Gì? Muốn nàng cùng một nam nhân ngủ chung?
Đây không phải làm khó người ta sao?
Hơi có chút lúng túng nói: “Công tử, lúc hắn ngủ chưa bao giờ cho phép người khác gần bên người, sợ ồn ào đến hắn.”
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng.
“Sợ ồn ào? Ban ngày ban mặt đi ngủ, lại còn ở bên ngoài ngủ, một đám người trông coi, hắn tại sao không sợ bị ồn ào? Chỉ buổi tối mới sợ?”
Cổ Lạc Nhi trước giờ không chú ý qua vấn đề này, nghe Hắc y nhân nói như vậy, hình như đúng thật là có chuyện như vậy.
Nhưng mà, cái này có quan hệ gì với nàng?
Cổ Lạc Nhi tiếp tục nghĩ cách tìm cớ.
“Ngươi hiểu hắn như vậy, nên biết, hắn chưa bao giờ sủng hạnh hậu phi. Hắn sẽ không cho phép ta tới gần bên hắn .”
“Hắn không cho phép, ngươi liền không thể nghĩ ra biện pháp khiến hắn cho phép sao?”
Hắc y soái ca nhất quyết không buông tha.
Cổ Lạc Nhi than thở nói: “Ta nào có bản lĩnh lớn như vậy.”
Nghĩ nghĩ, đề nghị: “Nếu không, ta vất vả chút, lúc hắn ngủ ta đều canh giữ ở ngoài cửa sổ phòng hắn, giám sát hắn. Được không?”
“Không được.”
Hắc y soái ca không chút nghĩ ngợi liền một hơi bác bỏ.
“Ngươi nhất định muốn ta cùng ngủ với hắn sao?”
“Đúng.”
Cổ Lạc Nhi căm tức nói: “Vì sao nhất định phải là ta? Ta đâu có đắc tội với ngươi, sao ngươi cứ gây khó dễ cho ta vậy?”
“Bởi vì, ” hắc y soái ca đùa giỡn nhìn nàng, “Ngươi là phi tử của hắn, hơn nữa còn là một phi tử duy nhất được tiến vào Cầm Sắt điện. Không tìm ngươi, tìm ai?”
Cổ Lạc Nhi lập tức im lặng.
Đúng vậy a, nàng là phi tử của hắn.
Ngay cả nàng cũng không thể ngủ cùng hắn, hiển nhiên những người khác càng không thể.
Hắc y soái ca tìm nàng, lý do quá đầy đủ.
“Ta chỉ là phi tử trên danh nghĩa của hắn. Ngươi cũng biết, hắn đối với nữ nhân không có hứng thú. Ngươi phái ta làm nhiệm vụ khác đi.”
“Nhiệm vụ khác?”
Hắc y soái ca quét qua Cổ Lạc Nhi một cái.
“Ngươi một chút võ công cũng không có, những nhiệm vụ khác hoàn thành được sao?”
“Lãnh Dạ công tử.”
Cổ Lạc Nhi đột nhiên gọi.
Dựa vào trực giác của nàng, liền cảm thấy hắc y nhân trước mắt này chính là người trong miệng chúng nhân, một trong Tam công tử – Lãnh Dạ công tử.
Trừ hắn ra, người nào sẽ có khí chất lạnh buốt xương tủy như vậy?
Lại có dung mạo người nào tuấn mỹ tới cực điểm như vậy?
Đương nhiên, cũng không phải là không có, nhưng là, hai thứ đó kết hợp cùng một chỗ tỷ lệ có thể có bao nhiêu đây?
Đương nhiên, nàng cũng không nắm chắc, dù sao nàng tiếp xúc với người ở thời không này thật sự là quá ít.
Người trong giang hồ thì càng ít đi.
Bởi vậy, gọi một tiếng thử thăm dò.
Quả nhiên, hắc y soái ca trước mặt vừa nghe thấy nàng nàng gọi, thần sắc rùng mình, lông mày giương lên.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía Cổ Lạc nhi.
“Ngươi đang gọi là gì?”
Lúc này, Cổ Lạc Nhi tin chắc, không thể nghi ngờ hắn nhất định là Lãnh Dạ công tử.
Hì hì cười nói: “Ta đang gọi Lãnh Dạ công tử a.”
Hắc y soái ca nhìn chằm chằm Cổ Lạc Nhi một hồi.
Lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta chính là Lãnh Dạ. Ngươi đã biết ta là ai, thì nên biết, kết cục làm trái mệnh lệnh của ta.”
Trên lưng Cổ Lạc Nhi lập tức dâng lên một dòng ớn lạnh.
Giống như có một con băng tằm, ở trên lưng chậm rãi bò lên.
Đúng vậy a, hắn chính là người đứng đầu tổ chức sát thủ trên giang hồ, khiến người nghe danh mất vía- chủ nhân Cô Hồng Bảo a.
Chỉ riêng thủ hạ của hắn, tất cả đều là dân liều mạng.
Càng miễn bàn đến bản thân hắn.
Cổ Lạc Nhi không biết nàng là may mắn hay là xui xéo.
Nàng đi tới thời không này, gặp được Hoàng đế chí cao vô thượng thống trị quốc gia, gặp được hai người trong tam đại công tử thần bí nhất mê hoặc nhất trong chốn giang hồ.
Nhưng là, tất cả bọn hắn đều không thể trêu vào a.
Nàng gặp được bọn hắn, là họa hay là phúc?
Chỉ sợ là họa nhiều một chút đi.
Aiz, nàng vốn là một người theo chân bọn họ bất luận kẻ nào đều chẳng có quan hệ, không biết tại sao lại bị quấn vào phân tranh.
Hơn nữa, ngay cả nội dung phân tranh cũng không biết.
Thái độ của Đông phong say đối với nàng cực kỳ khả nghi, nàng luôn hoài nghi hắn đang lợi dụng nàng.
Nhưng cụ thể muốn lợi dụng nàng cái gì, lại không nghĩ ra được.
Mà Lãnh Dạ trước mắt này, còn muốn bức nàng làm gian tế.
Rất đáng hận.
Những soái ca này, đều rất đáng hận.
Cổ Lạc Nhi hít vàp một hơi, tận lực dùng khẩu khí bình tĩnh nói với Lãnh Dạ.
“Ngươi rốt cuộc muốn ta theo dõi hắn cái gì? Ngươi nói rõ ra chút, ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi hoàn thành.”
Thanh âm Lãnh Dạ vẫn lạnh băng như cũ nói: “Ta đã nói rất rõ ràng .”
Đây không phải làm khó người ta sao?
Hơi có chút lúng túng nói: “Công tử, lúc hắn ngủ chưa bao giờ cho phép người khác gần bên người, sợ ồn ào đến hắn.”
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng.
“Sợ ồn ào? Ban ngày ban mặt đi ngủ, lại còn ở bên ngoài ngủ, một đám người trông coi, hắn tại sao không sợ bị ồn ào? Chỉ buổi tối mới sợ?”
Cổ Lạc Nhi trước giờ không chú ý qua vấn đề này, nghe Hắc y nhân nói như vậy, hình như đúng thật là có chuyện như vậy.
Nhưng mà, cái này có quan hệ gì với nàng?
Cổ Lạc Nhi tiếp tục nghĩ cách tìm cớ.
“Ngươi hiểu hắn như vậy, nên biết, hắn chưa bao giờ sủng hạnh hậu phi. Hắn sẽ không cho phép ta tới gần bên hắn .”
“Hắn không cho phép, ngươi liền không thể nghĩ ra biện pháp khiến hắn cho phép sao?”
Hắc y soái ca nhất quyết không buông tha.
Cổ Lạc Nhi than thở nói: “Ta nào có bản lĩnh lớn như vậy.”
Nghĩ nghĩ, đề nghị: “Nếu không, ta vất vả chút, lúc hắn ngủ ta đều canh giữ ở ngoài cửa sổ phòng hắn, giám sát hắn. Được không?”
“Không được.”
Hắc y soái ca không chút nghĩ ngợi liền một hơi bác bỏ.
“Ngươi nhất định muốn ta cùng ngủ với hắn sao?”
“Đúng.”
Cổ Lạc Nhi căm tức nói: “Vì sao nhất định phải là ta? Ta đâu có đắc tội với ngươi, sao ngươi cứ gây khó dễ cho ta vậy?”
“Bởi vì, ” hắc y soái ca đùa giỡn nhìn nàng, “Ngươi là phi tử của hắn, hơn nữa còn là một phi tử duy nhất được tiến vào Cầm Sắt điện. Không tìm ngươi, tìm ai?”
Cổ Lạc Nhi lập tức im lặng.
