Trong Chiến Thần sơn, những quần sơn nhỏ có rất nhiều tạo thành rất nhiều cái khe núi sâu và chật hẹp. Cổ Thần vừa xuất hiện trong tầm mắt Tàng Thiên Cơ thì thân thể hắn lại chợt loé lên biến mất trong một cái khe núi khác khiến Tàng Thiên Cơ không thể xuất thủ được, chỉ đành tiếp tục đuổi theo.
Cổ Thần toàn lực chạy đi, không quá lâu sau đã chạy ra hơn trăm dặm, ở trước mặt xuất hiện một cái sơn cốc không có đường ra, bốn phía đều trên đầu đều là cực hạn Hoả pháp tắc thiểu đốt.
- Chính là chỗ này!
Cổ Thần sau khi tiến vào cái sơn cốc này liền dừng lại nói:
- Tàng Thiên Cơ, nơi này sẽ là nơi chôn thây của ngươi!
Tàng Thiên Cơ sau khi đuổi theo vào cái sơn cốc này, thấy Cổ Thần đang đứng phía trước, ở sau lưng Cổ Thần đã không còn đường chạy thì điên cuồng cười ha hả nói:
- Cổ Thần, ngươi chạy đi, chạy tiếp đi nào, bây giờ cho dù ngươi có dùng thuấn di cũng không khỏi bàn tay bản thái tử được nữa ha ha ha ...
Cổ Thần xoay người đi sâu vào trong sơn cốc, Tàng Thiên Cơ thấy vậy cũng đuổi theo vào.
Rất nhanh Cổ Thần đã đi tới cuối sơn cốc, Tàng Thiên Cơ ở phía sau cách hắn hơn hai trăm trượng, lúc này trên miệng Cổ Thần lại xuất hiện nụ cười lạnh.
Tướng mạo khẽ biến đổi một chút, Cổ Thần đã trở lại nguyên hình Nhân tộc, xoay người lại nhìn Tàng Thiên Cơ nói:
- Tàng Thiên Cơ, xem ra chúng ta quả thật là oan gia ngõ hẹp!
Tàng Thiên Cơ trong mắt toát ra vẻ điên cuồng, cười lớn một tiếng nói:
- Ha ha ha ha ... Cổ Thần, cái này gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu! Ta tìm kiếm ngươi đã lâu rồi, ha ha ha ... ngày nay sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!
- Hắc hắc hắc ...
Theo tiếng cười của Tàng Thiên Cơ vừa dứt, một thanh âm âm lãnh đến cực điểm từ trong Tụ Huyết Phiên vang lên.
Cổ Thần nhìn Tụ Huyết Phiên nói:
- Nếu ta đoán không sai thì cái nguyên thần trốn trong cái Tụ Huyết Phiên này chính là nguyên thần của Thi Hồn Tông ma tu từ hơn ngàn năm trước đúng không? Hiện tại ở trong đám ma tu Thi Hồn Tông không có ai có khẳ năng đồng thời luyện chế mười hai cái huyết hồn cả!
- Ha ha ha ...
Tiếng cười từ trong Tụ Huyết Phiên lại vang lên, sau đó thanh âm âm lãnh vang lên:
- Đám tu sĩ hiện tại của Thi Hồn Tông bất quá chỉ là đấm đồ tôn huyền tôn của bản vương, có tehẻ tu luyện được thần thông bí pháp chân chính gì chứ? Bản vương là Đồ Độc, người biết chứ?
- Chín là ma vương Đồ Độc thành danh từ hai ngàn năm trước sao?
Cổ Thần có chút kinh hãi kêu lên.
- Chính là bản vương, ha ha ha!
Ma vương Đồ Độc thấy vẻ kinh hãi của Cổ Thần thì càng vui sướng cười lớn.
Bỗng nhiên Cổ Thần lại đổi giọng nói:
- Bất quá cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi, không đáng quan tâm!
- Ngươi vừa nói cái gì?
Đồ Độc quát lớn:
- Bản vương là một đời ma vương, là ma đạo đệ nhất nhân trong mấy ngàn năm qua, ngươi ngay cả tư cách xách giày cho ta cũng không được mà còn dám coi thường bản vương?
