Nếu ép buộc nàng ở bên cạnh, sẽ giống như họa mi dưới hiên kia, mất đi vẻ đẹp vốn có của nàng.
Đông Phong Túy đến Nghị chính phòng, xử lý các công việc xong rất nhanh.
Nhàn nhã ngồi đung đưa trên ghế, nghĩ xem nên đi đến nơi nào.
Nếu Cổ Lạc Nhi đến Minh Châu lâu, hắn sẽ cải trang, tới Minh Châu lâu trêu chọc nàng.
Ha ha, hắn sẽ giả trang làm một khách nhân khó tính, gây khó dễ cho Cổ Lạc Nhi.
Ừm, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Đông Phong Túy đang định đứng dậy, sai người hỏi thăm Cổ Lạc Nhi có đến Minh Châu lâu không thì đột nhiên một thị vệ mặc thường phục tiến đến bẩm bảo một tin mật vừa nghe được.
Gì chứ? Nguyệt quý phi định bắt cóc Cổ Lạc Nhi?
Đông Phong Túy đang tràn đầy vui sướng lập tức hóa thành hỏa nộ.
Rõ ràng hắn đã cảnh cáo nàng ta, tại sao nàng ta còn không biết tốt xấu, to gan lớn mật như vậy?
Đông Phong Túy thấy chuyện khẩn cấp, tìm một nơi thay y phục, cưỡi ngựa, tới ngoại ô.
Hắn vừa đi không lâu, Nguyên Phương liền tới.
Đông Phong Túy hoàn toàn không biết Cổ Lạc Nhi còn tự biên tự diễn, trình diễn trò bắt cóc, còn hắn thì lòng như lửa đốt muốn chạy đến ngăn cản Nguyệt quý phi.
Nguyệt quý phi biết Cổ Lạc Nhi đến Minh Châu lâu nên thiết lập mai phục trên đường.
Hiện giờ hậu cung này đã không phải thiên hạ của nàng, nàng không dám động tay động chân với Cổ Lạc Nhi trong cung.
Cũng may mỗi ngày Cổ Lạc Nhi đều ra ngoài, cho nên, nàng hoàn toàn có thể phục kích nàng ta ở ngoài.
Sẽ không ai biết được, chủ mưu phía sau là nàng.
Nguyệt quý phi lại không ngờ rằng, Đông Phong Túy đã bố trí cọc ngầm bên người nàng.
Nhất cử nhất động của nàng, đều không thể tránh được tai mắt của Đông Phong Túy.
Bình thường, Cổ Lạc Nhi ra ngoài, ngoại trừ đám Nguyên Phương theo ở bên người, Đông Phong Túy còn phái thêm người âm thầm hộ vệ.
Lẽ ra, Nguyệt quý phi sẽ không cách nào làm gì được.
Nhưng hôm nay, Cổ Lạc Nhi muốn ra ngoại ô, nên đi theo đường khác.
Nàng sợ đám Đông Phong Linh lo lắng cho nàng, phái Thi Vũ tới Minh Châu lâu báo tin.
Nói rằng hôm nay nàng có việc, sẽ đến Minh Châu lâu muộn hơn.
Một tiểu cung nữ như Thi Vũ, vốn không biết phương hướng đến Minh Châu lâu, Cổ Lạc Nhi liền để nàng đến bằng xe ngựa của mình.
Người Nguyệt quý phi ngấm ngầm sắp đặt trong lúc vội vàng không cần biết trong xe ngựa là ai, chỉ nhận đúng xe ngựa, cướp nó đi.
Tất cả đội ngũ hộ vệ đều theo phía sau nàng, nhưng không ai có ý định bảo vệ một tiểu cung nữ như Thi Vũ.
Khi Đông Phong Túy đuổi tới nơi xe ngựa bị cướp, trên phố đã sớm không còn bất luận tung tích gì.
