Lời vừa thốt ra, tôi liền ý thức được không ổn. Quả nhiên, dáng vẻ hoảng sợ của Giang phu nhân đang nhìn tôi chăm chú nhất thời không nói tiếng nào.
Tôi vội vàng tìm lý do giải thích: Mẹ, người bây giờ cần nhất là tịnh dưỡng, đâu có thể lại mệt nhọc mẹ lo nghĩ hôn sự chúng con? Không kể cha và Triết Tín sẽ không đồng ý, trong lòng con càng băn khoăn hơn. Vẫn nên chờ thân thể mẹ khỏe lại rồi hãy tính.
Giang phu nhân nghe tôi nói như vậy, nghĩ nghĩ mới lần nữa nở nụ cười tươi: Mẹ biết con lo lắng cái gì, yên tâm đi, phía A Hoa và Triết Tín để mẹ lo cho. Lại nói, mẹ còn không sợ kiêng kị, con là giới thanh niên, tại sao còn mê tín như vậy? Càng là vì bệnh này của mẹ, chuyện các con kết hôn mới càng phải lên kế hoạch sớm, chuẩn bị sớm, bằng không mẹ cũng sợ bản thân mình không theo kịp nữa. A Hoa chắc chắn sẽ hiểu được mẹ. Lăng Tịch, mẹ chỉ muốn hỏi con một câu, con có yêu Triết Tín không? Đồng ý gả cho nó không?
Có một kích thích mạnh mẽ khiến tôi rất muốn lắc đầu cho bà biết đáp án phủ định của tôi, nhưng mà sau khi cự tuyệt, tôi nên làm gì bây giờ? Làm sao giải thích được đủ kiểu biểu hiện ân ái giả dối giữa tôi và Giang Triết Tín lúc trước. Chẳng lẽ cho bà biết tôi là ai, tới đây vì mưu đồ chiếm cổ phần công ty? Tôi thật sự không có cái dũng khí đó. Trong cơn bối rối, trong đầu tôi chỉ hiện lên một ý định: cứ để Giang Triết Tín tự xử lý, từ phía hắn ra mặt cự tuyệt sẽ thỏa đáng rất nhiều so với tôi tự mình cự tuyệt.
Giang phu nhân thấy tôi gật đầu, yêu thương vuốt tóc tôi: Đứa nhỏ ngốc, với mẹ thì có gì mà ngượng ngùng? Mẹ con mất sớm, cha con lại không bên con, mẹ biết cho dù thực yêu Triết Tín, rất muốn nhanh chóng kết hôn với nó, cũng sẽ rất xấu hổ tự mình đề suất. Đúng dịp, mẹ sẽ nói với A Hoa hai người họ, lập tức bắt tay chuẩn bị, cái gì con cũng không cần lo, chỉ cần vui vui vẻ vẻ chuẩn bị làm cô dâu là được rồi.
Tôi không thể chuyên tâm nghe sau đó bà còn nói cái gì, tôi không ngừng gật đầu, che giấu tâm hoảng ý loạn của bản thân. Tuy rằng tôi biết Giang Triết Tín sẽ từ chối, nhưng cảm thấy trước khi hắn và Giang phu nhân nói chuyện, tôi vẫn nên là bàn bạc rõ ràng với hắn trước thì hơn.
Có lẽ là Giang phu nhân cảm thấy có thể giải quyết xong đại sự trong lòng, thời gian tiếp theo, bà không hề tỏ lộ ưu tư và lo lắng, lại khôi phục vẻ bình thản trước kia, hơn nữa vẫn luôn mỉm cười.
Bà bảo: Giải thích chuyện này rõ ràng là mẹ có thể yên tâm nhìn hoa ngắm cỏ rồi.
Tôi cùng bà ở nhà ấm trồng hoa ngây người gần như toàn bộ buổi chiều, đôi khi bà sẽ nói cho tôi biết đặc tính của một loại hoa cỏ nào đó, nên chăm sóc như thế nào, lời lẽ trong đó giống như với đứa con ruột của bà, tình cảm yêu thương, ân cần bộc lộ trong lời nói. Thời gian im lặng lại càng nhiều hơn, lẳng lặng lặp đi lặp lại nhìn toàn bộ nhà ấm trồng hoa, không bỏ qua bất kỳ ngõ ngách nào. Nét mặt bà ngẩn ngơ, bà đang hoài niệm thời gian đã qua.
Tôi mãi luôn lo lắng bà ra ngoài lâu vậy có thể bị mệt mỏi hay không, nhưng mà tinh thần bà minh mẫn tốt vượt xa so với ngày hôm qua, cho đến thời điểm hoàng hôn, tôi không thể không mở miệng nói: Mẹ, con đẩy người trở về nhé. Chắc người đã mệt, hôm nay ra ngoài thật lâu rồi.
