Tịch Nhan trở nên cảnh giác, lui về phía sau hai bước, sau đó nàng nghĩ tới điều gì, bỗng trấn định lại, cười nhẹ: “Đúng vậy, không biết Lục ca tới làm gì?”
Hoàng Phủ Thanh Hoành đứng dậy, đi đến bên cạnh Tịch Nhan.
Lúc này Tịch Nhan không lùi lại nữa, chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ, tùy ý hắn đi một vòng xung quanh mình, trên mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười như trước: “Lục ca?”
“Nhan Nhan?” Hắn bỗng nhiên gọi nàng từ sau lưng, hơi thở ấm áp phun vào sau gáy Tịch Nhan, không thèm để ý tới ánh mắt của các tỳ nữ chung quanh, “Nàng không biết được rằng sự xuất hiện của nàng làm cho ta hối hận đến mức nào đâu.”
Tịch Nhan khẽ cười một tiếng, di chuyển bước chân tránh né hắn đang dựa sát vào nàng, lên tiếng: “Năm đó lúc nhìn Lục ca tông cửa chạy ra, ta cũng hối hận không thôi.”
Đề cập đến sự chật vật năm đó, Hoàng Phủ Thanh Hoành không tức giận nở nụ cười, nheo mắt lại: “Hối hận cái gì?”
“Hối hận không làm mình đáng sợ hơn một chút.” Tịch Nhan che miệng cười, hai mắt trong suốt thấu hiểu, “Nếu có thể thấy bộ dáng Lục ca sợ đến mức ngất xỉu đi, nghĩ đến thôi cũng cực kỳ thú vị .”
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành hiện lên nét buồn bã, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ liền ngưng lại.
Tích Văn cùng Ninh Dương từ ngoài cửa chạy vào, bỗng dưng thấy Hoàng Phủ Thanh Hoành, đều ngẩn ra. Hoàng Phủ Thanh Hoành xưa nay rất âm trầm, trong cung các công chúa không tiếp xúc với hắn nhiều, lúc này đột nhiên nhìn thấy hắn liền lấy lại vẻ đoan trang ngày thường, ngượng ngùng gọi một tiếng “Lục ca” Sau đó lại nói tiếp: “Thất ca không phải không có ở trong phủ sao? Lục ca tới đây làm gì?”
Hoàng Phủ Thanh Hoành chậm rãi trở lại chỗ ngồi, nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan cười: “Ta biết hai người các ngươi không ngoan, nếu làm mệt Thất đệ muội, thì không tốt? Nay có ta ở đây, hai người các ngươi có phải nên thu liễm một chút hay không?”
Hai tiểu công chúa đều là người có trí tuệ hơn người, nhìn thấy tình cảnh như thế sao có thể còn không biết nguyên nhân trong đó, liền nở nụ cười. Mặc dù ít giao tiếp với Hoàng Phủ Thanh Hoành, nhưng lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.
Đến lúc dùng bữa trưa, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành vẫn lưu luyến ở trên người Tịch Nhan.
Với tính tình bất hảo của Tịch Nhan từ trước tới nay, nàng nhất định sẽ không chỉ lạnh nhạt như vậy, nhưng hôm nay trước mặt hai tiểu công chúa cũng không thể không làm ra vẻ khoan dung rộng lượng nên làm như không thấy vẻ mặt không đứng đắn của Hoàng Phủ Thanh Hoành.
Đến buổi chiều, nàng lấy cớ đến thời điểm đổi xiêm y, lặng lẽ tìm đến nhónm mười hai ám vệ của Xích Diễm, bí mật phân phó vài câu.
Lúc nàng trở về phòng ăn, ba người kia cũng dùng bữa xong, sau khi dùng trà tráng miệng, Ninh Dương liền đòi đi xem diễn, Tịch Nhan lên tiếng đáp ứng, nàng liền khẩn cấp kéo Tích Văn chạy tới hoa viên, hai nha đầu vừa đi vừa cười, còn không quên quay đầu nhìn Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ Thanh Hoành, vì thế cười càng lớn tiếng hơn.
Tịch Nhan cũng chỉ bất đắc dĩ cười, hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Hoành nói: “Lục ca thỉnh.”
“Thất đệ muội thỉnh.”
Tịch Nhan không hề nói thêm điều gì, xoay người đi trước, nhưng cố tình đi thật chậm. Hoàng Phủ Thanh Hoành liền đi theo phía sau nàng, trong ánh mắt không che dấu sự khát vọng cùng tà tứ.
Lúc đi đến hoa viên, Tịch Nhan đột nhiên ngừng lại, cúi đầu khẽ nhíu mi, đè lên bụng mình.
