đều là máu tươi, hắn không kịp lau, cúi đầu tìm quần, mím chặt môi qua loa mặc vào.
Áo đâu?
Lãnh Tử Diễm nhìn một vòng, mới phát hiện áo bị mình cởi ra ném cạnh cửa. Nhảy xuống bàn, đi mấy bước, hậu huyệt đau như bị kim chích. Quân Ngân thấy sắc mặt hắn trắng thành như vậy, nhặt áo lên trước hắn một bước, Lãnh Tử Diễm liền đứng bên cạnh lạnh lùng liếc y, Quân Ngân đứng lên, đầu cúi, vừa vặn có thể thấy bóng dáng hai người giao triền cùng một chỗ. Xót xa nào đó không thể ức chế ào ngược về, y ôm lấy nam nhân thân trần trước mặt, đầu chống trên vai hắn. "Ta nói sai rồi... Xin lỗi... Ta..."
" Ta đi về trước." Thanh âm Lănh Tử Diễm cũng đang run, nhưng hắn vẫn cương ngạnh xỏ áo, khoác lên người. "Ngươi bận bịu mà, ta sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa!"
Đóng cửa lại, lưng chống cửa, Lãnh Tử Diễm phun ra một hơi thật sâu.
Hắn không biết, ở mặt kia của cửa, Quân Ngân cũng đang cùng hắn làm một động tác đồng dạng.
Bất đắc dĩ, đau khổ...
Mông lung.
Chưa từng như vậy, lao đao bất định, vừa đang đẩy ra vừa đang giữ lại.
Rốt cuộc muốn làm gì?
Quân Ngân đỡ lấy đầu, từ từ về lại bên cạnh bàn, lấy khăn tay ra, lau từng vết máu chướng mắt, chiếc khăn tuyết bạch nhiễm máu, chói mắt phá lệ. Y vò thành một cục, thô bạo ném vào thùng rác.
" Lãnh thiếu gia, thiếu gia bảo ta lái xe đưa ngươi đi!"
Tần Hiên thấy Lãnh Tử Diễm từ trong thang máy đi ra, lập tức đến đón.
" Không cần." Lãnh Tử Diễm liếc nghiêng Tần Hiên, âm sắc lãnh liệt. "Ta tự mình lái xe!"
" Lãnh thiếu gia..."
" Câm miệng!" Dù hắn phản bội y, dù thân thể hắn không còn thuộc về một mình y, hắn phải bị làm nhục thế sao? Hắn biết là mình không tốt, cũng biết Quân Ngân có nỗi khổ tâm, nhưng tại sao y phải nói như vậy? Nếu là Lăng Diệp… Tuyệt đối sẽ không như vậy. Thô bạo đập vào trán, đem hai chữ Lăng Diệp này gạt bỏ, Lãnh Tử Diễm tránh thoát. "Đừng theo ta."
Tần Hiên thở dài. "Nếu là vì những lời trước đó, ta xin lỗi."
" Liên quan cái rắm tới ngươi." Người ngoài nói hắn, hắn tai trái vào tai phải ra, có thể nói được hắn chính là Quân Ngân, là Quân Ngân.
Còn kêu Tần Hiên đến đưa hắn là có ý gì?
Chẳng lẽ nói với hắn nếu hắn có Lăng Diệp, y liền cùng Tần Hiên hảo hảo nối lại sao?
Lãnh Tử Diễm liên tục nói với bản thân, Quân Ngân không phải loại người tam tâm nhị ý, nhưng hắn vẫn nhịn không được phỏng đoán theo ác ý lớn nhất. Từ khi hắn vào cao ốc Quân thị, Tần Hiên này vẫn âm hồn không tan, đầu tiên là tới đón hắn, bây giờ lại muốn tiễn hắn. Y cố ý thị uy trước mặt hắn sao?
Bản thân là đang cố tình gây sự sao...
Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên cười gượng nghĩ, mình bất quá mới phỏng đoán một chút, cũng đã muốn bóp chết Tần Hiên, vậy Quân Ngân sao?
Chứng cứ vững như sắt, lời đồn xôn xao, thân thể bị người khác hưởng dụng qua... Quân Ngân nhịn lâu như vậy, cho tới hôm nay mới phát tác.... Chắc chắn... Rất vất vả.
Ánh mắt Lãnh Tử Diễm sát khí bức người, Tần Hiên trông thấy trong lòng run sợ, bỗng nhiên lại ngừng cước bộ, xoay người nhìn cửa thang máy khép kín. Chỗ chỉ có một mảnh màu xanh đen băng lãnh và đám người tốp năm tốp ba chờ đợi, phần lớn im lặng, ngẫu nhiên có tiếng ồn ào náo động. Chân Lãnh Tử Diễm chà xát trên đất, cuối cùng chà ra bên ngoài.
