Tôi tự nhủ nên tập trung làm một số việc trong nhà và không nên lo lắng về điều gì. Nhưng tôi không thể. Sự sợ hãi đang ngày một lớn lên trong ngực. Giống như nó đang tìm cách để bám chặt lấy cơ thể tôi. Sẽ ra sao nếu anh ấy cũng mất tích như Jay Dahlberg và đứa trẻ ở Beardsley?
Tại sao tôi không hỏi anh điều này?
Thật quá khủng khiếp khi nghĩ về nó.
Tôi cho một ít khoai tây nghiền lên lò sưởi để hâm cho nóng lại. Và tôi bắt đầu đọc bức thư về Alemayehu Fantu, một chủ siêu thị ở Ethiopia. Cảnh sát đã bắt ông ta nhưng không đưa ra lời buộc tội nào. Hiện ông đang bị giam tại đồn cảnh sát số 8 Woreda ở Addis Ababa. Ông bị đưa ra tòa một tuần sau khi bị bắt. Người ta kể rằng chân ông có những vết bầm tím và chấn thương. Ông ta hầu như không thể tự đi lại được. Người ta cũng cho biết ông ta có lẽ đã bị sốc mạnh. Không một ai được phép vào thăm. Và ông ta không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào về mặt pháp luật. Ông ta đã bị giăng bẫy, bị bắt, bị tra tấn nhưng không hề bị kết tội.
Tôi cảm thấy sôi sục và bắt đầu viết. Tôi ghì chặt ngón tay vào cái bút đến nỗi cảm thấy đau nhưng tôi chẳng thèm quan tâm. Nó chẳng đáng gì so với những điều mà Alemayehu Fantu đang trải qua, những điều mà Jay Dahlberg có thể đang phải chịu đựng, không đáng gì so với những điều mà Nick.... Không. Anh ấy sẽ khôngsao.
Tôi vẫn không thể hiểu được tại sao con người lại có thể đối với nhau như vậy? Lại có thể sống thờ ơ trước những việc mình đã gây nên? Tại sao chúng ta không giúp đỡ những người bị oan trái?
Nick đang ở đâu đó trong khu rừng kia một mình. Còn tôi ngồi đây và làm gì? Viết những lá thư ư?
Tôi cần một kế hoạch.
Được rồi. Nếu những thứ liên quan đến yêutinh là có thật thì chắc chắn phải có cách để tìm ra chúng phải không?
Tôi bật máy tính. Thề có chúa là phải mất hàng thế kỷ tôi mới có thể vào được vì nội Betty sử dụng đường truyền điện thoại. Mãi thì tôi cũng vào được. Tôi gõ vào trang tìm kiếm từ khóa “Chiến đấu với yêu tinh.” Và tất cả những trang liên quan hiện ra. Nhưng cho đến trang thứ 8 thì tôi mới tìm được một chút manh mối.
Tôi bỏ qua những đoạn giải thích về yêu tinh, đại loại như nó không phải là loài thiên thần Tinker Belle, nó rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm và đừng bao giờ có ý định tìm gặp nó... Tôi khịt mũi.
Sau cùng, tôi cũng tìm thấy điều mình muốn: “Thứ duy nhất có thể đánh bại được yêu tinh chính là sắt.Sắt có thể tìm thấy trong thép. Nó là thành phần cấu tạo chủ yếu của các thanh nối trên đường ray xe lửa, các tòa nhà chọc trời và xe ô tô. Yêu tinh luôn tìm mọi cách để tránh xa chúng.”
Vậy đó là nguyên nhân vì sao mà bọn chúng có mặt ở đây. Hầu hết các ngôi nhà đều được làm bằng gỗ và không được làm bằng thép như những ngôi nhà ở thành phố. Ở đây cũng chẳng có ngôi nhà cao tầng nào, chỉ toàn cây cối. Hơn nữa cũng không có nhiều ô tô vì dân cư thưa thớt.
Tôi không thể đợi để nói với Nick điều này được nữa, nhưng trước hết phải tìm thấy anh ấy.
Hiểu rồi. Sắt là thành phần cấu tạo nên thép.
Tôi đảo mắt quanh phòng và tìm thấy chiếc gậy cời lửa, nó được làm bằng thép không rỉ và được dùng để khơi những khúc gỗ trong lò.
Tôi hết sức khẩn trương, gọi điện đến trung tâm cứu thương để gặp nội nhưng người ta bảo rằng nội đang đi Trenton, có một vụ va chạm giữa xe chở gỗ và một chiếc xe tải nhỏ.