Giang phu nhân thu hồi tầm mắt thất thần từ trên một bụi cây tử đằng, gật đầu, nhẹ nhàng nói: Lăng Tịch, con xem bụi cây tử đằng này, mọi người đều nghĩ đến nó phải dựa vào thực vật bên cạnh mới có thể lớn lên, phát triển tốt. Thật ra không phải vậy, đó chỉ là hiện tượng giả. Nếu có một ngày tất cả những thực vật chung quanh mà nó có thể ỷ lại đều không còn tồn tại nữa, tự bản thân nó cũng có thể y như vậy còn sống sót sinh trưởng rất tươi tốt. Nó chỉ là giỏi mượn lực từ bên ngoài, tận dụng lợi thế mà thôi. Đừng thấy cái nhà ấm trồng hoa này chỉ nho nhỏ, ẩn chứa bên trong có rất nhiều triết lý liên quan đến cuộc sống sinh mệnh đấy. Mẹ ở trong này từng tìm hiểu đến rất nhiều thứ, tương lai, chủ nhân của chúng nó chính là con, mẹ tin tưởng con nhất định sẽ sống càng đặc sắc hơn, càng vui vẻ hơn so với mẹ. Đôi khi, một người trải qua đau khổ cũng đồng thời là đang tích lũy cho bản thân một tài phú nào đó. Cho nên không cần sợ hãi, chỉ cần giữ vững lòng kiên nhẫn và dũng khí của mình.
Tôi gật đầu, cẩn thận nghiền ngẫm hàm nghĩa trong lời nói của bà, không khỏi có hơi kinh hãi vì những điều bà ám chỉ. Tôi đẩy bà chậm rãi trở về, trong lòng tự mình an ủi, đừng có mãi nghi thần nghi quỷ, Giang phu nhân không biết gì cả, đều là tự tôi có tật giật mình mà thôi.
Giang Hoa theo thường lệ chờ chúng tôi, sau đó chuẩn bị bế Giang phu nhân trở về phòng trên lầu. Giang phu nhân lại khoát nhẹ tay, cười nói: A Hoa, em không muốn còn sớm vậy mà đã đi ngủ, tối nay em muốn cùng mọi người dùng cơm.
Giang Hoa rõ ràng có chút ngoài ý muốn, ôn hòa hỏi: Đã ra ngoài gần cả buổi chiều rồi, không biết là mệt sao? Sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi không biết nên tiếp lời như thế nào, trong lòng luôn bồn chồn, tôi biết Giang phu nhân muốn nói gì trên bàn ăn, nhưng tôi cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Tuyệt không mệt. Hôm nay mới cảm thấy bệnh thật sự đã khỏe rồi, em vừa nãy đã rời xe lăn đi xới đất cho cây hoa nữa mà. Nằm trên giường nhiều ngày như vậy, thật là nghẹn chết em mất. Giang phu nhân hoàn toàn khôi phục sự sinh động thường ngày, thật sự không còn nhận ra vẻ bệnh tật nữa, có thể thấy được bà quả thật cảm thấy rất thoải mái. Chỉ là bà lại chuyển vấn đề sang cho tôi, mà tôi thì sắp bị tâm sự nặng nề đè đến hít thở không thông rồi.
Được. Vậy anh đưa em đến nhà ăn, chúng ta cùng nhau chờ Triết Tín về dùng cơm. Giọng điệu của Giang Hoa cũng trở nên thoải mái.
Không cần bế, đem xe lăn đẩy em đi được rồi. Giang phu nhân cười, Để cho chị Chu bọn họ thấy sẽ cười nhạo em.
Sợ cái gì? Giang Hoa cũng cười, Trước kia bọn họ cũng không phải chưa từng thấy qua.
Hai người anh một câu em một câu đi về phía nhà ăn, tôi ngắt lời nói: Cha mẹ, Triết Tín cũng sắp về rồi, con chờ anh ấy ở đây trước.
Được. Bọn họ hiển nhiên hợp thanh đồng ý.
Chờ bóng dáng hai người họ đi khuất, tôi suy sụp ngồi trên ghế sô pha. Tình cảm ân ái của bọn họ làm tôi hâm mộ, Giang Hoa mấy ngày nay đối với Giang phu nhân săn sóc yêu thương, khiến cho ác cảm của tôi đối với ông ta dần dần biến mất, luôn vô tình so sánh ông ta và cha nuôi, chính cha nuôi mới là hoàn toàn lãnh khốc vô tình, Giang Hoa ngược lại đáng được xưng tụng tình thâm nghĩa trọng.
Tôi càng lúc càng phát hiện không thể bị cuốn vào giữa hai người họ; phản bội lại cha nuôi, tôi không hạ quyết tâm được; làm thương tổn Giang gia, tôi lại không đành lòng. Cha nuôi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận ông ta đã đánh giá cao khả năng làm quân cờ của tôi, một người với tính cách an phận, mềm yếu như tôi căn bản không hoàn thành nổi Đại sự của ông ta.
