Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, thể lực mà Tùy An Nhiên đã tiêu hao mới từ từ quay trở lại.
Đúng như lời anh nói, nửa đoạn đường sau đã thoải mái hơn rất nhiều. Đường đi bằng phẳng, mặc dù thềm đá không tinh xảo như phía đưới, nhưng cả đoạn đường đều được trải đầy đá xanh, khiến người ta có chút cảm giác vời vợi.
Phong cảnh ngày xuân ở nơi này mới đẹp. Ôn Cảnh Phạm vẫn đi bên cạnh cô, không nhanh không chậm, duy trì khoảng cách hai bước chân.
Anh thường đến đây sao? Cô hỏi.
Chỉ ghé qua vài lần mà thôi, thêm lần này nữa là vừa khéo bốn mùa đều đến một lần, ở đây vẫn là cảnh vật mùa xuân đẹp nhất. Anh cúi đầu nhìn thềm đá: Vào mùa xuân, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, sẽ có cảm giác cả thế giới đều nằm dưới chân mình.
Dứt lời, anh cười khẽ, đi nhanh hai bước sánh vai với cô: Chùa chiền trên núi mặc dù không lớn, nhưng cũng là một trong những ngôi chùa hương khói hưng thịnh ở thành phố A, hơn nữa cơm chay lại nổi tiếng, nên khách đến viếng thăm nối liền không dứt. Em chưa từng đến đây lần nào sao?
Vẫn chưa. Tùy An Nhiên đưa tay lên sờ mũi mình, bĩu môi nói: Em không hứng thú với những hoạt động cần đến thể lực...
Vậy thường ngày em thích những gì?
Nghe radio... Vừa nói ra ba chữ này, Tùy An Nhiên như nghĩ đến điều gì, nghiêng đầu hỏi anh: Không phải anh nói đã nhận lồng tiếng cho....
Chưa kịp nói dứt câu, phía sau đã có người vừa thở hồng hộc vừa vui mừng kêu lên một tiếng: Ôn Cảnh Phạm.
Tùy An Nhiên vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt như có điều suy nghĩ của Ôn Cảnh Phạm, trong lòng bất chợt rùng mình, lúc này cô mới giật mình bản thân thiếu chút nữa đã đem chuyện cô biết anh ấy có một thân phận khác nói ra ---- Vừa nghĩ như vậy, trái tim nhỏ bé của cô liền run lên như vừa bị cuồng phong càn quét qua.
Người đàn ông phía sau lại gọi tên anh thêm lần nữa, anh vẫn không có ý định quay đầu lại nhìn, chỉ hơi cúi đầu, yên lặng đưa mắt nhìn cô: Lồng tiếng gì cơ?
Tùy An Nhiên cúi đầu cắn môi, mày nhíu chặt lại. Đang suy tính mình nên thẳng thắng để được khoan hồng, hay là đánh chết cũng không khai đây...
Chính vào lúc này, người đàn ông gọi tên anh đã chạy lên. Khi nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh anh, thì hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức liền nở nụ cười: Khó trách có vài người hẹn anh nhiều lần, anh đều từ chối nói là có hẹn.... Thì ra là có thật.
Ôn Cảnh Phạm mở nắp chai nước uống một hớp, lạnh nhạt nói: Bây giờ biết vẫn chưa muộn.
Người đàn ông đó tuổi xấp xỉ anh, quan hệ giữa hai người có vẻ khá tốt, nghe thấy thế cười càng sảng khoái: Còn không nhanh chút giới thiệu cho mình, vị này là?
Tùy An Nhiên, bạn của tôi. Anh nghiêng người nhìn cô, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: Vị này là Lục Dập Phương, em có ấn tượng không?
Tùy An Nhiên ngơ ngác, thấy anh ta nhìn mình chằm chằm, liền ngượng ngùng lắc đầu, đành dùng ánh mắt chân thành, dò hỏi nhìn Ôn Cảnh Phạm... Người này, cô nên có ấn tượng sao?
Ôn Cảnh Phạm cười như không cười nhìn cô: Là đạo diễn nổi tiếng trong nước, người cùng hợp tác với tôi.
