Phòng làm việc rộng lớn lại yên tĩnh, cả hô hấp cũng có thể nghe rõ ràng, qua hồi lâu, Trịnh Duyệt Nhan mới miễn cưỡng tìm về thanh âm của mình: Chụp lúc nào?
- Đã lâu lắm rồi, hừ! – Trầm Hàn Sanh bi phẫn không kiềm chế được, hai tay đè lên bàn, chống đỡ thân thể mình: Hắn đã sớm đề phòng ngày này đến, đã sớm đề phòng rồi... Tôi dám khẳng định, mấy năm nay kết hôn với Tòng Y, hắn chưa từng ngủ yên, bởi vì hắn biết, hết thảy hắn có là do trộm được, nói không chừng ngày nào đó phải trả lại, bởi vì hắn biết rõ bản thân là một kẻ trộm! Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng... Hắn sợ Tòng Y khôi phục ký ức, sau đó bỏ hắn đi, hắn sợ người yêu thật sự của Tòng Y tìm tới cửa!
Tất cả những điều nàng nói, đối với Trịnh Duyệt Nhan là lượng tin tức vô cùng lớn, Trịnh Duyệt Nhan cảm giác mình cần một ly cà phê để tập trung lại, thế nhưng nàng vừa mới chuẩn bị ấn phím gọi thư ký, suy nghĩ một chút, tay lại từ giữa không trung buông ra: Hàn Sanh, chị xác định... Đôi mắt đẹp hơi rũ xuống, tựa hồ có chút khó mở miệng: Cái này, là chụp trong tình huống nào? Là một mình làm, lúc vợ chồng đang tình thú?
Hàm răng trắng noãn của Trầm Hàn Sanh cắn thật chặt môi dưới, cho đến khi một vị tinh ngọt rớm vào trong miệng, mới chậm rãi buông ra: Từ trong hình xem, Tòng Y cũng không biết chuyện, hơn nữa CD đã qua xử lý, từ đầu đến cuối không có hiện ra mặt tên nam nhân, mà Tòng Y lại hoàn toàn bại lộ trên ống kính, ngay cả mặt mũi biểu cảm đều... Nói đến đây, nàng lại không cách nào nói hết, đỏ mắt nhìn Trịnh Duyệt Nhan: Hắn còn cầm cái này tới uy hiếp tôi, nhưng em nói thật cho tôi biết, là chụp trong tình huống nào?
Chân mày lá liễu của Trịnh Duyệt Nhan khóa chặt, nói: Hắn có phải nói với chị, hắn có chứng cứ Tòng Y và chị đồng tính, coi như đây là Tòng Y ngoại tình, căn bản không cách nào tranh quyền nuôi nấng Tuyết nhi với hắn, quyền nuôi nấng không tranh được, Tòng Y cũng sẽ không cam tâm tình nguyện ly hôn? Dù cho Tòng Y ngay cả con gái cũng không muốn tranh, muốn ở cùng chị, hắn cũng sẽ không bỏ qua hai người, hắn cần CD và ảnh chụp làm thứ để rêu rao, khiến Tòng Y thân bại danh liệt, không cách nào đứng vững?
- Trên căn bản là như vậy.
- Quả thật là kiềm lư kỹ cùng rồi, thủ đoạn bẩn thỉu. – Thân thể Trịnh Duyệt Nhan hơi ngửa ra sau, tựa vào ghế, khe khẽ thở dài: Cơ mà, đối phó loại người như chị, cũng hữu hiệu nhất.
* Kiềm lư kỹ cùng: chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói: phải dũng cảm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dẫm.
Trầm Hàn Sanh thở hắt ra, quyết định cho Trịnh Duyệt Nhan một ít kích thích: Hắn sẽ múa động tác võ thuật đẹp mắt, vừa uy hiếp ta, vừa diễn trò với Tòng Y, nói đồng ý hòa bình ly hôn và buông tha quyền nuôi nấng con, chỉ cần Tòng Y lại giả vờ cùng hắn làm vợ chồng ân ái một năm rưỡi, bởi vì cha em đã từng đồng ý hỗ trợ hắn phát triển sự nghiệp, hắn sợ nếu ly hôn, không còn là thân thích, cha em sẽ không làm tròn lời hứa.
Nói xong, nàng nhìn lén nhìn Trịnh Duyệt Nhan, quả thấy con ngươi bén nhọn lóe lên, nhưng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, lại khôi phục bình tĩnh và biếng nhác như trước, cũng không tìm được một chút sóng gợn. Trầm Hàn Sanh hít mũi một cái, tiến lên khẽ khẩn cầu: Duyệt Nhan, tôi biết chuyện chúng ta chia tay không phải là vui vẻ gì, nếu không phải cùng đường, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không tới tìm em, tôi không muốn nói tới quan hệ chị em của em và Tòng, tôi chỉ cầu em giúp tôi một chút, tôi thừa nhận bản thân vô dụng, ngoại trừ tìm em xin giúp đỡ, tôi nghĩ không ra cách khác.
Trịnh Duyệt Nhan ngắm nghĩa bút ngòi vàng trong tay, không đếm xỉa hỏi: Chị muốn tôi giúp chị thế nào?
- Hủy tất cả thứ trong tay Tào Vân Tuấn, bất kể là CD gốc hay bản sao.
- Chỉ như vậy?
