CHƯƠNG 10
Nhưng vừa vào đến Bách Diễm cư hỏi Nam Cung Ngự thì Tịch Nhan mới biết hắn đã rời đi từ đêm qua rồi!
Trong lòng Tịch Nhan hơi có chút hoang mang. Tuy nói Nam Cung Ngự hành tung bất định, nhưng hắn là loại người nếu không có công việc quan trọng sẽ không rời đi mà không nói một tiếng liền biến mất.Trong lòng nàng biết được nhất định là vì chuyện hôn sự của nàng đã giải quyết xong nên hắn mới rời đi, nhưng mà đột nhiên sự tình có chuyển biến không biết hắn nghe xong sẽ có phản ứng gì.
Cũng may là đã lấy được bình dược kia.
Tịch Nhan chậm rãi xoa mặt mình, trong lòng hơi buông lỏng lập tức cười lạnh một tiếng.
Nàng không quan tâm hắn là hoàng tử thứ mấy, cũng chẳng để ý coi hắn bộ dáng thế nào, đơn giản là binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất lên. Nàng Hoa Tịch Nhan, làm sao có thể yếu thế trước hắn?
Ngày thứ hai, sau khi Tịch Nhan vừa ngủ dậy trong cung lại đột nhiên truyền đến thánh chỉ, thông báo nàng tiến cung yết kiến.
Tịch Nhan trong lòng chỉ cười lạnh, ngày đó dung mạo nàng hoàn hảo nguyên vẹn thì không muốn cho nàng tiến cung, nay dung nhan bị huỷ thi lại muốn nàng vào cung để khiến cho những người đó chê cười.
Nơi yếu kiến là tẩm cung của hoàng hậu, Trường Nhạc cung.
Tịch Nhan dùng hắc sa (vải đen) che mặt, được thái giám thông báo liền tiến vào.
Bên trong đại điện, mười hai vị phi tần đã có mặt đầy đủ khi thấy Tịch Nhan tiến vào thì đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tịch Nhan. Nhưng Tịch Nhan trên đầu là hắc sa che mặt nên không ai có thể nhìn thấy được gì cả, trên mặt mỗi người hiện ra một ý tứ khác nhau.
Tịch Nhan trước mặt mọi người nhất nhất hành lễ, bỗng nhiên nghe thấy một giọng một phi tần hướng nàng nói: "Quận chúa không cần đa lễ, nơi này đều là người trong nhà, quận chúa sao không tháo khăn che mặt xuống cho mọi người nhìn thấy hình dáng?"
Trong điện bỗng dưng vang lên tiếng cười chế nhạo. Hoàng hậu khoẻ miệng cũng gợi lên ý cười, nhưng lại cực đạm.
Tịch Nhan lơ đễnh, hướng tới dung phi vừa lên tiếng kia nói: "Hồi bẩm nương nương, không phải là Tịch Nhan không muốn, chính là...sau khi bị hoả hoạn, thật sự sợ dung mạo chính mình khiến các vị nương nương kinh sợ."
"Đúng rồi, ta nghe lão lục nói thời điểm hắn nhìn thấy ngươi, sợ tới mức chạy trối chết có phải hay không?" Bỗng nhiên lại có một phi tần khác đã mở miệng nói, che miệng cười nhẹ.
Tịch Nhan khoé miệng gợi lên một tia cười lạnh, thanh âm như trước thấp giọng nói: "Qủa đúng như vậy"
Thấy thế hoàng hậu rốt cục cũng chịu ra mặt giảng hoà: "Thôi, mọi người nhắc đến chuyện đã qua làm gì đừng gây khó dễ cho quận chúa."
Vừa dứt lời, gian ngoài đột nhiên lại truyền đến thanh âm thông báo. "Trầm cô nương yết kiến –"
" Đây là thê tử của lão Cửu phải không?" Hoàng hậu mỉm cười nhìn Dung Phi, sau đó Dung Phi gật đầu rồi quay qua nói với cung nữ bên cạnh: "Truyền cho vào, cho mọi người chúng ta nhìn một cái, làm cho lão cửu si mê cuồng dại rốt cuộc là nữ tử như thế nào."
Ánh mắt mọi người lại hướng ra cửa, bỏ quên Tịch Nhan qua một bên, không thèm chú ý tới nàng. Tịch Nhan trong lòng cảm thấy mừng, lặng yên lùi lại một bên, cũng nhìn về phía cửa.
Nữ tử tiến vào, quần áo màu lam, dáng người yểu điệu, khuôn mặt trắng nõn một đôi mắt đẹp như ngọc toát ra vẻ xinh đẹp, giống như hoa sen mới nở, đứng ở nơi đó thướt tha như tiên.
Quả thật là một nữ nhân đẹp tuyệt! Tịch Nhan trong lòng thầm than, chỉ tiếc là nàng ta khiến cho người khác cảm thấy lạnh như băng.
Cặp mắt đen trắng rõ ràng không có một tia ấm áp, giống như băng hàn ngàn năm, dù cho thuỷ quang có chiếu vào cũng sẽ đông lại thành băng.
Tịch Nhan ở phía xa nhìn, cũng đã cảm thấy trên người từng đợt rát run, nhưng không hiểu sao trong lòng lại sinh ra vài phần hứng thú.
Trầm cô nương mắt nhìn xuống, thanh âm lạnh như băng: "Nô tỳ Trầm Đằng Tuyết tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến các vị nương nương."
Đằng Tuyết! Tịch Nhan trong lòng thầm cảm thán,đúng là tên sao người vậy...giống như băng tuyết, lạnh lùng, rung động lòng người.
