Lãnh Diệu Liên ngồi dựa vào trên một cây đại thụ cao ngất trời, gió nhẹ phẩy qua khuôn mặt tuấn lãng của hắn, khuôn mặt thon gầy càng tái nhợt, trong suốt ít tồn tại cho thế giới này.
Trong tay hắn nắm một viên Hồng Liên tử, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ.
. . . Nàng đã mang thai sao?
. . . Cuối cùng, một tia hy vọng sau cùng của hắn cũng đã mất rồi…
. . . Nàng sớm đã không phải là nàng ấy, chính mình làm sao lại khổ sở mà còn dây dưa? Nhưng vì sao, chính mình vẫn đau nhức đến như vậy, đau đến không thể thở nổi?
Bàn tay nhẹ nhàng dùng chút sức, viên hồng liên tử liền hóa thành bột phấn, phiêu tán trong không khí.
Tựa như trái tim chính mình tan nát ẩn ẩn đau đớn.
Nam tử tinh trí kia, lúc này giống như chỉ còn lại có thể xác lạnh như băng.
“Tiểu Liên, cho dù nha đầu kia từ bỏ ngươi, nhưng là tình yêu ta đối với ngươi cũng là vĩnh viễn không thay đổi ! Cho nên, thời điểm ngươi cô tịch khó khăn, nhất định phải nhớ rõ có ta ở đây cạnh ngươi đừng khổ sở, vòng tay của ta là vĩnh viễn vì ngươi mà rộng mở !! Đến, để ta hâm nóng thân thể, sưởi ấm cho trái tim bị thương của ngươi!”
Một tiếng huyên náo của ruồi bọ bay tới, thuận tiện còn mở ra đôi cánh ruồi bọ của hắn ra, làm ra vẻ muốn bổ nhào tới.
“Tránh ra.” Lãnh Diệu Liên lạnh lùng nói, nhánh cây trong tay “vừa vặn” để ở ngay yết hầu của Cửu Linh, chỉ cần hơi dùng một chút lực, tiếng huyên náo ồn ào kia liền biến mất trên thế giới này.
“Được, không thành vấn đề.”, Cửu Linh cười ha ha, sau đó lùi lại hai bước.
Tuy rằng trong lòng hắn, hoàn toàn không phải nghĩ đến chuyện như vậy– bởi vì con điểu ngu xuẩn kia rốt cục cũng bị đuổi đi , mà nói khinh công, mình chỉ cần nói là thứ hai, thì liền không ai có thể trên đầu hắn xưng thứ nhất. Cho nên, thiếu chủ thân ái của hắn vừa không thể bay đến độ cao hắn không với tới, cũng không thoát khỏi hắn, nếu bây giờ mà không dây dưa, thì còn đợi đến lúc nào?!
Chỉ cần chờ đợi cơ hội tốt, đợi cho đến khi thiếu chủ tịch mịch, chính mình liền có thể công chiếm một chút trái tim của tiểu liên liên thân ái. . . nhân tiện. . . còn có thân thể!
“Thiếu chủ, hoàng đế bệ hạ thương vân đưa tới thư, muốn mời ngài đang tham gia đại yến sau này” Một bóng dáng màu đen từ bên cạnh chợt hiện ra.
“Không đi.” Hắn lạnh nhạt nói.
“. . . Thế nhưng người hắn phái đến còn nói, vì ngài chuẩn bị hơn mười mỹ nhân cùng tước vị nhất phẩm hầu, hy vọng ngài có thể vui lòng nhận cho.”
“Ngươi nghe không hiểu của ta nói sao?”
Lãnh ý trong đôi mắt Lãnh Diệu Liên ngày càng sâu. Tư Đồ Sương đổ thực thật đúng là đão lộn mọi chuyện đem mình trở thành như vậy, một con sâu trở mình một cái liền muốn biến thành một con rồng?
Buồn cười.
