Ánh nắng buổi trưa sáng rỡ ấm áp, lúc này trong vườn hoa bệnh viện, hoa cúc đang hừng hực nở, nhiều khóm vàng óng ánh, trắng tuyết, vàng chanh, hồng nhạt, ngũ sắc rực rỡ, tranh nhau khoe sắc, mùi hương lờ lững trôi trong không khí, khiến đầu óc thư giãn thoải mái.
Một cô gái thon nhỏ, tóc dài tung bay đẩy xe đẩy trên đường mòn đá cuội chậm rãi đi tới, khóe miệng nàng mang theo nụ cười nhẹ, vừa đi vừa nói: Tòng Y, con mình Sammy đã năm tuổi, thằng bé rất hiếu động, rất nghịch ngợm, mỗi khi mình dọn dẹp nhà cửa xong, chưa tới một giờ, nó lại làm lộn xộn trở lại, ai, con trai thật là làm cho người ta đau đầu.
Diệp Tòng Y rũ mí mắt, khẽ nói: Nhưng thật thì mình muốn gặp thằng bé một lần.
- Lần tới trở lại thăm cậu, mình sẽ dẫn theo chồng và thằng bé.
- Thịnh Phương, nghe cậu hạnh phúc, tớ cũng vui cho cậu.
- Khi mình còn bé thì bố mẹ ly dị, cho nên mình vẫn khát vọng có thể có một gia đình ấm áp. - Nét mặt Thịnh Phương lộ ra vẻ thương cảm, cúi đầu nhìn cô: Tòng Y, cậu còn nhớ không, khi ở ký túc xá mình thường nói với các cậu, sau khi tốt nghiệp mình muốn là người đầu tiên kết hôn sinh con, mỗi lần như vậy cậu và Mạnh Xuân đều tranh giành muốn làm mẹ nuôi cho con mình, hai người vì chuyện tương lai mà cãi đến mặt đỏ tía tai, thật buồn cười.
Diệp Tòng Y trầm mặc không nói, Thịnh Phương thở dài khe khẽ, dừng bước lại đi đến trước mặt cô, sau đó ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn cô: Tòng Y, cậu thật sự không nhớ gì sao? Mình và Mạnh Xuân, còn có bọn tiểu Mẫn nói nhiều chuyện với cậu như vậy, thật sự một chút cậu cũng không nhớ ra sao?
Diệp Tòng Y ngậm chặt môi, như không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt chân thành tha thiết lại lo lắng của nàng, ánh mắt lướt qua nàng, hờ hững nhìn phía trước.
- Tòng Y, những năm gần đây, mình thật sự rất nhớ cậu, bạn bè tốt nhất thời đại học của mình chỉ có mình cậu.
Thần sắc Thịnh Phương ảm đạm, qua hồi lâu, đứng lên, đẩy cô tiếp tục đi về phía trước, trong miệng ôn nhu an ủi cô: Không sao, cậu sẽ nhớ lại, thanh xuân là thời gian tươi đẹp nhất, sao có thể cắt bỏ khỏi trí nhớ... Từ từ, bọn mình đều có kiên trì và lòng tin, Hàn Sanh đang ở cạnh cậu, bạn học đều đến giúp cậu, mình cũng sẽ thường xuyên đến, cậu sẽ nhớ lại. Tòng Y, nói thật, gặp lại cậu khiến mình vô cùng tự trách, mình hối hận vì trước kia đã từ bỏ việc tìm kiếm cậu, Tòng Y, mình không xứng là bạn cậu.
Biểu cảm Diệp Tòng Y mờ mịt, chậm rãi vươn tay. Một nửa phiến lá cây úa vàng lượn vài vòng trên không trung, sau đó như cánh bướm, nhẹ bỗng rơi vào tay cô, ánh mắt cô dừng trên phiến lá, bỗng nhiên nói: Học kỳ một năm nhất đại học, cũng là trời thu, một buổi tối nọ sau khi nói chuyện điện thoại với cậu ấy xong, sau đó còn rất nhớ rất nhớ cậu ấy, mình không nghe cậu khuyên, đạp xe đạp qua Viện Y học tìm cậu ấy.
Thân thể Thịnh Phương chấn động, ngừng lại lần thứ hai, nàng mở to mắt nhìn người trước mặt, cả kinh nói không ra lời.
- Đêm đó trăng rất đẹp, đẹp rất nên thơ, gió thổi vào mặt, ngứa ngáy cực thoải mái, lá rụng rơi đầy dưới mặt đất, mình thậm chí có thể nghe rõ ràng âm thanh xào xạc bánh xe nghiền qua chúng, âm thanh đó rất hớn hở. - Diệp Tòng Y dừng lại một chút, nói tiếp: Mọi thứ đều khiến mình hớn hở, mình như cô gái thuở đầu biết yêu, khẩn trương, hưng phấn, ngọt ngào, tâm trạng tuyệt vời không cách nào diễn tả, lòng mềm mại như muốn bay lên.
Thịnh Phương lúc này hới phục hồi tinh thần lại từ nỗi khiếp sợ, nàng di chuyển bước chân một chút, hướng mặt về phía Diệp Tòng Y, nói lắp cả lên: Tòng Y, cậu... cậu nhớ ra rồi...
