Cổ Lạc Nhi vội vàng phân phó người thị vệ khác thủ hộ ở bên người nàng.
“Nhanh, mau đi cứu người.”
Thị vệ lại không chịu xê dịch cước bộ.
“Thuộc hạ nhất định phải bảo vệ an toàn của nương nương. Nương nương, chúng ta mau trở về.”
“Không được, chúng ta không thể bỏ lại Nguyên Phương. Kẻ xấu ở trong rừng, ta ở chỗ này không có việc gì, ngươi mau đi cứu Nguyên Phương.”
Thị vệ vẫn đứng bất động như cũ.
“Không, nếu như nương nương xảy ra điều gì bất trắc, thuộc hạ đảm đương không nổi trách nhiệm này. Nguyên đầu cũng đảm đương không nổi.”
Trong rừng tiếng đao binh đụng vào nhau càng thêm kịch liệt, hù dọa trận trận chim hót.
Chỉ nghe Nguyên Phương đang gầm lên: “Tiểu nhân hèn hạ.”
Cổ Lạc Nhi khẩn trương, chui ra khỏi xe ngựa, hướng phía thị vệ quát: “Ta lệnh cho ngươi, lập tức vào trong cứu Nguyên Phương.”
Thị vệ cúi đầu xuống, chẳng những không vào cánh rừng, lại kéo xe ngựa, muốn chạy trở về.
Cổ Lạc Nhi tức giận, làm người há có thể thấy chết mà không cứu, chính mình chạy trốn.
Cố ý chế giễu nói: “Ngươi là thấy bên trong nhiều người lợi hại, không dám đi vào sao?”
Thị vệ bỗng nhiên ngẩng đầu, bi phẫn nói: “Mới không phải. Thuộc hạ nhất định phải bảo vệ an nguy của nương nương.”
“Ta có thể tự bảo vệ mình. Ngươi đã quên, ngày hôm qua ta đã đối phó với Phùng Thái úy như thế nào sao?”
Trên mặt thị vệ hiện ra hỉ sắc.
“Đúng vậy, nương nương, người ở chỗ này, ngàn vạn chú ý. Thuộc hạ lập tức đi cứu Nguyên đầu.”
Cưỡi ngựa, xông vào cánh rừng.
Cổ Lạc Nhi cầm cơ nỏ trong tay, nhưng không dám tùy tiện đi vào cánh rừng, dù sao nàng không biết võ công, sợ cứu người không thành còn vướng chân hai thị vệ.
Lại nghe thấy thị vệ vừa rồi phát ra tiếng kêu sợ hãi: “Nguyên đầu, ngươi làm sao rồi?”
Sau đó lại là tiếng đao binh đụng vào nhau.
Chỉ nghe Nguyên Phương bên trong gầm lên: “Làm sao ngươi lại vào đây, ai ở lại bảo vệ chủ nhân? Mau đi ra.”
Sau đó là một thanh âm thô lỗ cười to.
“Ha ha, các ngươi trúng kế rồi, vào được mà không ra được.”
Nguyên Phương kêu to: “Chủ nhân, các ngài mau trở về, gọi cứu binh.”
Cổ Lạc Nhi biết rõ, cái hắn gọi là gọi cứu binh, kỳ thật muốn nàng mặc kệ bọn hắn, tự mình chạy trốn.
Chính là, nàng có thể nào mặc kệ bỏ lại bọn hắn?
Nghe tình hình bên trong, chỉ sợ bọn họ đã gặp nguy hiểm.
Nhảy xuống xe, nói với xa phu: “Ta lệnh cho ngươi, lập tức cưỡi ngựa trở về thành tìm viện binh. Nhanh.”
Xa phu không biết võ công, sớm bị dọa đến hai chân như nhũn ra.
Nghe thấy lời Cổ Lạc Nhi nói, giống như nghe xong thánh chỉ, vội vàng từ chỗ đang ngồi lăn xuống.
Cưỡi lên ngựa kéo xe, run run rẩy rẩy cởi dây thừng gắn trên xe ngựa.
Ngoài miệng còn làm bộ khách khí.