Lúc Giang Triết Tín đi vào, tôi vẫn còn đang mặt ủ mày chau miên man suy nghĩ. Chưa kịp che giấu vẻ mặt đã khiến hắn hai bước vội chạy đến trước mặt tôi, trực tiếp truy vấn: Sao vậy? Mẹ tôi sao rồi?
Tôi lắc đầu, dùng ngón trỏ đặt trên môi, ý bảo hắn im miệng. Sau đó tập trung nghe ngóng một chút động tĩnh phía nhà ăn, bên đó chị Chu dường như đang nói gì đấy, hẳn là không ai chú ý việc phát sinh bên này.
Giang Triết Tín kinh ngạc nhìn tôi, tôi hạ giọng nói: Giang phu nhân muốn chúng ta mau chóng thành hôn, chuyện này không có khả năng. Anh mau suy nghĩ dùng lý do gì kéo dài đi. Người đang chờ anh ở nhà ăn, lúc ăn tối bà sẽ nói.
Giang Triết Tín nhăn mày mở to hai mắt, mức độ chấn động không thua gì phản ứng lúc chiều của tôi, rõ ràng không hề chuẩn bị tư tưởng.
Hắn nhíu mi suy nghĩ một lát, cũng rất nhỏ giọng nói: Em nghĩ sao? Một bộ ngữ khí đầy thương lượng.
Không được. Tôi chém đinh chặt sắt nói, Đừng quên giao ước của chúng ta, anh đã đồng ý sau này thả tôi đi.
Hắn bình tĩnh nhìn tôi, mấp máy môi nói: Đã biết.
Tôi thả lỏng biểu cảm trên mặt, thay đổi giọng nói dùng âm thanh bình thường: Anh về rồi. Mẹ đang ở nhà ăn đợi anh về dùng cơm đấy.
Vậy à? Giang Triết Tín lại thâm trầm nhìn tôi một cái, nâng tay kéo đầu vai tôi cùng đi về phía trước, Thật tốt quá.
Khi chúng tôi vào đến nhà ăn, chị Chu dừng chuyện đang nói, Giang Triết Tín thực vui vẻ lên tiếng: Mẹ, con về rồi ạ. Khí sắc mẹ hôm nay thật tốt.
Giang phu nhân cười gật đầu: Đúng vậy. Bệnh của mẹ khỏi rồi. Lần này thời gian cũng không ngắn.
Giang Hoa nói: Vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, chậm rãi khôi phục sinh lực. Người một nhà chúng ta rốt cục lại ngồi cùng nhau ăn cơm .
Giang Hoa không ngừng gắp thức ăn cho Giang phu nhân, Giang Triết Tín cũng không ngừng nói những chủ đề nhẹ nhàng, hết thảy tất cả đều dường như trở về dáng vẻ rất lâu ngày trước, ngay cả tôi cũng có thứ cảm giác quen thuộc, thân thiết. Giống như thời gian đã rút lui trở lại.
Lúc cơm tối đang sắp kết thúc, khi chị Chu bắt đầu dọn bát đũa, Giang phu nhân sau cùng bắt đầu nói chuyện chính: Một lần bệnh này, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, chuyện quan trọng nhất chính là hôn sự của Triết Tín và Lăng Tịch. Người không chịu già là không được, vốn dĩ vẫn cho rằng thời gian tương lai còn rất dài, nhưng một lần bệnh đến đột nhiên này, mẹ đã nghĩ, hỏng rồi, nếu trước khi nhắm mắt không thể nhìn thấy được việc mừng của con mình, đó là nuối tiếc to lớn đến mức nào. Huống chi, mẹ vẫn còn mong sớm chút được nhìn thấy cháu nội đấy. A Hoa, em thấy để cho Triết Tín và Lăng Tịch mau chóng kết hôn đi.
Giang Hoa đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhìn về phía Giang Triết Tín, sau đó lại chuyển tầm mắt đến trên mặt tôi.
Tôi cũng chỉ có thể quay đầu nhìn Giang Triết Tín, hiện tại chỉ có hắn là có quyền lên tiếng nhất, tôi chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở trên người hắn.
Mẹ, coi mẹ kìa, bệnh đã khỏi rồi, còn có cái gì mà nhắm mắt với không nhắm mắt. Chuyện cưới hỏi của con và Lăng Tịch không vội, hiện giờ mẹ cần nhất là phải nghỉ ngơi, lập tức chuẩn bị chuyện hôn sự, chắc chắn sẽ làm mẹ vất vả, tuyệt đối không được. Với cả cha mấy hôm nay cũng đủ mệt rồi, cũng cần phải nghỉ ngơi một chút, không bằng qua vài ngày nữa rồi hãy tính. Lý do thế nhưng lại giống y hệt như của tôi.