Nửa câu sau không biết là do anh cố ý hay vô tình, sau khi nói xong thì không giải thích gì thêm, nhưng ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Tùy An Nhiên bị ánh mắt như hiểu rõ tất cả của anh nhìn đến phát run, vội vàng tránh đi, đưa tay về phía Lục Dập Phương: Chào anh, tôi là Tùy An Nhiên.
Chào cô. Lục Dập Phương dịu dàng cười, bắt tay với cô, trong lúc đó không biết anh nhớ ra chuyện gì, ánh mắt có chút nghi ngờ: Tên của cô... Hình như tôi đã từng nghe ai đó nhắc đến.
Lúc nói lời này, anh đưa ánh mắt dò xét nhìn Ôn Cảnh Phạm, nào ngờ người này sắc mặt không thay đổi nhìn lại anh...
Lục Dập Phương ho nhẹ, thân thiết nói với Tùy An Nhiên: Đừng hiểu lầm, đây tuyệt đối không phải tôi cố ý bắt chuyện để tiếp cận cô đâu, tôi thật sự cảm thấy cô vô cùng quen thuộc... Cô có thể nói thêm vài câu không?
Hả? Tùy An Nhiên kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Dập Phương, không khỏi cười lên: Giọng nói của tôi khiến anh cảm thấy quen thuộc?
Không chỉ giọng nói. Lục Dập Phương nhíu mày, lại quan sát vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra chút manh mối nào của Ôn Cảnh Phạm: Giọng nói của cô rất hay, cô và Thời Ngộ quen biết với nhau trên mạng à? Đã có tác phẩm nào chưa?
Tùy An Nhiên bị anh ta hỏi đến phát ngốc, hơn nữa vừa rồi cô đã lỡ lời, khiến cho Ôn Cảnh Phạm phát hiện có lẽ cô đã biết thân phận khác của anh, nếu bây giờ phủ nhận... liệu có ổn không?
Trong lúc cô đang do dự không biết nên trả lời thế nào, Ôn Cảnh Phạm đã giúp cô giải vây: Cô ấy không phải là người trong ngành.
Nhưng giọng nói rất hay lại quen tai a... Lục Dập Phương thì thầm, nhưng nhìn dáng vẻ không muốn nói sâu thêm về vấn đề này của Ôn Cảnh Phạm, anh liền thức thời đem nửa câu sau nuốt vào bụng.
Đợi đến lúc họ lên tới núi thì vừa hay đến giờ cơm trưa.
Văn Ca chờ hai người họ đã lâu, sau khi cùng nhau dùng cơm chay, liền hoạt động tự do trong chùa.
Phía sau cánh cửa gỗ màu đỏ to lớn là một tòa bảo tháp nho nhỏ. Lấy tòa tháp làm trung tâm, xung quanh là một ao nước hình vuông, nước ao xanh biếc, trong vắt.
Đứng trên cây cầu đá, có thể nhìn thấy đàn cá chép đang thong thả bơi lội dưới ao.
Băng qua chiếc cầu đá là tới đại điện, trong điện có một pho tượng Phật mạ vàng, ngồi xếp bằng trên tòa sen, ngón tay khẽ cong lại, ngón cái và ngón giữa chạm vào nhau tạo thành vòng tròn, thần sắc Ngài bình yên ôn hòa, từ bi phổ độ.
Hai bên là tầng tầng lớp lớp cờ Phật giáo, trên án đầy ắp nhang đèn, tàn hương rơi trên mặt bàn, sáp nến ngưng kết lại thành từng lớp.
Bên trái đặt một chiếc bàn khác, phía trên đặt một lọ xăm và sách giải, Văn Ca hăng hái chạy đi xin quẻ, lúc quay lại thì mặt mày nhăn nhó, buồn bực không vui ngồi quỳ trước đệm quỳ đặt trước tượng Phật.
Tùy An Nhiên dạo một vòng quanh đại điện, lúc trở về liền nhìn thấy bộ dạng buồn bực của Văn Ca, không khỏi bật cười, bèn kéo cô nàng đứng lên hỏi: Cậu làm sao thế? Không lẽ rút phải quẻ xấu sao?
Trong mắt cậu mình là loại người xui xẻo đến vậy sao... Văn Ca mất hứng bĩu môi, khẽ ôm lấy cô cọ cọ, vẻ mặt ảm đạm: Không nhắc đến chuyện bực bội nữa, chú Cảnh Phạm đã nói, chuyện xui xẻo thì không nên tin, tóm lại phải xem bản thân mình có tin hay không mà thôi.
