Cổ Lạc Nhi vội gật đầu.
“Ta nhất định sẽ không loạn động.”
Lãnh Dạ đặt tay lên lưng Cổ Lạc Nhi, giúp nàng vận công giải độc.
Một dòng nhiệt khí dọc theo sống lưng chuyển đến vai, sau đó theo cánh tay chạy thẳng đến ngón tay.
Đầu ngón tay vốn đang tê liệt bị dòng nhiệt kích động, vô cùng đau đớn.
Cổ Lạc Nhi khổ sở mà chịu đựng.
Khí đen tím triền đấu với nhiệt khí.
Dần dần, màu tím đen chuyển thành tím nhạt, sau đó ngón tay rốt cuộc cũng khôi phục lại sắc thường.
Thế nhưng đầu ngón tay đột nhiên sinh ra một dòng khí vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, nháy mắt đã làm đông cứng dòng nhiệt khí Lãnh Dạ truyền cho nàng.
Phía sau, Lãnh Dạ cúi đầu “Hự” một tiếng.
Tiếp đó, Cổ Lạc Nhi liền cảm thấy nhiệt khí trên lưng càng thêm hung mãnh.
Băng hàn trên ngón tay dường như bị kích động, không khống chế nổi tán loạn trong cơ thể Cổ Lạc Nhi.
Toàn thân Cổ Lạc Nhi nhất thời cứng lại, không thể nhúc nhích.
Cả thân thể tựa như một khối băng đông cứng.
Nhưng khí tức trong cơ thể lại càng mạnh mẽ hơn.
Nó điên cuồng chạy loạn trong người, giống như con ngựa hoang gặp nguy hiểm, muốn tìm chỗ hổng để lao ra ngoài.
Nhiệt khí của Lãnh Dạ khổ sở chống lại nó, như muốn thu phục nó.
Song, khí băng hàn càng lúc càng thịnh, nhiệt khí của Lãnh Dạ lại càng ngày càng yếu.
Cổ Lạc Nhi muốn lên tiếng khuyên Lãnh Dạ, nếu không đấu lại khí băng hàn này thì thôi, đừng làm khó chính mình.
Nhưng miệng nàng hoàn toàn không mấp máy được, ngay cả một tiếng nhỏ cũng không phát ra được.
Nhiệt khí càng lúc càng yếu dần dần bị khí băng hàn áp trụ, nhưng khí băng hàn lại dần dần bị quy thuận theo.
Không điên cuồng chạy loạn như trước nữa.
Ngực Cổ Lạc Nhi giống như bị cuồng phong bão tố khuấy đảo vài lần, lúc đầu đau đớn không thôi, hiện giờ đau đến mức vô cảm, mất đi cảm giác.
Lãnh Dạ bắt đầu thở dốc.
Nhiệt khí càng lúc càng mỏng manh.
Có điều, khí băng hàn cuối cùng cũng không tiếp tục tán loạn, mà thuận thế chảy dọc theo kinh mạch Cổ Lạc Nhi.
Hơn nữa, nó cùng nhiệt khí của Lãnh Dạ dung hòa lại.
Khí tức vẫn đang rất băng hàn, những nơi nó đi qua chẳng những không đau đớn, mà lại có cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Tựa như dưới cái nóng mùa hạ, được uống một hớp nước lạnh vậy.
Hết sức khoan khoái.
Bàn tay Lãnh Dạ để lên lưng Cổ Lạc Nhi yếu ớt buông xuống.
Cổ Lạc Nhi hoảng sợ, muốn hỏi thăm y một chút, nhưng môi vẫn không phát ra tiếng như cũ.
Thân thể cũng không thể động đậy.
Phía sau, tiếng thở dốc vang lên rõ rệt.
Cổ Lạc Nhi thoáng an tâm.
Nếu y còn thở dốc, có lẽ vì dùng lực quá mức, thân thể mệt mỏi, không ảnh hưởng đến tính mạng.