- Còn có... tôi nghĩ cái này đối với em mà nói có thể cũng rất khó khăn. – Trầm Hàn Sanh chần chờ một chút, thanh âm hơi nghẹn ngào nói: Nếu như em có cách khiến tên súc sinh kia và Tòng Y nhanh ly hôn, giải quyết vấn đề quyền nuôi nấng Tuyết nhi... Dù thế nào, em có thể thử một lần được không?
- Ừ, giúp một tay mà chẳng ít ỏi gì nhỉ. – Trịnh Duyệt Nhan nghiêng đầu, cười nhạt: Thế nhưng Hàn Sanh, nếu như tôi giúp chị, chị có thể cho hồi báo gì cho tôi?
Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, giọng nói hết sức đắng chát: Duyệt Nhan, tôi không biết mình có thể hồi báo gì cho em, tôi chỉ ôm một chút hi vọng đến cầu xim em, nếu như em có thể giúp tôi giải quyết những thứ này, dù cho em muốn mạng tôi, tôi cũng lập tức cho em.
Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu, khóe miệng kéo lên một chút: Tôi không muốn mạng chị, chỉ cần chị đồng ý với tôi làm một hai chuyện mà thôi.
Trầm Hàn Sanh lập tức nói: Bất kể em muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm tất cả!
Ngón tay Trịnh Duyệt Nhan nhẹ gõ tiết tấu lên tay vịn ghế da rộng lớn, trầm ngâm một lúc lâu, giơ mí mắt lên: Những thứ này mặc dù có chút phiền phức, nhưng cũng không phải quá khó giải quyết, cơ mà, chị cho tôi một ít thời gian, lần này, chị cứ ở nhà đợi tin tốt, được không?
- Ừ. – Trầm Hàn Sanh nhìn ảnh chụp và CD trên bàn, lòng nhói nhói đau nhức: Vậy những thứ này... những thứ này...
Trịnh Duyệt Nhan nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, trong lòng nổi lên cảm giác đau đớn như có như không không tự chủ được tăng dần, giọng nói lại vẫn hời hợt: Những thứ này chị lấy về, chị cứ làm theo tôi nói là được, tôi không cần xem. Mấy thứ thế này, người khác xem cũng vậy, chính chị xem cũng vậy, đối với chị mà nói đều vô cùng tàn khốc.
- Duyệt Nhan, cám ơn em... tôi đi trước. – Ghen tuông mãnh liệt xông thẳng viền mắt, Trầm Hàn Sanh vội vàng cúi đầu, luống cuống tay chân cất đồ đạc vào trong túi, vội vã xoay người. Trịnh Duyệt Nhan nhìn bóng lưng chật vật của nàng rời đi, bỗng nhiên kêu lên: Hàn Sanh...
Trầm Hàn Sanh dừng bước lại, đợi lúc lâu, mới nghe được phía sau truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng: Hàn Sanh, kỳ thực chị không cần đồng ý làm cho tôi cái gì, tôi cũng sẽ giúp chị lo liệu. Thứ nhất, dù sao chị ấy cũng là biểu tỷ tôi. Thứ hai, chị ấy cũng là nữ nhân như tôi.
- Duyệt Nhan, chuyện này với tôi mà nói lại càng quan trọng hơn, tôi đồng ý với em rồi, tuyệt đối không nuốt lời, cũng sẽ không hối hận.
- Chị cũng không hỏi tôi muốn chị làm gì sao?
Nàng hơi thẳng lưng lên: Tôi không cần hỏi, lần này, tôi sẽ không thất hứa.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn bóng dáng thon gầy đơn bạc của nàng, giật mình một hồi, sau đó thản nhiên nói: Được, chị đi đi, tôi sẽ điện thoại cho chị.
Vết dao chết quách đi, lời dặn của bác sĩ chết quách đi, âm nhạc nửa chết nửa sống trong quán rượu này cũng chết quách đi, tất cả đều chết quách đi!
Trầm Hàn Sanh ngồi bên quầy bar, một ly rồi một ly rượu mạnh, không chút nghĩ ngợi rót vào trong miệng, trong lòng nàng phẫn hận, lửa giận, bi thương, thống khổ, bị cồn tưới lên càng mạnh mẽ như lửa cháy, hừng hực thiêu đốt lồng ngực, cả người nóng tới cực điểm.
Những hình ảnh kia, vừa nghĩ tới những hình ảnh kia, tay nàng nắm ly rượu nhịn không được run, văng rượu khắp nơi, lòng càng thêm máu chảy thành sông: Thêm một ly, không pha không đá! Nàng run rẩy mở bóp da, lấy ra mấy tờ tiền mặt đặt ở trên quầy, giương tay một cái, nửa ly còn thừa trôi xuống bụng.
Sao không say? Sao càng uống càng không say? Sao càng uống, thì lòng càng khó chịu?
Trầm Hàn Sanh nhấn tắt điện thoại đang cuồng reo, trên mặt lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là Diệp Tòng Y gọi tới, đây là cuộc điện thoại thứ mười mấy? Nhớ không rõ nữa, thế nhưng, đúng là cần phải trở về, trở về tiếp tục diễn kịch, trở về giả bộ chuyện gì cũng không xảy ra, a... Trầm Hàn Sanh cật lực xuống khỏi ghế dài, một tay cầm áo khoác, lung lay lắc lư đi ra ngoài.
