Huyên Huyên vốn không ngờ tới mưu đồ nham hiểm của Cổ Lạc Nhi, vỗ ngực cam đoan.
Cổ Lạc Nhi làm như thật nói: “Giao cho cô một nhiệm vụ, nếu cô hoàn thành tốt, như vậy, ta có thể để cô thử làm trợ lý tổng biên.”
Huyên Huyên thấp giọng tự nói.
“Trợ lý tổng biên thôi à? Cũng được, kiếm miếng cơm ăn trước đã rồi nói sau.”
Cổ Lạc Nhi cười lắc đầu.
Tư tưởng Huyên Huyên rất lớn, vừa tới đã làm trợ lý tổng biên mà còn chưa thỏa mãn.
“Trước làm trợ lý thử đã, bằng không ta sao biết cô có năng lực đảm nhiệm chức tổng biên hay không?”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề, tóm lại là nhiệm vụ gì?”
Huyên Huyên trả lời rất sảng khoái.
Mồm miệng lanh lợi, tốc độ lời nói rất nhanh, nhưng phát âm từng chữ vô cùng rõ ràng.
Càng nhìn càng thấy giống như đã từng làm phóng viên.
Cổ Lạc Nhi hỏi: “Cô có biết Cô Hồng bảo không? đã từng nghe qua Lãnh Dạ công tử chưa?”
Ánh mắt Huyên Huyên lập tức mở to, hai mắt tỏa sáng.
“Tôi biết tôi biết, tôi đã nghe rất nhiều người nhắc tới. Nghe nói Lãnh Dạ công tử là một đại mỹ nam. Có phải không, xã trưởng?”
Cổ Lạc Nhi nín cười gật gật đầu.
“Ta đang muốn làm một chuyên đề, chuyên đề về Cô Hồng bảo, cô đi phỏng vấn Lãnh Dạ đi.”
Huyên Huyên kích động không thôi.
“Oa, chuyên đề này hay đấy. Tổ chức sát thủ cộng thêm mỹ nam, trang báo này nhất định sẽ nóng hôi hổi.”
“Vậy cô đồng ý rồi?”
“Tôi đồng ý tôi đồng ý.”
Huyên Huyên trả lời vô cùng sảng khoái, nhưng tiếp đó lại đăm chiêu hỏi.
“Nhưng tôi làm thế nào để trà trộn vào đây? Nghe nói Cô Hồng bảo tuyển người rất nghiêm, ngay cả a hoàn làm việc cũng phải trải qua chồng chất khảo hạch.”
“Cô sợ hả? Không giả mạo đi vào được?”
Cổ Lạc Nhi khích hỏi.
Huyên Huyên lắc đầu quầy quậy.
“Đâu có, tôi không lo không giả mạo đi vào được. Tôi chỉ lo cần quá nhiều thời gian.”
Nhíu lại mày, như đang suy tư các phương pháp khác.
Cổ Lạc Nhi thấy dáng vẻ nàng dũng cảm xông xáo, âm thầm gật đầu.
Nàng cần một người như vậy để lo liệu tòa báo Minh Châu.
Không đùa nàng ấy nữa, trực tiếp nói ra.
“Cô không cần nghĩ cách trà trộn vào, bởi ta sẽ viết một lá thư cho Lãnh Dạ công tử, y sẽ để cô phỏng vấn.”
“Thật chứ?”
Huyên Huyên vui đến mức nhảy dựng lên.
“Bảnh lĩnh xã trưởng thật lớn. A, phải rồi, xã trưởng từng cùng Lãnh Dạ công tử tiêu diệt Hắc Ma lão quái, y chắc chắn phải nể mặt xã trưởng.”
Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ, cô biết cũng không ít đâu.
Xem ra trước đó nhận bài tập ứng cử, không phải đánh trận hồ đồ, chưa có chuẩn bị gì.
Không tệ không tệ.
Nhưng Huyên Huyên tiếp tục lo lắng hỏi: “ Nghe nói Lãnh Dạ công tử từ trước đến nay rất máu lạnh, không thích kết giao với người khác, y sẽ đồng ý cho tôi phỏng vấn sao?”
Không đợi Cổ Lạc Nhi trả lời, đã cổ vũ tinh thần bản thân.
“Không được sợ không được sợ, y không để ý tới người khác thì mặc xác y, ta quấn lấy y, nhất định quấn lấy y đến phiền toái, phiền đến mức phải cho ta phỏng vấn, rồi đuổi ta đi.”
