Giơ tay lên, tháo nón xuống, lộ ra gương mặt tuyệt thế.
Thuận tay cởi áo choàng đen trên người, vứt qua một bên.
Hắn một thân bạch y phấp phới đứng cạnh đồng nhân thất linh bát lạc, có vẻ càng cao ngạo mà bất phàm.
Cổ Lạc Nhi nhìn hắn, vừa xúc động vừa tức giận.
Hắn thế mà lại vì nàng, tháo mạng che mặt ra.
Bọn họ quả nhiên cùng là một người, đáng giận, đùa bỡn nàng lâu như vậy.
Bốn phương tám hướng có mấy tiếng phịch phịch ngã xuống đất.
Cổ Lạc Nhi chuyển mắt, phát hiện ngã trên đất đều là tỳ nữ của Cô Hồng bảo.
Còn có mấy nữ tử vẻ như sát thủ, mặc dù không ngã nhưng tròn mắt nhìn chằm chằm Đông Phong Túy.
Trời ạ, cho tới bây giờ cứ nghĩ bảo chủ nhà chúng ta là nam tử đẹp nhất trên đời, không nghĩ rằng Đạp Tuyết công tử chỉ có hơn chứ không kém.
Ánh mắt Lãnh Dạ cũng không bỏ qua cho mấy nữ sát thủ kia.
Trong lòng y thầm ghi nhớ tên các nàng.
Mệt cho các nàng bị huấn luyện nhiều như vậy, kết quả chỉ vì một mỹ nam mà đã dễ dàng bị cám dỗ.
Mỹ nam này ngay cả một mắt cũng không nhìn qua các nàng, nếu như hắn quả thật đi mê hoặc các nàng, chẳng phải bí mật của Cô Hồng bảo đều bị các nàng tiết lộ hết hay sao.
Chờ xong việc, y không thể không giáng các nàng đến tầng thấp nhất, huấn luyện lại từ đầu.
Ừm, độ khó huấn luyện cho các nàng cũng phải tăng thêm một chút.
Lãnh Dạ tuy trong lòng suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn Đông Phong Túy.
“Quả nhiên là ngươi.”
Đông Phong Túy dửng dưng nói: “Mặt ta ngươi cũng đã xem, có thể trả Lạc Nhi lại cho ta chưa?”
“Tạm thời không chưa thể trả lại ngươi.”
Lãnh Dạ thẳng thắn từ chối.
“Vì sao?”
“Ta muốn ngươi đến Ma Thiên nhai như đã hẹn.”
Đông Phong Túy tức giận.
“Ngươi không phải đã cho Cổ Lạc Nhi nuốt tiêu hồn tán sao? Còn lo lắng gì nữa? Huống hồ, ta đã đáp ứng đi Ma Thiên nhai, Đạp Tuyết ta há lại không giữ lời.”
Cổ Lạc Nhi trước đó đã nghe Lãnh Dạ nói qua, y cho nàng nửa viên giải dược chỉ vì Đông Phong Túy đã đồng ý yêu cầu tới Ma Thiên Nhai.
Lúc ấy rất cảm động.
Giờ đây, nghe chính miệng Đông Phong Túy nói ra việc này, lại càng cảm động đến rối bời.
Tức giận vì hắn che giấu thân phận khi trước đều tan thành mây khói.
Lãnh Dạ nhất thời nghẹn lời.
Từ khi gặp Cổ Lạc Nhi đến nay, y đã làm quá nhiều điều khác thường.
Y cũng không hiểu vì sao lại vậy.
“Ta không thể tin ngươi.”
Lãnh Dạ rất không nể mặt nói.
Đông Phong Túy càng giận dữ.
“Trước đây, ngươi không biết ta là ai, sợ tìm không thấy ta, bắt cóc Lạc Nhi còn có thể hiểu. Hôm nay, ngươi còn sợ không tìm thấy ta sao?”
Lãnh Dạ lúc này mới nghĩ ra một cái cớ tuyệt hảo.
Mặt không chút thay đổi nói: “Lạc Nhi đã học tuyệt học của Cô Hồng bảo, lại còn phá hoại đồng nhân trận, ta phải giữ nàng ở lại Cô Hồng bảo.”
Cổ Lạc Nhi căm phẫn bất bình mà nghĩ, đây là tự ngươi muốn dạy ta, hôm nay lấy cái này uy hiếp ta, thật quá mức.
Khổ nỗi bị Lãnh Dạ điểm huyệt, đầy một bụng oán phẫn, mà lại không nói ra được.