Diệp Tòng Y cũng không nhìn nàng, cô gom năm ngón tay lại, sít sao nắm lấy lá cây trong tay, cả người như sa vào quá khứ, giọng nói cực kỳ thong thả: Lúc đó, giữa trường của chúng ta và Viện Y học có một đoạn đường đang thi công, phải đi qua một con dốc cỡ vài chục mét, cậu biết, nơi đó vắng tanh, mình bị tình yêu làm mê muội đầu óc, thiếu chút nữa để xảy ra chuyện cả đời hối tiếc. Lúc leo lên con dốc, mình còn đang nghĩ lúc cậu ấy nhìn thấy mình sẽ kinh hỉ cỡ nào, bỗng nhiên cây cổ thụ bên trái lao ra một kẻ, nhào lên ôm lấy mình, kéo cả người mình từ trên xe ngã xuống đất, ông ta ở trên người mình, cách lớp áo thun sờ soạng mình, còn muốn cởi quần áo mình, mình không thấy rõ mặt hắn, mình sợ hãi, phản ứng đầu tiên là khóc kêu to 'Hàn Sanh, Hàn Sanh, mau đến cứu tớ!'
Chuyện này lần đầu tiên Thịnh Phương nghe được, trong mắt nàng tràn đầy kinh ngạc và phẫn nộ, tuy rằng biết rõ sau đó Diệp Tòng Y không xảy ra chuyện gì, nhưng tim vọt lên cổ họng, không tự chủ nắm chặt hai tay.
- Có lẽ vì mình lúc đó hét rất to, hắn thấy mình gọi như vậy, cho rằng mình có bạn bè ở gần, hắn sửng sốt một chút, ném mình vào trong cái hẻm nhỏ rồi chạy trốn, lúc đó mình như tìm được đường sống trong cái chết, ngay cả xe đạp cũng không cần nữa, run lẩy bẩy, dùng hết sức toàn thân chạy đến Viện Y học. - Diệp Tòng Y ném lá cây đã nhào nặn qua một bên, ngẩng đầu nhìn Thịnh Phương: Phương Phương, cậu có một mị lực đặc biệt, lần đầu khi mình nhìn vào mắt cậu, đã cảm thấy cậu là người đáng tin cậy. Mình xem cậu là bạn bè tốt nhất, chuyện gì cũng nói với cậu, chuyện mình và Hàn Sanh cũng nói cho cậu biết trước nhất, có thể chuyện này mình chưa từng đề cập với cậu, bởi vì mình sợ cậu mắng mình.
- Tòng Y, cậu thật khờ, thật khờ! - Thịnh Phương cầm tay cô, như muốn rơi lệ: Tình huống đó làm sao mình lại mắng, làm sao lại nhẫn tâm trách cứ cậu! May mà tên cầm thú kia không làm gì cậu! Nàng cắn răng nghiến lợi nói, lại xúc động tiến lên ôm lấy cô.
Diệp Tòng Y tựa đầu trên vai nàng, giọng nói bỗng nhiên trở nên ôn nhu: Hàn Sanh đi ra đón mình, khi nhìn thấy cậu ấy, uất ức và sợ hãi trong tích tắc ùn ùn xông tới, mình khóc khàn cả giọng trong ngực cậu ấy. Hôm đó mãi đến nửa đêm, mình còn khóc trong phòng tắm ký túc xá của cậu ấy, giặt áo thun, tắm đến cả người đỏ lên, bàn tay chà xát sưng tấy. Đó là cái áo thun mình thích nhất, sau khi tắm xong, mình cũng ném nó đi. Sự việc đó tạo thành bóng ma rất lớn với mình, thế nào cũng xua không tan, buổi tối nằm trên giường, Hàn Sanh ôm mình, một khắc cũng không buông tay, mình có nói với cậu, cậu ấy là người hay xấu hổ hướng nội, tự lập tự ái, lại tự ti cực lớn, cho nên trong chuyện tình cảm của bọn mình, mình vẫn là bên chủ động.
- Đúng vậy, mình hiểu Hàn Sanh, cậu ấy là người như vậy. - Thịnh Phương đau lòng ôm chặt cô, lẩm bẩm phụ họa.
- Mình chủ động tiếp cận cậu ấy, chủ động nói thích, chủ động ôm cậu ấy, chủ động đến gần cậu ấy, trước đó, cái gì mình cũng chủ động, thế nhưng lần đó chắc cậu ấy rất đau lòng cho mình, cả buổi tối, cậu ấy hôn môi mình, hôn nước mắt mình, hôn mặt mình, còn thận trọng cởi áo ngủ của mình, một lần lại một lần hôn nơi trước ngực mình bị sờ, đã bị mình chà đến đau rát, cậu ấy không ngừng nhỏ giọng dỗ dành bên tai mình, rất thuần khiết hôn mình, thế nhưng, cậu ấy thật sự là quá ngốc, quay qua quay lại chỉ biết nói vài câu 'Ngoan, đừng khóc, ngày mai mắt sẽ sưng' 'Đừng suy nghĩ, ngoan, không sao rồi', mà mình lại rất chú ý chuyện kia, gần như nức nở đến nửa đêm, sau cùng, cậu ấy thực sự bó tay, dán vào lỗ tai mình, ôn nhu vụng về dỗ mình, 'Tòng Y, cậu cứ coi kẻ kia là tớ đi, là tớ ẵm cậu, là tớ sờ soạng cậu, nghĩ như vậy sẽ không buồn.' Mình vốn rất đau lòng, nhưng những lời này vừa nói ra khỏi miệng cậu ấy, mình lại nhịn không được mỉm cười nín khóc, sau đó hung hăng cắn cậu ấy một phát, việc này mới coi như qua đi...
