Người phụ nữ đẹp đến chết mà vẫn cứ mong mỏi một lời yêu thật lòng
- Mẹ đang ở đâu thế ạ?
- Mẹ đang trên đường về. Bé Thảo ngủ trước đi nghe.
- Không! Con chờ mẹ về cơ. Mà mẹ Lan nhớ lấy hình chụp hôm đi chơi Noel và ở sở thú nữa nhé!
- Ừ! Mẹ đang ôm bức hình trong tay nè! Hình đẹp lắm, lát mẹ về, mẹ bảo cậu Lộc treo vào phòng ngủ, để đêm nào mẹ con mình cũng thấy ba Minh nghe.
- Dạ. Trời mưa, mẹ đi đường cẩn thận nhé mẹ.
- …
Chưa kịp trả lời lại cho con bé, Tâm Lan hốt hoảng chạy vội ra phía đường chỉ để giữ lại bức hình khổ lớn.
Một chiếc xe phóng nhanh trong đêm mưa đã vô tình cuốn theo bức hình văng ra xa khỏi người cô. Một chiếc xe khác bất ngờ xuất hiện trong màn mưa mờ ảo cũng đang lao về phía trước. Cô cũng lao ra quá nhanh, giống như chiếc lá vừa rụng bị gió quất thổi tung ra giữa lòng đường. Phanh xe dường như chẳng còn tác dụng nữa, đôi chân cô chỉ còn biết đuổi kịp theo bức hình.
Và cứ thế lao ra.
Nhiều người đi bộ đứng sững lại như vừa được chứng kiến một cảnh phim quay nhanh mà tiếng người đạo diễn thì đang la hét “cắt, cắt” ầm ĩ.
Giây phút này, trong mắt cô chỉ còn là bức hình khổ lớn kia. Đó là thứ duy nhất cô có thể mang về cho con gái trong đêm nay. Nếu không, nó sẽ khóc, nó sẽ lại nghĩ, mẹ của nó chỉ toàn nói dối nó.
Khoảng cách với bức hình chỉ còn là vài gang tay nhỏ. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ hân hoan. Cô nghĩ đến cả ánh mắt trong veo và nụ cười trong vắt khi Nguyên Thảo nhìn thấy bức hình, hay niềm vui sướng khi nó chạm tay vào từng đường nét trên khuôn mặt của ba Minh và chỉ trỏ vào bụng cô mà ngô nghê hỏi: “Bé búp bê đang ở đó có nhìn thấy ba Minh không mẹ?”.
Tâm Lan như nhận ra đang có điều gì đó bất ổn. Cô quay phắt đầu lại, sự hoảng hốt in hằn trong đôi mắt cô. Bàn tay giữ lấy bức hình trở nên cứng đờ. Cô nghe thấy tiếng phanh xe gấp và tiếng còi xe ầm ĩ xung quanh. Cô nhìn thấy những bóng đèn ô tô, xe máy sáng chói cùng hắt về phía mình… Mắt cô như mờ đi. Nước mưa đổ xuống làm người cô ướt sũng…
Tiếng ma sát giữa cơ thể yếu mềm của Tâm Lan và lốp xe cao su vang lên rợn người.
Cô nhìn thấy những chiếc xe vẫn lướt đi. Cô thấy những bóng người và tiếng bước chân bì bõm trong lòng đường ngập nước đang đổ dồn về phía mình. Cô thấy bụng mình đau nhói và đưa tay chạm xuống phần váy nơi cửa mình. Đôi mắt cô dần dần nhòe đi khi nhìn thấy bàn tay nhuộm một màu máu đỏ. Mùi máu tanh nồng bắt đầu phả ra xunng quanh cô.
Cô nằm sõng soài giữa lòng đường lớn. Cố nhổm người dậy, thân hình cô lại đổ ập xuống mặt đường sũng nước. Đôi mắt khép lại và đôi môi chuyển sang màu tái nhợt…
Bức hình mà Tâm Lan cố nhoài người để níu giữ bị vỡ một mảng kính. Những giọt nước mưa đang cố len lỏi luồn qua kẽ vỡ, chảy vào và thấm ướt….