Đầu choáng vàng chóng mặt, thật là nặng nề, thế nhưng đầu óc chết tiệt vẫn thanh tỉnh, nàng nhớ kỹ nàng làm sao lên xe taxi, làm sao tiến thang máy, hiện tại, nàng còn nhớ rõ làm sao mở cửa, coi xem, lần sau ai còn dám nói nàng tửu lượng không tốt? Trầm Hàn Sanh mở cửa, trọng tâm không cần bằng, thân thể nghiêng về phía trước, lại phát hiện nghênh đón nàng không phải là sàn nhà lạnh như băng, mà là một cái ôm mềm mại thơm ngát, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó cố sức đứng thẳng người, dựa về phía sau một chút, rầm một tiếng, phía sau lưng truyền đến một trận đau đớn, thân thể đập vào cánh cửa.
- Cậu uống rượu?
Trong phòng không bật đèn, một mảnh đen kịt, tay Trầm Hàn Sanh chống về phía sau, dán lên cửa sắt lạnh lẽo, vừa thở hổn hển, vừa nhắm hai mắt lại, chọn lựa không để ý thanh âm ôn nhu ngọt bên tai, thế nhưng nước mắt lại từ đôi mắt đang nhắm chặt dũng mãnh tiến ra.
- Hàn Sanh, đừng giận tớ, cầu xin cậu đừng giận tớ... – Trong bóng tối, thanh âm Diệp Tòng Y nghe càng thêm bi ai, nàng ôm thật chặt cổ Trầm Hàn Sanh: Tớ cũng không đề cập tới những lời đó nữa, nếu cậu không thích, tớ không làm gì hết.
Trầm Hàn Sanh đưa tay len lén xóa đi nước mắt trên mặt, đầu mệt mỏi dựa vào cửa: Tòng Y, cậu buông.
- Hàn Sanh, tớ sẽ không đồng ý yêu cầu của hắn, chúng ta nghĩ cách khác.
- Cậu buông ra! – Trầm Hàn Sanh nỗ lực muốn ngăn tay cô, thế nhưng Diệp Tòng Y lại ôm càng chặt hơn: Hàn Sanh, tớ chỉ muốn cậu đừng rời bỏ tớ...
Trầm Hàn Sanh bỗng nhiên trở nên gắt gỏng không gì sánh được, tay nàng dùng sức đẩy tay cô ra, thuận thế Diệp Tòng Y đứng không vững, miệng thét một tiếng kinh hãi, thoáng cái ngồi bệt dưới đất. Tay Trầm Hàn Sanh lục lọi tường, nghe cạch một tiếng vang nhỏ, phòng lập tức trở nên sáng trưng.
Diệp Tòng Y ngồi dưới đất, không dám tin nhìn người đứng trước mắt, nước mắt dần dần tràn đầy viền mắt, lộ ra gương mặt mĩ lệ mà đau thương, ngọn đèn chiếu xuống càng làm rõ, càng thấy trắng bệch như tờ giấy, Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, hối hận bỗng nhiên xông lên đầu: Mình sao lại... Nàng thì thào nói nhỏ, nhìn cô một cái, lại nhìn tay của mình, không biết làm sao lui về phía sau, thế nhưng kế tiếp chân lại lảo đảo, gần như ngã sấp xuống, nàng miễn cưỡng đứng vững lại, bỗng nhiên hai tay ôm lấy mặt mình, thân thể dựa vào cánh cửa phía sau, từ từ trượt xuống.
- Hàn Sanh. – Diệp Tòng Y nhẹ nhàng khóc thút thít, thấy bộ dáng nàng như thế, bất chấp đau đớn trên người, liền muốn lết tới nâng nàng dậy.
Đính đoong, đính đoong... Chuông cửa lúc này lại đúng lúc vang lên.
- Tòng Y, bữa tiệc của Hà Na còn chưa kết thúc... – Tiểu Phương ôm Tào Ấu Tuyết, mới vừa vào cửa, lập tức nhận thấy được bầu không khí không thích hợp, hắn đứng nhìn cứng ngắc một chút ở phòng khách, nét mặt khác xa thường ngày, nửa đoạn nói được một lúc lâu mới mở miệng tiếp tục: Tuyết nhi chơi với tôi lâu nên chán chê rồi, bắt đầu đòi lên trên.
- Dì Trầm. – Tào Ấu Tuyết vừa thấy Trầm Hàn Sanh mặt mày liền rạng rỡ, vươn hai tay với nàng, Diệp Tòng Y nhìn Trầm Hàn Sanh vẫn không nhúc nhích như pho tượng gỗ đứng, đưa tay ôm con gái vào trong ngực, hôn một cái lên trán con bé: Dì Trầm mệt mỏi, mẹ ôm nhé. Tuyết nhi, con có phải là không ngoan, không nghe chú Phương nói?
Tào Ấu Tuyết bĩu môi: Không có ạ, chú Phương ngốc lắm, cũng biết mặc áo chải đầu cho búp bê.
Tiểu Phương chú ý tới Trầm Hàn Sanh khác thường, tiến lên một bước, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên mũi khẽ ngửi: Sao nồng nặc mùi rượu như vậy? Mi tâm nhăn lại, trầm giọng nói: Hàn Sanh, lẽ nào em uống rượu?
- Hai người trò chuyện, tôi mệt, đi ngủ trước. – Trầm Hàn Sanh không trả lời hắn, dao động tay, thân thể hơi loạng choạng đi vào phòng ngủ.
