Đừng mà....... Sau lưng đau quá. Tôi giãy dụa, tứ chi ngược lại bị đè nặng không thể động đậy.
Tôi cố gắng chống mở mí mắt nặng trầm trọng, đầu giường nước sơn trắng toát, giá đỡ điều trị lạnh như băng, mùi thuốc khử trùng gay mũi.
Bệnh viện?! Trong cơn mơ hồ hỗn loạn, tôi thấy nhẹ nhõm, thì ra tôi vẫn ở trong bệnh viện, tôi căn bản chưa từng bỏ đi. Thì ra là nằm mơ, thì ra thật sự tôi chỉ nằm gặp một cơn ác mộng. Tuyệt vọng vẫn quấy rầy tôi, làm tôi hít thở không thông bỗng nhiên tiêu tán, trong lòng vừa thả lỏng tôi liền để mặc cho mình chìm vào bóng tối. Tôi mệt mỏi quá, tôi muốn nghỉ ngơi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, ánh nắng mặt trời đã chiếu tràn khắp đầu giường, chói chang khiến tôi không mở mắt ra được.
Tôi chỉ lấy tay tốn công cản lại chút ít, mở mắt nhìn kỹ lần nữa, đã có người đứng trước giường.
Giang Triết Tín!
Đáy mắt hắn có tức giận, cũng có mỏi mệt. Tầm mắt khí thế hùng hổ của hắn làm tôi không chỗ lẩn trốn.
Cô vậy mà thật sự dám chạy trốn! Hắn híp đôi mắt lại, Là nên cười cô ngu ngốc hay là nên bội phục can đảm của cô? Không có bất kỳ giấy tờ tùy thân chứng minh nào mà cũng vọng tưởng lên máy bay? Trong lời nói tràn đầy trào phúng.
Ký ức thống khổ nháy mắt thổi quét qua, kích đau thần kinh tôi. Đó không phải là mộng, sự thật kia rõ rõ ràng ràng khiến tôi chìm vào vực sâu chân tướng!
Ngũ tạng lục phủ đang bắt đầu cuộn xoắn vặn vẹo, cả người tôi lạnh như băng run rẩy co mình lại thành một cuộn, hàm răng lách cách va đập vào nhau. Khó chịu, sỉ nhục đã đánh bại tôi.
Hắn thu lại vẻ mặt châm chọc, bước gần đến tôi vươn hai tay ra.
Tôi không thể ức chế phát ra thét chói tai, cuồng loạn vừa khóc lại kêu, Cút ngay! Không được đụng vào tôi! Anh đừng hòng động vào tôi thêm chút xíu nào nữa! Tôi không nợ anh! Tôi không nợ gì của anh hết! Tôi không phải Hứa Lăng Tịch! Tôi không phải Hứa Lăng Tịch! Tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi hận các người! Tôi hận các người! Tôi hận các người!...... . Áp lực tuyệt vọng rốt cục tìm được đường trút ra khỏi miệng, tôi điên cuồng kêu hét.
Hắn lấy làm kinh hãi, dừng lại vài giây.
Tôi kéo mũi kim tiêm trên cổ tay trái, giãy dụa đứng dậy, tôi muốn rời khỏi nơi này, không bao giờ làm quân cờ nữa! Sau lưng bất ngờ đau đớn và cơ thể suy nhược làm tôi phí công nhọc sức lại tê liệt ngã trở về giường.
Giang Triết Tín nhanh nhẹn như một con báo nhào lên ôm tôi lại, ý muốn ngăn chặn hành vi kích động mất khống chế của tôi, không dùng quá nhiều sức lực chụp lấy cổ tay tôi.
Tôi ra sức giãy mở, không quan tâm liều mạng vừa đánh vừa mắng hắn, hoàn toàn không để ý sau lưng bị rách toác truyền đến cơn đau đớn tê dại, những nắm đấm như giọt mưa rơi vào trên vai và trước ngực hắn, Anh cút đi! Anh cút đi! Tôi không phải Hứa Lăng Tịch! Tôi không phải Hứa Lăng Tịch! Tôi không phải! Tôi không muốn gặp lại anh! Vĩnh viễn không muốn!