- Hừ!
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đồ Độc, ngươi từ lâu đã là anh hùng xuống dốc rồi, thời đại lúc này là của chúng ta, chỉ bằng người mà cũng dám ra oai ở đây sao? Một cái nguyên thần như ngươi thì có thể làm gì được ta? Ta khinh!
- Ngươi muốn chết?
Đồ Độc phẫn nộ quát lên:
- Cổ Thần, ta sẽ luyện hoá nguyên thần của ngươi khiến ngươi phải chịu đựng nổi khổ đày đoạ linh hồn, cho ngươi giờ giờ khắc khắc đều phải chịu đựng hành hạ thống khổ!
- Không cần nhiều lời, cứ giết hắn thu lấy tinh nguyên khí huyết, rút lấy nguyên thần bỏ vào Tụ Huyết Phiên trước đã. Để xem lúc đó hắn còn mạnh miệng thế nào?
Hồng quang trong mắt Tàng Thiên Cơ càng thêm thịnh, âm lãnh nói:
- Đồ Độc, để mười hai huyết hồn của ngươi diệt sát hắn đi!
- Mười hai huyết hồn, tru diệt!
Thanh âm của Đồ Độc nhanh chóng vang lên, Tụ Huyết Phiên lây động liên hồi, bắn ra một đạo huyết hồng tới trước mặt Cổ Thần.
Mười hai huyết hồn theo mệnh lệnh của Đồ Độc cũng đồng thời phóng nhanh tới áp sát Cổ Thần.
Sáu cao thủ Minh Khiếu sơ kỳ, bốn Minh Khiếu trung kỳ và hai Minh Khiếu hậu kỳ. Cỗ lực lượng này cho dù là Minh Khiếu hậu kỳ cực hạn cũng không dám khinh thường.
Vậy mà trên mặt Cổ Thần vẫn không hề có biểu hiện gấp gáp chút nào mà tay phải cầm Thất Thải Tuyệt Thần kiếm hương huyết cương đang đánh tới mạnh mẽ xuất một kiếm, một đạo thất thải thiên hồng liền đem huyết cương kia chém thành hai đoạn hoá thành hư vô, thất thải thiên hồng thế tới chưa hết, còn tiếp tục chém tới Tụ Huyết Phiên.
Đồng thời, tay trái Cổ Thần khẽ nhấc lên vỗ tới trước một chưởng, trong lòng bàn tay léo lên một đoàn quang mang bạch sắc chói mắt toả ra vạn trượng!
- A! A! A! A! ...
Bạch sắc quang mang nhanh chóng bắn tới toàn bộ mười hai huyết hồn, bên ngoài nguyên thần của mười hai huyết hồn này liền bốc lên từng trận khói nhẹ, đồng thời trong miệng chúng liên tục phát ra những tiếng kêu la thảm thiết.
Trấn Minh Ngọc Bi vừa ra, thiên hạ quỷ thần đều diệt, cho nên chỉ một chút quang mang chạm vào đã khiến cho mười hai huyết hồn bị thương tổn nghiêm trọng.
Chỉ trong một sát na sau đó, Trấn Minh Ngọc Bi đã xuyên qua nguyên thần của một tên huyết hồn, rồi lại tiếp tục xuyên qua một tên huyết hồn khác ...
Huyết hồn có tu vi Minh Khiếu kỳ cho nên khi bị Trấn Minh Ngọc Bi bắn trúng cũng không bị tịnh hoá ngay lập tức mà chỗ bị Trấn Minh Ngọc Bi xuyên qua liền tuôn ra một đoàn quang hoa thuần bạch sắc.
Quang hoa càng này càng mở rộng ra, vết thương trên nguyên thần cũng càng lớn, chỉ trong chốc lát toàn bộ nguyên thần của huyết hồn liền hoá thành hư vô.
Dưới sự khống chế của Cổ Thần, Trấn Minh Ngọc Bi không ngừng bay lượng khắp nơi, liên tục đục lỗ trên nguyên thần của mười hai tên huyết hồn rồi trở lại trên tay hắn.