Tiểu Phương đột nhiên rống to hơn sau lưng nàng: Trầm Hàn Sanh, đầu óc em có vấn đề gì?! Vết dao vẫn chưa hoàn toàn khỏi đấy, vậy mà em lại chạy đi uống rượu!
Trầm Hàn Sanh không tự chủ được dừng bước lại, bóng lưng trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
- Vết dao? – Thần sắc Diệp Tòng Y đại biến: Vết dao gì?
- Em còn chưa nói với Tòng Y? – Tiểu Phương biết rõ tính cách Trầm Hàn Sanh, đối với điểm ấy cũng không tính là kinh ngạc, hắn nhún nhún vai, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tòng Y: Được rồi, em ấy không nói, giờ tôi nói! Tòng Y, em nhớ mấy tháng trước, có đêm Hàn Sanh không về nhà, sau đó ngày hôm sau em đi bệnh viện tìm, đụng phải chị hai em ấy, những gì chị ấy nói với em thế nào? Tôi cho em biết, cũng là lừa gạt em thôi... Chân tướng sự thật là đêm đó Hàn Sanh tan tầm, trên đường về nhà bị người ta đâm một dao vào bụng, lúc đó ra rất nhiều máu, mạng sống có thể mất trong tích tắc! Mấy tháng đó em ấy không phải về nhà, là nằm viện! Hắn càng nói càng kích động, đem tất cả mọi chuyện trong đầu nói ra, cuối cùng nói: Em biết việc này là ai tìm người làm chứ? Chính là cái thứ Tào Vân... Hắn nhìn Tào Ấu Tuyết một chút, cuối cùng đầu óc cũng phản ứng kịp, vội vã sửa lại: Tào súc sinh kia!
Trầm Hàn Sanh cũng không nhịn được nữa, quay đầu: Không có chứng cứ chớ nói lung tung!
Thanh âm Tiểu Phương so với nàng cao hơn gấp đôi: Vậy em nói đi, trừ hắn ra còn có thể là ai vào đây?!
Trầm Hàn Sanh phiền não đến cực điểm, châm chọc nói: May là anh không làm cảnh sát, nếu không anh sẽ thật sự dựa vào phán đoán mà phá án. Nói rồi, không để ý tới nữa hắn, bước nhanh đi vào gian phòng của mình, trở tay phịch một tiếng khép cửa phòng lại.
Diệp Tòng Y nghe những thứ này, ngơ ngác đứng đó, trong đầu rầm rầm rung động, lòng kịch liệt nôn nao, qua một lúc lâu, cô mới hít một hơi thật sâu, cúi đầu khẽ dỗ dành Tào Ấu Tuyết: Tuyết nhi ngoan, mau về nhà dì Hà Na, bây giờ đi về với chú Phương, tối nay ngủ với dì được hay không?
Tào Ấu Tuyết ôm cổ của nàng, hiển nhiên không vui: Không, con muốn ngủ với mẹ.
Diệp Tòng Y nhìn Tiểu Phương: Tiểu Phương, anh giúp tôi một tay, tôi có chuyện muốn nói với Hàn Sanh. Nói rồi, đưa Tào Ấu Tuyết cho hắn, Tiểu Phương ngầm hiểu, gật đầu, Tào Ấu Tuyết lập tức khóc lên: Không, dì Hà Na còn chưa về nhà, con muốn ở với mẹ và dì Trầm.
Tiểu Phương vội vã dỗ dành cô bé: Tuyết nhi ngoan, không khóc, dì Hà Na đã về rồi, không tin con đi với chú về xem xem, dì còn mua đồ cho con ăn đấy, đi, chúng ta mau về. Hắn ôm Tào Ấu Tuyết, hỗn loạn nháy mắt với Diệp Tòng Y, liên tục không ngừng vội vã rời khỏi.
- Cho tớ xem vết thương.
Diệp Tòng Y mặt lạnh, mở cửa phòng Trầm Hàn Sanh, xông vào như một làn gió, vặn đèn sáng, Trầm Hàn Sanh nằm trên giường, ôm lấy chăn, nhắm mắt lại nói: Không có gì đẹp mắt, Tiểu Phương làm quá thôi, không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa giờ đã khỏi hoàn toàn rồi.
Diệp Tòng Y cắn răng, tiến đến xốc chăn của nàng lên, Trầm Hàn Sanh ngồi dậy, lớn tiếng nói: Cậu làm gì? Tớ nói không sao!
Diệp Tòng Y cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng ngưng đọng nhìn nàng, đôi mắt đẹp hãy còn mang theo giọt nước mắt lại lộ ra vẻ cứng cỏi và quật cường, ánh mắt như thế, vẻ mặt quen thuộc như thế, tiếng lòng Trầm Hàn Sanh chấn động, cả người bỗng nhiên không tự chủ được mềm nhũn ra, hàm răng Diệp Tòng Y cắn môi dưới, vươn tay, run run từng chút một kéo áo thun của nàng lên, một dấu vết thấy mà đau lòng liền thình lình xuất hiện trước mắt.
- Vì sao không nói với tớ? Vì sao muốn gạt tớ? – Cô thận trọng, một lần lại một lần vuốt ve vết sẹo của nàng, giọt nước mắt lớn dần rơi xuống, thanh âm như khóc như tố, hàm chứa đè nén bi phẫn. Trầm Hàn Sanh trầm mặc hồi lâu, đẩy tay cô ra, kéo áo xuống, lại thản nhiên nói: Trước kia không muốn nói, sau lại lười nói.