Không chỉ có đem chủ ý đánh tới người Tư Đồ hoàng vũ, mà còn tham lam muốn bắt lấy tiểu bọt nhi.
Người tham lam, vì sao lúc nào cũng không rút được kinh nghiệm.
Những thứ không thuộc về mình, vì sao phải ép buộc?
“Thiếu chủ, đại sứ Kì Quốc phái người đến mời ngài đi hoàng cung một lần” Đột nhiên, bên cạnh lại xuất hiện ra một cái bóng màu đen:“Còn có Vị Ương quốc, Nhiễm quốc, Việt quốc, bọn họ đều phái người đến, muốn mời ngài…”
“ . . . Thú vị.”
Khóe miệng Lãnh Diệu Liên lạnh lùng cong lên, xem ra thương vân này là khối thịt béo lớn, đang bị các quốc gia khác gắt gao nhìn chằm chằm.
Cho dù chính mình không ra tay, xem ra kia một đám sói điều đói khát đã không kịp chờ.
Tư Đồ Sương cái tên phế vật.. .
Hiện tại thì để cho hắn lại đắc ý thêm một chút nữa. . . Sau một thời gian, từ từ làm cho hắn đang hưởng thụ ở trên cao rơi xuống đất một phen, một loại vui sướng cực hạn mà lại tàn khốc nhất
*********************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ***********************
Thời gian vút bay, mùa hè ngày nắng đảo mắt, gian liền đã muốn tiến nhập vào đông.
Trong lúc bụng của Hạ Ngữ Mạt ngày càng rõ ràng, Hạ Cẩm Thần thì lại lo lắng đứng ở ngoài phòng sinh, nghe tiếng thét chói tai thống khiết trong phòng, cùng tiếng an ủi không ngừng của bà mụ.
Bích Dao sắp sinh.
Từ lúc cổ độc của nàng càng phát ra gay gắt, có thể giữ cho thanh tỉnh ngày càng ít, nàng vừa thấy hắn sẽ gặp phát động công kích. Hắn lo lắng sẽ làm đứa nhỏ bị thương, từ đó về sau không hề xuất hiện ở trước mặt nàng. Chỉ cho người hầu cẩn thận hầu hạ, chính mình thì lại đi theo từ xa.
Hắn tìm rất nhiều cổ sư thay nàng chẩn đoán, đáng tiếc không ai có thể hoàn toàn có thể cởi bỏ cổ thuật.
Nhưng mà trong đó có một cổ sư nói cho hắn, vì vậy cổ thuật là loại cổ cũng không hoàn toàn bị người dùng dược áp chế, chỉ cần tìm được người hạ cổ, lấy một ít tiên huyết (máu tươi) của cỗ, cho nàng ăn vào, liền có thể giải cổ. Mà còn có một loại phương pháp khác, là làm cho người trúng cổ hoàn thành mệnh lệnh được đặt ra, cũng có thể giải cổ.
Hạ Cẩm Thần cười khổ, sợ là mệnh lệnh của người nọ truyền ra, là muốn giết mình. . .
Sau khi hắn an táng cha, một bên tìm kiếm nam tử hạ cổ, một bên chính là nghe ngóng tung tích Tư Đồ Hoàng Vũ.
Hạ Cẩm Thần trong lòng áy náy, hắn thực có lỗi với Bích Dao, có lỗi với phụ thân mình. Hắn cũng không tính báo thù, bởi vì hắn biết phụ thân hắn vì chuộc tội mà chết.
Mà báo ứng kế tiếp, cũng đến trên người hắn.
Nhưng mà hắn bây giờ chưa thể chết, hắn còn muốn muốn biết rõ ràng một việc. Nhưng là, cho dù đã biết sự thật, vậy thì sao chứ?
Hắn mím chặt môi nhìn gian phòng đang truyền ra từng trận đau nhức. Hắn đã có thê tử, lập tức cũng muốn có được hài tử của chính mình, nhưng là vì sao còn có thể đối nữ tử kia quyến luyến không quên?