- Hoàng Minh… Nguyên Thảo…
Tâm Lan gọi tên anh, tên con thảm thiết nhưng không có giọng nói nào đáp lại trong đám người vây vòng trong vòng ngoài kia…
Mọi thứ như mờ dần trước đôi mắt còn lộ rõ sự hoảng hốt của cô. Tất cả chỉ là ảo ảnh hay những lời nói còn vang vọng từ những cuộc hội thoại trước kia của đám người đi đường đang vây lấy.
Cô mong manh yếu đuối như loài thiên nga trắng đang nằm bất động chờ cái chết. Sự lạnh lẽo của đêm mưa chụp xuống cướp đi nụ cười rạng rỡ và vẻ đẹp thường ngày, thay vào đó là dáng người nằm co quắp trên mặt đường với dòng máu tuôn ra không ngừng chảy.
Cô lẩm bẩm: “Ai dắt em đi qua nỗi đau? Ai dắt em đi qua nỗi đau?…”
- Tâm Lan! Em không sao chứ? Tâm Lan…
Bình Nguyên đã định sẵn là phải lái chiếc xe lao nhanh trước khi đám người đi đường vây kín lại để chạy trốn vụ tai nạn do mình vừa gây ra. Nhưng trong ánh đèn mờ nhạt của thành phố, anh đã kịp nhận ra người bạn Tâm Lan mới quen hôm nào. Sự hốt hoảng theo bản năng của con người đã kịp hối thúc anh phải quay ngược đầu xe lại.
Vừa nâng người cô dậy lao tới chiếc xe đang đậu bên vệ đường, anh vừa gọi tên cô thảm thiết.
Những đám người xung quanh chỉ còn biết hỏi han nhau:
- Bạn hả? Hay vợ? Nhanh nhanh tới bác sĩ ngay đi.
- Bồ rồi. Vợ con gì chứ? Nửa đêm nửa hôm ra đường thế này cơ mà. – Một người ác ý khác khẽ lên tiếng mỉa mai.
Vậy đấy, thế giới chẳng bao giờ hết những chuyện phiền hà. Con người ta còn chẳng thể hiểu tình yêu của chính mình nhưng lại vẫn thích tìm hiểu và đưa ra những lời nhận xét hà khắc đối với tình yêu của những người xung quanh. Thế giới là một nơi hỗn độn, đầy rẫy rắc rối và cả những tình người dối gian.
- Hoàng Minh… – Tâm Lan siết chặt bàn tay lạnh toát của Bình Nguyên, cô cố nở một nụ cười gượng tỏ vẻ viên mãn và hạnh phúc tròn đầy. – Em sẽ không sao đâu, ngay cả ở giây phút nguy hiểm nhất của cuộc đời, em vẫn có anh ở bên cạnh đấy thôi. Như thế… – Tâm Lan ngừng lại vài giây… – Như thế là em mãn nguyện lắm rồi.
- Tâm Lan. Anh xin lỗi. Em đừng sợ. Anh sẽ ở bên cạnh em mà.
Bình Nguyên lúng túng. Anh siết chặt lấy cơ thể lạnh toát của cô đang run lên bần bật.
- Anh hứa chứ…? Anh Minh?
- Ừ! Anh hứa! Bởi vì anh yêu em!
- Thật không? – Tâm Lan gắng mở mắt lớn hơn để nhìn anh thêm rõ. Cô gắng căng tai hơn, để nghe lời “yêu” từ anh là thật…
- Thật! Anh yêu em!
- Dù sao thì… em vẫn yêu cái cách… mà anh đã làm em đau.
Và Tâm Lan mỉm cười, đôi mắt nhắm nghiền lại ngay sau đó. Ở khóe môi cô có dính vài giọt máu chảy ra đang tím thâm lại, làn da cũng nhợt đi, và bất động.