- Đã lâu lắm rồi, hừ! – Trầm Hàn Sanh bi phẫn không kiềm chế được, hai tay đè lên bàn, chống đỡ thân thể mình: Hắn đã sớm đề phòng ngày này đến, đã sớm đề phòng rồi... Tôi dám khẳng định, mấy năm nay kết hôn với Tòng Y, hắn chưa từng ngủ yên, bởi vì hắn biết, hết thảy hắn có là do trộm được, nói không chừng ngày nào đó phải trả lại, bởi vì hắn biết rõ bản thân là một kẻ trộm! Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng... Hắn sợ Tòng Y khôi phục ký ức, sau đó bỏ hắn đi, hắn sợ người yêu thật sự của Tòng Y tìm tới cửa!
Tất cả những điều nàng nói, đối với Trịnh Duyệt Nhan là lượng tin tức vô cùng lớn, Trịnh Duyệt Nhan cảm giác mình cần một ly cà phê để tập trung lại, thế nhưng nàng vừa mới chuẩn bị ấn phím gọi thư ký, suy nghĩ một chút, tay lại từ giữa không trung buông ra: Hàn Sanh, chị xác định... Đôi mắt đẹp hơi rũ xuống, tựa hồ có chút khó mở miệng: Cái này, là chụp trong tình huống nào? Là một mình làm, lúc vợ chồng đang tình thú?
Hàm răng trắng noãn của Trầm Hàn Sanh cắn thật chặt môi dưới, cho đến khi một vị tinh ngọt rớm vào trong miệng, mới chậm rãi buông ra: Từ trong hình xem, Tòng Y cũng không biết chuyện, hơn nữa CD đã qua xử lý, từ đầu đến cuối không có hiện ra mặt tên nam nhân, mà Tòng Y lại hoàn toàn bại lộ trên ống kính, ngay cả mặt mũi biểu cảm đều... Nói đến đây, nàng lại không cách nào nói hết, đỏ mắt nhìn Trịnh Duyệt Nhan: Hắn còn cầm cái này tới uy hiếp tôi, nhưng em nói thật cho tôi biết, là chụp trong tình huống nào?
Chân mày lá liễu của Trịnh Duyệt Nhan khóa chặt, nói: Hắn có phải nói với chị, hắn có chứng cứ Tòng Y và chị đồng tính, coi như đây là Tòng Y ngoại tình, căn bản không cách nào tranh quyền nuôi nấng Tuyết nhi với hắn, quyền nuôi nấng không tranh được, Tòng Y cũng sẽ không cam tâm tình nguyện ly hôn? Dù cho Tòng Y ngay cả con gái cũng không muốn tranh, muốn ở cùng chị, hắn cũng sẽ không bỏ qua hai người, hắn cần CD và ảnh chụp làm thứ để rêu rao, khiến Tòng Y thân bại danh liệt, không cách nào đứng vững?
- Trên căn bản là như vậy.
- Quả thật là kiềm lư kỹ cùng rồi, thủ đoạn bẩn thỉu. – Thân thể Trịnh Duyệt Nhan hơi ngửa ra sau, tựa vào ghế, khe khẽ thở dài: Cơ mà, đối phó loại người như chị, cũng hữu hiệu nhất.
* Kiềm lư kỹ cùng: chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói: phải dũng cảm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dẫm.
Trầm Hàn Sanh thở hắt ra, quyết định cho Trịnh Duyệt Nhan một ít kích thích: Hắn sẽ múa động tác võ thuật đẹp mắt, vừa uy hiếp ta, vừa diễn trò với Tòng Y, nói đồng ý hòa bình ly hôn và buông tha quyền nuôi nấng con, chỉ cần Tòng Y lại giả vờ cùng hắn làm vợ chồng ân ái một năm rưỡi, bởi vì cha em đã từng đồng ý hỗ trợ hắn phát triển sự nghiệp, hắn sợ nếu ly hôn, không còn là thân thích, cha em sẽ không làm tròn lời hứa.
Nói xong, nàng nhìn lén nhìn Trịnh Duyệt Nhan, quả thấy con ngươi bén nhọn lóe lên, nhưng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, lại khôi phục bình tĩnh và biếng nhác như trước, cũng không tìm được một chút sóng gợn. Trầm Hàn Sanh hít mũi một cái, tiến lên khẽ khẩn cầu: Duyệt Nhan, tôi biết chuyện chúng ta chia tay không phải là vui vẻ gì, nếu không phải cùng đường, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không tới tìm em, tôi không muốn nói tới quan hệ chị em của em và Tòng, tôi chỉ cầu em giúp tôi một chút, tôi thừa nhận bản thân vô dụng, ngoại trừ tìm em xin giúp đỡ, tôi nghĩ không ra cách khác.
Trịnh Duyệt Nhan ngắm nghĩa bút ngòi vàng trong tay, không đếm xỉa hỏi: Chị muốn tôi giúp chị thế nào?
- Hủy tất cả thứ trong tay Tào Vân Tuấn, bất kể là CD gốc hay bản sao.
- Chỉ như vậy?