Cô Jessie nói với tôi: “Bà ấy có thể sẽ đi lâu đấy.”
“Vâng. Hãy bảo bà Betty gọi cho cháu, cháu là Zara.”
“Ồ. Tất nhiên, cháu gái. Cô sẽ chuyển lời.”
Vậy nghĩa là tôi bị bỏ ở nhà một mình với hàng tá câu hỏi và không một câu trả lời.
Tôi bước ra ngoài và đứng ở hành lang nghe ngóng. Không một tiếng động nào, thậm chí một tiếng chim kêu cũng không. Tiếng gió rít qua từng cành cây. Một quả thông rơi từ mái nhà xuống, lăn lại gần chân tôi và khiến tôi giật mình, nhảy lên. Tay vẫn giữ chặt thanh sắt.
“Thật nhát gan.” Tôi lẩm bẩm.
Tôi tiến đến chiếc xe của Nick, đưa cánh tay bị thương mở cửa xe. Mùi của Nick vẫn còn thoang thoảng ở đấy. Tôi nắm lấy chiếc bánh lái. Tôi rùng mình và linh cảm thấy điều chẳng lành. Tôi không muốn Nick gặp nguy hiểm. Tay tôi kéo mạnh chiếc bánh lái, nó rung lên. Vết thương ở tay là dấu hiệu được bảo vệ, thật kỳ lạ. Quan sát mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Sự ớn lạnh bắt đầu chạy từ bàn tay lên cánh tay rồi dần về tim.
“Nick?” Tôi thì thầm.
Tôi vén mấy sợi tóc bị gió làm xõa xuống che trước mặt. Tôi tháo sợi dây thun ở cổ tay ra và buộc chúng lại phía sau. Mặt trời đã lặn xuống sau những rặng cây. Những tia sáng cuối cùng sáng rực rỡ trước khi bị màn đêm chôn vùi.
“Nick?” Tôi gọi lớn hơn.
Không có tiếng trả lời.
Tôi cố gọi lớn hơn.
“Nick? Anh có ở đây không?”
Một tiếng tru dài, ghê rợn vang lên. Tôi như chết đứng.
Và rồi tôi nghe thấy một âm thanh còn đáng sợ hơn. Từ đằng xa, một giọng nói khô khan, rên rỉ cất lên, đó không phải giọng của Nick nhưng tôi có thể nhận ra đó là giọng nói tối hôm qua.
“Zara. Hãy đến đây với ta.”
Tại sao tôi không hỏi anh điều này?
Thật quá khủng khiếp khi nghĩ về nó.
Tôi cho một ít khoai tây nghiền lên lò sưởi để hâm cho nóng lại. Và tôi bắt đầu đọc bức thư về Alemayehu Fantu, một chủ siêu thị ở Ethiopia. Cảnh sát đã bắt ông ta nhưng không đưa ra lời buộc tội nào. Hiện ông đang bị giam tại đồn cảnh sát số 8 Woreda ở Addis Ababa. Ông bị đưa ra tòa một tuần sau khi bị bắt. Người ta kể rằng chân ông có những vết bầm tím và chấn thương. Ông ta hầu như không thể tự đi lại được. Người ta cũng cho biết ông ta có lẽ đã bị sốc mạnh. Không một ai được phép vào thăm. Và ông ta không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào về mặt pháp luật. Ông ta đã bị giăng bẫy, bị bắt, bị tra tấn nhưng không hề bị kết tội.
Tôi cảm thấy sôi sục và bắt đầu viết. Tôi ghì chặt ngón tay vào cái bút đến nỗi cảm thấy đau nhưng tôi chẳng thèm quan tâm. Nó chẳng đáng gì so với những điều mà Alemayehu Fantu đang trải qua, những điều mà Jay Dahlberg có thể đang phải chịu đựng, không đáng gì so với những điều mà Nick.... Không. Anh ấy sẽ khôngsao.
Tôi vẫn không thể hiểu được tại sao con người lại có thể đối với nhau như vậy? Lại có thể sống thờ ơ trước những việc mình đã gây nên? Tại sao chúng ta không giúp đỡ những người bị oan trái?
Nick đang ở đâu đó trong khu rừng kia một mình. Còn tôi ngồi đây và làm gì? Viết những lá thư ư?
Tôi cần một kế hoạch.
Được rồi. Nếu những thứ liên quan đến yêutinh là có thật thì chắc chắn phải có cách để tìm ra chúng phải không?
