“Ta vì sao không thể ở trong này?” Tư Đồ Hoàng Vũ cười cười, rồi liếm liếm môi nàng.
“Kì hạn ba ngày chưa tới, ngươi thế sao lại trở lại?” Hạ Ngữ Mạt một bên muốn thoát khỏi vòng tay hắn, một bên mắt to trừng mắt nhỏ kêu lớn.
“Ai nói chưa tới?”. Hắn mỉm cười chỉ chỉ ánh trăng trên cao ngoài cửa sổ: “Đêm thứ ba đã qua, hiện tại đã là ngày thứ tư.”
Hạ Ngữ Mạt ngây cả người, lập tức đứng lên: “Cái rắm! Ngươi lừa ai! Thời điểm ta ngủ là mới ngày thứ hai, chẳng lẽ ta ngủ suốt hai ngày?!”
Nàng vừa dứt lời lại cảm thấy mình phải ngay lập tức chui vào chăn, nhưng lại bị người nào đó nhanh tay hơn chặn lại, ôm vào lòng: “Ta không lừa nàng”.
Quả thật Khánh Minh hạ thuốc có vẻ hơi quá tay, vật nhỏ ngủ suốt một ngày một đêm.
“Thật sự?” Hạ Ngữ Mạt bán tín bán nghi, mắt chớp rồi lại chớp. Thân thể nàng bị hắn ôm vây lấy nên cũng không dám lộn xộn sợ nổi lữa tự thiêu: “Nhưng là ngươi vì sao lại ở chỗ này?” Nàng nhìn quanh bốn phía rồi tự nhiên bật dậy: “Trời! Ta sao lại ở Vương phủ?! Ta mộng du bơi tới ?!”
“Là ta sai Khánh Minh đem nàng trở về”. Tư Đồ Hoàng Vũ buồn cười nhẹ nhàng vuốt đầu nàng “Nhớ ta không?”
Hạ Ngữ Mạt gạt bàn tay đang chải tóc ra, nàng cũng không muốn đối mặt với vấn đề khiến cho người ta phải thẹn thùng này.
“Nàng nhớ ta không? Vật nhỏ?”
Mà Tư Đồ Hoàng Vũ lại không chịu bỏ qua, càng không buông tha nàng. Môi hắn để ngay bên tai nàng, vươn lưỡi liếm liếm vành tai nàng, vô cùng kích thích thần kinh, khiến cho người nào đó mặt đỏ tai hồng.
“Ta, ta, ta không nói cho ngươi!”
Hạ Ngữ Mạt “ta” cho nửa ngày, hai tiếng “nhớ chàng” đã đến bên đầu môi nhưng vừa ra khỏi miệng lại biến thành “không nói cho ngươi”. Nàng có chút thất vọng, rõ ràng nàng là nhớ hắn như vậy, chỉ hận không thể vừa tỉnh lại có thể đến ngày thứ ba, hiện tại nguyện vọng đã thành hiện thực thì nàng lại thẹn thùng nói không nên lời.
Đáng chết có cái gì mà phải thẹn thùng.
Bị hắn ôm như vậy sao lại không thẹn thùng!
“Vật nhỏ mới đây mà đã biết nói dối”. Tư Đồ Hoàng Vũ cười cười, đem nàng đè dưới thân, một ngụm cắn vào quả đào trên người nàng: “Hài tử nói dối là sẽ bị trừng phạt”.
“!”
Hạ Ngữ Mạt kêu ra tiếng, người này vậy mà lại cắn nàng!
Nhưng mà lại có một cái cảm xúc ham thích kỳ quái trong thân thể nàng giống như không ngừng đi qua một trận một trận sóng điện tê tê dại dại, khiến cho thần kinh toàn thân nàng đều trở nên mẫn cảm hơn.
“Nói có nhớ ta không?”
“Nói có nhớ ta không?”
Giọng nói Tư Đồ Hoàng Vũ như mê hoặc nhưng ẩn trong đó lại tràn ngập một loại khí chất vương giả cao quý khiến cho người nghe không thể phản kháng.
“Chết tiệt, ta nhớ chàng! Rất nhớ chàng!! Không có lúc nào là không suy nghĩ về chàng!” Hạ Ngữ Mạt gần như chỉ có thể la lên, hai mắt không biết từ khi nào thì đã tràn đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn tự nhiên trở nên ồn ào như cố gắng che đậy kích động trong lòng: “Ta chỉ là không được nhớ chàng, thối tha! Đi chết đi! Chán ghét chàng !” (Hg: từ chỗ này cho Hg đổi xưng hô của chị Mạt với anh Vũ là “chàng” nha, nghe cho nó tình củm một chút )
Nước mắt nàng trong suốt lần lượt rơi trên chăn mềm, Hạ Ngữ Mạt cắn chặt môi, trở mình rồi úp mặt vào trong chăn, nhưng đối với cái yêu nghiệt phu quân kia thì cũng vô ích.
“Ta thực sự rất nhớ chàng”.
“Ta thiếu chút nữa thì đã chết, thời điểm đó người mà ta nhớ tới chính là chàng”
Âm thanh nghe như tiếng muỗi kêu kia theo khe hở từ cái chăn truyền đến làm cho cả người của Tư Đồ Hoàng Vũ chấn động.
“Không, ta sẽ không cho nàng chết”. Môi hắn hôn lên sóng lưng của nàng như đang nâng niu trân phẩm quý giá nhất, vô cùng yêu thương che chở từng ly từng tí: “Không được ta cho phép, nàng làm sao cũng không thể đi” mà khoảnh khắc đó đôi mắt hắn hiện ra một tia kiên định ngay cả chính mình cũng không phát hiện.