Nói đến đây, lòng cô tràn ngập đau nhức, mắt nhanh chóng vương nước mắt, Thịnh Phương không nghe thấy cô lên tiếng, buông tay ra, tựa hồ biết Diệp Tòng Y đang suy nghĩ gì, vuốt ve mặt cô, miễn cưỡng cười nói: Giữa cậu và Hàn Sanh có rất nhiều chuyện, làm cho người ta không thể không cảm động, mình vốn là người dị tính hoàn toàn, nhưng nói thật, có một thời gian mình thật sự rất ước ao có thể tốt đẹp như hai người. Tòng Y, Hàn Sanh nếu như biết cậu khôi phục ký ức, cậu ấy nhất định sẽ rất mừng rỡ.
- Mừng rỡ sao? Ha ha! - Diệp Tòng Y cười cổ quái.
Trong mắt Thịnh Phương nảy lên phức tạp, nửa ngày mới thận trọng nói: Tòng Y, cậu khôi phục ký ức khi nào?
- Sau khi mình tỉnh lại. - Giọng nói Diệp Tòng Y vô cùng khẽ, cô nỗ lực khống chế ưu tư cuồn cuộn trong lòng, mặt không thay đổi nhìn về phía trước: Mình mất nhiều ngày để hiểu rõ mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, những chuyện đó như đánh vào mình, không thua gì trận sóng thần hay động đất, có thể làm mình hoàn toàn quên đau đớn trên người. Sau đó không bao lâu, mình gặp được Hàn Sanh...
Hàm răng cô khẽ cắn, tiện đà nói: Mỗi ngày cậu ấy đều coi chừng mình, như rất lâu trước đây, từng li từng tí chăm sóc mình, nhưng mà, mình không phải là cô nữ sinh hưởng thụ tâm tình ngọt ngào của tình yêu. Có đôi khi, mình hận cậu ấy đã lướt qua trước mặt mình, ở sâu trong nội tâm, mình muốn vĩnh viễn nhìn thấy cậu ấy trong tầm mắt, nhưng bất kể là ý nghĩ của mình biến hóa thế nào, thì có một sự thật tàn khốc đã xảy ra, hôm nay bọn mình đã đi quá xa, đã cách nhau cự ly một dải ngân hà, không trở về được quá khứ nữa, cậu nói đi, mình có lý do gì cần nói cho cậu ấy biết mình đã nhớ lại chuyện cũ?
- Tòng Y! - Thịnh Phương kích động gọi: Mình biết sự việc những năm qua không phải là lỗi của cậu! Hàn Sanh sẽ không chú ý, cậu ấy muốn cậu nhớ lại như vậy cơ mà, hai người có thể bắt đầu lại lần nữa!
- Bắt đầu lại lần nữa? Không, tất cả mọi chuyện đều là tan nát, cậu không hiểu, căn bản sẽ không thể bắt đầu lại một lần nữa, sẽ không thể như ngày trước nữa, cậu không hiểu! - Diệp Tòng Y buồn bã cười, nước mắt như chuỗi ngọc trai bị đứt đoạn lăn xuống: Cậu ấy sẽ ngại, dù cho cậu ấy thật không ngại, tự bản thân mình cũng vĩnh viễn không cách nào buông bỏ, bây giờ mình căn bản không biết làm sao để đối mặt với cậu ấy! Thấy cậu ấy, mình nhớ mình đã quên mất cậu ấy không còn một chút, mình nhớ đến hôn nhân cùng Tào Vân Tuấn, nhớ đến đứa bé kia, mình sống không bằng chết! Mình hận bản thân vì sao không thật sự chết đi, vì sao chỉ nằm ở đó, vì sao chỉ ngồi xe lăn! Thế nhưng mình làm sao có thể làm thế lần nữa?
Cô càng nói càng kích động, sau cùng như điên cuồng, Thịnh Phương vội vàng bắt lấy hai tay cô: Tòng Y, cậu bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút! Cậu đừng xé vào chỗ đau! Cậu nghìn vạn lần đừng nghĩ như vậy, lẽ nào cậu bất chấp Hàn Sanh? Lẽ nào cậu bất chấp những người bạn như bọn mình? Làm sao cậu có thể nhẫn tâm để cho những người yêu thương cậu đau buồn?
- Mình không cách nào đối điện với cậu ấy như ban đầu, làm sao mình đối mặt với cậu ấy? - Hai tay Diệp Tòng Y nâng mặt, khóc tê tâm liệt phế: Mình sẽ nhớ tới rất nhiều việc, mình không thể khống chế được suy đoán, bây giờ nội tâm cậu ấy đến tột cùng muốn mình phải thế nào, tâm lý mình thống khổ mỗi ngày, tựa như có trăm nghìn con rắn độc đang gặm nhắm.
Thịnh Phương nhìn cô như vậy, càng tỏ ra yêu thương, nàng đưa tay trấn an, vỗ nhẹ lưng cô, ôn nhu nói: Tòng Y, đừng bi quan, hãy nghe mình nói, Hàn Sanh yêu cậu, chỉ cần hai người yêu nhau, vấn đề gì cũng có thể giải quyết, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, được không?