Tôi bật máy tính. Thề có chúa là phải mất hàng thế kỷ tôi mới có thể vào được vì nội Betty sử dụng đường truyền điện thoại. Mãi thì tôi cũng vào được. Tôi gõ vào trang tìm kiếm từ khóa “Chiến đấu với yêu tinh.” Và tất cả những trang liên quan hiện ra. Nhưng cho đến trang thứ 8 thì tôi mới tìm được một chút manh mối.
Tôi bỏ qua những đoạn giải thích về yêu tinh, đại loại như nó không phải là loài thiên thần Tinker Belle, nó rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm và đừng bao giờ có ý định tìm gặp nó... Tôi khịt mũi.
Sau cùng, tôi cũng tìm thấy điều mình muốn: “Thứ duy nhất có thể đánh bại được yêu tinh chính là sắt.Sắt có thể tìm thấy trong thép. Nó là thành phần cấu tạo chủ yếu của các thanh nối trên đường ray xe lửa, các tòa nhà chọc trời và xe ô tô. Yêu tinh luôn tìm mọi cách để tránh xa chúng.”
Vậy đó là nguyên nhân vì sao mà bọn chúng có mặt ở đây. Hầu hết các ngôi nhà đều được làm bằng gỗ và không được làm bằng thép như những ngôi nhà ở thành phố. Ở đây cũng chẳng có ngôi nhà cao tầng nào, chỉ toàn cây cối. Hơn nữa cũng không có nhiều ô tô vì dân cư thưa thớt.
Tôi không thể đợi để nói với Nick điều này được nữa, nhưng trước hết phải tìm thấy anh ấy.
Hiểu rồi. Sắt là thành phần cấu tạo nên thép.
Tôi đảo mắt quanh phòng và tìm thấy chiếc gậy cời lửa, nó được làm bằng thép không rỉ và được dùng để khơi những khúc gỗ trong lò.
Tôi hết sức khẩn trương, gọi điện đến trung tâm cứu thương để gặp nội nhưng người ta bảo rằng nội đang đi Trenton, có một vụ va chạm giữa xe chở gỗ và một chiếc xe tải nhỏ.
Cô Jessie nói với tôi: “Bà ấy có thể sẽ đi lâu đấy.”
“Vâng. Hãy bảo bà Betty gọi cho cháu, cháu là Zara.”
“Ồ. Tất nhiên, cháu gái. Cô sẽ chuyển lời.”
Vậy nghĩa là tôi bị bỏ ở nhà một mình với hàng tá câu hỏi và không một câu trả lời.
Tôi bước ra ngoài và đứng ở hành lang nghe ngóng. Không một tiếng động nào, thậm chí một tiếng chim kêu cũng không. Tiếng gió rít qua từng cành cây. Một quả thông rơi từ mái nhà xuống, lăn lại gần chân tôi và khiến tôi giật mình, nhảy lên. Tay vẫn giữ chặt thanh sắt.
“Thật nhát gan.” Tôi lẩm bẩm.
Tôi tiến đến chiếc xe của Nick, đưa cánh tay bị thương mở cửa xe. Mùi của Nick vẫn còn thoang thoảng ở đấy. Tôi nắm lấy chiếc bánh lái. Tôi rùng mình và linh cảm thấy điều chẳng lành. Tôi không muốn Nick gặp nguy hiểm. Tay tôi kéo mạnh chiếc bánh lái, nó rung lên. Vết thương ở tay là dấu hiệu được bảo vệ, thật kỳ lạ. Quan sát mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Sự ớn lạnh bắt đầu chạy từ bàn tay lên cánh tay rồi dần về tim.
“Nick?” Tôi thì thầm.
Tôi vén mấy sợi tóc bị gió làm xõa xuống che trước mặt. Tôi tháo sợi dây thun ở cổ tay ra và buộc chúng lại phía sau. Mặt trời đã lặn xuống sau những rặng cây. Những tia sáng cuối cùng sáng rực rỡ trước khi bị màn đêm chôn vùi.
“Nick?” Tôi gọi lớn hơn.
Không có tiếng trả lời.
Tôi cố gọi lớn hơn.
“Nick? Anh có ở đây không?”
Một tiếng tru dài, ghê rợn vang lên. Tôi như chết đứng.
Và rồi tôi nghe thấy một âm thanh còn đáng sợ hơn. Từ đằng xa, một giọng nói khô khan, rên rỉ cất lên, đó không phải giọng của Nick nhưng tôi có thể nhận ra đó là giọng nói tối hôm qua.
“Zara. Hãy đến đây với ta.”
/27
|