“Nương, nương nương, ngài cũng nên đi tìm viện binh đi.”
Cổ Lạc Nhi không chịu nổi, rút thanh đao đeo trên eo hắn, chém đứt dây thừng, rồi cầm đao ném cho xa phu.
“Đỡ lấy, còn không mau đi. Nhớ kỹ, phải gọi cứu binh.”
Xa phu ban đầu thấy Cổ Lạc Nhi rút đao, còn tưởng rằng nàng muốn giết mình, sợ tới mức thất thanh lắp bắp.
Thẳng đến khi Cổ Lạc Nhi trả lại đao cho hắn, hắn mới quá mức chậm chạp, lau mồ hôi lạnh trên đầu, cưỡi ngựa chạy như điên trở về.
Ngay cả việc trả lời Cổ Lạc Nhi cũng quên khuấy.
Cổ Lạc Nhi khinh thường nhìn theo bóng dáng hắn, lắc đầu, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía rừng cây.
Lại nghe thấy sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
Cổ Lạc Nhi quay đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy đầu của xa phu chạy trối chết rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.
Máu tươi văng khắp nơi, óc phụt ra.
Xa phu nằm trên mặt đất giật giật vài cái, rồi không còn động tĩnh.
Mà ở phía trước, xuất hiện mấy Hắc y nhân che mặt.
Cổ Lạc Nhi bi phẫn chất vấn: “Các ngươi giết hắn?”
Hắc y nhân trong tay cầm đao, chậm rãi tiến lại gần Cổ Lạc Nhi.
“Tiểu bối nhát gan, đáng chết.”
Cổ Lạc Nhi từng bước một lui lại phía sau.
“Các ngươi là ai? Muốn làm gì? Nếu như các ngươi muốn bạc, ta đưa các ngươi là được.”
Người bịt mặt ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
“Chúng ta muốn bạc, càng muốn mạng của ngươi.”
“Vì sao? Ta và các ngươi không chút nào liên quan, tại sao lại muốn mạng của ta?”
Cổ Lạc Nhi vừa hỏi han câu giờ, vừa mau chóng nghĩ biện pháp trong đầu.
Xem ra, địch nhân đã sớm sắp xếp ổn thỏa, muốn lấy tính mạng của nàng.
Trong rừng phía sau có địch nhân, phía trước cũng có địch nhân, nàng nên làm gì bây giờ?
Người bịt mặt cước hạ không chần chờ, vẫn đang tới gần phía Cổ Lạc Nhi.
“Ngươi không đắc tội với chúng ta, nhưng lại có người muốn mạng của ngươi.”
“Là ai?”
“Xuống đất, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
“Không, ta không muốn phải làm quỷ chết oan. Các ngươi nói cho ta biết, là ai muốn mạng của ta? Ta chết cũng muốn làm quỷ minh bạch.”
Cổ Lạc Nhi trong miệng qua loa , giơ tay phải lên, cổ tay áo nhắm ngay trước mặt người bịt mặt.
“Trong lòng chính ngươi hẳn là biết rõ.”
Người bịt mặt chết không chịu nhè ra, cách Cổ Lạc Nhi càng ngày càng gần.
Cổ Lạc Nhi trong lòng đã đoán được một chút, kẻ tình nghi lớn nhất ắt hẳn là Nguyệt quý phi và Phùng Thái Úy.
Nàng chỉ đắc tội với bọn hắn lợi hại nhất.
Chỉ là, hiện tại nàng không rảnh đi suy xét vấn đề này, nàng trước hết phải giữ được tính mạng rồi nói sau.
Cổ Lạc Nhi vặn chốt mở trên cơ nỏ.
Vài điểm hàn quang theo ống tay áo nàng bắn ra, bắn thẳng về phía người bịt mặt trước mặt.
Tên bịt mặt dẫn đầu cùng Cổ Lạc Nhi nói chuyện kêu một tiếng “Không ổn” , người phóng lên trời, muốn tránh khỏi ngân châm.
Nhưng đã chậm, ngân châm vẫn bắn thẳng vào chân hắn.
Cổ Lạc Nhi vì bảo vệ tính mạng, dưới tình thế cấp bách, đã vặn chốt mở màu đỏ.