Tùy An Nhiên giơ tay búng lên trán cô: Cùng mình ra phía sau đi dạo được không?
Tất nhiên là được, chú Cảnh Phạm cũng đang ở hậu đường đấy.
Vì hậu đường là nơi ở của các sư thầy nên luôn trong trạng thái nửa mở cửa.
Lúc này ánh nắng ấm áp, Tùy An Nhiên bước tầng bậc thềm đi lên. Cô bước đi chậm rãi trên những phiến đá xanh, dọc theo con đường nhỏ, băng qua cây cầu gỗ, liền nhìn thấy hậu đường của Kim Quang Tự.
Tòa kiến trúc trước mắt có khoảng ba tầng, mái chùa uốn cong, những bức tranh được vẽ trên hành lang mang đậm nét cổ kính. Cổng chính rộng mở, cô trông thấy Ôn Cảnh Phạm và Ôn Thiếu Viễn đang đứng ở trong điện, không biết họ đang nói gì, nhưng vẻ mặt có hơi nghiêm túc, để lộ nếp nhăn giữa trán.
Thấy hai người bọn cô đi tới, hai người họ liền bước qua bậc cửa đi ra.
Trên tay Ôn Cảnh Phạm vẫn còn đang cầm chuỗi tràng hạt quen thuộc, ngón tay khẽ động đậy, từng hạt chuỗi lướt qua đầu ngón tay anh. Ôn Cảnh Phạm nói là có vấn đề khó khăn không giải quyết được, nhưng sau khi từ đại điện bước ra, anh vẫn bình thản như cũ, trên mặt không có chút lo lắng nào cả.
******
Văn Ca vẫn nghĩ đến chuyện quẻ xăm khi nãy, một mực lôi kéo Ôn Thiếu Viễn cùng qua đó. Không có chút tình người đẩy Tùy An Nhiên cho Ôn Cảnh Phạm, lại còn tốt bụng lên tiếng: Chú Cảnh Phạm rất quen thuộc nơi này, chú mang cậu ấy đi dạo một chút nhé. Tuýp người không thích ra khỏi cửa như cậu ấy, nếu lần sau muốn đến Kim Quang Tự phỏng chừng cũng chỉ có thể đứng dưới chân núi mà ngắm nhìn Phật quang thôi.
Tùy An Nhiên bị cô ấy nói đến đen cả mặt, vừa muốn phản bác lại, chợt nghe Ôn Cảnh Phạm cười đồng tình: Nói cũng đúng.
Tùy An Nhiên: ...
Văn Ca cười hì hì, ranh mãnh nháy mắt với Tùy An Nhiên, sau đó chạy nhanh như một cơn gió đuổi theo Ôn Thiếu Viễn.
Cách hậu đường không xa còn có một dòng suối, anh đã đến đây nhiều lần nên dẫn cô qua đó xem. Dòng suối chảy dưới chân mái đình, hẳn là đình này mới xây chưa lâu, lớp sơn đỏ vẫn còn mới, phía trên mái ngói được trang trí sống động như thật.
Đây có lẽ là nơi để khách hành hương nghỉ ngơi thưởng ngoạn, tuy cảnh sắc không thể tính là tuyệt đẹp nhưng cũng khá là tinh tế.
Nơi này không bóng người, yên tĩnh không một tiếng động. Ngay cả tiếng gió thổi qua cũng rõ ràng như tiếng ai vọng lại, trầm thấp, xào xạc.
Anh đi phía trước dẫn đường, Tùy An Nhiên theo phía sau, không xa không gần, từ đầu đến cuối đều giữa khoảng cách vài bước chân.
Đối với Ôn Cảnh Phạm, Tùy An Nhiên rất muốn đến gần anh, nhưng đồng thời cũng mang theo chút bàng hoàng bất an. Khoảng cách giữa hai người rất khó vượt qua, không chỉ về phương diện vật chất, mà còn về các mối quan hệ bạn bè, hoàn cảnh gia đình và cả các vấn đề khác nữa.
Mối quan hệ hai người bây giờ có thể coi là bạn bè, nhưng vì trong lòng cô cất giấu tâm tư khác, nên khi đối diện với anh, cô không thể bình tĩnh xem như không có chuyện gì được.
