Thời Chung mặc áo len mày vàng nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, quần dài cũng là màu trắng, toàn thân ăn mặc cực kỳ ưu nhàn, lưu loát, nhưng sắc mặt của anh cực lỳ không tốt, đi về phía Tư Đồ, hai mắt tối sầm.
Người đàn ông đang đứng trước mặt Tư Đồ lúc này không có cút biểu cảm nào, cũng không có vẻ là người tới gây sự, nhưng vẫn làm cho Tư Đồ cảm thấy chột dạ, vội vàng tuột xuống từ trên lưng Thịnh Gia Ngôn.
Đúng, trước nay chưa có chột dạ.
So với Vũ Tình bị chất vấn "Cô thích Thịnh Gia Ngôn sao?" Khi đó cô cũng chưa chột dạ, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều có một suy nghĩ mình phải tuyệt đối chung thành với người đàn ông này.
Nhưng hai chân cô chạm đất, mắt cá chân bị chấn động đột ngột nên truyền đến cảm giác đau đớn, công thêm lúc nãy cô có uống rượu nên người không thăng bằng, cô vừa đau vừa chóng mặt, Thịnh Gia Ngôn tay mắt lanh lẹ đưa nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô, Tư Đồ bị anh ôm vai mới miễn cưỡng đứng vững, theo bản năng đã nói: "Cám ơn."
Cứ như vậy hai người dựa vào nhau cùng đi, rơi vào mắt người nào đó đang đứng xem lại trở thành cố ý.
Thời Chung không nói một lời, chỉ nhìn lên đôi nam nữ trước mặt này, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười. Bị anh thấy vậy, trong lòng Tư Đồ rất bất ổn, giọng nói khó tránh khỏi có chút ngập ngừng: "Sao.. Sao anh lại ở nơi này?"
"Anh nghĩ em cùng Tôn Dao đi uống rượu, nên mang hai chại rượu đến đây bồi các người, chỉ là không ngờ. . . . . ." Thời Chung ánh mắt xẹt qua Thịnh Gia Ngôn đứng bên cạnh cô, tiếp theo thân thể thoáng nghiêng về phía Tư Đồ, khẽ ngửi, đưa vào chóp mũi là mùi rượu nồng nặc trên người của cô, ". . . . . . Em đã uống vui vẻ như vậy, cũng không cần anh đến bồi mọi người rồi."
". . . . . ."
"Tạm biệt."
Thời Chung nói xong lại thật muốn đi qua Tư Đồ, giống nhứ muốn đi thẳng ra ngoài cửa, trong nháy mắt anh và Tư Đồ lướt qua nhau, Tư Đồ gần như muốn bật thốt lên giữ anh lại, nhưng cũng tại lúc này, Thời Chung dừng bước ——
Thời Chung cúi đầu liền tiến tới bên tai Tư Đồ, nói nhỏ: "Rốt cuộc anh ta cũng tỏ thái độ, thật đáng mừng."
Quả đấm của Tư Đồ bất tri bất giác nắm lại thật chặt, "Tôi. . . . . ."
Nhưng cô có thể nói cái gì?
Những điều Thịnh Gia Ngôn mới vừa nói, không phải là điều cô mong đợi nhiều năm sao? Nhưng tại sao điều cô mong đợi nhiều năm nay Thịnh Gia Ngôn nói ra, Tư Đồ chỉ có kinh ngạc, một chút cảm giác vui mừng cũng không có, đã gặp phải người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, thật khó xử.
Cho nên cô mới nói quanh co, nhưng Thời Chung lại có thể nói chuyện bình tĩnh như vậy, liên tục, giống như đã sớm nghĩ tới,tâm tư đã sớm có chuẩn bị, "Thứ lỗi anh còn chưa chết tâm, muốn hỏi em một câu nữa, đối với em anh còn giá trị lợi dụng nữa hay không?"