Hắn thần sắc hơi nhu hòa, giọng điệu lại không khách khí. "Ta tự trở về, không cần ngươi phải đưa, ngươi đi lên hảo hảo bồi thiếu gia ngươi."
"Thiếu gia muốn ngươi bồi."
Tần Hiên đụng vào người Lãnh Tử Diễm, người này ngừng cũng không biết lên tiếng? Hắn không biết lưng hắn rất rộng, rất dễ đụng, hơn nữa đụng vào rất đau sao?
Trong lòng âm thầm oán giận, lại nghe người phía trước hừ một tiếng, cao ngạo. "Biết là tốt!"
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
82
Lúc Tần Hiên đi vào văn phòng Quân Ngân, Quân Ngân đang đứng trước cửa sổ sát đất cực đại, từ vị trí kia, vừa vặn có thể thấy xe cộ ngược xuôi bên ngoài.
Lãnh Tử Diễm chặn một chiếc xe, xe biến mất ở đầu đường, lưu lại một cái đuôi bụi mù.
" Thiếu gia..."
" Ân."
" Lộ trình ba giờ cần hủy bỏ không?"
Quân Ngân xoay người, từ trong tủ rượu lấy ra chai rượu đỏ, đổ vào ly thạch anh trong suốt, hơi đong đưa. "Tại sao phải hủy?"
" Thiếu gia thoạt nhìn..." Tần Hiên cân nhắc dùng từ. "Không được tốt."
Đầu ngón tay trắng nõn như ngọc, cùng rượu đỏ đối lập quá mức rực rỡ, lại có mấy phần giá lạnh diễm lệ. Quân Ngân vuốt nhẹ ly rượu, chậm chạp hỏi. "Ta trông thật sự không tốt? Không tốt đến độ ngươi cảm thấy ta không có cách nào kiên trì giữ vững lộ trình kế tiếp? Vậy ngươi nói..."
Tần Hiên nhún nhún vai. "Lãnh thiếu gia chỉ sợ cũng đã nhìn ra.”
Quân Ngân vẻ mặt biến đổi, vô cùng phức tạp, như hối hận, lại như vui mừng, một khắc kia, Tần Hiên thật sự muốn đuổi theo xe Lãnh Tử Diễm, đánh hắn, đá hắn, sao cũng được.
Tóm lại... Phải thô bạo giáo huấn nam nhân lẳng lơ kia.
Dựa vào cái gì thiếu gia phải vì hắn thống khổ, vì hắn phí công, hắn lại cùng nam nhân khác củi khô lửa bốc sau lưng thiếu gia.
Một lòng có thể phân cho hai người sao?
Tần Hiên không tin.
Tình yêu quá ích kỷ, quá hẹp hòi, thế nào có thể cất chứa ba người?
Cho nên Tần Hiên chán ghét nam nhân kia, cảm thấy hắn không xứng với thiếu gia...
Nhưng, thiếu gia thích hắn.
" Kỳ thực Lãnh thiếu gia theo Lăng công tử cũng không hẳn là chuyện xấu." Mắt thấy Quân Ngân nhìn chăm chăm qua, Tần Hiên gục đầu xuống, thấp giọng nói. "Bây giờ thế cục trong nước căng thẳng, Lăng công tử nói thế nào cũng là con trai Tướng quân, muốn bảo vệ một người chắc chắn dễ dàng."
" Không phải như thế..." Quân Ngân lắc đầu. "Trong tay Lăng Diệp không có thực quyền, bảo vệ Lãnh Tử Diễm cũng không bảo vệ ðýợc Lãnh gia. Với tính tình Lãnh Tử Diễm... Nếu Lãnh gia gặp chuyện không may, hắn e rằng sẽ không chịu để yên cho Lăng gia." Quân Ngân dừng lại, chậm rãi nhấp rượu, hơi khép mắt lại. "Không cha mẹ nào lại mong muốn con trai mình dẫn một nam nhân trở về, gần đây Tướng quân thường xuyên phát động đả kích Lãnh gia, một mặt là vì bệ hạ bệnh tình nguy kịch, mặt khác, sợ là chuyện của Lãnh Tử Diễm cùng Lăng Diệp chọc giận hắn, Lãnh Tử Diễm mà thật sự theo Lăng Diệp, Tướng quân... Sẽ không để hắn sống khá giả."
Tần Hiên thở dài nói. "Vẫn là thiếu gia suy nghĩ chu toàn."