Đến lúc Trấn Minh Ngọc Bi trở lại trong tay Cổ Thần thì tên huyết hồn đầu tiên vừa bị quang hoa từ Trấn Minh Ngọc Bi toả ra tịnh hoá thành hư vô.
Tàng Thiên Cơ trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng được nhìn mười hai huyết hồn Minh Khiếu kỳ bị Cổ Thần dễ dàng diệt sát trước mắt!
Từng đoàn, từng đoàn quan hoa lần lượt bap phủ lên huyết hồn rồi tinh hoá chúng thành hư vô, rất nhanh mười hai huyết hồn đã biến mất, theo đó quang hoa bạch sắc cũng tiêu tán trong thiên địa.
Thanh âm của Đồ Độc có chút kinh hãi vang lên:
- Không! Không thể nào! Đó là pháp gì, tại sao có thể trong nháy mắt diệt sát huyết hồn của ta? Không có khả năng! Trên đời làm sao lại có loại pháp bảo nghịch thiên như vậy?
Trấn Minh Ngọc Bi chính là trấn giới chi bảo đặt tại giao giới của âm dương hai giới đế áp chế âm hồn lệ quỷ từ âm giới tiến vào dương giới. Từ thời thượng cổ cũng chỉ có rất ít tu sĩ mới có thể biết về Trấn Minh Ngọc Bi nhưng họ chỉ biết có bảo vật như vậy nhưng không hề biết tên của nó cũng như địa điểm đặt ở đâu mà chỉ biết là nó được đặt ở giao giới giữa hai giới mà thôi.
Đồ Độc tuy là ma vương từ hai ngàn năm trước nhưng đối với Trấn Minh Ngọc Bi cũng không thể nào hay biết được.
Trong thiên địa lại có pháp bảo có thể miễu sát quỷ hồn và nguyên thần, cái này chính là khắc tinh của huyết hồn. Đối mặt với bảo vật như vậy, cho dù có bao nhiêu huyết hồn cũng không có chút tác dụng nào.
Nguyên Thần kỳ trong thiên hạ cũng không phải lúa, Đồ Độc vất vả lắm mởi có thể ở trong Chiến Thần sơn này thu được nguyên thần của mười hai tên Vu sĩ luyện thành mười hai tên huyết hồn hình thành nên huyết hồn đại trận có thể phân cao thấp với Minh Khiếu kỳ cực hạn cao thủ.
Cổ Thần toàn lực chạy đi, không quá lâu sau đã chạy ra hơn trăm dặm, ở trước mặt xuất hiện một cái sơn cốc không có đường ra, bốn phía đều trên đầu đều là cực hạn Hoả pháp tắc thiểu đốt.
- Chính là chỗ này!
Cổ Thần sau khi tiến vào cái sơn cốc này liền dừng lại nói:
- Tàng Thiên Cơ, nơi này sẽ là nơi chôn thây của ngươi!
Tàng Thiên Cơ sau khi đuổi theo vào cái sơn cốc này, thấy Cổ Thần đang đứng phía trước, ở sau lưng Cổ Thần đã không còn đường chạy thì điên cuồng cười ha hả nói:
- Cổ Thần, ngươi chạy đi, chạy tiếp đi nào, bây giờ cho dù ngươi có dùng thuấn di cũng không khỏi bàn tay bản thái tử được nữa ha ha ha ...
Cổ Thần xoay người đi sâu vào trong sơn cốc, Tàng Thiên Cơ thấy vậy cũng đuổi theo vào.
Rất nhanh Cổ Thần đã đi tới cuối sơn cốc, Tàng Thiên Cơ ở phía sau cách hắn hơn hai trăm trượng, lúc này trên miệng Cổ Thần lại xuất hiện nụ cười lạnh.
Tướng mạo khẽ biến đổi một chút, Cổ Thần đã trở lại nguyên hình Nhân tộc, xoay người lại nhìn Tàng Thiên Cơ nói:
- Tàng Thiên Cơ, xem ra chúng ta quả thật là oan gia ngõ hẹp!
Tàng Thiên Cơ trong mắt toát ra vẻ điên cuồng, cười lớn một tiếng nói:
- Ha ha ha ha ... Cổ Thần, cái này gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu! Ta tìm kiếm ngươi đã lâu rồi, ha ha ha ... ngày nay sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!