Cho dù, nàng có một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn còn có thể nghĩa vô phản cố (không chùn bước) nói cho nàng biết hắn còn yêu nàng?
Trong tay hắn nắm một viên Hồng Liên tử, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ.
. . . Nàng đã mang thai sao?
. . . Cuối cùng, một tia hy vọng sau cùng của hắn cũng đã mất rồi…
. . . Nàng sớm đã không phải là nàng ấy, chính mình làm sao lại khổ sở mà còn dây dưa? Nhưng vì sao, chính mình vẫn đau nhức đến như vậy, đau đến không thể thở nổi?
Bàn tay nhẹ nhàng dùng chút sức, viên hồng liên tử liền hóa thành bột phấn, phiêu tán trong không khí.
Tựa như trái tim chính mình tan nát ẩn ẩn đau đớn.
Nam tử tinh trí kia, lúc này giống như chỉ còn lại có thể xác lạnh như băng.
“Tiểu Liên, cho dù nha đầu kia từ bỏ ngươi, nhưng là tình yêu ta đối với ngươi cũng là vĩnh viễn không thay đổi ! Cho nên, thời điểm ngươi cô tịch khó khăn, nhất định phải nhớ rõ có ta ở đây cạnh ngươi đừng khổ sở, vòng tay của ta là vĩnh viễn vì ngươi mà rộng mở !! Đến, để ta hâm nóng thân thể, sưởi ấm cho trái tim bị thương của ngươi!”
Một tiếng huyên náo của ruồi bọ bay tới, thuận tiện còn mở ra đôi cánh ruồi bọ của hắn ra, làm ra vẻ muốn bổ nhào tới.
“Tránh ra.” Lãnh Diệu Liên lạnh lùng nói, nhánh cây trong tay “vừa vặn” để ở ngay yết hầu của Cửu Linh, chỉ cần hơi dùng một chút lực, tiếng huyên náo ồn ào kia liền biến mất trên thế giới này.
“Được, không thành vấn đề.”, Cửu Linh cười ha ha, sau đó lùi lại hai bước.
Tuy rằng trong lòng hắn, hoàn toàn không phải nghĩ đến chuyện như vậy– bởi vì con điểu ngu xuẩn kia rốt cục cũng bị đuổi đi , mà nói khinh công, mình chỉ cần nói là thứ hai, thì liền không ai có thể trên đầu hắn xưng thứ nhất. Cho nên, thiếu chủ thân ái của hắn vừa không thể bay đến độ cao hắn không với tới, cũng không thoát khỏi hắn, nếu bây giờ mà không dây dưa, thì còn đợi đến lúc nào?!
Chỉ cần chờ đợi cơ hội tốt, đợi cho đến khi thiếu chủ tịch mịch, chính mình liền có thể công chiếm một chút trái tim của tiểu liên liên thân ái. . . nhân tiện. . . còn có thân thể!
“Thiếu chủ, hoàng đế bệ hạ thương vân đưa tới thư, muốn mời ngài đang tham gia đại yến sau này” Một bóng dáng màu đen từ bên cạnh chợt hiện ra.
“Không đi.” Hắn lạnh nhạt nói.
“. . . Thế nhưng người hắn phái đến còn nói, vì ngài chuẩn bị hơn mười mỹ nhân cùng tước vị nhất phẩm hầu, hy vọng ngài có thể vui lòng nhận cho.”
“Ngươi nghe không hiểu của ta nói sao?”
Lãnh ý trong đôi mắt Lãnh Diệu Liên ngày càng sâu. Tư Đồ Sương đổ thực thật đúng là đão lộn mọi chuyện đem mình trở thành như vậy, một con sâu trở mình một cái liền muốn biến thành một con rồng?
Buồn cười.
Không chỉ có đem chủ ý đánh tới người Tư Đồ hoàng vũ, mà còn tham lam muốn bắt lấy tiểu bọt nhi.
Người tham lam, vì sao lúc nào cũng không rút được kinh nghiệm.