Khí tức trong cơ thể còn đang du tẩu.
Cổ Lạc Nhi nhớ lại phương pháp luyện khí Lãnh Dạ dạy nàng đêm qua, thử dẫn dắt những luồng khí này.
Nàng vận dụng không được thuần thục cho lắm.
Mất một lúc công phu, khí tức mới theo suy nghĩ của nàng, chuyển động dọc theo kinh mạch nàng dự tính.
Sau đó từng chút từng chút chìm vào đan điền.
Cổ Lạc Nhi mừng rỡ.
Đây gọi là nội lực sao?
Nàng không dưng nhận được nhiều nội lực như vậy, thật sự là quá tốt.
Tiếc rằng, luyện công tối kị nhất là thất thần, dưới sự vui mừng này của Cổ Lạc Nhi, bị phân tâm, khí tức lại bắt đầu chạy loạn.
Cổ Lạc Nhi hoảng sợ, vội vàng thu lại tinh thần, chuyên tâm luyện công.
Nàng gạt bỏ tất cả tạp niệm, dần dần bước vào vật ngã lưỡng vong chi cảnh.
(vật ngã lưỡng vong chi cảnh: cảnh mà cả chủ thể nhận thức và đối tượng nhận thức đều biến mất.)
Nàng quên mất chỗ cắn của con rết máu.
Quên mất sắc trời đang dần tối lại.
Thậm chí cũng quên rằng phía sau còn có Lãnh Dạ đang thở dốc vận công chữa thương.
Đúng vậy, Lãnh Dạ đã bị thương.
Vì giải độc cho Cổ Lạc Nhi, y bị độc của rết máu hóa thành khí băng hàn làm tổn thương.
Y biết loài rết máu.
Đây là một độc trùng vô cùng kịch độc, nhưng cũng là một kỳ trân hiếm có.
Nghe nói, người bị rết máu cắn, nếu như không được người khác cứu đúng lúc, sẽ chết trong vài bước.
Thế gian tuyệt không có giải dược.
Nhưng nếu trước khi phát độc, được một cao thủ hóa giải độc lực thành nội lực, người này tự nhiên sẽ có thêm một thành nội lực.
Nói cách khác, trong cơ thể Cổ Lạc Nhi đang có một thành nội lực, so với Lãnh Dạ cao hơn rất nhiều.
Cũng vì thế, thời điểm Lãnh Dạ hóa giải độc lực, cơ hồ đã hao hết tất cả chân khí trong cơ thể.
Thiếu chút nữa thì mất hết toàn bộ.
Cũng may, trước kia y có cho Cổ Lạc Nhi dùng Ngọc Lộ Kim Phong đan.
Ngọc Lộ Kim Phong đan là một thần dược luyện công, ăn nó vào, hiệu quả luyện công tăng lên rất cao.
Nó dùng các loại dược liệu trân quý cùng trình tự chế tác phức tạp mà thành, thế gian này có thể chế được, chỉ có duy nhất Nhiễm Sương công tử ở Thu Diệp sơn trang.
Nghe nói, bản thân Nhiễm Sương công tử cũng chỉ có vài viên Ngọc Lộ kim phong đan.
Một lần cơ duyên xảo hợp, Nhiễm Sương công tử đã tặng Lãnh Dạ một viên.
Nhưng Lãnh Dạ tự xưng võ công cao cường, khinh thường dùng dược vật để đề cao công lực bản thân, đan dược này vẫn luôn cất trên người.
Lần đó, khi lấy vòng ngọc bức Cổ Lạc Nhi, y thuận tay cho Cổ Lạc Nhi ăn Ngọc Lộ kim phong đan.
Lừa gạt nàng đó là Tiêu hồn tán.
Trên người y không còn thứ gì khác có thể lừa Cổ Lạc Nhi, đành phải dùng Ngọc Lộ Kim phong đan.
Dù sao y cũng không thèm dùng nó.