Đúng vậy, lúc này đây khi chỉ còn lại hai người, cô căng thẳng đến mức tay đầy mồ hôi. Ánh mắt cứ nhìn xuống dưới chân, hoàn toàn không phát hiện anh đã dừng lại đợi cô theo kịp.
Lần đầu tiên gặp em là ở trong sân dành cho khách, em đang nằm sấp trên bàn chép kinh Đột nhiên anh mở miệng: Sau đó tôi quay trở lại Phạm Âm Tự, xem qua kinh Phật do em viết, nó được đặt trên bàn trước tượng Phật.
Tùy An Nhiên gãi đầu, có chút ngượng ngùng: Thật ra thì khi ấy em không thích học lắm, thành tích học tập cũng chỉ ở mức trung bình, có rất nhiều chữ trong kinh Phật em cũng không nhận biết nên mới phải chép cẩn thận thế.
Có lẽ Ôn Cảnh Phạm cũng không ngờ cô lại trả lời thành thật đến thế, nên anh hơi sửng sốt rồi bật cười. Tiếng cười hơi thấp, lại khàn khàn, khiến cho Tùy An Nhiên cảm thấy lồng ngực mình như đang rung động theo anh.
Vậy sao? Anh thấp giọng hỏi ngược lại, tiếng cười càng rõ ràng hơn: Khó trách có nhiều chữ lạ đều bị em viết sai.
... Anh thấy hết rồi sao? Tùy An Nhiên bối rối.
Không xem kỹ. Anh dừng một chút, ý cười càng đậm: Chỉ là lật xem vài tờ vừa lúc đều nhìn thấy...
Sai rõ ràng đến vậy sao-----------
Do đang suy nghĩ miên man nên cô không quan sát kỹ con đường phía trước, Tùy An Nhiên chỉ cảm thấy mình đá phải gì đó, mũi chân đau xót, cảm giác đau như bị kim châm vậy.
Cô vẫn chưa kịp nhận ra cơn đau đến từ đâu thì chân đã vướng phải một thứ, cả cơ thể mất trọng tâm, bổ nhào về phía trước--------
Đúng như lời anh nói, nửa đoạn đường sau đã thoải mái hơn rất nhiều. Đường đi bằng phẳng, mặc dù thềm đá không tinh xảo như phía đưới, nhưng cả đoạn đường đều được trải đầy đá xanh, khiến người ta có chút cảm giác vời vợi.
Phong cảnh ngày xuân ở nơi này mới đẹp. Ôn Cảnh Phạm vẫn đi bên cạnh cô, không nhanh không chậm, duy trì khoảng cách hai bước chân.
Anh thường đến đây sao? Cô hỏi.
Chỉ ghé qua vài lần mà thôi, thêm lần này nữa là vừa khéo bốn mùa đều đến một lần, ở đây vẫn là cảnh vật mùa xuân đẹp nhất. Anh cúi đầu nhìn thềm đá: Vào mùa xuân, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, sẽ có cảm giác cả thế giới đều nằm dưới chân mình.
Dứt lời, anh cười khẽ, đi nhanh hai bước sánh vai với cô: Chùa chiền trên núi mặc dù không lớn, nhưng cũng là một trong những ngôi chùa hương khói hưng thịnh ở thành phố A, hơn nữa cơm chay lại nổi tiếng, nên khách đến viếng thăm nối liền không dứt. Em chưa từng đến đây lần nào sao?
Vẫn chưa. Tùy An Nhiên đưa tay lên sờ mũi mình, bĩu môi nói: Em không hứng thú với những hoạt động cần đến thể lực...
Vậy thường ngày em thích những gì?
Nghe radio... Vừa nói ra ba chữ này, Tùy An Nhiên như nghĩ đến điều gì, nghiêng đầu hỏi anh: Không phải anh nói đã nhận lồng tiếng cho....
Chưa kịp nói dứt câu, phía sau đã có người vừa thở hồng hộc vừa vui mừng kêu lên một tiếng: Ôn Cảnh Phạm.