Cổ Lạc Nhi bật cười.
Nàng phái Huyên Huyên tới Cô Hồng bảo, có thể thật sự phiền chết Lãnh Dạ không?
Thú vị đấy.
Cổ Lạc Nhi bắt đầu cân nhắc, trong lúc Huyên Huyên phỏng vấn Lãnh Dạ, nàng có nên tìm cớ đến Cô Hồng bảo chơi một chuyến?
Nàng thật sự rất mong đợi, mong đợi nhìn thấy dáng vẻ Lãnh Dạ đấm ngực dậm chân.
Mỉm cười hỏi Huyên Huyên.
“Cô nói xem, nên phỏng vấn Lãnh Dạ về vấn đề gì? Chuyên đề Cô Hồng bảo nên đăng nội dung về phương diện nào?”
Huyên Huyên từ lúc vào cửa vẫn hoạt bát ngay thẳng, lúc này lại bày ra gương mặt bát quái.
Dáng vẻ làm như thần bí nói: “Đương nhiên không thể phỏng vấn người ta về vấn đề kỹ thuật, đó là khơi ra việc riêng nhà người ta. Với lại, dân chúng phổ thông cũng không thích xem.”
Cổ Lạc Nhi gật đầu tán thành.
Huyên Huyên còn nói: “Hiện giờ tờ báo Minh Châu lâu hơi có phần nghiêm túc. Chúng ta nên đăng vài câu chuyện tình cảm của sát thủ Cô Hồng bảo, các loại giải trí thông thường của bọn họ, vén khăn che thần bí của bọn họ xuống.”
Cổ Lạc Nhi vỗ tay.
“Cô nói rất đúng. Nhất là Lãnh Dạ công tử, cô nhất định phải bám gót quan sát sinh hoạt ẩm thực thường ngày của y, y mặc y phục nào, thích ăn gì vân vân.”
Huyên Huyên gật đầu thật mạnh.
Nàng và Cổ Lạc Nhi đặc biệt nhất trí ý tưởng.
Qua vài ngày chuẩn bị công tác, đồng chí Huyên Huyên đi nhậm chức.
Trước khi Huyên Huyên khởi hành đến Cô Hồng bảo, Cổ Lạc Nhi đặc biệt cẩn thận dặn dò.
“Huyên Huyên, nhớ kỹ, bản tin càng tường tận càng tốt. Cô nhất định phải biết rõ từng chi tiết sinh hoạt của Lãnh Dạ, bao gồm cả màu sắc nội y, tư thế ngủ, đi ngủ có nói mớ hay ngáy gì gì không. Nhớ đấy.”
Gương mặt Huyên Huyên lộ vẻ khó xử.
Nàng là một nữ hài tử gia, chẳng lẽ còn phải chạy vào phòng Lãnh Dạ nhìn y ngủ?
Thôi, cứ coi như nàng là một a hoàn đi.
Hào khí dâng ngút trời mà đáp ứng: “Xã trưởng, cô cứ yên tâm một trăm phần trăm đi, Huyên Huyên cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Rất có tư thế của Gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không trở về *.
(*: trích Dịch Thủy ca- Kinh Kha)
Cổ Lạc Nhi khen ngợi vỗ vỗ vai Huyên Huyên.
“Huyên Huyên, cô nhất định sẽ làm được.”
Khi Cổ Lạc Nhi rạo rực vui vẻ trở về, nói với Đông Phong Túy chuyện này.
Đông Phong Túy thế mà lại không bị tinh thần bát quái của nàng chọc cười, còn nghiêm túc hỏi một câu.
“Nàng có biết lai lịch của Huyên Huyên không?”
Cổ Lạc Nhi vỗ ngực bảo đảm.
“Chàng yên tâm, ta đã điều tra rồi, xuất thân của nàng ấy hoàn toàn trong sạch, sẽ không khiến Lãnh Dạ phiền toái đâu.”
Dĩ nhiên nàng sẽ không tùy tiện phái người tới Cô Hồng bảo.
Mấy ngày nay để Huyên Huyên ở tòa soạn làm quen với nghiệp vụ, nàng đã phái người tìm hiểu rõ lai lịch của nàng ấy.
Trên mặt Đông Phong Túy vẫn không lộ ra dáng vẻ thả lỏng.