Nghĩ sao Lãnh Dạ y, đường đường dựa vào bản lĩnh của mình để chế ngự địch nhân, lại mang độc dược trên người?
Đến như một nửa giải dược cho Cổ Lạc Nhi uống, thực ra cũng chỉ là bổ dược thôi.
Đây chính là nguyên nhân Đông Phong Túy chẩn mạch cho Cổ Lạc Nhi nhưng không phát hiện ra dấu hiệu trúng độc.
Bởi căn bản nàng đâu có trúng độc.
Đáng thương thay Cổ Lạc Nhi, vì Ngọc Lộ Kim Phong đan này, bị ép phải ngủ cùng Đông Phong Túy mỗi đêm.
Đáng thương thay Đông Phong Túy, vì Ngọc Lộ Kim Phong đan này, bị ép phải đáp ứng yêu cầu của Lãnh Dạ, tới Ma Thiên nhai.
Dưới tác dụng của Ngọc Lộ Kim phong đan, cộng thêm chân khí của Lãnh Dạ, cuối cùng cũng thành công chuyển độc của rết máu hóa thành nội lực trong người Cổ Lạc Nhi.
Nhưng bản thân Lãnh Dạ cũng chịu nội thương rất nặng.
Lãnh Dạ khoanh chân ngồi dưới dất, vận công chữa thương.
Trên đường có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.
Lãnh Dạ cẩn thận lắng tai nghe.
Đi tới có hai người, tiếng bước chân rất nặng, hiển nhiên chỉ biết chút công phu thô thiển.
Lãnh Dạ nhẹ nhàng thở ra.
Hắn lo lắng nhất chính là Đông Phong Túy đuổi kịp.
Nhưng tâm tư y lại căng lên rất nhanh.
Ví như bình thường, loại mèo cào này y không thèm để trong mắt.
Nhưng hiện tại, y bị trọng thương, Cổ Lạc Nhi vẫn chưa thu nội lực vào trong đan điền.
Giờ phút này, hai người bọn y không khác gì trẻ sơ sinh không có năng lực phản kháng.
“Ta nhất định sẽ không loạn động.”
Lãnh Dạ đặt tay lên lưng Cổ Lạc Nhi, giúp nàng vận công giải độc.
Một dòng nhiệt khí dọc theo sống lưng chuyển đến vai, sau đó theo cánh tay chạy thẳng đến ngón tay.
Đầu ngón tay vốn đang tê liệt bị dòng nhiệt kích động, vô cùng đau đớn.
Cổ Lạc Nhi khổ sở mà chịu đựng.
Khí đen tím triền đấu với nhiệt khí.
Dần dần, màu tím đen chuyển thành tím nhạt, sau đó ngón tay rốt cuộc cũng khôi phục lại sắc thường.
Thế nhưng đầu ngón tay đột nhiên sinh ra một dòng khí vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, nháy mắt đã làm đông cứng dòng nhiệt khí Lãnh Dạ truyền cho nàng.
Phía sau, Lãnh Dạ cúi đầu “Hự” một tiếng.
Tiếp đó, Cổ Lạc Nhi liền cảm thấy nhiệt khí trên lưng càng thêm hung mãnh.
Băng hàn trên ngón tay dường như bị kích động, không khống chế nổi tán loạn trong cơ thể Cổ Lạc Nhi.
Toàn thân Cổ Lạc Nhi nhất thời cứng lại, không thể nhúc nhích.
Cả thân thể tựa như một khối băng đông cứng.
Nhưng khí tức trong cơ thể lại càng mạnh mẽ hơn.
Nó điên cuồng chạy loạn trong người, giống như con ngựa hoang gặp nguy hiểm, muốn tìm chỗ hổng để lao ra ngoài.
Nhiệt khí của Lãnh Dạ khổ sở chống lại nó, như muốn thu phục nó.
Song, khí băng hàn càng lúc càng thịnh, nhiệt khí của Lãnh Dạ lại càng ngày càng yếu.