Tùy An Nhiên vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt như có điều suy nghĩ của Ôn Cảnh Phạm, trong lòng bất chợt rùng mình, lúc này cô mới giật mình bản thân thiếu chút nữa đã đem chuyện cô biết anh ấy có một thân phận khác nói ra ---- Vừa nghĩ như vậy, trái tim nhỏ bé của cô liền run lên như vừa bị cuồng phong càn quét qua.
Người đàn ông phía sau lại gọi tên anh thêm lần nữa, anh vẫn không có ý định quay đầu lại nhìn, chỉ hơi cúi đầu, yên lặng đưa mắt nhìn cô: Lồng tiếng gì cơ?
Tùy An Nhiên cúi đầu cắn môi, mày nhíu chặt lại. Đang suy tính mình nên thẳng thắng để được khoan hồng, hay là đánh chết cũng không khai đây...
Chính vào lúc này, người đàn ông gọi tên anh đã chạy lên. Khi nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh anh, thì hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức liền nở nụ cười: Khó trách có vài người hẹn anh nhiều lần, anh đều từ chối nói là có hẹn.... Thì ra là có thật.
Ôn Cảnh Phạm mở nắp chai nước uống một hớp, lạnh nhạt nói: Bây giờ biết vẫn chưa muộn.
Người đàn ông đó tuổi xấp xỉ anh, quan hệ giữa hai người có vẻ khá tốt, nghe thấy thế cười càng sảng khoái: Còn không nhanh chút giới thiệu cho mình, vị này là?
Tùy An Nhiên, bạn của tôi. Anh nghiêng người nhìn cô, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: Vị này là Lục Dập Phương, em có ấn tượng không?
Tùy An Nhiên ngơ ngác, thấy anh ta nhìn mình chằm chằm, liền ngượng ngùng lắc đầu, đành dùng ánh mắt chân thành, dò hỏi nhìn Ôn Cảnh Phạm... Người này, cô nên có ấn tượng sao?
Ôn Cảnh Phạm cười như không cười nhìn cô: Là đạo diễn nổi tiếng trong nước, người cùng hợp tác với tôi.
Nửa câu sau không biết là do anh cố ý hay vô tình, sau khi nói xong thì không giải thích gì thêm, nhưng ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Tùy An Nhiên bị ánh mắt như hiểu rõ tất cả của anh nhìn đến phát run, vội vàng tránh đi, đưa tay về phía Lục Dập Phương: Chào anh, tôi là Tùy An Nhiên.
Chào cô. Lục Dập Phương dịu dàng cười, bắt tay với cô, trong lúc đó không biết anh nhớ ra chuyện gì, ánh mắt có chút nghi ngờ: Tên của cô... Hình như tôi đã từng nghe ai đó nhắc đến.
Lúc nói lời này, anh đưa ánh mắt dò xét nhìn Ôn Cảnh Phạm, nào ngờ người này sắc mặt không thay đổi nhìn lại anh...
Lục Dập Phương ho nhẹ, thân thiết nói với Tùy An Nhiên: Đừng hiểu lầm, đây tuyệt đối không phải tôi cố ý bắt chuyện để tiếp cận cô đâu, tôi thật sự cảm thấy cô vô cùng quen thuộc... Cô có thể nói thêm vài câu không?
Hả? Tùy An Nhiên kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Dập Phương, không khỏi cười lên: Giọng nói của tôi khiến anh cảm thấy quen thuộc?
Không chỉ giọng nói. Lục Dập Phương nhíu mày, lại quan sát vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra chút manh mối nào của Ôn Cảnh Phạm: Giọng nói của cô rất hay, cô và Thời Ngộ quen biết với nhau trên mạng à? Đã có tác phẩm nào chưa?
Tùy An Nhiên bị anh ta hỏi đến phát ngốc, hơn nữa vừa rồi cô đã lỡ lời, khiến cho Ôn Cảnh Phạm phát hiện có lẽ cô đã biết thân phận khác của anh, nếu bây giờ phủ nhận... liệu có ổn không?
Trong lúc cô đang do dự không biết nên trả lời thế nào, Ôn Cảnh Phạm đã giúp cô giải vây: Cô ấy không phải là người trong ngành.
Nhưng giọng nói rất hay lại quen tai a... Lục Dập Phương thì thầm, nhưng nhìn dáng vẻ không muốn nói sâu thêm về vấn đề này của Ôn Cảnh Phạm, anh liền thức thời đem nửa câu sau nuốt vào bụng.
