Hai tay hạp mười, đôi mắt màu tím vi liễm, nhìn thấy tươi cười quỷ dị của Mẫn Hách, Phù Vân Khâu Trạch cố gắng đẩy nhanh tốc độ niệm thuật từ, nhưng mà, còn chưa niệm xong, lưỡng đạo thân ảnh trước mắt, lại cứ như là không khí, biến mất hoàn toàn trong màn đêm!
Đáng chết! Đem tức giận đổ dồn vào một quyền, đánh thẳng vào thân cây kế cạnh, Phù Vân Khâu Trạch thần thái khẩn trương, thầm tự trách chính mình quá sơ ý. Hắn đã lơ đễn, nhất thời không để ý đến tinh quang lóe ra trong đôi mắt của Mẫn Hách, có lẽ từ giây phút phóng ra chiếc lá, hắn đã âm thầm đè nén khí tức, vận dụng ảnh thuật che dấu thuật từ, nên chỉ trong nháy mắt mới có thể tiến hành thuật pháp.
Phù Vân Khâu Trạch nhìn bốn phía vắng lặng như tờ, lại nhìn về nơi hai người vừa mới biến mất, xung quanh vẫn phẳng lặng như cũ, đột nhiên tinh quang chợt lóe, tiếp tục hai tay hạp mười……
—— ^^ ta là dảy phân cách tuyến ^^ —–
Này, là cái địa phương gì đây?
Y Y mờ mịt nhìn không gian như một khối cầu bằng tuyết trắng xung quanh mình… không có trời, không có đất, cũng không có bất cứ vật gì, hoàn toàn chỉ là một màu trắng mờ ảo, cái gì cũng chạm không được.
“Màu trắng tựa hồ so với màu đen, thoải mái hơn, phải không?” Thân ảnh đỏ tươi đột nhiên xuất hiện một cách quỷ di, khuôn mặt yêu tà nở ra một nụ cười âm lãnh, mị hoặc chúng sinh, tiến một bước đến trước mặt nàng.
“Ngươi muốn như thế nào?” Nàng không thể không thừa nhận, thuật pháp của hắn quả nhiên tinh diệu, ngay trước mặt Phù Vân Khâu Trạch vẫn có thể đem mình nhốt vào một cái không gian kỳ dị như thế này; muốn việc này thành công, trừ bỏ tốc độ, còn cần nắm đúng thời cơ, hiển nhiên, hai điều này hắn đều làm được .
“Như thế nào, chỉ là muốn xác nhận một sự kiện mà thôi.”
Hắn nheo mi mắt, mặt không đổi sắc nhìn nàng, không khỏi có chút khó hiểu, “Như thế nào, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ?”
Tò mò? Nàng khinh thường nhìn hắn, liếc mắt một cái.
“Ngươi đã bắt ta, mang đến nơi này, hiếu kỳ hay không hiếu kỳ, không phải kết quả đều như nhau sao? Sớm muộn gì cũng biết, cần gì phải lãng phí nước bọt, đấu võ mồm với ngươi.” Hai tay không khỏi lôi kéo y phục đơn bạc trên người, vì sao nơi này, lại cảm thấy lạnh như vậy?
Đem động tác của nàng thu hết vào đáy mắt, hắn đi tới bên cạnh thân thể của nàng, vươn ngón tay nhấc lấy một lọn tóc dài, đưa lên mũi, nhẹ nhàng hít lấy hương thơm của nàng.
Chính là mùi hương này, mùi hương của hoa lê, mùi hương khiến mình luôn vấn vương trong lòng, không cách nào quên được.
Sét cuối cùng cũng tìm được người ghi chép sử cung, bất quá, tìm thấy chỉ là một thi thể, người chết, dĩ nhiên có thể đem luôn bí mật chôn xuống hoàng tuyền, nhưng là, sự việc càng bí ẩn như vậy thì cho thấy càng có điểm kỳ quái, nhất định chuyện này có liên quan đến hắn, nếu không, sao mỗi lần hắn tra được một chút manh mối, tất cả đều bị cắt đứt một cách gọn gang sạch sẽ như vậy?