- Còn có... tôi nghĩ cái này đối với em mà nói có thể cũng rất khó khăn. – Trầm Hàn Sanh chần chờ một chút, thanh âm hơi nghẹn ngào nói: Nếu như em có cách khiến tên súc sinh kia và Tòng Y nhanh ly hôn, giải quyết vấn đề quyền nuôi nấng Tuyết nhi... Dù thế nào, em có thể thử một lần được không?
- Ừ, giúp một tay mà chẳng ít ỏi gì nhỉ. – Trịnh Duyệt Nhan nghiêng đầu, cười nhạt: Thế nhưng Hàn Sanh, nếu như tôi giúp chị, chị có thể cho hồi báo gì cho tôi?
Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, giọng nói hết sức đắng chát: Duyệt Nhan, tôi không biết mình có thể hồi báo gì cho em, tôi chỉ ôm một chút hi vọng đến cầu xim em, nếu như em có thể giúp tôi giải quyết những thứ này, dù cho em muốn mạng tôi, tôi cũng lập tức cho em.
Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu, khóe miệng kéo lên một chút: Tôi không muốn mạng chị, chỉ cần chị đồng ý với tôi làm một hai chuyện mà thôi.
Trầm Hàn Sanh lập tức nói: Bất kể em muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm tất cả!
Ngón tay Trịnh Duyệt Nhan nhẹ gõ tiết tấu lên tay vịn ghế da rộng lớn, trầm ngâm một lúc lâu, giơ mí mắt lên: Những thứ này mặc dù có chút phiền phức, nhưng cũng không phải quá khó giải quyết, cơ mà, chị cho tôi một ít thời gian, lần này, chị cứ ở nhà đợi tin tốt, được không?
- Ừ. – Trầm Hàn Sanh nhìn ảnh chụp và CD trên bàn, lòng nhói nhói đau nhức: Vậy những thứ này... những thứ này...
Trịnh Duyệt Nhan nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, trong lòng nổi lên cảm giác đau đớn như có như không không tự chủ được tăng dần, giọng nói lại vẫn hời hợt: Những thứ này chị lấy về, chị cứ làm theo tôi nói là được, tôi không cần xem. Mấy thứ thế này, người khác xem cũng vậy, chính chị xem cũng vậy, đối với chị mà nói đều vô cùng tàn khốc.
- Duyệt Nhan, cám ơn em... tôi đi trước. – Ghen tuông mãnh liệt xông thẳng viền mắt, Trầm Hàn Sanh vội vàng cúi đầu, luống cuống tay chân cất đồ đạc vào trong túi, vội vã xoay người. Trịnh Duyệt Nhan nhìn bóng lưng chật vật của nàng rời đi, bỗng nhiên kêu lên: Hàn Sanh...
Trầm Hàn Sanh dừng bước lại, đợi lúc lâu, mới nghe được phía sau truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng: Hàn Sanh, kỳ thực chị không cần đồng ý làm cho tôi cái gì, tôi cũng sẽ giúp chị lo liệu. Thứ nhất, dù sao chị ấy cũng là biểu tỷ tôi. Thứ hai, chị ấy cũng là nữ nhân như tôi.
- Duyệt Nhan, chuyện này với tôi mà nói lại càng quan trọng hơn, tôi đồng ý với em rồi, tuyệt đối không nuốt lời, cũng sẽ không hối hận.
- Chị cũng không hỏi tôi muốn chị làm gì sao?
Nàng hơi thẳng lưng lên: Tôi không cần hỏi, lần này, tôi sẽ không thất hứa.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn bóng dáng thon gầy đơn bạc của nàng, giật mình một hồi, sau đó thản nhiên nói: Được, chị đi đi, tôi sẽ điện thoại cho chị.
Vết dao chết quách đi, lời dặn của bác sĩ chết quách đi, âm nhạc nửa chết nửa sống trong quán rượu này cũng chết quách đi, tất cả đều chết quách đi!
Trầm Hàn Sanh ngồi bên quầy bar, một ly rồi một ly rượu mạnh, không chút nghĩ ngợi rót vào trong miệng, trong lòng nàng phẫn hận, lửa giận, bi thương, thống khổ, bị cồn tưới lên càng mạnh mẽ như lửa cháy, hừng hực thiêu đốt lồng ngực, cả người nóng tới cực điểm.
Những hình ảnh kia, vừa nghĩ tới những hình ảnh kia, tay nàng nắm ly rượu nhịn không được run, văng rượu khắp nơi, lòng càng thêm máu chảy thành sông: Thêm một ly, không pha không đá! Nàng run rẩy mở bóp da, lấy ra mấy tờ tiền mặt đặt ở trên quầy, giương tay một cái, nửa ly còn thừa trôi xuống bụng.
Sao không say? Sao càng uống càng không say? Sao càng uống, thì lòng càng khó chịu?
Trầm Hàn Sanh nhấn tắt điện thoại đang cuồng reo, trên mặt lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là Diệp Tòng Y gọi tới, đây là cuộc điện thoại thứ mười mấy? Nhớ không rõ nữa, thế nhưng, đúng là cần phải trở về, trở về tiếp tục diễn kịch, trở về giả bộ chuyện gì cũng không xảy ra, a... Trầm Hàn Sanh cật lực xuống khỏi ghế dài, một tay cầm áo khoác, lung lay lắc lư đi ra ngoài.