“Làm sao vậy?” Lúc này Hoàng Phủ Thanh Hoành mới vội vàng chạy đến, tiến lên thấy sắc mặt nàng không tốt, liền không chút kiêng kị vươn cánh tay ra --
“Hô” một tiếng, giống như sét đánh qua, Tịch Nhan chỉ thấy bóng người lóe lên, đợi cho đến lúc nhìn rõ đã thấy Xích Diễm ngã xuống đất, máu tươi tràn ra từ khóe miệng. Còn Hoàng Phủ Thanh Hoành, không biết từ chỗ nào xuất hiện một nam tử mặc cẩm y bảo hộ ở phía sau.
Lúc này, sắc mặt Tịch Nhan thật sự thay đổi. Nàng vốn phân phó Xích Diễm, trong lúc Hoàng Phủ Thanh Hoành ra tay chạm vào nàng liền động thủ, cũng chỉ muốn cho hắn một chút giáo huấn, nhưng không nghĩ đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Hoành lại có một tuyệt đỉnh cao thủ như vậy.
Khó trách lúc trước Hoàng Phủ Thanh Vũ nói, Hoàng Phủ Thanh Hoành am hiểu nhất đó chính là cướp người, bên người có cao thủ như vậy, cũng khó trách hắn lại am hiểu chuyện như vậy.
Cùng lúc đó, mười một ám vệ khác đều đồng loạt hiện thân, một người đến dìu Xích Diễm lên, mọi người còn lại đứng trước mặt Tịch Nhan để bảo vệ nàng.
Chỉ một thoáng tất cả đều giương cung bạt kiếm.
“Ha.” Hoàng Phủ Thanh Hoành cười khẽ một tiếng, “Thất đệ muội, đây là có chuyện gì?”
Tịch Nhan hít vào một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng cười nói: “Lục ca, đây chì là hiểu lầm thôi, các thị vệ này không hiểu quy củ, đụng đến Lục ca, thỉnh Lục ca đừng lấy đó mà phiền lòng.”
Hoàng Phủ Thanh Hoành nhìn nàng thật sâu, cũng cười nói: “Nàng đã mở miệng như thế, đương nhiên là không sao rồi.”
Nhưng đột nhiên trong lúc đó, “Phốc” một tiếng, một hòn đá nhỏ không biết từ chỗ nào bay tới, tốc độ cực kì mau, đánh thật mạnh vào chân trái của Hoàng Phủ Thanh Hoành, trong nhất thời hắn thét lớn một tiếng, liền quỳ một gối xuống đất.
Tất cả mọi người đều bị tình huống đột ngột phát sinh này làm cho ngẩn người ra, Tịch Nhan nhìn thấy bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Hoành quỳ gối trước mặt mình, rất muốn cười, nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc, ngước nhìn bốn phía, chỉ thấy mười hai ám vệ đều ở phía sau mình, căn bản không phải do bọn họ làm.
“Người nào?” Hoàng Phủ Thanh Hoành cảm thấy chân trái bị đau nhức nên rất giận dữ, vừa nhấc đầu lên nhìn thấy trên mặt Tịch Nhan cũng hiện rõ sự kinh ngạc, sau khi âm thầm cân nhắc một phen, liền ra hiệu cho thị vệ tỏa ra bốn phía đi tìm người khả nghi.
Lúc này Tịch Nhan mới đi lên, giả bộ thân thiết nói: “Lục ca, huynh có khỏe không?”
Hoàng Phủ Thanh Hoành nỗ lực đứng dậy, lạnh lùng cười: “Không có gì đáng ngại. Nhưng xem ra bọn chuột nhắt dấu đầu lộ đuôi trong Anh vương phủ này nhiều lắm, không thích hợp cho nàng ở. Nếu nàng nguyện ý đến Lận vương phủ của ta làm khách, ta hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
Việc đã đến nước này, hắn đương nhiên sẽ không lại nơi này lâu, đợi cho thị vệ quay lại bẩm báo vẫn chưa phát hiện ra người nào khả nghi, nên hắn quở trách thị vệ một phen, cuối cùng dẫn người rời khỏi Anh vương phủ.
Mãi cho đến khi hắn ra khỏi cửa vương phủ, Tịch Nhan cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nghĩ đến hòn đá đánh vào người Hoàng Phủ Thanh Hoành, trong lòng lại nổi lên cảm giác bất an.
Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa hồi phủ, Tịch Nhan cuối cùng kiềm chế không được bảo Thôi Thiện Duyên phái người tiến cung hỏi thăm.
Một canh giờ sau, người trong cung trở về mang đến tin tức làm cho Tịch Nhan vô cùng kinh ngạc – từ sáng sớm Hoàng Phủ Thanh Vũ đã đi lên Lăng Tiêu sơn, cũng không nói khi nào thì trở về.