Trên mặt Quân Ngân dần hiện ra băng sương.
Việc này y mỗi ngày đều suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cân nhắc lặp đi lặp lại. Y là một nam nhân, là chủ một nhà, việc Lãnh Tử Diễm phản bội như một dấu ấn không thể xóa nhòa tàn nhẫn in lên người y, dù vậy... Trong lúc y tức giận... Cái y nghĩ nhiều hơn lại thế nào cũng có lợi cho Lănh Tử Diễm.
Nếu phải buông tay, một đao hai đoạn, mà Lãnh Tử Diễm có thể an ổn cả đời, y tuyệt đối sẽ không do dự nhiều. Vấn đề là một khi y buông tay, người kia sẽ không kiêng nể gì cùng ở với Lăng Diệp, hắn cái gì cũng không biết, tính tình lại cương ngạnh, cùng Tướng quân cái loại người cứng đối cứng, sẽ có kết quả gì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra.
Dì Phượng tùy tiện nói nói Quân gia muốn cùng Mộc gia làm thông gia, hắn lại không biết tốt xấu đồng ý đi ám sát cục trưởng cơ quan tình báo. Có nhiều khi, người kia rõ là dại dột làm y vừa yêu vừa hận.
Nếu hắn không quý trọng bản thân, cũng sẽ có một ngày vì Lăng Diệp bất chấp tất cả.
Hôm qua chỉ là chém thương tay, cảnh cáo nhắc nhở, ngày mai sao? Ngày mốt sao?
Y sợ hắn chịu thiệt, sợ hắn bị Lăng gia làm nhục, hôm nay mới đem sự tình nói ra.
Y muốn hắn hiểu, hắn cũng có tính cách và tôn nghiêm của mình, muốn hắn thôi dây dưa cùng Lăng Diệp.
Kết quả... Lại biến thành như vậy.
Nghe hắn nói một câu nhẹ đến không thể nhẹ hơn, nhạt đến không thể nhạt hơn: ' Tần Hiên, ta yêu hắn.', nơi nào đó trong lòng y mềm ra đến nát bét. Hắn yêu y? Có thể đúng sao. Nếu không yêu, đừng nói hạ mình tìm đến y, sợ là ngay cả một câu chia tay cũng sẽ không nhiều lời với y.
Nhưng Lăng Diệp...
Lăng Diệp đối với hắn, cũng là không giống.
Lăng Diệp phanh một tiếng đẩy cửa phòng tắm ra. "Ngốc trong đây hai canh giờ, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?"
Y bỗng nhiên ngậm miệng, cắn chặt răng. " Đồ điên."
Lãnh Tử Diễm cũng thẹn quá hoá giận, vừa lấy khăn tắm che chắn thân thể, vừa trừng mắt lạnh. "Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Khăn tắm ngắn nhỏ thế nào che được gia hỏa cao lớn kia?
Cũng không biết hắn lấy đâu ra cái thứ quái lạ này. Hai miếng giáp đen nho nhỏ chụp lên nụ hoa, bên ngoài giáp có hai cái dây nịt, kéo dài thẳng đến dưới hông, dưới hông bọc khăn tắm, Lăng Diệp đi lên, kéo khăn tắm xuống một cái, chậm rãi nheo mắt lại.
Nam căn thô to cũng như nụ hoa, đều bị giáp bao chặt, giữa ba nơi nối nhau bằng dây nịt, kéo rất chặt, có thể tưởng tượng, ba nơi, thời thời khắc khắc đều phải tiếp nhận tra tấn như xé rách.
Lăng Diệp cười lạnh. "Lãnh thiếu gia thật đúng là lừa mình dối người, mang một món đồ chơi như vậy, thân thể ngươi sẽ trở nên trinh tiết? Bớt gạt người.... Tiểu hài tử cũng không tin."
Đem người kéo qua, giáp da bọc cả hạ thân, lại mở một lỗ ở hậu huyệt, huyệt khẩu nhô hướng ra phía ngoài, một bộ dạng thê thảm vừa mới bị làm nhục, ngón tay Lăng Diệp miết mạnh, bóp lên mông vểnh chắc nịch bị giáp da bó chặt. "Ngươi lưu một cái động có lợi ích gì?"
Lãnh Tử Diễm cau mày xuống, Quân Ngân thao không chút lưu tình làm hỏng nơi kia, Lăng Diệp lộng một cái, đau như kim châm muối xát. "Ngươi bớt quản ta."
" Quỷ mới muốn quản đồ điên như ngươi!" Lăng Diệp hít vào một hơi thật sâu. "Ngươi đặc biệt mang vì hắn? Hay mang cho ta xem?"
