CHƯƠNG 17
Không khí của yến tiệc đột nhiên hết sức ngột ngạt, ngũ hoàng bỗng dưng thay đổi tâm trạng.
Mọi người đều thấy hắn không quan tâm đến dáng vẻ của mình mà chỉ gãi gãi không ngừng thì bất giác cảm thấy buồn cười, cho đến khi có người tôt bụng tiến tới xem xét thì mới phát hiện ra trên người hắn nổi đầy những nốt mẩn đỏ!
Hắn khó chịu nghiến răng nghiến lợi, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất đệ, ta đã sớm nói với ngươi phủ này toàn tà khí...nhìn xem ta đây là đang gặp phải tội gì cơ chứ?"
Nói xong, hắn cũng không ngồi lại cùng mọi người, ra sức vừa đi vừa gãi, xoay người rời khỏi phủ của thất thái tử.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên.
Chỉ có thập nhị gia kia vẫn cứ như trước hào hứng không thôi, sau khi mọi người ngồi xuống. Hắn tự mình đi tới bên cạnh Tịch Nhan, thừa dịp Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng mọi người bên ngoài đang ra sức uống rượu, nhỏ giọng nói với Tịch Nhan:
Thất tẩu tử, lần trước thấy tẩu ngồi trong xe ngựa, mà lúc đó xe ngựa rất tối, chỉ kịp nhìn thoáng qua nhưng quả thật tẩu tử rất xinh đẹp. Tiểu Thập Nhị ta vẫn khổ sở nhớ đến tẩu tử từ hôm đó đến hôm nay, tẩu tử có thể cho ta chộm nhìn một lần thôi, có được không?"
Tịch Nhan liếc mắt một cái, trong mắt chớp chớp loé lên một tia giảo hoạt, mỉm cười: " Hiện tại ta sao có thể so với trước kia được, ta chỉ sợ dung nhan của ta sẽ làm người khác sợ hãi, thật sự không dám để thập nhị đệ xem?"
"Sao lại có thể như vậy, thất ca của ta vừa nhìn thấy tẩu tử đã muốn thú làm phi thì làm sao lại có thể khó coi được? Tẩu tử cho ta nhìn một lần thôi." Thập nhị gia giả bộ không nghe theo, nâng tay định kéo khăn che bằng lụa mỏng trên mặt Tịch Nhan xuống.
Tịch Nhan cũng không muốn né tránh, giống như là đang đợi hắn kéo khăn che mặt của mình xuống, nàng thấy vậy cũng tốt ít nhất cũng khiến mấy người đi xem kịch vui cảm thấy thoả mãn.
Không nghĩ rằng ngay khi tấm lụa mỏng sắp sửa bị kéo xuống, bỗng nhiên có một bàn tay kịp thời đưa đến trước mặt nàng, vừa kịp lúc giữ chặt không cho người ta kéo xuống.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chặn tới, nhìn Thập nhị thái tử mỉm cười: "Thập nhị đệ ngươi đang làm cái gì vậy, khuôn mặt của thất tẩu ngươi cũng dám đụng vào?"
" Không dám không dám" Thập nhị thái tử cuống quýt kiếm cái ghế bên cạnh ngồi xuống, cách Tịch Nhan khá xa, lại để ý tới Hoàng Phủ Thanh Thần đang không ngừng buồn bực bắt đầu uống rượu trong lúc nhất thời liền chuyển sự chú ý lên người hắn đang ngồi tại đó nói – " Cửu ca, ngươi làm sao vậy?Hôm qua còn đang mừng rỡ, sao hôm nay lại có bộ dạng như nhà có tang vậy? –
Lời còn chưa dứt, Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ném ra một tia sắc bén lạnh như băng về phía hắn, trong thoáng chốc Thập nhị lão sợ tới mức liền ngậm miệng, uỷ khuất cúi đầu chăm chú vào đĩa thức ăn ở trước mặt.
Sau đó, Hoàng Phủ Thanh Thần chuyền ánh mắt về hướng Hoàng Phủ Thanh Vũ, tầm mắt hai người trong phút chốc giao nhau.
Tịch Nhan nhìn thấy rõ ràng, trong khi nàng đang cẩn thận suy nghĩ đánh giá ánh mắt hai người lúc đó là có ý tứ gì, đã thấy hắn chuyển ánh mắt qua chỗ khác làm như chưa hề xảy ra chuyện gì liền xoay qua tứ thái tử bên cạnh tiếp tục nói chuyện phiếm, bày ra dáng vẻ thoải mái chè chén...mà Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn như trước cúi đầu một mình uống rượu.
Trong lòng Tịnh Nhan không khỏi sinh ra tò mò, nhưng mà suốt cả buổi yến tiệc sau đó lại không thấy hai người kia có biểu hiện gì, liền cảm thấy chẳng thú vị chút nào.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một cơn gió lớn thồi vào trong điện, Tịch Nhan lại đang đứng đối diện ngay đầu gió, ngọn gió thổi tới làm tấm lụa trắng trên mặt nàng rơi ra, Tịch Nhan cứ thế đứng im không hề nhúc nhích, khiến cho tấm lụa mỏng che mặt đột nhiên rơi xuống.
Chỉ sau một lát, yến hội đột nhiên yên lặng khác thường.