“Nàng không cảm thấy nàng đang quấy rối?”
Ngữ khí hơi có chút ý vị quở trách.
Cổ Lạc Nhi đắc chí giải thích rõ ràng.
“Tính khí Lãnh Dạ lạnh như vậy, nếu như ta không giúp y một phen, y nào có cơ hội tiếp xúc mới mấy nữ hài khác ngoài nữ sát thủ?”
Đông Phong Túy nói: “Chỉ cần y muốn, y sẽ có cơ hội.”
“Cắt.” Cổ Lạc Nhi lén cười khúc khích.
“Lấy tính cách của Lãnh Dạ, nếu như không có nữ hài như Huyên Huyên đến quấn lấy y, y sẽ chú ý tới mấy nữ hài sao? Hừm, ta sợ cả đời y chỉ là một tên lưu manh.”
Ánh mắt Đông Phong Túy thoáng sửng sốt.
Tình ý Lãnh Dạ dành cho Cổ Lạc Nhi, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được?
Tình yêu của Lãnh Dạ, tuy không sâu sắc bằng mình, nhưng tuyệt đối là tình yêu.
Cổ Lạc Nhi nàng, vậy mà không hề phát hiện, trong mắt nàng, chỉ có một mình Đông Phong Túy hắn.
Lần đầu tiên, Đông Phong Túy cảm thấy có ngọn gió ấm đến say lòng người lướt nhẹ trong lòng.
Mỉm cười trêu chọc: “Chẳng phải suýt chút nữa nàng làm bảo chủ phu nhân của y sao?”
Cổ Lạc Nhi chỉ tưởng rằng Đông Phong Túy đang ghen.
Giải thích nói: “Ta đâu có làm. Chẳng qua vì y thấy ta học được vô ảnh phiêu miểu chưởng, muốn buộc ta ở lại Cô Hồng bảo, lại biết ta không làm được sát thủ, đành phải oan ức bản thân cưới ta thôi.”
Đông Phong Túy khẽ cười thầm.
Cổ Lạc Nhi nàng, bình thường thông minh lanh lợi, sao về vấn đề này lại ngốc như vậy?
Ngốc cũng tốt, đâu ai muốn để nàng hiểu rõ tâm tư nam nhân khác chứ?
Vì thế, Đông Phong Túy không đề cập đến việc này nữa.
Cổ Lạc Nhi vẫn sợ Đông Phong Túy còn vướng mắc trong lòng, tiếp tục giải thích.
“Lúc trước, là Lãnh Dạ ép ta vào trong phòng chàng. Hiện giờ, ta phái một nữ hài tử đến quấn lấy y, là đạo lý hiển nhiên. Cho dù bọn họ thật sự không có duyên, cũng không tổn hại gì cả. Coi như chỉ đơn thuần làm phỏng vấn một lần. Đúng không nào?”
Đông Phong Túy vội bày tỏ tán thành.
“Nàng nói rất đúng, chúng ta nên báo đáp y.”
Nhìn sắc trời, lại hỏi: “Hôm nay sao lại về sớm vậy?”
Bình thường, Cổ Lạc Nhi đều phải đến nhá nhem tối mới trở về.
Mà hôm nay, mới là giờ ngọ thôi.
Vẻ mặt Cổ Lạc Nhi có chút buông lơi, cũng có chút mê man.
“Nhân thủ đều đã được an bài ổn thỏa, ta học theo chàng, tận lực trao quyền lực cho cấp dưới, không cần thiết phải làm tất cả. Vì thế, sau này rảnh rỗi hơn một chút.”
Ánh mắt Đông Phong Túy sáng lên, từ trên giường nhỏ ngồi phắt dậy.
“Nói như vậy, sau này mỗi ngày nàng đều có thể dành nhiều thời gian cho ta?”
Cổ Lạc Nhi gật gật đầu.
Đông Phong Túy chăm chú quan sát sắc mặt của nàng.
Dịu dàng hỏi: “Sao lại mất hứng?”
Cổ Lạc Nhi thở dài.
“Ta cũng không biết. Trước kia, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn thử một chút, hiện giờ, thật sự cái gì cũng đã thử qua, lại chợt nhận ra, bản thân không hề có hào hứng với mấy thứ này.”
Đông Phong Túy định trêu chọc nàng, hứng thú với ta là được rồi.
