“Tiểu Mặc nhi, ngươi ghét bỏ ta vì ta không có văn hóa phải không?” Nhìn nha đầu kia bộ dạng đáng thương, Hiên Ngọc Mặc nhất thời nghẹn lời, mới vừa rồi nói những lời kia, chẳng lẽ có ý tứ này sao? Hắn hồi tưởng một hồi lâu mới phát hiện, chẳng lẽ hắn có chút ý nghĩ ghét bỏ nàng sao?
Nhìn thấy nha đầu kia đôi mắt đỏ hồng, nước mắt tựa như sắp rơi xuống, Hiên Ngọc Mặc vuốt nhẹ trán của nàng, muốn nói lời an ủi, nhưng nha đầu này lại quật cường tránh né, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng, dáng vẻ rất đáng thương, thực sự làm cho người ta nhìn thấy đau lòng.
Hiên Ngọc Mặc cảm thấy trái tim mình như bị thít chặt, bên cạnh nàng mỗi ngày, hắn rất hiểu tính tình của nàng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nàng ủy khuất như vậy, làm cho lòng hắn càng thêm áy náy.
“Bé con à, ta nói câu đó không có ý gì hết, bất quá ta chỉ muốn giúp cuộc sống hàng ngày của muội có ý nghĩa hơn thôi.” Hắn thử an ủi nàng, nhưng tiểu nha đầu lại chu chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
“Tiểu Mặc nhi, tứ đại tác phẩm nổi tiếng, tứ thư ngũ kinh và vân vân ta không học đâu, nhưng Tam Tự kinh ta hiểu được chút ít, ngươi xem, ta có còn vô văn hóa nữa không?” Cổ Lỗ Lỗ mở to mắt, vẻ mặt lấy lòng, nắm vạt áo Hiên Ngọc Mặc, dáng vẻ chờ mong, làm cho lòng Hiên Ngọc Mặc mềm nhũn.
Nhưng nàng vừa nhắc tới “tứ đại tác phẩm nổi tiếng”, đó là cái gì vậy? Hắn thật không thể nhớ được mình đã từng xem qua tác phẩm như vậy a. Hắn nhíu mi hỏi, “Tứ đại tác phẩm nổi tiếng đó bao gồm những tác phẩm nào?“
Cổ Lỗ Lỗ thấy Hiên Ngọc Mặc có vẻ không biết, lập tức vui vẻ ra mặt nhanh nhảu nói “Ngươi không biết tứ đại tác phẩm nổi tiếng thật sao? Chuyện đầu tiên kể lại sự tích đánh hổ dữ, chuyện thứ hai kể lại tích bắt yêu tinh, chuyện thứ ba kể về chuyện đánh giặc, chuyện cuối giải nghĩa thế nào là tình yêu? ngươi muốn nghe chuyện nào? Ta có thể kể cho ngươi nghe.”
Hiên Ngọc Mặc cảm thấy có chút thất vọng, xoa xoa huyệt Thái Dương, quả nhiên, hắn đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, cho tới bây giờ, nha đầu kia vẫn chưa nhận thức được sự việc , hắn thở dài, lắc lắc đầu.
“Được rồi bé con à, muội đi ra hoa viên chơi trước đi, chờ ta xem xong tấu chương ngày hôm nay rồi tới chơi với muội có được không?”
Thật kỳ quái, lúc này đây Cổ Lỗ Lỗ cư nhiên không níu kéo hắn lại, gật đầu đồng ý ngay. Sau đó thân ảnh nhỏ nhắn nhanh như chớp bỏ chạy mất tăm mất tích, hắn cảm thấy được có chút kỳ quái, nhưng chỉ cần nha đầu kia tạm thời không làm phiền hắn, hắn nên tranh thủ xem tấu chương trong cung hỗ trợ phụ hoàng.