Mẹ đã tính xong cả rồi, nhà thì có sẵn, vật dụng gia đình con và Lăng Tịch cần gì cứ liệt kê ra danh sách, để người làm đi lo. Còn lại thì giao hết cho công ty tổ chức hôn lễ phụ trách, chúng ta chỉ cần đưa ra yêu cầu và trả tiền là được. Mẹ phỏng chừng, nếu ngay ngày mai bắt đầu chuẩn bị, thì ít nhất cũng phải mất nửa tháng đến hai mươi ngày, buổi lễ thật sự thì cũng phải một tháng sau. Không cần phải đợi nữa, mẹ sợ mình đợi không được. Giang phu nhân phát hiện hơi lỡ lời, lập tức nói thêm: Mẹ và cha con nhiều nhất chỉ có tham mưu đốc xúc một chút, sẽ không bị mệt đâu. Có phải không, A Hoa? Giang phu nhân nắm lấy tay Giang Hoa, trong mắt hoàn toàn là vẻ khẩn cầu.
Giang Hoa hiển nhiên thực do dự, nhưng khi ông ta nhìn thấy biểu tình của Giang phu nhân liền mềm lòng, trầm ngâm một chút thì nói với Giang Triết Tín: Triết Tín, liền nghe theo mẹ con đi. Mẹ con hiện tại cũng chỉ không bỏ xuống được chuyện này, hai đứa con sớm kết hôn, sớm chút sinh cho mẹ con có cháu ẵm, bà ấy mới vui vẻ.
Tôi thầm kêu không tốt, gần như nhịn không được muốn chụp lấy tay Giang Triết Tín, tôi vẫn nhìn hắn, dùng ánh mắt ám chỉ hắn, không thể đồng ý, tuyệt đối không thể đồng ý.
Không đợi tôi nắm lấy tay hắn, hắn ngược lại cầm tay của tôi, tim tôi lập tức chìm xuống tận đáy, lời nói của hắn ong ong vang lên trong tai, oanh tạc làm tôi choáng váng: Lăng Tịch, anh hiểu được ý em. Em cũng không muốn để cho mẹ mong nhớ, không muốn làm phật ý của người, muốn khuyên anh đồng ý, có phải không? Được, anh đồng ý. Chúng ta nhanh chóng chuẩn bị, sau đó nhanh chóng kết hôn.
Tôi vô lực cúi đầu, Giang Triết Tín kéo tôi ôm vào lòng, để mặt tôi vùi trong ngực hắn, lời hắn nói bên tai tôi: Mẹ, người nhìn kìa, Lăng Tịch cũng rất ngượng ngùng rồi.
Tôi cắn chặt môi, nghe thấy tiếng cười của vợ chồng Giang Hoa.
Bội Phân, em xem, bọn nhỏ đều đã đồng ý, em cũng có thể yên tâm. Anh bế em lên lầu, em nên nghỉ ngơi. Giang Hoa nói.
Được, được. Hôm nay em thật là vui. Giọng nói hớn hở vui mừng của Giang phu nhân, hai người càng lúc càng xa.
Trong nhà ăn chỉ còn có hai người chúng tôi. Thật lâu sau tôi mới ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Giang Triết Tín, kéo giãn khoảng cách với hắn ra.
Hắn nắm tay tôi, nhẹ nhàng nói: Chúng ta trở về rồi nói.
Tôi hiểu được ý hắn, chị Chu vẫn còn đang dọn dẹp nhà bếp, quyết không thể cãi vã ở trong này.
Vào đến căn lầu nhỏ nơi chúng tôi ở, hắn lôi kéo tôi ngồi xuống sô pha, tôi không hề đôi co, tôi cần phải hiểu rõ thật kỹ mọi chuyện từ giờ về sau.
Lăng Tịch, bệnh của mẹ anh...., anh thật sự cảm ơn em vừa rồi không phản đối. Quá khứ, anh đối với em..., sau này, anh sẽ.... đối xử thật tốt với em. Hắn cố sức nói hết.
Giang Triết Tín, vừa rồi tôi không phản đối, chính là vì không muốn làm Giang phu nhân khổ sở, cũng không phải tôi thay đổi chủ ý. Tôi có thể tiếp tục phối hợp anh diễn kịch, cũng có thể kết hôn với anh, nhưng mà chúng ta chỉ có thể là vợ chồng trên danh nghĩa, anh hiểu được ý tôi chứ? Còn nữa, đợi khi mà bệnh tình Giang phu nhân khỏi hẳn, hoặc là...., tôi vẫn phải ra đi, xin anh đến lúc đó phải thực hiện giao ước của chúng ta đã định trước. Tôi ngắt đứt lời hắn, tôi biết trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy, coi như tôi vì Giang phu nhân làm chuyện cuối cùng này, báo đáp lại sự yêu thương và tín nhiệm của bà dành cho tôi.
