CHƯƠNG 19
Một người có tâm tư thâm trầm như vậy thật ra cũng chẳng có gì hiếm thấy, đặc biệt là trong hoàng tộc đầy cạm bẫy hiểm độc như thế này thì lại càng không phải là hiếm thấy!
Nhưng một người với thân thể suy nhược đang đứng trước mặt Hoa Tịch Nhan nàng sao lúc nào cũng có thể tỏ ra bình tĩnh trước tất cả mọi việc là sao? Điều này thật khiến cho nàng cảm thấy hoang mang.
Người tâm cơ thâm trầm như vậy thì từ trước đến giờ nàng chỉ thấy có một người, đó chính là người ra chỉ cho nàng đi hòa thân – Tây Càng Thái Hậu.
Nàng tuy từ nhỏ đã gần gũi bên cạnh hoàng tổ mẫu, nhưng cho tới tận bây giờ nàng vẫn không thể nào hiểu nổi tâm tư của hoàng tổ mẫu!Nàng còn biết được năm ấy hơn trăm vị phụ nhân hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế sau lưng hoàng tổ mẫu, âm mưu muốn chiếm đoạt Tây Càng nay đều đã bị hủy dung.
Không biết được sau này còn có tai họa gì có thể xảy ra tại phủ của Thất vương gia này nữa? Nàng không biết cái vương phủ này rốt cuộc là hang cọp hay là hố lửa, ngay cả Hòang Phủ Thanh Vũ là kẻ thiện hay ác nàng cũng không hiểu được mà ngược lại còn bị hắn làm cho trong lòng rối loạn thành một mớ!
Cả chiều hôm đó Tịch Nhan ở trong phòng khổ sở suy nghĩ, trong lúc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên nàng giật mình tỉnh giấc kinh ngạc cảm thấy trong phòng mình hình như có thêm một người nữa.
Là Hắn!
Tịch Nhan ngồi dậy, nhìn xem lúc này là canh giờ nào thì mới biết hiện tại cũng đã muộn thế này rồi.
Hòang Phủ Thanh Vũ đẩy xe lăn chậm rãi đi về phía giường, mỉm cười nhìn nàng: "Yến tiệc tân hôn, không thể đợi đến lúc ta đến mà đã muốn đi ngủ trước rồi sao?"
Tịch Nhan nhìn hắn, đứng dậy nói: " Thiếp thân không cẩn thận nên ngủ quên mất chưa kịp dùng bữa tối, chắc Vương gia cũng cảm thấy mệt mỏi rồi người cứ nghỉ ngơi trước đi"
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười nhìn nàng đi ra khỏi cửa, bàn tay hắn khẽ vuốt ve tay cầm xe lăn của mình không nói thêm gì nữa.
Mãi cho đến khi Tịch Nhan rời khỏi Vân Thiện lâu trở về phòng thì cũng gần nửa đêm, Hòang Phủ Thanh Vũ lúc này cũng đã ngủ, nàng có thề cảm nhận được hơi thở đều đều của hắn.
Một thị nữ tới giúp nàng thay y phục, không muốn bị nữ tỳ kia nhìn thấy vẻ do dự trên mặt mình nên Tịch Nhan cũng tỏ ra tự nhiên ngồi lên giường để mặc cho thị nữ đó chậm rãi buông mang xuống, bỗng nàng nói nhỏ : "Lưu lại một cây nến...ta sợ bóng tối!"
Thị nữ kia nhỏ giọng đáp ứng sau đó xoay người đi ra ngòai, trước khi đi không quên đóng lại cửa phòng.
Bên tai của Tịnh Nhan lúc này vang lên tiếng hít thờ đều đều từ phía sau truyền đến, thân thể nàng thoáng chốc không được tự nhiên...một lúc lâu sau mới nàng mới xoay người lại đối diện với với khuôn mặt của hắn mà nhìn chăm chú.
Khuôn mặt của hắn thật đẹp! Tuyệt đối không hề mang dáng vẻ của một thường nhân, tuy là đang ngủ nhưng khí chất vẫn rất phi phàm, khóe miệng khi ngủ hơi rủ xuống – căn bản hắn là một nam nhân nhưng sao lại có thể có khuôn mặt đẹp đến vậy??
Nhưng lúc này Tịch Nhan hòan tòan chẳng còn tâm chí nào mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hắn nữa, nàng thật cẩn thận đánh giá hắn, trong đầu luôn thầm nghĩ rốt cuộc hắn đang âm mưu toàn tính chuyện gì?
Chỉ là một vương gia yếu thế thì rốt cuộc là đằng sau hắn đang có âm mưu gì? Chẳng lẽ...chẳng lẽ là vì ngôi vị hoàng đế hay sao? Nhưng mà hắn một thân tàn phế thì còn có tâm trí để đi tranh đoạt ngôi vị đó sao?
Tịch Nhan chợt nhớ tới buổi yến tiệc trưa nay hắn cùng với Hòang Phủ Thanh Thần lén lút trao đổ qua ánh mắt, rõ ràng là hai người bọn họ đang có điều gì bí mật mà không muốn cho người khác biết? Chẳng lẽ là các vị vương gia này đang âm mưu chia bè kết phái?
Nhưng nếu hắn thật sự muốn tranh truyền đọat vị thì phải ra sức muốn kết giao với với các vị đại trần trong triều bằng mối quan hệ thông gia chứ? Vì sao phải lấy một hòa thân quận chúa bị hủy dung như nàng?