- Mình từng hứa đời đời kiếp kiếp bên cậu ấy. - Trên mặt Diệp Tòng Y vệt lệ chưa khô, lại thêm nước mắt mới, vô lực tựa trên người nàng: Khi đó mới mười tám mười chín tuổi, suy nghĩ đơn thuần còn cố chấp, mình cảm giác mình thuộc về cậu ấy, cái gì cũng thuộc về cậu ấy, mình muốn cho cậu ấy, một con người hoàn chỉnh không có chút tỳ vết nào, cho nên, lần đó khi thiếu chút nữa bị người khác giở trò, mình mới lưu tâm như vậy. Hiện tại, lại một lần nữa gặp lại, cuộc sống của mình, cơ thể của mình đã đầy nước bẩn và chỗ bẩn, mình phải giải quyết thế nào? Phương Phương, nói cho mình biết, mình và cậu ấy sao lại đi tới bước đường này?
Yết hầu Thịnh Phương nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: Tòng Y, cậu vẫn ngốc như trước...
Diệp Tòng Y nhắm mắt lại, bi ai nói: Phương Phương, nói cho mình biết, bước tiếp theo mình phải đi như thế nào?
Ngày qua ngày, thân thể Diệp Tòng Y dần dần khá hơn, chỉ là vẫn thích đờ ra như cũ, không hề hé răng, chỉ có khi mấy người bạn ở cùng ký túc xá đại học học đến thăm, tâm tình cô tựa hồ mới tốt một chút, cũng sẽ chủ động yêu cầu họ dùng xe đẩy cô ra ngoài giải sầu.
Nhìn thấy cô như vậy, tất cả mọi người cũng cảm thấy bớt lo. Hôm nay, Tào Ấu Tuyết lại ở nhà la hét đòi mẹ, Vương Viễn Trân nghĩ đến trạng thái Diệp Tòng Y gần đây không tệ, hơn nữa cũng thực sự không chịu nổi Tào Ấu Tuyết vừa khóc lại làm ầm, bèn dẫn Tào Ấu Tuyết tới bệnh viện.
Vừa đi vào phòng bệnh rộng lớn, Vương Viễn Trân liếc mắt đã thấy bóng dáng của Hà Na, Hà Na nhàn nhạt kêu một tiếng dì rồi ngồi xổm xuống, đưa bàn tay đến Tào Ấu Tuyết: Tuyết nhi, lại đây.
- Dì Hà Na. - Tào Ấu Tuyết chỉ liếc mắt nhìn Hà Na, lập tức chạy đến giường bệnh, vừa chạy vừa hưng phấn gọi: Mẹ ơi, mẹ ơi! Một bàn tay trắng nõn mập mạp kéo lấy tay Diệp Tòng Y, có vẻ muốn bò lên giường.
Diệp Tòng Y nhìn cô bé, ngẩn người, sắc mặt tựa hồ trong tích tắc trở nên càng thêm tái nhợt, cô đưa tay cựa ra, lạnh nhạt nói với Vương Viễn Trân: Làm phiền bà ôm con bé đi.
Phản ứng này hoàn toàn ngoài dự liệu của Vương Viễn Trân, bà sửng sốt một chút, tiến lên một bước: Tòng Y, Tuyết nhi rất nhớ con.
Diệp Tòng Y tùy tiện cầm một quyển tạp chí lên: Thế nhưng tôi không muốn gặp con bé, một chút cũng không muốn.
Tào Ấu Tuyết đứng ở nơi đó, nghe họ đối thoại, đột nhiên òa một tiếng khóc lớn lên: Mẹ ơi, mẹ ơi...
Vương Viễn Trân và Hà Na hai mắt nhìn nhau, trên mặt đều viết đầy khiếp sợ và bất khả tư nghị, Hà Na ba bước thành hai bước, ôm lấy Tào Ấu Tuyết: Tuyết nhi không khóc, ngoan, mẹ bị bệnh, tâm trạng không tốt, để dì Hà Na ôm con ra ngoài.
Đợi Hà Na ôm Tào Ấu Tuyết ra ngoài, Vương Viễn Trân lúc này mới nhịn không được phát tác: Tòng Y, con bị cái gì? Làm sao con có thể làm vậy với con mình? Làm sao có thể nói với con mình những lời như vậy?
- Vì sao tôi không thể như vậy? - Diệp Tòng Y ngẩng đầu nhìn bà, mắt bắn ra hào quang sắc bén, cười lạnh nói: Con bé không phải kết tinh của tình yêu, con bé chỉ là kết quả của dối trá, là kết quả bà bày ra cho tôi!
Thần sắc Vương Viễn Trân đại biến, không thốt ra được lời nào, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng xoảng trong trẻo, bà không tự chủ được quay đầu lại, thấy Trầm Hàn Sanh đứng ở cạnh cửa, há hốc miệng, thần sắc tựa như vừa bi vừa hỉ, vừa kinh vừa nghi, ánh mắt thẳng tắp nhìn Diệp Tòng Y, chiếc đĩa trong tay rơi trên mặt đất, vỡ tan tành, trái cây cuồn cuộn lăn đầy đất.