Có điều, vừa nói bên miệng, lại nuốt trở về.
Hắn đã nhìn ra, Cổ Lạc Nhi vốn hài lòng vui vẻ, lúc này đang thật sự phiền muộn.
Khẽ cười cười.
“Lạc Nhi, đã lâu không ra ngoài đi dạo, cùng ta ra ngoại ô tản bộ, được không?”
Cổ Lạc Nhi miễn cưỡng cười cười.
“Được. Chàng nên ngồi dậy vận động thể dục, còn ngủ tiếp, cơ bắp sẽ rút hết đấy.”
Đông Phong Túy cười xấu xa.
“Ai nói ta không vận động? Mỗi ngày ta đều đã cực kỳ cố gắng vận động.”
Cái tên này, lại không đứng đắn rồi.
Cổ Lạc Nhi coi như không nghe thấy hắn nói, kéo hắn đứng dậy.
Hai người ngồi xe ngựa ra khỏi thành.
Ngồi trên xe ngựa, khi đi qua Minh Châu lâu, nghe thấy bên trong huyên náo vang trời, Cổ Lạc Nhi cảm thán.
“Nhiễm Sương và Ái Liên cầm vũ, hiện giờ thu hút rất nhiều người.”
Đông Phong Túy cũng cảm thán.
“Thật không nghĩ tới, hai người bọn họ vậy mả lại đến với nhau. Việc này đã thành một đoạn giai thoại, truyền tụng rộng rãi.”
Gương mặt Cổ Lạc Nhi lại sa sầm xuống.
“Chỉ e chưa hẳn đã tốt đẹp như bề ngoài.”
“Sao vậy? Chẳng lẽ bọn họ không phải tri kỷ, lưỡng tình lưỡng duyệt sao?”
Cổ Lạc Nhi chậm rãi lắc đầu.
“Tri kỷ thì tri kỷ. nhưng lưỡng tình lưỡng duyệt, e là phải cần thời gian. Không biết sau này sẽ thế nào nữa.”
(Edit by Diễm, truyện được đăng tại diendanlequydon và diemmo.wp.com)
Cổ Lạc Nhi nhớ lại mấy ngày hôm trước đến Minh Châu lâu, thấy tình hình của Trang Ái Liên.
Tổng điếm Minh Châu lâu hiện chỉ còn hai người Trang Ái Liên và Đông Phong Linh. Nhóm hậu phi còn lại đều đã chia ra các chi nhánh khác.
Ngày đó, đúng lúc Đông Phong Linh đi vắng.
Cổ Lạc Nhi vừa mới đi vào phòng khách, đã thấy Trang Ái Liên cô đơn dựa vào song cửa sổ, ngẩn người nhìn về phía mấy đóa hoa súng trong ao ngoài cửa sổ.
Sóng nước dập dờn, hoa súng cũng theo sóng nước nhấp nhô.
Có mấy chú cá quẫy lên khỏi mặt nước, khiến hạt nước rơi đọng lên cánh hoa.
Hạt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Ái Liên, thật có nhã hứng.”
Cổ Lạc Nhi chào hỏi nàng.
Nhìn qua chung quanh, trong phòng khách chỉ có một mình Trang Ái Liên.
“Nhiễm Sương đâu? Sao hắn không ở đây cùng cô?”
“Chàng ra ngoài rồi, không biết đã đi nơi nào.”
Trang Ái Liên mệt mỏi đứng dậy, hỏi: “Lạc Nhi, hôm nay có rảnh không?”
“Ừ, hôm nay không có nhiều việc, sao vậy? Cô có tâm sự?”
Cổ Lạc Nhi đương nhiên đã nhìn ra, sầu muộn giữa mi tâm Trang Ái Liên.
Lạ thật, nàng ấy không phải đang ở trong tình nồng ý đượm với Nhiễm Sương sao?
Chẳng lẽ hai người lại cãi nhau?
Trang Ái Liên u buồn hỏi: “Lạc Nhi, cô khá hiểu về Nhiễm Sương. Chàng, chàng có phải đã có người trong lòng rồi không?”
Cổ Lạc Nhi nhớ tới ngày đó ở Thu Diệp sơn trang, trong lúc thất thần Nhiễm Sương đã gọi ra cái tên kia.
Vận Thu.
Trong lòng đã sáng tỏ.
