“Ngươi muốn thế nào?!”
Hạ Ngữ Mạt từ trên lưng Hắc y nhân đi xuống, muốn tiến lên đánh hắn hai quyền thì lại bị càng nhiều Hắc y nhân chắn lại bên trong, bọn họ đã cùng thề sống chết bảo vệ nàng mà tình hình khi nhìn thấy liên hoa nam tử đằng đằng sát khí, bọn họ biết đây là đối thủ không thể thắng, cho nên dù có phải dùng sinh mệnh cũng muốn hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử.
“Tránh ra.”
Dường như có một đôi mắt ma quỷ được sinh ra trong bóng tối, tay hắn vừa vung tay lên, kiếm còn chưa ra khỏi vỏ thì hai người đứng ở trước mặt đã ngã gục, máu văng khắp nơi. Trong mắt Hạ Ngữ Mạt đã nổi lên một ánh lửa đỏ kinh hãi.
“Ta nói lại lần nữa, tránh ra”
Tay hắn lại giơ lên, thêm hai người ngã xuống vũng máu
Hắc y nhân giống như không hề thấy đồng môn bị chết, vẫn như cũ bảo hộ Hạ Ngữ Mạt phía sau, chậm rãi lui về phía sau, sắc thái không có nửa phần do dự.
– Tay nam tử lại giơ lên
“Không, không cần!”
Hạ Ngữ Mạt hét lớn lên, đồng tử co rút lại.
– lại ngã xuống.
Hai người trước mặt lại ầm ầm ngã xuống đất.
Mà liên hoa yêu dị kia nhuốm náu lại càng trở nên sáng lạn.
“Không cần! Không cần! Không cần! Chết tiệt! Các ngươi đều tránh ra cho ta! Các ngươi là ai! Làm cái gì mà lại muốn bảo hộ ta!” Hạ Ngữ Mạt hét lên giận dữ giãy dụa, nước mắt rơi trong không trung, trong lòng có thứ gì bắt đầu sụp đổ — Mạt Nhi chạy mau — trên con đường nhỏ bên ngoài viện Phúc Lợi, một cô gái nhỏ thục mạng bỏ chạy nhưng trong đầu chỉ có bốn chữ Mạt-Nhi-chạy-mau.
– nàng bỏ chạy, không biết chạy bao lâu, chạy đến khi tấm thân nhỏ bé phải rụng rời, rốt cục cũng chạy đến nơi mà những người đó đuổi không kịp.
– nhưng người chị cùng nàng bỏ trốn, mà chị nàng kêu nàng chạy mau, nhưng khi nàng liếc mắt nhìn chị một cái thì thấy chị nàng dùng chính mình thân mình ngăn cản những người đuổi theo, sau đó sau đó một chất lỏng màu đỏ yêu dị mà diễm lệ từ trong người chị nàng phun trào ra, cứ như hiện tại hắc y nhân từng người từng người một ngã xuống trước mặt nàng, máu nhiễm đỏ mắt làm cho thần kinh nàng gần như suy sụp.
“Không cần!! Không cần! Không cần!”
Tiếng khóc tê tâm liệt phế (tan nát cõi lòng) vang vọng phía chân trời, nam tử đang giơ tay thì dừng một chút, trên mặt xuất hiện vẻ mặt tan nát cõi lòng nhưng trong giây lát lại bị vẻ lạnh nhạt vùi lấp:” Đây là người kia phái tới cho ngươi?” Hắn cười, tuy trong lòng quá đau nhưng nét mặt lại cười như ác ma: “Tốt lắm, ta đây liền hủy diệt toàn bộ”.
Tay đang tạm dừng vì thế lại hạ xuống.
Nhưng lần này lại bị chặn lại.
Khánh Minh trong tay cầm kiếm dùng vỏ kiếm chăn lại: “Xuống dưới mang Vương phi đi!”
Thần sắc hắn nghiêm nghị, Hắc y nhân lập tức nhận lệnh bảo hộ Hạ Ngữ Mạt nhanh chóng chạy về phía sau.
“Chết tiệt! Thả ta xuống!” Hạ Ngữ Mạt giận giữ rống lên: “Chết đi! Ta nói cho ngươi biết! Ngươi còn dám thương tổn một người!! Lão nương sẽ không để yên cho ngươi! Ta sẽ hận ngươi cả đời!”