Cổ Lạc Nhi muốn lên tiếng khuyên Lãnh Dạ, nếu không đấu lại khí băng hàn này thì thôi, đừng làm khó chính mình.
Nhưng miệng nàng hoàn toàn không mấp máy được, ngay cả một tiếng nhỏ cũng không phát ra được.
Nhiệt khí càng lúc càng yếu dần dần bị khí băng hàn áp trụ, nhưng khí băng hàn lại dần dần bị quy thuận theo.
Không điên cuồng chạy loạn như trước nữa.
Ngực Cổ Lạc Nhi giống như bị cuồng phong bão tố khuấy đảo vài lần, lúc đầu đau đớn không thôi, hiện giờ đau đến mức vô cảm, mất đi cảm giác.
Lãnh Dạ bắt đầu thở dốc.
Nhiệt khí càng lúc càng mỏng manh.
Có điều, khí băng hàn cuối cùng cũng không tiếp tục tán loạn, mà thuận thế chảy dọc theo kinh mạch Cổ Lạc Nhi.
Hơn nữa, nó cùng nhiệt khí của Lãnh Dạ dung hòa lại.
Khí tức vẫn đang rất băng hàn, những nơi nó đi qua chẳng những không đau đớn, mà lại có cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Tựa như dưới cái nóng mùa hạ, được uống một hớp nước lạnh vậy.
Hết sức khoan khoái.
Bàn tay Lãnh Dạ để lên lưng Cổ Lạc Nhi yếu ớt buông xuống.
Cổ Lạc Nhi hoảng sợ, muốn hỏi thăm y một chút, nhưng môi vẫn không phát ra tiếng như cũ.
Thân thể cũng không thể động đậy.
Phía sau, tiếng thở dốc vang lên rõ rệt.
Cổ Lạc Nhi thoáng an tâm.
Nếu y còn thở dốc, có lẽ vì dùng lực quá mức, thân thể mệt mỏi, không ảnh hưởng đến tính mạng.
Khí tức trong cơ thể còn đang du tẩu.
Cổ Lạc Nhi nhớ lại phương pháp luyện khí Lãnh Dạ dạy nàng đêm qua, thử dẫn dắt những luồng khí này.
Nàng vận dụng không được thuần thục cho lắm.
Mất một lúc công phu, khí tức mới theo suy nghĩ của nàng, chuyển động dọc theo kinh mạch nàng dự tính.
Sau đó từng chút từng chút chìm vào đan điền.
Cổ Lạc Nhi mừng rỡ.
Đây gọi là nội lực sao?
Nàng không dưng nhận được nhiều nội lực như vậy, thật sự là quá tốt.
Tiếc rằng, luyện công tối kị nhất là thất thần, dưới sự vui mừng này của Cổ Lạc Nhi, bị phân tâm, khí tức lại bắt đầu chạy loạn.
Cổ Lạc Nhi hoảng sợ, vội vàng thu lại tinh thần, chuyên tâm luyện công.
Nàng gạt bỏ tất cả tạp niệm, dần dần bước vào vật ngã lưỡng vong chi cảnh.
(vật ngã lưỡng vong chi cảnh: cảnh mà cả chủ thể nhận thức và đối tượng nhận thức đều biến mất.)
Nàng quên mất chỗ cắn của con rết máu.
Quên mất sắc trời đang dần tối lại.
Thậm chí cũng quên rằng phía sau còn có Lãnh Dạ đang thở dốc vận công chữa thương.
Đúng vậy, Lãnh Dạ đã bị thương.
Vì giải độc cho Cổ Lạc Nhi, y bị độc của rết máu hóa thành khí băng hàn làm tổn thương.
Y biết loài rết máu.
Đây là một độc trùng vô cùng kịch độc, nhưng cũng là một kỳ trân hiếm có.
Nghe nói, người bị rết máu cắn, nếu như không được người khác cứu đúng lúc, sẽ chết trong vài bước.
Thế gian tuyệt không có giải dược.