----------------
Editor: Có ai thương Tuyết nhi như mình không? : <
Mai mốt mình viết hoặc nhờ ai viết một Phiên ngoại cho Tuyết nhi bé bỏng, vô tội mà tự nhiên chịu tội : <
Có bạn nào ủng hộ không? Ủng hộ là làm ngay và luôn : >
Một cô gái thon nhỏ, tóc dài tung bay đẩy xe đẩy trên đường mòn đá cuội chậm rãi đi tới, khóe miệng nàng mang theo nụ cười nhẹ, vừa đi vừa nói: Tòng Y, con mình Sammy đã năm tuổi, thằng bé rất hiếu động, rất nghịch ngợm, mỗi khi mình dọn dẹp nhà cửa xong, chưa tới một giờ, nó lại làm lộn xộn trở lại, ai, con trai thật là làm cho người ta đau đầu.
Diệp Tòng Y rũ mí mắt, khẽ nói: Nhưng thật thì mình muốn gặp thằng bé một lần.
- Lần tới trở lại thăm cậu, mình sẽ dẫn theo chồng và thằng bé.
- Thịnh Phương, nghe cậu hạnh phúc, tớ cũng vui cho cậu.
- Khi mình còn bé thì bố mẹ ly dị, cho nên mình vẫn khát vọng có thể có một gia đình ấm áp. - Nét mặt Thịnh Phương lộ ra vẻ thương cảm, cúi đầu nhìn cô: Tòng Y, cậu còn nhớ không, khi ở ký túc xá mình thường nói với các cậu, sau khi tốt nghiệp mình muốn là người đầu tiên kết hôn sinh con, mỗi lần như vậy cậu và Mạnh Xuân đều tranh giành muốn làm mẹ nuôi cho con mình, hai người vì chuyện tương lai mà cãi đến mặt đỏ tía tai, thật buồn cười.
Diệp Tòng Y trầm mặc không nói, Thịnh Phương thở dài khe khẽ, dừng bước lại đi đến trước mặt cô, sau đó ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn cô: Tòng Y, cậu thật sự không nhớ gì sao? Mình và Mạnh Xuân, còn có bọn tiểu Mẫn nói nhiều chuyện với cậu như vậy, thật sự một chút cậu cũng không nhớ ra sao?
Diệp Tòng Y ngậm chặt môi, như không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt chân thành tha thiết lại lo lắng của nàng, ánh mắt lướt qua nàng, hờ hững nhìn phía trước.
- Tòng Y, những năm gần đây, mình thật sự rất nhớ cậu, bạn bè tốt nhất thời đại học của mình chỉ có mình cậu.
Thần sắc Thịnh Phương ảm đạm, qua hồi lâu, đứng lên, đẩy cô tiếp tục đi về phía trước, trong miệng ôn nhu an ủi cô: Không sao, cậu sẽ nhớ lại, thanh xuân là thời gian tươi đẹp nhất, sao có thể cắt bỏ khỏi trí nhớ... Từ từ, bọn mình đều có kiên trì và lòng tin, Hàn Sanh đang ở cạnh cậu, bạn học đều đến giúp cậu, mình cũng sẽ thường xuyên đến, cậu sẽ nhớ lại. Tòng Y, nói thật, gặp lại cậu khiến mình vô cùng tự trách, mình hối hận vì trước kia đã từ bỏ việc tìm kiếm cậu, Tòng Y, mình không xứng là bạn cậu.
Biểu cảm Diệp Tòng Y mờ mịt, chậm rãi vươn tay. Một nửa phiến lá cây úa vàng lượn vài vòng trên không trung, sau đó như cánh bướm, nhẹ bỗng rơi vào tay cô, ánh mắt cô dừng trên phiến lá, bỗng nhiên nói: Học kỳ một năm nhất đại học, cũng là trời thu, một buổi tối nọ sau khi nói chuyện điện thoại với cậu ấy xong, sau đó còn rất nhớ rất nhớ cậu ấy, mình không nghe cậu khuyên, đạp xe đạp qua Viện Y học tìm cậu ấy.
Thân thể Thịnh Phương chấn động, ngừng lại lần thứ hai, nàng mở to mắt nhìn người trước mặt, cả kinh nói không ra lời.
- Đêm đó trăng rất đẹp, đẹp rất nên thơ, gió thổi vào mặt, ngứa ngáy cực thoải mái, lá rụng rơi đầy dưới mặt đất, mình thậm chí có thể nghe rõ ràng âm thanh xào xạc bánh xe nghiền qua chúng, âm thanh đó rất hớn hở. - Diệp Tòng Y dừng lại một chút, nói tiếp: Mọi thứ đều khiến mình hớn hở, mình như cô gái thuở đầu biết yêu, khẩn trương, hưng phấn, ngọt ngào, tâm trạng tuyệt vời không cách nào diễn tả, lòng mềm mại như muốn bay lên.
Thịnh Phương lúc này hới phục hồi tinh thần lại từ nỗi khiếp sợ, nàng di chuyển bước chân một chút, hướng mặt về phía Diệp Tòng Y, nói lắp cả lên: Tòng Y, cậu... cậu nhớ ra rồi...