Tôi vội vàng tìm lý do giải thích: Mẹ, người bây giờ cần nhất là tịnh dưỡng, đâu có thể lại mệt nhọc mẹ lo nghĩ hôn sự chúng con? Không kể cha và Triết Tín sẽ không đồng ý, trong lòng con càng băn khoăn hơn. Vẫn nên chờ thân thể mẹ khỏe lại rồi hãy tính.
Giang phu nhân nghe tôi nói như vậy, nghĩ nghĩ mới lần nữa nở nụ cười tươi: Mẹ biết con lo lắng cái gì, yên tâm đi, phía A Hoa và Triết Tín để mẹ lo cho. Lại nói, mẹ còn không sợ kiêng kị, con là giới thanh niên, tại sao còn mê tín như vậy? Càng là vì bệnh này của mẹ, chuyện các con kết hôn mới càng phải lên kế hoạch sớm, chuẩn bị sớm, bằng không mẹ cũng sợ bản thân mình không theo kịp nữa. A Hoa chắc chắn sẽ hiểu được mẹ. Lăng Tịch, mẹ chỉ muốn hỏi con một câu, con có yêu Triết Tín không? Đồng ý gả cho nó không?
Có một kích thích mạnh mẽ khiến tôi rất muốn lắc đầu cho bà biết đáp án phủ định của tôi, nhưng mà sau khi cự tuyệt, tôi nên làm gì bây giờ? Làm sao giải thích được đủ kiểu biểu hiện ân ái giả dối giữa tôi và Giang Triết Tín lúc trước. Chẳng lẽ cho bà biết tôi là ai, tới đây vì mưu đồ chiếm cổ phần công ty? Tôi thật sự không có cái dũng khí đó. Trong cơn bối rối, trong đầu tôi chỉ hiện lên một ý định: cứ để Giang Triết Tín tự xử lý, từ phía hắn ra mặt cự tuyệt sẽ thỏa đáng rất nhiều so với tôi tự mình cự tuyệt.
Giang phu nhân thấy tôi gật đầu, yêu thương vuốt tóc tôi: Đứa nhỏ ngốc, với mẹ thì có gì mà ngượng ngùng? Mẹ con mất sớm, cha con lại không bên con, mẹ biết cho dù thực yêu Triết Tín, rất muốn nhanh chóng kết hôn với nó, cũng sẽ rất xấu hổ tự mình đề suất. Đúng dịp, mẹ sẽ nói với A Hoa hai người họ, lập tức bắt tay chuẩn bị, cái gì con cũng không cần lo, chỉ cần vui vui vẻ vẻ chuẩn bị làm cô dâu là được rồi.
Tôi không thể chuyên tâm nghe sau đó bà còn nói cái gì, tôi không ngừng gật đầu, che giấu tâm hoảng ý loạn của bản thân. Tuy rằng tôi biết Giang Triết Tín sẽ từ chối, nhưng cảm thấy trước khi hắn và Giang phu nhân nói chuyện, tôi vẫn nên là bàn bạc rõ ràng với hắn trước thì hơn.
Có lẽ là Giang phu nhân cảm thấy có thể giải quyết xong đại sự trong lòng, thời gian tiếp theo, bà không hề tỏ lộ ưu tư và lo lắng, lại khôi phục vẻ bình thản trước kia, hơn nữa vẫn luôn mỉm cười.
Bà bảo: Giải thích chuyện này rõ ràng là mẹ có thể yên tâm nhìn hoa ngắm cỏ rồi.
Tôi cùng bà ở nhà ấm trồng hoa ngây người gần như toàn bộ buổi chiều, đôi khi bà sẽ nói cho tôi biết đặc tính của một loại hoa cỏ nào đó, nên chăm sóc như thế nào, lời lẽ trong đó giống như với đứa con ruột của bà, tình cảm yêu thương, ân cần bộc lộ trong lời nói. Thời gian im lặng lại càng nhiều hơn, lẳng lặng lặp đi lặp lại nhìn toàn bộ nhà ấm trồng hoa, không bỏ qua bất kỳ ngõ ngách nào. Nét mặt bà ngẩn ngơ, bà đang hoài niệm thời gian đã qua.
Tôi mãi luôn lo lắng bà ra ngoài lâu vậy có thể bị mệt mỏi hay không, nhưng mà tinh thần bà minh mẫn tốt vượt xa so với ngày hôm qua, cho đến thời điểm hoàng hôn, tôi không thể không mở miệng nói: Mẹ, con đẩy người trở về nhé. Chắc người đã mệt, hôm nay ra ngoài thật lâu rồi.