Lăng Tịch! Cô bình tĩnh lại cho tôi! Lăng Tịch! Hứa Lăng Tịch! Hắn cũng hô to, lại nắm chặt cổ tay tôi, ý đồ áp chế tôi.
Vì sao còn gọi tôi là Lăng Tịch? Vì sao không buông tha cho tôi? Anh không phải tra tấn tôi, ép hỏi tôi là ai, không tin tôi là Hứa Lăng Tịch sao? Vì sao khi tôi thừa nhận anh lại không tin? Máu nóng xông lên tới đỉnh đầu, tôi nhìn thấy trong dĩa trái cây màu xanh trên tủ đầu giường để một con dao gọt hoa quả.
Tôi không biết sức mạnh từ đâu chạy đến, vậy mà đẩy được hắn ra. Tôi một tay quơ tới nửa thước chụp con dao để ngay trên ngực mình, thống hận nói: Tôi không phải Hứa Lăng Tịch! Không được gọi tôi là Hứa Lăng Tịch nữa! Tôi chịu đủ rồi! Tôi chịu đủ rồi! Anh đừng bao giờ mơ tưởng tra tấn tôi nữa! Vĩnh viễn cũng đừng mơ!
Hứa Lăng Tịch! Buông dao ra! Hắn lớn tiếng kêu lên.
Tôi cười lạnh, tôi sẽ không bao giờ sợ anh nữa. Tôi cắn răng, dựng thẳng con dao nhỏ đâm vào trong ngực.
Hắn ra tay nhanh như tia chớp, đột nhiên ở trong không trung chặn giữ được cổ tay tôi. Tôi không cam lòng, dùng sức giãy dụa, cổ tay vừa lật, lưỡi dao thật sâu cắt vào mu bàn tay hắn, lập tức một màu đỏ uốn lượn xuất hiện, ngay sau đó là máu tràn ra nhỏ xuống.
Tôi ngây người. Màu máu tươi làm đau đớn đôi mắt tôi, tay mềm nhũn, cuối cùng không giữ được con dao nhỏ, loảng xoảng làm rơi xuống đất.
Giang Triết Tín cắn răng nhịn đau, cũng không chịu buông tay, vẫn như cũ quắp giữ thật chặt hai cổ tay tôi.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng chăm chú nhìn chằm chằm tôi, tơ máu che kín đáy mắt, vẻ mặt thô bạo đã không còn, thay vào đó là sự nhẫn nại bị kiềm nén.
Không được náo loạn. Ngoan ngoãn. Nghe thấy không? Hắn trầm giọng chủ trì, nhưng mang theo sự xoa dịu trấn an.
Tôi thở gấp hổn hển, khổ sở nói: Anh thả ra. Tôi muốn đi. Tôi không bao giờ muốn gặp các người nữa. Anh tìm lầm người rồi, không phải tôi, không phải tôi! Tôi lại trở nên kích động bắt đầu giãy dụa.
Lăng Tịch! Hắn quát to, Cô bình tĩnh một chút! Cô điên rồi sao?
Tôi không thể bình tĩnh, tôi xác thực sắp điên mất rồi. Tôi giãy không ra, vừa hận vừa tức, trực tiếp há mồm cắn vào tay hắn. Tôi dùng hết toàn lực cắn, ngược lại hắn chỉ hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng không chút nhúc nhích, máu hắn nhiễm lên mặt tôi.
Cửa phòng bị đẩy ra, Trần Trác mang y tá đi vào.
Thấy bộ dáng của chúng tôi, anh ta nhanh chóng chạy đến, vặn mở khớp hàm của tôi, giúp Giang Triết Tín mang tôi đặt trên giường, Hứa tiểu thư, cô hãy bình tĩnh một chút.
Tôi vẫn như cũ giãy dụa, lớn tiếng kêu: Buông ra, buông ra, các người đều là kẻ khốn nạn!
Y tá Trương, tiêm cho cô ấy thuốc an thần. Trần Trác lớn tiếng nói.