Diệp Tòng Y cũng không nhìn nàng, cô gom năm ngón tay lại, sít sao nắm lấy lá cây trong tay, cả người như sa vào quá khứ, giọng nói cực kỳ thong thả: Lúc đó, giữa trường của chúng ta và Viện Y học có một đoạn đường đang thi công, phải đi qua một con dốc cỡ vài chục mét, cậu biết, nơi đó vắng tanh, mình bị tình yêu làm mê muội đầu óc, thiếu chút nữa để xảy ra chuyện cả đời hối tiếc. Lúc leo lên con dốc, mình còn đang nghĩ lúc cậu ấy nhìn thấy mình sẽ kinh hỉ cỡ nào, bỗng nhiên cây cổ thụ bên trái lao ra một kẻ, nhào lên ôm lấy mình, kéo cả người mình từ trên xe ngã xuống đất, ông ta ở trên người mình, cách lớp áo thun sờ soạng mình, còn muốn cởi quần áo mình, mình không thấy rõ mặt hắn, mình sợ hãi, phản ứng đầu tiên là khóc kêu to 'Hàn Sanh, Hàn Sanh, mau đến cứu tớ!'
Chuyện này lần đầu tiên Thịnh Phương nghe được, trong mắt nàng tràn đầy kinh ngạc và phẫn nộ, tuy rằng biết rõ sau đó Diệp Tòng Y không xảy ra chuyện gì, nhưng tim vọt lên cổ họng, không tự chủ nắm chặt hai tay.
- Có lẽ vì mình lúc đó hét rất to, hắn thấy mình gọi như vậy, cho rằng mình có bạn bè ở gần, hắn sửng sốt một chút, ném mình vào trong cái hẻm nhỏ rồi chạy trốn, lúc đó mình như tìm được đường sống trong cái chết, ngay cả xe đạp cũng không cần nữa, run lẩy bẩy, dùng hết sức toàn thân chạy đến Viện Y học. - Diệp Tòng Y ném lá cây đã nhào nặn qua một bên, ngẩng đầu nhìn Thịnh Phương: Phương Phương, cậu có một mị lực đặc biệt, lần đầu khi mình nhìn vào mắt cậu, đã cảm thấy cậu là người đáng tin cậy. Mình xem cậu là bạn bè tốt nhất, chuyện gì cũng nói với cậu, chuyện mình và Hàn Sanh cũng nói cho cậu biết trước nhất, có thể chuyện này mình chưa từng đề cập với cậu, bởi vì mình sợ cậu mắng mình.
- Tòng Y, cậu thật khờ, thật khờ! - Thịnh Phương cầm tay cô, như muốn rơi lệ: Tình huống đó làm sao mình lại mắng, làm sao lại nhẫn tâm trách cứ cậu! May mà tên cầm thú kia không làm gì cậu! Nàng cắn răng nghiến lợi nói, lại xúc động tiến lên ôm lấy cô.
Diệp Tòng Y tựa đầu trên vai nàng, giọng nói bỗng nhiên trở nên ôn nhu: Hàn Sanh đi ra đón mình, khi nhìn thấy cậu ấy, uất ức và sợ hãi trong tích tắc ùn ùn xông tới, mình khóc khàn cả giọng trong ngực cậu ấy. Hôm đó mãi đến nửa đêm, mình còn khóc trong phòng tắm ký túc xá của cậu ấy, giặt áo thun, tắm đến cả người đỏ lên, bàn tay chà xát sưng tấy. Đó là cái áo thun mình thích nhất, sau khi tắm xong, mình cũng ném nó đi. Sự việc đó tạo thành bóng ma rất lớn với mình, thế nào cũng xua không tan, buổi tối nằm trên giường, Hàn Sanh ôm mình, một khắc cũng không buông tay, mình có nói với cậu, cậu ấy là người hay xấu hổ hướng nội, tự lập tự ái, lại tự ti cực lớn, cho nên trong chuyện tình cảm của bọn mình, mình vẫn là bên chủ động.
- Đúng vậy, mình hiểu Hàn Sanh, cậu ấy là người như vậy. - Thịnh Phương đau lòng ôm chặt cô, lẩm bẩm phụ họa.
- Mình chủ động tiếp cận cậu ấy, chủ động nói thích, chủ động ôm cậu ấy, chủ động đến gần cậu ấy, trước đó, cái gì mình cũng chủ động, thế nhưng lần đó chắc cậu ấy rất đau lòng cho mình, cả buổi tối, cậu ấy hôn môi mình, hôn nước mắt mình, hôn mặt mình, còn thận trọng cởi áo ngủ của mình, một lần lại một lần hôn nơi trước ngực mình bị sờ, đã bị mình chà đến đau rát, cậu ấy không ngừng nhỏ giọng dỗ dành bên tai mình, rất thuần khiết hôn mình, thế nhưng, cậu ấy thật sự là quá ngốc, quay qua quay lại chỉ biết nói vài câu 'Ngoan, đừng khóc, ngày mai mắt sẽ sưng' 'Đừng suy nghĩ, ngoan, không sao rồi', mà mình lại rất chú ý chuyện kia, gần như nức nở đến nửa đêm, sau cùng, cậu ấy thực sự bó tay, dán vào lỗ tai mình, ôn nhu vụng về dỗ mình, 'Tòng Y, cậu cứ coi kẻ kia là tớ đi, là tớ ẵm cậu, là tớ sờ soạng cậu, nghĩ như vậy sẽ không buồn.' Mình vốn rất đau lòng, nhưng những lời này vừa nói ra khỏi miệng cậu ấy, mình lại nhịn không được mỉm cười nín khóc, sau đó hung hăng cắn cậu ấy một phát, việc này mới coi như qua đi...