Hoàng Phủ Thanh Hoành đứng dậy, đi đến bên cạnh Tịch Nhan.
Lúc này Tịch Nhan không lùi lại nữa, chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ, tùy ý hắn đi một vòng xung quanh mình, trên mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười như trước: “Lục ca?”
“Nhan Nhan?” Hắn bỗng nhiên gọi nàng từ sau lưng, hơi thở ấm áp phun vào sau gáy Tịch Nhan, không thèm để ý tới ánh mắt của các tỳ nữ chung quanh, “Nàng không biết được rằng sự xuất hiện của nàng làm cho ta hối hận đến mức nào đâu.”
Tịch Nhan khẽ cười một tiếng, di chuyển bước chân tránh né hắn đang dựa sát vào nàng, lên tiếng: “Năm đó lúc nhìn Lục ca tông cửa chạy ra, ta cũng hối hận không thôi.”
Đề cập đến sự chật vật năm đó, Hoàng Phủ Thanh Hoành không tức giận nở nụ cười, nheo mắt lại: “Hối hận cái gì?”
“Hối hận không làm mình đáng sợ hơn một chút.” Tịch Nhan che miệng cười, hai mắt trong suốt thấu hiểu, “Nếu có thể thấy bộ dáng Lục ca sợ đến mức ngất xỉu đi, nghĩ đến thôi cũng cực kỳ thú vị .”
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành hiện lên nét buồn bã, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ liền ngưng lại.
Tích Văn cùng Ninh Dương từ ngoài cửa chạy vào, bỗng dưng thấy Hoàng Phủ Thanh Hoành, đều ngẩn ra. Hoàng Phủ Thanh Hoành xưa nay rất âm trầm, trong cung các công chúa không tiếp xúc với hắn nhiều, lúc này đột nhiên nhìn thấy hắn liền lấy lại vẻ đoan trang ngày thường, ngượng ngùng gọi một tiếng “Lục ca” Sau đó lại nói tiếp: “Thất ca không phải không có ở trong phủ sao? Lục ca tới đây làm gì?”
Hoàng Phủ Thanh Hoành chậm rãi trở lại chỗ ngồi, nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan cười: “Ta biết hai người các ngươi không ngoan, nếu làm mệt Thất đệ muội, thì không tốt? Nay có ta ở đây, hai người các ngươi có phải nên thu liễm một chút hay không?”
Hai tiểu công chúa đều là người có trí tuệ hơn người, nhìn thấy tình cảnh như thế sao có thể còn không biết nguyên nhân trong đó, liền nở nụ cười. Mặc dù ít giao tiếp với Hoàng Phủ Thanh Hoành, nhưng lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.
Đến lúc dùng bữa trưa, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành vẫn lưu luyến ở trên người Tịch Nhan.
Với tính tình bất hảo của Tịch Nhan từ trước tới nay, nàng nhất định sẽ không chỉ lạnh nhạt như vậy, nhưng hôm nay trước mặt hai tiểu công chúa cũng không thể không làm ra vẻ khoan dung rộng lượng nên làm như không thấy vẻ mặt không đứng đắn của Hoàng Phủ Thanh Hoành.
Đến buổi chiều, nàng lấy cớ đến thời điểm đổi xiêm y, lặng lẽ tìm đến nhónm mười hai ám vệ của Xích Diễm, bí mật phân phó vài câu.
Lúc nàng trở về phòng ăn, ba người kia cũng dùng bữa xong, sau khi dùng trà tráng miệng, Ninh Dương liền đòi đi xem diễn, Tịch Nhan lên tiếng đáp ứng, nàng liền khẩn cấp kéo Tích Văn chạy tới hoa viên, hai nha đầu vừa đi vừa cười, còn không quên quay đầu nhìn Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ Thanh Hoành, vì thế cười càng lớn tiếng hơn.
Tịch Nhan cũng chỉ bất đắc dĩ cười, hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Hoành nói: “Lục ca thỉnh.”
“Thất đệ muội thỉnh.”
Tịch Nhan không hề nói thêm điều gì, xoay người đi trước, nhưng cố tình đi thật chậm. Hoàng Phủ Thanh Hoành liền đi theo phía sau nàng, trong ánh mắt không che dấu sự khát vọng cùng tà tứ.
Lúc đi đến hoa viên, Tịch Nhan đột nhiên ngừng lại, cúi đầu khẽ nhíu mi, đè lên bụng mình.
