Thái độ Hiên Ngọc Mặc như vậy làm Cổ Lỗ Lỗ rất giận, chỉ cần nói vài lời thôi, vì sao hắn một chút cũng không quan tâm thản nhiên bước đi như vậy chứ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nàng thật sự đã sầu não đến chết. Nếu sớm biết được, nàng sẽ không dùng đến chiêu này, hại nàng da tay bị kéo cắt đứt, không ngờ tuyệt chiêu một khóc – hai náo loạn – ba treo cổ vậy mà cũng vô dụng ở thời này, nhưng Cổ Lỗ Lỗ từ trước đến nay không chịu thua ai, Hiên Ngọc Mặc không trúng kế, nàng liền tính cách khác, dù sao cũng phải bức hắn nhanh chóng nhận lỗi mới được.
Cổ Lỗ Lỗ cứ như vậy cùng Hiên Ngọc Mặc chiến tranh lạnh 3 ngày. Hiện giờ không ai mở lời trước với nhau. Cổ Lỗ Lỗ trong lòng tức giận gần chết, nhưng không dám hành động lỗ mãng. Nàng thích hắn thì có gì sai, nàng cũng không biết, Hiên Ngọc Mặc rốt cuộc là đang lo lắng chuyện gì vậy? vì sao không cho nàng vào cung, vì sao, vì sao, vì sao thế nhỉ?
Cổ Lỗ Lỗ đấu tranh với bản thân mình được một lúc, mãi đến khi mẫu thân Mộc Thị của nàng xuất hiện trước mặt, bao nhiêu uất ức trong lòng mới được giải tỏa.
Nàng khóc to, sà vào lòng Mộc thị, cảm giác được sự ấm áp từ lòng mẹ tỏa ra. Quả nhiên trên đời này vẫn chỉ có mẹ mới thật sự yêu thương con của mình, tuy rằng Mộc Thị không phải mẫu thân thật sự, nhưng khi Cổ Lỗ Lỗ bày tỏ tâm sự đã bắt gặp nụ cười rất vui vẻ, tràn đầy thương yêu của nàng.
“Mẫu thân, vì sao tiểu Mặc nhi không để ý đến con?” Cổ Lỗ Lỗ khóc to nghẹn ngào hỏi.
Mộc thị vỗ bờ vai nàng “Lỗ Lỗ a, Thái tử điện hạ chỉ vì không muốn con gặp nguy hiểm mà thôi, hoàng cung từ trước đến giờ luôn phức tạp, có thể là hắn cũng có nỗi khổ tâm riêng, con đừng suy nghĩ lung tung nữa. Huống chi giờ con hãy còn nhỏ, đừng suy nghĩ mấy chuyện này nữa, vẫn chưa phải lúc”.
Cổ Lỗ Lỗ ngơ ngác nghe Mộc thị khuyên bảo, vì tốt cho nàng? Nàng vì sao một chút cũng không cảm giác được mọi việc vì muốn tốt cho nàng? Nàng không cam lòng cắn chặt môi, vẫn là quyết định phải tìm hiểu rõ chuyện mới được.
Trong Tử Vân Các vô cùng im lặng, Cổ Lỗ Lỗ rón rén đi về phía thư phòng, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như kẻ trộm, vì cớ gì ở trong nhà mình lại có bộ dạng như vậy. Trong lòng không cam, liền đứng thẳng người lên, sau đó lại ngồi xổm xuống, sau đó cứ đứng lên ngồi xuống không quá 5 lần, thình lình giọng nói Hiên Ngọc Mặc phía sau truyền đến.
“Ngươi đang làm gì?”
Cổ Lỗ Lỗ sống lưng chợt lạnh, hắn xuất hiện khi nào, nàng vì sao một chút cũng không nghe được tiếng động? Hắn là người hay quỷ a. Cổ Lỗ Lỗ trong lòng tức giận, xoay người nhìn Hiên Ngọc Mặc.