“Suốt nhiều năm qua, bổn vương luôn mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.” Lọn tóc mềm mại nhẹ nhàng trượt khỏi ngón tay, trong không gian, thùy hạ phiêu tán, xinh đẹp động lòng người, hắn cúi đầu cười, “Trong mộng có một người, luôn tác động đến bổn vương, khơi dậy hồi ức kiếp trước, nhưng là bổn vương lại tìm không thấy đáp án.”
Nằm mơ? Y Y trừng mắt nhìn hắn, nàng dường như cũng có một đoạn thời gian, nàng cũng thường xuyên nằm mơ, những giấc mộng kỳ lạ, nối liền lẫn nhau, nhưng hiện tại, nàng cái gì cũng không rõ, những giấc mơ đó, khi bừng tỉnh đều như một áng mây mờ, mông lung không thể xác định.
“Việc ngươi nằm mơ cùng ta thì có quan hệ gì đâu.” Nàng lui từng bước, không quen với cảm giác khi khoảng cách giữa hai người gần sát như vậy.
Ngửi được trên người hắn một mùi son ngọt ngào, sẽ làm cho nàng có một cảm giác …không lí giải được. Nguy hiểm! Trong đầu đột nhiên xuất hiện hai chữ này, nàng càng lui càng nhanh.
“Có quan hệ gì đâu?” Tay áo đỏ tươi vung lên, hắn nhà nhã bước từng bước chậm chạp, tựa hồ có chút hưởng thụ trò chơi kẻ tiến người lùi…
“Nếu việc này không có quan hệ, chỉ sợ thi cốt của nàng đã sớm đã phong hoá, Ngân Nhi.” Thiên hạ trước mắt dường như biến đổi, trở thành một nữ nhi thánh khiết như nước, nụ cười tươi tắn nở rộ như hoa lê đầu mùa, váy áo trắng tinh, xoay tròn diễm lệ….
Cái gì Ngân Nhi? Y Y nhìn đôi mắt của hắn gần như điên loạn, toàn thân nhịn không được hơi hơi run rẩy.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi điên rồi! Ta là hoàng phi, sắp được ban thưởng quốc họ, Phù Vân Y Y!” Nàng không thể nhịn được nữa, đẩy mạnh thân thể đang tiến đến gần sát trước mặt.
“Phù Vân Y Y?” lẩm bẩm, Mẫn Hách ngẩn ra, thiên hạ trước mắt lại lần nữa biến mất, nàng lại là trở về là hoàng phi Y Y.
“Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng khẳng định ta cùng chuyện mộng mơ quái quỷ gì của ngươi tuyệt không quan hệ, thả ta trở về, bằng không, giết ta đi!” Mắt hạnh nhíu lại, nàng hai tay hạp mười, đầu ngón tay nhanh nhẹn cuốn, nhìn đôi mắt màu nâu thâm nùng của hắn, trong lòng thập phần rõ ràng, nếu không nhanh chóng kết thúc chuyện này, e rằng…
“Giỏi cho một câu tuyệt không quan hệ!” trong lúc đó, hắn đột nhiên trầm giọng, âm lãnh dị thường, vươn tay cởi bỏ mặt nạ huyết liên, đồng thời cũng tước đi mặt nạ tình lữ trên mặt nàng.
“Nếu ngươi cảm thấy việc này cùng ngươi không quan hệ, vậy liền chứng minh cho bổn vương xem!”
Biến sắc, cuống quít lui về sau vài bước, đầu ngón tay nhất hạp, cuốn khúc.
“Con rối chi ti, khống!”
Nàng hét lớn một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau, trên đầu ngón tay lóe ra một tia sáng dài như sợi tóc, vươn ra quấn lấy cánh tay trái của Mẫn Hách.
Nhưng mà, Mẫn Hách tựa hồ lơ đễnh, vẫn như trước, từng bước tiến gần, nơi này vốn không hề có ánh sáng, thì làm sao có bóng dáng, cho nên thuật pháp của nàng đối với hắn có thể nói là vô dụng.
“Lại đây.” Câu nói ngắn gọn từ trong miệng hắn dật ra, nhưng lại mang theo mệnh lệnh kinh người, rét lạnh tận xương, làm cho người khác sợ hãi, toàn thân run run.
“Ngươi tránh ra, đừng tới đây!”