Nhiễm Sương hiển nhiên vẫn chưa quên người con gái tên Vận Thu ấy.
Cổ Lạc Nhi làm như thật nói: “Giao cho cô một nhiệm vụ, nếu cô hoàn thành tốt, như vậy, ta có thể để cô thử làm trợ lý tổng biên.”
Huyên Huyên thấp giọng tự nói.
“Trợ lý tổng biên thôi à? Cũng được, kiếm miếng cơm ăn trước đã rồi nói sau.”
Cổ Lạc Nhi cười lắc đầu.
Tư tưởng Huyên Huyên rất lớn, vừa tới đã làm trợ lý tổng biên mà còn chưa thỏa mãn.
“Trước làm trợ lý thử đã, bằng không ta sao biết cô có năng lực đảm nhiệm chức tổng biên hay không?”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề, tóm lại là nhiệm vụ gì?”
Huyên Huyên trả lời rất sảng khoái.
Mồm miệng lanh lợi, tốc độ lời nói rất nhanh, nhưng phát âm từng chữ vô cùng rõ ràng.
Càng nhìn càng thấy giống như đã từng làm phóng viên.
Cổ Lạc Nhi hỏi: “Cô có biết Cô Hồng bảo không? đã từng nghe qua Lãnh Dạ công tử chưa?”
Ánh mắt Huyên Huyên lập tức mở to, hai mắt tỏa sáng.
“Tôi biết tôi biết, tôi đã nghe rất nhiều người nhắc tới. Nghe nói Lãnh Dạ công tử là một đại mỹ nam. Có phải không, xã trưởng?”
Cổ Lạc Nhi nín cười gật gật đầu.
“Ta đang muốn làm một chuyên đề, chuyên đề về Cô Hồng bảo, cô đi phỏng vấn Lãnh Dạ đi.”
Huyên Huyên kích động không thôi.
“Oa, chuyên đề này hay đấy. Tổ chức sát thủ cộng thêm mỹ nam, trang báo này nhất định sẽ nóng hôi hổi.”
“Vậy cô đồng ý rồi?”
“Tôi đồng ý tôi đồng ý.”
Huyên Huyên trả lời vô cùng sảng khoái, nhưng tiếp đó lại đăm chiêu hỏi.
“Nhưng tôi làm thế nào để trà trộn vào đây? Nghe nói Cô Hồng bảo tuyển người rất nghiêm, ngay cả a hoàn làm việc cũng phải trải qua chồng chất khảo hạch.”
“Cô sợ hả? Không giả mạo đi vào được?”
Cổ Lạc Nhi khích hỏi.
Huyên Huyên lắc đầu quầy quậy.
“Đâu có, tôi không lo không giả mạo đi vào được. Tôi chỉ lo cần quá nhiều thời gian.”
Nhíu lại mày, như đang suy tư các phương pháp khác.
Cổ Lạc Nhi thấy dáng vẻ nàng dũng cảm xông xáo, âm thầm gật đầu.
Nàng cần một người như vậy để lo liệu tòa báo Minh Châu.
Không đùa nàng ấy nữa, trực tiếp nói ra.
“Cô không cần nghĩ cách trà trộn vào, bởi ta sẽ viết một lá thư cho Lãnh Dạ công tử, y sẽ để cô phỏng vấn.”
“Thật chứ?”
Huyên Huyên vui đến mức nhảy dựng lên.
“Bảnh lĩnh xã trưởng thật lớn. A, phải rồi, xã trưởng từng cùng Lãnh Dạ công tử tiêu diệt Hắc Ma lão quái, y chắc chắn phải nể mặt xã trưởng.”
Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ, cô biết cũng không ít đâu.
Xem ra trước đó nhận bài tập ứng cử, không phải đánh trận hồ đồ, chưa có chuẩn bị gì.
Không tệ không tệ.
Nhưng Huyên Huyên tiếp tục lo lắng hỏi: “ Nghe nói Lãnh Dạ công tử từ trước đến nay rất máu lạnh, không thích kết giao với người khác, y sẽ đồng ý cho tôi phỏng vấn sao?”
Không đợi Cổ Lạc Nhi trả lời, đã cổ vũ tinh thần bản thân.
“Không được sợ không được sợ, y không để ý tới người khác thì mặc xác y, ta quấn lấy y, nhất định quấn lấy y đến phiền toái, phiền đến mức phải cho ta phỏng vấn, rồi đuổi ta đi.”