Lãnh Tử Diễm đẩy Lăng Diệp ra, nếu Lăng Diệp thật muốn dùng cường bạo, thứ này đương nhiên không thể ngăn cản y, bất quá... Tốt xấu ǵ cũng có thể cho thấy lập trường của mình.
Tam tâm nhị ý như mình, ngay cả chính mình nhìn cũng thấy ghê tởm, đừng nói đến Quân Ngân.
Khó trách y không chịu hôn mình.
Mày Lãnh Tử Diễm chưa từng giãn ra, cầm lấy y phục vắt trên móc, mặc vào cực kỳ gian nan, toàn bộ quá trình Lăng Diệp đều ở bên cạnh nhìn, ánh mắt thâm trầm, một chút cũng không có ý muốn giúp hắn.
Đai trinh tiết là ở trên đường tuỳ tiện mua, chất lượng cũng không tốt, mang nửa ngày Lãnh Tử Diễm liền nếm đủ đau đớn, hắn đi đường luôn thẳng thân, cứ như vậy, giáp da thô ngắn giữa nụ hoa cùng dương cụ lập tức ghìm chặt ba điểm đến muốn chết, phải khó chịu đến bao nhiêu, hơn nữa đi WC cực kỳ bất tiện, cần cởi giáp xuống, sau đó mang vào lại.
Lãnh Tử Diễm đưa lưng về phía gương, cẩn thận quan sát đai trinh tiết lộ ra phía sau.
Sau đó liền ý thức được mình bị chủ tiệm đáng khinh kia lừa bịp
Thứ này hẳn chỉ có thể gia tăng tình thú, phía sau đặc biệt lộ một lỗ, trinh con quỷ nó tiết.
Nhớ tới měnh trước kia mặt dày mày dạn chạy đến tiệm tình thú mua món này, Lãnh Tử Diễm còn có xúc động muốn đem cái tiệm chết tiệt kia hung hăng đập nát.
Tạm thời coi như trừng phạt đi!
Nếu mang trên một tuần, Quân Ngân... Có thể nhìn thấy thành ý của hắn, tiến tới tha thứ cho hắn hay không?
Đôi chân thon dài thẳng tắp quấn trên eo như xà, là một nam nhân thì ai cũng không chịu nổi quyến rũ kiểu này, không cho Lãnh Tử Diễm chút cơ hội thở dốc, Quân Ngân lập tức bắt đầu trừu sáp, quy đầu cực đại cương ngạnh phá vỡ nhục huyệt, hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất, lại chậm rãi kéo ra, tràng thịt đỏ tươi quay cuồng, cuốn lấy dương cụ tím đỏ, thoạt nhìn vừa dâm mỹ vừa đáng thương.
Lãnh Tử Diễm mới đầu còn có thể chịu ðựng, ðến lúc sau, Quân Ngân xâm chiếm càng hung mãnh, lại còn muốn tàn bạo hơn Lăng Diệp. Lănh Tử Diễm giương cổ, lồng ngực săn chắc phập phồng, hai chân vô lực mở to, rất giống cá trên thớt.
" Quân... Quân Ngân..." Trong cơ thể như có đao bén hung hăng bổ hắn ra, Lãnh Tử Diễm mày nhăn rất chặt, bàn tay cào trên bàn đã phá da, miệng lại không ngừng nghỉ. "Ngươi có bản lĩnh.. A.. Có bản lĩnh thì đừng chạm vào ta.. Một bên muốn chia tay với ta... Một bên lại thao ta.. Tính... Tính cái gì..."
Trên trán phủ kín mồ hôi lạnh, trên chóp mũi cũng treo một giọt, trượt đến trên môi, vị mặn chát thấm vào, Lănh Tử Diễm cương ngạnh kéo tay Quân Ngân qua, buộc y giúp mình lau mồ hôi trên mặt. "Không nói lời nào? Ngươi sao lại không nói lời nào, ngươi câm?"
" Lãnh Tử Diễm..."
" Đừng gọi ta như vậy..." Đừng thao ta đến đau như vậy rồi lại gọi đến thâm tình như vậy...
Cố nén đau đớn như đao cắt bên dưới, Lãnh Tử Diễm cầm lấy tay Quân Ngân, vững vàng không buông, mày hắn nhăn, môi cũng bị chính mình cắn đến vô cùng thê lương, bộ dạng thê thảm như đang bị cường bạo, nhuệ quang trong khe mắt lại chưa hề tiêu giảm chút nào.
" Nhẹ chút.... Ngươi... Ngươi... Muốn làm chết ta à..."
