Edit: Tô Hồ Ly
Thẩm Bảo Di dùng ngón tay cái nắm chặt hai bàn tay, nhắc nhở chính mình không được bị mê hoặc, lê đầu gối đi tới, “Đùng” một cái quỳ rạp trên mặt đất: “Thần thiếp nguyện vì hoàng thượng đầu rơi máu chảy!” Hoàng thượng xưa nay có bao giờ thiếu mỹ nhân, đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới nhìn một người bị thương, lại là cung phi chưa bao giờ được sủng ái, khẳng định có mục đích khác.
Quả nhiên đúng là như vậy! Giản Phi Long ý bảo Thẩm Bảo Di đứng lên, nghiêm mặt nói: “Ngươi đắc tội hiền phi, nếu đêm nay trẫm mà không đến một chuyến, không quá ba ngày sau, ngươi tất nhiên sẽ bị bắt nạt đến chết. Hiểu ý của trẫm không?”
Thẩm Bảo Di gật đầu như giã hành, khụ, nguyên chủ( chủ trước của thân thể) sớm đã luôn bị bắt nạt, hiện tại ngươi đã đến, dĩ nhiên cuộc sống sau này sẽ ít chông gai hơi! Vì vậy, nàng nhỏ giọng trả lời: “Tạ ơn hoàng thượng cứu mạng!”
“Nàng lấy cái gì tạ ơn trẫm?” Giản Phi Long vươn tay mân mê mái tóc của Thẩm Bảo Di, thấy nàng rõ ràng cứng đờ người liền rút tay về, thấp giọng cười, sau đó lại nghiêm mặt nói: “Về phần Vũ hiền phi, ngươi không muốn đắc tội cũng đã đắc tội. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải tìm mọi cách cùng nàng ta đối nghịch.”
“Hoàng thượng sẽ nâng đỡ cho ta sao?” Thẩm Bảo Di khẩn trương liếc mắt nhìn Giản Phi Long. Nếu có hoàng thượng phía sau chống lưng, đừng nói là hiền phi, ngay cả hoàng hậu cũng bị nàng giẫm dưới chân. Còn nếu như không có hắn ta hậu thuẫn, cái mạng nhỏ của nàng quan trọng hơn, phải suy nghĩ lại.
Giản Phi Long nhìn ngón tay run run hoảng loạn của Thẩm Bảo Di, nói: “Trẫm nếu không nâng đỡ, hiền phi chỉ cần một ngón tay cũng đủ để bóp chết một tài nhân nho nhỏ như ngươi.”
Thẩm Bảo Di liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, có thể cho ta biết lí do tại sao không?”
Giản Phi Long khoác lại áo bào, trên mặt lộ tia ngoan độc, hắn ta thản nhiên nói: “Hoàng hậu là cháu gái của thái hậu, hiền phi cũng là cháu họ của bà ta. Hiện nay hoàng hậu bị bệnh, thái hoàng liền cậy hiền phi, ngươi nếu có thể đối với hiền phi tạo ra chút ngăn cản, đó chính là giúp trẫm đỡ một mối nguy hại.”
Thẩm Bảo Di tinh quái đảo tròn mắt: “Hoàng thượng, bên cạnh ta không có người đắc dụng. Nếu mẫu thân ta có ở bên cạnh, làm việc gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều.”
Giản Phi Long gật đầu: “Thẩm phu nhân sẽ không về Thẩm phủ, sau này cùng ngươi ở tại trong cung.”
Damn it! Quá tuyệt vời!! Có hoàng đế chống lưng, có mẹ bên cạnh, cung đấu là cái chi, chỉ là một bữa ăn sáng! Thẩm Bảo Di không khỏi vui mừng, tâm tình dần thả lỏng.
Giản Phi Long thấy Thẩm Bảo Di nét mặt vui vẻ, mắt lúng liếng đầy ý cười, bỗng dưng khẽ bóp mũi nàng một cái, nhẹ nhàng thở dài: “Không hổ là…” Câu nói kế tiếp nhỏ đến không thể nghe thấy.
Thẩm Bảo Di khoác ga giường trên một đã lâu, trong lòng nóng vội muốn chết, ước gì Giản Phi Long đi lẹ một chút để nàng có thể mặc xiêm y. Trên mặt lại lộ ra vẻ không tốt, lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng…”
Giản Phi Long mỉm cười nhìn Thẩm Bảo Di, lại duỗi tay luồn vào tóc nàng, thái độ cực kì ái muội. Cho đến khi thấy nàng hai má đỏ như sắc hoa đào tháng ba mới thu tay lại. Nhìn ra cửa hô: “Diệp Thăng!”