Hoảng sợ thật sự, không ngừng lui về phía sau, nàng hiểu được, dựa vào thuật pháp của chính mình, không thể ngăn cản bộ pháp của hắn, nhưng hắn cứ bước lại gần như thế, nàng căn bản là không có thời gian thi triển thuật pháp khác, chỉ có thể càng không ngừng lui về phía sau.
May mắn là không gian này không có chướng ngại vật gì, vì thế, nàng lui thật sự là hăng hái.
Ngay tại thời điểm nàng có chút mệt mỏi, hơi thở có vẻ hỗn loạn, hắn bỗng nhiên nhếch môi, cười đến thật yêu tà; đứng lại, không tiếp tục tiến lên; hai tay hạp mười, từ đầu ngón tay bốc lên một luồng khí tức vô hình; trường bào đỏ tươi tung bay, phiêu dật trong dòng nhiệt khí, ma mỵ như một loài yêu tinh.
Cảm giác bất an tràn ngập tâm trí, Y Y thật muốn tránh hắn càng xa càng tốt, vừa muốn tiếp tục lùi xuống, phía sau lưng đột nhiên chạm phải một vật gì đó. Kinh hãi quay đầu, nhất thời toàn thân cứng ngắt, rét lạnh, Y Y nhận ra, nàng đã bị bao trong một bức tường băng, ba mặt không còn đường thoái lui, chỉ còn duy nhất một con đường phía trước, con đường đối mặt với Mẫn Hách yêu nam.
“Nhanh chứng minh cho bổn vương xem, rốt cuộc, việc này cùng ngươi có quan hệ hay không?” từng bước tiến lên, đột nhiên ngữ khí của hắn lại trở nên ôn nhu, ánh mắt sắc lạnh cũng đạm đi vài phần….
Chứng minh? Làm thế nào chứng minh? Nàng hoảng sợ nhìn hắn càng lúc càng đến gần, ngón tay trắng bệt, xiết chặt vào nhau.
Cau mày, khuôn mặt trái đào nhăn nhíu, mồ hôi tích lạc trên khuôn mặt ửng hồng, những lọn tóc mai bị mồ hôi làm cho bết lại, dán sát vào má, trông thập phần khổ sở. Nàng chỉ biết cắn răng, dựa sát vào vách tường băng phía sau…
Mắt thấy, hắn đang vươn tay, muốn dùng thuật pháp tháo bỏ thuật pháp “con rối chi ti” của nàng trên cánh tay trái, nhất thời quýnh quáng, hoảng sợ tê hô:
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi không cần lại đây! Bản phi nói ngươi không cần lại đây!” Tiếng nói run nhè nhẹ, hai chân như nhũn ra.
Từ khi bắt đầu đại điển ngắm trăng, nàng lo quýnh quáng đóng gói “hành lí” chuẩn bị cho kế họach cao bay xa chạy, vẫn còn chưa ăn gì, bụng rỗng tuếch, nãy giờ còn bị tên yêu nam này “dằn vặt”, thần kinh căng còn hơn dây đàn, hiện giờ, toàn thân như nhũn ra, hai chân run run.
“Lại đây!” Hắn đột nhiên quát một tiếng, con rối chi ti nhanh chóng tuột khỏi cánh tay trái.
Nàng tuyệt vọng, từ từ trượt ngồi theo thành tường, mở to mắt hạnh, không thể tin, chính mình sẽ chết tại đây, chết trong tay cái tên Mẫn Hách yêu nam biến thái này!
Sải bước đi đến trước mặt của nàng, ngồi xổm xuống, một tay vén mái tóc dài phía sau sang một bên, nhìn chăm chú vào cần cổ tuyết trắng của nàng, hắn đột nhiên lộ ra một chút mỉm cười.
“Chính là nơi này.”
Cúi đầu, đem bạc môi ấn xuống chính giữa cần cổ thanh mảnh của nàng, nhẹ nhàng mút hôn.
Chỗ bị hôn, đột nhiên nở rộ ra một hào quang màu tím chói mắt, một hình khắc hoa văn ngôi sao năm cánh rõ ràng hiện ra, mang theo mãnh liệt quang mang, bừng cháy trên da thịt tuyết bạch.
