CHƯƠNG 6
Lúc này sắc trời đã hơi ảm đạm, tại Bách Diễm cư đây là thời điểm đông khách nhất, trong ngoài đều tấp nập người đi lại.
Trông thật phồn hoa và náo nhiệt, Nhưng với Tịch Nhan mà nói trong đầu lại chỉ có bốn chữ để miêu tả nơi này đó là " Chướng khí mù mịt"
Nàng đứng ở cửa một hồi chưa lâu thì có một cô nương từ trong tiến đến đón, không hỏi han gì nàng liền kéo Tịch Nhan đi vào trong Bách Diễm cư, Tịch Nhan định mở miệng từ chối khéo một câu nhưng lại thấy không hợp lý nên đành thôi.
Cũng may nàng có thể kiềm chế cảm xúc của chính mình trong lòng bàn tay nên, tuỳ ý để cho cô nương kia thoải mái kéo vào, vừa vào nàng đã hỏi thẳng muốn tìm Nam Cung Ngự công tử.
Cô nương kia vừa nghe tên Nam Cung Ngự, ánh mắt loé sáng đồng thời đứng dậy đem Tịch Nhan kéo tới thỏ thẻ: " Nguyên lai là bằng hữu của Nam Cung công tử, vậy mời công tử đi theo ta."
Tịch Nhan lần đầu tiên rơi vào trường hợp này, bị người ta kéo đi như thế này liền nhịn không được mà âm thầm thở dài.
Vừa mới bước lên lầu ánh mắt nàng liền chạm phải khuôn mặt của nam tử thân mặc tử sam y phục hoa lệ (sang trọng).
Khi thấy nam tử kia ánh mắt lạnh lùng lợi hại tựa như hàn bang lướt nhìn qua mặt mình một cái, Tịch Nhan cũng nhàn nhạt khẽ nhếch khóe miệng cao lên một chút, ánh mắt cũng lạnh lùng không kém đối phương.
Lại nghe thấy cô nương đang kéo mình đi nhiệt tình tiếp đón: " A, Cửu gia ngài hôm nay đến muộn a?"
Tịch Nhan nghe được người kia xưng hô vậy, trong lòng động một cái, bất động thanh sắc (im lặng) nhìn nam tử tuấn mỹ kia đánh giá một phen, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Nhưng thấy nam tử kia hờ hững xoay qua hướng khác, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, vội vàng đi xuống lầu.
Cô nương thanh lâu kia cố nhìn theo bóng dáng của hắn, đợi đến khi hắn đi khuất khỏi cửa mới lưu luyến quay đầu lại...trong ánh mắt vẫn còn vương lại những tia ái mộ đối với người kia.
Vừa bước đến cửa phòng của Nam Cung Ngự mùi phấn son dầy đặc đã bay ra khắp nơi.
Tịch Nhan nhịn không được lấy tay che mũi lại, vừa mới ngẩn đầu nhìn thì phát hiện trên nhuyễn tháp (giường) Nam Cung Ngự hai bên tay trái phải đều đang bận ôm ấp, uống rượu, dùng bữa, bộ dáng rất tiêu diêu tự tại!
Nhìn thấy Tịch Nhan hắn không chút kinh ngạc, cũng không có động tĩnh gì, hồi lâu mới lưu luyến không rời đuổi các nữ tử này ra ngoài, thân hình vẫn như trước nghiêng xuống nằm trên nhuyễn tháp, ung dung nhìn Tịch Nhan cười nói: "Nhanh như vậy đã tới rồi sao?"
Tịch Nhan vẫn che mũi nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, cơn gió lạnh lẽo liền tràn và, thổi tắt ngọn nến đang mập mờ cháy.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại ánh trăng thanh tịnh, Tịch Nhan thấy hắn không dậy đốt đèn, cũng bước đến trước mặt hắn : "Dược đâu?"
Ánh trăng mờ nhạt khiến cho Tịch Nhan không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn không hề giống như trước trong trẻo nói: "Tối nay sẽ đưa?"
Tịch Nhan gật đầu, hắn đột nhiên cười nhạo một tiếng: " Nhan Nhan, hiện tại ngươi hối hận vẫn còn kịp"
Đã lâu rồi hắn không gọi nàng như vậy, Tịch Nhan nhịn không được ngẩn ra một lát sau mới bình tâm nói: " Ngươi có biết ta làm là dựa theo ý tứ của tổ mẫu, nàn muốn ta đến nơi này ta sẽ đến. Nhưng là nàng không nói muốn gả ta cho ai, cũng không nói đến những việc khác, nên ta sẽ tự mình quyết định."