“Có nô tài!” Diệp công công lên tiếng trả lời.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Thẩm tài nhân thuận hiếu hiền lương, sắc phong làm tứ phẩm mỹ nhân.” Giản Phi Long nói xong, mắt thấy Thẩm Bảo Di chuẩn bị hành lễ tạ ơn liền đưa tay đỡ lấy, ghé vào tai nàng đùa giỡn: “Mông còn đau không?” Thấy sắc mặt Thẩm Bảo Di lập tức trở nên cổ quái, ha ha cười rồi bãi giá về cung.
(Lời người edit: Giải thích một chút về xưng hô của bạn Long và bạn Di: những lúc bạn Long đùa giỡn bạn Di mình để nàng, còn lại thì ta ngươi tại hai bạn này còn chưa có tình cảm gì ^^)
“Bảo Di, vừa rồi có bị…” Giản Phi Long vừa đi khỏi, Thẩm mẹ liền dẫn đầu chạy vào, kéo Thẩm Bảo Di hết nhìn trái lại nhìn phải, nhỏ giọng thì thầm: “Thời gian ngắn như vậy, hẳn là chưa có gì phải không?”
“Không có, không có!” Thẩm Bảo Di trên mặt xuất hiện hai rặng mây đỏ hồng, nói với Thẩm mẹ: “Con nhìn vậy nhưng rất bảo thủ, mới lần đầu tiên gặp mặt sao lại có thể…”
“Vậy thì tốt!” Thẩm mẹ yên lòng, nói thầm: “Hiện nay tình thế không rõ, thất thân quá sớm sợ sau này sẽ gặp bất lợi.”
“Mẹ!” Thẩm Bảo Di hờn giỗi một câu, thấy cung nữ đều đã tiến vào, chuẩn bị quỳ xuống liền phất tay dùng lại, cau mày nói: “Đều lui xuống hết đi!”
Thẩm mẹ nhìn các nàng, nhận ra cung nữ cầm đèn khi nãy, nhân tiện nói: “Ngươi ở lại!”
Thẩm Bảo Di vừa mệt vừa đau, lăn ra giường mà ngủ.
Thẩm mẹ lôi cung nữ kia lại hỏi chuyện.
Cung nữ này tên gọi là Vịnh Nguyệt, mười ba tuổi đã vào cung,năm nay được hai ba tuổi, chỉ cần ở lại hai năm nữa là có thể xuất cung. Nàng một lòng một dạ muốn bình an mà vượt qua hai năm còn lại, ai ngờ Thẩm tài nhân lại đột nhiên đắc tội với Vũ hiền phi, chỉ sợ mình là cung nữ hầu hạ bên người Thẩm tài nhân cũng sẽ bị liên lụy, không lúc nào yên lòng. Tuy đã bị Đường quý tần liên tục cảnh cáo không cho vào hầu hạ Thẩm tài nhân, nàng lại nghe được trong điện có tiếng khóc, sau lại là tiếng thét chói tai, cuối cùng nhịn không được mà cầm đèn đi vào nói vài câu.
Thẩm mẹ nghe được Vịnh Nguyệt này tiến cung đã mười năm, chắc hẳn biết được rất nhiều bí sự trong cung, liền muốn dò la tìm hiểu, tự nhiên cũng khách khí mấy phần. Bà nói: “Chủ tử của các ngươi đắc tội hiền phi nương nương, nếu hiền phi nương nương cố tình muốn trách tội, các ngươi là cung nữ hầu hạ cũng chẳng tốt hơn chủ tử mình bao nhiêu. Cũng may hoàng thượng tối nay lại tới, còn tấn phong cho chủ tử các ngươi. Bây giờ nếu muốn bình yên, tất nhiên cần được hoàng thượng sủng ái. Chỉ là chủ tử các ngươi bị chuyện ban chiều làm cho khiếp sợ, cái gì cũng không chịu hé miệng nói với ta. Ngươi đã ở bên nàng nhiều năm, chuyện của nàng ngươi tự nhiên đều biết rõ. Mong rằng ngươi có thể kể cho ta. Ta thân mẫu thân của nàng, tất cả cũng chỉ vì tốt cho nàng mà thôi. Nếu nàng tốt, các ngươi tự nhiên sẽ không sao.”