“Đau quá!” Toàn thân vô lực, thiên hạ cúi đầu rên rỉ, chỉ cảm thấy trên cổ như có người dùng sắt nóng hun đốt, cực nóng, đau rát đến không thể hô hấp……
Đáng chết! Đem tức giận đổ dồn vào một quyền, đánh thẳng vào thân cây kế cạnh, Phù Vân Khâu Trạch thần thái khẩn trương, thầm tự trách chính mình quá sơ ý. Hắn đã lơ đễn, nhất thời không để ý đến tinh quang lóe ra trong đôi mắt của Mẫn Hách, có lẽ từ giây phút phóng ra chiếc lá, hắn đã âm thầm đè nén khí tức, vận dụng ảnh thuật che dấu thuật từ, nên chỉ trong nháy mắt mới có thể tiến hành thuật pháp.
Phù Vân Khâu Trạch nhìn bốn phía vắng lặng như tờ, lại nhìn về nơi hai người vừa mới biến mất, xung quanh vẫn phẳng lặng như cũ, đột nhiên tinh quang chợt lóe, tiếp tục hai tay hạp mười……
—— ^^ ta là dảy phân cách tuyến ^^ —–
Này, là cái địa phương gì đây?
Y Y mờ mịt nhìn không gian như một khối cầu bằng tuyết trắng xung quanh mình… không có trời, không có đất, cũng không có bất cứ vật gì, hoàn toàn chỉ là một màu trắng mờ ảo, cái gì cũng chạm không được.
“Màu trắng tựa hồ so với màu đen, thoải mái hơn, phải không?” Thân ảnh đỏ tươi đột nhiên xuất hiện một cách quỷ di, khuôn mặt yêu tà nở ra một nụ cười âm lãnh, mị hoặc chúng sinh, tiến một bước đến trước mặt nàng.
“Ngươi muốn như thế nào?” Nàng không thể không thừa nhận, thuật pháp của hắn quả nhiên tinh diệu, ngay trước mặt Phù Vân Khâu Trạch vẫn có thể đem mình nhốt vào một cái không gian kỳ dị như thế này; muốn việc này thành công, trừ bỏ tốc độ, còn cần nắm đúng thời cơ, hiển nhiên, hai điều này hắn đều làm được .
“Như thế nào, chỉ là muốn xác nhận một sự kiện mà thôi.”
Hắn nheo mi mắt, mặt không đổi sắc nhìn nàng, không khỏi có chút khó hiểu, “Như thế nào, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ?”
Tò mò? Nàng khinh thường nhìn hắn, liếc mắt một cái.
“Ngươi đã bắt ta, mang đến nơi này, hiếu kỳ hay không hiếu kỳ, không phải kết quả đều như nhau sao? Sớm muộn gì cũng biết, cần gì phải lãng phí nước bọt, đấu võ mồm với ngươi.” Hai tay không khỏi lôi kéo y phục đơn bạc trên người, vì sao nơi này, lại cảm thấy lạnh như vậy?
Đem động tác của nàng thu hết vào đáy mắt, hắn đi tới bên cạnh thân thể của nàng, vươn ngón tay nhấc lấy một lọn tóc dài, đưa lên mũi, nhẹ nhàng hít lấy hương thơm của nàng.
Chính là mùi hương này, mùi hương của hoa lê, mùi hương khiến mình luôn vấn vương trong lòng, không cách nào quên được.
Sét cuối cùng cũng tìm được người ghi chép sử cung, bất quá, tìm thấy chỉ là một thi thể, người chết, dĩ nhiên có thể đem luôn bí mật chôn xuống hoàng tuyền, nhưng là, sự việc càng bí ẩn như vậy thì cho thấy càng có điểm kỳ quái, nhất định chuyện này có liên quan đến hắn, nếu không, sao mỗi lần hắn tra được một chút manh mối, tất cả đều bị cắt đứt một cách gọn gang sạch sẽ như vậy?
“Suốt nhiều năm qua, bổn vương luôn mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.” Lọn tóc mềm mại nhẹ nhàng trượt khỏi ngón tay, trong không gian, thùy hạ phiêu tán, xinh đẹp động lòng người, hắn cúi đầu cười, “Trong mộng có một người, luôn tác động đến bổn vương, khơi dậy hồi ức kiếp trước, nhưng là bổn vương lại tìm không thấy đáp án.”