Giang phu nhân thu hồi tầm mắt thất thần từ trên một bụi cây tử đằng, gật đầu, nhẹ nhàng nói: Lăng Tịch, con xem bụi cây tử đằng này, mọi người đều nghĩ đến nó phải dựa vào thực vật bên cạnh mới có thể lớn lên, phát triển tốt. Thật ra không phải vậy, đó chỉ là hiện tượng giả. Nếu có một ngày tất cả những thực vật chung quanh mà nó có thể ỷ lại đều không còn tồn tại nữa, tự bản thân nó cũng có thể y như vậy còn sống sót sinh trưởng rất tươi tốt. Nó chỉ là giỏi mượn lực từ bên ngoài, tận dụng lợi thế mà thôi. Đừng thấy cái nhà ấm trồng hoa này chỉ nho nhỏ, ẩn chứa bên trong có rất nhiều triết lý liên quan đến cuộc sống sinh mệnh đấy. Mẹ ở trong này từng tìm hiểu đến rất nhiều thứ, tương lai, chủ nhân của chúng nó chính là con, mẹ tin tưởng con nhất định sẽ sống càng đặc sắc hơn, càng vui vẻ hơn so với mẹ. Đôi khi, một người trải qua đau khổ cũng đồng thời là đang tích lũy cho bản thân một tài phú nào đó. Cho nên không cần sợ hãi, chỉ cần giữ vững lòng kiên nhẫn và dũng khí của mình.
Tôi gật đầu, cẩn thận nghiền ngẫm hàm nghĩa trong lời nói của bà, không khỏi có hơi kinh hãi vì những điều bà ám chỉ. Tôi đẩy bà chậm rãi trở về, trong lòng tự mình an ủi, đừng có mãi nghi thần nghi quỷ, Giang phu nhân không biết gì cả, đều là tự tôi có tật giật mình mà thôi.
Giang Hoa theo thường lệ chờ chúng tôi, sau đó chuẩn bị bế Giang phu nhân trở về phòng trên lầu. Giang phu nhân lại khoát nhẹ tay, cười nói: A Hoa, em không muốn còn sớm vậy mà đã đi ngủ, tối nay em muốn cùng mọi người dùng cơm.
Giang Hoa rõ ràng có chút ngoài ý muốn, ôn hòa hỏi: Đã ra ngoài gần cả buổi chiều rồi, không biết là mệt sao? Sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi không biết nên tiếp lời như thế nào, trong lòng luôn bồn chồn, tôi biết Giang phu nhân muốn nói gì trên bàn ăn, nhưng tôi cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Tuyệt không mệt. Hôm nay mới cảm thấy bệnh thật sự đã khỏe rồi, em vừa nãy đã rời xe lăn đi xới đất cho cây hoa nữa mà. Nằm trên giường nhiều ngày như vậy, thật là nghẹn chết em mất. Giang phu nhân hoàn toàn khôi phục sự sinh động thường ngày, thật sự không còn nhận ra vẻ bệnh tật nữa, có thể thấy được bà quả thật cảm thấy rất thoải mái. Chỉ là bà lại chuyển vấn đề sang cho tôi, mà tôi thì sắp bị tâm sự nặng nề đè đến hít thở không thông rồi.
Được. Vậy anh đưa em đến nhà ăn, chúng ta cùng nhau chờ Triết Tín về dùng cơm. Giọng điệu của Giang Hoa cũng trở nên thoải mái.
Không cần bế, đem xe lăn đẩy em đi được rồi. Giang phu nhân cười, Để cho chị Chu bọn họ thấy sẽ cười nhạo em.
Sợ cái gì? Giang Hoa cũng cười, Trước kia bọn họ cũng không phải chưa từng thấy qua.
Hai người anh một câu em một câu đi về phía nhà ăn, tôi ngắt lời nói: Cha mẹ, Triết Tín cũng sắp về rồi, con chờ anh ấy ở đây trước.
Được. Bọn họ hiển nhiên hợp thanh đồng ý.
Chờ bóng dáng hai người họ đi khuất, tôi suy sụp ngồi trên ghế sô pha. Tình cảm ân ái của bọn họ làm tôi hâm mộ, Giang Hoa mấy ngày nay đối với Giang phu nhân săn sóc yêu thương, khiến cho ác cảm của tôi đối với ông ta dần dần biến mất, luôn vô tình so sánh ông ta và cha nuôi, chính cha nuôi mới là hoàn toàn lãnh khốc vô tình, Giang Hoa ngược lại đáng được xưng tụng tình thâm nghĩa trọng.
Tôi càng lúc càng phát hiện không thể bị cuốn vào giữa hai người họ; phản bội lại cha nuôi, tôi không hạ quyết tâm được; làm thương tổn Giang gia, tôi lại không đành lòng. Cha nuôi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận ông ta đã đánh giá cao khả năng làm quân cờ của tôi, một người với tính cách an phận, mềm yếu như tôi căn bản không hoàn thành nổi Đại sự của ông ta.