Bình Nguyên hốt hoảng gọi tên cô suốt chặng đường tới bệnh viện thành phố. Anh ra sức lay người cô. Anh tuyệt vọng gào thét tên cô… Nhưng Tâm Lan vẫn không mở mắt nhìn anh. Đôi môi trắng nhợt kia không hề cử động… Máu trên người cô vẫn không ngừng chảy. Anh phát hiện ra, cô đang mang bầu khoảng vài tháng… Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Anh đã gây ra chuyện gì thế này? Trong phút chốc, mọi thứ trở nên tối đen và không còn cảm giác.
Quá trễ rồi, người phụ nữ đẹp đến chết mà vẫn cứ mong mỏi một lời yêu thật lòng…
Vào ngày làm lễ Tốt Khốc, Bình Nguyên ghé qua nhà thắp nén nhang cho Tâm Lan. Anh ăn mặc giản dị, mái tóc cắt ngắn kiểu một phân, mặt mày sáng sủa lộ rõ sự thông minh và thuộc vào lớp người mà con gái rất thích ngay từ lần gặp đầu tiên. Bình Nguyên nói lời xin lỗi, anh bày tỏ sự cảm thông với Hoàng Minh rồi ra về rất nhanh sau khi đó.
Hoàng Minh cảm thấy lạ. Anh không thể tìm thấy nét mặt Bình Nguyên biểu hiện gì là người đang hẹn hò với Tâm Lan cả. Họ cùng ngồi trong quán café, cùng chụm đầu vào nhau cười nói vui vẻ. Nhưng nét mặt Bình Nguyên lại quá ư là kì lạ khiến anh không thể nào tìm thấy một chút gì ảnh hưởng về cái chết bất ngờ của Tâm Lan mà chính Bình Nguyên lại là người gây ra vụ tai nạn đó.
Phải chăng, anh ta cũng đang lén lút ngoại tình, giống như anh đã từng thế?
***
Hoàng Minh ngồi gần như bất động tại quán café Petite Fille – cô gái nhỏ.
Bức tranh ngay cửa quán đã được thay bằng bức tranh mới “Tiên nữ và thỏ ngọc, được thực hiện bởi: Justin”.
Bằng vốn sống bảy năm tại Việt Nam, Justin hào hứng kể chuyện: “Rất tình cờ trong những ngày tháng sống tại Việt Nam. “Tiên nữ và thỏ ngọc” dường như là bức hình mà tôi tâm đắc nhất. Cô gái thật đẹp, một nét đẹp đậm chất Việt Nam. Dáng người thanh mảnh trong bộ đầm trắng bởi những bước đi uyển chuyển trên đường phố. Phía sau là chú mèo trắng muốt với lớp lông mềm mại. Nó giống như thỏ ngọc chỉ có trong những trang truyền thuyết. Tôi rất hy vọng sẽ gặp được cô gái này. Mong một ngày đến Petite Fille, cô ấy sẽ nhận ra mình chính là nhân vật trong bức tranh đó. Tôi rất tin vào duyên số”.
Hoàng Minh lẩm nhẩm lại những câu thơ trong bài: “Sài Gòn chiều tan tác dưới cơn mưa” của nhà thơ Cao Thoại Châu. Anh nhìn ngắm từng đường nét trên bức vẽ “Tiên nữ và thỏ ngọc”.
“Sài Gòn cơn mưa đầu mùa hạ
Nhấn chìm không biết mấy cơn đau
Những phiền muộn riêng tư
Quặn thắt trong lòng không nơi trú ẩn”.
Không lâu sau, tại khu vườn nhà Hoàng Minh mọc lên một loài hoa rất lạ, màu trắng, rất thơm. Điều kì lạ là, thân cây hoa thật mỏng, lớn ngổng lên và cuộn thân mình giống như một dấu hỏi. Những người hàng xóm xung quanh rỉ tai nhau và gọi đó là hoa Tâm Lan, cuộc đời cô khổ hạnh và đau đớn khi yêu phải một người đàn ông có quá khứ, để rồi giống như một dấu hỏi lặng không lời giải đáp: “Ai dắt em đi qua nỗi đau?”.