Không nhìn thấy xe ngựa, cũng không thấy đám người âm thầm bảo vệ Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy từ trước đến nay vẫn tốt tính lại nhịn không được mắng một câu.
“Đều là một đám vô dụng, ngay cả một người cũng không bảo vệ được.”
Cũng may hắn đã biết mục đích của Nguyệt quý phi bắt cóc Cổ Lạc Nhi, là ở ngoại ô phía đông thành.
Nguyệt quý phi vốn định bắt cóc Cổ Lạc Nhi đến nơi hoang dã ngoài đông thành rồi tiến hành ám sát.
Nếu như ám sát trong thành, dẫu sao cũng quá gây chú ý, dễ dàng bị truy tìm.
Đông Phong Túy cưỡi ngựa, thẳng đến mỏm núi trên đông thành.
Phía xa, hắn liền nhìn thấy một tên bịt mặt kéo một nữ tử ra khỏi xe ngựa.
Chiếc xe ngựa kia rất quen thuộc với hắn, đúng là xe ngựa của Cổ Lạc Nhi.
Người bịt mặt giơ đao lên cao, rồi chém xuống người nữ tử.
Mặt đao phản xạ hàn quang, vô cùng chói mắt.
Đông Phong Túy vốn không kịp nhìn rõ nữ tử kia, chỉ nghĩ đó là Cổ Lạc Nhi, hô hấp bỗng nhiên ngưng lại.
Không kịp nghĩ gì, mũi chân Đông Phong Túy khẽ đạp lên ngựa, mượn lực nâng người lên không trung.
Đồng thời vung tay bắn ra vài ám khí về phía cổ tay tên bịt mặt.
Lạnh lùng quát: “Dừng tay.”
Tiếng quát này, như sét đánh giữa trời quang, khiến toàn thân tên bịt mặt run lên một cái.
Lập tức quên phải chém đao xuống, không tự chủ mà nghiêng đầu sang, nhìn theo hướng tiếng quát truyền đến.
Bọn họ kinh hoàng trông thấy, trên bầu trời xanh thẳm, một bóng dáng màu đen nhanh như cắt qua chỗ họ.
May thay tiếng quát của Đông Phong Túy làm cho tên bịt mặt ngưng lại một lúc, tranh thủ thời gian khó có được.
Ám khí chuẩn xác bắn trúng cổ tay tên bịt mặt, đao trong tay hắn “Cạch” một tiếng rơi xuống mặt đất.
Đông Phong Túy sau vài giây đã đứng trước mặt Thi Vũ, bắt lấy nàng, mang nàng ra xa vài trượng, tránh khỏi đám người bịt mặt.
Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Chưa bao giờ biết rằng hắn có thể sợ hãi đến mức này.
Vừa rồi chỉ lo cứu người, còn chưa cảm thấy sợ hãi.
Hiện giờ an toàn, nghĩ lại mới thấy vô cùng đáng sợ.
Nếu như, vừa rồi hắn đến muộn một chút, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Đông Phong Túy một tay kéo Thi Vũ vào trong ngực, gắt gao ôm nàng.
“Lạc Nhi, làm ta sợ muốn chết.”
Tâm tình dưới sự kích động, tiếng nói cũng không khỏi run rẩy.
Thi Vũ sợ tới mức không nhẹ, còn tưởng rằng mình đã chết chắc, trăm ngàn lần không ngờ mình được một anh hùng từ trên trời rơi xuống cứu mạng.
Đây không phải cảnh tượng thường xuất hiện trong kịch sao?
Quá kích thích, trái tim nhỏ bé của nàng không chống đỡ nổi.
Thi Vũ “A” một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh.
Cảm thấy thân thể người trong lòng xụi lơ, Đông Phong Túy hoảng sợ gọi.
“Lạc Nhi, nàng sao vậy?”
Cúi đầu nhìn, người trong ngực không phải Cổ Lạc Nhi, rõ ràng là một nữ tử xa lạ.
