CHƯƠNG 2
Ba tháng sau, Quận chúa Tịch Nhan thướt tha xinh đẹp vang danh thiên hạ của Tây Việt quốc chính thức lên đường đến quốc gia giàu mạnh Bắc Mạc hoà thân.
Đường xá xa sôi,đoàn hộ tống nàng đi hòa thân là hàng trăm thị vệ tinh thần hào hứng, nhưng mà các cung nữ thì sắc mặt thật khó coi.
Còn Tịch Nhan nàng một thân một mình thanh lịch hoa lệ ngồi bên trong xe ngựa, đang buồn chán nghịch nghịch ngón tay.
Gần nửa tháng nay đường thì đã đi được một nửa rồi mà người nàng chờ vẫn còn chưa xuất hiện.
Đi đến tối rốt cuộc đoàn người cũng chậm rãi đặt chân lên được lãnh thổ của Bắc Mạc quốc.
Tịch Nhan sớm nghe nói Bắc Mạc quốc là một cường quốc hưng thịnh, cũng không nghĩ rằng đây mới chỉ là một trấn nằm cạnh biên giới đã thấy toát lên nét phồn hoa náo nhiệt, cảm thấy không đành lòng có chút than thở, trong lúc nhất thời lại hoài nghi ý đồ của Thái Hậu muốn nàng đi hoà thân.
Đến dịch quán, Tịch Nhan mệt mỏi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay mà tỳ nữ thân cận đang đứng bên cạnh nàng mặc dù đã hầu hạ bên cạnh nàng bao nhiêu năm nay những cũng vẫn như trước luôn có cảm giác e ngại không rõ ý tứ của Tịch Nhan, nên khi thấy nàng ngủ rồi cũng vội vàng lui ra ngoài.
Nửa đêm, trong phòng đột nhiên phát ra tiếng động, đồng thời cửa sổ truyền đến tiếng vang.
Tịch Nhan giật mình tỉnh giấc xoay người ngồi bật dậy, vừa đặt tay xuống đầu gối trong phòng đột nhiên sáng lên ánh nến, lòng của nàng chợt buông lỏng chậm chạp dựa vào giường, nàng nhíu mày nhìn về phía trong góc phòng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh quen thuộc: " Nam Cung Ngự, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi sao?"
Nam tử trên người mặc một bộ y phục màu tím, bên hông đeo một miếng mỹ ngọc, diện mạo cùng dáng vẻ rất hiên ngang, trong tay cầm chiếc quạt hơi phe phẩy một chút, khoé miệng cong cong tạo lên một ý cười tà mị, câu dẫn chúng sinh: "Như thế nào, sư muội là đang nóng lòng chờ ta sao?"
Tịch Nhan chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói: "sao sư huynh lại có thể nói như vậy chứ ? Dù cho sư huynh có tới trễ thì Tịch Nhan nhất định sẽ vẫn an tâm chờ đợi."
Nói xong, nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bàn châm chén trà đưa cho Nam Cung Ngự, nhưng mà ngay khi Nam Cung Ngự cười ha ha bước đến tiếp nhận, bỗng dưng nàng giơ tay lên, chỉnh chén nước trà hắt lên trên khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Ngự.
Nam Cung Ngự sửng sốt đứng ngẩn ra cả nửa ngày rồi chậm rãi lấy khăn tay lau nước trên mặt, nhìn về phía Tịch Nhan tựa tiếu phi tiếu nói: " Sư muội thật sự là đang rất giận ta sao?Nếu như muội thật sự không muốn gả đi, sư huynh sẽ mang muội đi lưu lạc Thiên Nhai (ngao du sơn thủy- lưu lạc giang hồ). Từ nay về sau trên giang hồ chẳng phải sẽ xuất hiện thêm một đôi phu thê tuyệt thế như chúng ta sao?"
Nghe vậy tay Tịch Nhan đang cầm cái chén quăng thật mạnh xuống bàn, bực bội chỉ tay hướng hắn: "Con người ngươi sao mãi mà không chịu thay đổi vậy ? Rốt cuộc ngươi vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt như trước không hề khá hơn được.