Đông Phong Túy ngạc nhiên nhìn Cổ Lạc Nhi.
Lạc Nhi quả nhiên đã học vô ảnh phiêu miểu chưởng?
Vừa rồi một chưởng kia quả đúng là nàng đánh ra?
Nhưng điều này sao có thể?
Hắn hiểu rất rõ Cổ Lạc Nhi, biết rõ nàng tuyệt đối không có khả năng một thân tuyệt học mà giấu hắn.
Bọn họ sớm chiều ở chung lâu như vậy, nàng muốn giấu hắn cũng không thể.
Cười nhạt một tiếng.
“Lãnh Dạ bảo chủ, theo ta được biết, trên đời này, sử dụng vô ảnh phiêu miểu chưởng chỉ có một người. Vì chưởng pháp này cần nội lực thâm hậu. Lạc Nhi một điểm võ công cũng không biết, sao có thể chỉ trong vài ngày đã học được vô ảnh phiêu miểu chường?”
Lãnh Dạ thở dài.
“Ngươi không tin ta cũng không còn cách nào. Nhưng chuyện nàng vừa dùng vô ảnh phiêu miểu chưởng phá vỡ đồng nhân là thực.”
Đông Phong Túy lười phải khua môi múa mép với y.
Định cường đoạt lại Cổ Lạc Nhi, nhưng vì vừa mới đánh bao nhiêu trận, thể lực còn chưa hồi phục.
Nếu muốn liều mạng, nhất định không phải đối thủ của Lãnh Dạ.
Cổ Lạc Nhi lại đang ở trong tay y, cưỡng đoạt hiển nhiên không phải hành động sáng suốt.
Thâm sâu liếc nhìn Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy lạnh nhạt nói: “Được, Lạc Nhi tạm thời ở lại Cô Hồng bảo. Nếu nàng mất đi một sợi tóc, đừng trách ta huyết tẩy Cô Hồng bảo.”
“Ngươi yên tâm, Lạc Nhi là khách quý của Cô Hồng bảo.”
Lãnh Dạ lãnh đạm nói.
Đao trên tay chưa hề rời khỏi Cổ Lạc Nhi, ánh mắt cũng không hề rời khỏi Đông Phong Túy.
Thuận tay cởi áo choàng đen trên người, vứt qua một bên.
Hắn một thân bạch y phấp phới đứng cạnh đồng nhân thất linh bát lạc, có vẻ càng cao ngạo mà bất phàm.
Cổ Lạc Nhi nhìn hắn, vừa xúc động vừa tức giận.
Hắn thế mà lại vì nàng, tháo mạng che mặt ra.
Bọn họ quả nhiên cùng là một người, đáng giận, đùa bỡn nàng lâu như vậy.
Bốn phương tám hướng có mấy tiếng phịch phịch ngã xuống đất.
Cổ Lạc Nhi chuyển mắt, phát hiện ngã trên đất đều là tỳ nữ của Cô Hồng bảo.
Còn có mấy nữ tử vẻ như sát thủ, mặc dù không ngã nhưng tròn mắt nhìn chằm chằm Đông Phong Túy.
Trời ạ, cho tới bây giờ cứ nghĩ bảo chủ nhà chúng ta là nam tử đẹp nhất trên đời, không nghĩ rằng Đạp Tuyết công tử chỉ có hơn chứ không kém.
Ánh mắt Lãnh Dạ cũng không bỏ qua cho mấy nữ sát thủ kia.
Trong lòng y thầm ghi nhớ tên các nàng.
Mệt cho các nàng bị huấn luyện nhiều như vậy, kết quả chỉ vì một mỹ nam mà đã dễ dàng bị cám dỗ.
Mỹ nam này ngay cả một mắt cũng không nhìn qua các nàng, nếu như hắn quả thật đi mê hoặc các nàng, chẳng phải bí mật của Cô Hồng bảo đều bị các nàng tiết lộ hết hay sao.
Chờ xong việc, y không thể không giáng các nàng đến tầng thấp nhất, huấn luyện lại từ đầu.
Ừm, độ khó huấn luyện cho các nàng cũng phải tăng thêm một chút.
Lãnh Dạ tuy trong lòng suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn Đông Phong Túy.
“Quả nhiên là ngươi.”
Đông Phong Túy dửng dưng nói: “Mặt ta ngươi cũng đã xem, có thể trả Lạc Nhi lại cho ta chưa?”