Hạ Ngữ Mạt từ trên lưng Hắc y nhân đi xuống, muốn tiến lên đánh hắn hai quyền thì lại bị càng nhiều Hắc y nhân chắn lại bên trong, bọn họ đã cùng thề sống chết bảo vệ nàng mà tình hình khi nhìn thấy liên hoa nam tử đằng đằng sát khí, bọn họ biết đây là đối thủ không thể thắng, cho nên dù có phải dùng sinh mệnh cũng muốn hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử.
“Tránh ra.”
Dường như có một đôi mắt ma quỷ được sinh ra trong bóng tối, tay hắn vừa vung tay lên, kiếm còn chưa ra khỏi vỏ thì hai người đứng ở trước mặt đã ngã gục, máu văng khắp nơi. Trong mắt Hạ Ngữ Mạt đã nổi lên một ánh lửa đỏ kinh hãi.
“Ta nói lại lần nữa, tránh ra”
Tay hắn lại giơ lên, thêm hai người ngã xuống vũng máu
Hắc y nhân giống như không hề thấy đồng môn bị chết, vẫn như cũ bảo hộ Hạ Ngữ Mạt phía sau, chậm rãi lui về phía sau, sắc thái không có nửa phần do dự.
– Tay nam tử lại giơ lên
“Không, không cần!”
Hạ Ngữ Mạt hét lớn lên, đồng tử co rút lại.
– lại ngã xuống.
Hai người trước mặt lại ầm ầm ngã xuống đất.
Mà liên hoa yêu dị kia nhuốm náu lại càng trở nên sáng lạn.
“Không cần! Không cần! Không cần! Chết tiệt! Các ngươi đều tránh ra cho ta! Các ngươi là ai! Làm cái gì mà lại muốn bảo hộ ta!” Hạ Ngữ Mạt hét lên giận dữ giãy dụa, nước mắt rơi trong không trung, trong lòng có thứ gì bắt đầu sụp đổ — Mạt Nhi chạy mau — trên con đường nhỏ bên ngoài viện Phúc Lợi, một cô gái nhỏ thục mạng bỏ chạy nhưng trong đầu chỉ có bốn chữ Mạt-Nhi-chạy-mau.
– nàng bỏ chạy, không biết chạy bao lâu, chạy đến khi tấm thân nhỏ bé phải rụng rời, rốt cục cũng chạy đến nơi mà những người đó đuổi không kịp.
– nhưng người chị cùng nàng bỏ trốn, mà chị nàng kêu nàng chạy mau, nhưng khi nàng liếc mắt nhìn chị một cái thì thấy chị nàng dùng chính mình thân mình ngăn cản những người đuổi theo, sau đó sau đó một chất lỏng màu đỏ yêu dị mà diễm lệ từ trong người chị nàng phun trào ra, cứ như hiện tại hắc y nhân từng người từng người một ngã xuống trước mặt nàng, máu nhiễm đỏ mắt làm cho thần kinh nàng gần như suy sụp.
“Không cần!! Không cần! Không cần!”
Tiếng khóc tê tâm liệt phế (tan nát cõi lòng) vang vọng phía chân trời, nam tử đang giơ tay thì dừng một chút, trên mặt xuất hiện vẻ mặt tan nát cõi lòng nhưng trong giây lát lại bị vẻ lạnh nhạt vùi lấp:” Đây là người kia phái tới cho ngươi?” Hắn cười, tuy trong lòng quá đau nhưng nét mặt lại cười như ác ma: “Tốt lắm, ta đây liền hủy diệt toàn bộ”.
Tay đang tạm dừng vì thế lại hạ xuống.
Nhưng lần này lại bị chặn lại.
Khánh Minh trong tay cầm kiếm dùng vỏ kiếm chăn lại: “Xuống dưới mang Vương phi đi!”
Thần sắc hắn nghiêm nghị, Hắc y nhân lập tức nhận lệnh bảo hộ Hạ Ngữ Mạt nhanh chóng chạy về phía sau.
“Chết tiệt! Thả ta xuống!” Hạ Ngữ Mạt giận giữ rống lên: “Chết đi! Ta nói cho ngươi biết! Ngươi còn dám thương tổn một người!! Lão nương sẽ không để yên cho ngươi! Ta sẽ hận ngươi cả đời!”
/200
|