Nói đến đây, lòng cô tràn ngập đau nhức, mắt nhanh chóng vương nước mắt, Thịnh Phương không nghe thấy cô lên tiếng, buông tay ra, tựa hồ biết Diệp Tòng Y đang suy nghĩ gì, vuốt ve mặt cô, miễn cưỡng cười nói: Giữa cậu và Hàn Sanh có rất nhiều chuyện, làm cho người ta không thể không cảm động, mình vốn là người dị tính hoàn toàn, nhưng nói thật, có một thời gian mình thật sự rất ước ao có thể tốt đẹp như hai người. Tòng Y, Hàn Sanh nếu như biết cậu khôi phục ký ức, cậu ấy nhất định sẽ rất mừng rỡ.
- Mừng rỡ sao? Ha ha! - Diệp Tòng Y cười cổ quái.
Trong mắt Thịnh Phương nảy lên phức tạp, nửa ngày mới thận trọng nói: Tòng Y, cậu khôi phục ký ức khi nào?
- Sau khi mình tỉnh lại. - Giọng nói Diệp Tòng Y vô cùng khẽ, cô nỗ lực khống chế ưu tư cuồn cuộn trong lòng, mặt không thay đổi nhìn về phía trước: Mình mất nhiều ngày để hiểu rõ mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, những chuyện đó như đánh vào mình, không thua gì trận sóng thần hay động đất, có thể làm mình hoàn toàn quên đau đớn trên người. Sau đó không bao lâu, mình gặp được Hàn Sanh...
Hàm răng cô khẽ cắn, tiện đà nói: Mỗi ngày cậu ấy đều coi chừng mình, như rất lâu trước đây, từng li từng tí chăm sóc mình, nhưng mà, mình không phải là cô nữ sinh hưởng thụ tâm tình ngọt ngào của tình yêu. Có đôi khi, mình hận cậu ấy đã lướt qua trước mặt mình, ở sâu trong nội tâm, mình muốn vĩnh viễn nhìn thấy cậu ấy trong tầm mắt, nhưng bất kể là ý nghĩ của mình biến hóa thế nào, thì có một sự thật tàn khốc đã xảy ra, hôm nay bọn mình đã đi quá xa, đã cách nhau cự ly một dải ngân hà, không trở về được quá khứ nữa, cậu nói đi, mình có lý do gì cần nói cho cậu ấy biết mình đã nhớ lại chuyện cũ?
- Tòng Y! - Thịnh Phương kích động gọi: Mình biết sự việc những năm qua không phải là lỗi của cậu! Hàn Sanh sẽ không chú ý, cậu ấy muốn cậu nhớ lại như vậy cơ mà, hai người có thể bắt đầu lại lần nữa!
- Bắt đầu lại lần nữa? Không, tất cả mọi chuyện đều là tan nát, cậu không hiểu, căn bản sẽ không thể bắt đầu lại một lần nữa, sẽ không thể như ngày trước nữa, cậu không hiểu! - Diệp Tòng Y buồn bã cười, nước mắt như chuỗi ngọc trai bị đứt đoạn lăn xuống: Cậu ấy sẽ ngại, dù cho cậu ấy thật không ngại, tự bản thân mình cũng vĩnh viễn không cách nào buông bỏ, bây giờ mình căn bản không biết làm sao để đối mặt với cậu ấy! Thấy cậu ấy, mình nhớ mình đã quên mất cậu ấy không còn một chút, mình nhớ đến hôn nhân cùng Tào Vân Tuấn, nhớ đến đứa bé kia, mình sống không bằng chết! Mình hận bản thân vì sao không thật sự chết đi, vì sao chỉ nằm ở đó, vì sao chỉ ngồi xe lăn! Thế nhưng mình làm sao có thể làm thế lần nữa?
Cô càng nói càng kích động, sau cùng như điên cuồng, Thịnh Phương vội vàng bắt lấy hai tay cô: Tòng Y, cậu bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút! Cậu đừng xé vào chỗ đau! Cậu nghìn vạn lần đừng nghĩ như vậy, lẽ nào cậu bất chấp Hàn Sanh? Lẽ nào cậu bất chấp những người bạn như bọn mình? Làm sao cậu có thể nhẫn tâm để cho những người yêu thương cậu đau buồn?
- Mình không cách nào đối điện với cậu ấy như ban đầu, làm sao mình đối mặt với cậu ấy? - Hai tay Diệp Tòng Y nâng mặt, khóc tê tâm liệt phế: Mình sẽ nhớ tới rất nhiều việc, mình không thể khống chế được suy đoán, bây giờ nội tâm cậu ấy đến tột cùng muốn mình phải thế nào, tâm lý mình thống khổ mỗi ngày, tựa như có trăm nghìn con rắn độc đang gặm nhắm.
Thịnh Phương nhìn cô như vậy, càng tỏ ra yêu thương, nàng đưa tay trấn an, vỗ nhẹ lưng cô, ôn nhu nói: Tòng Y, đừng bi quan, hãy nghe mình nói, Hàn Sanh yêu cậu, chỉ cần hai người yêu nhau, vấn đề gì cũng có thể giải quyết, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, được không?
