“Chết tiệt! Các ngươi đang làm cái gì đó?!”
Theo một tiếng tức giận, khuôn mặt đẹp đẽ của Hạ Oánh lại xuất hiện trong tầm mắt Hạ Ngữ Mạt.
Theo sau nàng còn có bốn thị nữ hùng hồn đi lên, trên mặt hiện rõ hai chữ “người xấu”, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Không phải dặn các ngươi hầu hạ tam tiểu thư ăn hết mấy thứ này sao?” Hạ Oánh hung tợn trừng mắt lão quản gia. Hiện trường hỗn loạn trong nháy mắt yên tĩnh lại. Ai cũng không dám động đậy, ai cũng không dám nói chuyện, sợ không cẩn thận một chút lại trở thành vật hi sinh.
“A, tỷ tỷ như thế nào lại rảnh rỗi chạy đến chỗ của muội muội thế này, nếu đã đến không bằng cùng muội muội dùng bữa như thế nào?” Hạ Ngữ Mạt nhẹ nhàng cười, tiến lên nắm lấy tay Hạ Oánh.
Ba!
Trong lúc mọi người toàn bộ chưa kịp phản ứng, Hạ Oánh đã nhanh chóng tát vào mặt Hạ Ngữ Mạt một cái. Mặt nàng ngay lập tức hiện lên năm dấu tay hồng hồng. Sương Nhi ngay lập tức muốn chạy lên phía trước nhưng lại bị Khánh Minh ngăn cản kéo xuống. (Hg: lại nữa!!!)
“Hạ Ngữ Mạt, con nha đầu này! Đừng tưởng rằng ngươi có thể gả vào vương phủ! Đừng vọng tưởng! Thân phận ngươi là gì! Thân phận điện hạ là cái gì! Ngươi cho là ngươi có thể trèo lên cành cao làm phượng hoàng?! Ngươi nằm mơ!” Hạ Oánh tức giận nói:”Cho dù ngươi hao tổn tâm cơ gả đi, chẳng qua ngươi cũng vẫn là một nữ nhân thấp kém.Ngươi chẳng qua chỉ là thị thiếp ở Thập Tam vương phủ, nói khó nghe thì ngươi cũng chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi! Ta mặc kệ ngươi dùng cái gì kế sách gì với Hoàng Vũ điện hạ nhưng ngươi nhớ kỹ! Hạ Hầu phủ không phải là nơi ngươi có thể sống yên ổn, Thập Tam vương phủ cũng sẽ không phải!”
“Nói xong?”
Hạ Ngữ Mạt thản nhiên cười nói.
“Cái gì?”. Hạ Oánh ngây cả người, không nghĩ tới nàng phản ứng như vậy. Hạ Oánh còn cho rằng nàng nhất định sẽ khóc lóc, sẽ phản kích, nhưng thật không ngờ nàng vẫn thản nhiên cười, còn ra vẻ như không có việc gì mà còn hỏi –‘Nói xong ?’
Người này không phải là người chỉ biết nén giận Hạ phủ tam tiểu thư Hạ Ngữ Mạt sao? Không phải là nữ hài tử lúc 3 tuổi được phụ thân xuất chinh nhặt mang về sao? Không phải là nữ hài tử cho dù bị người ném xuống giếng cũng không hé răng sao? (Hg: con mụ này sao ác thế!!)
Ánh mắt nàng làm cho Hạ Oánh vô duyên vô cớ sởn gai ốc, ánh mắt thản nhiên không mang theo một tia cảm tình, làm cho đáy lòng Hạ Oánh dâng lên một nỗi sợ hãi.
– Ngươi bây giờ đấu không lại nàng. Lời nói của Bạch Ngọc phu nhân vang lên ngay bên tai nàng.
– Nàng đã thay đổi, tiểu nha đầu kia từ Vạn Hoa Lâu trở về cũng đã thay đổi. Ngươi nếu vẫn còn như vậy đấu với nàng cũng chỉ chuốc lấy thất bại thảm bại.
– Bước kế tiếp quận chúa sẽ nói cho chúng ta biết làm như thế nào, chúng ta phải hết sức phối hợp– cho nên hiện tại ngươi phải nhường nàng — cho nên hiện tại ngươi phải chịu đựng nàng — nếu không thì không được!
Hạ Oánh hét ầm lên, nàng sẽ không nhận thua nàng ta. Làm sao có thể để cho nha đầu này giẫm lên đầu nàng mà đi?! Không! Nàng không cho phép! Tay nàng lại giơ lên, nhắm ngay khuôn mặt có nụ cười lãnh nhạt kia của Hạ Ngữ Mạt mà hung hăng tát xuống.