Đợi đến lúc họ lên tới núi thì vừa hay đến giờ cơm trưa.
Văn Ca chờ hai người họ đã lâu, sau khi cùng nhau dùng cơm chay, liền hoạt động tự do trong chùa.
Phía sau cánh cửa gỗ màu đỏ to lớn là một tòa bảo tháp nho nhỏ. Lấy tòa tháp làm trung tâm, xung quanh là một ao nước hình vuông, nước ao xanh biếc, trong vắt.
Đứng trên cây cầu đá, có thể nhìn thấy đàn cá chép đang thong thả bơi lội dưới ao.
Băng qua chiếc cầu đá là tới đại điện, trong điện có một pho tượng Phật mạ vàng, ngồi xếp bằng trên tòa sen, ngón tay khẽ cong lại, ngón cái và ngón giữa chạm vào nhau tạo thành vòng tròn, thần sắc Ngài bình yên ôn hòa, từ bi phổ độ.
Hai bên là tầng tầng lớp lớp cờ Phật giáo, trên án đầy ắp nhang đèn, tàn hương rơi trên mặt bàn, sáp nến ngưng kết lại thành từng lớp.
Bên trái đặt một chiếc bàn khác, phía trên đặt một lọ xăm và sách giải, Văn Ca hăng hái chạy đi xin quẻ, lúc quay lại thì mặt mày nhăn nhó, buồn bực không vui ngồi quỳ trước đệm quỳ đặt trước tượng Phật.
Tùy An Nhiên dạo một vòng quanh đại điện, lúc trở về liền nhìn thấy bộ dạng buồn bực của Văn Ca, không khỏi bật cười, bèn kéo cô nàng đứng lên hỏi: Cậu làm sao thế? Không lẽ rút phải quẻ xấu sao?
Trong mắt cậu mình là loại người xui xẻo đến vậy sao... Văn Ca mất hứng bĩu môi, khẽ ôm lấy cô cọ cọ, vẻ mặt ảm đạm: Không nhắc đến chuyện bực bội nữa, chú Cảnh Phạm đã nói, chuyện xui xẻo thì không nên tin, tóm lại phải xem bản thân mình có tin hay không mà thôi.
Tùy An Nhiên giơ tay búng lên trán cô: Cùng mình ra phía sau đi dạo được không?
Tất nhiên là được, chú Cảnh Phạm cũng đang ở hậu đường đấy.
Vì hậu đường là nơi ở của các sư thầy nên luôn trong trạng thái nửa mở cửa.
Lúc này ánh nắng ấm áp, Tùy An Nhiên bước tầng bậc thềm đi lên. Cô bước đi chậm rãi trên những phiến đá xanh, dọc theo con đường nhỏ, băng qua cây cầu gỗ, liền nhìn thấy hậu đường của Kim Quang Tự.
Tòa kiến trúc trước mắt có khoảng ba tầng, mái chùa uốn cong, những bức tranh được vẽ trên hành lang mang đậm nét cổ kính. Cổng chính rộng mở, cô trông thấy Ôn Cảnh Phạm và Ôn Thiếu Viễn đang đứng ở trong điện, không biết họ đang nói gì, nhưng vẻ mặt có hơi nghiêm túc, để lộ nếp nhăn giữa trán.
Thấy hai người bọn cô đi tới, hai người họ liền bước qua bậc cửa đi ra.
Trên tay Ôn Cảnh Phạm vẫn còn đang cầm chuỗi tràng hạt quen thuộc, ngón tay khẽ động đậy, từng hạt chuỗi lướt qua đầu ngón tay anh. Ôn Cảnh Phạm nói là có vấn đề khó khăn không giải quyết được, nhưng sau khi từ đại điện bước ra, anh vẫn bình thản như cũ, trên mặt không có chút lo lắng nào cả.
******
Văn Ca vẫn nghĩ đến chuyện quẻ xăm khi nãy, một mực lôi kéo Ôn Thiếu Viễn cùng qua đó. Không có chút tình người đẩy Tùy An Nhiên cho Ôn Cảnh Phạm, lại còn tốt bụng lên tiếng: Chú Cảnh Phạm rất quen thuộc nơi này, chú mang cậu ấy đi dạo một chút nhé. Tuýp người không thích ra khỏi cửa như cậu ấy, nếu lần sau muốn đến Kim Quang Tự phỏng chừng cũng chỉ có thể đứng dưới chân núi mà ngắm nhìn Phật quang thôi.