Không, cũng không thể xem là xa lạ, dung mạo của nàng ta hắn đã nhìn qua ở đâu đó.
Đông Phong Túy sửng sốt thật lâu, mới kịp phản ứng, đây là Thi Vũ hầu bên Cổ Lạc Nhi.
Vậy còn Cổ Lạc Nhi? Nàng vẫn đang ở trong xe ngựa sao?
Đông Phong Túy đỡ Thi Vũ đang hôn mê, cầm đao xông qua, trong lòng sợ hãi nhìn chằm chằm tên bịt mặt, đi tới trước xe ngựa.
Vén màn xe nhìn vào bên trong, trong xe ngựa trống không.
Lạnh giọng quát hỏi.
“Các ngươi muốn hại Tiên phi nương nương? Nàng đang ở đâu?”
Đám người bịt mặt bị tiếng rét lạnh của hắn làm sợ tới mức tim đập thình thịch, không tự chủ mà gật đầu.
Lắp bắp trả lời.
“Là, là có người phái chúng tôi đến giết Tiên phi nương nương.”
“Trên tay ngài đang ôm, không phải nàng sao?”
Lúc này tâm tình của Đông Phong Túy lúc đã bình tĩnh trở lại, biết rằng đám người này đã tìm lầm người.
Đổi lại cách hỏi.
“Trong xe ngựa chỉ có một mình nàng sao? Còn có người nào không?”
Tên bịt mặt lại lắp bắp trả lời.
“Không có, không có.”
“Chỉ có một phu xe, đã bị bọn tôi đạp khỏi xe ngựa rồi.”
Lúc này Đông Phong Túy mới yên tâm.
Hắn biết phu xe đó, khi hắn đuổi trên đường cái y vẫn còn đang rên rỉ bên đường chưa rời khỏi hiện trường, không phải là Cổ Lạc Nhi giả trang.
Đông Phong Túy đang giả trang thành bộ dáng Đạp Tuyết công tử.
Xuyên qua mạng che mặt, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn quanh đám người bịt mặt.
Đông Phong Túy đến Nghị chính phòng, xử lý các công việc xong rất nhanh.
Nhàn nhã ngồi đung đưa trên ghế, nghĩ xem nên đi đến nơi nào.
Nếu Cổ Lạc Nhi đến Minh Châu lâu, hắn sẽ cải trang, tới Minh Châu lâu trêu chọc nàng.
Ha ha, hắn sẽ giả trang làm một khách nhân khó tính, gây khó dễ cho Cổ Lạc Nhi.
Ừm, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Đông Phong Túy đang định đứng dậy, sai người hỏi thăm Cổ Lạc Nhi có đến Minh Châu lâu không thì đột nhiên một thị vệ mặc thường phục tiến đến bẩm bảo một tin mật vừa nghe được.
Gì chứ? Nguyệt quý phi định bắt cóc Cổ Lạc Nhi?
Đông Phong Túy đang tràn đầy vui sướng lập tức hóa thành hỏa nộ.
Rõ ràng hắn đã cảnh cáo nàng ta, tại sao nàng ta còn không biết tốt xấu, to gan lớn mật như vậy?
Đông Phong Túy thấy chuyện khẩn cấp, tìm một nơi thay y phục, cưỡi ngựa, tới ngoại ô.
Hắn vừa đi không lâu, Nguyên Phương liền tới.
Đông Phong Túy hoàn toàn không biết Cổ Lạc Nhi còn tự biên tự diễn, trình diễn trò bắt cóc, còn hắn thì lòng như lửa đốt muốn chạy đến ngăn cản Nguyệt quý phi.
Nguyệt quý phi biết Cổ Lạc Nhi đến Minh Châu lâu nên thiết lập mai phục trên đường.
Hiện giờ hậu cung này đã không phải thiên hạ của nàng, nàng không dám động tay động chân với Cổ Lạc Nhi trong cung.