“Tạm thời không chưa thể trả lại ngươi.”
Lãnh Dạ thẳng thắn từ chối.
“Vì sao?”
“Ta muốn ngươi đến Ma Thiên nhai như đã hẹn.”
Đông Phong Túy tức giận.
“Ngươi không phải đã cho Cổ Lạc Nhi nuốt tiêu hồn tán sao? Còn lo lắng gì nữa? Huống hồ, ta đã đáp ứng đi Ma Thiên nhai, Đạp Tuyết ta há lại không giữ lời.”
Cổ Lạc Nhi trước đó đã nghe Lãnh Dạ nói qua, y cho nàng nửa viên giải dược chỉ vì Đông Phong Túy đã đồng ý yêu cầu tới Ma Thiên Nhai.
Lúc ấy rất cảm động.
Giờ đây, nghe chính miệng Đông Phong Túy nói ra việc này, lại càng cảm động đến rối bời.
Tức giận vì hắn che giấu thân phận khi trước đều tan thành mây khói.
Lãnh Dạ nhất thời nghẹn lời.
Từ khi gặp Cổ Lạc Nhi đến nay, y đã làm quá nhiều điều khác thường.
Y cũng không hiểu vì sao lại vậy.
“Ta không thể tin ngươi.”
Lãnh Dạ rất không nể mặt nói.
Đông Phong Túy càng giận dữ.
“Trước đây, ngươi không biết ta là ai, sợ tìm không thấy ta, bắt cóc Lạc Nhi còn có thể hiểu. Hôm nay, ngươi còn sợ không tìm thấy ta sao?”
Lãnh Dạ lúc này mới nghĩ ra một cái cớ tuyệt hảo.
Mặt không chút thay đổi nói: “Lạc Nhi đã học tuyệt học của Cô Hồng bảo, lại còn phá hoại đồng nhân trận, ta phải giữ nàng ở lại Cô Hồng bảo.”
Cổ Lạc Nhi căm phẫn bất bình mà nghĩ, đây là tự ngươi muốn dạy ta, hôm nay lấy cái này uy hiếp ta, thật quá mức.
Khổ nỗi bị Lãnh Dạ điểm huyệt, đầy một bụng oán phẫn, mà lại không nói ra được.
Đông Phong Túy ngạc nhiên nhìn Cổ Lạc Nhi.
Lạc Nhi quả nhiên đã học vô ảnh phiêu miểu chưởng?
Vừa rồi một chưởng kia quả đúng là nàng đánh ra?
Nhưng điều này sao có thể?
Hắn hiểu rất rõ Cổ Lạc Nhi, biết rõ nàng tuyệt đối không có khả năng một thân tuyệt học mà giấu hắn.
Bọn họ sớm chiều ở chung lâu như vậy, nàng muốn giấu hắn cũng không thể.
Cười nhạt một tiếng.
“Lãnh Dạ bảo chủ, theo ta được biết, trên đời này, sử dụng vô ảnh phiêu miểu chưởng chỉ có một người. Vì chưởng pháp này cần nội lực thâm hậu. Lạc Nhi một điểm võ công cũng không biết, sao có thể chỉ trong vài ngày đã học được vô ảnh phiêu miểu chường?”
Lãnh Dạ thở dài.
“Ngươi không tin ta cũng không còn cách nào. Nhưng chuyện nàng vừa dùng vô ảnh phiêu miểu chưởng phá vỡ đồng nhân là thực.”
Đông Phong Túy lười phải khua môi múa mép với y.
Định cường đoạt lại Cổ Lạc Nhi, nhưng vì vừa mới đánh bao nhiêu trận, thể lực còn chưa hồi phục.
Nếu muốn liều mạng, nhất định không phải đối thủ của Lãnh Dạ.
Cổ Lạc Nhi lại đang ở trong tay y, cưỡng đoạt hiển nhiên không phải hành động sáng suốt.
Thâm sâu liếc nhìn Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy lạnh nhạt nói: “Được, Lạc Nhi tạm thời ở lại Cô Hồng bảo. Nếu nàng mất đi một sợi tóc, đừng trách ta huyết tẩy Cô Hồng bảo.”
“Ngươi yên tâm, Lạc Nhi là khách quý của Cô Hồng bảo.”
Lãnh Dạ lãnh đạm nói.
Đao trên tay chưa hề rời khỏi Cổ Lạc Nhi, ánh mắt cũng không hề rời khỏi Đông Phong Túy.
/181
|