Người bịt mặt nặng nề rơi xuống đất, thân thể bị phản xung lực bắn ra nhảy lên vài cái, sau đó liền không động đậy .
Tựa như một bao cát không có sinh mệnh lực.
Cổ Lạc Nhi sợ tới mức trong lòng kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch.
Đây là lần đầu tiên nàng giết người.
Nàng chưa từng nghĩ qua, chính mình sẽ động thủ giết người.
Cũng không nghĩ đến, độc dược này lợi hại như vậy, kiến huyết phong hầu (gặp máu là tỏi).
Còn tưởng rằng, người bịt mặt trúng độc, chỉ là không có khí lực đứng dậy truy sát nàng, không nghĩ rằng hắn sẽ trúng độc mà chết.
Cổ Lạc Nhi lần đầu rõ ràng ý thức được, Cô Hồng bảo có nghĩa là gì.
Lãnh Dạ cho một tiểu gian tế không đáng tin như nàng một công cụ còn lợi hại như vậy, những người khác thì càng không cần phải nói .
Mà Lãnh Dạ, dám đưa cơ nỏ này cho nàng, có thể thấy được bản thân hắn võ công cao thâm đến cỡ nào.
Ngân châm bắn trúng không chỉ một người bịt mặt, thoáng chốc trước mặt đã ngã xuống ba bộ thi thể.
Chỉ còn lại có bốn người ánh mắt đề phòng chằm chằm nhìn Cổ Lạc Nhi, dừng bước, không dám tiến lên, nhưng vẫn không chịu lui về phía sau.
Cổ Lạc Nhi căn bản không dám nhìn phía dưới đất một cái, nàng không dám tưởng tượng đến tội nghiệt của mình, không dám tưởng tưởng chính mình đã là một hung thủ giết người.
Hơn nữa, còn là hung thủ giết ba mạng người.
Trời ạ, tại sao lại như vậy?
Cổ Lạc Nhi vung ống tay áo, cả gan kêu: “Này, các ngươi thấy rồi chứ? Còn không mau lui ra, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Nhanh, mau đi cứu người.”
Thị vệ lại không chịu xê dịch cước bộ.
“Thuộc hạ nhất định phải bảo vệ an toàn của nương nương. Nương nương, chúng ta mau trở về.”
“Không được, chúng ta không thể bỏ lại Nguyên Phương. Kẻ xấu ở trong rừng, ta ở chỗ này không có việc gì, ngươi mau đi cứu Nguyên Phương.”
Thị vệ vẫn đứng bất động như cũ.
“Không, nếu như nương nương xảy ra điều gì bất trắc, thuộc hạ đảm đương không nổi trách nhiệm này. Nguyên đầu cũng đảm đương không nổi.”
Trong rừng tiếng đao binh đụng vào nhau càng thêm kịch liệt, hù dọa trận trận chim hót.
Chỉ nghe Nguyên Phương đang gầm lên: “Tiểu nhân hèn hạ.”
Cổ Lạc Nhi khẩn trương, chui ra khỏi xe ngựa, hướng phía thị vệ quát: “Ta lệnh cho ngươi, lập tức vào trong cứu Nguyên Phương.”
Thị vệ cúi đầu xuống, chẳng những không vào cánh rừng, lại kéo xe ngựa, muốn chạy trở về.
Cổ Lạc Nhi tức giận, làm người há có thể thấy chết mà không cứu, chính mình chạy trốn.
Cố ý chế giễu nói: “Ngươi là thấy bên trong nhiều người lợi hại, không dám đi vào sao?”
Thị vệ bỗng nhiên ngẩng đầu, bi phẫn nói: “Mới không phải. Thuộc hạ nhất định phải bảo vệ an nguy của nương nương.”
“Ta có thể tự bảo vệ mình. Ngươi đã quên, ngày hôm qua ta đã đối phó với Phùng Thái úy như thế nào sao?”
Trên mặt thị vệ hiện ra hỉ sắc.
“Đúng vậy, nương nương, người ở chỗ này, ngàn vạn chú ý. Thuộc hạ lập tức đi cứu Nguyên đầu.”