Thịnh Gia Ngôn đứng ở một bên, cánh tay vẫn còn khoác lên vai của cô gái bên cạnh, giọng nói của Thời Chung cẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng lại giống như cuồn phong đập vào trong tai của anh ——
Tâm tư Thịnh Gia Ngôn kín đáo như vậy, cơ hồ là sẽ lập tức hiểu được, không đợi Tư Đồ trả lời vấn đề của Thời Chung, Thịnh Gia Ngôn đã cau mày nhìn về phía Tư Đồ, có chút không dám tin: "Lợi dụng anh ta cái gì?"
Trong một khắc kia đầu óc của Tư Đồ như bị đình chỉ, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết nên trả lời chất vấn của hai người đàn ông trước mặt như thế nào.
Thời Chung cảm giác mình hiểu được tâm tư của người trước mặt, trên mặt vốn có nụ cười nhạt thì bây giờ hoàn toàn biến mất: "Hẹn gặp lại."
Thời Chung cứ đi như vậy, không có một chút lưu luyến nào cả, nhất thời hai người lúng túng không biết nên đối mặt với nhau như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Thịnh Gia Ngôn mở miệng trước, nâng nâng cằm chỉ phòng khách, ý bảo cô: "Anh đỡ em vào trong."
Tư Đồ vẫn còn chưa kịp chuyển bước, đã thấy Tầm Tầm bỗng nhiên kéo cửa phòng ngủ ra, Tầm Tầm hò hét lên một cái rồi chạy đến chỗ hai người, thân thể nho nhỏ cứ như vậy dửng dưng đứng trước mặt Tư Đồ và Thịnh Gia Ngôn.
" Tư Đồ! Ta không thích các người! Các cũng xấu như Lý Duệ và Ngũ trọc đầu, thậm chí còn xấu hơn bọn họ nữa!"
Tầm Tầm bỏ lại những lời này, thở phì phò chạy về phòng của mình, đóng cửa phòng"Phanh" một tiếng, Tư Đồ mới hậu tri hậu giác mà nghĩ Lý Duệ và "Ngũ cọc đầu" là ai. . .. . .
Là Tầm Tầm mở cửa cho Thời Chung, mà mới vừa rồi. . . . . . Tầm Tầm vẫn trốn ở trong phòng nghe lén? Nhóc con kia tức giận như vậy, chác hẳn là lại nhớ đến giai đoạn ở nhà trẻ bị ngược đãi rồi.
Càng xúc động hơn là, đôi ‘gian phu dâm phụ’ trước mặt này.
Tiếng đóng cửa kia vẫn còn quanh quẩn ở bên tai Tư Đồ, cảm giác này thật sự rất tệ, chột dạ không chỉ có cô, lòng bàn tay Thịnh Gia Ngôn cũng cứng đờ, Tư Đồ không phát hiện tay của anh đã bất tri bất giác buông lỏng đầu vai của cô ra, trái lại cô thở phào một hơi, chậm rãi đi đến bên sa lon ngồi xuống.
Trên khay trà để một hộp rượu làm bằng gỗ, mở ra, bên trong là hai chai Petrus—— đúng là rượu Thời Chung đưa tới .
Tư Đồ nhìn chai rượu trên bàn lại cảm thấy sợ sệt, Thịnh Gia Ngôn phát hiện trên thành ghế sa lon có cái áo khoác ngoài của đàn ông. Thịnh Gia Ngôn xốc áo khoác lên, không khỏi liếc nhìn Tư Đồ, thấy Tư Đồ đang mất hồn, nét mặt Thịnh Gia Ngôn hơi căng thẳng. . . . . . bây giờ cô thất thần như vậy là đang nghĩ đến ai?
Giọng nói Thịnh Gia Ngôn nhẹ nhàng ôn nhu, khó có thể phát hiện tâm trang anh đang căng thẳng: "Anh ta bỏ quên áo khoác ở đây, để anh đi trả lại cho anh ta."
Một giây trước Tư Đồ còn đang mất thần, cơ hồ trong nháy mắt Thịnh Gia Ngôn quay đầu chuẩn bị mang áo khoác ra cửa, chợt giơ tay lên bắt được cánh tay của anh: "Hay là để em đem trả lại cho anh ấy đi."