“Làm sao vậy?” Lúc này Hoàng Phủ Thanh Hoành mới vội vàng chạy đến, tiến lên thấy sắc mặt nàng không tốt, liền không chút kiêng kị vươn cánh tay ra --
“Hô” một tiếng, giống như sét đánh qua, Tịch Nhan chỉ thấy bóng người lóe lên, đợi cho đến lúc nhìn rõ đã thấy Xích Diễm ngã xuống đất, máu tươi tràn ra từ khóe miệng. Còn Hoàng Phủ Thanh Hoành, không biết từ chỗ nào xuất hiện một nam tử mặc cẩm y bảo hộ ở phía sau.
Lúc này, sắc mặt Tịch Nhan thật sự thay đổi. Nàng vốn phân phó Xích Diễm, trong lúc Hoàng Phủ Thanh Hoành ra tay chạm vào nàng liền động thủ, cũng chỉ muốn cho hắn một chút giáo huấn, nhưng không nghĩ đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Hoành lại có một tuyệt đỉnh cao thủ như vậy.
Khó trách lúc trước Hoàng Phủ Thanh Vũ nói, Hoàng Phủ Thanh Hoành am hiểu nhất đó chính là cướp người, bên người có cao thủ như vậy, cũng khó trách hắn lại am hiểu chuyện như vậy.
Cùng lúc đó, mười một ám vệ khác đều đồng loạt hiện thân, một người đến dìu Xích Diễm lên, mọi người còn lại đứng trước mặt Tịch Nhan để bảo vệ nàng.
Chỉ một thoáng tất cả đều giương cung bạt kiếm.
“Ha.” Hoàng Phủ Thanh Hoành cười khẽ một tiếng, “Thất đệ muội, đây là có chuyện gì?”
Tịch Nhan hít vào một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng cười nói: “Lục ca, đây chì là hiểu lầm thôi, các thị vệ này không hiểu quy củ, đụng đến Lục ca, thỉnh Lục ca đừng lấy đó mà phiền lòng.”
Hoàng Phủ Thanh Hoành nhìn nàng thật sâu, cũng cười nói: “Nàng đã mở miệng như thế, đương nhiên là không sao rồi.”
Nhưng đột nhiên trong lúc đó, “Phốc” một tiếng, một hòn đá nhỏ không biết từ chỗ nào bay tới, tốc độ cực kì mau, đánh thật mạnh vào chân trái của Hoàng Phủ Thanh Hoành, trong nhất thời hắn thét lớn một tiếng, liền quỳ một gối xuống đất.
Tất cả mọi người đều bị tình huống đột ngột phát sinh này làm cho ngẩn người ra, Tịch Nhan nhìn thấy bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Hoành quỳ gối trước mặt mình, rất muốn cười, nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc, ngước nhìn bốn phía, chỉ thấy mười hai ám vệ đều ở phía sau mình, căn bản không phải do bọn họ làm.
“Người nào?” Hoàng Phủ Thanh Hoành cảm thấy chân trái bị đau nhức nên rất giận dữ, vừa nhấc đầu lên nhìn thấy trên mặt Tịch Nhan cũng hiện rõ sự kinh ngạc, sau khi âm thầm cân nhắc một phen, liền ra hiệu cho thị vệ tỏa ra bốn phía đi tìm người khả nghi.
Lúc này Tịch Nhan mới đi lên, giả bộ thân thiết nói: “Lục ca, huynh có khỏe không?”
Hoàng Phủ Thanh Hoành nỗ lực đứng dậy, lạnh lùng cười: “Không có gì đáng ngại. Nhưng xem ra bọn chuột nhắt dấu đầu lộ đuôi trong Anh vương phủ này nhiều lắm, không thích hợp cho nàng ở. Nếu nàng nguyện ý đến Lận vương phủ của ta làm khách, ta hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
Việc đã đến nước này, hắn đương nhiên sẽ không lại nơi này lâu, đợi cho thị vệ quay lại bẩm báo vẫn chưa phát hiện ra người nào khả nghi, nên hắn quở trách thị vệ một phen, cuối cùng dẫn người rời khỏi Anh vương phủ.
Mãi cho đến khi hắn ra khỏi cửa vương phủ, Tịch Nhan cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nghĩ đến hòn đá đánh vào người Hoàng Phủ Thanh Hoành, trong lòng lại nổi lên cảm giác bất an.
Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa hồi phủ, Tịch Nhan cuối cùng kiềm chế không được bảo Thôi Thiện Duyên phái người tiến cung hỏi thăm.
Một canh giờ sau, người trong cung trở về mang đến tin tức làm cho Tịch Nhan vô cùng kinh ngạc – từ sáng sớm Hoàng Phủ Thanh Vũ đã đi lên Lăng Tiêu sơn, cũng không nói khi nào thì trở về.
/484
|