Những thứ không thuộc về mình, vì sao phải ép buộc?
“Thiếu chủ, đại sứ Kì Quốc phái người đến mời ngài đi hoàng cung một lần” Đột nhiên, bên cạnh lại xuất hiện ra một cái bóng màu đen:“Còn có Vị Ương quốc, Nhiễm quốc, Việt quốc, bọn họ đều phái người đến, muốn mời ngài…”
“ . . . Thú vị.”
Khóe miệng Lãnh Diệu Liên lạnh lùng cong lên, xem ra thương vân này là khối thịt béo lớn, đang bị các quốc gia khác gắt gao nhìn chằm chằm.
Cho dù chính mình không ra tay, xem ra kia một đám sói điều đói khát đã không kịp chờ.
Tư Đồ Sương cái tên phế vật.. .
Hiện tại thì để cho hắn lại đắc ý thêm một chút nữa. . . Sau một thời gian, từ từ làm cho hắn đang hưởng thụ ở trên cao rơi xuống đất một phen, một loại vui sướng cực hạn mà lại tàn khốc nhất
*********************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ***********************
Thời gian vút bay, mùa hè ngày nắng đảo mắt, gian liền đã muốn tiến nhập vào đông.
Trong lúc bụng của Hạ Ngữ Mạt ngày càng rõ ràng, Hạ Cẩm Thần thì lại lo lắng đứng ở ngoài phòng sinh, nghe tiếng thét chói tai thống khiết trong phòng, cùng tiếng an ủi không ngừng của bà mụ.
Bích Dao sắp sinh.
Từ lúc cổ độc của nàng càng phát ra gay gắt, có thể giữ cho thanh tỉnh ngày càng ít, nàng vừa thấy hắn sẽ gặp phát động công kích. Hắn lo lắng sẽ làm đứa nhỏ bị thương, từ đó về sau không hề xuất hiện ở trước mặt nàng. Chỉ cho người hầu cẩn thận hầu hạ, chính mình thì lại đi theo từ xa.
Hắn tìm rất nhiều cổ sư thay nàng chẩn đoán, đáng tiếc không ai có thể hoàn toàn có thể cởi bỏ cổ thuật.
Nhưng mà trong đó có một cổ sư nói cho hắn, vì vậy cổ thuật là loại cổ cũng không hoàn toàn bị người dùng dược áp chế, chỉ cần tìm được người hạ cổ, lấy một ít tiên huyết (máu tươi) của cỗ, cho nàng ăn vào, liền có thể giải cổ. Mà còn có một loại phương pháp khác, là làm cho người trúng cổ hoàn thành mệnh lệnh được đặt ra, cũng có thể giải cổ.
Hạ Cẩm Thần cười khổ, sợ là mệnh lệnh của người nọ truyền ra, là muốn giết mình. . .
Sau khi hắn an táng cha, một bên tìm kiếm nam tử hạ cổ, một bên chính là nghe ngóng tung tích Tư Đồ Hoàng Vũ.
Hạ Cẩm Thần trong lòng áy náy, hắn thực có lỗi với Bích Dao, có lỗi với phụ thân mình. Hắn cũng không tính báo thù, bởi vì hắn biết phụ thân hắn vì chuộc tội mà chết.
Mà báo ứng kế tiếp, cũng đến trên người hắn.
Nhưng mà hắn bây giờ chưa thể chết, hắn còn muốn muốn biết rõ ràng một việc. Nhưng là, cho dù đã biết sự thật, vậy thì sao chứ?
Hắn mím chặt môi nhìn gian phòng đang truyền ra từng trận đau nhức. Hắn đã có thê tử, lập tức cũng muốn có được hài tử của chính mình, nhưng là vì sao còn có thể đối nữ tử kia quyến luyến không quên?
Cho dù, nàng có một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn còn có thể nghĩa vô phản cố (không chùn bước) nói cho nàng biết hắn còn yêu nàng?
/200
|