Đầu choáng vàng chóng mặt, thật là nặng nề, thế nhưng đầu óc chết tiệt vẫn thanh tỉnh, nàng nhớ kỹ nàng làm sao lên xe taxi, làm sao tiến thang máy, hiện tại, nàng còn nhớ rõ làm sao mở cửa, coi xem, lần sau ai còn dám nói nàng tửu lượng không tốt? Trầm Hàn Sanh mở cửa, trọng tâm không cần bằng, thân thể nghiêng về phía trước, lại phát hiện nghênh đón nàng không phải là sàn nhà lạnh như băng, mà là một cái ôm mềm mại thơm ngát, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó cố sức đứng thẳng người, dựa về phía sau một chút, rầm một tiếng, phía sau lưng truyền đến một trận đau đớn, thân thể đập vào cánh cửa.
- Cậu uống rượu?
Trong phòng không bật đèn, một mảnh đen kịt, tay Trầm Hàn Sanh chống về phía sau, dán lên cửa sắt lạnh lẽo, vừa thở hổn hển, vừa nhắm hai mắt lại, chọn lựa không để ý thanh âm ôn nhu ngọt bên tai, thế nhưng nước mắt lại từ đôi mắt đang nhắm chặt dũng mãnh tiến ra.
- Hàn Sanh, đừng giận tớ, cầu xin cậu đừng giận tớ... – Trong bóng tối, thanh âm Diệp Tòng Y nghe càng thêm bi ai, nàng ôm thật chặt cổ Trầm Hàn Sanh: Tớ cũng không đề cập tới những lời đó nữa, nếu cậu không thích, tớ không làm gì hết.
Trầm Hàn Sanh đưa tay len lén xóa đi nước mắt trên mặt, đầu mệt mỏi dựa vào cửa: Tòng Y, cậu buông.
- Hàn Sanh, tớ sẽ không đồng ý yêu cầu của hắn, chúng ta nghĩ cách khác.
- Cậu buông ra! – Trầm Hàn Sanh nỗ lực muốn ngăn tay cô, thế nhưng Diệp Tòng Y lại ôm càng chặt hơn: Hàn Sanh, tớ chỉ muốn cậu đừng rời bỏ tớ...
Trầm Hàn Sanh bỗng nhiên trở nên gắt gỏng không gì sánh được, tay nàng dùng sức đẩy tay cô ra, thuận thế Diệp Tòng Y đứng không vững, miệng thét một tiếng kinh hãi, thoáng cái ngồi bệt dưới đất. Tay Trầm Hàn Sanh lục lọi tường, nghe cạch một tiếng vang nhỏ, phòng lập tức trở nên sáng trưng.
Diệp Tòng Y ngồi dưới đất, không dám tin nhìn người đứng trước mắt, nước mắt dần dần tràn đầy viền mắt, lộ ra gương mặt mĩ lệ mà đau thương, ngọn đèn chiếu xuống càng làm rõ, càng thấy trắng bệch như tờ giấy, Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, hối hận bỗng nhiên xông lên đầu: Mình sao lại... Nàng thì thào nói nhỏ, nhìn cô một cái, lại nhìn tay của mình, không biết làm sao lui về phía sau, thế nhưng kế tiếp chân lại lảo đảo, gần như ngã sấp xuống, nàng miễn cưỡng đứng vững lại, bỗng nhiên hai tay ôm lấy mặt mình, thân thể dựa vào cánh cửa phía sau, từ từ trượt xuống.
- Hàn Sanh. – Diệp Tòng Y nhẹ nhàng khóc thút thít, thấy bộ dáng nàng như thế, bất chấp đau đớn trên người, liền muốn lết tới nâng nàng dậy.
Đính đoong, đính đoong... Chuông cửa lúc này lại đúng lúc vang lên.
- Tòng Y, bữa tiệc của Hà Na còn chưa kết thúc... – Tiểu Phương ôm Tào Ấu Tuyết, mới vừa vào cửa, lập tức nhận thấy được bầu không khí không thích hợp, hắn đứng nhìn cứng ngắc một chút ở phòng khách, nét mặt khác xa thường ngày, nửa đoạn nói được một lúc lâu mới mở miệng tiếp tục: Tuyết nhi chơi với tôi lâu nên chán chê rồi, bắt đầu đòi lên trên.
- Dì Trầm. – Tào Ấu Tuyết vừa thấy Trầm Hàn Sanh mặt mày liền rạng rỡ, vươn hai tay với nàng, Diệp Tòng Y nhìn Trầm Hàn Sanh vẫn không nhúc nhích như pho tượng gỗ đứng, đưa tay ôm con gái vào trong ngực, hôn một cái lên trán con bé: Dì Trầm mệt mỏi, mẹ ôm nhé. Tuyết nhi, con có phải là không ngoan, không nghe chú Phương nói?
Tào Ấu Tuyết bĩu môi: Không có ạ, chú Phương ngốc lắm, cũng biết mặc áo chải đầu cho búp bê.
Tiểu Phương chú ý tới Trầm Hàn Sanh khác thường, tiến lên một bước, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên mũi khẽ ngửi: Sao nồng nặc mùi rượu như vậy? Mi tâm nhăn lại, trầm giọng nói: Hàn Sanh, lẽ nào em uống rượu?
- Hai người trò chuyện, tôi mệt, đi ngủ trước. – Trầm Hàn Sanh không trả lời hắn, dao động tay, thân thể hơi loạng choạng đi vào phòng ngủ.
Tiểu Phương đột nhiên rống to hơn sau lưng nàng: Trầm Hàn Sanh, đầu óc em có vấn đề gì?! Vết dao vẫn chưa hoàn toàn khỏi đấy, vậy mà em lại chạy đi uống rượu!