Nam Cung Ngự trong lòng biết rõ ràng nàng muốn gì nhưng vẫn cố tình hỏi dò: "Ngươi thật sự không muốn đào hôn sao? Nghe nói Bắc Mạc quốc hiện nay rất cường thịnh, con nối dõi của hoàng đế lại đông hơn nữa trong cung gió mưa biến hoá không lường. Ngươi đến hòa thân như vậy chỉ khổ chính mình,như vậy thì việc gì ngươi phải tiến vào cơ chứ ?"
" Đây là ý của hoàng tổ mẫu" Tịch Nhan thản nhiên nói – "Ta chịu ơn của hoàng tổ mẫu nhiều năm như vậy, vinh hoa phú quý đều đã hưởng qua rất nhiều rồi, chẳng phải bây giờ cũng đã đến lúc ta phải báo đáp lại ân đức của lão nhân gia rồi sao?"
" Chỉ có ân đức của hoàng tổ mẫu? Sư muội những lời này thật sự làm cho sư huynh ta không cách gì có thể chống đỡ." Hắn chậm rãi tiến sát đến Tịch Nhan – " Chẳng lẽ sư huynh ta nhiều năm làm bạn với muội, trong mắt sư muội ta thật không đáng giá để nhắc đến sao?"
Tịch nhan không chút khách khí cười nhạt: " Sư huynh chẳng phải huynh chỉ thích cùng các cô nương vui vẻ bên cạnh bầu bạn một thời gian rồi sau đó chán thì bỏ sao? Tịch Nhan làm sao có thể dám phân chia sự sủng ái với các cô nương khác?"
Dứt lời nàng xoay người lại đi đến bên giường của mình nhạt nhẽo nói : " Ta mệt rồi, sư huynh không nên lưu lại, xong việc có thể tự đi"
Nhìn bóng dáng của nàng, khoé miệng Nam Cung NGự gợi lên ý cười mị hoặc: "Như vậy sư huynh sẽ theo cạnh bên sư muội, bồi thường những năm gần đây đã khiến sư muội cảm thấy bất mãn, muội thấy thế nào?"
Nằm trên giường, Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, xoay người ngủ.
Ba tháng sau, Quận chúa Tịch Nhan thướt tha xinh đẹp vang danh thiên hạ của Tây Việt quốc chính thức lên đường đến quốc gia giàu mạnh Bắc Mạc hoà thân.
Đường xá xa sôi,đoàn hộ tống nàng đi hòa thân là hàng trăm thị vệ tinh thần hào hứng, nhưng mà các cung nữ thì sắc mặt thật khó coi.
Còn Tịch Nhan nàng một thân một mình thanh lịch hoa lệ ngồi bên trong xe ngựa, đang buồn chán nghịch nghịch ngón tay.
Gần nửa tháng nay đường thì đã đi được một nửa rồi mà người nàng chờ vẫn còn chưa xuất hiện.
Đi đến tối rốt cuộc đoàn người cũng chậm rãi đặt chân lên được lãnh thổ của Bắc Mạc quốc.
Tịch Nhan sớm nghe nói Bắc Mạc quốc là một cường quốc hưng thịnh, cũng không nghĩ rằng đây mới chỉ là một trấn nằm cạnh biên giới đã thấy toát lên nét phồn hoa náo nhiệt, cảm thấy không đành lòng có chút than thở, trong lúc nhất thời lại hoài nghi ý đồ của Thái Hậu muốn nàng đi hoà thân.
Đến dịch quán, Tịch Nhan mệt mỏi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay mà tỳ nữ thân cận đang đứng bên cạnh nàng mặc dù đã hầu hạ bên cạnh nàng bao nhiêu năm nay những cũng vẫn như trước luôn có cảm giác e ngại không rõ ý tứ của Tịch Nhan, nên khi thấy nàng ngủ rồi cũng vội vàng lui ra ngoài.
Nửa đêm, trong phòng đột nhiên phát ra tiếng động, đồng thời cửa sổ truyền đến tiếng vang.
Tịch Nhan giật mình tỉnh giấc xoay người ngồi bật dậy, vừa đặt tay xuống đầu gối trong phòng đột nhiên sáng lên ánh nến, lòng của nàng chợt buông lỏng chậm chạp dựa vào giường, nàng nhíu mày nhìn về phía trong góc phòng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh quen thuộc: " Nam Cung Ngự, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi sao?"