Tư Đồ nói xong liền đứng lên, trong mắt cô hiện lên một tia không chịu nhường bước, dù thế nào đi nữa cô cũng phải đi, Thịnh Gia Ngôn nhíu mày: "Chân em đã đau như vậy rồi, làm sao có thể xuống lầu được?"
Tư Đồ không biết. Hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý niệm, cô không thể để cho người đàn ông kia tùy tùy tiện tiện chụp cái mũ gian phu dâm phụ lên đầu cô, rồi ung dung rời đi không chút vướng bận. . . . . .
Tư Đồ không biết. Hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý niệm, cô không thể để cho người đàn ông kia tùy tùy tiện tiện chụp cái mũ gian phu dâm phụ lên đầu cô, rồi ung dung rời đi không chút vướng bận. . . . . .
Tài ăn nói của Thịnh Gia Ngôn vô cùng tốt nhưng bây giờ cũng không thể nói gì được, trong cuộc sống mấy câu nói bình thản lại có thể làm người ta tin phục, nhưng lúc này, giờ phút này, thậm chí ngay cả mở miệng Thịnh Gia Ngôn cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn, anh không xác định được tình cảm của mình giành cho cô rốt cuộc là gì, yêu sao? Hay là thói quen? Quen với sự tồn tại của cô, thậm chí quen với hô hấp của cô, nhiều năm như vậy, theo kinh nghiệm tình trường của anh thì, trăm cuộc tình vẫn diễn ra như một: hảo cảm, theo đuổi, tia lửa, ở chung một chỗ lại cãi vả, chiến tranh, cuối cùng chia tay, hoặc lui về làm bạn bè hay là cả đời không qua lại với nhau.
Cùng Tư Đồ ở chung một chỗ ngược lại làm cho anh cảm thấy thoải mái, anh bắt đầu càng lúc càng lười phải bắt đầu một tình yêu nữa, càng ngày càng hưởng thụ cùng cô vượt qua những ngày buồn tẻ trống rỗng.
Ai có thể nói cho anh biết đó là tình cảm gì hay không, có phải là tình yêu hay không?
Nhưng đoạn tình cảm này, lấy danh nghĩa " tình bạn" che mắt anh nhiều năm như vậy, hôm nay sau nhiều năm anh rốt cuộc cũng nhận ra được, mà anh vẫn còn do dự có nên đột phá mối quan hệ hiện nay với cô hay không, thấy Thời Chung cường thế từ từ xâm lấn vào cuộc sống của cô, anh không có một chút vui vẻ gì, thậm chí là cảm thấy buồn bực. . .
Cũng đã giết anh trở tay không kịp.
Mắt thấy cô cầm áo khoác trong tay mình đi, chậm chạp nhưng mà không do dự rời đi, Thịnh Gia Ngôn bắt lại cánh tay của cô ——
Thời gian, phụ nữ, tình yêu. . . Những thứ này cũng sẽ không vẫn cam tâm tình nguyện đứng một chỗ chờ anh, mà hiện tại anh mới nghĩ tới muốn nắm giữ lại, có phải đã trễ rồi hay không?
"Tư Đồ, em có hiểu lời anh mới vừa nói là có ý gì hay không?"
Không được kết hôn với anh ta. . .
Không được cùng hắn ở chung một chỗ. . .
Không được vì anh ta mà tay chân luống cuống. . .
Không được giống như như bây giờ, quên mất an nguy của bản thân. . .
Đổi lấy chỉ là một tiếng cười nhạt của cô: "Em biết rõ anh cảm thấy anh ấy không đáng tin cậy, nhưng anh hãy yên tâm đi, lúc trước là do em gạt anh, em và anh ấy căn bản chưa tới bước kết hôn, em chỉ là. . ."
Chỉ là muốn có một cuộc tình thật tốt mà thôi. . .