Tùy An Nhiên bị cô ấy nói đến đen cả mặt, vừa muốn phản bác lại, chợt nghe Ôn Cảnh Phạm cười đồng tình: Nói cũng đúng.
Tùy An Nhiên: ...
Văn Ca cười hì hì, ranh mãnh nháy mắt với Tùy An Nhiên, sau đó chạy nhanh như một cơn gió đuổi theo Ôn Thiếu Viễn.
Cách hậu đường không xa còn có một dòng suối, anh đã đến đây nhiều lần nên dẫn cô qua đó xem. Dòng suối chảy dưới chân mái đình, hẳn là đình này mới xây chưa lâu, lớp sơn đỏ vẫn còn mới, phía trên mái ngói được trang trí sống động như thật.
Đây có lẽ là nơi để khách hành hương nghỉ ngơi thưởng ngoạn, tuy cảnh sắc không thể tính là tuyệt đẹp nhưng cũng khá là tinh tế.
Nơi này không bóng người, yên tĩnh không một tiếng động. Ngay cả tiếng gió thổi qua cũng rõ ràng như tiếng ai vọng lại, trầm thấp, xào xạc.
Anh đi phía trước dẫn đường, Tùy An Nhiên theo phía sau, không xa không gần, từ đầu đến cuối đều giữa khoảng cách vài bước chân.
Đối với Ôn Cảnh Phạm, Tùy An Nhiên rất muốn đến gần anh, nhưng đồng thời cũng mang theo chút bàng hoàng bất an. Khoảng cách giữa hai người rất khó vượt qua, không chỉ về phương diện vật chất, mà còn về các mối quan hệ bạn bè, hoàn cảnh gia đình và cả các vấn đề khác nữa.
Mối quan hệ hai người bây giờ có thể coi là bạn bè, nhưng vì trong lòng cô cất giấu tâm tư khác, nên khi đối diện với anh, cô không thể bình tĩnh xem như không có chuyện gì được.
Đúng vậy, lúc này đây khi chỉ còn lại hai người, cô căng thẳng đến mức tay đầy mồ hôi. Ánh mắt cứ nhìn xuống dưới chân, hoàn toàn không phát hiện anh đã dừng lại đợi cô theo kịp.
Lần đầu tiên gặp em là ở trong sân dành cho khách, em đang nằm sấp trên bàn chép kinh Đột nhiên anh mở miệng: Sau đó tôi quay trở lại Phạm Âm Tự, xem qua kinh Phật do em viết, nó được đặt trên bàn trước tượng Phật.
Tùy An Nhiên gãi đầu, có chút ngượng ngùng: Thật ra thì khi ấy em không thích học lắm, thành tích học tập cũng chỉ ở mức trung bình, có rất nhiều chữ trong kinh Phật em cũng không nhận biết nên mới phải chép cẩn thận thế.
Có lẽ Ôn Cảnh Phạm cũng không ngờ cô lại trả lời thành thật đến thế, nên anh hơi sửng sốt rồi bật cười. Tiếng cười hơi thấp, lại khàn khàn, khiến cho Tùy An Nhiên cảm thấy lồng ngực mình như đang rung động theo anh.
Vậy sao? Anh thấp giọng hỏi ngược lại, tiếng cười càng rõ ràng hơn: Khó trách có nhiều chữ lạ đều bị em viết sai.
... Anh thấy hết rồi sao? Tùy An Nhiên bối rối.
Không xem kỹ. Anh dừng một chút, ý cười càng đậm: Chỉ là lật xem vài tờ vừa lúc đều nhìn thấy...
Sai rõ ràng đến vậy sao-----------
Do đang suy nghĩ miên man nên cô không quan sát kỹ con đường phía trước, Tùy An Nhiên chỉ cảm thấy mình đá phải gì đó, mũi chân đau xót, cảm giác đau như bị kim châm vậy.
Cô vẫn chưa kịp nhận ra cơn đau đến từ đâu thì chân đã vướng phải một thứ, cả cơ thể mất trọng tâm, bổ nhào về phía trước--------
/36
|