Cổ tay bị bắt buộc kéo thẳng, sau cảm giác mát lạnh, chính là nhói đau.
Cơn buồn ngủ mãnh liệt đánh úp tới, tuy là không cam lòng nhưng tôi cũng vô pháp kháng cự, suy yếu chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô ấy thế này là làm sao vậy? Trong cơn mơ hồ, tôi nghe được tiếng nói Giang Triết Tín.
Có thể là lần này việc anh đánh đập tàn nhẫn kích thích cô ấy, vượt qua khả năng chịu đựng tâm lý của cô ấy. Dường như cô ấy thông qua việc phủ nhận bản thân để trốn trách áp lực và sợ hãi...... .
Ngày hôm sau tôi mờ mịt tỉnh lại, sự minh mẫn không thể so với trước khi ngủ, ngược lại càng cảm thấy hỗn độn mệt mỏi. Tôi thử giật giật thân thể, tay chân đã bị dây vải trói chặt vào bên lan can giường.
Một gương mặt trẻ tuổi xa lạ cẩn thận nhìn tôi cười, giọng nói mềm mại tựa như không dùng sức: Hứa tiểu thư, tôi là hộ lý chăm sóc cô. Cô cần cái gì đều có thể nói cho tôi biết.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta một cái, xoay mặt hướng ra cửa sổ. Bọn họ đã đổi chị Lí, tôi đờ đẫn nghĩ, bất kỳ cảm giác gì cũng không có. Tôi cũng không biết bản thân mình nên làm như thế nào, làm sao còn có dư sức lực đi quan tâm chuyện người khác.
Vô luận hộ lý nói cái gì, tôi đều có tai như điếc. Vô luận đút cơm hay nước, tôi cũng không há miệng, nhìn cũng như không thấy. Cô ấy lo sợ không yên chạy ra ngoài.
Không đến ba phút, Trần Trác bước nhanh đi vào, hộ lý đi theo sau lưng anh ta.
Hứa tiểu thư? Cô cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa? Gương mặt Trần Trác ngăn cách tầm nhìn của tôi hướng ra cửa sổ.
Tôi hờ hững đối diện anh ta, vẫn giống như nhìn vào không khí. Tôi không khỏe, cũng vĩnh viễn không bao giờ khỏe được!
Hứa tiểu thư, xin cô hãy thả lỏng một chút. Cô sẽ không bị thương tổn nữa, hãy thả lỏng bình tĩnh lại, được không? Trần Trác thành khẩn ý đồ đả động tôi.
Tôi vẫn như vậy nhìn anh ta, chuyện gì anh ta cũng không biết, dựa vào cái gì cho tôi loại đảm bảo như vậy?
Anh ta lại nói những lời nhắc nhở, hướng dẫn và khuyên giải, hoàn toàn dốc ra bản lãnh điều trị tâm lý chuyên nghiệp.
Tôi biết, nếu tôi không mở miệng, anh ta ắt sẽ phải vẫn cứ tiếp tục nói mãi.
Tôi cắt đứt lời anh ta, chỉ nói ba chữ: Để tôi đi.
Anh ta ngừng lại, miệng còn há to, nhưng không phát ra âm thanh.
Thật lâu sau, anh ta mới một lần nữa mở miệng, Vết thương sau lưng cô bị nhiễm trùng, ít nhất đợi khỏi hẳn rồi hãy đi, được không?
Tôi nhìn anh ta, không có phản ứng gì.
Anh ta khẽ thở dài, rời khỏi phòng bệnh.
Người hộ lý rón ra rón rén tựa vào một bên, cũng không dám nói thêm gì.
Nắng mặt trời hôm nay thật tốt, nếu tôi có thể nằm giữa hoang mạc không bóng người, chậm rãi bị gió cát phơi khô, chôn lấp đi, như vậy thật là sạch sẽ.
Giang tiên sinh. Hộ lý khẩn trương kêu lên.
Tiếng bước chân dồn dập dừng trước mặt tôi.
Không muốn nhìn thấy con người này, tôi nhắm hai mắt lại.
/87
|