Không phải vui đùa một chút không phải lợi dụng càng không phải là người qua đường. . . Cho nên tại sao anh lại dùng cái loại ánh mắt khi dễ đó nhìn cô, lại dứt khoát rời đi như vậy? Tư Đồ càng nghĩ càng tức giận, thậm chí ngay cả nét mặt Thịnh Gia Ngôn cũng không để ý tới, gạt tay anh ra khỏi tay mình, rời đi.
***
Đến lúc Tư Đồ đứng ở dười lầu nhà anh, mắt cá chân đã đau đến mức không còn cảm giác gì nữa, có lẽ bởi vì người đàn ông kia trước cưng chiều cô, cưng chiều đến vô pháp vô thiên, gần như muốn tức cũng không tức được, Tư Đồ cho là mình có thể đứng ở dưới lầu chờ , nhìn bóng dáng anh như cũ.
Nhưng thực tế, lầu dưới vắng vẻ, không thấy được một cút bóng dáng nào của người đàn ông kia?
Có phải lúc ấy anh mặc đồ ngủ mang dép lê, chân bó thạch cao tìm kiếm cô khắp nơi, cuối cùng lại bị lời nói lạnh nhạt của cô làm cho đau long mà rời đi, cũng giống như cô bây giờ, cảm thấy trong lòng trống rỗng, cái gì cũng không thể lắp đầy cảm giác trống rỗng ấy được. . . . . .
Có lẽ bởi vì tích tụ bực túc quá nhiều, Tư Đồ hướng về phía không khí phát tiết ra ngoài, "Được lắm, tôi đếm đến 5, anh vẫn chưa xuất hiện, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"1. . . . . ."
"2. . . . . ."
Tư Đồ giống như một người ngây ngốc đứng ở nơi đó, lá cây bị giớ thổi qua ào ào rơi xuống, lại không có bât kỳ ai đáp lại cô.
Cô không nhịn được siết chặt quả đấm: "3. .. . . ."
"4. . . . . ."
Tư Đồ không có dũng khí hô lên tiếng thứ 5. . . . . .
Rốt cuộc xác nhận anh sẽ không xuất hiện, ngay cả hơi sức đi trở về Tư Đồ cũng không có, đặt mông ngồi ở trên bậc thang, tinh thần sa sút ôm đầu.
Cũng đang lúc này, âm thanh bước chân không nhanh không chậm từ từ bước đên gần cô, Tư Đồ bỗng ngơ ngẩn, sửng sốt hai giây, cuống quít ngẩng đầu lên.
Thời Chung đang ở trước mặt nhưng không có nhìn cô, đi tới bên người cô, trực tiếp trùn thân xuống, cũng ngồi ở trên bậc thang.
"Có phải em đoán anh sẽ không xuất hiện hay không?" Anh có chút bất đắc dĩ hỏi cô.
Đang lúc này, gió vốn đã ngừng thổi lại nổi lên xào xạc, nụ cười trên khóe miệng Tư Đồ cũng dần dần nâng lên, đến bây giờ cô cũng chưa từng dùng giọng nói vui vẻ như thế để nói chuyện: "5!"
Thời Chung "A" một tiếng bất đắc dĩ cười, vốn muốn đưa tay vỗ vỗ đầu của cô, bàn tay đến không trung lại ngưng, trực tiếp thay đổi ôm ngang cô lên.
Tư Đồ cả kinh, vội vàng ôm sát anh: "Đi đâu?"
Anh cười, rồi lại không chút kiêng kỵ: Mang về nhà dùng cách xử phạt về thể xác."
. . . . . .
. . . . . .
Theo như Thịnh Gia Ngôn nghĩ, thậm chí trong con mắt của mọi người, thời gian, phụ nữ, tình yêu. . . Những thứ này cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đứng tại chỗ chờ anh.
Nhưng hôm nay, người đàn ông này của cô lại dùng hành động thực tế nói cho cô biết: anh là ngoại lệ. . .
Tác giả có lời muốn nói: dùng cách xử phạt về thể xác trong truyền thuyết nha. . .
Chỉ là chương kế tiếp lại có thịt đẻ ăn rồi, mọi người có cảm thấy ngán thịt không?