Không khí của yến tiệc đột nhiên hết sức ngột ngạt, ngũ hoàng bỗng dưng thay đổi tâm trạng.
Mọi người đều thấy hắn không quan tâm đến dáng vẻ của mình mà chỉ gãi gãi không ngừng thì bất giác cảm thấy buồn cười, cho đến khi có người tôt bụng tiến tới xem xét thì mới phát hiện ra trên người hắn nổi đầy những nốt mẩn đỏ!
Hắn khó chịu nghiến răng nghiến lợi, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất đệ, ta đã sớm nói với ngươi phủ này toàn tà khí...nhìn xem ta đây là đang gặp phải tội gì cơ chứ?"
Nói xong, hắn cũng không ngồi lại cùng mọi người, ra sức vừa đi vừa gãi, xoay người rời khỏi phủ của thất thái tử.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên.
Chỉ có thập nhị gia kia vẫn cứ như trước hào hứng không thôi, sau khi mọi người ngồi xuống. Hắn tự mình đi tới bên cạnh Tịch Nhan, thừa dịp Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng mọi người bên ngoài đang ra sức uống rượu, nhỏ giọng nói với Tịch Nhan:
Thất tẩu tử, lần trước thấy tẩu ngồi trong xe ngựa, mà lúc đó xe ngựa rất tối, chỉ kịp nhìn thoáng qua nhưng quả thật tẩu tử rất xinh đẹp. Tiểu Thập Nhị ta vẫn khổ sở nhớ đến tẩu tử từ hôm đó đến hôm nay, tẩu tử có thể cho ta chộm nhìn một lần thôi, có được không?"
Tịch Nhan liếc mắt một cái, trong mắt chớp chớp loé lên một tia giảo hoạt, mỉm cười: " Hiện tại ta sao có thể so với trước kia được, ta chỉ sợ dung nhan của ta sẽ làm người khác sợ hãi, thật sự không dám để thập nhị đệ xem?"
"Sao lại có thể như vậy, thất ca của ta vừa nhìn thấy tẩu tử đã muốn thú làm phi thì làm sao lại có thể khó coi được? Tẩu tử cho ta nhìn một lần thôi." Thập nhị gia giả bộ không nghe theo, nâng tay định kéo khăn che bằng lụa mỏng trên mặt Tịch Nhan xuống.
Tịch Nhan cũng không muốn né tránh, giống như là đang đợi hắn kéo khăn che mặt của mình xuống, nàng thấy vậy cũng tốt ít nhất cũng khiến mấy người đi xem kịch vui cảm thấy thoả mãn.
Không nghĩ rằng ngay khi tấm lụa mỏng sắp sửa bị kéo xuống, bỗng nhiên có một bàn tay kịp thời đưa đến trước mặt nàng, vừa kịp lúc giữ chặt không cho người ta kéo xuống.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chặn tới, nhìn Thập nhị thái tử mỉm cười: "Thập nhị đệ ngươi đang làm cái gì vậy, khuôn mặt của thất tẩu ngươi cũng dám đụng vào?"
" Không dám không dám" Thập nhị thái tử cuống quýt kiếm cái ghế bên cạnh ngồi xuống, cách Tịch Nhan khá xa, lại để ý tới Hoàng Phủ Thanh Thần đang không ngừng buồn bực bắt đầu uống rượu trong lúc nhất thời liền chuyển sự chú ý lên người hắn đang ngồi tại đó nói – " Cửu ca, ngươi làm sao vậy?Hôm qua còn đang mừng rỡ, sao hôm nay lại có bộ dạng như nhà có tang vậy? –
Lời còn chưa dứt, Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ném ra một tia sắc bén lạnh như băng về phía hắn, trong thoáng chốc Thập nhị lão sợ tới mức liền ngậm miệng, uỷ khuất cúi đầu chăm chú vào đĩa thức ăn ở trước mặt.
Sau đó, Hoàng Phủ Thanh Thần chuyền ánh mắt về hướng Hoàng Phủ Thanh Vũ, tầm mắt hai người trong phút chốc giao nhau.
Tịch Nhan nhìn thấy rõ ràng, trong khi nàng đang cẩn thận suy nghĩ đánh giá ánh mắt hai người lúc đó là có ý tứ gì, đã thấy hắn chuyển ánh mắt qua chỗ khác làm như chưa hề xảy ra chuyện gì liền xoay qua tứ thái tử bên cạnh tiếp tục nói chuyện phiếm, bày ra dáng vẻ thoải mái chè chén...mà Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn như trước cúi đầu một mình uống rượu.
Trong lòng Tịnh Nhan không khỏi sinh ra tò mò, nhưng mà suốt cả buổi yến tiệc sau đó lại không thấy hai người kia có biểu hiện gì, liền cảm thấy chẳng thú vị chút nào.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một cơn gió lớn thồi vào trong điện, Tịch Nhan lại đang đứng đối diện ngay đầu gió, ngọn gió thổi tới làm tấm lụa trắng trên mặt nàng rơi ra, Tịch Nhan cứ thế đứng im không hề nhúc nhích, khiến cho tấm lụa mỏng che mặt đột nhiên rơi xuống.
Chỉ sau một lát, yến hội đột nhiên yên lặng khác thường.
/44
|