Cưỡi ngựa, xông vào cánh rừng.
Cổ Lạc Nhi cầm cơ nỏ trong tay, nhưng không dám tùy tiện đi vào cánh rừng, dù sao nàng không biết võ công, sợ cứu người không thành còn vướng chân hai thị vệ.
Lại nghe thấy thị vệ vừa rồi phát ra tiếng kêu sợ hãi: “Nguyên đầu, ngươi làm sao rồi?”
Sau đó lại là tiếng đao binh đụng vào nhau.
Chỉ nghe Nguyên Phương bên trong gầm lên: “Làm sao ngươi lại vào đây, ai ở lại bảo vệ chủ nhân? Mau đi ra.”
Sau đó là một thanh âm thô lỗ cười to.
“Ha ha, các ngươi trúng kế rồi, vào được mà không ra được.”
Nguyên Phương kêu to: “Chủ nhân, các ngài mau trở về, gọi cứu binh.”
Cổ Lạc Nhi biết rõ, cái hắn gọi là gọi cứu binh, kỳ thật muốn nàng mặc kệ bọn hắn, tự mình chạy trốn.
Chính là, nàng có thể nào mặc kệ bỏ lại bọn hắn?
Nghe tình hình bên trong, chỉ sợ bọn họ đã gặp nguy hiểm.
Nhảy xuống xe, nói với xa phu: “Ta lệnh cho ngươi, lập tức cưỡi ngựa trở về thành tìm viện binh. Nhanh.”
Xa phu không biết võ công, sớm bị dọa đến hai chân như nhũn ra.
Nghe thấy lời Cổ Lạc Nhi nói, giống như nghe xong thánh chỉ, vội vàng từ chỗ đang ngồi lăn xuống.
Cưỡi lên ngựa kéo xe, run run rẩy rẩy cởi dây thừng gắn trên xe ngựa.
Ngoài miệng còn làm bộ khách khí.
“Nương, nương nương, ngài cũng nên đi tìm viện binh đi.”
Cổ Lạc Nhi không chịu nổi, rút thanh đao đeo trên eo hắn, chém đứt dây thừng, rồi cầm đao ném cho xa phu.
“Đỡ lấy, còn không mau đi. Nhớ kỹ, phải gọi cứu binh.”
Xa phu ban đầu thấy Cổ Lạc Nhi rút đao, còn tưởng rằng nàng muốn giết mình, sợ tới mức thất thanh lắp bắp.
Thẳng đến khi Cổ Lạc Nhi trả lại đao cho hắn, hắn mới quá mức chậm chạp, lau mồ hôi lạnh trên đầu, cưỡi ngựa chạy như điên trở về.
Ngay cả việc trả lời Cổ Lạc Nhi cũng quên khuấy.
Cổ Lạc Nhi khinh thường nhìn theo bóng dáng hắn, lắc đầu, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía rừng cây.
Lại nghe thấy sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
Cổ Lạc Nhi quay đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy đầu của xa phu chạy trối chết rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.
Máu tươi văng khắp nơi, óc phụt ra.
Xa phu nằm trên mặt đất giật giật vài cái, rồi không còn động tĩnh.
Mà ở phía trước, xuất hiện mấy Hắc y nhân che mặt.
Cổ Lạc Nhi bi phẫn chất vấn: “Các ngươi giết hắn?”
Hắc y nhân trong tay cầm đao, chậm rãi tiến lại gần Cổ Lạc Nhi.
“Tiểu bối nhát gan, đáng chết.”
Cổ Lạc Nhi từng bước một lui lại phía sau.
“Các ngươi là ai? Muốn làm gì? Nếu như các ngươi muốn bạc, ta đưa các ngươi là được.”
Người bịt mặt ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
“Chúng ta muốn bạc, càng muốn mạng của ngươi.”
“Vì sao? Ta và các ngươi không chút nào liên quan, tại sao lại muốn mạng của ta?”
Cổ Lạc Nhi vừa hỏi han câu giờ, vừa mau chóng nghĩ biện pháp trong đầu.