- Mình từng hứa đời đời kiếp kiếp bên cậu ấy. - Trên mặt Diệp Tòng Y vệt lệ chưa khô, lại thêm nước mắt mới, vô lực tựa trên người nàng: Khi đó mới mười tám mười chín tuổi, suy nghĩ đơn thuần còn cố chấp, mình cảm giác mình thuộc về cậu ấy, cái gì cũng thuộc về cậu ấy, mình muốn cho cậu ấy, một con người hoàn chỉnh không có chút tỳ vết nào, cho nên, lần đó khi thiếu chút nữa bị người khác giở trò, mình mới lưu tâm như vậy. Hiện tại, lại một lần nữa gặp lại, cuộc sống của mình, cơ thể của mình đã đầy nước bẩn và chỗ bẩn, mình phải giải quyết thế nào? Phương Phương, nói cho mình biết, mình và cậu ấy sao lại đi tới bước đường này?
Yết hầu Thịnh Phương nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: Tòng Y, cậu vẫn ngốc như trước...
Diệp Tòng Y nhắm mắt lại, bi ai nói: Phương Phương, nói cho mình biết, bước tiếp theo mình phải đi như thế nào?
Ngày qua ngày, thân thể Diệp Tòng Y dần dần khá hơn, chỉ là vẫn thích đờ ra như cũ, không hề hé răng, chỉ có khi mấy người bạn ở cùng ký túc xá đại học học đến thăm, tâm tình cô tựa hồ mới tốt một chút, cũng sẽ chủ động yêu cầu họ dùng xe đẩy cô ra ngoài giải sầu.
Nhìn thấy cô như vậy, tất cả mọi người cũng cảm thấy bớt lo. Hôm nay, Tào Ấu Tuyết lại ở nhà la hét đòi mẹ, Vương Viễn Trân nghĩ đến trạng thái Diệp Tòng Y gần đây không tệ, hơn nữa cũng thực sự không chịu nổi Tào Ấu Tuyết vừa khóc lại làm ầm, bèn dẫn Tào Ấu Tuyết tới bệnh viện.
Vừa đi vào phòng bệnh rộng lớn, Vương Viễn Trân liếc mắt đã thấy bóng dáng của Hà Na, Hà Na nhàn nhạt kêu một tiếng dì rồi ngồi xổm xuống, đưa bàn tay đến Tào Ấu Tuyết: Tuyết nhi, lại đây.
- Dì Hà Na. - Tào Ấu Tuyết chỉ liếc mắt nhìn Hà Na, lập tức chạy đến giường bệnh, vừa chạy vừa hưng phấn gọi: Mẹ ơi, mẹ ơi! Một bàn tay trắng nõn mập mạp kéo lấy tay Diệp Tòng Y, có vẻ muốn bò lên giường.
Diệp Tòng Y nhìn cô bé, ngẩn người, sắc mặt tựa hồ trong tích tắc trở nên càng thêm tái nhợt, cô đưa tay cựa ra, lạnh nhạt nói với Vương Viễn Trân: Làm phiền bà ôm con bé đi.
Phản ứng này hoàn toàn ngoài dự liệu của Vương Viễn Trân, bà sửng sốt một chút, tiến lên một bước: Tòng Y, Tuyết nhi rất nhớ con.
Diệp Tòng Y tùy tiện cầm một quyển tạp chí lên: Thế nhưng tôi không muốn gặp con bé, một chút cũng không muốn.
Tào Ấu Tuyết đứng ở nơi đó, nghe họ đối thoại, đột nhiên òa một tiếng khóc lớn lên: Mẹ ơi, mẹ ơi...
Vương Viễn Trân và Hà Na hai mắt nhìn nhau, trên mặt đều viết đầy khiếp sợ và bất khả tư nghị, Hà Na ba bước thành hai bước, ôm lấy Tào Ấu Tuyết: Tuyết nhi không khóc, ngoan, mẹ bị bệnh, tâm trạng không tốt, để dì Hà Na ôm con ra ngoài.
Đợi Hà Na ôm Tào Ấu Tuyết ra ngoài, Vương Viễn Trân lúc này mới nhịn không được phát tác: Tòng Y, con bị cái gì? Làm sao con có thể làm vậy với con mình? Làm sao có thể nói với con mình những lời như vậy?
- Vì sao tôi không thể như vậy? - Diệp Tòng Y ngẩng đầu nhìn bà, mắt bắn ra hào quang sắc bén, cười lạnh nói: Con bé không phải kết tinh của tình yêu, con bé chỉ là kết quả của dối trá, là kết quả bà bày ra cho tôi!
Thần sắc Vương Viễn Trân đại biến, không thốt ra được lời nào, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng xoảng trong trẻo, bà không tự chủ được quay đầu lại, thấy Trầm Hàn Sanh đứng ở cạnh cửa, há hốc miệng, thần sắc tựa như vừa bi vừa hỉ, vừa kinh vừa nghi, ánh mắt thẳng tắp nhìn Diệp Tòng Y, chiếc đĩa trong tay rơi trên mặt đất, vỡ tan tành, trái cây cuồn cuộn lăn đầy đất.
----------------
Editor: Có ai thương Tuyết nhi như mình không? : <
Mai mốt mình viết hoặc nhờ ai viết một Phiên ngoại cho Tuyết nhi bé bỏng, vô tội mà tự nhiên chịu tội : <
Có bạn nào ủng hộ không? Ủng hộ là làm ngay và luôn : >
/122
|