Nhưng nếu trước khi phát độc, được một cao thủ hóa giải độc lực thành nội lực, người này tự nhiên sẽ có thêm một thành nội lực.
Nói cách khác, trong cơ thể Cổ Lạc Nhi đang có một thành nội lực, so với Lãnh Dạ cao hơn rất nhiều.
Cũng vì thế, thời điểm Lãnh Dạ hóa giải độc lực, cơ hồ đã hao hết tất cả chân khí trong cơ thể.
Thiếu chút nữa thì mất hết toàn bộ.
Cũng may, trước kia y có cho Cổ Lạc Nhi dùng Ngọc Lộ Kim Phong đan.
Ngọc Lộ Kim Phong đan là một thần dược luyện công, ăn nó vào, hiệu quả luyện công tăng lên rất cao.
Nó dùng các loại dược liệu trân quý cùng trình tự chế tác phức tạp mà thành, thế gian này có thể chế được, chỉ có duy nhất Nhiễm Sương công tử ở Thu Diệp sơn trang.
Nghe nói, bản thân Nhiễm Sương công tử cũng chỉ có vài viên Ngọc Lộ kim phong đan.
Một lần cơ duyên xảo hợp, Nhiễm Sương công tử đã tặng Lãnh Dạ một viên.
Nhưng Lãnh Dạ tự xưng võ công cao cường, khinh thường dùng dược vật để đề cao công lực bản thân, đan dược này vẫn luôn cất trên người.
Lần đó, khi lấy vòng ngọc bức Cổ Lạc Nhi, y thuận tay cho Cổ Lạc Nhi ăn Ngọc Lộ kim phong đan.
Lừa gạt nàng đó là Tiêu hồn tán.
Trên người y không còn thứ gì khác có thể lừa Cổ Lạc Nhi, đành phải dùng Ngọc Lộ Kim phong đan.
Dù sao y cũng không thèm dùng nó.
Nghĩ sao Lãnh Dạ y, đường đường dựa vào bản lĩnh của mình để chế ngự địch nhân, lại mang độc dược trên người?
Đến như một nửa giải dược cho Cổ Lạc Nhi uống, thực ra cũng chỉ là bổ dược thôi.
Đây chính là nguyên nhân Đông Phong Túy chẩn mạch cho Cổ Lạc Nhi nhưng không phát hiện ra dấu hiệu trúng độc.
Bởi căn bản nàng đâu có trúng độc.
Đáng thương thay Cổ Lạc Nhi, vì Ngọc Lộ Kim Phong đan này, bị ép phải ngủ cùng Đông Phong Túy mỗi đêm.
Đáng thương thay Đông Phong Túy, vì Ngọc Lộ Kim Phong đan này, bị ép phải đáp ứng yêu cầu của Lãnh Dạ, tới Ma Thiên nhai.
Dưới tác dụng của Ngọc Lộ Kim phong đan, cộng thêm chân khí của Lãnh Dạ, cuối cùng cũng thành công chuyển độc của rết máu hóa thành nội lực trong người Cổ Lạc Nhi.
Nhưng bản thân Lãnh Dạ cũng chịu nội thương rất nặng.
Lãnh Dạ khoanh chân ngồi dưới dất, vận công chữa thương.
Trên đường có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.
Lãnh Dạ cẩn thận lắng tai nghe.
Đi tới có hai người, tiếng bước chân rất nặng, hiển nhiên chỉ biết chút công phu thô thiển.
Lãnh Dạ nhẹ nhàng thở ra.
Hắn lo lắng nhất chính là Đông Phong Túy đuổi kịp.
Nhưng tâm tư y lại căng lên rất nhanh.
Ví như bình thường, loại mèo cào này y không thèm để trong mắt.
Nhưng hiện tại, y bị trọng thương, Cổ Lạc Nhi vẫn chưa thu nội lực vào trong đan điền.
Giờ phút này, hai người bọn y không khác gì trẻ sơ sinh không có năng lực phản kháng.
/181
|