Xem ra, địch nhân đã sớm sắp xếp ổn thỏa, muốn lấy tính mạng của nàng.
Trong rừng phía sau có địch nhân, phía trước cũng có địch nhân, nàng nên làm gì bây giờ?
Người bịt mặt cước hạ không chần chờ, vẫn đang tới gần phía Cổ Lạc Nhi.
“Ngươi không đắc tội với chúng ta, nhưng lại có người muốn mạng của ngươi.”
“Là ai?”
“Xuống đất, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
“Không, ta không muốn phải làm quỷ chết oan. Các ngươi nói cho ta biết, là ai muốn mạng của ta? Ta chết cũng muốn làm quỷ minh bạch.”
Cổ Lạc Nhi trong miệng qua loa , giơ tay phải lên, cổ tay áo nhắm ngay trước mặt người bịt mặt.
“Trong lòng chính ngươi hẳn là biết rõ.”
Người bịt mặt chết không chịu nhè ra, cách Cổ Lạc Nhi càng ngày càng gần.
Cổ Lạc Nhi trong lòng đã đoán được một chút, kẻ tình nghi lớn nhất ắt hẳn là Nguyệt quý phi và Phùng Thái Úy.
Nàng chỉ đắc tội với bọn hắn lợi hại nhất.
Chỉ là, hiện tại nàng không rảnh đi suy xét vấn đề này, nàng trước hết phải giữ được tính mạng rồi nói sau.
Cổ Lạc Nhi vặn chốt mở trên cơ nỏ.
Vài điểm hàn quang theo ống tay áo nàng bắn ra, bắn thẳng về phía người bịt mặt trước mặt.
Tên bịt mặt dẫn đầu cùng Cổ Lạc Nhi nói chuyện kêu một tiếng “Không ổn” , người phóng lên trời, muốn tránh khỏi ngân châm.
Nhưng đã chậm, ngân châm vẫn bắn thẳng vào chân hắn.
Cổ Lạc Nhi vì bảo vệ tính mạng, dưới tình thế cấp bách, đã vặn chốt mở màu đỏ.
Người bịt mặt nặng nề rơi xuống đất, thân thể bị phản xung lực bắn ra nhảy lên vài cái, sau đó liền không động đậy .
Tựa như một bao cát không có sinh mệnh lực.
Cổ Lạc Nhi sợ tới mức trong lòng kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch.
Đây là lần đầu tiên nàng giết người.
Nàng chưa từng nghĩ qua, chính mình sẽ động thủ giết người.
Cũng không nghĩ đến, độc dược này lợi hại như vậy, kiến huyết phong hầu (gặp máu là tỏi).
Còn tưởng rằng, người bịt mặt trúng độc, chỉ là không có khí lực đứng dậy truy sát nàng, không nghĩ rằng hắn sẽ trúng độc mà chết.
Cổ Lạc Nhi lần đầu rõ ràng ý thức được, Cô Hồng bảo có nghĩa là gì.
Lãnh Dạ cho một tiểu gian tế không đáng tin như nàng một công cụ còn lợi hại như vậy, những người khác thì càng không cần phải nói .
Mà Lãnh Dạ, dám đưa cơ nỏ này cho nàng, có thể thấy được bản thân hắn võ công cao thâm đến cỡ nào.
Ngân châm bắn trúng không chỉ một người bịt mặt, thoáng chốc trước mặt đã ngã xuống ba bộ thi thể.
Chỉ còn lại có bốn người ánh mắt đề phòng chằm chằm nhìn Cổ Lạc Nhi, dừng bước, không dám tiến lên, nhưng vẫn không chịu lui về phía sau.
Cổ Lạc Nhi căn bản không dám nhìn phía dưới đất một cái, nàng không dám tưởng tượng đến tội nghiệt của mình, không dám tưởng tưởng chính mình đã là một hung thủ giết người.
Hơn nữa, còn là hung thủ giết ba mạng người.
Trời ạ, tại sao lại như vậy?
Cổ Lạc Nhi vung ống tay áo, cả gan kêu: “Này, các ngươi thấy rồi chứ? Còn không mau lui ra, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
/181
|