******************** THE END **********************
- Mẹ đang ở đâu thế ạ?
- Mẹ đang trên đường về. Bé Thảo ngủ trước đi nghe.
- Không! Con chờ mẹ về cơ. Mà mẹ Lan nhớ lấy hình chụp hôm đi chơi Noel và ở sở thú nữa nhé!
- Ừ! Mẹ đang ôm bức hình trong tay nè! Hình đẹp lắm, lát mẹ về, mẹ bảo cậu Lộc treo vào phòng ngủ, để đêm nào mẹ con mình cũng thấy ba Minh nghe.
- Dạ. Trời mưa, mẹ đi đường cẩn thận nhé mẹ.
- …
Chưa kịp trả lời lại cho con bé, Tâm Lan hốt hoảng chạy vội ra phía đường chỉ để giữ lại bức hình khổ lớn.
Một chiếc xe phóng nhanh trong đêm mưa đã vô tình cuốn theo bức hình văng ra xa khỏi người cô. Một chiếc xe khác bất ngờ xuất hiện trong màn mưa mờ ảo cũng đang lao về phía trước. Cô cũng lao ra quá nhanh, giống như chiếc lá vừa rụng bị gió quất thổi tung ra giữa lòng đường. Phanh xe dường như chẳng còn tác dụng nữa, đôi chân cô chỉ còn biết đuổi kịp theo bức hình.
Và cứ thế lao ra.
Nhiều người đi bộ đứng sững lại như vừa được chứng kiến một cảnh phim quay nhanh mà tiếng người đạo diễn thì đang la hét “cắt, cắt” ầm ĩ.
Giây phút này, trong mắt cô chỉ còn là bức hình khổ lớn kia. Đó là thứ duy nhất cô có thể mang về cho con gái trong đêm nay. Nếu không, nó sẽ khóc, nó sẽ lại nghĩ, mẹ của nó chỉ toàn nói dối nó.
Khoảng cách với bức hình chỉ còn là vài gang tay nhỏ. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ hân hoan. Cô nghĩ đến cả ánh mắt trong veo và nụ cười trong vắt khi Nguyên Thảo nhìn thấy bức hình, hay niềm vui sướng khi nó chạm tay vào từng đường nét trên khuôn mặt của ba Minh và chỉ trỏ vào bụng cô mà ngô nghê hỏi: “Bé búp bê đang ở đó có nhìn thấy ba Minh không mẹ?”.
Tâm Lan như nhận ra đang có điều gì đó bất ổn. Cô quay phắt đầu lại, sự hoảng hốt in hằn trong đôi mắt cô. Bàn tay giữ lấy bức hình trở nên cứng đờ. Cô nghe thấy tiếng phanh xe gấp và tiếng còi xe ầm ĩ xung quanh. Cô nhìn thấy những bóng đèn ô tô, xe máy sáng chói cùng hắt về phía mình… Mắt cô như mờ đi. Nước mưa đổ xuống làm người cô ướt sũng…
Tiếng ma sát giữa cơ thể yếu mềm của Tâm Lan và lốp xe cao su vang lên rợn người.
Cô nhìn thấy những chiếc xe vẫn lướt đi. Cô thấy những bóng người và tiếng bước chân bì bõm trong lòng đường ngập nước đang đổ dồn về phía mình. Cô thấy bụng mình đau nhói và đưa tay chạm xuống phần váy nơi cửa mình. Đôi mắt cô dần dần nhòe đi khi nhìn thấy bàn tay nhuộm một màu máu đỏ. Mùi máu tanh nồng bắt đầu phả ra xunng quanh cô.
Cô nằm sõng soài giữa lòng đường lớn. Cố nhổm người dậy, thân hình cô lại đổ ập xuống mặt đường sũng nước. Đôi mắt khép lại và đôi môi chuyển sang màu tái nhợt…
Bức hình mà Tâm Lan cố nhoài người để níu giữ bị vỡ một mảng kính. Những giọt nước mưa đang cố len lỏi luồn qua kẽ vỡ, chảy vào và thấm ướt….