Nhưng trong đầu, tất cả chỉ hiện lên hình ảnh sắp khóc của Cổ Lỗ Lỗ, mỗi lần, chỉ cần nhìn thấy Cổ Lỗ Lỗ như vậy, Hiên Ngọc Mặc lại bó tay, bé con chính là tiểu ma vương siêu quậy phá, luôn khuấy động tâm tư hắn khiến hắn không yên. Có chút bất đắc dĩ, nhẹ lắc đầu đi về hướng thư phòng. Có lẽ cả đời này, hắn sẽ bị nàng quấy nhiễu. Bất quá suy nghĩ một chút, tựa hồ cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Nhìn thấy nha đầu kia đôi mắt đỏ hồng, nước mắt tựa như sắp rơi xuống, Hiên Ngọc Mặc vuốt nhẹ trán của nàng, muốn nói lời an ủi, nhưng nha đầu này lại quật cường tránh né, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng, dáng vẻ rất đáng thương, thực sự làm cho người ta nhìn thấy đau lòng.
Hiên Ngọc Mặc cảm thấy trái tim mình như bị thít chặt, bên cạnh nàng mỗi ngày, hắn rất hiểu tính tình của nàng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nàng ủy khuất như vậy, làm cho lòng hắn càng thêm áy náy.
“Bé con à, ta nói câu đó không có ý gì hết, bất quá ta chỉ muốn giúp cuộc sống hàng ngày của muội có ý nghĩa hơn thôi.” Hắn thử an ủi nàng, nhưng tiểu nha đầu lại chu chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
“Tiểu Mặc nhi, tứ đại tác phẩm nổi tiếng, tứ thư ngũ kinh và vân vân ta không học đâu, nhưng Tam Tự kinh ta hiểu được chút ít, ngươi xem, ta có còn vô văn hóa nữa không?” Cổ Lỗ Lỗ mở to mắt, vẻ mặt lấy lòng, nắm vạt áo Hiên Ngọc Mặc, dáng vẻ chờ mong, làm cho lòng Hiên Ngọc Mặc mềm nhũn.
Nhưng nàng vừa nhắc tới “tứ đại tác phẩm nổi tiếng”, đó là cái gì vậy? Hắn thật không thể nhớ được mình đã từng xem qua tác phẩm như vậy a. Hắn nhíu mi hỏi, “Tứ đại tác phẩm nổi tiếng đó bao gồm những tác phẩm nào?“
Cổ Lỗ Lỗ thấy Hiên Ngọc Mặc có vẻ không biết, lập tức vui vẻ ra mặt nhanh nhảu nói “Ngươi không biết tứ đại tác phẩm nổi tiếng thật sao? Chuyện đầu tiên kể lại sự tích đánh hổ dữ, chuyện thứ hai kể lại tích bắt yêu tinh, chuyện thứ ba kể về chuyện đánh giặc, chuyện cuối giải nghĩa thế nào là tình yêu? ngươi muốn nghe chuyện nào? Ta có thể kể cho ngươi nghe.”
Hiên Ngọc Mặc cảm thấy có chút thất vọng, xoa xoa huyệt Thái Dương, quả nhiên, hắn đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, cho tới bây giờ, nha đầu kia vẫn chưa nhận thức được sự việc , hắn thở dài, lắc lắc đầu.
“Được rồi bé con à, muội đi ra hoa viên chơi trước đi, chờ ta xem xong tấu chương ngày hôm nay rồi tới chơi với muội có được không?”
Thật kỳ quái, lúc này đây Cổ Lỗ Lỗ cư nhiên không níu kéo hắn lại, gật đầu đồng ý ngay. Sau đó thân ảnh nhỏ nhắn nhanh như chớp bỏ chạy mất tăm mất tích, hắn cảm thấy được có chút kỳ quái, nhưng chỉ cần nha đầu kia tạm thời không làm phiền hắn, hắn nên tranh thủ xem tấu chương trong cung hỗ trợ phụ hoàng.
Nhưng trong đầu, tất cả chỉ hiện lên hình ảnh sắp khóc của Cổ Lỗ Lỗ, mỗi lần, chỉ cần nhìn thấy Cổ Lỗ Lỗ như vậy, Hiên Ngọc Mặc lại bó tay, bé con chính là tiểu ma vương siêu quậy phá, luôn khuấy động tâm tư hắn khiến hắn không yên. Có chút bất đắc dĩ, nhẹ lắc đầu đi về hướng thư phòng. Có lẽ cả đời này, hắn sẽ bị nàng quấy nhiễu. Bất quá suy nghĩ một chút, tựa hồ cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
/44
|