Vịnh Nguyệt tiến cung đã lâu, ngày ngày nhìn hậu cung tranh đấu, biết được rất nhiều việc, bây giờ nàng cũng biết, việc hoàng thượng đến Thanh Âm cung chắc chắn có dụng ý khác. Nàng lập tức nghe lời Thẩm mẹ, quan sát xung quanh thấy không có người mới nhỏ giọng nói: “Đích thực là ta biết, trong cung đa số ai cũng biết, chỉ là ngậm miệng không muốn nói mà thôi. Phu nhân mới vào cung, tất nhiên là không rõ được nhiều như vậy. Bây giờ hoàng thượng sắc phong chủ tử làm tứ phẩm mỹ nhân, nhưng sau này nếu hành sự không cẩn thẩn, chỉ sợ toàn bộ Thanh Âm cung đều gặp tai ương.”
Thẩm mẹ cố tình muốn rõ chuyện xưa, Vịnh Nguyệt cố tình muốn cho Thẩm mẹ biết, sau một lúc lâu, Thẩm mẹ đối với thâm cung cố sự cũng đã nắm được đại khái.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Bảo Di liền nhận được thánh chỉ sắc phong và được phong thưởng vô số, lại có ma ma trong cung đưa đến hơn mười mấy cung nữ để Thẩm Bảo Di chọn ra bốn người lưu lại. Thẩm mẹ sống đã lâu, nhìn người rất tốt, bà giúp Thẩm Bảo Di chọn ra bốn cung nữ nhìn có vẻ thật thà chất phác để hầu hạ. Bà lén nói với Thẩm Bảo Di: “Vịnh Nguyệt ở trong cung đã lâu, nắm rõ quy củ trong cung, tư nhiên sẽ không tác quái. Ngươi ra ngoài nên dẫn theo nàng. Còn mấy người này để lại giữ cung.”
Bà đang nói liền có người tiến vào bẩm báo: “Hiền phi nương nương đến!”
“Nàng ta tới đây làm gì?” Thẩm Bảo Di cùng Thẩm mẹ cùng lúc ngẩn ra.
“Nàng ta đến đây chỉ sợ không có ý tốt.” Thẩm mẹ phản ứng mau lẹ, liền phân phó Vịnh Nguyệt đi tìm Diệp công công thông báo cho Giản Phi Long biết.
“Con bây giờ phẩm cấp so với nàng ta thấp hơn, nếu nàng ta tiến vào con chỉ có nước bị hại. Bây giờ trốn trước đi, để mẹ ứng phó là được.” Thẩm mẹ nhìn một lượt quanh phòng rồi kéo Thẩm Bảo Di nhấn xuống gầm giường: “Mau chui vào!”
“Người đâu, mau bắt lấy tiện nhân mê hoặc bệ hạ cho ta!” Vũ hiền phi dẫn người chạy ào ào vào thiên điện của Thanh Âm cung, vừa vung tay lên đã có bốn ma ma cường tráng xông tới, nhưng lại không thấy bóng dáng của Thẩm Bảo Di đâu.
“Nói, con tiện nhân kia đang trốn ở đâu?” Vũ hiền phi hôm qua sai người đánh Thẩm Bảo Di, cho rằng nàng ta sẽ vì xấu hổ giận dữ mà tự sát. Lại không ngờ rằng Thẩm Bảo Di không những không tự sát mà còn được Giản Phi Long tấn phong lên tứ phẩm mỹ nhân, trong lòng biết được lần này nếu không mạnh tay diệt trừ Thẩm Bảo Di, tất sẽ hậu họa vô cùng.
Thẩm mẹ thấy hai cung nữ kia bị dọa đến phát run, sợ các nàng chịu không nổi sẽ chỉ tay xuống gầm giường, liền nói: “Xin hỏi hiền phi nương nương, Thẩm mỹ nhân đã phạm sai lầm gì?” Việc cấp bách bây giờ là phải kéo dài thời gian đợi hoàng thượng tới, tự nhiên sẽ được cứu.
“Bắt lấy ả ta!” Vũ hiền phi không đáp lại Thẩm mẹ, chỉ vung tay lên, hai ma ma liền lên trước túm lấy Thẩm mẹ.
Vũ hiền phi sắc mặt nặng nề, Vương Thục ơi Vương Thục, bí mật năm đó ngươi cũng biết, có thể sống đến ngày hôm nay cũng là may mắn. Nếu ngươi không tiến cung thì thôi, đã tiến cung tất nhiên sẽ có vào mà không có ra. Không chỉ ngươi chết, con gái ngươi, cũng khó có thể sống.
