Tùy An Nhiên mở vòi nước, cô đưa tay vốc nước lên mặt, dòng nước mát lạnh khiến đầu óc mơ màng của cô tỉnh táo hẳn lên. Hít sâu một hơi, cô xoay người lại lau đi những giọt nước trên mặt mình.
Cô vừa mới có kỳ nghỉ phép ngắn hạn, quay về liền phải trực đêm, hôm nay chính là ngày thứ hai cô trực. Tùy An Nhiên buồn ngủ đến mức ngáp một hơi dài, xoay người nhìn vào gương liền thấy đôi mắt đỏ bừng do thiếu ngủ.
Thức khuya đúng là kẻ địch lớn nhất của phụ nữ... Cô thì thầm xong liền nhìn vào đồng hồ trên tay. Đã qua mười hai giờ đêm rồi, chắc là sẽ không có tình huống đặc biệt gì xảy ra.
Trở lại phòng làm việc của mình, cô lật đi lật lại bảng số liệu của quý này. Vừa lúc định chợp mắt nghỉ ngơi thì di động để trên bàn đột nhiên reo lên.
Quản lý Tùy, có một vị khách quan trọng muốn vào ở khách sạn chúng ta.
Tùy An Nhiên liếc nhìn đồng hồ, thấp giọng phân phó: Đã biết. Tôi đến ngay.
Cô cầm điện thoại lên, vừa đi vừa hỏi: Là vị khách nào?
Phía quầy tiếp tân im lặng giây lát, sau đó liền nhanh chóng trả lời: Là em trai của ông chủ, Ôn Cảnh Phàm.
Tùy An Nhiên vừa định bước vào thang máy, nghe đầu dây bên kia trả lời liền dừng lại, gót giày vì vậy mà kẹt vào khe hở giữa thang máy và mặt đất.
Quản lý Tùy, chị làm sao vậy?
Tùy An Nhiên sắc mặt thay đổi liên tục, cô hung hăng nhấc gót giày lên, bình tĩnh bước vào thang máy sau đó nhấn vào tầng một. Đợi đến khi cô mở miệng lần nữa, giọng nói liền có chút run rẩy khó mà phát hiện: Em vừa mới nói cái gì?
Quản lý Tùy, chị làm sao vậy?
Không phải, câu trước đó nữa em đã nói gì.
Hả...Em nói em trai của ông chủ, Ôn Cảnh Phàm.
Ôn Cảnh Phàm....
Cô vừa cúp điện thoại, vẫn chưa kịp hoàn hồn thì thang máy liền đinh một tiếng mở ra.
Liếc mắt liền thấy một người đàn ông có vóc dáng cao to, trên cánh tay là một chiếc áo vest vắt ngang. Hắn đang đứng trước cửa sổ sát đất gần bàn tiếp tân.
Tùy An Nhiên nhanh chóng bước tới, tiếng giày cao gót vang lên trên nền gạch. Nhưng khi đến gần vị khách đó, cô mới phát hiện anh ta đang nói chuyện điện thoại.
Anh hơi nhíu đầu chân mày, nói chuyện có chút nhanh, nghe kỹ thì cô mới biết anh ta đang nói bằng giọng Anh. Giọng nói vừa trầm thấp vừa ấm áp, vẫn giống hệt như trong trí nhớ của cô.
Ôn Cảnh Phàm rất nhanh liền cúp điện thoại, có chút mệt mỏi đưa tay lên xoa nhẹ giữa hai đầu chân mày, lúc này anh mới nghiêng người nhìn sang bên cạnh.
Tùy An Nhiên cảm nhận được ánh mắt của anh rơi trên người mình, cô cẩn thận hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu lên, trên môi vẫn treo nụ cười ôn hòa như mọi khi: Ngài Ôn, xin mời lên lầu.
Ôn Cảnh Phàm Ừ một tiếng, anh dời tầm mắt khỏi người cô và bước vào thang máy.
Tiếng thang máy chuyển động càng trở nên rõ ràng hơn trong không gian yên tĩnh, Tùy An Nhiên len lén đưa mắt đánh giá người đàn ông qua tấm cửa kim loại.