Nhưng vừa vào đến Bách Diễm cư hỏi Nam Cung Ngự thì Tịch Nhan mới biết hắn đã rời đi từ đêm qua rồi!
Trong lòng Tịch Nhan hơi có chút hoang mang. Tuy nói Nam Cung Ngự hành tung bất định, nhưng hắn là loại người nếu không có công việc quan trọng sẽ không rời đi mà không nói một tiếng liền biến mất.Trong lòng nàng biết được nhất định là vì chuyện hôn sự của nàng đã giải quyết xong nên hắn mới rời đi, nhưng mà đột nhiên sự tình có chuyển biến không biết hắn nghe xong sẽ có phản ứng gì.
Cũng may là đã lấy được bình dược kia.
Tịch Nhan chậm rãi xoa mặt mình, trong lòng hơi buông lỏng lập tức cười lạnh một tiếng.
Nàng không quan tâm hắn là hoàng tử thứ mấy, cũng chẳng để ý coi hắn bộ dáng thế nào, đơn giản là binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất lên. Nàng Hoa Tịch Nhan, làm sao có thể yếu thế trước hắn?
Ngày thứ hai, sau khi Tịch Nhan vừa ngủ dậy trong cung lại đột nhiên truyền đến thánh chỉ, thông báo nàng tiến cung yết kiến.
Tịch Nhan trong lòng chỉ cười lạnh, ngày đó dung mạo nàng hoàn hảo nguyên vẹn thì không muốn cho nàng tiến cung, nay dung nhan bị huỷ thi lại muốn nàng vào cung để khiến cho những người đó chê cười.
Nơi yếu kiến là tẩm cung của hoàng hậu, Trường Nhạc cung.
Tịch Nhan dùng hắc sa (vải đen) che mặt, được thái giám thông báo liền tiến vào.
Bên trong đại điện, mười hai vị phi tần đã có mặt đầy đủ khi thấy Tịch Nhan tiến vào thì đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tịch Nhan. Nhưng Tịch Nhan trên đầu là hắc sa che mặt nên không ai có thể nhìn thấy được gì cả, trên mặt mỗi người hiện ra một ý tứ khác nhau.
Tịch Nhan trước mặt mọi người nhất nhất hành lễ, bỗng nhiên nghe thấy một giọng một phi tần hướng nàng nói: "Quận chúa không cần đa lễ, nơi này đều là người trong nhà, quận chúa sao không tháo khăn che mặt xuống cho mọi người nhìn thấy hình dáng?"
Trong điện bỗng dưng vang lên tiếng cười chế nhạo. Hoàng hậu khoẻ miệng cũng gợi lên ý cười, nhưng lại cực đạm.
Tịch Nhan lơ đễnh, hướng tới dung phi vừa lên tiếng kia nói: "Hồi bẩm nương nương, không phải là Tịch Nhan không muốn, chính là...sau khi bị hoả hoạn, thật sự sợ dung mạo chính mình khiến các vị nương nương kinh sợ."
"Đúng rồi, ta nghe lão lục nói thời điểm hắn nhìn thấy ngươi, sợ tới mức chạy trối chết có phải hay không?" Bỗng nhiên lại có một phi tần khác đã mở miệng nói, che miệng cười nhẹ.
Tịch Nhan khoé miệng gợi lên một tia cười lạnh, thanh âm như trước thấp giọng nói: "Qủa đúng như vậy"
Thấy thế hoàng hậu rốt cục cũng chịu ra mặt giảng hoà: "Thôi, mọi người nhắc đến chuyện đã qua làm gì đừng gây khó dễ cho quận chúa."
Vừa dứt lời, gian ngoài đột nhiên lại truyền đến thanh âm thông báo. "Trầm cô nương yết kiến –"
" Đây là thê tử của lão Cửu phải không?" Hoàng hậu mỉm cười nhìn Dung Phi, sau đó Dung Phi gật đầu rồi quay qua nói với cung nữ bên cạnh: "Truyền cho vào, cho mọi người chúng ta nhìn một cái, làm cho lão cửu si mê cuồng dại rốt cuộc là nữ tử như thế nào."
Ánh mắt mọi người lại hướng ra cửa, bỏ quên Tịch Nhan qua một bên, không thèm chú ý tới nàng. Tịch Nhan trong lòng cảm thấy mừng, lặng yên lùi lại một bên, cũng nhìn về phía cửa.
Nữ tử tiến vào, quần áo màu lam, dáng người yểu điệu, khuôn mặt trắng nõn một đôi mắt đẹp như ngọc toát ra vẻ xinh đẹp, giống như hoa sen mới nở, đứng ở nơi đó thướt tha như tiên.
Quả thật là một nữ nhân đẹp tuyệt! Tịch Nhan trong lòng thầm than, chỉ tiếc là nàng ta khiến cho người khác cảm thấy lạnh như băng.
Cặp mắt đen trắng rõ ràng không có một tia ấm áp, giống như băng hàn ngàn năm, dù cho thuỷ quang có chiếu vào cũng sẽ đông lại thành băng.
Tịch Nhan ở phía xa nhìn, cũng đã cảm thấy trên người từng đợt rát run, nhưng không hiểu sao trong lòng lại sinh ra vài phần hứng thú.
Trầm cô nương mắt nhìn xuống, thanh âm lạnh như băng: "Nô tỳ Trầm Đằng Tuyết tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến các vị nương nương."
Đằng Tuyết! Tịch Nhan trong lòng thầm cảm thán,đúng là tên sao người vậy...giống như băng tuyết, lạnh lùng, rung động lòng người.
/44
|