Cũng may mỗi ngày Cổ Lạc Nhi đều ra ngoài, cho nên, nàng hoàn toàn có thể phục kích nàng ta ở ngoài.
Sẽ không ai biết được, chủ mưu phía sau là nàng.
Nguyệt quý phi lại không ngờ rằng, Đông Phong Túy đã bố trí cọc ngầm bên người nàng.
Nhất cử nhất động của nàng, đều không thể tránh được tai mắt của Đông Phong Túy.
Bình thường, Cổ Lạc Nhi ra ngoài, ngoại trừ đám Nguyên Phương theo ở bên người, Đông Phong Túy còn phái thêm người âm thầm hộ vệ.
Lẽ ra, Nguyệt quý phi sẽ không cách nào làm gì được.
Nhưng hôm nay, Cổ Lạc Nhi muốn ra ngoại ô, nên đi theo đường khác.
Nàng sợ đám Đông Phong Linh lo lắng cho nàng, phái Thi Vũ tới Minh Châu lâu báo tin.
Nói rằng hôm nay nàng có việc, sẽ đến Minh Châu lâu muộn hơn.
Một tiểu cung nữ như Thi Vũ, vốn không biết phương hướng đến Minh Châu lâu, Cổ Lạc Nhi liền để nàng đến bằng xe ngựa của mình.
Người Nguyệt quý phi ngấm ngầm sắp đặt trong lúc vội vàng không cần biết trong xe ngựa là ai, chỉ nhận đúng xe ngựa, cướp nó đi.
Tất cả đội ngũ hộ vệ đều theo phía sau nàng, nhưng không ai có ý định bảo vệ một tiểu cung nữ như Thi Vũ.
Khi Đông Phong Túy đuổi tới nơi xe ngựa bị cướp, trên phố đã sớm không còn bất luận tung tích gì.
Không nhìn thấy xe ngựa, cũng không thấy đám người âm thầm bảo vệ Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy từ trước đến nay vẫn tốt tính lại nhịn không được mắng một câu.
“Đều là một đám vô dụng, ngay cả một người cũng không bảo vệ được.”
Cũng may hắn đã biết mục đích của Nguyệt quý phi bắt cóc Cổ Lạc Nhi, là ở ngoại ô phía đông thành.
Nguyệt quý phi vốn định bắt cóc Cổ Lạc Nhi đến nơi hoang dã ngoài đông thành rồi tiến hành ám sát.
Nếu như ám sát trong thành, dẫu sao cũng quá gây chú ý, dễ dàng bị truy tìm.
Đông Phong Túy cưỡi ngựa, thẳng đến mỏm núi trên đông thành.
Phía xa, hắn liền nhìn thấy một tên bịt mặt kéo một nữ tử ra khỏi xe ngựa.
Chiếc xe ngựa kia rất quen thuộc với hắn, đúng là xe ngựa của Cổ Lạc Nhi.
Người bịt mặt giơ đao lên cao, rồi chém xuống người nữ tử.
Mặt đao phản xạ hàn quang, vô cùng chói mắt.
Đông Phong Túy vốn không kịp nhìn rõ nữ tử kia, chỉ nghĩ đó là Cổ Lạc Nhi, hô hấp bỗng nhiên ngưng lại.
Không kịp nghĩ gì, mũi chân Đông Phong Túy khẽ đạp lên ngựa, mượn lực nâng người lên không trung.
Đồng thời vung tay bắn ra vài ám khí về phía cổ tay tên bịt mặt.
Lạnh lùng quát: “Dừng tay.”
Tiếng quát này, như sét đánh giữa trời quang, khiến toàn thân tên bịt mặt run lên một cái.
Lập tức quên phải chém đao xuống, không tự chủ mà nghiêng đầu sang, nhìn theo hướng tiếng quát truyền đến.
Bọn họ kinh hoàng trông thấy, trên bầu trời xanh thẳm, một bóng dáng màu đen nhanh như cắt qua chỗ họ.