Cổ Lạc Nhi bật cười.
Nàng phái Huyên Huyên tới Cô Hồng bảo, có thể thật sự phiền chết Lãnh Dạ không?
Thú vị đấy.
Cổ Lạc Nhi bắt đầu cân nhắc, trong lúc Huyên Huyên phỏng vấn Lãnh Dạ, nàng có nên tìm cớ đến Cô Hồng bảo chơi một chuyến?
Nàng thật sự rất mong đợi, mong đợi nhìn thấy dáng vẻ Lãnh Dạ đấm ngực dậm chân.
Mỉm cười hỏi Huyên Huyên.
“Cô nói xem, nên phỏng vấn Lãnh Dạ về vấn đề gì? Chuyên đề Cô Hồng bảo nên đăng nội dung về phương diện nào?”
Huyên Huyên từ lúc vào cửa vẫn hoạt bát ngay thẳng, lúc này lại bày ra gương mặt bát quái.
Dáng vẻ làm như thần bí nói: “Đương nhiên không thể phỏng vấn người ta về vấn đề kỹ thuật, đó là khơi ra việc riêng nhà người ta. Với lại, dân chúng phổ thông cũng không thích xem.”
Cổ Lạc Nhi gật đầu tán thành.
Huyên Huyên còn nói: “Hiện giờ tờ báo Minh Châu lâu hơi có phần nghiêm túc. Chúng ta nên đăng vài câu chuyện tình cảm của sát thủ Cô Hồng bảo, các loại giải trí thông thường của bọn họ, vén khăn che thần bí của bọn họ xuống.”
Cổ Lạc Nhi vỗ tay.
“Cô nói rất đúng. Nhất là Lãnh Dạ công tử, cô nhất định phải bám gót quan sát sinh hoạt ẩm thực thường ngày của y, y mặc y phục nào, thích ăn gì vân vân.”
Huyên Huyên gật đầu thật mạnh.
Nàng và Cổ Lạc Nhi đặc biệt nhất trí ý tưởng.
Qua vài ngày chuẩn bị công tác, đồng chí Huyên Huyên đi nhậm chức.
Trước khi Huyên Huyên khởi hành đến Cô Hồng bảo, Cổ Lạc Nhi đặc biệt cẩn thận dặn dò.
“Huyên Huyên, nhớ kỹ, bản tin càng tường tận càng tốt. Cô nhất định phải biết rõ từng chi tiết sinh hoạt của Lãnh Dạ, bao gồm cả màu sắc nội y, tư thế ngủ, đi ngủ có nói mớ hay ngáy gì gì không. Nhớ đấy.”
Gương mặt Huyên Huyên lộ vẻ khó xử.
Nàng là một nữ hài tử gia, chẳng lẽ còn phải chạy vào phòng Lãnh Dạ nhìn y ngủ?
Thôi, cứ coi như nàng là một a hoàn đi.
Hào khí dâng ngút trời mà đáp ứng: “Xã trưởng, cô cứ yên tâm một trăm phần trăm đi, Huyên Huyên cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Rất có tư thế của Gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không trở về *.
(*: trích Dịch Thủy ca- Kinh Kha)
Cổ Lạc Nhi khen ngợi vỗ vỗ vai Huyên Huyên.
“Huyên Huyên, cô nhất định sẽ làm được.”
Khi Cổ Lạc Nhi rạo rực vui vẻ trở về, nói với Đông Phong Túy chuyện này.
Đông Phong Túy thế mà lại không bị tinh thần bát quái của nàng chọc cười, còn nghiêm túc hỏi một câu.
“Nàng có biết lai lịch của Huyên Huyên không?”
Cổ Lạc Nhi vỗ ngực bảo đảm.
“Chàng yên tâm, ta đã điều tra rồi, xuất thân của nàng ấy hoàn toàn trong sạch, sẽ không khiến Lãnh Dạ phiền toái đâu.”
Dĩ nhiên nàng sẽ không tùy tiện phái người tới Cô Hồng bảo.
Mấy ngày nay để Huyên Huyên ở tòa soạn làm quen với nghiệp vụ, nàng đã phái người tìm hiểu rõ lai lịch của nàng ấy.
Trên mặt Đông Phong Túy vẫn không lộ ra dáng vẻ thả lỏng.
“Nàng không cảm thấy nàng đang quấy rối?”