Thanh âm Quân Ngân rành mạch phân minh như động tác y. "Làm chết ngươi rồi thì ngươi sẽ không leo lên giường Lăng Diệp nữa."
Lãnh Tử Diễm kinh ngạc nhìn nam nhân kịch liệt trừu sáp trên người mình, bỗng nhiên liền nhếch môi lên cười. "Quân Ngân... Ngươi đang ghen... A... Mẹ... Mẹ nó... Đau!"
Quân Ngân không đáp lại hắn, động tác hung tợn giống như trả thù, Lãnh Tử Diễm lắc lắc đầu, lưng ma sát trên bàn gỗ gây ra thanh âm thô ráp, hắn không thể không đem chân ghìm ở thắt lưng khoác lên bả vai Quân Ngân, bảo trì cân bằng thân thể. "A..." Mở lớn miệng, hô hấp từng ngụm lớn, cầm lấy cái tay kia của Quân Ngân ấn lên ngực mình, thô bạo xoa nắn nụ hoa cứng như đá. "Quân Ngân... Lộng... Lộng nó..." Thấy Quân Ngân không phản ứng, Lãnh Tử Diễm nhắm mắt. "Ngươi ghét bỏ ta?"
" Không."
" Vậy ngươi tại sao chỉ biết thao, không hôn thân thể ta?"
Lời này Lãnh Tử Diễm nói thật sự ủy khuất, Quân Ngân phát hiện mình với người này một chút biện pháp cũng không có.
Y tình nguyện để hắn hận y, mắng y, thậm chí đánh y cũng được, nhưng hắn đừng như vậy... Giống như mình ức hiếp hắn... Rõ ràng người y luyến tiếc nhất, không nỡ thương tổn nhất chính là người này.
" Đủ rồi, Lãnh Tử Diễm!" Quân Ngân xoay đầu. "Đừng quyến rũ ta như vậy, cũng đừng nhắc đến nam nhân khác để chọc giận ta." Y dừng một chút. "Chỗ đó của ngươi... Đã bị cắn như một nữ nhân... Ta không muốn chạm vào."
Bàn tay cầm lấy tay Quân Ngân từng chút, chậm rãi buông ra. Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình nhìn Quân Ngân. Một tiếng ‘ba’ quạt tới.
" Cút.... Cút...."
Lãnh Tử Diễm tay run đẩy Quân Ngân ra, tiểu huyệt thoát khỏi dương cụ vẫn mở như cái miệng nhỏ đang há, gốc đùi đều là máu tươi, hắn không kịp lau, cúi đầu tìm quần, mím chặt môi qua loa mặc vào.
Áo đâu?
Lãnh Tử Diễm nhìn một vòng, mới phát hiện áo bị mình cởi ra ném cạnh cửa. Nhảy xuống bàn, đi mấy bước, hậu huyệt đau như bị kim chích. Quân Ngân thấy sắc mặt hắn trắng thành như vậy, nhặt áo lên trước hắn một bước, Lãnh Tử Diễm liền đứng bên cạnh lạnh lùng liếc y, Quân Ngân đứng lên, đầu cúi, vừa vặn có thể thấy bóng dáng hai người giao triền cùng một chỗ. Xót xa nào đó không thể ức chế ào ngược về, y ôm lấy nam nhân thân trần trước mặt, đầu chống trên vai hắn. "Ta nói sai rồi... Xin lỗi... Ta..."
" Ta đi về trước." Thanh âm Lănh Tử Diễm cũng đang run, nhưng hắn vẫn cương ngạnh xỏ áo, khoác lên người. "Ngươi bận bịu mà, ta sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa!"
Đóng cửa lại, lưng chống cửa, Lãnh Tử Diễm phun ra một hơi thật sâu.
Hắn không biết, ở mặt kia của cửa, Quân Ngân cũng đang cùng hắn làm một động tác đồng dạng.
Bất đắc dĩ, đau khổ...
Mông lung.
Chưa từng như vậy, lao đao bất định, vừa đang đẩy ra vừa đang giữ lại.
Rốt cuộc muốn làm gì?
Quân Ngân đỡ lấy đầu, từ từ về lại bên cạnh bàn, lấy khăn tay ra, lau từng vết máu chướng mắt, chiếc khăn tuyết bạch nhiễm máu, chói mắt phá lệ. Y vò thành một cục, thô bạo ném vào thùng rác.
" Lãnh thiếu gia, thiếu gia bảo ta lái xe đưa ngươi đi!"
Tần Hiên thấy Lãnh Tử Diễm từ trong thang máy đi ra, lập tức đến đón.
