Hiên Ngọc Mặc không còn cách nào khác, hắn hiểu hiện giờ tâm trạng Cổ Lỗ Lỗ rất không ổn định. Bé con này luôn luôn ăn nói ngang ngược, bản tính tùy tiện, cũng không biết khi nào có thể sửa chữa được. Hắn ôn nhu vuốt tóc nàng, quên đi, tạm thời trấn an nàng trước, nếu không thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó sợ rằng có hối hận cũng không còn kịp.
“Bé con, việc này vẫn còn chưa xác định, chúng ta đâu có xa nhau đâu, ngươi đừng khóc nhè nữa, sao mà tính tình vẫn trẻ con như lúc nhỏ mỗi khi không vui liền khóc toáng lên như vậy ?” Hắn định đưa tay lau nước mắt của nàng, lại bị nàng né tránh.
“Đều không phải do ngươi chọc ta khóc sao, ngươi biết ta khóc vì ai mà … Oa Oa … ngươi rất bại hoại, viên trân châu giá trị như vậy mà ngươi không biết quý trọng, sau khi ngươi hồi cung, nhất định sẽ có 3 vợ 4 nàng hầu, hậu cung 3000 phi tử, làm sao còn nhớ đến một kẻ khờ như ta a… Oa Oa”.
Nàng càng nghĩ càng đau buồn, không biết sau khi chết lại xuyên không, xuyên qua chưa phải chịu khổ vì dù sao cũng có một mỹ nam lớn lên cùng nàng, ông trời xem như không bạc đãi nàng. Nhưng tại sao mỹ nam này lại nói phải về cung chứ? Hoàng cung là nơi nào nhỉ? xung quanh nhà vua sẽ được bảo vệ rất nghiêm ngặt, sau này nàng muốn nhìn thấy hắn thì biết làm sao bây giờ? Mà tiểu Mặc nhi, nhìn qua là biết giống y một người không bạc bẽo không có một chút lưu luyến nào. Thật làm nàng khổ sở đến chết mất.
Hiên Ngọc Mặc không chịu được Cổ Lỗ Lỗ khóc và gây náo loạn như vậy nữa, hắn đành lòng giơ tay đầu hàng. Hắn trước kia từng nghĩ Cổ Lỗ Lỗ có thể là khắc tinh của hắn, giờ đây có thể khẳng định, Cổ Lỗ Lỗ chính là khắc tinh của hắn, bởi vì hắn thật sự không chịu được nước mắt của nàng.
“Ngoan, ngoan nào, đừng khóc ầm ĩ, cha ngươi mà nhìn thấy sẽ nghĩ ngươi lại gây chuyện nữa đó, ta hứa với ngươi, nếu hồi cung khi rảnh ta sẽ thường đến thăm ngươi”.
Tiếng khóc lập tức ngừng, Hiên Ngọc Mặc cứ tưởng những lời hắn nói đã có tác dụng, không ngờ sau đó ánh mắt Cổ Lỗ Lỗ trở nên giảo hoạt, nước mắt còn vương trên mặt, thản nhiên cười gian xảo.
“Tiểu Mặc nhi, ta biết có biện pháp có thể giúp chúng ta không phải xa nhau”.
“Biện pháp gì?” Hiên Ngọc Mặc cất tiếng hỏi nàng.
“Thì ta và ngươi cùng hồi cung là được”. Cổ Lỗ Lỗ vui vẻ tuyên bố, giống như nàng đã suy nghĩ từ lâu lắm rồi, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Bản thân nàng cũng không ngừng bội phục sự thông minh của mình, hắn không thể ở lại nàng sẽ đi theo, có gì phải buồn, sau khi vào cung nàng vẫn có thể ôm hắn như trước đây.
Nàng đang nghĩ ngợi kế hoạch lớn của mình, Hiên Ngọc Mặc mở lời như một chậu nước lạnh đổ ào vào mặt nàng.
“Không được, ta không cho ngươi vào cung”.
“Bé con, việc này vẫn còn chưa xác định, chúng ta đâu có xa nhau đâu, ngươi đừng khóc nhè nữa, sao mà tính tình vẫn trẻ con như lúc nhỏ mỗi khi không vui liền khóc toáng lên như vậy ?” Hắn định đưa tay lau nước mắt của nàng, lại bị nàng né tránh.
“Đều không phải do ngươi chọc ta khóc sao, ngươi biết ta khóc vì ai mà … Oa Oa … ngươi rất bại hoại, viên trân châu giá trị như vậy mà ngươi không biết quý trọng, sau khi ngươi hồi cung, nhất định sẽ có 3 vợ 4 nàng hầu, hậu cung 3000 phi tử, làm sao còn nhớ đến một kẻ khờ như ta a… Oa Oa”.
Nàng càng nghĩ càng đau buồn, không biết sau khi chết lại xuyên không, xuyên qua chưa phải chịu khổ vì dù sao cũng có một mỹ nam lớn lên cùng nàng, ông trời xem như không bạc đãi nàng. Nhưng tại sao mỹ nam này lại nói phải về cung chứ? Hoàng cung là nơi nào nhỉ? xung quanh nhà vua sẽ được bảo vệ rất nghiêm ngặt, sau này nàng muốn nhìn thấy hắn thì biết làm sao bây giờ? Mà tiểu Mặc nhi, nhìn qua là biết giống y một người không bạc bẽo không có một chút lưu luyến nào. Thật làm nàng khổ sở đến chết mất.
Hiên Ngọc Mặc không chịu được Cổ Lỗ Lỗ khóc và gây náo loạn như vậy nữa, hắn đành lòng giơ tay đầu hàng. Hắn trước kia từng nghĩ Cổ Lỗ Lỗ có thể là khắc tinh của hắn, giờ đây có thể khẳng định, Cổ Lỗ Lỗ chính là khắc tinh của hắn, bởi vì hắn thật sự không chịu được nước mắt của nàng.
“Ngoan, ngoan nào, đừng khóc ầm ĩ, cha ngươi mà nhìn thấy sẽ nghĩ ngươi lại gây chuyện nữa đó, ta hứa với ngươi, nếu hồi cung khi rảnh ta sẽ thường đến thăm ngươi”.
Tiếng khóc lập tức ngừng, Hiên Ngọc Mặc cứ tưởng những lời hắn nói đã có tác dụng, không ngờ sau đó ánh mắt Cổ Lỗ Lỗ trở nên giảo hoạt, nước mắt còn vương trên mặt, thản nhiên cười gian xảo.
“Tiểu Mặc nhi, ta biết có biện pháp có thể giúp chúng ta không phải xa nhau”.
“Biện pháp gì?” Hiên Ngọc Mặc cất tiếng hỏi nàng.
“Thì ta và ngươi cùng hồi cung là được”. Cổ Lỗ Lỗ vui vẻ tuyên bố, giống như nàng đã suy nghĩ từ lâu lắm rồi, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Bản thân nàng cũng không ngừng bội phục sự thông minh của mình, hắn không thể ở lại nàng sẽ đi theo, có gì phải buồn, sau khi vào cung nàng vẫn có thể ôm hắn như trước đây.
Nàng đang nghĩ ngợi kế hoạch lớn của mình, Hiên Ngọc Mặc mở lời như một chậu nước lạnh đổ ào vào mặt nàng.
“Không được, ta không cho ngươi vào cung”.
/44
|