Theo một tiếng tức giận, khuôn mặt đẹp đẽ của Hạ Oánh lại xuất hiện trong tầm mắt Hạ Ngữ Mạt.
Theo sau nàng còn có bốn thị nữ hùng hồn đi lên, trên mặt hiện rõ hai chữ “người xấu”, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Không phải dặn các ngươi hầu hạ tam tiểu thư ăn hết mấy thứ này sao?” Hạ Oánh hung tợn trừng mắt lão quản gia. Hiện trường hỗn loạn trong nháy mắt yên tĩnh lại. Ai cũng không dám động đậy, ai cũng không dám nói chuyện, sợ không cẩn thận một chút lại trở thành vật hi sinh.
“A, tỷ tỷ như thế nào lại rảnh rỗi chạy đến chỗ của muội muội thế này, nếu đã đến không bằng cùng muội muội dùng bữa như thế nào?” Hạ Ngữ Mạt nhẹ nhàng cười, tiến lên nắm lấy tay Hạ Oánh.
Ba!
Trong lúc mọi người toàn bộ chưa kịp phản ứng, Hạ Oánh đã nhanh chóng tát vào mặt Hạ Ngữ Mạt một cái. Mặt nàng ngay lập tức hiện lên năm dấu tay hồng hồng. Sương Nhi ngay lập tức muốn chạy lên phía trước nhưng lại bị Khánh Minh ngăn cản kéo xuống. (Hg: lại nữa!!!)
“Hạ Ngữ Mạt, con nha đầu này! Đừng tưởng rằng ngươi có thể gả vào vương phủ! Đừng vọng tưởng! Thân phận ngươi là gì! Thân phận điện hạ là cái gì! Ngươi cho là ngươi có thể trèo lên cành cao làm phượng hoàng?! Ngươi nằm mơ!” Hạ Oánh tức giận nói:”Cho dù ngươi hao tổn tâm cơ gả đi, chẳng qua ngươi cũng vẫn là một nữ nhân thấp kém.Ngươi chẳng qua chỉ là thị thiếp ở Thập Tam vương phủ, nói khó nghe thì ngươi cũng chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi! Ta mặc kệ ngươi dùng cái gì kế sách gì với Hoàng Vũ điện hạ nhưng ngươi nhớ kỹ! Hạ Hầu phủ không phải là nơi ngươi có thể sống yên ổn, Thập Tam vương phủ cũng sẽ không phải!”
“Nói xong?”
Hạ Ngữ Mạt thản nhiên cười nói.
“Cái gì?”. Hạ Oánh ngây cả người, không nghĩ tới nàng phản ứng như vậy. Hạ Oánh còn cho rằng nàng nhất định sẽ khóc lóc, sẽ phản kích, nhưng thật không ngờ nàng vẫn thản nhiên cười, còn ra vẻ như không có việc gì mà còn hỏi –‘Nói xong ?’
Người này không phải là người chỉ biết nén giận Hạ phủ tam tiểu thư Hạ Ngữ Mạt sao? Không phải là nữ hài tử lúc 3 tuổi được phụ thân xuất chinh nhặt mang về sao? Không phải là nữ hài tử cho dù bị người ném xuống giếng cũng không hé răng sao? (Hg: con mụ này sao ác thế!!)
Ánh mắt nàng làm cho Hạ Oánh vô duyên vô cớ sởn gai ốc, ánh mắt thản nhiên không mang theo một tia cảm tình, làm cho đáy lòng Hạ Oánh dâng lên một nỗi sợ hãi.
– Ngươi bây giờ đấu không lại nàng. Lời nói của Bạch Ngọc phu nhân vang lên ngay bên tai nàng.
– Nàng đã thay đổi, tiểu nha đầu kia từ Vạn Hoa Lâu trở về cũng đã thay đổi. Ngươi nếu vẫn còn như vậy đấu với nàng cũng chỉ chuốc lấy thất bại thảm bại.
– Bước kế tiếp quận chúa sẽ nói cho chúng ta biết làm như thế nào, chúng ta phải hết sức phối hợp– cho nên hiện tại ngươi phải nhường nàng — cho nên hiện tại ngươi phải chịu đựng nàng — nếu không thì không được!
Hạ Oánh hét ầm lên, nàng sẽ không nhận thua nàng ta. Làm sao có thể để cho nha đầu này giẫm lên đầu nàng mà đi?! Không! Nàng không cho phép! Tay nàng lại giơ lên, nhắm ngay khuôn mặt có nụ cười lãnh nhạt kia của Hạ Ngữ Mạt mà hung hăng tát xuống.
/200
|