Trầm Hàn Sanh không tự chủ được dừng bước lại, bóng lưng trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
- Vết dao? – Thần sắc Diệp Tòng Y đại biến: Vết dao gì?
- Em còn chưa nói với Tòng Y? – Tiểu Phương biết rõ tính cách Trầm Hàn Sanh, đối với điểm ấy cũng không tính là kinh ngạc, hắn nhún nhún vai, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tòng Y: Được rồi, em ấy không nói, giờ tôi nói! Tòng Y, em nhớ mấy tháng trước, có đêm Hàn Sanh không về nhà, sau đó ngày hôm sau em đi bệnh viện tìm, đụng phải chị hai em ấy, những gì chị ấy nói với em thế nào? Tôi cho em biết, cũng là lừa gạt em thôi... Chân tướng sự thật là đêm đó Hàn Sanh tan tầm, trên đường về nhà bị người ta đâm một dao vào bụng, lúc đó ra rất nhiều máu, mạng sống có thể mất trong tích tắc! Mấy tháng đó em ấy không phải về nhà, là nằm viện! Hắn càng nói càng kích động, đem tất cả mọi chuyện trong đầu nói ra, cuối cùng nói: Em biết việc này là ai tìm người làm chứ? Chính là cái thứ Tào Vân... Hắn nhìn Tào Ấu Tuyết một chút, cuối cùng đầu óc cũng phản ứng kịp, vội vã sửa lại: Tào súc sinh kia!
Trầm Hàn Sanh cũng không nhịn được nữa, quay đầu: Không có chứng cứ chớ nói lung tung!
Thanh âm Tiểu Phương so với nàng cao hơn gấp đôi: Vậy em nói đi, trừ hắn ra còn có thể là ai vào đây?!
Trầm Hàn Sanh phiền não đến cực điểm, châm chọc nói: May là anh không làm cảnh sát, nếu không anh sẽ thật sự dựa vào phán đoán mà phá án. Nói rồi, không để ý tới nữa hắn, bước nhanh đi vào gian phòng của mình, trở tay phịch một tiếng khép cửa phòng lại.
Diệp Tòng Y nghe những thứ này, ngơ ngác đứng đó, trong đầu rầm rầm rung động, lòng kịch liệt nôn nao, qua một lúc lâu, cô mới hít một hơi thật sâu, cúi đầu khẽ dỗ dành Tào Ấu Tuyết: Tuyết nhi ngoan, mau về nhà dì Hà Na, bây giờ đi về với chú Phương, tối nay ngủ với dì được hay không?
Tào Ấu Tuyết ôm cổ của nàng, hiển nhiên không vui: Không, con muốn ngủ với mẹ.
Diệp Tòng Y nhìn Tiểu Phương: Tiểu Phương, anh giúp tôi một tay, tôi có chuyện muốn nói với Hàn Sanh. Nói rồi, đưa Tào Ấu Tuyết cho hắn, Tiểu Phương ngầm hiểu, gật đầu, Tào Ấu Tuyết lập tức khóc lên: Không, dì Hà Na còn chưa về nhà, con muốn ở với mẹ và dì Trầm.
Tiểu Phương vội vã dỗ dành cô bé: Tuyết nhi ngoan, không khóc, dì Hà Na đã về rồi, không tin con đi với chú về xem xem, dì còn mua đồ cho con ăn đấy, đi, chúng ta mau về. Hắn ôm Tào Ấu Tuyết, hỗn loạn nháy mắt với Diệp Tòng Y, liên tục không ngừng vội vã rời khỏi.
- Cho tớ xem vết thương.
Diệp Tòng Y mặt lạnh, mở cửa phòng Trầm Hàn Sanh, xông vào như một làn gió, vặn đèn sáng, Trầm Hàn Sanh nằm trên giường, ôm lấy chăn, nhắm mắt lại nói: Không có gì đẹp mắt, Tiểu Phương làm quá thôi, không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa giờ đã khỏi hoàn toàn rồi.
Diệp Tòng Y cắn răng, tiến đến xốc chăn của nàng lên, Trầm Hàn Sanh ngồi dậy, lớn tiếng nói: Cậu làm gì? Tớ nói không sao!
Diệp Tòng Y cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng ngưng đọng nhìn nàng, đôi mắt đẹp hãy còn mang theo giọt nước mắt lại lộ ra vẻ cứng cỏi và quật cường, ánh mắt như thế, vẻ mặt quen thuộc như thế, tiếng lòng Trầm Hàn Sanh chấn động, cả người bỗng nhiên không tự chủ được mềm nhũn ra, hàm răng Diệp Tòng Y cắn môi dưới, vươn tay, run run từng chút một kéo áo thun của nàng lên, một dấu vết thấy mà đau lòng liền thình lình xuất hiện trước mắt.
- Vì sao không nói với tớ? Vì sao muốn gạt tớ? – Cô thận trọng, một lần lại một lần vuốt ve vết sẹo của nàng, giọt nước mắt lớn dần rơi xuống, thanh âm như khóc như tố, hàm chứa đè nén bi phẫn. Trầm Hàn Sanh trầm mặc hồi lâu, đẩy tay cô ra, kéo áo xuống, lại thản nhiên nói: Trước kia không muốn nói, sau lại lười nói.
/122
|