Vẫn là tiếp tục mở đèn, tiếp tục đẩy mạnh tình tiết đây? Toàn bộ do các ngươi quyết định. . .
Người đàn ông đang đứng trước mặt Tư Đồ lúc này không có cút biểu cảm nào, cũng không có vẻ là người tới gây sự, nhưng vẫn làm cho Tư Đồ cảm thấy chột dạ, vội vàng tuột xuống từ trên lưng Thịnh Gia Ngôn.
Đúng, trước nay chưa có chột dạ.
So với Vũ Tình bị chất vấn "Cô thích Thịnh Gia Ngôn sao?" Khi đó cô cũng chưa chột dạ, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều có một suy nghĩ mình phải tuyệt đối chung thành với người đàn ông này.
Nhưng hai chân cô chạm đất, mắt cá chân bị chấn động đột ngột nên truyền đến cảm giác đau đớn, công thêm lúc nãy cô có uống rượu nên người không thăng bằng, cô vừa đau vừa chóng mặt, Thịnh Gia Ngôn tay mắt lanh lẹ đưa nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô, Tư Đồ bị anh ôm vai mới miễn cưỡng đứng vững, theo bản năng đã nói: "Cám ơn."
Cứ như vậy hai người dựa vào nhau cùng đi, rơi vào mắt người nào đó đang đứng xem lại trở thành cố ý.
Thời Chung không nói một lời, chỉ nhìn lên đôi nam nữ trước mặt này, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười. Bị anh thấy vậy, trong lòng Tư Đồ rất bất ổn, giọng nói khó tránh khỏi có chút ngập ngừng: "Sao.. Sao anh lại ở nơi này?"
"Anh nghĩ em cùng Tôn Dao đi uống rượu, nên mang hai chại rượu đến đây bồi các người, chỉ là không ngờ. . . . . ." Thời Chung ánh mắt xẹt qua Thịnh Gia Ngôn đứng bên cạnh cô, tiếp theo thân thể thoáng nghiêng về phía Tư Đồ, khẽ ngửi, đưa vào chóp mũi là mùi rượu nồng nặc trên người của cô, ". . . . . . Em đã uống vui vẻ như vậy, cũng không cần anh đến bồi mọi người rồi."
". . . . . ."
"Tạm biệt."
Thời Chung nói xong lại thật muốn đi qua Tư Đồ, giống nhứ muốn đi thẳng ra ngoài cửa, trong nháy mắt anh và Tư Đồ lướt qua nhau, Tư Đồ gần như muốn bật thốt lên giữ anh lại, nhưng cũng tại lúc này, Thời Chung dừng bước ——
Thời Chung cúi đầu liền tiến tới bên tai Tư Đồ, nói nhỏ: "Rốt cuộc anh ta cũng tỏ thái độ, thật đáng mừng."
Quả đấm của Tư Đồ bất tri bất giác nắm lại thật chặt, "Tôi. . . . . ."
Nhưng cô có thể nói cái gì?
Những điều Thịnh Gia Ngôn mới vừa nói, không phải là điều cô mong đợi nhiều năm sao? Nhưng tại sao điều cô mong đợi nhiều năm nay Thịnh Gia Ngôn nói ra, Tư Đồ chỉ có kinh ngạc, một chút cảm giác vui mừng cũng không có, đã gặp phải người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, thật khó xử.
Cho nên cô mới nói quanh co, nhưng Thời Chung lại có thể nói chuyện bình tĩnh như vậy, liên tục, giống như đã sớm nghĩ tới,tâm tư đã sớm có chuẩn bị, "Thứ lỗi anh còn chưa chết tâm, muốn hỏi em một câu nữa, đối với em anh còn giá trị lợi dụng nữa hay không?"
Thịnh Gia Ngôn đứng ở một bên, cánh tay vẫn còn khoác lên vai của cô gái bên cạnh, giọng nói của Thời Chung cẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng lại giống như cuồn phong đập vào trong tai của anh ——
Tâm tư Thịnh Gia Ngôn kín đáo như vậy, cơ hồ là sẽ lập tức hiểu được, không đợi Tư Đồ trả lời vấn đề của Thời Chung, Thịnh Gia Ngôn đã cau mày nhìn về phía Tư Đồ, có chút không dám tin: "Lợi dụng anh ta cái gì?"