" Không cần." Lãnh Tử Diễm liếc nghiêng Tần Hiên, âm sắc lãnh liệt. "Ta tự mình lái xe!"
" Lãnh thiếu gia..."
" Câm miệng!" Dù hắn phản bội y, dù thân thể hắn không còn thuộc về một mình y, hắn phải bị làm nhục thế sao? Hắn biết là mình không tốt, cũng biết Quân Ngân có nỗi khổ tâm, nhưng tại sao y phải nói như vậy? Nếu là Lăng Diệp… Tuyệt đối sẽ không như vậy. Thô bạo đập vào trán, đem hai chữ Lăng Diệp này gạt bỏ, Lãnh Tử Diễm tránh thoát. "Đừng theo ta."
Tần Hiên thở dài. "Nếu là vì những lời trước đó, ta xin lỗi."
" Liên quan cái rắm tới ngươi." Người ngoài nói hắn, hắn tai trái vào tai phải ra, có thể nói được hắn chính là Quân Ngân, là Quân Ngân.
Còn kêu Tần Hiên đến đưa hắn là có ý gì?
Chẳng lẽ nói với hắn nếu hắn có Lăng Diệp, y liền cùng Tần Hiên hảo hảo nối lại sao?
Lãnh Tử Diễm liên tục nói với bản thân, Quân Ngân không phải loại người tam tâm nhị ý, nhưng hắn vẫn nhịn không được phỏng đoán theo ác ý lớn nhất. Từ khi hắn vào cao ốc Quân thị, Tần Hiên này vẫn âm hồn không tan, đầu tiên là tới đón hắn, bây giờ lại muốn tiễn hắn. Y cố ý thị uy trước mặt hắn sao?
Bản thân là đang cố tình gây sự sao...
Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên cười gượng nghĩ, mình bất quá mới phỏng đoán một chút, cũng đã muốn bóp chết Tần Hiên, vậy Quân Ngân sao?
Chứng cứ vững như sắt, lời đồn xôn xao, thân thể bị người khác hưởng dụng qua... Quân Ngân nhịn lâu như vậy, cho tới hôm nay mới phát tác.... Chắc chắn... Rất vất vả.
Ánh mắt Lãnh Tử Diễm sát khí bức người, Tần Hiên trông thấy trong lòng run sợ, bỗng nhiên lại ngừng cước bộ, xoay người nhìn cửa thang máy khép kín. Chỗ chỉ có một mảnh màu xanh đen băng lãnh và đám người tốp năm tốp ba chờ đợi, phần lớn im lặng, ngẫu nhiên có tiếng ồn ào náo động. Chân Lãnh Tử Diễm chà xát trên đất, cuối cùng chà ra bên ngoài.
Hắn thần sắc hơi nhu hòa, giọng điệu lại không khách khí. "Ta tự trở về, không cần ngươi phải đưa, ngươi đi lên hảo hảo bồi thiếu gia ngươi."
"Thiếu gia muốn ngươi bồi."
Tần Hiên đụng vào người Lãnh Tử Diễm, người này ngừng cũng không biết lên tiếng? Hắn không biết lưng hắn rất rộng, rất dễ đụng, hơn nữa đụng vào rất đau sao?
Trong lòng âm thầm oán giận, lại nghe người phía trước hừ một tiếng, cao ngạo. "Biết là tốt!"
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
82
Lúc Tần Hiên đi vào văn phòng Quân Ngân, Quân Ngân đang đứng trước cửa sổ sát đất cực đại, từ vị trí kia, vừa vặn có thể thấy xe cộ ngược xuôi bên ngoài.
Lãnh Tử Diễm chặn một chiếc xe, xe biến mất ở đầu đường, lưu lại một cái đuôi bụi mù.
" Thiếu gia..."
" Ân."
" Lộ trình ba giờ cần hủy bỏ không?"
Quân Ngân xoay người, từ trong tủ rượu lấy ra chai rượu đỏ, đổ vào ly thạch anh trong suốt, hơi đong đưa. "Tại sao phải hủy?"
" Thiếu gia thoạt nhìn..." Tần Hiên cân nhắc dùng từ. "Không được tốt."
Đầu ngón tay trắng nõn như ngọc, cùng rượu đỏ đối lập quá mức rực rỡ, lại có mấy phần giá lạnh diễm lệ. Quân Ngân vuốt nhẹ ly rượu, chậm chạp hỏi. "Ta trông thật sự không tốt? Không tốt đến độ ngươi cảm thấy ta không có cách nào kiên trì giữ vững lộ trình kế tiếp? Vậy ngươi nói..."
Tần Hiên nhún nhún vai. "Lãnh thiếu gia chỉ sợ cũng đã nhìn ra.”
