CHƯƠNG 42
Một mình Tịch Nhan chậm rãi, thong thả đi về phòng cũng là lúc gần sáng, trong phòng không thắp nến chỉ có một mảng tối đen.
Chắc hẳn Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này đã đi rồi, nhưng thoang thoảng đâu đó vẫn còn mùi vị ấm áp quyện trong không khí, nàng bất giác nghĩ đến mùi cháo khi đó hắn mang vào.
Nàng mò mẫm trong phòng, tìm được lò lửa đã được đặt trong phòng, sau đó thổi nhẹ cho cháy bùng lên, tức thì cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Nhờ vào ánh sáng của lò lửa, đột nhiên Tịch Nhan nhìn thấy một bóng người đang ngồi gục đầu bên cạnh bàn, nhất thời sợ tới mức run người, đánh rơi cả mồi lửa xuống đất. Một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, nhặt mồi lửa lên thắp sáng cây nến trên bàn, sau đó mới giơ tay chạm nhẹ vào hắn : « Thất gia ».
Nhưng hắn không có phản ứng
Tịch Nhan giật mình, do dự một lát rốt cuộc cũng gọi lớn một tiếng : « Thất gia ? »
Thế nhưng vẫn không thấy hắn trả lời lại ! Tịch Nhan trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu thường ngày của hắn nàng vẫn đề cao cảnh giác, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay người hắn đang gối đầu lên cánh tay vịn trên mép bàn, kinh ngạc thấy cả người hắn giống như là không có sức lực, mềm nhũn tưởng chừng như sắp ngất.
Tịch Nhan đứng dậy, xoay người định ra ngoài gọi người giúp, nhưng đột nhiên bị một bàn tay của người nào đó kéo lại—giữ chặt lấy, lực đạo giống như là mềm mại nắm tay nàng. Tịch Nhan quay người lại liền thấy hắn chậm rãi mở mắt, tuy trong phòng ánh sáng không đủ nhưng vẫn không dấu được bộ dạng hắn lúc này có chút mệt mỏi.
« Ngươi...làm sao vậy ? »
« Nàng giúp ta lên giường. » Giọng nói thật yếu ớt, mệt mỏi giống như là hắn đang dùng hết sức cố gắng để nói ra.
Tịch Nhan tinh tế quan sát thần sắc trên mặt hắn, quả thật không giống như đang giả bộ, liền gật gật đầu, đầy xe lăn của hắn tới gần giường, nhưng trong lòng không khỏi suy đoán—hay là ngoài việc hai chân bị tật, trong người hắn còn có bệnh gì không tiện nói ra ?
Sau khi khó nhọc giúp hắn nằm lên giường, Tịch Nhan xoay người định đi gọi đại phu nhưng lúc này nghe được âm thanh yếu ớt của hắn từ đằng sau truyền đến ngăn cản : « Nhan Nhan nàng lẽ nào lại nhẫn tâm cho hạ nhân trong phủ biết, chủ tử của bọn họ chỉ vì một ngày một đêm không ăn cơm liền hôn mê bất tỉnh ? »
Nghe vậy, Tịch Nhan kinh ngạc xoay người nhìn hắn : « Ngươi, cả một ngày vẫn chưa ăn gì sao ? »
Một ngày một đêm đó, chẳng phải chính là từ lúc sáng sớm khi bệnh của nàng bắt đầu tái phát mãi cho đến bây giờ trời đã gần sáng, hắn vẫn chưa ăn miếng cơm nào.
Miệng hắn bất đắc dĩ cười khổ : « Nhan Nhan nàng thật sự nhẫn tâm, ta vẫn chờ nàng, chờ nàng tỉnh lại rồi cùng dùng bữa, nhưng khi nàng tỉnh lại thì vội vàng muốn đi gặp thập lục thúc... »
Tịch Nhan giật mình, nhìn thấy hắn vươn tay về phía nàng do dự một hồi cuối cùng nàng cũng đi tới cầm tay hắn.
« Nhan Nhan, nàng và ta từ khi kết thành phu thê, ta đối đãi với nàng không đủ tốt sao? Thế nhưng vì lẽ gì nàng thà rằng đi gặp thập lục thúc cũng không muốn cùng ta dùng bữa ? »
Hắn chậm rãi nhấc tay lên, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nàng, giọng nói không dấu nổi nét bi thương, « Thập lục thúc hắn tốt lắm sao ? Vì sao khi bên cạnh hắn nàng lại vui vẻ đến mức đó, còn trước mặt ta thì nàng luôn luôn không thoải mái ? »
"Nhan Nhan có phải ta không tốt đúng không? Vì sao nàng luôn muốn tránh né ta? Là vì thân thể ta tàn tật ư? Hay vì ta không thể hiên ngang đi đứng giống bao người khác? Vì sao....Nhan Nhan, rốt cuộc thì ta có chỗ nào không tốt, khiến nàng không hài lòng, nàng nói cho ta biết đi...được không?"
Giọng nói của hắn trầm thấp, ấm áp rất dễ nghe, từng câu hỏi của hắn nói ra khiến cho Tịch Nhan nghe xong không khỏi trở nên khổ sở.
Hắn, đến tột cùng là thật hay là giả? Tất cả những lời hắn vừa nói, là có mục đích gì?