- Hoàng Minh… Nguyên Thảo…
Tâm Lan gọi tên anh, tên con thảm thiết nhưng không có giọng nói nào đáp lại trong đám người vây vòng trong vòng ngoài kia…
Mọi thứ như mờ dần trước đôi mắt còn lộ rõ sự hoảng hốt của cô. Tất cả chỉ là ảo ảnh hay những lời nói còn vang vọng từ những cuộc hội thoại trước kia của đám người đi đường đang vây lấy.
Cô mong manh yếu đuối như loài thiên nga trắng đang nằm bất động chờ cái chết. Sự lạnh lẽo của đêm mưa chụp xuống cướp đi nụ cười rạng rỡ và vẻ đẹp thường ngày, thay vào đó là dáng người nằm co quắp trên mặt đường với dòng máu tuôn ra không ngừng chảy.
Cô lẩm bẩm: “Ai dắt em đi qua nỗi đau? Ai dắt em đi qua nỗi đau?…”
- Tâm Lan! Em không sao chứ? Tâm Lan…
Bình Nguyên đã định sẵn là phải lái chiếc xe lao nhanh trước khi đám người đi đường vây kín lại để chạy trốn vụ tai nạn do mình vừa gây ra. Nhưng trong ánh đèn mờ nhạt của thành phố, anh đã kịp nhận ra người bạn Tâm Lan mới quen hôm nào. Sự hốt hoảng theo bản năng của con người đã kịp hối thúc anh phải quay ngược đầu xe lại.
Vừa nâng người cô dậy lao tới chiếc xe đang đậu bên vệ đường, anh vừa gọi tên cô thảm thiết.
Những đám người xung quanh chỉ còn biết hỏi han nhau:
- Bạn hả? Hay vợ? Nhanh nhanh tới bác sĩ ngay đi.
- Bồ rồi. Vợ con gì chứ? Nửa đêm nửa hôm ra đường thế này cơ mà. – Một người ác ý khác khẽ lên tiếng mỉa mai.
Vậy đấy, thế giới chẳng bao giờ hết những chuyện phiền hà. Con người ta còn chẳng thể hiểu tình yêu của chính mình nhưng lại vẫn thích tìm hiểu và đưa ra những lời nhận xét hà khắc đối với tình yêu của những người xung quanh. Thế giới là một nơi hỗn độn, đầy rẫy rắc rối và cả những tình người dối gian.
- Hoàng Minh… – Tâm Lan siết chặt bàn tay lạnh toát của Bình Nguyên, cô cố nở một nụ cười gượng tỏ vẻ viên mãn và hạnh phúc tròn đầy. – Em sẽ không sao đâu, ngay cả ở giây phút nguy hiểm nhất của cuộc đời, em vẫn có anh ở bên cạnh đấy thôi. Như thế… – Tâm Lan ngừng lại vài giây… – Như thế là em mãn nguyện lắm rồi.
- Tâm Lan. Anh xin lỗi. Em đừng sợ. Anh sẽ ở bên cạnh em mà.
Bình Nguyên lúng túng. Anh siết chặt lấy cơ thể lạnh toát của cô đang run lên bần bật.
- Anh hứa chứ…? Anh Minh?
- Ừ! Anh hứa! Bởi vì anh yêu em!
- Thật không? – Tâm Lan gắng mở mắt lớn hơn để nhìn anh thêm rõ. Cô gắng căng tai hơn, để nghe lời “yêu” từ anh là thật…
- Thật! Anh yêu em!
- Dù sao thì… em vẫn yêu cái cách… mà anh đã làm em đau.
Và Tâm Lan mỉm cười, đôi mắt nhắm nghiền lại ngay sau đó. Ở khóe môi cô có dính vài giọt máu chảy ra đang tím thâm lại, làn da cũng nhợt đi, và bất động.