Nằm mơ? Y Y trừng mắt nhìn hắn, nàng dường như cũng có một đoạn thời gian, nàng cũng thường xuyên nằm mơ, những giấc mộng kỳ lạ, nối liền lẫn nhau, nhưng hiện tại, nàng cái gì cũng không rõ, những giấc mơ đó, khi bừng tỉnh đều như một áng mây mờ, mông lung không thể xác định.
“Việc ngươi nằm mơ cùng ta thì có quan hệ gì đâu.” Nàng lui từng bước, không quen với cảm giác khi khoảng cách giữa hai người gần sát như vậy.
Ngửi được trên người hắn một mùi son ngọt ngào, sẽ làm cho nàng có một cảm giác …không lí giải được. Nguy hiểm! Trong đầu đột nhiên xuất hiện hai chữ này, nàng càng lui càng nhanh.
“Có quan hệ gì đâu?” Tay áo đỏ tươi vung lên, hắn nhà nhã bước từng bước chậm chạp, tựa hồ có chút hưởng thụ trò chơi kẻ tiến người lùi…
“Nếu việc này không có quan hệ, chỉ sợ thi cốt của nàng đã sớm đã phong hoá, Ngân Nhi.” Thiên hạ trước mắt dường như biến đổi, trở thành một nữ nhi thánh khiết như nước, nụ cười tươi tắn nở rộ như hoa lê đầu mùa, váy áo trắng tinh, xoay tròn diễm lệ….
Cái gì Ngân Nhi? Y Y nhìn đôi mắt của hắn gần như điên loạn, toàn thân nhịn không được hơi hơi run rẩy.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi điên rồi! Ta là hoàng phi, sắp được ban thưởng quốc họ, Phù Vân Y Y!” Nàng không thể nhịn được nữa, đẩy mạnh thân thể đang tiến đến gần sát trước mặt.
“Phù Vân Y Y?” lẩm bẩm, Mẫn Hách ngẩn ra, thiên hạ trước mắt lại lần nữa biến mất, nàng lại là trở về là hoàng phi Y Y.
“Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng khẳng định ta cùng chuyện mộng mơ quái quỷ gì của ngươi tuyệt không quan hệ, thả ta trở về, bằng không, giết ta đi!” Mắt hạnh nhíu lại, nàng hai tay hạp mười, đầu ngón tay nhanh nhẹn cuốn, nhìn đôi mắt màu nâu thâm nùng của hắn, trong lòng thập phần rõ ràng, nếu không nhanh chóng kết thúc chuyện này, e rằng…
“Giỏi cho một câu tuyệt không quan hệ!” trong lúc đó, hắn đột nhiên trầm giọng, âm lãnh dị thường, vươn tay cởi bỏ mặt nạ huyết liên, đồng thời cũng tước đi mặt nạ tình lữ trên mặt nàng.
“Nếu ngươi cảm thấy việc này cùng ngươi không quan hệ, vậy liền chứng minh cho bổn vương xem!”
Biến sắc, cuống quít lui về sau vài bước, đầu ngón tay nhất hạp, cuốn khúc.
“Con rối chi ti, khống!”
Nàng hét lớn một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau, trên đầu ngón tay lóe ra một tia sáng dài như sợi tóc, vươn ra quấn lấy cánh tay trái của Mẫn Hách.
Nhưng mà, Mẫn Hách tựa hồ lơ đễnh, vẫn như trước, từng bước tiến gần, nơi này vốn không hề có ánh sáng, thì làm sao có bóng dáng, cho nên thuật pháp của nàng đối với hắn có thể nói là vô dụng.
“Lại đây.” Câu nói ngắn gọn từ trong miệng hắn dật ra, nhưng lại mang theo mệnh lệnh kinh người, rét lạnh tận xương, làm cho người khác sợ hãi, toàn thân run run.
“Ngươi tránh ra, đừng tới đây!”
Hoảng sợ thật sự, không ngừng lui về phía sau, nàng hiểu được, dựa vào thuật pháp của chính mình, không thể ngăn cản bộ pháp của hắn, nhưng hắn cứ bước lại gần như thế, nàng căn bản là không có thời gian thi triển thuật pháp khác, chỉ có thể càng không ngừng lui về phía sau.