Thẩm Bảo Di dùng ngón tay cái nắm chặt hai bàn tay, nhắc nhở chính mình không được bị mê hoặc, lê đầu gối đi tới, “Đùng” một cái quỳ rạp trên mặt đất: “Thần thiếp nguyện vì hoàng thượng đầu rơi máu chảy!” Hoàng thượng xưa nay có bao giờ thiếu mỹ nhân, đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới nhìn một người bị thương, lại là cung phi chưa bao giờ được sủng ái, khẳng định có mục đích khác.
Quả nhiên đúng là như vậy! Giản Phi Long ý bảo Thẩm Bảo Di đứng lên, nghiêm mặt nói: “Ngươi đắc tội hiền phi, nếu đêm nay trẫm mà không đến một chuyến, không quá ba ngày sau, ngươi tất nhiên sẽ bị bắt nạt đến chết. Hiểu ý của trẫm không?”
Thẩm Bảo Di gật đầu như giã hành, khụ, nguyên chủ( chủ trước của thân thể) sớm đã luôn bị bắt nạt, hiện tại ngươi đã đến, dĩ nhiên cuộc sống sau này sẽ ít chông gai hơi! Vì vậy, nàng nhỏ giọng trả lời: “Tạ ơn hoàng thượng cứu mạng!”
“Nàng lấy cái gì tạ ơn trẫm?” Giản Phi Long vươn tay mân mê mái tóc của Thẩm Bảo Di, thấy nàng rõ ràng cứng đờ người liền rút tay về, thấp giọng cười, sau đó lại nghiêm mặt nói: “Về phần Vũ hiền phi, ngươi không muốn đắc tội cũng đã đắc tội. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải tìm mọi cách cùng nàng ta đối nghịch.”
“Hoàng thượng sẽ nâng đỡ cho ta sao?” Thẩm Bảo Di khẩn trương liếc mắt nhìn Giản Phi Long. Nếu có hoàng thượng phía sau chống lưng, đừng nói là hiền phi, ngay cả hoàng hậu cũng bị nàng giẫm dưới chân. Còn nếu như không có hắn ta hậu thuẫn, cái mạng nhỏ của nàng quan trọng hơn, phải suy nghĩ lại.
Giản Phi Long nhìn ngón tay run run hoảng loạn của Thẩm Bảo Di, nói: “Trẫm nếu không nâng đỡ, hiền phi chỉ cần một ngón tay cũng đủ để bóp chết một tài nhân nho nhỏ như ngươi.”
Thẩm Bảo Di liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, có thể cho ta biết lí do tại sao không?”
Giản Phi Long khoác lại áo bào, trên mặt lộ tia ngoan độc, hắn ta thản nhiên nói: “Hoàng hậu là cháu gái của thái hậu, hiền phi cũng là cháu họ của bà ta. Hiện nay hoàng hậu bị bệnh, thái hoàng liền cậy hiền phi, ngươi nếu có thể đối với hiền phi tạo ra chút ngăn cản, đó chính là giúp trẫm đỡ một mối nguy hại.”
Thẩm Bảo Di tinh quái đảo tròn mắt: “Hoàng thượng, bên cạnh ta không có người đắc dụng. Nếu mẫu thân ta có ở bên cạnh, làm việc gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều.”
Giản Phi Long gật đầu: “Thẩm phu nhân sẽ không về Thẩm phủ, sau này cùng ngươi ở tại trong cung.”
Damn it! Quá tuyệt vời!! Có hoàng đế chống lưng, có mẹ bên cạnh, cung đấu là cái chi, chỉ là một bữa ăn sáng! Thẩm Bảo Di không khỏi vui mừng, tâm tình dần thả lỏng.
Giản Phi Long thấy Thẩm Bảo Di nét mặt vui vẻ, mắt lúng liếng đầy ý cười, bỗng dưng khẽ bóp mũi nàng một cái, nhẹ nhàng thở dài: “Không hổ là…” Câu nói kế tiếp nhỏ đến không thể nghe thấy.
Thẩm Bảo Di khoác ga giường trên một đã lâu, trong lòng nóng vội muốn chết, ước gì Giản Phi Long đi lẹ một chút để nàng có thể mặc xiêm y. Trên mặt lại lộ ra vẻ không tốt, lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng…”
Giản Phi Long mỉm cười nhìn Thẩm Bảo Di, lại duỗi tay luồn vào tóc nàng, thái độ cực kì ái muội. Cho đến khi thấy nàng hai má đỏ như sắc hoa đào tháng ba mới thu tay lại. Nhìn ra cửa hô: “Diệp Thăng!”