Trong một khắc kia đầu óc của Tư Đồ như bị đình chỉ, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết nên trả lời chất vấn của hai người đàn ông trước mặt như thế nào.
Thời Chung cảm giác mình hiểu được tâm tư của người trước mặt, trên mặt vốn có nụ cười nhạt thì bây giờ hoàn toàn biến mất: "Hẹn gặp lại."
Thời Chung cứ đi như vậy, không có một chút lưu luyến nào cả, nhất thời hai người lúng túng không biết nên đối mặt với nhau như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Thịnh Gia Ngôn mở miệng trước, nâng nâng cằm chỉ phòng khách, ý bảo cô: "Anh đỡ em vào trong."
Tư Đồ vẫn còn chưa kịp chuyển bước, đã thấy Tầm Tầm bỗng nhiên kéo cửa phòng ngủ ra, Tầm Tầm hò hét lên một cái rồi chạy đến chỗ hai người, thân thể nho nhỏ cứ như vậy dửng dưng đứng trước mặt Tư Đồ và Thịnh Gia Ngôn.
" Tư Đồ! Ta không thích các người! Các cũng xấu như Lý Duệ và Ngũ trọc đầu, thậm chí còn xấu hơn bọn họ nữa!"
Tầm Tầm bỏ lại những lời này, thở phì phò chạy về phòng của mình, đóng cửa phòng"Phanh" một tiếng, Tư Đồ mới hậu tri hậu giác mà nghĩ Lý Duệ và "Ngũ cọc đầu" là ai. . .. . .
Là Tầm Tầm mở cửa cho Thời Chung, mà mới vừa rồi. . . . . . Tầm Tầm vẫn trốn ở trong phòng nghe lén? Nhóc con kia tức giận như vậy, chác hẳn là lại nhớ đến giai đoạn ở nhà trẻ bị ngược đãi rồi.
Càng xúc động hơn là, đôi ‘gian phu dâm phụ’ trước mặt này.
Tiếng đóng cửa kia vẫn còn quanh quẩn ở bên tai Tư Đồ, cảm giác này thật sự rất tệ, chột dạ không chỉ có cô, lòng bàn tay Thịnh Gia Ngôn cũng cứng đờ, Tư Đồ không phát hiện tay của anh đã bất tri bất giác buông lỏng đầu vai của cô ra, trái lại cô thở phào một hơi, chậm rãi đi đến bên sa lon ngồi xuống.
Trên khay trà để một hộp rượu làm bằng gỗ, mở ra, bên trong là hai chai Petrus—— đúng là rượu Thời Chung đưa tới .
Tư Đồ nhìn chai rượu trên bàn lại cảm thấy sợ sệt, Thịnh Gia Ngôn phát hiện trên thành ghế sa lon có cái áo khoác ngoài của đàn ông. Thịnh Gia Ngôn xốc áo khoác lên, không khỏi liếc nhìn Tư Đồ, thấy Tư Đồ đang mất hồn, nét mặt Thịnh Gia Ngôn hơi căng thẳng. . . . . . bây giờ cô thất thần như vậy là đang nghĩ đến ai?
Giọng nói Thịnh Gia Ngôn nhẹ nhàng ôn nhu, khó có thể phát hiện tâm trang anh đang căng thẳng: "Anh ta bỏ quên áo khoác ở đây, để anh đi trả lại cho anh ta."
Một giây trước Tư Đồ còn đang mất thần, cơ hồ trong nháy mắt Thịnh Gia Ngôn quay đầu chuẩn bị mang áo khoác ra cửa, chợt giơ tay lên bắt được cánh tay của anh: "Hay là để em đem trả lại cho anh ấy đi."