May mắn là không gian này không có chướng ngại vật gì, vì thế, nàng lui thật sự là hăng hái.
Ngay tại thời điểm nàng có chút mệt mỏi, hơi thở có vẻ hỗn loạn, hắn bỗng nhiên nhếch môi, cười đến thật yêu tà; đứng lại, không tiếp tục tiến lên; hai tay hạp mười, từ đầu ngón tay bốc lên một luồng khí tức vô hình; trường bào đỏ tươi tung bay, phiêu dật trong dòng nhiệt khí, ma mỵ như một loài yêu tinh.
Cảm giác bất an tràn ngập tâm trí, Y Y thật muốn tránh hắn càng xa càng tốt, vừa muốn tiếp tục lùi xuống, phía sau lưng đột nhiên chạm phải một vật gì đó. Kinh hãi quay đầu, nhất thời toàn thân cứng ngắt, rét lạnh, Y Y nhận ra, nàng đã bị bao trong một bức tường băng, ba mặt không còn đường thoái lui, chỉ còn duy nhất một con đường phía trước, con đường đối mặt với Mẫn Hách yêu nam.
“Nhanh chứng minh cho bổn vương xem, rốt cuộc, việc này cùng ngươi có quan hệ hay không?” từng bước tiến lên, đột nhiên ngữ khí của hắn lại trở nên ôn nhu, ánh mắt sắc lạnh cũng đạm đi vài phần….
Chứng minh? Làm thế nào chứng minh? Nàng hoảng sợ nhìn hắn càng lúc càng đến gần, ngón tay trắng bệt, xiết chặt vào nhau.
Cau mày, khuôn mặt trái đào nhăn nhíu, mồ hôi tích lạc trên khuôn mặt ửng hồng, những lọn tóc mai bị mồ hôi làm cho bết lại, dán sát vào má, trông thập phần khổ sở. Nàng chỉ biết cắn răng, dựa sát vào vách tường băng phía sau…
Mắt thấy, hắn đang vươn tay, muốn dùng thuật pháp tháo bỏ thuật pháp “con rối chi ti” của nàng trên cánh tay trái, nhất thời quýnh quáng, hoảng sợ tê hô:
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi không cần lại đây! Bản phi nói ngươi không cần lại đây!” Tiếng nói run nhè nhẹ, hai chân như nhũn ra.
Từ khi bắt đầu đại điển ngắm trăng, nàng lo quýnh quáng đóng gói “hành lí” chuẩn bị cho kế họach cao bay xa chạy, vẫn còn chưa ăn gì, bụng rỗng tuếch, nãy giờ còn bị tên yêu nam này “dằn vặt”, thần kinh căng còn hơn dây đàn, hiện giờ, toàn thân như nhũn ra, hai chân run run.
“Lại đây!” Hắn đột nhiên quát một tiếng, con rối chi ti nhanh chóng tuột khỏi cánh tay trái.
Nàng tuyệt vọng, từ từ trượt ngồi theo thành tường, mở to mắt hạnh, không thể tin, chính mình sẽ chết tại đây, chết trong tay cái tên Mẫn Hách yêu nam biến thái này!
Sải bước đi đến trước mặt của nàng, ngồi xổm xuống, một tay vén mái tóc dài phía sau sang một bên, nhìn chăm chú vào cần cổ tuyết trắng của nàng, hắn đột nhiên lộ ra một chút mỉm cười.
“Chính là nơi này.”
Cúi đầu, đem bạc môi ấn xuống chính giữa cần cổ thanh mảnh của nàng, nhẹ nhàng mút hôn.
Chỗ bị hôn, đột nhiên nở rộ ra một hào quang màu tím chói mắt, một hình khắc hoa văn ngôi sao năm cánh rõ ràng hiện ra, mang theo mãnh liệt quang mang, bừng cháy trên da thịt tuyết bạch.
“Đau quá!” Toàn thân vô lực, thiên hạ cúi đầu rên rỉ, chỉ cảm thấy trên cổ như có người dùng sắt nóng hun đốt, cực nóng, đau rát đến không thể hô hấp……
/248
|