“Kì hạn ba ngày chưa tới, ngươi thế sao lại trở lại?” Hạ Ngữ Mạt một bên muốn thoát khỏi vòng tay hắn, một bên mắt to trừng mắt nhỏ kêu lớn.
“Ai nói chưa tới?”. Hắn mỉm cười chỉ chỉ ánh trăng trên cao ngoài cửa sổ: “Đêm thứ ba đã qua, hiện tại đã là ngày thứ tư.”
Hạ Ngữ Mạt ngây cả người, lập tức đứng lên: “Cái rắm! Ngươi lừa ai! Thời điểm ta ngủ là mới ngày thứ hai, chẳng lẽ ta ngủ suốt hai ngày?!”
Nàng vừa dứt lời lại cảm thấy mình phải ngay lập tức chui vào chăn, nhưng lại bị người nào đó nhanh tay hơn chặn lại, ôm vào lòng: “Ta không lừa nàng”.
Quả thật Khánh Minh hạ thuốc có vẻ hơi quá tay, vật nhỏ ngủ suốt một ngày một đêm.
“Thật sự?” Hạ Ngữ Mạt bán tín bán nghi, mắt chớp rồi lại chớp. Thân thể nàng bị hắn ôm vây lấy nên cũng không dám lộn xộn sợ nổi lữa tự thiêu: “Nhưng là ngươi vì sao lại ở chỗ này?” Nàng nhìn quanh bốn phía rồi tự nhiên bật dậy: “Trời! Ta sao lại ở Vương phủ?! Ta mộng du bơi tới ?!”
“Là ta sai Khánh Minh đem nàng trở về”. Tư Đồ Hoàng Vũ buồn cười nhẹ nhàng vuốt đầu nàng “Nhớ ta không?”
Hạ Ngữ Mạt gạt bàn tay đang chải tóc ra, nàng cũng không muốn đối mặt với vấn đề khiến cho người ta phải thẹn thùng này.
“Nàng nhớ ta không? Vật nhỏ?”
Mà Tư Đồ Hoàng Vũ lại không chịu bỏ qua, càng không buông tha nàng. Môi hắn để ngay bên tai nàng, vươn lưỡi liếm liếm vành tai nàng, vô cùng kích thích thần kinh, khiến cho người nào đó mặt đỏ tai hồng.
“Ta, ta, ta không nói cho ngươi!”
Hạ Ngữ Mạt “ta” cho nửa ngày, hai tiếng “nhớ chàng” đã đến bên đầu môi nhưng vừa ra khỏi miệng lại biến thành “không nói cho ngươi”. Nàng có chút thất vọng, rõ ràng nàng là nhớ hắn như vậy, chỉ hận không thể vừa tỉnh lại có thể đến ngày thứ ba, hiện tại nguyện vọng đã thành hiện thực thì nàng lại thẹn thùng nói không nên lời.
Đáng chết có cái gì mà phải thẹn thùng.
Bị hắn ôm như vậy sao lại không thẹn thùng!
“Vật nhỏ mới đây mà đã biết nói dối”. Tư Đồ Hoàng Vũ cười cười, đem nàng đè dưới thân, một ngụm cắn vào quả đào trên người nàng: “Hài tử nói dối là sẽ bị trừng phạt”.
“!”
Hạ Ngữ Mạt kêu ra tiếng, người này vậy mà lại cắn nàng!
Nhưng mà lại có một cái cảm xúc ham thích kỳ quái trong thân thể nàng giống như không ngừng đi qua một trận một trận sóng điện tê tê dại dại, khiến cho thần kinh toàn thân nàng đều trở nên mẫn cảm hơn.
“Nói có nhớ ta không?”
“Nói có nhớ ta không?”
Giọng nói Tư Đồ Hoàng Vũ như mê hoặc nhưng ẩn trong đó lại tràn ngập một loại khí chất vương giả cao quý khiến cho người nghe không thể phản kháng.
“Chết tiệt, ta nhớ chàng! Rất nhớ chàng!! Không có lúc nào là không suy nghĩ về chàng!” Hạ Ngữ Mạt gần như chỉ có thể la lên, hai mắt không biết từ khi nào thì đã tràn đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn tự nhiên trở nên ồn ào như cố gắng che đậy kích động trong lòng: “Ta chỉ là không được nhớ chàng, thối tha! Đi chết đi! Chán ghét chàng !” (Hg: từ chỗ này cho Hg đổi xưng hô của chị Mạt với anh Vũ là “chàng” nha, nghe cho nó tình củm một chút )
Nước mắt nàng trong suốt lần lượt rơi trên chăn mềm, Hạ Ngữ Mạt cắn chặt môi, trở mình rồi úp mặt vào trong chăn, nhưng đối với cái yêu nghiệt phu quân kia thì cũng vô ích.
“Ta thực sự rất nhớ chàng”.
“Ta thiếu chút nữa thì đã chết, thời điểm đó người mà ta nhớ tới chính là chàng”
Âm thanh nghe như tiếng muỗi kêu kia theo khe hở từ cái chăn truyền đến làm cho cả người của Tư Đồ Hoàng Vũ chấn động.
“Không, ta sẽ không cho nàng chết”. Môi hắn hôn lên sóng lưng của nàng như đang nâng niu trân phẩm quý giá nhất, vô cùng yêu thương che chở từng ly từng tí: “Không được ta cho phép, nàng làm sao cũng không thể đi” mà khoảnh khắc đó đôi mắt hắn hiện ra một tia kiên định ngay cả chính mình cũng không phát hiện.
/200
|