Trải qua một trận cãi vã không gặp, hắn vẫn giữ dáng vẻ trấn tĩnh, anh tuấn của ngày thường.Cổ Lỗ Lỗ thật sự không cam lòng, tại sao hắn một chút cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại nàng giống như bị bỏ đói vài ngày vì ăn uống không vô. Trong lòng mơ hồ cảm thấy đau tức. Quên đi, hôm nay cũng không phải tìm hắn gây chuyện, nàng trấn tĩnh tâm tình của mình, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Cổ Lỗ Lỗ cứ như vậy cùng Hiên Ngọc Mặc chiến tranh lạnh 3 ngày. Hiện giờ không ai mở lời trước với nhau. Cổ Lỗ Lỗ trong lòng tức giận gần chết, nhưng không dám hành động lỗ mãng. Nàng thích hắn thì có gì sai, nàng cũng không biết, Hiên Ngọc Mặc rốt cuộc là đang lo lắng chuyện gì vậy? vì sao không cho nàng vào cung, vì sao, vì sao, vì sao thế nhỉ?
Cổ Lỗ Lỗ đấu tranh với bản thân mình được một lúc, mãi đến khi mẫu thân Mộc Thị của nàng xuất hiện trước mặt, bao nhiêu uất ức trong lòng mới được giải tỏa.
Nàng khóc to, sà vào lòng Mộc thị, cảm giác được sự ấm áp từ lòng mẹ tỏa ra. Quả nhiên trên đời này vẫn chỉ có mẹ mới thật sự yêu thương con của mình, tuy rằng Mộc Thị không phải mẫu thân thật sự, nhưng khi Cổ Lỗ Lỗ bày tỏ tâm sự đã bắt gặp nụ cười rất vui vẻ, tràn đầy thương yêu của nàng.
“Mẫu thân, vì sao tiểu Mặc nhi không để ý đến con?” Cổ Lỗ Lỗ khóc to nghẹn ngào hỏi.
Mộc thị vỗ bờ vai nàng “Lỗ Lỗ a, Thái tử điện hạ chỉ vì không muốn con gặp nguy hiểm mà thôi, hoàng cung từ trước đến giờ luôn phức tạp, có thể là hắn cũng có nỗi khổ tâm riêng, con đừng suy nghĩ lung tung nữa. Huống chi giờ con hãy còn nhỏ, đừng suy nghĩ mấy chuyện này nữa, vẫn chưa phải lúc”.
Cổ Lỗ Lỗ ngơ ngác nghe Mộc thị khuyên bảo, vì tốt cho nàng? Nàng vì sao một chút cũng không cảm giác được mọi việc vì muốn tốt cho nàng? Nàng không cam lòng cắn chặt môi, vẫn là quyết định phải tìm hiểu rõ chuyện mới được.
Trong Tử Vân Các vô cùng im lặng, Cổ Lỗ Lỗ rón rén đi về phía thư phòng, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như kẻ trộm, vì cớ gì ở trong nhà mình lại có bộ dạng như vậy. Trong lòng không cam, liền đứng thẳng người lên, sau đó lại ngồi xổm xuống, sau đó cứ đứng lên ngồi xuống không quá 5 lần, thình lình giọng nói Hiên Ngọc Mặc phía sau truyền đến.
“Ngươi đang làm gì?”
Cổ Lỗ Lỗ sống lưng chợt lạnh, hắn xuất hiện khi nào, nàng vì sao một chút cũng không nghe được tiếng động? Hắn là người hay quỷ a. Cổ Lỗ Lỗ trong lòng tức giận, xoay người nhìn Hiên Ngọc Mặc.
Trải qua một trận cãi vã không gặp, hắn vẫn giữ dáng vẻ trấn tĩnh, anh tuấn của ngày thường.Cổ Lỗ Lỗ thật sự không cam lòng, tại sao hắn một chút cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại nàng giống như bị bỏ đói vài ngày vì ăn uống không vô. Trong lòng mơ hồ cảm thấy đau tức. Quên đi, hôm nay cũng không phải tìm hắn gây chuyện, nàng trấn tĩnh tâm tình của mình, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
/44
|