Ngữ khí hơi có chút ý vị quở trách.
Cổ Lạc Nhi đắc chí giải thích rõ ràng.
“Tính khí Lãnh Dạ lạnh như vậy, nếu như ta không giúp y một phen, y nào có cơ hội tiếp xúc mới mấy nữ hài khác ngoài nữ sát thủ?”
Đông Phong Túy nói: “Chỉ cần y muốn, y sẽ có cơ hội.”
“Cắt.” Cổ Lạc Nhi lén cười khúc khích.
“Lấy tính cách của Lãnh Dạ, nếu như không có nữ hài như Huyên Huyên đến quấn lấy y, y sẽ chú ý tới mấy nữ hài sao? Hừm, ta sợ cả đời y chỉ là một tên lưu manh.”
Ánh mắt Đông Phong Túy thoáng sửng sốt.
Tình ý Lãnh Dạ dành cho Cổ Lạc Nhi, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được?
Tình yêu của Lãnh Dạ, tuy không sâu sắc bằng mình, nhưng tuyệt đối là tình yêu.
Cổ Lạc Nhi nàng, vậy mà không hề phát hiện, trong mắt nàng, chỉ có một mình Đông Phong Túy hắn.
Lần đầu tiên, Đông Phong Túy cảm thấy có ngọn gió ấm đến say lòng người lướt nhẹ trong lòng.
Mỉm cười trêu chọc: “Chẳng phải suýt chút nữa nàng làm bảo chủ phu nhân của y sao?”
Cổ Lạc Nhi chỉ tưởng rằng Đông Phong Túy đang ghen.
Giải thích nói: “Ta đâu có làm. Chẳng qua vì y thấy ta học được vô ảnh phiêu miểu chưởng, muốn buộc ta ở lại Cô Hồng bảo, lại biết ta không làm được sát thủ, đành phải oan ức bản thân cưới ta thôi.”
Đông Phong Túy khẽ cười thầm.
Cổ Lạc Nhi nàng, bình thường thông minh lanh lợi, sao về vấn đề này lại ngốc như vậy?
Ngốc cũng tốt, đâu ai muốn để nàng hiểu rõ tâm tư nam nhân khác chứ?
Vì thế, Đông Phong Túy không đề cập đến việc này nữa.
Cổ Lạc Nhi vẫn sợ Đông Phong Túy còn vướng mắc trong lòng, tiếp tục giải thích.
“Lúc trước, là Lãnh Dạ ép ta vào trong phòng chàng. Hiện giờ, ta phái một nữ hài tử đến quấn lấy y, là đạo lý hiển nhiên. Cho dù bọn họ thật sự không có duyên, cũng không tổn hại gì cả. Coi như chỉ đơn thuần làm phỏng vấn một lần. Đúng không nào?”
Đông Phong Túy vội bày tỏ tán thành.
“Nàng nói rất đúng, chúng ta nên báo đáp y.”
Nhìn sắc trời, lại hỏi: “Hôm nay sao lại về sớm vậy?”
Bình thường, Cổ Lạc Nhi đều phải đến nhá nhem tối mới trở về.
Mà hôm nay, mới là giờ ngọ thôi.
Vẻ mặt Cổ Lạc Nhi có chút buông lơi, cũng có chút mê man.
“Nhân thủ đều đã được an bài ổn thỏa, ta học theo chàng, tận lực trao quyền lực cho cấp dưới, không cần thiết phải làm tất cả. Vì thế, sau này rảnh rỗi hơn một chút.”
Ánh mắt Đông Phong Túy sáng lên, từ trên giường nhỏ ngồi phắt dậy.
“Nói như vậy, sau này mỗi ngày nàng đều có thể dành nhiều thời gian cho ta?”
Cổ Lạc Nhi gật gật đầu.
Đông Phong Túy chăm chú quan sát sắc mặt của nàng.
Dịu dàng hỏi: “Sao lại mất hứng?”
Cổ Lạc Nhi thở dài.
“Ta cũng không biết. Trước kia, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn thử một chút, hiện giờ, thật sự cái gì cũng đã thử qua, lại chợt nhận ra, bản thân không hề có hào hứng với mấy thứ này.”
Đông Phong Túy định trêu chọc nàng, hứng thú với ta là được rồi.
Có điều, vừa nói bên miệng, lại nuốt trở về.