Anh ta có đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, trên mặt không có lấy một nụ cười, cả khuôn mặt lạnh tanh không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Đã ba năm không gặp, chắc là anh ta không còn nhớ mình nữa...
Cửa thang máy vừa mới mở ra, giọng anh cũng vang lên theo: Tôi không cần phục vụ, không cần làm phiền tôi.
Tùy An Nhiên hơi sửng sốt, đi theo anh ra khỏi thang máy. Ánh đèn mờ trên hành lang càng làm nổi bật lên cái xa hoa của nó.
Ôn Cảnh Phàm đi rất nhanh, thẳng đến trước cửa phòng mới dừng lại. Anh cầm thẻ phòng trên tay, lạnh lùng xoay người nhìn cô một cái, ánh mắt đó đầy hàm ý như đang hỏi: Còn việc gì không?
Tùy An Nhiên cười cười, cô trả lời một cách máy móc: Ngài Ôn, nếu có chuyện gì phiền phức có thể liên hệ với tôi, chúc ngài có một buổi tối vui vẻ.
Ôn Cảnh Phàm không trả lời mà cứ như vậy nhìn cô.
Vậy tôi không làm phiền ngài nghỉ ngơi. Cô cúi người chào anh rồi xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được vài bước liền nghe thấy người đàn ông phía sau dùng giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng gọi tên cô: Tùy An Nhiên.
Suy nghĩ của cô trong phút chốc quay lại khoảnh khắc của rất nhiều năm về trước.
Vào một ngày mùa hè nóng bức nhưng yên tĩnh, trên ngọn núi cao là chùa Phạm Âm đang ẩn hiện giữa làn sương khói, Tùy An Nhiên ngồi trong sân của ngôi chùa, nửa người trên đang tựa vào bàn đá mà chép kinh Phật. Sau đó cô liền nghe thấy tiếng ve kêu và tiếng bước chân rất khẽ.
Đại sư và người thiếu niên đang đi lên từ những bậc thềm, hắn có gương mặt khôi ngô, vóc dáng nổi bật, ngay cả giọng nói cũng trong veo như nước suối, từng chữ một đều đi vào trái tim cô.
Ngày đó chính là ngày đầu tiên cả hai gặp nhau. Cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ như tạc, có cảm giác mọi việc như mới xảy ra ngày hôm qua.
Cô vừa mới có kỳ nghỉ phép ngắn hạn, quay về liền phải trực đêm, hôm nay chính là ngày thứ hai cô trực. Tùy An Nhiên buồn ngủ đến mức ngáp một hơi dài, xoay người nhìn vào gương liền thấy đôi mắt đỏ bừng do thiếu ngủ.
Thức khuya đúng là kẻ địch lớn nhất của phụ nữ... Cô thì thầm xong liền nhìn vào đồng hồ trên tay. Đã qua mười hai giờ đêm rồi, chắc là sẽ không có tình huống đặc biệt gì xảy ra.
Trở lại phòng làm việc của mình, cô lật đi lật lại bảng số liệu của quý này. Vừa lúc định chợp mắt nghỉ ngơi thì di động để trên bàn đột nhiên reo lên.
Quản lý Tùy, có một vị khách quan trọng muốn vào ở khách sạn chúng ta.
Tùy An Nhiên liếc nhìn đồng hồ, thấp giọng phân phó: Đã biết. Tôi đến ngay.
Cô cầm điện thoại lên, vừa đi vừa hỏi: Là vị khách nào?
Phía quầy tiếp tân im lặng giây lát, sau đó liền nhanh chóng trả lời: Là em trai của ông chủ, Ôn Cảnh Phàm.
Tùy An Nhiên vừa định bước vào thang máy, nghe đầu dây bên kia trả lời liền dừng lại, gót giày vì vậy mà kẹt vào khe hở giữa thang máy và mặt đất.
Quản lý Tùy, chị làm sao vậy?
Tùy An Nhiên sắc mặt thay đổi liên tục, cô hung hăng nhấc gót giày lên, bình tĩnh bước vào thang máy sau đó nhấn vào tầng một. Đợi đến khi cô mở miệng lần nữa, giọng nói liền có chút run rẩy khó mà phát hiện: Em vừa mới nói cái gì?
Quản lý Tùy, chị làm sao vậy?