- Hắc hắc hắc ...
Theo tiếng cười của Tàng Thiên Cơ vừa dứt, một thanh âm âm lãnh đến cực điểm từ trong Tụ Huyết Phiên vang lên.
Cổ Thần nhìn Tụ Huyết Phiên nói:
- Nếu ta đoán không sai thì cái nguyên thần trốn trong cái Tụ Huyết Phiên này chính là nguyên thần của Thi Hồn Tông ma tu từ hơn ngàn năm trước đúng không? Hiện tại ở trong đám ma tu Thi Hồn Tông không có ai có khẳ năng đồng thời luyện chế mười hai cái huyết hồn cả!
- Ha ha ha ...
Tiếng cười từ trong Tụ Huyết Phiên lại vang lên, sau đó thanh âm âm lãnh vang lên:
- Đám tu sĩ hiện tại của Thi Hồn Tông bất quá chỉ là đấm đồ tôn huyền tôn của bản vương, có tehẻ tu luyện được thần thông bí pháp chân chính gì chứ? Bản vương là Đồ Độc, người biết chứ?
- Chín là ma vương Đồ Độc thành danh từ hai ngàn năm trước sao?
Cổ Thần có chút kinh hãi kêu lên.
- Chính là bản vương, ha ha ha!
Ma vương Đồ Độc thấy vẻ kinh hãi của Cổ Thần thì càng vui sướng cười lớn.
Bỗng nhiên Cổ Thần lại đổi giọng nói:
- Bất quá cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi, không đáng quan tâm!
- Ngươi vừa nói cái gì?
Đồ Độc quát lớn:
- Bản vương là một đời ma vương, là ma đạo đệ nhất nhân trong mấy ngàn năm qua, ngươi ngay cả tư cách xách giày cho ta cũng không được mà còn dám coi thường bản vương?
- Hừ!
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đồ Độc, ngươi từ lâu đã là anh hùng xuống dốc rồi, thời đại lúc này là của chúng ta, chỉ bằng người mà cũng dám ra oai ở đây sao? Một cái nguyên thần như ngươi thì có thể làm gì được ta? Ta khinh!
- Ngươi muốn chết?
Đồ Độc phẫn nộ quát lên:
- Cổ Thần, ta sẽ luyện hoá nguyên thần của ngươi khiến ngươi phải chịu đựng nổi khổ đày đoạ linh hồn, cho ngươi giờ giờ khắc khắc đều phải chịu đựng hành hạ thống khổ!
- Không cần nhiều lời, cứ giết hắn thu lấy tinh nguyên khí huyết, rút lấy nguyên thần bỏ vào Tụ Huyết Phiên trước đã. Để xem lúc đó hắn còn mạnh miệng thế nào?
Hồng quang trong mắt Tàng Thiên Cơ càng thêm thịnh, âm lãnh nói:
- Đồ Độc, để mười hai huyết hồn của ngươi diệt sát hắn đi!
- Mười hai huyết hồn, tru diệt!
Thanh âm của Đồ Độc nhanh chóng vang lên, Tụ Huyết Phiên lây động liên hồi, bắn ra một đạo huyết hồng tới trước mặt Cổ Thần.
Mười hai huyết hồn theo mệnh lệnh của Đồ Độc cũng đồng thời phóng nhanh tới áp sát Cổ Thần.
Sáu cao thủ Minh Khiếu sơ kỳ, bốn Minh Khiếu trung kỳ và hai Minh Khiếu hậu kỳ. Cỗ lực lượng này cho dù là Minh Khiếu hậu kỳ cực hạn cũng không dám khinh thường.
Vậy mà trên mặt Cổ Thần vẫn không hề có biểu hiện gấp gáp chút nào mà tay phải cầm Thất Thải Tuyệt Thần kiếm hương huyết cương đang đánh tới mạnh mẽ xuất một kiếm, một đạo thất thải thiên hồng liền đem huyết cương kia chém thành hai đoạn hoá thành hư vô, thất thải thiên hồng thế tới chưa hết, còn tiếp tục chém tới Tụ Huyết Phiên.