Hắn đã nhìn ra, Cổ Lạc Nhi vốn hài lòng vui vẻ, lúc này đang thật sự phiền muộn.
Khẽ cười cười.
“Lạc Nhi, đã lâu không ra ngoài đi dạo, cùng ta ra ngoại ô tản bộ, được không?”
Cổ Lạc Nhi miễn cưỡng cười cười.
“Được. Chàng nên ngồi dậy vận động thể dục, còn ngủ tiếp, cơ bắp sẽ rút hết đấy.”
Đông Phong Túy cười xấu xa.
“Ai nói ta không vận động? Mỗi ngày ta đều đã cực kỳ cố gắng vận động.”
Cái tên này, lại không đứng đắn rồi.
Cổ Lạc Nhi coi như không nghe thấy hắn nói, kéo hắn đứng dậy.
Hai người ngồi xe ngựa ra khỏi thành.
Ngồi trên xe ngựa, khi đi qua Minh Châu lâu, nghe thấy bên trong huyên náo vang trời, Cổ Lạc Nhi cảm thán.
“Nhiễm Sương và Ái Liên cầm vũ, hiện giờ thu hút rất nhiều người.”
Đông Phong Túy cũng cảm thán.
“Thật không nghĩ tới, hai người bọn họ vậy mả lại đến với nhau. Việc này đã thành một đoạn giai thoại, truyền tụng rộng rãi.”
Gương mặt Cổ Lạc Nhi lại sa sầm xuống.
“Chỉ e chưa hẳn đã tốt đẹp như bề ngoài.”
“Sao vậy? Chẳng lẽ bọn họ không phải tri kỷ, lưỡng tình lưỡng duyệt sao?”
Cổ Lạc Nhi chậm rãi lắc đầu.
“Tri kỷ thì tri kỷ. nhưng lưỡng tình lưỡng duyệt, e là phải cần thời gian. Không biết sau này sẽ thế nào nữa.”
(Edit by Diễm, truyện được đăng tại diendanlequydon và diemmo.wp.com)
Cổ Lạc Nhi nhớ lại mấy ngày hôm trước đến Minh Châu lâu, thấy tình hình của Trang Ái Liên.
Tổng điếm Minh Châu lâu hiện chỉ còn hai người Trang Ái Liên và Đông Phong Linh. Nhóm hậu phi còn lại đều đã chia ra các chi nhánh khác.
Ngày đó, đúng lúc Đông Phong Linh đi vắng.
Cổ Lạc Nhi vừa mới đi vào phòng khách, đã thấy Trang Ái Liên cô đơn dựa vào song cửa sổ, ngẩn người nhìn về phía mấy đóa hoa súng trong ao ngoài cửa sổ.
Sóng nước dập dờn, hoa súng cũng theo sóng nước nhấp nhô.
Có mấy chú cá quẫy lên khỏi mặt nước, khiến hạt nước rơi đọng lên cánh hoa.
Hạt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Ái Liên, thật có nhã hứng.”
Cổ Lạc Nhi chào hỏi nàng.
Nhìn qua chung quanh, trong phòng khách chỉ có một mình Trang Ái Liên.
“Nhiễm Sương đâu? Sao hắn không ở đây cùng cô?”
“Chàng ra ngoài rồi, không biết đã đi nơi nào.”
Trang Ái Liên mệt mỏi đứng dậy, hỏi: “Lạc Nhi, hôm nay có rảnh không?”
“Ừ, hôm nay không có nhiều việc, sao vậy? Cô có tâm sự?”
Cổ Lạc Nhi đương nhiên đã nhìn ra, sầu muộn giữa mi tâm Trang Ái Liên.
Lạ thật, nàng ấy không phải đang ở trong tình nồng ý đượm với Nhiễm Sương sao?
Chẳng lẽ hai người lại cãi nhau?
Trang Ái Liên u buồn hỏi: “Lạc Nhi, cô khá hiểu về Nhiễm Sương. Chàng, chàng có phải đã có người trong lòng rồi không?”
Cổ Lạc Nhi nhớ tới ngày đó ở Thu Diệp sơn trang, trong lúc thất thần Nhiễm Sương đã gọi ra cái tên kia.
Vận Thu.
Trong lòng đã sáng tỏ.
Nhiễm Sương hiển nhiên vẫn chưa quên người con gái tên Vận Thu ấy.
/181
|