Một người có tâm tư thâm trầm như vậy thật ra cũng chẳng có gì hiếm thấy, đặc biệt là trong hoàng tộc đầy cạm bẫy hiểm độc như thế này thì lại càng không phải là hiếm thấy!
Nhưng một người với thân thể suy nhược đang đứng trước mặt Hoa Tịch Nhan nàng sao lúc nào cũng có thể tỏ ra bình tĩnh trước tất cả mọi việc là sao? Điều này thật khiến cho nàng cảm thấy hoang mang.
Người tâm cơ thâm trầm như vậy thì từ trước đến giờ nàng chỉ thấy có một người, đó chính là người ra chỉ cho nàng đi hòa thân – Tây Càng Thái Hậu.
Nàng tuy từ nhỏ đã gần gũi bên cạnh hoàng tổ mẫu, nhưng cho tới tận bây giờ nàng vẫn không thể nào hiểu nổi tâm tư của hoàng tổ mẫu!Nàng còn biết được năm ấy hơn trăm vị phụ nhân hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế sau lưng hoàng tổ mẫu, âm mưu muốn chiếm đoạt Tây Càng nay đều đã bị hủy dung.
Không biết được sau này còn có tai họa gì có thể xảy ra tại phủ của Thất vương gia này nữa? Nàng không biết cái vương phủ này rốt cuộc là hang cọp hay là hố lửa, ngay cả Hòang Phủ Thanh Vũ là kẻ thiện hay ác nàng cũng không hiểu được mà ngược lại còn bị hắn làm cho trong lòng rối loạn thành một mớ!
Cả chiều hôm đó Tịch Nhan ở trong phòng khổ sở suy nghĩ, trong lúc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên nàng giật mình tỉnh giấc kinh ngạc cảm thấy trong phòng mình hình như có thêm một người nữa.
Là Hắn!
Tịch Nhan ngồi dậy, nhìn xem lúc này là canh giờ nào thì mới biết hiện tại cũng đã muộn thế này rồi.
Hòang Phủ Thanh Vũ đẩy xe lăn chậm rãi đi về phía giường, mỉm cười nhìn nàng: "Yến tiệc tân hôn, không thể đợi đến lúc ta đến mà đã muốn đi ngủ trước rồi sao?"
Tịch Nhan nhìn hắn, đứng dậy nói: " Thiếp thân không cẩn thận nên ngủ quên mất chưa kịp dùng bữa tối, chắc Vương gia cũng cảm thấy mệt mỏi rồi người cứ nghỉ ngơi trước đi"
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười nhìn nàng đi ra khỏi cửa, bàn tay hắn khẽ vuốt ve tay cầm xe lăn của mình không nói thêm gì nữa.
Mãi cho đến khi Tịch Nhan rời khỏi Vân Thiện lâu trở về phòng thì cũng gần nửa đêm, Hòang Phủ Thanh Vũ lúc này cũng đã ngủ, nàng có thề cảm nhận được hơi thở đều đều của hắn.
Một thị nữ tới giúp nàng thay y phục, không muốn bị nữ tỳ kia nhìn thấy vẻ do dự trên mặt mình nên Tịch Nhan cũng tỏ ra tự nhiên ngồi lên giường để mặc cho thị nữ đó chậm rãi buông mang xuống, bỗng nàng nói nhỏ : "Lưu lại một cây nến...ta sợ bóng tối!"
Thị nữ kia nhỏ giọng đáp ứng sau đó xoay người đi ra ngòai, trước khi đi không quên đóng lại cửa phòng.
Bên tai của Tịnh Nhan lúc này vang lên tiếng hít thờ đều đều từ phía sau truyền đến, thân thể nàng thoáng chốc không được tự nhiên...một lúc lâu sau mới nàng mới xoay người lại đối diện với với khuôn mặt của hắn mà nhìn chăm chú.
Khuôn mặt của hắn thật đẹp! Tuyệt đối không hề mang dáng vẻ của một thường nhân, tuy là đang ngủ nhưng khí chất vẫn rất phi phàm, khóe miệng khi ngủ hơi rủ xuống – căn bản hắn là một nam nhân nhưng sao lại có thể có khuôn mặt đẹp đến vậy??
Nhưng lúc này Tịch Nhan hòan tòan chẳng còn tâm chí nào mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hắn nữa, nàng thật cẩn thận đánh giá hắn, trong đầu luôn thầm nghĩ rốt cuộc hắn đang âm mưu toàn tính chuyện gì?
Chỉ là một vương gia yếu thế thì rốt cuộc là đằng sau hắn đang có âm mưu gì? Chẳng lẽ...chẳng lẽ là vì ngôi vị hoàng đế hay sao? Nhưng mà hắn một thân tàn phế thì còn có tâm trí để đi tranh đoạt ngôi vị đó sao?
Tịch Nhan chợt nhớ tới buổi yến tiệc trưa nay hắn cùng với Hòang Phủ Thanh Thần lén lút trao đổ qua ánh mắt, rõ ràng là hai người bọn họ đang có điều gì bí mật mà không muốn cho người khác biết? Chẳng lẽ là các vị vương gia này đang âm mưu chia bè kết phái?
Nhưng nếu hắn thật sự muốn tranh truyền đọat vị thì phải ra sức muốn kết giao với với các vị đại trần trong triều bằng mối quan hệ thông gia chứ? Vì sao phải lấy một hòa thân quận chúa bị hủy dung như nàng?
/44
|