Bình Nguyên hốt hoảng gọi tên cô suốt chặng đường tới bệnh viện thành phố. Anh ra sức lay người cô. Anh tuyệt vọng gào thét tên cô… Nhưng Tâm Lan vẫn không mở mắt nhìn anh. Đôi môi trắng nhợt kia không hề cử động… Máu trên người cô vẫn không ngừng chảy. Anh phát hiện ra, cô đang mang bầu khoảng vài tháng… Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Anh đã gây ra chuyện gì thế này? Trong phút chốc, mọi thứ trở nên tối đen và không còn cảm giác.
Quá trễ rồi, người phụ nữ đẹp đến chết mà vẫn cứ mong mỏi một lời yêu thật lòng…
Vào ngày làm lễ Tốt Khốc, Bình Nguyên ghé qua nhà thắp nén nhang cho Tâm Lan. Anh ăn mặc giản dị, mái tóc cắt ngắn kiểu một phân, mặt mày sáng sủa lộ rõ sự thông minh và thuộc vào lớp người mà con gái rất thích ngay từ lần gặp đầu tiên. Bình Nguyên nói lời xin lỗi, anh bày tỏ sự cảm thông với Hoàng Minh rồi ra về rất nhanh sau khi đó.
Hoàng Minh cảm thấy lạ. Anh không thể tìm thấy nét mặt Bình Nguyên biểu hiện gì là người đang hẹn hò với Tâm Lan cả. Họ cùng ngồi trong quán café, cùng chụm đầu vào nhau cười nói vui vẻ. Nhưng nét mặt Bình Nguyên lại quá ư là kì lạ khiến anh không thể nào tìm thấy một chút gì ảnh hưởng về cái chết bất ngờ của Tâm Lan mà chính Bình Nguyên lại là người gây ra vụ tai nạn đó.
Phải chăng, anh ta cũng đang lén lút ngoại tình, giống như anh đã từng thế?
***
Hoàng Minh ngồi gần như bất động tại quán café Petite Fille – cô gái nhỏ.
Bức tranh ngay cửa quán đã được thay bằng bức tranh mới “Tiên nữ và thỏ ngọc, được thực hiện bởi: Justin”.
Bằng vốn sống bảy năm tại Việt Nam, Justin hào hứng kể chuyện: “Rất tình cờ trong những ngày tháng sống tại Việt Nam. “Tiên nữ và thỏ ngọc” dường như là bức hình mà tôi tâm đắc nhất. Cô gái thật đẹp, một nét đẹp đậm chất Việt Nam. Dáng người thanh mảnh trong bộ đầm trắng bởi những bước đi uyển chuyển trên đường phố. Phía sau là chú mèo trắng muốt với lớp lông mềm mại. Nó giống như thỏ ngọc chỉ có trong những trang truyền thuyết. Tôi rất hy vọng sẽ gặp được cô gái này. Mong một ngày đến Petite Fille, cô ấy sẽ nhận ra mình chính là nhân vật trong bức tranh đó. Tôi rất tin vào duyên số”.
Hoàng Minh lẩm nhẩm lại những câu thơ trong bài: “Sài Gòn chiều tan tác dưới cơn mưa” của nhà thơ Cao Thoại Châu. Anh nhìn ngắm từng đường nét trên bức vẽ “Tiên nữ và thỏ ngọc”.
“Sài Gòn cơn mưa đầu mùa hạ
Nhấn chìm không biết mấy cơn đau
Những phiền muộn riêng tư
Quặn thắt trong lòng không nơi trú ẩn”.
Không lâu sau, tại khu vườn nhà Hoàng Minh mọc lên một loài hoa rất lạ, màu trắng, rất thơm. Điều kì lạ là, thân cây hoa thật mỏng, lớn ngổng lên và cuộn thân mình giống như một dấu hỏi. Những người hàng xóm xung quanh rỉ tai nhau và gọi đó là hoa Tâm Lan, cuộc đời cô khổ hạnh và đau đớn khi yêu phải một người đàn ông có quá khứ, để rồi giống như một dấu hỏi lặng không lời giải đáp: “Ai dắt em đi qua nỗi đau?”.
******************** THE END **********************
/28
|