Lúc Giang Triết Tín đi vào, tôi vẫn còn đang mặt ủ mày chau miên man suy nghĩ. Chưa kịp che giấu vẻ mặt đã khiến hắn hai bước vội chạy đến trước mặt tôi, trực tiếp truy vấn: Sao vậy? Mẹ tôi sao rồi?
Tôi lắc đầu, dùng ngón trỏ đặt trên môi, ý bảo hắn im miệng. Sau đó tập trung nghe ngóng một chút động tĩnh phía nhà ăn, bên đó chị Chu dường như đang nói gì đấy, hẳn là không ai chú ý việc phát sinh bên này.
Giang Triết Tín kinh ngạc nhìn tôi, tôi hạ giọng nói: Giang phu nhân muốn chúng ta mau chóng thành hôn, chuyện này không có khả năng. Anh mau suy nghĩ dùng lý do gì kéo dài đi. Người đang chờ anh ở nhà ăn, lúc ăn tối bà sẽ nói.
Giang Triết Tín nhăn mày mở to hai mắt, mức độ chấn động không thua gì phản ứng lúc chiều của tôi, rõ ràng không hề chuẩn bị tư tưởng.
Hắn nhíu mi suy nghĩ một lát, cũng rất nhỏ giọng nói: Em nghĩ sao? Một bộ ngữ khí đầy thương lượng.
Không được. Tôi chém đinh chặt sắt nói, Đừng quên giao ước của chúng ta, anh đã đồng ý sau này thả tôi đi.
Hắn bình tĩnh nhìn tôi, mấp máy môi nói: Đã biết.
Tôi thả lỏng biểu cảm trên mặt, thay đổi giọng nói dùng âm thanh bình thường: Anh về rồi. Mẹ đang ở nhà ăn đợi anh về dùng cơm đấy.
Vậy à? Giang Triết Tín lại thâm trầm nhìn tôi một cái, nâng tay kéo đầu vai tôi cùng đi về phía trước, Thật tốt quá.
Khi chúng tôi vào đến nhà ăn, chị Chu dừng chuyện đang nói, Giang Triết Tín thực vui vẻ lên tiếng: Mẹ, con về rồi ạ. Khí sắc mẹ hôm nay thật tốt.
Giang phu nhân cười gật đầu: Đúng vậy. Bệnh của mẹ khỏi rồi. Lần này thời gian cũng không ngắn.
Giang Hoa nói: Vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, chậm rãi khôi phục sinh lực. Người một nhà chúng ta rốt cục lại ngồi cùng nhau ăn cơm .
Giang Hoa không ngừng gắp thức ăn cho Giang phu nhân, Giang Triết Tín cũng không ngừng nói những chủ đề nhẹ nhàng, hết thảy tất cả đều dường như trở về dáng vẻ rất lâu ngày trước, ngay cả tôi cũng có thứ cảm giác quen thuộc, thân thiết. Giống như thời gian đã rút lui trở lại.
Lúc cơm tối đang sắp kết thúc, khi chị Chu bắt đầu dọn bát đũa, Giang phu nhân sau cùng bắt đầu nói chuyện chính: Một lần bệnh này, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, chuyện quan trọng nhất chính là hôn sự của Triết Tín và Lăng Tịch. Người không chịu già là không được, vốn dĩ vẫn cho rằng thời gian tương lai còn rất dài, nhưng một lần bệnh đến đột nhiên này, mẹ đã nghĩ, hỏng rồi, nếu trước khi nhắm mắt không thể nhìn thấy được việc mừng của con mình, đó là nuối tiếc to lớn đến mức nào. Huống chi, mẹ vẫn còn mong sớm chút được nhìn thấy cháu nội đấy. A Hoa, em thấy để cho Triết Tín và Lăng Tịch mau chóng kết hôn đi.
Giang Hoa đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhìn về phía Giang Triết Tín, sau đó lại chuyển tầm mắt đến trên mặt tôi.
Tôi cũng chỉ có thể quay đầu nhìn Giang Triết Tín, hiện tại chỉ có hắn là có quyền lên tiếng nhất, tôi chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở trên người hắn.
Mẹ, coi mẹ kìa, bệnh đã khỏi rồi, còn có cái gì mà nhắm mắt với không nhắm mắt. Chuyện cưới hỏi của con và Lăng Tịch không vội, hiện giờ mẹ cần nhất là phải nghỉ ngơi, lập tức chuẩn bị chuyện hôn sự, chắc chắn sẽ làm mẹ vất vả, tuyệt đối không được. Với cả cha mấy hôm nay cũng đủ mệt rồi, cũng cần phải nghỉ ngơi một chút, không bằng qua vài ngày nữa rồi hãy tính. Lý do thế nhưng lại giống y hệt như của tôi.