Tư Đồ nói xong liền đứng lên, trong mắt cô hiện lên một tia không chịu nhường bước, dù thế nào đi nữa cô cũng phải đi, Thịnh Gia Ngôn nhíu mày: "Chân em đã đau như vậy rồi, làm sao có thể xuống lầu được?"
Tư Đồ không biết. Hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý niệm, cô không thể để cho người đàn ông kia tùy tùy tiện tiện chụp cái mũ gian phu dâm phụ lên đầu cô, rồi ung dung rời đi không chút vướng bận. . . . . .
Tư Đồ không biết. Hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý niệm, cô không thể để cho người đàn ông kia tùy tùy tiện tiện chụp cái mũ gian phu dâm phụ lên đầu cô, rồi ung dung rời đi không chút vướng bận. . . . . .
Tài ăn nói của Thịnh Gia Ngôn vô cùng tốt nhưng bây giờ cũng không thể nói gì được, trong cuộc sống mấy câu nói bình thản lại có thể làm người ta tin phục, nhưng lúc này, giờ phút này, thậm chí ngay cả mở miệng Thịnh Gia Ngôn cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn, anh không xác định được tình cảm của mình giành cho cô rốt cuộc là gì, yêu sao? Hay là thói quen? Quen với sự tồn tại của cô, thậm chí quen với hô hấp của cô, nhiều năm như vậy, theo kinh nghiệm tình trường của anh thì, trăm cuộc tình vẫn diễn ra như một: hảo cảm, theo đuổi, tia lửa, ở chung một chỗ lại cãi vả, chiến tranh, cuối cùng chia tay, hoặc lui về làm bạn bè hay là cả đời không qua lại với nhau.
Cùng Tư Đồ ở chung một chỗ ngược lại làm cho anh cảm thấy thoải mái, anh bắt đầu càng lúc càng lười phải bắt đầu một tình yêu nữa, càng ngày càng hưởng thụ cùng cô vượt qua những ngày buồn tẻ trống rỗng.
Ai có thể nói cho anh biết đó là tình cảm gì hay không, có phải là tình yêu hay không?
Nhưng đoạn tình cảm này, lấy danh nghĩa " tình bạn" che mắt anh nhiều năm như vậy, hôm nay sau nhiều năm anh rốt cuộc cũng nhận ra được, mà anh vẫn còn do dự có nên đột phá mối quan hệ hiện nay với cô hay không, thấy Thời Chung cường thế từ từ xâm lấn vào cuộc sống của cô, anh không có một chút vui vẻ gì, thậm chí là cảm thấy buồn bực. . .
Cũng đã giết anh trở tay không kịp.
Mắt thấy cô cầm áo khoác trong tay mình đi, chậm chạp nhưng mà không do dự rời đi, Thịnh Gia Ngôn bắt lại cánh tay của cô ——
Thời gian, phụ nữ, tình yêu. . . Những thứ này cũng sẽ không vẫn cam tâm tình nguyện đứng một chỗ chờ anh, mà hiện tại anh mới nghĩ tới muốn nắm giữ lại, có phải đã trễ rồi hay không?
"Tư Đồ, em có hiểu lời anh mới vừa nói là có ý gì hay không?"
Không được kết hôn với anh ta. . .
Không được cùng hắn ở chung một chỗ. . .
Không được vì anh ta mà tay chân luống cuống. . .
Không được giống như như bây giờ, quên mất an nguy của bản thân. . .
Đổi lấy chỉ là một tiếng cười nhạt của cô: "Em biết rõ anh cảm thấy anh ấy không đáng tin cậy, nhưng anh hãy yên tâm đi, lúc trước là do em gạt anh, em và anh ấy căn bản chưa tới bước kết hôn, em chỉ là. . ."
Chỉ là muốn có một cuộc tình thật tốt mà thôi. . .
Không phải vui đùa một chút không phải lợi dụng càng không phải là người qua đường. . . Cho nên tại sao anh lại dùng cái loại ánh mắt khi dễ đó nhìn cô, lại dứt khoát rời đi như vậy? Tư Đồ càng nghĩ càng tức giận, thậm chí ngay cả nét mặt Thịnh Gia Ngôn cũng không để ý tới, gạt tay anh ra khỏi tay mình, rời đi.