Đúng vậy a, nàng là phi tử của hắn.
Ngay cả nàng cũng không thể ngủ cùng hắn, hiển nhiên những người khác càng không thể.
Hắc y soái ca tìm nàng, lý do quá đầy đủ.
“Ta chỉ là phi tử trên danh nghĩa của hắn. Ngươi cũng biết, hắn đối với nữ nhân không có hứng thú. Ngươi phái ta làm nhiệm vụ khác đi.”
“Nhiệm vụ khác?”
Hắc y soái ca quét qua Cổ Lạc Nhi một cái.
“Ngươi một chút võ công cũng không có, những nhiệm vụ khác hoàn thành được sao?”
“Lãnh Dạ công tử.”
Cổ Lạc Nhi đột nhiên gọi.
Dựa vào trực giác của nàng, liền cảm thấy hắc y nhân trước mắt này chính là người trong miệng chúng nhân, một trong Tam công tử – Lãnh Dạ công tử.
Trừ hắn ra, người nào sẽ có khí chất lạnh buốt xương tủy như vậy?
Lại có dung mạo người nào tuấn mỹ tới cực điểm như vậy?
Đương nhiên, cũng không phải là không có, nhưng là, hai thứ đó kết hợp cùng một chỗ tỷ lệ có thể có bao nhiêu đây?
Đương nhiên, nàng cũng không nắm chắc, dù sao nàng tiếp xúc với người ở thời không này thật sự là quá ít.
Người trong giang hồ thì càng ít đi.
Bởi vậy, gọi một tiếng thử thăm dò.
Quả nhiên, hắc y soái ca trước mặt vừa nghe thấy nàng nàng gọi, thần sắc rùng mình, lông mày giương lên.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía Cổ Lạc nhi.
“Ngươi đang gọi là gì?”
Lúc này, Cổ Lạc Nhi tin chắc, không thể nghi ngờ hắn nhất định là Lãnh Dạ công tử.
Hì hì cười nói: “Ta đang gọi Lãnh Dạ công tử a.”
Hắc y soái ca nhìn chằm chằm Cổ Lạc Nhi một hồi.
Lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta chính là Lãnh Dạ. Ngươi đã biết ta là ai, thì nên biết, kết cục làm trái mệnh lệnh của ta.”
Trên lưng Cổ Lạc Nhi lập tức dâng lên một dòng ớn lạnh.
Giống như có một con băng tằm, ở trên lưng chậm rãi bò lên.
Đúng vậy a, hắn chính là người đứng đầu tổ chức sát thủ trên giang hồ, khiến người nghe danh mất vía- chủ nhân Cô Hồng Bảo a.
Chỉ riêng thủ hạ của hắn, tất cả đều là dân liều mạng.
Càng miễn bàn đến bản thân hắn.
Cổ Lạc Nhi không biết nàng là may mắn hay là xui xéo.
Nàng đi tới thời không này, gặp được Hoàng đế chí cao vô thượng thống trị quốc gia, gặp được hai người trong tam đại công tử thần bí nhất mê hoặc nhất trong chốn giang hồ.
Nhưng là, tất cả bọn hắn đều không thể trêu vào a.
Nàng gặp được bọn hắn, là họa hay là phúc?
Chỉ sợ là họa nhiều một chút đi.
Aiz, nàng vốn là một người theo chân bọn họ bất luận kẻ nào đều chẳng có quan hệ, không biết tại sao lại bị quấn vào phân tranh.
Hơn nữa, ngay cả nội dung phân tranh cũng không biết.
Thái độ của Đông phong say đối với nàng cực kỳ khả nghi, nàng luôn hoài nghi hắn đang lợi dụng nàng.
Nhưng cụ thể muốn lợi dụng nàng cái gì, lại không nghĩ ra được.
Mà Lãnh Dạ trước mắt này, còn muốn bức nàng làm gian tế.
Rất đáng hận.
Những soái ca này, đều rất đáng hận.
Cổ Lạc Nhi hít vàp một hơi, tận lực dùng khẩu khí bình tĩnh nói với Lãnh Dạ.
“Ngươi rốt cuộc muốn ta theo dõi hắn cái gì? Ngươi nói rõ ra chút, ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi hoàn thành.”
Thanh âm Lãnh Dạ vẫn lạnh băng như cũ nói: “Ta đã nói rất rõ ràng .”
/181
|