“Có nô tài!” Diệp công công lên tiếng trả lời.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Thẩm tài nhân thuận hiếu hiền lương, sắc phong làm tứ phẩm mỹ nhân.” Giản Phi Long nói xong, mắt thấy Thẩm Bảo Di chuẩn bị hành lễ tạ ơn liền đưa tay đỡ lấy, ghé vào tai nàng đùa giỡn: “Mông còn đau không?” Thấy sắc mặt Thẩm Bảo Di lập tức trở nên cổ quái, ha ha cười rồi bãi giá về cung.
(Lời người edit: Giải thích một chút về xưng hô của bạn Long và bạn Di: những lúc bạn Long đùa giỡn bạn Di mình để nàng, còn lại thì ta ngươi tại hai bạn này còn chưa có tình cảm gì ^^)
“Bảo Di, vừa rồi có bị…” Giản Phi Long vừa đi khỏi, Thẩm mẹ liền dẫn đầu chạy vào, kéo Thẩm Bảo Di hết nhìn trái lại nhìn phải, nhỏ giọng thì thầm: “Thời gian ngắn như vậy, hẳn là chưa có gì phải không?”
“Không có, không có!” Thẩm Bảo Di trên mặt xuất hiện hai rặng mây đỏ hồng, nói với Thẩm mẹ: “Con nhìn vậy nhưng rất bảo thủ, mới lần đầu tiên gặp mặt sao lại có thể…”
“Vậy thì tốt!” Thẩm mẹ yên lòng, nói thầm: “Hiện nay tình thế không rõ, thất thân quá sớm sợ sau này sẽ gặp bất lợi.”
“Mẹ!” Thẩm Bảo Di hờn giỗi một câu, thấy cung nữ đều đã tiến vào, chuẩn bị quỳ xuống liền phất tay dùng lại, cau mày nói: “Đều lui xuống hết đi!”
Thẩm mẹ nhìn các nàng, nhận ra cung nữ cầm đèn khi nãy, nhân tiện nói: “Ngươi ở lại!”
Thẩm Bảo Di vừa mệt vừa đau, lăn ra giường mà ngủ.
Thẩm mẹ lôi cung nữ kia lại hỏi chuyện.
Cung nữ này tên gọi là Vịnh Nguyệt, mười ba tuổi đã vào cung,năm nay được hai ba tuổi, chỉ cần ở lại hai năm nữa là có thể xuất cung. Nàng một lòng một dạ muốn bình an mà vượt qua hai năm còn lại, ai ngờ Thẩm tài nhân lại đột nhiên đắc tội với Vũ hiền phi, chỉ sợ mình là cung nữ hầu hạ bên người Thẩm tài nhân cũng sẽ bị liên lụy, không lúc nào yên lòng. Tuy đã bị Đường quý tần liên tục cảnh cáo không cho vào hầu hạ Thẩm tài nhân, nàng lại nghe được trong điện có tiếng khóc, sau lại là tiếng thét chói tai, cuối cùng nhịn không được mà cầm đèn đi vào nói vài câu.
Thẩm mẹ nghe được Vịnh Nguyệt này tiến cung đã mười năm, chắc hẳn biết được rất nhiều bí sự trong cung, liền muốn dò la tìm hiểu, tự nhiên cũng khách khí mấy phần. Bà nói: “Chủ tử của các ngươi đắc tội hiền phi nương nương, nếu hiền phi nương nương cố tình muốn trách tội, các ngươi là cung nữ hầu hạ cũng chẳng tốt hơn chủ tử mình bao nhiêu. Cũng may hoàng thượng tối nay lại tới, còn tấn phong cho chủ tử các ngươi. Bây giờ nếu muốn bình yên, tất nhiên cần được hoàng thượng sủng ái. Chỉ là chủ tử các ngươi bị chuyện ban chiều làm cho khiếp sợ, cái gì cũng không chịu hé miệng nói với ta. Ngươi đã ở bên nàng nhiều năm, chuyện của nàng ngươi tự nhiên đều biết rõ. Mong rằng ngươi có thể kể cho ta. Ta thân mẫu thân của nàng, tất cả cũng chỉ vì tốt cho nàng mà thôi. Nếu nàng tốt, các ngươi tự nhiên sẽ không sao.”