May thay tiếng quát của Đông Phong Túy làm cho tên bịt mặt ngưng lại một lúc, tranh thủ thời gian khó có được.
Ám khí chuẩn xác bắn trúng cổ tay tên bịt mặt, đao trong tay hắn “Cạch” một tiếng rơi xuống mặt đất.
Đông Phong Túy sau vài giây đã đứng trước mặt Thi Vũ, bắt lấy nàng, mang nàng ra xa vài trượng, tránh khỏi đám người bịt mặt.
Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Chưa bao giờ biết rằng hắn có thể sợ hãi đến mức này.
Vừa rồi chỉ lo cứu người, còn chưa cảm thấy sợ hãi.
Hiện giờ an toàn, nghĩ lại mới thấy vô cùng đáng sợ.
Nếu như, vừa rồi hắn đến muộn một chút, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Đông Phong Túy một tay kéo Thi Vũ vào trong ngực, gắt gao ôm nàng.
“Lạc Nhi, làm ta sợ muốn chết.”
Tâm tình dưới sự kích động, tiếng nói cũng không khỏi run rẩy.
Thi Vũ sợ tới mức không nhẹ, còn tưởng rằng mình đã chết chắc, trăm ngàn lần không ngờ mình được một anh hùng từ trên trời rơi xuống cứu mạng.
Đây không phải cảnh tượng thường xuất hiện trong kịch sao?
Quá kích thích, trái tim nhỏ bé của nàng không chống đỡ nổi.
Thi Vũ “A” một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh.
Cảm thấy thân thể người trong lòng xụi lơ, Đông Phong Túy hoảng sợ gọi.
“Lạc Nhi, nàng sao vậy?”
Cúi đầu nhìn, người trong ngực không phải Cổ Lạc Nhi, rõ ràng là một nữ tử xa lạ.
Không, cũng không thể xem là xa lạ, dung mạo của nàng ta hắn đã nhìn qua ở đâu đó.
Đông Phong Túy sửng sốt thật lâu, mới kịp phản ứng, đây là Thi Vũ hầu bên Cổ Lạc Nhi.
Vậy còn Cổ Lạc Nhi? Nàng vẫn đang ở trong xe ngựa sao?
Đông Phong Túy đỡ Thi Vũ đang hôn mê, cầm đao xông qua, trong lòng sợ hãi nhìn chằm chằm tên bịt mặt, đi tới trước xe ngựa.
Vén màn xe nhìn vào bên trong, trong xe ngựa trống không.
Lạnh giọng quát hỏi.
“Các ngươi muốn hại Tiên phi nương nương? Nàng đang ở đâu?”
Đám người bịt mặt bị tiếng rét lạnh của hắn làm sợ tới mức tim đập thình thịch, không tự chủ mà gật đầu.
Lắp bắp trả lời.
“Là, là có người phái chúng tôi đến giết Tiên phi nương nương.”
“Trên tay ngài đang ôm, không phải nàng sao?”
Lúc này tâm tình của Đông Phong Túy lúc đã bình tĩnh trở lại, biết rằng đám người này đã tìm lầm người.
Đổi lại cách hỏi.
“Trong xe ngựa chỉ có một mình nàng sao? Còn có người nào không?”
Tên bịt mặt lại lắp bắp trả lời.
“Không có, không có.”
“Chỉ có một phu xe, đã bị bọn tôi đạp khỏi xe ngựa rồi.”
Lúc này Đông Phong Túy mới yên tâm.
Hắn biết phu xe đó, khi hắn đuổi trên đường cái y vẫn còn đang rên rỉ bên đường chưa rời khỏi hiện trường, không phải là Cổ Lạc Nhi giả trang.
Đông Phong Túy đang giả trang thành bộ dáng Đạp Tuyết công tử.
Xuyên qua mạng che mặt, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn quanh đám người bịt mặt.
/181
|