Một mình Tịch Nhan chậm rãi, thong thả đi về phòng cũng là lúc gần sáng, trong phòng không thắp nến chỉ có một mảng tối đen.
Chắc hẳn Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này đã đi rồi, nhưng thoang thoảng đâu đó vẫn còn mùi vị ấm áp quyện trong không khí, nàng bất giác nghĩ đến mùi cháo khi đó hắn mang vào.
Nàng mò mẫm trong phòng, tìm được lò lửa đã được đặt trong phòng, sau đó thổi nhẹ cho cháy bùng lên, tức thì cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Nhờ vào ánh sáng của lò lửa, đột nhiên Tịch Nhan nhìn thấy một bóng người đang ngồi gục đầu bên cạnh bàn, nhất thời sợ tới mức run người, đánh rơi cả mồi lửa xuống đất. Một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, nhặt mồi lửa lên thắp sáng cây nến trên bàn, sau đó mới giơ tay chạm nhẹ vào hắn : « Thất gia ».
Nhưng hắn không có phản ứng
Tịch Nhan giật mình, do dự một lát rốt cuộc cũng gọi lớn một tiếng : « Thất gia ? »
Thế nhưng vẫn không thấy hắn trả lời lại ! Tịch Nhan trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu thường ngày của hắn nàng vẫn đề cao cảnh giác, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay người hắn đang gối đầu lên cánh tay vịn trên mép bàn, kinh ngạc thấy cả người hắn giống như là không có sức lực, mềm nhũn tưởng chừng như sắp ngất.
Tịch Nhan đứng dậy, xoay người định ra ngoài gọi người giúp, nhưng đột nhiên bị một bàn tay của người nào đó kéo lại—giữ chặt lấy, lực đạo giống như là mềm mại nắm tay nàng. Tịch Nhan quay người lại liền thấy hắn chậm rãi mở mắt, tuy trong phòng ánh sáng không đủ nhưng vẫn không dấu được bộ dạng hắn lúc này có chút mệt mỏi.
« Ngươi...làm sao vậy ? »
« Nàng giúp ta lên giường. » Giọng nói thật yếu ớt, mệt mỏi giống như là hắn đang dùng hết sức cố gắng để nói ra.
Tịch Nhan tinh tế quan sát thần sắc trên mặt hắn, quả thật không giống như đang giả bộ, liền gật gật đầu, đầy xe lăn của hắn tới gần giường, nhưng trong lòng không khỏi suy đoán—hay là ngoài việc hai chân bị tật, trong người hắn còn có bệnh gì không tiện nói ra ?
Sau khi khó nhọc giúp hắn nằm lên giường, Tịch Nhan xoay người định đi gọi đại phu nhưng lúc này nghe được âm thanh yếu ớt của hắn từ đằng sau truyền đến ngăn cản : « Nhan Nhan nàng lẽ nào lại nhẫn tâm cho hạ nhân trong phủ biết, chủ tử của bọn họ chỉ vì một ngày một đêm không ăn cơm liền hôn mê bất tỉnh ? »
Nghe vậy, Tịch Nhan kinh ngạc xoay người nhìn hắn : « Ngươi, cả một ngày vẫn chưa ăn gì sao ? »
Một ngày một đêm đó, chẳng phải chính là từ lúc sáng sớm khi bệnh của nàng bắt đầu tái phát mãi cho đến bây giờ trời đã gần sáng, hắn vẫn chưa ăn miếng cơm nào.
Miệng hắn bất đắc dĩ cười khổ : « Nhan Nhan nàng thật sự nhẫn tâm, ta vẫn chờ nàng, chờ nàng tỉnh lại rồi cùng dùng bữa, nhưng khi nàng tỉnh lại thì vội vàng muốn đi gặp thập lục thúc... »
Tịch Nhan giật mình, nhìn thấy hắn vươn tay về phía nàng do dự một hồi cuối cùng nàng cũng đi tới cầm tay hắn.
« Nhan Nhan, nàng và ta từ khi kết thành phu thê, ta đối đãi với nàng không đủ tốt sao? Thế nhưng vì lẽ gì nàng thà rằng đi gặp thập lục thúc cũng không muốn cùng ta dùng bữa ? »
Hắn chậm rãi nhấc tay lên, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nàng, giọng nói không dấu nổi nét bi thương, « Thập lục thúc hắn tốt lắm sao ? Vì sao khi bên cạnh hắn nàng lại vui vẻ đến mức đó, còn trước mặt ta thì nàng luôn luôn không thoải mái ? »
"Nhan Nhan có phải ta không tốt đúng không? Vì sao nàng luôn muốn tránh né ta? Là vì thân thể ta tàn tật ư? Hay vì ta không thể hiên ngang đi đứng giống bao người khác? Vì sao....Nhan Nhan, rốt cuộc thì ta có chỗ nào không tốt, khiến nàng không hài lòng, nàng nói cho ta biết đi...được không?"
Giọng nói của hắn trầm thấp, ấm áp rất dễ nghe, từng câu hỏi của hắn nói ra khiến cho Tịch Nhan nghe xong không khỏi trở nên khổ sở.
Hắn, đến tột cùng là thật hay là giả? Tất cả những lời hắn vừa nói, là có mục đích gì?
/44
|