Không phải, câu trước đó nữa em đã nói gì.
Hả...Em nói em trai của ông chủ, Ôn Cảnh Phàm.
Ôn Cảnh Phàm....
Cô vừa cúp điện thoại, vẫn chưa kịp hoàn hồn thì thang máy liền đinh một tiếng mở ra.
Liếc mắt liền thấy một người đàn ông có vóc dáng cao to, trên cánh tay là một chiếc áo vest vắt ngang. Hắn đang đứng trước cửa sổ sát đất gần bàn tiếp tân.
Tùy An Nhiên nhanh chóng bước tới, tiếng giày cao gót vang lên trên nền gạch. Nhưng khi đến gần vị khách đó, cô mới phát hiện anh ta đang nói chuyện điện thoại.
Anh hơi nhíu đầu chân mày, nói chuyện có chút nhanh, nghe kỹ thì cô mới biết anh ta đang nói bằng giọng Anh. Giọng nói vừa trầm thấp vừa ấm áp, vẫn giống hệt như trong trí nhớ của cô.
Ôn Cảnh Phàm rất nhanh liền cúp điện thoại, có chút mệt mỏi đưa tay lên xoa nhẹ giữa hai đầu chân mày, lúc này anh mới nghiêng người nhìn sang bên cạnh.
Tùy An Nhiên cảm nhận được ánh mắt của anh rơi trên người mình, cô cẩn thận hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu lên, trên môi vẫn treo nụ cười ôn hòa như mọi khi: Ngài Ôn, xin mời lên lầu.
Ôn Cảnh Phàm Ừ một tiếng, anh dời tầm mắt khỏi người cô và bước vào thang máy.
Tiếng thang máy chuyển động càng trở nên rõ ràng hơn trong không gian yên tĩnh, Tùy An Nhiên len lén đưa mắt đánh giá người đàn ông qua tấm cửa kim loại.
Anh ta có đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, trên mặt không có lấy một nụ cười, cả khuôn mặt lạnh tanh không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Đã ba năm không gặp, chắc là anh ta không còn nhớ mình nữa...
Cửa thang máy vừa mới mở ra, giọng anh cũng vang lên theo: Tôi không cần phục vụ, không cần làm phiền tôi.
Tùy An Nhiên hơi sửng sốt, đi theo anh ra khỏi thang máy. Ánh đèn mờ trên hành lang càng làm nổi bật lên cái xa hoa của nó.
Ôn Cảnh Phàm đi rất nhanh, thẳng đến trước cửa phòng mới dừng lại. Anh cầm thẻ phòng trên tay, lạnh lùng xoay người nhìn cô một cái, ánh mắt đó đầy hàm ý như đang hỏi: Còn việc gì không?
Tùy An Nhiên cười cười, cô trả lời một cách máy móc: Ngài Ôn, nếu có chuyện gì phiền phức có thể liên hệ với tôi, chúc ngài có một buổi tối vui vẻ.
Ôn Cảnh Phàm không trả lời mà cứ như vậy nhìn cô.
Vậy tôi không làm phiền ngài nghỉ ngơi. Cô cúi người chào anh rồi xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được vài bước liền nghe thấy người đàn ông phía sau dùng giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng gọi tên cô: Tùy An Nhiên.
Suy nghĩ của cô trong phút chốc quay lại khoảnh khắc của rất nhiều năm về trước.
Vào một ngày mùa hè nóng bức nhưng yên tĩnh, trên ngọn núi cao là chùa Phạm Âm đang ẩn hiện giữa làn sương khói, Tùy An Nhiên ngồi trong sân của ngôi chùa, nửa người trên đang tựa vào bàn đá mà chép kinh Phật. Sau đó cô liền nghe thấy tiếng ve kêu và tiếng bước chân rất khẽ.
Đại sư và người thiếu niên đang đi lên từ những bậc thềm, hắn có gương mặt khôi ngô, vóc dáng nổi bật, ngay cả giọng nói cũng trong veo như nước suối, từng chữ một đều đi vào trái tim cô.
Ngày đó chính là ngày đầu tiên cả hai gặp nhau. Cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ như tạc, có cảm giác mọi việc như mới xảy ra ngày hôm qua.
/36
|