Quân Ngân vẻ mặt biến đổi, vô cùng phức tạp, như hối hận, lại như vui mừng, một khắc kia, Tần Hiên thật sự muốn đuổi theo xe Lãnh Tử Diễm, đánh hắn, đá hắn, sao cũng được.
Tóm lại... Phải thô bạo giáo huấn nam nhân lẳng lơ kia.
Dựa vào cái gì thiếu gia phải vì hắn thống khổ, vì hắn phí công, hắn lại cùng nam nhân khác củi khô lửa bốc sau lưng thiếu gia.
Một lòng có thể phân cho hai người sao?
Tần Hiên không tin.
Tình yêu quá ích kỷ, quá hẹp hòi, thế nào có thể cất chứa ba người?
Cho nên Tần Hiên chán ghét nam nhân kia, cảm thấy hắn không xứng với thiếu gia...
Nhưng, thiếu gia thích hắn.
" Kỳ thực Lãnh thiếu gia theo Lăng công tử cũng không hẳn là chuyện xấu." Mắt thấy Quân Ngân nhìn chăm chăm qua, Tần Hiên gục đầu xuống, thấp giọng nói. "Bây giờ thế cục trong nước căng thẳng, Lăng công tử nói thế nào cũng là con trai Tướng quân, muốn bảo vệ một người chắc chắn dễ dàng."
" Không phải như thế..." Quân Ngân lắc đầu. "Trong tay Lăng Diệp không có thực quyền, bảo vệ Lãnh Tử Diễm cũng không bảo vệ ðýợc Lãnh gia. Với tính tình Lãnh Tử Diễm... Nếu Lãnh gia gặp chuyện không may, hắn e rằng sẽ không chịu để yên cho Lăng gia." Quân Ngân dừng lại, chậm rãi nhấp rượu, hơi khép mắt lại. "Không cha mẹ nào lại mong muốn con trai mình dẫn một nam nhân trở về, gần đây Tướng quân thường xuyên phát động đả kích Lãnh gia, một mặt là vì bệ hạ bệnh tình nguy kịch, mặt khác, sợ là chuyện của Lãnh Tử Diễm cùng Lăng Diệp chọc giận hắn, Lãnh Tử Diễm mà thật sự theo Lăng Diệp, Tướng quân... Sẽ không để hắn sống khá giả."
Tần Hiên thở dài nói. "Vẫn là thiếu gia suy nghĩ chu toàn."
Trên mặt Quân Ngân dần hiện ra băng sương.
Việc này y mỗi ngày đều suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cân nhắc lặp đi lặp lại. Y là một nam nhân, là chủ một nhà, việc Lãnh Tử Diễm phản bội như một dấu ấn không thể xóa nhòa tàn nhẫn in lên người y, dù vậy... Trong lúc y tức giận... Cái y nghĩ nhiều hơn lại thế nào cũng có lợi cho Lănh Tử Diễm.
Nếu phải buông tay, một đao hai đoạn, mà Lãnh Tử Diễm có thể an ổn cả đời, y tuyệt đối sẽ không do dự nhiều. Vấn đề là một khi y buông tay, người kia sẽ không kiêng nể gì cùng ở với Lăng Diệp, hắn cái gì cũng không biết, tính tình lại cương ngạnh, cùng Tướng quân cái loại người cứng đối cứng, sẽ có kết quả gì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra.
Dì Phượng tùy tiện nói nói Quân gia muốn cùng Mộc gia làm thông gia, hắn lại không biết tốt xấu đồng ý đi ám sát cục trưởng cơ quan tình báo. Có nhiều khi, người kia rõ là dại dột làm y vừa yêu vừa hận.
Nếu hắn không quý trọng bản thân, cũng sẽ có một ngày vì Lăng Diệp bất chấp tất cả.
Hôm qua chỉ là chém thương tay, cảnh cáo nhắc nhở, ngày mai sao? Ngày mốt sao?
Y sợ hắn chịu thiệt, sợ hắn bị Lăng gia làm nhục, hôm nay mới đem sự tình nói ra.
Y muốn hắn hiểu, hắn cũng có tính cách và tôn nghiêm của mình, muốn hắn thôi dây dưa cùng Lăng Diệp.
Kết quả... Lại biến thành như vậy.
Nghe hắn nói một câu nhẹ đến không thể nhẹ hơn, nhạt đến không thể nhạt hơn: ' Tần Hiên, ta yêu hắn.', nơi nào đó trong lòng y mềm ra đến nát bét. Hắn yêu y? Có thể đúng sao. Nếu không yêu, đừng nói hạ mình tìm đến y, sợ là ngay cả một câu chia tay cũng sẽ không nhiều lời với y.