"Tốt lắm." Nam Cung Ngự thản nhiên nói, đem ra một bình sứ nhỏ màu xanh nhét vào tay nàng – "Đây là thứ ngươi muốn"
Lúc này sắc trời đã hơi ảm đạm, tại Bách Diễm cư đây là thời điểm đông khách nhất, trong ngoài đều tấp nập người đi lại.
Trông thật phồn hoa và náo nhiệt, Nhưng với Tịch Nhan mà nói trong đầu lại chỉ có bốn chữ để miêu tả nơi này đó là " Chướng khí mù mịt"
Nàng đứng ở cửa một hồi chưa lâu thì có một cô nương từ trong tiến đến đón, không hỏi han gì nàng liền kéo Tịch Nhan đi vào trong Bách Diễm cư, Tịch Nhan định mở miệng từ chối khéo một câu nhưng lại thấy không hợp lý nên đành thôi.
Cũng may nàng có thể kiềm chế cảm xúc của chính mình trong lòng bàn tay nên, tuỳ ý để cho cô nương kia thoải mái kéo vào, vừa vào nàng đã hỏi thẳng muốn tìm Nam Cung Ngự công tử.
Cô nương kia vừa nghe tên Nam Cung Ngự, ánh mắt loé sáng đồng thời đứng dậy đem Tịch Nhan kéo tới thỏ thẻ: " Nguyên lai là bằng hữu của Nam Cung công tử, vậy mời công tử đi theo ta."
Tịch Nhan lần đầu tiên rơi vào trường hợp này, bị người ta kéo đi như thế này liền nhịn không được mà âm thầm thở dài.
Vừa mới bước lên lầu ánh mắt nàng liền chạm phải khuôn mặt của nam tử thân mặc tử sam y phục hoa lệ (sang trọng).
Khi thấy nam tử kia ánh mắt lạnh lùng lợi hại tựa như hàn bang lướt nhìn qua mặt mình một cái, Tịch Nhan cũng nhàn nhạt khẽ nhếch khóe miệng cao lên một chút, ánh mắt cũng lạnh lùng không kém đối phương.
Lại nghe thấy cô nương đang kéo mình đi nhiệt tình tiếp đón: " A, Cửu gia ngài hôm nay đến muộn a?"
Tịch Nhan nghe được người kia xưng hô vậy, trong lòng động một cái, bất động thanh sắc (im lặng) nhìn nam tử tuấn mỹ kia đánh giá một phen, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Nhưng thấy nam tử kia hờ hững xoay qua hướng khác, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, vội vàng đi xuống lầu.
Cô nương thanh lâu kia cố nhìn theo bóng dáng của hắn, đợi đến khi hắn đi khuất khỏi cửa mới lưu luyến quay đầu lại...trong ánh mắt vẫn còn vương lại những tia ái mộ đối với người kia.
Vừa bước đến cửa phòng của Nam Cung Ngự mùi phấn son dầy đặc đã bay ra khắp nơi.
Tịch Nhan nhịn không được lấy tay che mũi lại, vừa mới ngẩn đầu nhìn thì phát hiện trên nhuyễn tháp (giường) Nam Cung Ngự hai bên tay trái phải đều đang bận ôm ấp, uống rượu, dùng bữa, bộ dáng rất tiêu diêu tự tại!
Nhìn thấy Tịch Nhan hắn không chút kinh ngạc, cũng không có động tĩnh gì, hồi lâu mới lưu luyến không rời đuổi các nữ tử này ra ngoài, thân hình vẫn như trước nghiêng xuống nằm trên nhuyễn tháp, ung dung nhìn Tịch Nhan cười nói: "Nhanh như vậy đã tới rồi sao?"
Tịch Nhan vẫn che mũi nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, cơn gió lạnh lẽo liền tràn và, thổi tắt ngọn nến đang mập mờ cháy.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại ánh trăng thanh tịnh, Tịch Nhan thấy hắn không dậy đốt đèn, cũng bước đến trước mặt hắn : "Dược đâu?"
Ánh trăng mờ nhạt khiến cho Tịch Nhan không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn không hề giống như trước trong trẻo nói: "Tối nay sẽ đưa?"
Tịch Nhan gật đầu, hắn đột nhiên cười nhạo một tiếng: " Nhan Nhan, hiện tại ngươi hối hận vẫn còn kịp"
Đã lâu rồi hắn không gọi nàng như vậy, Tịch Nhan nhịn không được ngẩn ra một lát sau mới bình tâm nói: " Ngươi có biết ta làm là dựa theo ý tứ của tổ mẫu, nàn muốn ta đến nơi này ta sẽ đến. Nhưng là nàng không nói muốn gả ta cho ai, cũng không nói đến những việc khác, nên ta sẽ tự mình quyết định."
"Tốt lắm." Nam Cung Ngự thản nhiên nói, đem ra một bình sứ nhỏ màu xanh nhét vào tay nàng – "Đây là thứ ngươi muốn"
/44
|