Đồng thời, tay trái Cổ Thần khẽ nhấc lên vỗ tới trước một chưởng, trong lòng bàn tay léo lên một đoàn quang mang bạch sắc chói mắt toả ra vạn trượng!
- A! A! A! A! ...
Bạch sắc quang mang nhanh chóng bắn tới toàn bộ mười hai huyết hồn, bên ngoài nguyên thần của mười hai huyết hồn này liền bốc lên từng trận khói nhẹ, đồng thời trong miệng chúng liên tục phát ra những tiếng kêu la thảm thiết.
Trấn Minh Ngọc Bi vừa ra, thiên hạ quỷ thần đều diệt, cho nên chỉ một chút quang mang chạm vào đã khiến cho mười hai huyết hồn bị thương tổn nghiêm trọng.
Chỉ trong một sát na sau đó, Trấn Minh Ngọc Bi đã xuyên qua nguyên thần của một tên huyết hồn, rồi lại tiếp tục xuyên qua một tên huyết hồn khác ...
Huyết hồn có tu vi Minh Khiếu kỳ cho nên khi bị Trấn Minh Ngọc Bi bắn trúng cũng không bị tịnh hoá ngay lập tức mà chỗ bị Trấn Minh Ngọc Bi xuyên qua liền tuôn ra một đoàn quang hoa thuần bạch sắc.
Quang hoa càng này càng mở rộng ra, vết thương trên nguyên thần cũng càng lớn, chỉ trong chốc lát toàn bộ nguyên thần của huyết hồn liền hoá thành hư vô.
Dưới sự khống chế của Cổ Thần, Trấn Minh Ngọc Bi không ngừng bay lượng khắp nơi, liên tục đục lỗ trên nguyên thần của mười hai tên huyết hồn rồi trở lại trên tay hắn.
Đến lúc Trấn Minh Ngọc Bi trở lại trong tay Cổ Thần thì tên huyết hồn đầu tiên vừa bị quang hoa từ Trấn Minh Ngọc Bi toả ra tịnh hoá thành hư vô.
Tàng Thiên Cơ trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng được nhìn mười hai huyết hồn Minh Khiếu kỳ bị Cổ Thần dễ dàng diệt sát trước mắt!
Từng đoàn, từng đoàn quan hoa lần lượt bap phủ lên huyết hồn rồi tinh hoá chúng thành hư vô, rất nhanh mười hai huyết hồn đã biến mất, theo đó quang hoa bạch sắc cũng tiêu tán trong thiên địa.
Thanh âm của Đồ Độc có chút kinh hãi vang lên:
- Không! Không thể nào! Đó là pháp gì, tại sao có thể trong nháy mắt diệt sát huyết hồn của ta? Không có khả năng! Trên đời làm sao lại có loại pháp bảo nghịch thiên như vậy?
Trấn Minh Ngọc Bi chính là trấn giới chi bảo đặt tại giao giới của âm dương hai giới đế áp chế âm hồn lệ quỷ từ âm giới tiến vào dương giới. Từ thời thượng cổ cũng chỉ có rất ít tu sĩ mới có thể biết về Trấn Minh Ngọc Bi nhưng họ chỉ biết có bảo vật như vậy nhưng không hề biết tên của nó cũng như địa điểm đặt ở đâu mà chỉ biết là nó được đặt ở giao giới giữa hai giới mà thôi.
Đồ Độc tuy là ma vương từ hai ngàn năm trước nhưng đối với Trấn Minh Ngọc Bi cũng không thể nào hay biết được.
Trong thiên địa lại có pháp bảo có thể miễu sát quỷ hồn và nguyên thần, cái này chính là khắc tinh của huyết hồn. Đối mặt với bảo vật như vậy, cho dù có bao nhiêu huyết hồn cũng không có chút tác dụng nào.
Nguyên Thần kỳ trong thiên hạ cũng không phải lúa, Đồ Độc vất vả lắm mởi có thể ở trong Chiến Thần sơn này thu được nguyên thần của mười hai tên Vu sĩ luyện thành mười hai tên huyết hồn hình thành nên huyết hồn đại trận có thể phân cao thấp với Minh Khiếu kỳ cực hạn cao thủ.
/484
|