Nhưng Lăng Diệp...
Lăng Diệp đối với hắn, cũng là không giống.
Lăng Diệp phanh một tiếng đẩy cửa phòng tắm ra. "Ngốc trong đây hai canh giờ, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?"
Y bỗng nhiên ngậm miệng, cắn chặt răng. " Đồ điên."
Lãnh Tử Diễm cũng thẹn quá hoá giận, vừa lấy khăn tắm che chắn thân thể, vừa trừng mắt lạnh. "Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Khăn tắm ngắn nhỏ thế nào che được gia hỏa cao lớn kia?
Cũng không biết hắn lấy đâu ra cái thứ quái lạ này. Hai miếng giáp đen nho nhỏ chụp lên nụ hoa, bên ngoài giáp có hai cái dây nịt, kéo dài thẳng đến dưới hông, dưới hông bọc khăn tắm, Lăng Diệp đi lên, kéo khăn tắm xuống một cái, chậm rãi nheo mắt lại.
Nam căn thô to cũng như nụ hoa, đều bị giáp bao chặt, giữa ba nơi nối nhau bằng dây nịt, kéo rất chặt, có thể tưởng tượng, ba nơi, thời thời khắc khắc đều phải tiếp nhận tra tấn như xé rách.
Lăng Diệp cười lạnh. "Lãnh thiếu gia thật đúng là lừa mình dối người, mang một món đồ chơi như vậy, thân thể ngươi sẽ trở nên trinh tiết? Bớt gạt người.... Tiểu hài tử cũng không tin."
Đem người kéo qua, giáp da bọc cả hạ thân, lại mở một lỗ ở hậu huyệt, huyệt khẩu nhô hướng ra phía ngoài, một bộ dạng thê thảm vừa mới bị làm nhục, ngón tay Lăng Diệp miết mạnh, bóp lên mông vểnh chắc nịch bị giáp da bó chặt. "Ngươi lưu một cái động có lợi ích gì?"
Lãnh Tử Diễm cau mày xuống, Quân Ngân thao không chút lưu tình làm hỏng nơi kia, Lăng Diệp lộng một cái, đau như kim châm muối xát. "Ngươi bớt quản ta."
" Quỷ mới muốn quản đồ điên như ngươi!" Lăng Diệp hít vào một hơi thật sâu. "Ngươi đặc biệt mang vì hắn? Hay mang cho ta xem?"
Lãnh Tử Diễm đẩy Lăng Diệp ra, nếu Lăng Diệp thật muốn dùng cường bạo, thứ này đương nhiên không thể ngăn cản y, bất quá... Tốt xấu ǵ cũng có thể cho thấy lập trường của mình.
Tam tâm nhị ý như mình, ngay cả chính mình nhìn cũng thấy ghê tởm, đừng nói đến Quân Ngân.
Khó trách y không chịu hôn mình.
Mày Lãnh Tử Diễm chưa từng giãn ra, cầm lấy y phục vắt trên móc, mặc vào cực kỳ gian nan, toàn bộ quá trình Lăng Diệp đều ở bên cạnh nhìn, ánh mắt thâm trầm, một chút cũng không có ý muốn giúp hắn.
Đai trinh tiết là ở trên đường tuỳ tiện mua, chất lượng cũng không tốt, mang nửa ngày Lãnh Tử Diễm liền nếm đủ đau đớn, hắn đi đường luôn thẳng thân, cứ như vậy, giáp da thô ngắn giữa nụ hoa cùng dương cụ lập tức ghìm chặt ba điểm đến muốn chết, phải khó chịu đến bao nhiêu, hơn nữa đi WC cực kỳ bất tiện, cần cởi giáp xuống, sau đó mang vào lại.
Lãnh Tử Diễm đưa lưng về phía gương, cẩn thận quan sát đai trinh tiết lộ ra phía sau.
Sau đó liền ý thức được mình bị chủ tiệm đáng khinh kia lừa bịp
Thứ này hẳn chỉ có thể gia tăng tình thú, phía sau đặc biệt lộ một lỗ, trinh con quỷ nó tiết.
Nhớ tới měnh trước kia mặt dày mày dạn chạy đến tiệm tình thú mua món này, Lãnh Tử Diễm còn có xúc động muốn đem cái tiệm chết tiệt kia hung hăng đập nát.
Tạm thời coi như trừng phạt đi!
Nếu mang trên một tuần, Quân Ngân... Có thể nhìn thấy thành ý của hắn, tiến tới tha thứ cho hắn hay không?
/136
|