Nam tử trên người mặc một bộ y phục màu tím, bên hông đeo một miếng mỹ ngọc, diện mạo cùng dáng vẻ rất hiên ngang, trong tay cầm chiếc quạt hơi phe phẩy một chút, khoé miệng cong cong tạo lên một ý cười tà mị, câu dẫn chúng sinh: "Như thế nào, sư muội là đang nóng lòng chờ ta sao?"
Tịch Nhan chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói: "sao sư huynh lại có thể nói như vậy chứ ? Dù cho sư huynh có tới trễ thì Tịch Nhan nhất định sẽ vẫn an tâm chờ đợi."
Nói xong, nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bàn châm chén trà đưa cho Nam Cung Ngự, nhưng mà ngay khi Nam Cung Ngự cười ha ha bước đến tiếp nhận, bỗng dưng nàng giơ tay lên, chỉnh chén nước trà hắt lên trên khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Ngự.
Nam Cung Ngự sửng sốt đứng ngẩn ra cả nửa ngày rồi chậm rãi lấy khăn tay lau nước trên mặt, nhìn về phía Tịch Nhan tựa tiếu phi tiếu nói: " Sư muội thật sự là đang rất giận ta sao?Nếu như muội thật sự không muốn gả đi, sư huynh sẽ mang muội đi lưu lạc Thiên Nhai (ngao du sơn thủy- lưu lạc giang hồ). Từ nay về sau trên giang hồ chẳng phải sẽ xuất hiện thêm một đôi phu thê tuyệt thế như chúng ta sao?"
Nghe vậy tay Tịch Nhan đang cầm cái chén quăng thật mạnh xuống bàn, bực bội chỉ tay hướng hắn: "Con người ngươi sao mãi mà không chịu thay đổi vậy ? Rốt cuộc ngươi vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt như trước không hề khá hơn được.
Nam Cung Ngự trong lòng biết rõ ràng nàng muốn gì nhưng vẫn cố tình hỏi dò: "Ngươi thật sự không muốn đào hôn sao? Nghe nói Bắc Mạc quốc hiện nay rất cường thịnh, con nối dõi của hoàng đế lại đông hơn nữa trong cung gió mưa biến hoá không lường. Ngươi đến hòa thân như vậy chỉ khổ chính mình,như vậy thì việc gì ngươi phải tiến vào cơ chứ ?"
" Đây là ý của hoàng tổ mẫu" Tịch Nhan thản nhiên nói – "Ta chịu ơn của hoàng tổ mẫu nhiều năm như vậy, vinh hoa phú quý đều đã hưởng qua rất nhiều rồi, chẳng phải bây giờ cũng đã đến lúc ta phải báo đáp lại ân đức của lão nhân gia rồi sao?"
" Chỉ có ân đức của hoàng tổ mẫu? Sư muội những lời này thật sự làm cho sư huynh ta không cách gì có thể chống đỡ." Hắn chậm rãi tiến sát đến Tịch Nhan – " Chẳng lẽ sư huynh ta nhiều năm làm bạn với muội, trong mắt sư muội ta thật không đáng giá để nhắc đến sao?"
Tịch nhan không chút khách khí cười nhạt: " Sư huynh chẳng phải huynh chỉ thích cùng các cô nương vui vẻ bên cạnh bầu bạn một thời gian rồi sau đó chán thì bỏ sao? Tịch Nhan làm sao có thể dám phân chia sự sủng ái với các cô nương khác?"
Dứt lời nàng xoay người lại đi đến bên giường của mình nhạt nhẽo nói : " Ta mệt rồi, sư huynh không nên lưu lại, xong việc có thể tự đi"
Nhìn bóng dáng của nàng, khoé miệng Nam Cung NGự gợi lên ý cười mị hoặc: "Như vậy sư huynh sẽ theo cạnh bên sư muội, bồi thường những năm gần đây đã khiến sư muội cảm thấy bất mãn, muội thấy thế nào?"
Nằm trên giường, Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, xoay người ngủ.
/44
|