***
Đến lúc Tư Đồ đứng ở dười lầu nhà anh, mắt cá chân đã đau đến mức không còn cảm giác gì nữa, có lẽ bởi vì người đàn ông kia trước cưng chiều cô, cưng chiều đến vô pháp vô thiên, gần như muốn tức cũng không tức được, Tư Đồ cho là mình có thể đứng ở dưới lầu chờ , nhìn bóng dáng anh như cũ.
Nhưng thực tế, lầu dưới vắng vẻ, không thấy được một cút bóng dáng nào của người đàn ông kia?
Có phải lúc ấy anh mặc đồ ngủ mang dép lê, chân bó thạch cao tìm kiếm cô khắp nơi, cuối cùng lại bị lời nói lạnh nhạt của cô làm cho đau long mà rời đi, cũng giống như cô bây giờ, cảm thấy trong lòng trống rỗng, cái gì cũng không thể lắp đầy cảm giác trống rỗng ấy được. . . . . .
Có lẽ bởi vì tích tụ bực túc quá nhiều, Tư Đồ hướng về phía không khí phát tiết ra ngoài, "Được lắm, tôi đếm đến 5, anh vẫn chưa xuất hiện, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"1. . . . . ."
"2. . . . . ."
Tư Đồ giống như một người ngây ngốc đứng ở nơi đó, lá cây bị giớ thổi qua ào ào rơi xuống, lại không có bât kỳ ai đáp lại cô.
Cô không nhịn được siết chặt quả đấm: "3. .. . . ."
"4. . . . . ."
Tư Đồ không có dũng khí hô lên tiếng thứ 5. . . . . .
Rốt cuộc xác nhận anh sẽ không xuất hiện, ngay cả hơi sức đi trở về Tư Đồ cũng không có, đặt mông ngồi ở trên bậc thang, tinh thần sa sút ôm đầu.
Cũng đang lúc này, âm thanh bước chân không nhanh không chậm từ từ bước đên gần cô, Tư Đồ bỗng ngơ ngẩn, sửng sốt hai giây, cuống quít ngẩng đầu lên.
Thời Chung đang ở trước mặt nhưng không có nhìn cô, đi tới bên người cô, trực tiếp trùn thân xuống, cũng ngồi ở trên bậc thang.
"Có phải em đoán anh sẽ không xuất hiện hay không?" Anh có chút bất đắc dĩ hỏi cô.
Đang lúc này, gió vốn đã ngừng thổi lại nổi lên xào xạc, nụ cười trên khóe miệng Tư Đồ cũng dần dần nâng lên, đến bây giờ cô cũng chưa từng dùng giọng nói vui vẻ như thế để nói chuyện: "5!"
Thời Chung "A" một tiếng bất đắc dĩ cười, vốn muốn đưa tay vỗ vỗ đầu của cô, bàn tay đến không trung lại ngưng, trực tiếp thay đổi ôm ngang cô lên.
Tư Đồ cả kinh, vội vàng ôm sát anh: "Đi đâu?"
Anh cười, rồi lại không chút kiêng kỵ: Mang về nhà dùng cách xử phạt về thể xác."
. . . . . .
. . . . . .
Theo như Thịnh Gia Ngôn nghĩ, thậm chí trong con mắt của mọi người, thời gian, phụ nữ, tình yêu. . . Những thứ này cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đứng tại chỗ chờ anh.
Nhưng hôm nay, người đàn ông này của cô lại dùng hành động thực tế nói cho cô biết: anh là ngoại lệ. . .
Tác giả có lời muốn nói: dùng cách xử phạt về thể xác trong truyền thuyết nha. . .
Chỉ là chương kế tiếp lại có thịt đẻ ăn rồi, mọi người có cảm thấy ngán thịt không?
Vẫn là tiếp tục mở đèn, tiếp tục đẩy mạnh tình tiết đây? Toàn bộ do các ngươi quyết định. . .
/85
|