Mẹ đã tính xong cả rồi, nhà thì có sẵn, vật dụng gia đình con và Lăng Tịch cần gì cứ liệt kê ra danh sách, để người làm đi lo. Còn lại thì giao hết cho công ty tổ chức hôn lễ phụ trách, chúng ta chỉ cần đưa ra yêu cầu và trả tiền là được. Mẹ phỏng chừng, nếu ngay ngày mai bắt đầu chuẩn bị, thì ít nhất cũng phải mất nửa tháng đến hai mươi ngày, buổi lễ thật sự thì cũng phải một tháng sau. Không cần phải đợi nữa, mẹ sợ mình đợi không được. Giang phu nhân phát hiện hơi lỡ lời, lập tức nói thêm: Mẹ và cha con nhiều nhất chỉ có tham mưu đốc xúc một chút, sẽ không bị mệt đâu. Có phải không, A Hoa? Giang phu nhân nắm lấy tay Giang Hoa, trong mắt hoàn toàn là vẻ khẩn cầu.
Giang Hoa hiển nhiên thực do dự, nhưng khi ông ta nhìn thấy biểu tình của Giang phu nhân liền mềm lòng, trầm ngâm một chút thì nói với Giang Triết Tín: Triết Tín, liền nghe theo mẹ con đi. Mẹ con hiện tại cũng chỉ không bỏ xuống được chuyện này, hai đứa con sớm kết hôn, sớm chút sinh cho mẹ con có cháu ẵm, bà ấy mới vui vẻ.
Tôi thầm kêu không tốt, gần như nhịn không được muốn chụp lấy tay Giang Triết Tín, tôi vẫn nhìn hắn, dùng ánh mắt ám chỉ hắn, không thể đồng ý, tuyệt đối không thể đồng ý.
Không đợi tôi nắm lấy tay hắn, hắn ngược lại cầm tay của tôi, tim tôi lập tức chìm xuống tận đáy, lời nói của hắn ong ong vang lên trong tai, oanh tạc làm tôi choáng váng: Lăng Tịch, anh hiểu được ý em. Em cũng không muốn để cho mẹ mong nhớ, không muốn làm phật ý của người, muốn khuyên anh đồng ý, có phải không? Được, anh đồng ý. Chúng ta nhanh chóng chuẩn bị, sau đó nhanh chóng kết hôn.
Tôi vô lực cúi đầu, Giang Triết Tín kéo tôi ôm vào lòng, để mặt tôi vùi trong ngực hắn, lời hắn nói bên tai tôi: Mẹ, người nhìn kìa, Lăng Tịch cũng rất ngượng ngùng rồi.
Tôi cắn chặt môi, nghe thấy tiếng cười của vợ chồng Giang Hoa.
Bội Phân, em xem, bọn nhỏ đều đã đồng ý, em cũng có thể yên tâm. Anh bế em lên lầu, em nên nghỉ ngơi. Giang Hoa nói.
Được, được. Hôm nay em thật là vui. Giọng nói hớn hở vui mừng của Giang phu nhân, hai người càng lúc càng xa.
Trong nhà ăn chỉ còn có hai người chúng tôi. Thật lâu sau tôi mới ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Giang Triết Tín, kéo giãn khoảng cách với hắn ra.
Hắn nắm tay tôi, nhẹ nhàng nói: Chúng ta trở về rồi nói.
Tôi hiểu được ý hắn, chị Chu vẫn còn đang dọn dẹp nhà bếp, quyết không thể cãi vã ở trong này.
Vào đến căn lầu nhỏ nơi chúng tôi ở, hắn lôi kéo tôi ngồi xuống sô pha, tôi không hề đôi co, tôi cần phải hiểu rõ thật kỹ mọi chuyện từ giờ về sau.
Lăng Tịch, bệnh của mẹ anh...., anh thật sự cảm ơn em vừa rồi không phản đối. Quá khứ, anh đối với em..., sau này, anh sẽ.... đối xử thật tốt với em. Hắn cố sức nói hết.
Giang Triết Tín, vừa rồi tôi không phản đối, chính là vì không muốn làm Giang phu nhân khổ sở, cũng không phải tôi thay đổi chủ ý. Tôi có thể tiếp tục phối hợp anh diễn kịch, cũng có thể kết hôn với anh, nhưng mà chúng ta chỉ có thể là vợ chồng trên danh nghĩa, anh hiểu được ý tôi chứ? Còn nữa, đợi khi mà bệnh tình Giang phu nhân khỏi hẳn, hoặc là...., tôi vẫn phải ra đi, xin anh đến lúc đó phải thực hiện giao ước của chúng ta đã định trước. Tôi ngắt đứt lời hắn, tôi biết trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy, coi như tôi vì Giang phu nhân làm chuyện cuối cùng này, báo đáp lại sự yêu thương và tín nhiệm của bà dành cho tôi.
/87
|