Vịnh Nguyệt tiến cung đã lâu, ngày ngày nhìn hậu cung tranh đấu, biết được rất nhiều việc, bây giờ nàng cũng biết, việc hoàng thượng đến Thanh Âm cung chắc chắn có dụng ý khác. Nàng lập tức nghe lời Thẩm mẹ, quan sát xung quanh thấy không có người mới nhỏ giọng nói: “Đích thực là ta biết, trong cung đa số ai cũng biết, chỉ là ngậm miệng không muốn nói mà thôi. Phu nhân mới vào cung, tất nhiên là không rõ được nhiều như vậy. Bây giờ hoàng thượng sắc phong chủ tử làm tứ phẩm mỹ nhân, nhưng sau này nếu hành sự không cẩn thẩn, chỉ sợ toàn bộ Thanh Âm cung đều gặp tai ương.”
Thẩm mẹ cố tình muốn rõ chuyện xưa, Vịnh Nguyệt cố tình muốn cho Thẩm mẹ biết, sau một lúc lâu, Thẩm mẹ đối với thâm cung cố sự cũng đã nắm được đại khái.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Bảo Di liền nhận được thánh chỉ sắc phong và được phong thưởng vô số, lại có ma ma trong cung đưa đến hơn mười mấy cung nữ để Thẩm Bảo Di chọn ra bốn người lưu lại. Thẩm mẹ sống đã lâu, nhìn người rất tốt, bà giúp Thẩm Bảo Di chọn ra bốn cung nữ nhìn có vẻ thật thà chất phác để hầu hạ. Bà lén nói với Thẩm Bảo Di: “Vịnh Nguyệt ở trong cung đã lâu, nắm rõ quy củ trong cung, tư nhiên sẽ không tác quái. Ngươi ra ngoài nên dẫn theo nàng. Còn mấy người này để lại giữ cung.”
Bà đang nói liền có người tiến vào bẩm báo: “Hiền phi nương nương đến!”
“Nàng ta tới đây làm gì?” Thẩm Bảo Di cùng Thẩm mẹ cùng lúc ngẩn ra.
“Nàng ta đến đây chỉ sợ không có ý tốt.” Thẩm mẹ phản ứng mau lẹ, liền phân phó Vịnh Nguyệt đi tìm Diệp công công thông báo cho Giản Phi Long biết.
“Con bây giờ phẩm cấp so với nàng ta thấp hơn, nếu nàng ta tiến vào con chỉ có nước bị hại. Bây giờ trốn trước đi, để mẹ ứng phó là được.” Thẩm mẹ nhìn một lượt quanh phòng rồi kéo Thẩm Bảo Di nhấn xuống gầm giường: “Mau chui vào!”
“Người đâu, mau bắt lấy tiện nhân mê hoặc bệ hạ cho ta!” Vũ hiền phi dẫn người chạy ào ào vào thiên điện của Thanh Âm cung, vừa vung tay lên đã có bốn ma ma cường tráng xông tới, nhưng lại không thấy bóng dáng của Thẩm Bảo Di đâu.
“Nói, con tiện nhân kia đang trốn ở đâu?” Vũ hiền phi hôm qua sai người đánh Thẩm Bảo Di, cho rằng nàng ta sẽ vì xấu hổ giận dữ mà tự sát. Lại không ngờ rằng Thẩm Bảo Di không những không tự sát mà còn được Giản Phi Long tấn phong lên tứ phẩm mỹ nhân, trong lòng biết được lần này nếu không mạnh tay diệt trừ Thẩm Bảo Di, tất sẽ hậu họa vô cùng.
Thẩm mẹ thấy hai cung nữ kia bị dọa đến phát run, sợ các nàng chịu không nổi sẽ chỉ tay xuống gầm giường, liền nói: “Xin hỏi hiền phi nương nương, Thẩm mỹ nhân đã phạm sai lầm gì?” Việc cấp bách bây giờ là phải kéo dài thời gian đợi hoàng thượng tới, tự nhiên sẽ được cứu.
“Bắt lấy ả ta!” Vũ hiền phi không đáp lại Thẩm mẹ, chỉ vung tay lên, hai ma ma liền lên trước túm lấy Thẩm mẹ.
Vũ hiền phi sắc mặt nặng nề, Vương Thục ơi Vương Thục, bí mật năm đó ngươi cũng biết, có thể sống đến ngày hôm nay cũng là may mắn. Nếu ngươi không tiến cung thì thôi, đã tiến cung tất nhiên sẽ có vào mà không có ra. Không chỉ ngươi chết, con gái ngươi, cũng khó có thể sống.
/5
|